CHAP 179. ÔNG VƯƠNG
🐢 Cuối cùng thì ba tháng đều đặn cũng đã trôi qua, cái bụng của Anh bây giờ cũng dần dần to lên, thỉnh thoảng lại thấy đứa bé đang đạp, điều mong chờ lớn nhất của Anh và Cậu chính là mong ngóng thiên thần nhỏ chào đời, chỉ còn sáu tháng và mười ngày nữa thì Vương Gia sẽ đón thêm một thành viên mới.
Tiêu Chiến nhìn lực đạp của nó cũng biết rằng đứa bé là con trai, dù có đau đến mấy nhưng Anh cũng không muốn đến bệnh viện, chỉ thích ở nhà để cho Vương Nhất Bác yêu chiều xoa trước bụng ấy, lúc nào Cậu cũng thì thầm và hôn lên nó rồi trò chuyện với đứa nhỏ, ngày nào Vương Nhất Bác cũng chăm chút, tỉ mỉ sáng tối làm tất cả mọi đồ ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho Anh, chúng đều giàu protein và canxi để cung cấp dưỡng chất một chút sức khỏe để Tiêu Chiến phấn đấu.
Ngày ngày Anh đều bị hành hạ từ những cái đạp ấy, Vương Nhất Bác nhìn Bảo bối của Cậu như vậy thì xót lắm, lúc nào cũng thấy Anh đau đớn quằn quại trên giường mà không xuống được, Vương Nhất Bác cũng từng ngỏ ý nói với Anh rằng nếu Cậu có thể thay Anh chịu được những điều ấy thì Nhất Bác cũng nguyện ý, Cậu cũng đã nhiều lần dặn dò Anh phải ở nhà để nghỉ dưỡng nhưng Tiêu Chiến lại làm trái ý của Nhất Bác, cái bụng vẫn chưa to lắm nên đi dạy cũng không có ai để ý.
Tuy trong người đang mang thai nhưng Anh rất thích đi bộ, sáng nào Tiêu Chiến cũng vận động nhẹ nhàng như vậy để đến trường rồi trở về nhà, sức khỏe của Anh ngày ngày đều tốt nhưng Vương Nhất Bác lại lo lắng cho thỏ nhỏ cứng đầu ấy.
Nếu Tiêu chiến thích đi bộ thì Cậu cũng không dám phàn nàn, sáng nào Nhất Bác cũng đều chấp nhận đi bộ đến trường cùng Anh, Cậu thường xuyên quan tâm rồi quay sang hỏi Anh có mỏi chân không để Nhất Bác còn cõng như đường phố đông người như thế thì Tiêu Chiến lại ngại ngùng không chấp nhận ý kiến ấy.
Hiện tại cũng là cuối đông nên thời tiết khá ấm áp, tuyết chẳng còn chơi nhiều như trước kia, Tiêu Chiến lúc nào cũng thích mặc ít quần áo mỏng bên ngoài để tránh nặng nề nhưng Nhất Bác lại nhất quyết không cho Anh làm như vậy, ngày ngày Cậu đều chạy theo để mặc áo ấm cho Tiêu Chiến, pha ít trà gừng để người ấy uống cho ấm bụng, luôn luôn lo cho giấc ngủ và bữa ăn của Anh.
Tối nào Cậu cũng bắt Tiêu Chiến đi ngủ sớm còn bản thân thức đến khuya làm bản báo cáo và đống công việc chất cao như núi của Anh, vì người ấy mang thai nên Nhất Bác không muốn thì Anh phải vất vả, Cậu tự mình cắm đầu vào những công việc ấy, dù có đến sáng cũng phải xong, để ngày hôm sau mang nộp cho Tiêu Chiến, tất tần tật mọi thứ ở Vương Gia đều do một tay Cậu đảm nhiệm và quản lý, trong căn biệt phủ ấy chỉ có hai người nên Anh và Nhất Bác có nhiều không gian riêng để vui chơi, đùa nghịch bên nhau.
Thường thường sau khi ăn xong bữa trưa thì Anh và Cậu đều ngồi thư giãn ở sofa xem tivi rồi nói chuyện, Vương Nhất Bác còn thấy mình ngày ngày đều giống như chiếc ghế để Anh ngồi dựa vào, Tiêu Chiến rất thích ngồi trong lòng Cậu rồi êm ả ngả đầu vào ngực của cún con.
Anh vừa ngồi vừa đọc sách còn Nhất Bác chậm rãi bổ hoa quả rồi đút cho thỏ con, thiếu niên vừa mê mẩn ngắm nghía người ấy vừa thò tay vào trong lớp áo rộng thùng thình nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng lớn của Anh, luôn miệng hỏi rằng Tiêu Chiến có đau không? Có khó chịu không?
" Chiến Ca à! Mấy ngày nay bụng Anh cũng đã to như vậy rồi, đứa bé còn đạp nữa Anh, Ca đừng cố chịu đau như vậy, hay chúng ta đến bệnh viện nhé... Em muốn xem đứa bé là con trai hay con gái rồi em sẽ nghĩ sẵn tên cho nó, đứa bé sẽ mang cả họ của Anh và em đấy".
Tiêu Chiến nghe Cậu nói thế thì lại não nề bỏ một quyển sách xuống, rúc sâu vào trong người Nhất Bác, Anh lắc đầu bảo mình không muốn đến bệnh viện, nơi đó khá phiền phức và bác sĩ còn kê nhiều đơn thuốc phức tạp nữa, càng nghĩ đến điều đó khiến Anh càng cảm thấy mệt nhọc và hơi cáu gắt.
Tiêu Chiến nhổm cả người lên ôm chặt lấy cổ Cậu, tì cắm vào vai Nhất Bác, đôi mắt thiu thiu ngủ nhưng miệng vẫn nói.
" Anh không thích đến đấy đâu, nơi đó phiền phức lắm, sống cùng với đứa nhỏ quen rồi nên Anh cũng không cảm thấy đau, chẳng phải đã có Nhất Bác ở nhà lo cho Anh rồi sao, ngày nào em cũng an ủi rồi sao xoa xoa chiếc bụng ấy thì Anh cũng bớt đau hơn đấy, đến đó thì bác sĩ còn phải kê nhiều thuốc để uống thì phức tạp lắm... Ca Ca chỉ cần ở nhà với cuốn con là được rồi".
" Phu nhân của em thật khó chiều nha, đến đấy thì em mới biết được con của hai ta có khỏe không chứ, lúc nào cũng thấy Anh mệt nhọc như thế này thì em lo cho cả hai người lắm.... Là em đang quan tâm Anh mà, lát nữa em sẽ đợi Anh đến bệnh viện để kiểm tra, có gì còn là bằng chứng cho Ba Vương nữa chứ".
Thì ra từ nãy đến giờ Cậu cứng nhắc sẽ ảnh đến bệnh viện để kiểm tra cái thai thì chủ yếu là lấy bằng chứng đưa cho ông Vương rồi để ông nhanh chóng thay đổi ý kiến cho cả hai lấy nhau, Tiêu Chiến nghe thấy Nhất Bác nói như vậy thì sắc mặt liền biến đổi, đẩy để nhẹ Cậu ra, nhìn thấy cún con đang cười đắc ý nhìn mình thì Anh cũng biết từ trước đến nay mọi thứ Nhất Bác làm để khiến Anh mang thai chính là kế hoạch của Cậu.
" Cún con của Anh mưu mô quá nha! Khiến Anh mang thai rồi để lấy bằng chứng để đưa cho Ba hả. Trước giờ Nhất Bác của Anh ngây ngô lắm mà bây giờ lại thay đổi rồi, kế hoạch của em thì chứ. Làm Anh mang thai rồi lại khiến Anh chịu đau một mình.... Em đúng là nhiều chiêu trò".
" Không có nha! Những việc từ trước đến giờ em làm là muốn Anh có hạnh phúc, muốn có thêm một thành viên và đứa bé sẽ giúp Anh làm việc nhà, phu nhân của em sẽ đỡ vất vả hơn đấy".
Vừa nói dứt câu Vương Nhất Bác đã trực tiếp kéo sát vào cơ thể thỏ con kia vào lòng khiến người Anh đập cả vào ngực mình, Cậu yêu chiều cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc đen óng ấy, hôn trộm lên đuôi má của đối phương, trong lòng cảm thấy phấn khích vui mừng vì sắp được làm Ba nhưng vẻ ngoài lại khoác một vỏ bọc lạnh lùng, đưa đôi mắt lo lắng nhìn người trong lòng.
Dù cho từ trước đến nay Cậu có khăng khăng luôn miệng bảo sẽ đưa Anh đến bệnh viện nhưng Tiêu Chiến lại không thích, Anh luôn trốn tránh việc ấy và đương nhiên điều ghét nhất chính là uống thuốc.
Vương Nhất Bác lắc đầu thở dài mệt mỏi nhìn thỏ con đang nhâm nhi miếng xoài chua, Cậu phải cố gắng ngồi lại đây giải thích và nhất quyết phải đưa Anh đến bệnh viện bằng được để kiểm tra cái thai và có giấy tờ bằng chứng đưa cho Vương Cố Gia.
Sau bao lần kiên quyết để giải thích cho Anh nghe thì Tiêu Chiến cũng miễn cưỡng chấp nhận đến bệnh viện cùng Cậu, Nhất Bác sẽ là người chu đáo đưa Anh đi và cũng là người mua đồ sơ sinh cho đứa nhỏ. Ngồi trong xe mà Cậu cứ cười mãi, Nhất Bác sao biết được con của cả hai là bé trai hay bé gái, Cậu đã nghĩ trước tên rồi, nên khi thiên thần nhỏ ấy được sinh ra chắc chắn sẽ mang họ của Nhất Bác và Anh.
Cậu chậm rãi di chuyển chiếc xe đi trên con đường dài, mở he hé cửa sổ để cho Tiêu Chiến có chút thoải mái, liền đan chặt tay mình vào tay người đối diện, bao trọn bàn tay bé nhỏ hao gầy của Anh, bàn tay mà đời này Nhất Bác sẽ nắm giữ và đi đến cuối đời.
°′°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Nơi sân bay ồn ào và tấp nập ấy thấy có chút bóng dáng quen thuộc của người đàn ông chạc hơn năm mươi lăm tuổi, vừa bước xuống máy bay xung quanh ông lập tức có đoàn người vây quanh, họ cũng đều là vệ sĩ riêng của chủ tịch.
Vương Cố Gia kéo va li chậm rãi đi đến gần chiếc ô tô riêng, sau suốt sáu tháng làm ăn dài ngày bên Hàn Quốc thì đến tận bây giờ mới quay về được nơi thành phố Bắc Kinh quen thuộc của năm nào, mọi thứ cũng chẳng thay đổi là bao nhưng đặc biệt hơn là cậu con trai của ông đã có ý trung nhân của mình, lần này về ông là muốn xem con dâu của mình là ai, muốn tìm ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ cho hai đứa con của mình.
Vương Cố Gia ngồi vào ghế sau rồi cất giọng nói với tài xế phía trên.
" Cậu đưa tôi về Vương Gia luôn nhé, để thăm hai đứa rồi chiều nay sẽ đến công ty."
" Vâng! Chủ tịch".
Lần này ông về đây nhưng lại không báo trước cho Cậu, dù có gọi điện nhưng ông cũng im lặng, Vương Cố Gia là muốn xem Nhất Bác còn nhớ người Cha già này không, hay chỉ tập trung yêu đương quá rồi lại quên mất ông rồi.
Tiêu Chiến được bác sĩ đưa nằm trên chiếc giường rộng, chiếc áo của Anh được vén cao lên để lộ chiếc bụng nhỏ đang nhô ra một ít, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh mà lo lắng không thôi, Cậu cứ khư khư giữ lấy tay Anh rồi bảo bác sĩ hãy nhẹ tay lại, Tiêu Chiến nằm đó nhìn dáng vẻ lo sợ của Nhất Bác thì bật cười, nhanh chóng an ủi.
" Nhất Bác đừng lo quá, chỉ là siêu âm qua thôi, họ đâu có làm gì Anh với con đâu nào".
Vị bác sĩ cẩn trọng lấy ít gel bôi trơn thoa một lớp mỏng trên bụng Anh, tỉ mỉ dò xét từng chút một, dần dần trước màn hình lớn bên cạnh hiện lên chút hình ảnh mờ mờ của đứa nhỏ, nó mũm mĩm như vậy thảo nào đạp bụng Anh đau như thế. Bác sĩ liền gật đầu rồi mỉm cười chúc mừng cả hai.
" Chúc mừng hai người, thai nhi cũng đã được tròn ba tháng rồi, nó là một bé trai rất khỏe mạnh, sức khỏe của Ba và bé rất tốt nên không có gì đang lo ngại đâu. Tôi sẽ kê ít đồ thuốc rồi về nhà cậu ấy sẽ uống để nuôi dưỡng đứa nhỏ, cậu ấy phải ăn thật nhiều để thai nhi có thể phát triển hoàn toàn được, nếu từ nay trở đi nếu đứa bé mà đạp đau quá thì đến đây nhé, sẽ có nhiều loại thuốc để giảm cơn đau, nếu để lơ là chuyện này thì sẽ khó xử lắm, nếu tình trạng càng lâu thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Ba và bé đấy, cậu phải cẩn trọng nha".
Vị bác sĩ vừa kê thuốc vừa cân nhắc với Cậu, Nhất Bác ngồi im đó liên tục tiếp thu từng lời nói ấy, lia lịa gật đầu và chỉ mạnh tay ra số tiền để mua thuốc cho Anh.
Đến lúc ra về Cậu còn cẩn thận dìu Tiêu Chiến ra xe, còn hỏi Tiêu Chiến có muốn có muốn ăn món gì không để Nhất Bác đưa đi nhưng Anh liên tục lắc đầu rồi mệt mỏi ôm chiếc bụng to ấy, ngả đầu vào vai Nhất Bác rồi mệt mỏi nói bản thân muốn về nhà để đánh một giấc, cả đêm hôm qua vì đứa bé hành hạ đến sáng Tiêu Chiến bị thiếu ngủ trầm trọng, Vương Nhất Bác nhanh chóng nghe theo, Cậu chậm rãi lái xe rời khỏi đó để trở về nhà để cho thỏ con của mình đánh chén một giấc ngon lành....
Chiếc xe cũng đã từ từ rẽ vào cổng lớn của Vương Gia, Cậu thấy quái lạ muốn hỏi tại sao trước khi đi bản thân đoá khoá nó lại rồi mà sao lại có ai mở ra được chứ? Ngoài người của Vương Gia thì làm gì có ai mà vào được khi không có sự cho phép của Cậu, trong gara cũng là một chiếc xe quen thuộc ở đó, đúng là xe đưa đón chủ tịch rồi nhưng tại sao nó lại ở đây? Chẳng lẽ Vương Cố Gia đã ở đây trước hai người.
Vương Nhất Bác trên tay cầm sấp giấy tờ vừa mới khám thai rồi cùng Anh chậm rãi bước vào nhà, trong lòng Cậu có chút bất an khi nhìn thấy đôi giày trên bậc hè. Họ còn chưa kịp vào nhà thì đã có người đàn ông điềm đạm bước ra, ông nở nụ cười trìu mến nhìn hai cậu con trai trước mặt.
" Nhất Bác, Tiêu Chiến. Vừa nãy hai đứa đi đâu sao bây giờ mới về vậy hả? Lại đây, lại đây nào.... Chiến Chiến của ta lớn quá rồi, Nhất Bác nhìn con trưởng thành hơn rồi đấy... Ta mới rời đi có hơn sáu tháng mà hai con đã lớn như vậy... Thật là nhớ hai vị công tử của Ba quá". Anh và Cậu đều như chết lặng khi nhìn thấy Vương Cố Gia trước mặt, tại sao ông về đây mà không nói cho họ biết. Vương Cố Gia dang đôi tay rộng lớn ôm lấy hai Cậu con trai mình của mình, Vương Nhất Bác run rẩy nuốt nước bọt, đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để nói chuyện của hai người cho ông nghe.
" Ba à.... Con có chuyện này muốn nói... Ở đây không tiện nên chúng ta vào nhà nhé, con sẽ kể cho Ba nghe".
" Được, được.... Hai đứa muốn nói chuyện gì cũng được hết... Mau vào nhà, màu vào nhà nào". 🐢
_____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top