Chương 29
Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng cả nước, rốt cuộc cũng tới ngày Kỳ Kỳ cõng cặp nhỏ của mình chuẩn bị mở ra kiếp sống tiểu học. Quả nhiên Vương Nhất Bác không kịp trở về, chỉ có một mình Tiêu Chiến đưa bé con đến trường.
Tiêu Chiến giúp bé sửa sang quần áo lại, dặn dò nói, "Nhớ rõ lời ba ba nói với con sao?"
"Nhớ rõ." Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Chiến lặp lại lần nữa cho bé, "Không được để người khác xốc quần áo con, không được để người khác hôn con, nếu có người bắt nạt con, con phải nói cho ba ba hoặc cô giáo, nếu có người muốn cởi quần áo con, mặc kệ là cô giáo hay là bạn học, con đều phải nói cho ba ba, có người muốn hôn con cũng không được."
Kỳ Kỳ "Dạ dạ" đáp lời.
Tiêu Chiến sờ sờ tóc bé, lại nhìn cổng trường gần trong gang tấc, loại tiểu học tư nhân quý tộc này, giáo viên đều biết bé con tới đây học không giàu thì cũng quý, chắc là cũng không dám làm ra chuyện trái pháp luật đi.
Y thoáng yên tâm, "Đi thôi, ba ba đưa con đi phòng học."
Tiêu Chiến vẫn nhìn Kỳ Kỳ ngồi trong lớp, nâng tay vẫy vẫy với mình, y cũng vẫy vẫy, hơi không muốn nhưng vẫn xoay người rời khỏi.
Ngày đầu tiên đi học, Kỳ Kỳ rất ngoan, không khóc cũng không quậy, chỉ là buổi chiều lúc Tiêu Chiến đến đón bé, dựa vào lòng ngực y ôm y.
Tiêu Chiến sờ sờ đầu bé, hỏi bé: "Ngày đầu tiên đi học, vui không?"
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, "Cũng vui, cũng không vui."
"Tại sao không vui?"
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, "Đi học thì không thấy được ba ba."
Tiêu Chiến nhìn bé, thở dài, "Vậy làm sao bây giờ a?"
"Vẫn phải đi học a." Kỳ Kỳ nói, "Trong TV, bạn nhỏ đều đi học, Kỳ Kỳ cũng là bạn nhỏ, cũng phải đi học."
Lời này cũng không sai, thật là một bài luận ba đoạn tiêu chuẩn, chẳng qua Tiêu Chiến nhìn đứa bé nho nhỏ nói ra một bài luận ba đoạn tiêu chuẩn như vậy, còn một khẩu khí không thể không làm theo, không biết sao, hơi buồn cười.
Y ôm Kỳ Kỳ ngồi trên đùi mình, hôn hôn mặt bé, "Kỳ Kỳ nói rất đúng."
Kỳ Kỳ thật thích người khác hôn bé, bị Tiêu Chiến hôn lập tức vui vẻ, cười nói: "Tuy rằng không thấy được ba ba, nhưng con sẽ nhớ ba ba."
"Ba cũng sẽ nhớ Kỳ Kỳ." Tiêu Chiến chạm chạm đầu bé.
Kỳ Kỳ cười lăn lăn trong ngực y, Tiêu Chiến ôm bé, rất nhanh, cùng bé lăn thành một đoạn.
Đưa Kỳ Kỳ đi học xong, không bao lâu, "Lạc Đường" đã khởi động máy.
"Lạc Đường" là một bộ phim văn nghệ đề tài tội phạm, chuyện xưa bắt đầu từ cái chết của một người đàn ông trung niên. Mạnh Văn là quản lí tài vụ của một xí nghiệp tư nhân, tính tình ôn hoà, đối với mọi người nhiệt tình, lại ở một buổi tối tự sát thân vong. Bắt đầu từ hắn, thành phố S liên tục xuất hiện vụ án tự sát, cảnh sát thông qua nghiệm thi, kết luận người chết không phải tự sát, mà là bị giết, nhưng trong quá trình điều tra lại không phát hiện đối tượng khả nghi, thẳng đến khi đội trưởng đội cảnh sát hình sự nam chính Hạ Vũ trong lúc vô tình phát hiện lá thư từ mười năm trước, nguyên nhân cái chết của những người đó mới chậm rãi bị kéo ra.
Mười năm trước, Mạnh Văn là hiệu trưởng một trường tư thục, Mạnh Văn và giáo viên trong trường, đánh cờ hiệu trợ giúp cha mẹ giáo dục nhi đồng, dựa vào thủ đoạn ngược đãi, làm đứa nhỏ sinh ra cảm xúc sợ hãi, do đó trở nên ngoan ngoãn phục tùng. Những đứa nhỏ này, sau khi ngoan ngoãn phục tùng chính là đánh mất nhân tính, trở nên chất phác ngây dại, thậm chí co rúm hoảng sợ, có một ít nhi đồng vì không chịu nổi ngược đãi, mà nhảy lầu tự sát. Sau việc hai đứa nhỏ liên tiếp tự sát, Mạnh Văn bị bắt ngừng hoạt động trường tư thục này, tìm công việc khác, thành một viên chức xí nghiệp, các giáo viên khác cũng tìm đường ra khác.
Bọn họ không liên hệ nhau mười năm, rồi lại đúng giờ xác định địa điểm gặp nhau, đặc biệt là sau khi vài người trong bọn họ liên tục tử vong, bọn họ càng hoảng sợ và hoảng loạn. Nhưng không ai dám tới tìm cảnh sát giúp đỡ, bởi vì hai đứa nhỏ tự sát năm đó, tuy nói không phải chính tay bọn họ giết chết, nhưng là đang sống sờ sờ bị bọn họ bức chết, bọn họ lo lắng sự tình năm đó bị kéo ra, cho nên chỉ có thể thật cẩn thận tránh né hung thủ, nhưng chung quy vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Cảnh sát thông qua điều tra, đặt hiềm nghi trên người giáo viên hoá học Chu Phóng, cha mẹ Chu Phóng ly hôn mười năm trước, em gái đi theo mẹ, hắn đi theo cha. Nhưng lúc em gái học lớp 8, bởi vì yêu đương với bạn cùng bàn mà bị mẹ đưa đến tư giáo, em gái không chịu nổi ngược đãi thân thể, tinh thần hỏng mất mà tự sát, mẹ vì thế cảm thấy tự trách, truy vấn trường học không được, cũng tự sát.
Chỉ còn lại hắn cùng cha sau khi em gái và mẹ mất, lúc ấy hắn mới 18 tuổi, vẫn là một sinh viên vừa vào đại học, không có năng lực báo thù, hắn nhớ kỹ bộ dáng những người này, mười năm sau, một lần nữa trở về thành phố này.
Cảnh sát trải qua thăm viếng, điều tra, lấy được bằng chứng, xác định tội danh của giáo viên hoá học Chu Phóng, nhưng thời điểm viết báo cáo kết án, Hạ Vũ đột nhiên phát hiện có một người chết là Chu Phóng không có cách nào làm được. Hắn một bên cẩn thận hồi ức chi tiết hiện có, một lần nữa sửa sang suy nghĩ, một bên lật xem ký lục của mình, rốt cuộc, phát hiện, từ đầu đến đuôi mình đều xem nhẹ một người, con trai Mạnh Văn —— Mạch Lạc.
Mạnh Lạc là con trai Mạnh Văn, 20 tuổi, đang học năm 3, tính cách trầm mặc, làm người nho nhã hữu lễ, do một tay Mạnh Văn nuôi lớn. Hắn lên sân khấu cũng không nhiều, mỗi lần cảnh sát điều tra đều an tĩnh phối hợp, tính cách hướng nội không cách nào biểu hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài.
Mỗi lần hắn được hỏi chuyện đều rất phối hợp, vô luận là sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của Mạnh Văn, quan hệ giao tiếp hay mười năm trước Mạnh Văn làm hiệu trưởng, đều rất nghiêm túc phối hợp. Nhưng cũng vì như thế, mỗi lần cảnh sát đi một bước, kỳ thật ít nhiều đều bị hắn ảnh hưởng, thành người trong kế hoạch của hắn.
Hạ Vũ đi gặp hắn, đơn độc trò chuyện với nhau rồi bắt hắn, Mạch Lạc chỉ ngồi trên sô pha trong nhà, an tĩnh như bình thường, rồi lại cũng không giống bình thường, hắn trẻ tuổi như vậy, tự tin như vậy, giống như gốc thuỷ tiên bên đường cô phương tự thưởng.
Hắn nói, "Không sai, là tôi làm, là tôi giết bọn họ."
Hắn nhìn Hạ Vũ, khinh miệt mà kiêu ngạo, dỡ xuống nguỵ trang thường ngày, tuỳ ý phát ra sinh mệnh của người trẻ tuổi sáng rọi.
Cuối cùng, Hạ Vũ bắt Mạch Lạc.
Nhưng mà, cái gì là lạc đường? Khi Hạ Vũ phá án đi nhầm đường là lạc đường; thủ đoạn của Mạch Lạc và Chu Phóng không dựa vào pháp luật, tự mình trả thù là lạc đường; Mạch Văn ngược đãi hàng loạt học sinh là lạc đường; gia trưởng đưa con đến trường học của Mạnh Văn cũng là lạc đường. Trong phim mỗi người xuất hiện đều tự mình lạc đường.
Trong kịch bản, không hề nghi ngờ Hạ Vũ thân là nam chính có nhiều suất diễn nhất, tính cách hắn chính nghĩa, nghiêm túc, đoan chính, trách nhiệm, có được trí lực và thể lực xuất sắc, là nhân thiết tốt nhất trong phim điện ảnh.
Chu Phóng thân là nam số 2, hung thủ vẫn luôn bị Hạ Vũ hoài nghi, đấu trí đấu dũng cùng Hạ Vũ, thông minh xảo trá, rồi lại duy trì ôn nhu với người nha, nhân thiết cũng cực kì sáng mắt.
Nữ một Tôn Quyên bởi vì tình tiết có hạn, suất diễn cũng không nhiều bằng Chu Phóng, nhưng Tôn Quyên ôn nhu cẩn thận, quả cảm giỏi giang, vẫn luôn ủng hộ quyết định của Hạ Vũ, xem như một chút màu sắc tươi sáng trong bộ phim này.
Đến nỗi Mạnh Lạc, suất diễn của hắn không nhiều, giai đoạn trước chỉ có khi cảnh sát điều tra mới xuất hiện qua, nên vậy giai đoạn trước hắn cũng không được người chú ý, tình thế xoay ngược càng thêm xuất sắc, khiến cho kết cục bộ phim giống như nắp bình nắp có ga khi mở, "Phụt" một tiếng, làm người kinh ngạc cảm thán.
Tiêu Chiến rất vừa lòng nhân vật này của mình, tuy rằng suất diễn không nhiều lắm, lại có đường phát huy, diễn tốt, có thể xoát cảm giác tồn tại một đợt.
Y đi theo đoàn phim tham gia nghi thức khởi động máy, dâng hương, sau đó chính thức bắt đầu bộ phim đầu tiên của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top