Chương 1: Tiêu Tán

Sắc trời âm u, gió thổi mạnh mang theo hơi thở mùa đông băng giá, Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, cảm thụ cái rét căm căm cắt da cắt thịt thẩm thấu buồng phổi.

Bờ môi mấp máy, hát bài chúc mừng sinh nhật không trọn vẹn hoàn hảo, vụn vỡ đứt quãng, nghe ra có phần nặng nề, uể oải. Kiểu cách này không hề giống một Vương Nhất Bác yêu âm nhạc, đam mê nhảy như sinh mệnh, bùng nổ mãnh liệt trên sân khấu mà fan hâm mộ thường thấy.

Giả dụ họ thấy được Vương Nhất Bác ngồi thẫn thờ, ngẩn ngơ hát mấy câu không trọn vẹn trên sân thượng công ty, mặc cho gió rét buốt ào ào qua mặt đông cứng da thịt tê dại, không biết sẽ phản ứng dữ dội đến mức nào.

"Nhất Bác..."

Quản lý Dương đứng đằng sau Vương Nhất Bác không đành lòng nhìn hắn bần thần sầu não, ngập ngừng lên tiếng gọi.

Hắn nghe thấy, dừng hát, tay vân vê bức ảnh ngả màu với những vết lằn, đồng tử đỏ hoe bi thương, nghẹn ngào, đau đớn buốt nhói nơi con tim.

"Trời lạnh, em đừng ở trên này mãi."

"Dương Huyền, anh nói xem, anh ấy có phải vẫn còn giận em không?"

Dương Huyền mím môi, không biết nên nói sao để ủi an Vương Nhất Bác càng ngày càng sụp đổ tinh thần tới cùng kiệt, nội tâm không khác gì con thú cô độc bị thương đau đớn vùng vẫy sống còn, muốn chết lại không đủ can đảm chết đi.

"Anh ấy không nỡ thấy em đau khổ đâu, Nhất Bác."

Dương Huyền nói xong hối hận, nỗi đau giằng xé trong hắn vì người ấy, sao có thể thấu tỏ hết mà nói được lời nào đây?

Nước mắt thành dòng, Vương Nhất Bác bật cười trong nước mắt, khổ sở:

"Anh ấy không nỡ sao được? Anh ấy nên giận em mới phải. Em rất sợ, Dương Huyền. Sợ rằng trong quá trình tìm kiếm Tán Tán, đột ngột nhận tin báo tử của anh ấy. Nếu anh ấy thực sự không còn, em phải làm sao đây?"

Dương Huyền đặt tay lên vai hắn, lẳng lẽ một bên nhìn Vương Nhất Bác ôm mặt, khốn khổ giấu đi tiếng khóc nức nở cay đắng, cố gắng che đậy trái tim tan nát.

Vương Nhất Bác mỗi ngày đi biểu diễn, quay phim, không ai đoán ra hắn đang có tâm trạng gì, bởi vì hắn che giấu quá tốt. Bí mật trong tim hắn, gã phải dùng tín niệm năm năm, cộng chút may mắn phát giác tìm hiểu được.

Không ai biết từng giây từng phút hô hấp sinh sống, Vương Nhất Bác đều thấy khó khăn nhọc nhằn tới mức chỉ muốn chết đi.

Không ai đủ khả năng thấu hết nỗi đau Vương Nhất Bác ôm lấy, càng không ai biết đã bao lần hắn ngồi bật khóc thầm lặng, gọi tên một người không biết bao giờ mới quay trở lại.

Hôm nay là sinh nhật người ấy, bảo sao Vương Nhất Bác không thể gồng mình mang mặt nạ mạnh mẽ kiên cường, vô tư bình thản giống mọi khi được.

Theo gã biết, ngày Tiêu Tán - nam nhân duy nhất trên đời có thể biến Vương Nhất Bác thành sống không bằng chết - mất tích là vào đúng sinh thần của anh ấy.

Đã sáu năm trôi qua, Vương Nhất Bác vẫn luôn kiếm tìm nam nhân ấy vô vọng.

"Là tại em." Vương Nhất Bác đau khổ nói "Em hại chết anh ấy. Em rõ ràng biết anh ấy không ổn, em hiểu anh ấy không phải loại người sẽ hãm hại ai đó chỉ vì lòng ganh ghét đố kỵ tầm thường, vậy mà em lại đẩy anh ấy ra."

"Em đã hủy hoại niềm tin vào con người, vào cuộc sống của anh ấy."

...

Sáu năm trước

Thượng Hải mang một bầu trời âm u ảm đạm, gió lạnh tê cóng thổi vù vù, dường như muốn đóng băng những con người hối hả đi lại trong băng giá, phủ kín thế gian bằng tuyết trắng tinh sạch mà lạnh buốt.

Vương Nhất Bác tan học, tạm biệt đám bạn, nhanh chóng chạy về nhà tránh rét.

"Nhất Bác, chào anh đi con. Đây là Tiêu Tán, con chú Tiêu thường qua nhà chúng ta chơi, từ nay sẽ sống chung một nhà với chúng ta."

Mẹ hắn đã nói thế ngay khi cậu vừa trở về nhà. Vương Nhất Bác quan sát đối phương, cả người tản phát khí độ âm trầm nặng nề, tóc tai bù xù che nửa mặt trên, quần áo sờn vải bạc màu đâm mù mắt người xem, trông thật quá xúc phạm người yêu vẻ đẹp nghệ thuật hoàn mỹ.

Bảo thế nhưng hắn không có nảy sinh bất cứ cảm giác bài xích chê bai nào, lẳng lặng cất cặp, ngồi xuống ghế nghe ba mẹ giải thích.

"A Tán là con của chú Tiêu, bạn thân của ba mẹ lúc học cấp ba với đại học, con đã biết rồi đấy. Tình hình khó khăn nên nhờ ba mẹ chăm sóc. Nhất Bác, con phải chiếu cố tới anh đấy nhé."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, trước mắt anh nói nhỏ nhẹ lịch sự thế, lúc sau thì mẹ hắn có đánh tiếng kêu hắn vào phòng bếp, giải thích thêm là anh mắc chứng tự kỷ, trầm cảm nặng, do đó không thể nói chuyện, hắn không được phép làm ra bất cứ hành động hay phát ngôn bừa bãi kích động anh.

Ba mẹ hắn hành nghề bác sĩ tâm lý, anh là bệnh nhân của họ. Ba anh không thể biết nhờ cậy ai chữa trị tử tế cho anh, nhớ ra bạn thân mình làm bác sĩ tâm lý nên gửi gắm anh ở đây. Chuyện nhà khó nói, ông không giải thích gì nhiều, chỉ có thể đem anh gửi nhờ tại đây, mỗi tháng sẽ đều đặn gửi tiền chăm sóc cho nhà hắn, Ba mẹ hắn nhân ái, vị tha, bao dung độ lượng có tiếng, đương nhiên sẽ không từ chối sự nhờ cậy của ông bạn thân lâu năm.

Vương Nhất Bác hiểu chuyện, không có ý kiến, cho dù bản thân hắn không hề thích có người lạ xuất hiện trong nhà cho lắm.

Bảo sao ba mẹ cậu mấy hôm nay rục rịch dọn dẹp phòng ốc bỏ trống bấy lâu nay thành căn phòng ngủ tiện nghi ấm áp, nội thất lẫn cách bài trí khoa học bên trong đều tự mình chọn kĩ lưỡng mất nhiều thời gian, ra là để rước anh về sống chung xác định vô thời hạn.

Vương Nhất Bác liếc mắt tới đống hành lý của Tiêu Tán, độc mỗi cái balo du lịch bình thường, nhẹ hều, chắc có mỗi đồ lót, lèo tèo vài ba bộ quần áo giống bộ anh đang mặc.

Chú Tiêu hắn biết nhà tiền tài dư dả, chẳng hiểu thế nào lại cho đứa con trai duy nhất mặc đồ cũ bạc màu sứt chỉ xuề xòa, quần áo vật dụng cá nhân ít ỏi đến đáng thương thế?

Lúc này hắn mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Từ lúc nào chú Tiêu lòi ra một người con trai thế? Nhà hắn quen nhà chú lâu năm, hắn còn quen cả cô con gái rượu nhà chú, chưa từng biết đến sự tồn tại của người con trai nào tên Tiêu Tán cả.

"Hồi nhỏ A Tán hay bệnh, mọi người hiếm khi nhắc tới thằng bé, con ít khi chịu ra ngoài chơi cùng nên không biết cũng phải."

Mẹ hắn dường như đọc thấu tâm tư hắn, ôn tồn giải thích. Bà cảm thấy không yên tâm được với tính cách nhát người lạ, mặt lạnh như tiền, hành động nhiều khi phải nói là dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của người nhóm lửa bằng xô đá lạnh của hắn, cẩn thận dặn dò:

"Con ra ngoài dẫn anh lên phòng nghỉ ngơi đi. Con ấy, cẩn thận lời nói cả hành vi của mình một chút. A Tán đầu óc nó giờ không tính là ổn định lý trí, con đừng làm gì kích động nó. Phải dịu dàng, ôn nhu, nhẹ nhàng với nó, hiểu không?"

Vương Nhất Bác gật đầu hiểu ý, bồi thêm một câu:

"Mẹ làm như con sẽ bắt nạt người bệnh vậy."

"Đừng coi thằng bé là bệnh nhân, Nhất Bác. Ở đây, con hãy coi A Tán là người nhà thân thiết mà đối đãi. Nếu con cứ tỏ ra xa cách, miễn cưỡng với thằng bé, thằng bé sẽ tổn thương đấy."

"Con biết rồi."

Vương Nhất Bác thở hắt một hơi, phô bày dáng vẻ ổn định tâm thái tốt nhất, ra phòng khách cầm hành lý của nam nhân lên, không nóng không lạnh mở lời:

"Tiêu Tán, theo tôi, tôi dẫn anh lên lầu coi phòng mới."

Tiêu Tán không nói một lời, lầm lì đi theo Vương Nhất Bác lên lầu. Sống cùng ba mẹ hành nghề lâu năm, Vương Nhất Bác ít nhiều có sự am hiểu lĩnh vực tâm lý.

Theo hắn Tiêu Tán mắc chứng tự kỷ chưa tới mức nặng nề nghiêm trọng, ít nhiều anh có phản ứng với các câu yêu cầu hắn nói, hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lệnh đi theo, phản ứng hơi chậm chạp, thực sự không nói chuyện, thờ ơ giao tiếp suốt cuộc giới thiệu, né tránh giao tiếp ánh mắt và có biểu hiện bồn chồn không yên do sự đổi mới môi trường.

Trên người băng dán cá nhân, băng gạc vết thương, hẳn do phát bệnh gây nên từ trầm cảm.

Theo dự cảm phán đoán, hắn cho rằng Tiêu Tán đã chịu sự đả kích mạnh mẽ nào đó mới dẫn đến chứng tự bế, mắc bệnh trầm cảm trầm trọng.

Anh khó chịu về việc bị ép phải ở nơi xa lạ.

Nhưng khác với những bệnh nhân Vương Nhất Bác từng gặp, Tiêu Tán không nổi cơn cáu gắt hay la khóc, anh thản hoặc lạ lùng.

Vậy cũng tốt, Vương Nhất Bác ghét mấy tiếng la khóc ầm ĩ. Hắn sợ ồn ào từ tiếng la hét bi thảm. Những âm thanh ấy sẽ làm hắn cảm thấy dằn vặt khốn khổ, tự trách bản thân không đủ khả năng xoa dịu nỗi đau đớn ẩn sâu trong những âm thanh đó.

Sống chung một nhà với bệnh nhân, hắn không muốn phải nghe tiếng khóc la dữ dội.

Vương Nhất Bác từng gặp nhiều người bệnh đến tìm ba mẹ, nhưng sống chung lại là một chuyện khác.

Hắn đang cảm thấy khá bối rối, lo lắng cho tương lai sống chung cùng nam nhân tự phong bế, lầm lì khó hiểu này.

...

Kiến thức tìm hiểu hạn hẹp, có gì sai sót xin bỏ qua và chỉ bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top