Chương 148
Lúc ấy, y đã sắp tám tuổi, trong cô nhi viện đã xem như bé lớn. Ngày đó, Tiêu Chiến cảm thấy mình ủy khuất, khổ sở lại rất phẫn nộ, y nghĩ nếu mẹ viện trưởng có thể nghe được lời bọn họ nói như mình thì tốt rồi, hoặc là y có thể nói lại những lời bọ họ nói cho mẹ viện trưởng nghe thì tốt rồi.
Nếu có thứ gì có thể ghi lại lời của người khác lại thì tốt rồi, như vậy, lúc hai người bọn họ nói "con không có là cậu ấy" nói dối, y phát lời của hai bọn họ ra, như vậy, người khác sẽ tin tưởng mình.
Thẳng đến sau này, sau khi y được cha mẹ nuôi nhận nuôi, mới biết di động có tính năng ghi âm, nhưng ghi âm bằng di động, có đôi khi cũng không tiện lắm, nên sau đó y mới mua thêm bút ghi âm.
Những việc này, đều đã là chuyện quá khứ, bây giờ Tiêu Chiến nhớ lại, cũng không có dao động cảm xúc gì quá lớn.
Sau đó lúc y rời khỏi, hai người bạn tốt có tìm mình xin lỗi, nhưng lúc ấy bọn họ đã truyền lời đồn đến toàn bộ lớp lá đều biết hết. Tiêu Chiến không tha thứ cho bọn họ, từ nhỏ y đã không phải cái loại người dễ dàng tha thứ cho những sai lầm trầm trọng, thậm chí y còn dỗi bọn họ nói, "Dù các cậu nói tôi trộm đồ, thì tôi cũng có ba mẹ của mình, tôi cũng có gia đình của mình. Nhưng các cậu còn không có, lêu lêu lêu!"
Y quay đầu chạy vào xe cha nuôi của mình, phất phất tay với em trai em gái lớp mẫu giáo, rời khỏi cô nhi viện.
Nhưng những việc này, y không cách nào nói với Vương Nhất Bác , đây không phải chuyện mà "Tiêu Chiến " có thể trải qua, đây là trải nghiệm của y, nên y không thể nói cho Vương Nhất Bác biết.
Tiêu Chiến hơi do dự không biết mình có nên nói sự thật cho Vương Nhất Bác không, nói cho hắn biết y không phải người của thế giới này, y có thể không nói cho Vương Nhất Bác biết thế giới của bọn họ là một quyển tiểu thuyết, chỉ nói là không gian song song là được, nhưng Vương Nhất sẽ tin y sao? Sẽ có cảm thấy khủng hoảng không?
Chắc là không đâu, y nghĩ, ngay cả chuyện mình sinh con mà Vương Nhất Bác cũng có thể tiếp thu, chuyện này luôn dễ tiếp thu hơn chuyện đàn ông sinh con nhỉ? Nói không chừng y nói với Vương Nhất Bác mình không phải người của thế giới này, ngược lại Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy hết thảy đều dễ giải quyết, cảm thấy bởi vì y không phải người của thế giới này, nên mới có thể sinh con.
Tiêu Chiến nghĩ đến đây, nháy mắt không biết mình nên bày ra biểu tình gì. Nhưng dù muốn nói cho Vương Nhất Bác biết, thì chắc chắn cũng không phải bây giờ, loại chuyện này, y hy vọng có thể mặt đối mặt nói với Vương Nhất , mà không phải thông qua một cái màn hình, nhìn được nhau, lại không gặp được.
"Sau này em mới nói với anh." Tiêu Chiến cười cười, "Chờ đến......" Y nghĩ nghĩ, "Chờ đến khi, em cảm thấy là thời điểm thích hợp."
Từ trước đến nay Vương Nhất Bác đều nghe theo y, bởi vậy cũng gật gật đầu, không nghĩ nhiều, "Vậy em chuẩn bị nói chuyện này cho Phó đạo sao?"
Tiêu Chiến hỏi hắn, "Anh cảm thấy em nên nói cho chị ấy sao? Em sợ em nói với Phó đạo "Phó đạo, đồ ch* Mạc Kiến Anh này muốn ngủ tôi", Phó đạo sẽ bị em hù chết."
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, "Em có thể từ từ trước, xem sau đó hắn còn động tác gì, nếu dựa theo lời hắn nói trước đó với em, không cần em nói với Phó đạo, Mạc Kiến Anh cũng nói em trên mạng trước thôi, đến lúc đó em cãi cọ với ông ta, tự nhiên không cứ như vậy mà qua chuyện được, đến lúc đó Phó đạo cũng sẽ biết."
"Vậy chắc chị ấy sẽ rất buồn bực, đoàn phim của mình, tiễn được một tiểu nhân thật, còn ẩn giấu một ngụy quân tử."
Vương Nhất Bác thở dài, "Mạc Kiến Anh người này, nói thật, đúng là che giấu quá tốt, nếu không phải em nói với anh, anh cũng không biết ông ta lại là loại người này. Hơn nữa, hình tượng của ông ta thật sự là quá tốt, may mà em có ghi âm lại, bằng không hai người xé nhau, tất nhiên anh vô điều kiện tin tưởng em, nhưng những người khác, chắc chắn dựa vào ấn tượng trong tiềm thức của mình, lựa chọn tin tưởng ông ta. Nên xảy ra chuyện này, Phó đạo cũng không cần tự trách, không phải trước khi xảy ra chuyện này, mọi người đều chẳng hay biết gì sao?"
Tiêu Chiến gật đầu, "Nhưng mà, em còn hơi không rõ, rõ ràng ông ta biết chúng ta quen biết, thậm chí còn cảm thấy em thích anh, vậy ông ta không sợ em từ chối ông ta rồi nói với anh sao? Em và ông ta xé nhau, hình tượng của em không tốt bằng ông ta, mọi người không đứng về phía em, nhưng anh không giống thế a, hình tượng của anh rất tốt a, anh ra mặt thay em, không chừng có thể bắn ngược lại ông ta."
"Ông cảm thấy em cái gì?"
"Em th......" Tiêu Chiến nói đến một nửa mới phản ứng lại, gian thương này, đã đến lúc này, vậy mà còn muốn kịch bản y! Đại gian thương!
"Vương Nhất Bác anh nghiêm túc chút cho em!" Tiêu Chiến thật hận không thể gõ đầu hắn một cái, gõ ra một lỗ thủng, bóc mấy cái suy nghĩ xấu đó ra, "Em cái gì anh, bây giờ em muốn đánh anh!"
Vương Nhất Bác còn tưởng cuối cùng mình cũng có thể nghe thấy một câu "em thích anh", kết quả vẫn không có, hắn cười cười, trấn an người yêu đang xù lông của mình, "Được được, anh sai rồi, anh nhịn không nổi thôi mà, em biết đấy, anh đấu võ mồm với em bao nhiêu lần, bây giờ độ nhanh nhẹn của tư duy anh đang bay lên thẳng tắp, nếu không cũng không thể phản ứng nhanh như vậy a."
"Anh câm miệng, anh còn có lý nữa à."
Vương Nhất Bác lập tức nghe lời tỏ vẻ, "Anh không có lý, anh không có lý, anh sai rồi, chúng ta về chủ đề chính."
Hắn nhìn Tiêu Chiến bên kia video, ôn nhu giải thích, "Thật ra cũng rất đơn giản, chúng ta chưa công khai, làm sao ông ta nghĩ ra chúng ta đã kết hôn, nhiều nhất chỉ cho rằng chúng ta đang trong thời kỳ ái muội. Người yêu trong thời kỳ ái muội gặp phải loại chuyện này, có vài người sẽ ngượng ngùng nói cho người mình thích, có vài người lại cảm thấy đây là chuyện của mình, không liên quan gì đến người kia, nên theo bản năng sẽ lựa chọn giấu giếm, có thể ông ta nghĩ em sẽ không nói cho anh biết. Hơn nữa trước đó anh cũng nói qua, hình tượng của ông ta rất tốt, nên chuyện này chỉ cần ông ta thoáng sửa một chút, sẽ biến thành em không từ thủ đoạn, vì danh lợi muốn bò lên giường của ông ta, đây không phải thủ đoạn rất thích hợp để châm ngòi tình cảm giữa chúng ta sao?"
Tiêu Chiến nghe vậy, quả thật chấn kinh rồi, "Chẳng lẽ ông ta còn định nói với anh, em muốn bò lên giường ông ta?"
Tiêu Chiến nghe vậy, quả thật chấn kinh rồi, "Chẳng lẽ ông ta còn định nói với anh, em muốn bò lên giường ông ta?"
"Hẳn là ông ta sẽ không nói với anh, nhưng ông ta nên chuẩn bị cái này, nếu em không nói gì, tất nhiên ông ta cũng sẽ không để những người khác biết chuyện này, nếu em nói với anh, anh và ông ta tranh chấp, ông ta sẽ cắn ngược lại em một cái, nói em vì danh lợi chủ động câu dẫn ông ta. Nhưng mà, đương nhiên," Vương Nhất Bác Bác cười cười, "Mấy cái đó đều vô dụng, em muốn kịch bản nào, muốn hợp tác với đạo diễn nào, cần gì bò lên giường người khác, bò lên giường anh là rồi."
Tui Chiến "Chậc chậc" hai tiếng, "Anh đúng là một quyển điển tịch a."
Vương Nhất Bác không rõ vì sao y lại đột nhiên so sánh như vậy, nghi hoặc nói, "Có nội hàm, có chiều sâu?"
"Không, là trang giấy từ từ ố vàng!"
Vương Nhất Bác không nhịn được cười ra tới, "Vẫn phu nhân của anh có văn hóa."
Tiêu Chiến cười cười, đột nhiên y nhớ tới ngữ khí vừa rồi Mạc Kiến Anh chuyện với mình, nhíu nhíu mày, "Anh nói xem, ông ta sẽ xé nhau với em ở trên mạng thật sao?"
"Em hy vọng sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại y.
Tiêu Chiến gật đầu, y nhìn Vương Nhất Bác , rất nghiêm túc nói, "Hy vọng." Y nói, "Việc này không thể bỏ qua như vậy, hôm nay em không có việc gì, em không sợ ông ta, em có anh chống lưng phía sau, đắc tội ông ta thì tài nguyên của em cũng không chịu ảnh hưởng gì, nhưng những tiểu minh tinh khác, không quyền không thế, sao có thể đấu lại ông ta chứ. Nên em phải công bố Lư Sơn chân diện mục* của ông ta ra ngoài, để mọi người nhìn rõ bộ mặt ghê tởm của ông ta."
*chẳng rõ hình dáng thật của Lư Sơn => vạch trần bộ mặt không ai thấy
Vương Nhất Bác cảm thấy y thật sự rất tốt, hắn nhìn Tiêu Chiến , nhẹ nhàng gật đầu, "Được, như ý nguyện của em. Nếu ông ta không chủ động nói em lên trên mạng, anh cũng sẽ nghĩ cách để ông ta mở miệng. Bây giờ em không cần làm gì hết, chờ ông ta khai pháo trước, sau đó em lại lên tiếng, trực tiếp đánh mặt ông ta."
"Được."
Vương Nhất Bác khẽ cười cười, hắn cảm thấy mình lại nhớ Tiêu Chiến , rõ ràng đối phương ở ngay trước mặt mình, còn đang nói chuyện với mình, nhưng hắn lại bắt đầu nhớ y.
Hắn muốn gặp y, muốn ôm ôm y, hôn hôn y, muốn ôm y vào lòng nói, "Đừng nóng giận, ông ta sẽ không có kết cục tốt."
Hắn muốn gặp y, muốn gặp y như thế.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trò chuyện video hồi lâu, tâm tình mới bình tĩnh lại, trở nên tốt một chút.
Thời gian không còn sớm, sáng mai y còn suất diễn, nên tắt trò chuyện video, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tiêu Chiến tắm rửa xong, nằm trên giường, không biết thế nào lại nhớ đến chuyện khi còn nhỏ. Sau sự kiện đó, y được sắp đến lớp mẫu giáo, cũng đổi ký túc xá, em trai em gái lớp mẫu giáo đều còn rất nhỏ, chỉ có bốn năm tuổi, có vài bé còn không biết mình bị vứt bỏ, khóc la muốn tìm mẹ.
Tiêu Chiến nhớ rõ mình từng nói sẽ chăm sóc các em trong lớp mẫu giáo, nên chạy đến dỗ bọn họ, chọc bọn họ cười.
Tuổi y lớn hơn những bé còn lại, tính tình lại tốt, đã nhanh chóng trở thành người được yêu thích ở lớp mẫu giáo, em trai em gái đều rất thích y.
Hắn người bạn kia cũng đến tìm y, nói bọn họ chỉ vì có thể luôn làm bạn tốt với y, có thể cùng nhau chơi mới làm như vậy, hy vọng y có thể tha thứ cho mình, tiếp tục chơi cùng bọn họ.
Nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, y cảm thấy hai người bọn họ hại mình mất đi rất nhiều cơ hội có một ngôi nhà, nên không đáng được tha thứ. Y muốn một gia đình, muốn có ba mẹ của mình, từ lần đầu tiên nhìn thấy có bạn nhỏ được người lớn mang khỏi viện, biết bọn họ có một ngôi nhà mới, đã muốn giống như bọn họ, có gia đình mới.
Bọn họ tan rã không vui.
Tiêu Chiến tiếp tục ở lớp mẫu giáo cùng chơi đùa, đi học với các bé ở lớp mẫu giáo, chăm sóc bọn họ.
Sau đó, cha nuôi y tới, ngày đó, viện trưởng gọi vài đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện vào văn phòng của bà.
Tiêu Chiến cũng đến, còn có bạn của y.
Cha nuôi của y trò chuyện đơn độc với từng người, y rất khẩn trương, rất cẩn thận trả lời vấn đề của ông, lại không nhìn ra ông ấy hài lòng hay không hài lòng.
Sau khi phân đoạn gặp mặt giao lưu kết thúc, mấy bạn nhỏ bọn họ trở về lớp của mình, tiếp tục làm chuyện của mình.
Hai đứa nhỏ trong lớp mẫu giáo đánh nhau, khóc sướt mướt cậu đánh tớ một cái, tớ đánh cậu một cái, Tiêu Chiến đi một hồi về đã thấy cảnh tượng này, vội vàng đi dỗ bọn họ. Y dỗ xong đứa này lại dỗ đứa kia, hai đứa bé đều rất thích y, mềm mại kêu y "anh" làm nũng trong lòng y.
Tiêu Chiến sờ sờ đầu bọn họ, để bọn họ nói rõ ràng mọi chuyện, bảo đảm lần sau không tái phạm nữa, lúc này mới vỗ tay cho hai đứa, khen bọn họ đều là bảo bảo ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top