Chương 169
Bốn người cùng nhau ra cửa, lúc này giao thông công cộng còn chưa nghỉ, bọn họ ngồi xe công cộng một đường đi tới trung tâm thành phố.
Hải đăng ở ngay quảng trường trời xanh trong trung tâm thành phố, hải đăng ở đây cũng không phải hải đăng dùng để chỉ dẫn phương hướng trên biển, mà là để triển lãm kỹ thuật quang ảnh, là hải đăng tạo sự lãng mạn trong thành thị.
Lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tới, phụ cận hải đăng đã tụ tập rất nhiều người. Y đứng xa xa nhìn vào, phát hiện hình dáng tòa hải đăng này thật ra càng giống tháp Eiffel, chỉ khác tháp Eiffel ở chỗ nó rộng hơn một ít. Mà bốn hướng không xa lấy hải đăng làm trung tâm, xây dựng đài phun nước hình tròn.
Lúc này hải đăng còn chưa lên đèn, suối phun vẫn còn trong trạng thái nghỉ ngơi, nhưng quảng trường đã vang lên tiếng âm nhạc du dương.
Trước khi tới Lý Mạt đã tìm hiểu trước, nên nhắc nhở bọn họ, "Chúng ta đến đi về trước một chút, đứng ở phía trước là ngắm đẹp nhất."
Cô kéo Lý Bác Chung muốn chen về trước, Lý Bác Chung vừa khuyên cô đi chậm một chút, vừa đi theo cô nàng.
Lý Mạt đi được hai bước, thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bất động, quay về kéo bọn họ, "Chúng ta đi lên đằng trước đi."
"Em đi đi." Tiêu Chiến nói, "Em là con gái, chen chút lên đằng trước cũng không sao, hai người đàn ông như bọn anh còn như vậy, thì không tốt lắm, đặc biệt là bọn anh đều không thấp, sẽ cản trở những người khác."
Lý Mạt gật gật đầu, cảm thấy y nói có đạo lý, nên cô nghĩ nghĩ, rất có tinh thần hy sinh tỏ vẻ, "Vậy em cũng không đi đằng trước nữa, em ở chỗ này xem, chúng ta cùng xem."
Vương Nhất Bác nhìn cô, mở miệng nói, "Tiểu Mạt, em lại đây."
Lý Mạt nhìn Vương Nhất Bác đi về hướng khác, vẻ mặt mộng bức đi theo, "Sao vậy ca ca?"
Vương Nhất Bác ra hiệu với anh trai camera quay hắn và Tiêu Chiến , kêu hắn nhắm camera ngay Tiêu Chiến , không cần quay mình, anh trai camera đành phải chuyển camera qua.
Vương Nhất Bác nhìn Lý Mạt, ôn nhu nói: "Tiểu Mạt, em muốn ngắm hải đăng với anh và Tiêu Chiến ca ca của em sao?"
Lý Mạt hưng phấn gật đầu, "Đương nhiên muốn."
Vương Nhất Bác ôn thanh nói, "Không, em không muốn."
Lý Mạt:......
"Đã hiểu chưa?"
Lý Mạt cảm giác nội tâm mình đang rơi lệ, trong lòng cô đang khóc chít chít tỏ vẻ, không, cô muốn, cô đặc biệt muốn, ai không muốn cùng ngắm hải đăng với thần tượng của mình chứ. Nhưng trên mặt chỉ có thể gật đầu, "Đã hiểu."
Vương Nhất Bác mỉm cười, "Ngoan."
Lý Bác Chung giảng giải Tiêu Chiến cấu tạo và ý nghĩa của toà hải đăng này, còn chưa nói xong, đã thấy Lý Mạt về.
Lý Mạt lôi kéo ông, "Đi thôi ba ba, chúng ta đi lên đằng trước đi."
Lý Bác Chung khó hiểu, "Không phải lúc nãy còn nói đứng ở chỗ này cùng xem sao?"
Lý Mạt đặc biệt lãnh khốc, "Đó là con lúc nãy, con của bây giờ không muốn."
Lý Bác Chung không hiểu ra sao.
Lý Mạt lôi kéo người cha già của mình đi về trước, "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi lên đằng trước."
Cô vừa đi vừa cảm thán, cũng phải, cả ngày hôm nay gần như bọn họ ở bên nhau cả một ngày, chắc chắn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng cần chút không gian riêng tư, huống chi cô còn là fan của hai người bọn họ, fan và thần tượng, sao có thể không có một chút khoảng cách được chứ?
Tiêu Chiến nhìn Lý Mạt kéo Lý Bác Chung đi, quay đầu nhìn lại Vương Nhất Bác , "Anh nói gì với Lý Mạt đó?"
"Anh chỉ giúp nó nhìn rõ suy nghĩ trong lòng mình, để nó đừng vì chúng ta mà làm lạc mất lạc thú đi chơi."
Vẻ mặt Tiêu Chiến không tin, "Phải không?"
Lý Mạt chính là fan của hai người bọn họ a, hai nam thần ở cùng nhau còn không bằng sức dụ hoặc của hải đăng, Tiêu Chiến vô cùng không tin.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác chân thành, gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta qua bên kia." Hắn chỉ chỉ chỗ một đám người tụ tập ở cách đó không xa, nhìn qua nơi đó ít người hơn chỗ bọn họ đang đứng.
"Nhưng như vậy, chút nữa Lý lão sư bọn họ về tìm chúng ta, có thể tìm không thấy không?"
Vương Nhất Bác nghe vậy, một bộ dáng sớm có chuẩn bị, hắn quay đầu nhìn về phía camera, "Nên làm phiền cậu đứng ở chỗ này chờ Lý lão sư bọn họ."
Camera chỉ chỉ mình, "Tôi?"
"Đúng vậy, bằng không chúng tôi vừa đi, trên người cũng không có di động, không phải rất dễ lạc mất Lý lão sư bọn họ sao."
"Nhưng tôi còn phải quay a."
"Vậy quay hải đăng đi, nghe nói chút nữa ở chỗ này lên đèn đèn đặc biệt xinh đẹp, tin tưởng người xem nhìn thấy nhất định rất kinh ngạc cảm thán."
Tôi cảm thấy người xem càng muốn xem các người, camera thầm nghĩ. Nhưng mà Vương Nhất Bác đều đã nói tới đây, hắn còn không rõ sao? Chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, "Được rồi."
Anh trai camera nhắm camera ngay hải đăng, tâm lặng như nước chuẩn bị quay lại hình ảnh lên đèn. Hắn không có bao nhiêu oán hận với hành động này của Vương Nhất Bác, dù sao, già vị của Vương Nhất Bác đặt ở đó, lúc ký hợp đồng, trên hợp đồng đã viết, lấy ý nguyện của hắn làm chủ, một khi hắn không muốn quay, hoặc là hắn không muốn cảnh nào chiếu ra, tổ tiết mục phải đồng ý vô điều kiện.
Hơn nữa, này dọc theo đường đi, Vương Nhất Bác luôn rất phối hợp tổ tiết mục, thậm chí luôn chủ động giúp đỡ những người khác trong đội ngũ, ấn tượng của nhân viên công tác tổ tiết mục đối với hắn rất tốt, tất nhiên sẽ không bởi vậy mà cảm thấy hắn đang chơi đại bài.
Vương Nhất Bác nói "cảm ơn" với anh trai camera xong, sau đó nói với Tiêu Chiến , "Đi thôi."
Tiêu Chiến cảm thấy hắn càng ngày càng biết sử dụng quyền lợi đại già của mình, y đi theo Vương Nhất Bác rời khỏi nhân viên công tác tổ tiết mục, tắt mic, nói nhỏ, "Có phải anh đã sớm lên xong kế hoạch không?"
"Anh là vì ai?" Vương Nhất Bác nhìn y.
Tiêu Chiến cười khẽ.
Vương Nhất Bác vươn tay giữ chặt y, "Đi thôi, chúng ta qua bên."
Hai người chọn một nơi không phải rất chen chút, đứng yên chuẩn bị ngắm hải đăng.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên tay Vương Nhất Bác , đã 8 giờ, chắc là sắp bắt đầu rồi. Y nhìn đồng hồ trên tay Vương Nhất Bác , không tự giác thò tay lau mặt đồng hồ của hắn, đây là cái đồng hồ y tặng Vương Nhất Bác nhân ngày sinh nhật lần đó, lâu vậy rồi mà Vương Nhất Bác vẫn luôn đeo.
"Hôm nào đổi một cái khác cho anh." Tiêu Chiến nói, "Đã lâu vậy rồi."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, cầm tay y lại, "Được." Hắn nói.
Đột nhiên, tiết tấu âm nhạc thay đổi, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng kinh hô truyền ra từ trong đám người, ngẩng đầu nhìn, đã thấy đài phun nước xung quanh hải đăng không biết đã phun trào từ khi nào. Trong hơi nước mênh mông, trên bốn đài phun nước hiện ra quang ảnh đan chéo bọt nước và bầy cá không ngừng nhảy lên cùng vỏ sò, theo tiếng nhạc, vỏ sò mở ra, trong quang ảnh dẫn ra một cô bé mặc váy, cô bé nhảy về trước một bước, nhảy tới suối phun bên cạnh, sau đó lại nhảy qua bên cạnh, cuối cùng nhảy lên tháp.
Cái tháp này có tất cả ba tầng, cùng ánh đèn lóng lánh, quang ảnh vẽ ra một cô bé nâng váy đi lên trên. Bỗng nhiên, đỉnh tháp xuất hiện một quang ảnh đồng dạng vẽ thành một bé trai, đỉnh đầu bé trai đội một chiếc mũ, ngồi xổm trên đỉnh tháp nhìn bé gái đang đi lên. Bé gái nhanh chóng chạy về phía đỉnh tháp đỉnh, bé trai lại quanh tháp chơi trốn tìm với cô bé.
Bé gái hơi tức giận, xoay người sang chỗ khác không nhìn bé trai nữa. Lúc này bé trai mới đi tới trước mặt cô, mời bé gái khiêu vũ. Hai người bắt đầu dạo bước trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, sau đó 8:04 tiếng chuông gõ vang, quang ảnh dần dần biến mất, bé trai và bé gái cũng không còn nhìn thấy được nữa, chỉ còn đèn trên đỉnh tháp còn sáng, đài phun nước bốn phía còn đang phun trào, âm nhạc vẫn chậm rãi chảy xuôi.
Tiêu Chiến cảm thấy buổi biểu diễn quang ảnh này quá xuất sắc, khó trách Lý Mạt nói trên mạng có rất nhiều người đề cử, đúng là rất đáng để xem.
Y đang chuẩn nói cảm tưởng của mình cho Vương Nhất Bác , lại nhìn thấy người bên cạnh, vậy mà vẫn còn chìm đắm trong âm nhạc, bắt đầu khiêu vũ trên quảng trường.
Bọn họ nhảy vô cùng thư thả, như là thời gian hưởng thụ lãng mạn khó có được.
Tiêu Chiến đang nhìn, đột nhiên nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Chúng ta cũng khiêu vũ đi."
Y vừa xoay đầu, đã thấy Vương Nhất Bác nhìn y, hơi lui về sau, nửa khom eo, tay trái đặt sau lưng, tay phải đưa về phía mình mình.
"Có thể nhảy một đoạn với anh không, Giang phu nhân?" Hắn hỏi.
Tiêu Chiến chưa bao giờ được người ta đối đãi như thế, nhất thời hơi kinh ngạc, lại không tự giác cảm thấy có chút lãng mạn.
"Nhưng mà...... Em không biết nhảy bước nữ." Y bất đắc dĩ nói, "Hay là anh nhảy bước nữ?"
"Anh cũng không biết."
"Lúc chị Tinh Thần học nhảy, không phải anh đi theo chị ấy cùng học sao?"
"Vì phối hợp chị ấy anh mới học khiêu vũ, nhưng chị ấy nhảy bước nữ, anh muốn phối hợp chị ấy chỉ có thể nhảy bước nam a."
"Vậy thật đáng tiếc."
"Vương phu nhân, em có thể đưa tay cho anh trước không? Cứ mãi khom người, người khác sẽ nhìn anh."
Tiêu Chiến vội vàng đặt tay lên bày tay hắn, "Nhưng em đưa cho anh cũng vô dụng thôi, hai chúng ta đều không biết nhảy bước nữ."
Vương Nhất Bác đứng thẳng người, tay trái nắm tay y, tay phải đặt trên eo y, "Trừ ca hát, cuối cùng em cũng có cái thứ hai không biết rồi đó."
Tiêu Chiến câm nín, "Dù là em mười hạng toàn năng, thì em cũng là con trai a, sao đi học bước nữ được."
"Em đặt tay trái lên vai anh." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến đặt lên.
Vương Nhất Bác mang y nhẹ nhàng đong đưa theo âm nhạc, "Không phải là được rồi sao?"
"Đây mà là khiêu vũ sao?" Tiêu Chiến cười, "Thầy vũ đạo của anh thấy, chắc là phải tức chết."
"Dị quốc tha hương, ông ấy muốn nhìn cũng không nhìn thấy."
Tiêu Chiến cúi đầu cười nhạt, một bên nhảy với hắn, một bên phun tào, "Chúng ta nhảy thế này còn không bằng tập thể dục giữa giờ nữa."
"Vậy lần sau về nhà mở bài tập thể dục giữa giờ cho em xem, nói không chừng Kỳ Kỳ có thể cùng nhảy với em, học sinh tiểu học tụi nó cũng phải tập mà."
"Vậy anh tập không?"
"Không," Vương Nhất Bác mỉm cười, "Anh quay video cho hai người."
Tiêu Chiến không nhịn được cười, "Đây không phải là việc em nên làm sao?"
"Ngẫu nhiên em cũng phải cho người khác một cơ hội chứ đúng không?"
Tiêu Chiến cảm thấy hắn càng ngày càng biết ngụy biện, cười cười, không nói nữa, chuyên tâm khiêu vũ với hắn.
"Chúng ta thử một lần, anh lui em tiến, bước vài bước thử." Vương Nhất Bác đề nghị.
"Được."
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chân bọn họ, bước lên, Vương Nhất Bác cũng cúi đầu, nhanh chóng lui về sau một bước. Ngay sau đó, đổi lại Vương Nhất Bác đi về trước, Tiêu Chiến lui về sau. Bọn họ nghe nhạc, nhìn động tác chân của hai người, sau khi nhảy vài bước, mới có một người không phản ứng kịp, dẫm phải chân người kia.
Tiêu Chiến vội vàng rút chân, trong miệng nói ngại quá, trên mặt lại ngăn không được ý cười.
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, "Tiếp tục."
Lúc này bọn họ rất cẩn thận, không dẫm lên chân người kia nữa, nhưng lúc ngẩng đầu lên "bịch" đụng vào nhau. Hai người không tự giác cười, nhìn nhau.
Vương Nhất Bác vươn tay giúp y xoa xoa trán, hỏi, "Đau không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top