Chương 97

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật không thể tưởng được bộ dáng ngây thơ đơn thuần của Tiêu Chiến , hắn cảm thấy rất kỳ quái, Tiêu Chiến thông minh với cá tính mọi chuyện đều chừa một tay của y, sao Lý Tân Nhiên có thể lừa y thành như vậy, sao y lại có thể chịu thiệt thòi ở chỗ Lý Tân Nhiên như vậy. Chẳng lẽ thật là vì Lý Tân Nhiên là mối tình đầu của Tiêu Chiến , cho nên Tiêu Chiến mang kính lọc 1500m, hơn nữa tình nguyện làm nhỏ phục tùng. Vương Nhất Bác cảm thấy nếu đúng là như vậy, vậy bây giờ hắn muốn hành hung Lý Tân Nhiên, dựa vào cái gì! Tra nam này có chỗ nào tốt chứ!

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống, không thể hiểu được, "Anh làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn y, vừa đau lòng y vừa hơi tức giận, cuối cùng chỉ có thể nói: "Lần sau tên cặn bã này gọi điện cho em nữa, em trực tiếp chuyển cho anh, anh sẽ xử lý."

Tiêu Chiến gật đầu, "Nhưng chắc không đâu, bây giờ hắn ta cho rằng em đắc tội với nhân vật lớn nào, cho nên người khác lợi dụng hắn ta tới hại em, sợ mình thành vật hi sinh, cho nên hận không thể trước giờ chưa từng quen biết em"

"A, rác rưởi." Vương Nhất Bác mắng.

Tiêu Chiến hoàn toàn đồng ý, "Đúng vậy, còn là loại không thể tái chế."

Hai người nói mấy chuyện nhàm chán của Lý Tân Nhiên và Nguyên Minh Húc một hồi, Tiêu Chiến tắm xong chuẩn bị ngủ, kết quả lúc ra khỏi nhà vệ sinh định kêu Vương Nhất Bác  đi tắm, mới phát hiện hắn đang viết viết vẽ vẽ cái gì.

"Anh đang làm gì a?" Y đi qua, cúi người nhìn Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác thấy y ra, rất tự nhiên đưa bút cho y, "Kỳ Kỳ muốn anh vẽ tranh với nó, em cũng biết anh không thể nào vẽ tranh, nên nói chờ em về ba người chúng ta cùng nhau vẽ, rồi nó còn nói vậy vẽ một con chim yến."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lấy một tờ giấy vẽ ra, "Đây là Kỳ Kỳ vẽ, anh sợ vẽ không đẹp ảnh hưởng hình tượng phụ thân trong lòng bé, nên tìm cái cớ dời lực chú ý của nó, chờ gặp em, em giúp anh gian lận một chút, được không?"

Tiêu Chiến cười một cái, ngồi xuống sô pha, y nhìn chim yến Kỳ Kỳ vẽ, lại nhìn Vương Nhất Bác vẽ, nhẹ giọng nói: "Nếu anh không nói, em còn tưởng rằng bức này của anh mới là Kỳ Kỳ vẽ."

Vương Nhất Bác cũng không có cách nào với bản thân mình, "Anh có thể làm sao, anh cũng rất tuyệt vọng a."

"Bạn học Vương , anh cần một thầy giáo dạy 1:1 từ mẫu giáo lại cho anh a." Tiêu Chiến nhìn hắn.

Vương Nhất Bác rất tình nguyện, nhưng mà, "Hình như thầy giáo em không có thời gian a."

"Chờ tháng sau, tháng sau em đóng máy, dạy anh đàng hoàng."

"Vậy thầy giáo em cần phải đóng máy nhanh lên a."

"Đáng tiếc, đây không phải thứ thầy giáo có thể quyết định a."

Vương Nhất Bác thở dài, "Em vẽ trước đi, dựa theo cái em thích, vẽ thêm mấy động tác và hình thức, sau khi về anh sẽ nói là anh vẽ, cho Kỳ Kỳ xem."

"Biết rồi, mau đi tắm rửa đi."

Vương Nhất Bác đứng dậy, nhìn y cầm bút nhìn chằm chằm giấy vẽ trước mặt, mặt mày chuyên chú, trong lòng động đậy lập tức khom lưng hôn lên mặt y một cái.

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn hắn, "Làm gì đó?"

Vương Nhất Bác nhéo nhéo chỗ mình vừa hôn lên, ôn thanh nói: "Tri thư đạt lý."

Quả thật Tiêu Chiến bị bốn chữ này làm cho tức cười, "Em? Tri thư đạt lý?"

"Không thể sao?"

Tiêu Chiến cảm khái lắc lắc đầu, "Không thể tưởng được em cũng có một ngày được người ta nói tri thư đạt lý, không dễ dàng quá rồi."

Vương Nhất Bác cười cười, "Vẽ tranh của em cho tốt đi."

Vừa nói hắn vừa đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đóng cửa, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu vẽ tranh, nhẹ nhàng thở ra. Từ ngày sinh nhật đó, lúc Tiêu Chiến rời khỏi, hắn vẫn luôn cân nhắc nhẫn cho hai người bọn họ, Vương Nhất Bác đã có ý tưởng ban đầu, sau khi nói chuyện với nhà thiết kế, cũng được nhà thiết kế tán thành, chỉ có một phiền toái duy nhất, chính là hắn không biết vẽ tranh.

Nhẫn đôi của hắn và Tiêu Chiến , hắn không hy vọng nhờ tay người khác, cho nên, chỉ có thể để Tiêu Chiến  giúp hắn hoàn thành. Chẳng qua, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đóng cửa lại, dù sau cũng là hắn chuẩn bị dùng để cầu hôn bất ngờ, sao cũng không thể để Tiêu Chiến biết ngay lúc này.

Mấy chuyện kết hôn rồi mới cầu hôn này, cũng đâu ai quy định sau khi kết hôn thì không được cầu hôn đâu?

Cái hắn thiếu Tiêu Chiến, hắn sẽ từ từ bù đắp, tỏ tình, cầu hôn, hôn lễ, công khai, những cái này, một ngày nào đó, hắn sẽ bù đắp toàn bộ. Tình cảm của bọn họ, giống như một đoàn tàu lùi về sau, khác với những người khác lấy kết hôn là đích đến cuối cùng —— bọn họ sớm đã đến đích, lại không vội vã xuống xe, mà là chậm rãi lui về sau để thưởng thức phong cảnh ven đường mình đã bỏ qua.

Chờ đến khi Vương Nhất Bác tắm rửa xong đi ra, Tiêu Chiến đã vẽ cho hắn vài con chim yến, có đơn giản, có phức tạp, có đậu, có bay, "Được không?" Y hỏi Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác gật đầu, "Được rồi, rất không tồi."

"Vậy anh học vẽ trước đi, nếu học không được, trực tiếp đưa cái này cho Kỳ Kỳ." Tiêu Chiến đứng lên, duỗi cái eo lười, "Ai, mệt mỏi, ngủ đi."

"Ừm." Vương Nhất Bác cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vào túi của mình.

Buổi chiều ngày hôm sau, Vương Nhất Bác mang Kỳ Kỳ về thành phố X, Tiêu Chiến tiếp tục ở lại đoàn phim.

Rất nhanh đã đến đêm Bình An, nhân viên công tác của đoàn phim đều chuẩn bị cho mỗi người một quả táo, thậm chí để mọi người tan việc sớm, về phòng nghỉ ngơi. Buổi biểu diễn của Kỳ Kỳ vừa lúc là hôm nay, Tiêu Chiến diễn xong lập tức về phòng mình chuẩn bị gọi cho Vương Nhất Bác , để hắn phát sóng trực tiếp cho mình xem.

Vệ Lam và Vệ Huân đã hẹn hôm nay cùng nhau đón lễ, nhưng Vệ Lam nhón chân chờ hồi lâu, Vệ Huân cũng chưa tới, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, lại hơi tò mò với Kỳ Kỳ, nên đi theo Tiêu Chiến về phòng y.

Tiêu Chiến rất bất đắc dĩ, "Cậu đúng là quá rảnh rỗi."

"Đúng vậy," Vệ Lam trực tiếp thừa nhận, "Aizz, cũng không biết anh tôi đã tới chưa?"

"Anh cậu tới thì sẽ gọi cậu, yên tâm đi."

"Tôi biết, mau xem con trai cậu đi." Vệ Lam thúc giục y.

Tiêu Chiến ngồi xuống sô pha, nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp đến thời gian biểu diễn của Kỳ Kỳ, nên không trì hoãn nữa, trực tiếp gọi video cho Vương Nhất Bác .

Một lát sau Vương Nhất Bác mới bắt máy, thậm chí Vệ Lam còn không nhận ra hắn, hắn hóa trang, tân trang lại khuôn mặt, lại mang một cặp mắt kính, nhìn qua có hơi quạnh quẽ, còn mang một cái khẩu trang.

"Trong nhà mà mang khẩu trang, anh không sợ làm người khác chú ý a." Vệ Lam nhắc nhở hắn.

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Sao cậu cũng ở đây?"

"Tôi đến xem tiểu Kỳ Kỳ a."

Lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra mình chưa nói với Vương Nhất Bác chuyện Vệ Lam đã biết đến sự tồn tại của Kỳ Kỳ, cho nên lập tức nhấc tay thẳng thắn thành khẩn, "Em sai rồi, em quên nói với anh, em nói chuyện của Kỳ Kỳ cho, nhưng cậu ấy đã hứa với em sẽ không nói cho những người khác."

Vương Nhất Bác hơi bất đắc dĩ, "Từ lúc nào thì em có quan hệ tốt với Vệ Lam như vậy? Cái gì cũng nói với cậu ta?"

Vẻ mặt Vệ Lam kiêu ngạo, "Người ưu tú như tôi, tất nhiên là người hơi tiếp xúc với tôi sẽ thích tôi thôi, rất bình thường."

Vương Nhất Bác rất hoài nghi những lời này, hắn nhìn về phía Tiêu Chiến , làm như hỏi lại, em đồng ý sao?

Nhưng Tiêu Chiến có thể nói cái gì bây giờ, y xem Vệ Lam giống như em trai mình trước kia, bởi vậy y cũng chỉ có thể khẽ cười cười, "Vẫn là xem Kỳ Kỳ đi."

Vương Nhất Bác quay điện thoại nhắm ngay sân khấu, một lát sau, tiết mục đã bắt đầu. Tiêu Chiến nhìn sân khấu chậm rãi sáng lên, bạn nhỏ mặc trang phục cây thông Noel lắc lư trái phải theo âm nhạc. Ngay sau đó, một nhóm bạn nhỏ mặc trang phục tuần lộc, mang sừng hươu lên sân khấu, trong tay mấy bé con cầm một sợi cây dây thừng, trên dây thừng dán một đạo cụ trượt tuyết bằng gỗ, một bé trai mập mạp mặc ông già quần áo Noel ngồi trong xe, phía sau chất đầy hộp quà tặng.

Mấy nhóc con đứng thành hai hàng ở trung tâm sân khấu, tay cầm tay hát bài hát Giáng Sinh, ông già Noel ngồi trong xe, vừa hát vừa lấy những hộp quà trong xe ra ném xuống sân khấu. Mỗi hộp quà đều rất khinh xảo (nhẹ + nhỏ), chắc là bên trong cũng không phải vật gì nặng, nên cho dù chọi trúng người cũng hoàn toàn không đau, phụ huynh nhận được quà tại hiện trường, rất phối hợp phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán "Oa oa".

Ông già Noel trên sân khâu cũng bước ra khỏi xe, đứng giữa sân khấu, tuần lộc vây quanh bé xoay vòng vòng, cây thông Noel cũng đang nhảy bên cạnh bé.

Một bài hát kết thúc, các bạn nhỏ đứng thành một hàng đồng loạt chỉnh tề khom lưng nói "Giáng Sinh vui vẻ" với mọi người, các phụ huynh dùng sức vỗ tay, nói "Được".

Sau đó sân khấu tối sầm xuống, Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác nói, "Em chờ chút."

Màn ảnh di động bắt đầu đong đưa.

"Anh ta làm gì đó?" Vệ Lam hỏi Tiêu Chiến .

Dù sao Tiêu Chiến cũng sống cùng Vương Nhất Bác một thời gian dài như vậy, cũng coi như có chút hiểu biết với hắn, "Chắc là đi hậu trường xem Kỳ Kỳ đi."

Vệ Lam vội vàng "À à à" gật đầu.

Qua một hồi lâu, màn hình di động mới có ảnh sáng chiếu đến, sau đó là vài câu đồng ngôn đồng ngữ linh tinh.

"Cái này là cái gì vậy?"

"Tớ đưa cái này cho cậu, cậu đổi với tớ được không?"

"Ai nha, cậu đừng nắm đuôi tớ nữa, cậu cũng có mà."

Sau đó Tiêu Chiến lập tức nghe được âm thanh mình quen thuộc "Ba ba."

Âm thanh nho nhỏ mềm mại, nhưng khó nén hưng phấn, màn hình lú ra một cái đầu nhỏ, là Kỳ Kỳ.

Vương Nhất Bác nhanh chóng điều chỉnh điện thoại, toàn bộ nửa người trên của Kỳ Kỳ đều xuất hiện trên màn hình, hình như bọn họ chọn một chỗ an tĩnh, không nghe âm thanh nói chuyện của các bạn nhỏ khác nữa.

Tiêu Chiến nhìn thấy Kỳ Kỳ còn mặc bộ quần áo tuần lộc nhỏ kia, mang sừng hươu, đáng yêu mềm mại. Tiêu Chiến biết bé sợ người lạ, cho nên đẩy Vệ Lam ra khỏi màn hình, Vệ Lam hơi bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì.

Tiêu Chiến  nhìn tuần lộc nhỏ trong video, cười cười, "Vừa nãy ba ba thấy hết rồi, Kỳ Kỳ biểu diễn rất tuyệt a."

"Thật vậy chăng? Thấy thật sao?"

"Ừm, còn nghe được Kỳ Kỳ ca hát, Kỳ Kỳ ca rất êm tai."

Mặt Kỳ Kỳ đỏ hồng, cũng không biết là do nóng hay là thẹn thùng, "Ba ba, ba xem," Bé giơ lên một cái túi lông xù xù giống như vớ Giáng Sinh, "Đây là quà Giáng Sinh cô giáo khen thưởng tụi con."

"Oa," Tiêu Chiến rất phối hợp tỏ vẻ mình rất kinh ngạc cảm thán, "Nhìn qua rất tuyệt vời."

Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó cúi đầu, mở cái túi ngay trước mặt y, lấy đồ vật bên trong ra.

"Là một con nai con." Bé lắc lắc nai con trong tay về hướng Tiêu Chiến .

"Ừm, rất đáng yêu."

Kỳ Kỳ lại bỏ nai con vào trong, sau đó tiếp tục lục lục, "Cái này là cái gì nha?"

Bé lấy một cái hộp nhỏ được cột ngăn nắp bằng dải lụa từ bên trong ra, lắc lắc, lại đặt cạnh lỗ tai nghe nghe, lúc này mới đưa cho Vương Nhất Bác , xin giúp đỡ hỏi: "Cái này là cái gì nha?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: