Chương 37

Lần thứ hai Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, lần này người cậu gặp đầu tiên cũng vẫn là Dịch Dương Chí Thiện. Khi cậu mở mắt ra thì hắn đang gục đầu bên giường bệnh nghỉ ngơi, có lẽ vì đã rất lâu không có một giấc ngủ ngon khiến quầng thâm dưới mắt hắn thật đậm, ngay cả gương mặt điển trai cũng nhuốm màu mệt mỏi, điều này khiến Thiên Tỉ không khỏi cảm thấy có lỗi. Tiếp sau cảm giác tự trách thì cậu lại giật mình nhớ tới một vấn đề, không biết hiện tại Vương Tuấn Khải đã tỉnh hay chưa?

Thiên Tỉ giật mình ngồi bật dậy, bàn tay rút ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh trai, cậu vén chăn muốn xuống giường thì bị Dịch Dương Chí Thiện hành động trong vô thức kéo lại.

"Em muốn đi đâu?"

Hắn hỏi cậu như vậy. Thiên Tỉ cúi đầu tự lẩm bẩm, "Còn có thể đi đâu được cơ chứ?" Cậu chỉ muốn biết Vương Tuấn Khải rốt cuộc đã tỉnh lại hay chưa mà thôi.

Dịch Dương Chí Thiện dễ dàng nắm được suy nghĩ của cậu, hắn áp cậu nằm xuống giường bệnh, kéo chăn đắp kín người cho cậu rồi mới tỉnh bơ đáp, "Đã tỉnh rồi, sáng nay có dậy một lần, đã được bác sĩ làm kiểm tra. Vương Tuấn Khải kia không có vấn đề gì đâu, ngược lại là em, sắp mệt chết đi..."

"Anh lại nói bậy!" Thiên Tỉ phì cười, không biết lý do là vì Vương Tuấn Khải đã tỉnh lại hay vì anh trai lại quan tâm đến mình như xưa nữa.

Nhìn em trai cười đến là ngu ngốc, Dịch Dương Chí Thiện lắc đầu ngao ngán, "Cái đứa nhỏ này!"

Sau khi cưỡng chế Thiên Tỉ ngủ thêm một giấc nữa, Dịch Dương Chí Thiện cuối cùng vẫn không chịu nổi cậu mè nheo lắm lời, hắn đã hỏi mượn một chiếc xe lăn, bế cậu ngồi lên rồi đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt của Vương Tuấn Khải.

Về phía Dịch Dương Thiên Tỉ khi biết Vương tiên sinh đã tỉnh thì trở nên ngoan ngoãn hơn, cậu quay đầu bỏ lại tấm lưng cho anh trai rồi gối tay nhìn chằm chằm vào góc tường trắng, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà mỉm cười.

Tình trạng của Vương Tuấn Khải kể từ sau lần tỉnh lại đầu tiên đã chuyển biến tốt hơn, tình huống xấu nhất mà Vương Tuấn Triệt dự liệu cuối cùng cũng không xảy ra. Vương phu nhân nghe tin con trai đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục thì rất vui, cả ngày đều ngồi bên giường bệnh của anh mà ôn nhu theo dõi con trai, khoé mắt toát ra nồng đậm yêu thương như thể để bù đắp những thấp thỏm lo sợ của những ngày qua.

Khi Thiên Tỉ được đẩy vào phòng thì Vương Tuấn Khải đang mơ màng tỉnh lại lần thứ tư, lông mi anh run run tựa như lá rẻ quạt sau khi nhìn thấy cậu liền có chút gắng sức mà mở lớn. Thiên Tỉ mỉm cười nhìn anh, bàn tay gầy yếu của cậu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay to lớn của anh, gật đầu nói, "Thật tốt, tôi đã tin anh chắc chắn sẽ tỉnh lại mà."

"Còn phải nói!" Vương Tuấn Triệt đứng một bên khác cuối cùng cũng đã có thể gỡ bỏ khuôn mặt căng thẳng, hắn đỡ vợ mình lại vẫn không quên buông lời châm chọc, "Tai hoạ lưu ngàn năm sao có thể dễ toi như vậy!"

"Cái thằng nhóc này..." Vương phu nhân lườm Vương Tuấn Triệt một cái rồi cười nhường cho Thiên Tỉ tới ngồi cạnh bên giường bệnh của Vương Tuấn Khải, "Ta đưa Tuyên về phòng bệnh của nó dưỡng thai, gần đây ai cũng không được khoẻ, lần này phải hảo hảo nghỉ ngơi một hồi."

Nói rồi liền cùng Vương Tuấn Triệt và Lê Tuyên đi khỏi phòng bệnh. Bấy giờ trong phòng chỉ còn ba người, Vương Tuấn Khải hơi nâng mắt nhìn Dịch Dương Chí Thiện khiến hắn không tự nhiên hắng giọng một cái, "Thiên Tỉ, anh ra ngoài gọi điện thoại một chút, lát quay lại"

Chờ cho người cản đường cuối cùng cũng rời khỏi, không gian phòng này chỉ dành cho Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Hai người im lặng nhìn nhau,cậu không lên tiếng mà chỉ nhìn Tuấn Khải chăm chú khiến anh trở nên mất tự nhiên và không biết nên mở lời từ đâu.

Cho đến cuối cùng người lên tiếng trước vẫn lại là Thiên Tỉ, cậu cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục im lặng thì chắc chắn Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ chịu mở miệng giao tiếp với cậu nữa:

"Thân thể anh, cảm thấy thế nào rồi?" mở miệng lại hỏi ra lời khách sáo như vậy, Thiên Tỉ cũng không tránh khỏi ngập ngừng.

"Đã tốt hơn rất nhiều rồi!" Như để chứng minh cho Thiên Tỉ thấy mình thực sự đã không sao, Vương Tuấn Khải khẽ cử động bên vai không bị thương, tránh đụng chạm tới vết mổ, bàn tay nhanh nhẹn gỡ xuống ống thở ôxi doạ cậu một phen hốt hoảng bật người ngăn hành động của anh lại.

"Đừng làm thế, rất nguy hiểm."

"Không nguy hiểm..." Vương Tuấn Khải chậm rãi lắc đầu, hai người lại tiếp tục rơi vào khoảng không câm lặng, không ai chịu nói với ai bất kỳ câu nào cho đến khi Dịch Dương Chí Thiên trở về.

"Tôi về nghỉ trước!" Trước khi rời đi, Thiên Tỉ đã mỉm cười nói với anh như vậy, "Anh cũng cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ gì cả. Chuyện giữa chúng ta, đợi sau này anh hồi phục hẵng nói tiếp đi!"

Vương Tuấn Khải ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng mỏng manh ngồi trên xe đẩy của Thiên Tỉ cho đến khi cậu đi khuất dạng. Khoé môi anh run rẩy, rõ ràng rất muốn nói, muốn kể cho cậu nghe mọi điều mà anh vẫn luôn che dấu trong lòng. Thế nhưng cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng không đủ can đảm để làm như vậy.

Những ngày sau đó trong thời gian Vương Tuấn Khải tĩnh dưỡng đã có rất nhiều người ghé thăm, trong đó có cả Trác Vân. Hắn đến và cầm theo bó hoa đã được Vương Điềm lựa chọn rất kĩ lưỡng, chỉ có điều thái độ của hắn đối với Vương Tuấn Khải không biết từ khi nào đã trở nên mất tự nhiên đến như vậy. Có lẽ Trác Vân đã bắt đầu chột dạ, vì ánh mắt thâm thuý của Vương Tuấn Khải nói cho hắn biệt mọi chuyện hắn che đậy cuối cùng cũng đã bị nhìn thấu.

Trác Vân nhớ trước khi mình ra về, Vương Tuấn Khải đã dùng thanh âm lạnh nhạt nói như thế này, "Lựa thời cơ nói chuyện với Vương Điềm đi, bảo con bé về thăm mẹ. Điều bà ấy mong Vương Điềm sẽ nói thật còn lớn gấp nhiều lần so với sự tức giận khi biết nó có thai đó."

Trác Vân gật đầu đáp ứng, "Tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh cho cô ấy!"

Bao nhiêu người tới tới rồi lại đi đi, duy chỉ có người mà Vương Tuấn Khải mong đợi nhất thì thuỷ chung vẫn luôn không chịu xuất hiện, Dịch Dương Thiên Tỉ trừ những lần anh mới tỉnh ra thì không hề đến thêm một lần nào nữa. Thông qua những y tá chăm sóc, anh biết Thiên Tỉ đã khỏi ốm, cậu mỗi ngày đều ở phòng bệnh hết ăn lại ngủ rồi đọc sách, chưa từng có ý định muốn tới thăm anh. Mặc dù trước đó Vương Tuấn Khải đã nghe mấy người y tá cảm thán cậu là kẻ luỵ tình trong khi anh đang hôn mê, nhưng hiện tại Vương Tuấn Khải quả thực không thể lý giải được lý do vì sao cậu lại cố gắng tránh né anh hết mức có thể. Lẽ nào trong lòng cậu hành động của anh vẫn chưa đủ để chứng thực cho bất kỳ điều gì, cậu vẫn đang muốn thực hiện mong muốn ly hôn ư?

Vương Tuấn Khải nghĩ như vậy đúng là tự khiến chính mình trở nên lo lắng gấp gáp. Tiếp đó vào một ngày đẹp trời mà Vương Tuấn Khải đã tự nhủ: nếu Thiên Tỉ tiếp tục không tới tìm anh thì anh sẽ đi tìm cậu. Chỉ cần cậu dám kí tên vào tờ đơn ly hôn lần thứ hai thì anh cũng không dám cam đoan bản thân sẽ không nổi giận xé nát nó lần thứ hai, thì đúng lúc này có một vị khách không lường trước được tới thăm.

"Thiên...Tương Mộc!" Vương Tuấn Khải bật người dậy vì ngỡ Thiên Tỉ tới nhưng lại vô tình khiến vết thương đang liền bị đụng chạm, anh ăn đau rồi, gương mặt tái nhợt đành để Tương Mộc giúp đỡ nằm xuống giường.

"Hấp tấp như thế làm gì? Chẳng phải em vẫn ở đây sao?" Tưởng Mộc đỡ người xong liền ngồi cạnh giường bệnh, anh ta nở một nụ cười tươi rói hỏi, "Anh cảm thấy thân thể như thế nào rồi?"

"Cũng tốt!" Vương Tuấn Khải đáp khá ngắn gọn, sau đó lại gặng hỏi người kia về mục đích lần này tìm tới. Theo lý mà nói thì hai người đã chia tay rất lâu, anh chẳng còn điều gì để kể lể với người kia cả, bởi trái tim anh cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ vững chãi rồi.

"Lần này em tới có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải không có nhiều kiên nhẫn để tiếp chuyện Tương Mộc, nói cách khác là anh rất sợ Thiên Tỉ lần thứ hai chứng kiến cuộc trò chuyện giữa hai người thì sẽ tiếp tục hiểu lầm mà sống chết đòi ly hôn mất.

"Cần phải có chuyện mới được tìm anh sao?" Tương Mộc hơi trề môi, "Lẽ nào em lại không thể vào thăm anh?"

"Không cần thiết!" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt đến vô tình lắc đầu, "Em trở về đi."

Tương Mộc không đáp, cũng không có ý định ra về mà chỉ lẳng lặng quan sát Vương Tuấn Khải, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Kỳ thực em muốn đợi đến khi anh khoẻ hẳn mới nói chuyện này, nhưng hiện tại em thấy anh đã đủ tỉnh táo, hy vọng anh sẽ cho em một đáp án vừa ý." Nói rồi anh ta liền đưa một tập hồ sơ mỏng về phía Vương tiên sinh.

Vương Tuấn Khải đưa tay đón lấy tập hồ sơ, cũng không hề biết đến sự xuất hiện của Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên ngoài mà bình tĩnh lấy nó ra xem, thế nhưng lại là một tờ đơn ly hôn?!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top