Chương 13
Kỳ Kỳ tuổi còn nhỏ, đi đến cầu thang, theo quán tính muốn nhảy đi xuống, nhưng mới vừa nhảy một chút, đã nhớ đến có người lớn kế bên, nên lập tức sửa lại, đi theo Tiêu Chiến , từng bước một, ngoan ngoãn đi xuống bậc thang.
Tiêu Chiến chú ý tới biến hoá của bé, hỏi: "Muốn chơi sao?"
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y.
"Nhảy nhảy xuống a." Tiêu Chiến vừa nói, vừa nhảy giống bé mới nhảy khi nãy, nhảy xuống một bậc thang.
"Đến con."
Kỳ Kỳ hơi ngốc một chút, giật mình nhìn chằm chằm y.
Tiêu Chiến kiên nhẫn dỗ bé, "Giống chú vừa mới nhảy, nhảy xuống."
Kỳ Kỳ lúc này mới đi về trước một chút, hai chân cùng nhảy, nhảy xuống một bậc thang.
Tiêu Chiến lại nhảy xuống một bậc thang, quay đầu nhìn Kỳ Kỳ.
Lần này Kỳ Kỳ không có do dự, lập tức nhảy theo.
Bọn họ cứ như vậy nhảy từng bậc từng bậc xuống cầu thang.
Tiêu Chiến hỏi bé, "Chơi vui không?"
Kỳ Kỳ gật đầu.
"Vậy sau này có thể chơi."
Đôi mắt Kỳ Kỳ liền sáng một chút.
"Chỉ là," Tiêu Chiến cường điệu nói, "Không thể trộm chơi một mình, lúc có chú hoặc ba cháu mới có thể chơi."
Kỳ Kỳ gật đầu.
"Biết tại sao không?"
Kỳ Kỳ không nói lời nào.
Tiêu Chiến cười, "Không biết tại sao vì sao con còn gật đầu a."
Kỳ Kỳ hơi bối rối cúi đầu.
Tiêu Chiến kéo tay bé qua, cong lưng, chạm chạm góc bậc thang, "Bởi vì nếu không có chú và ba con, con chơi một mình, nếu không cẩn thận sẽ đụng chỗ này, sẽ rất đau, còn có thể lưu lại sẹo."
Kỳ Kỳ nâng mắt nhìn y, Tiêu Chiến gật gật đầu, "Khi còn nhỏ chú đã bị đụng trúng, đau khóc rất lâu đó."
Kỳ Kỳ kinh ngạc, "Chú cũng bị đụng vào sao?"
"Tất nhiên, cho nên Kỳ Kỳ phải nghe lời, nếu không bị đụng vào, thật sự rất đau "
Kỳ Kỳ gật đầu, "Kỳ Kỳ đã biết."
"Thật ngoan." Tiêu Chiến hôn trán bé một chút.
Kỳ Kỳ ngạc nhiên duỗi tay sờ sờ, sau đó hơi ngượng ngùng, thẹn thùng.
Tiêu Chiến nhìn biểu tình biến hoá trong nháy mắt của bé, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ trước giờ Vương Nhất Bác không hôn qua bé sao? Bằng không, cũng không đến mức thẹn thùng rõ ràng như vậy a.
Y không hỏi Kỳ Kỳ, quyết định hôm nào hỏi Vương Nhất Bác một chút.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Cách đó không xa, góc cầu thang, Vương Nhất Bác lẳng lặng đứng, yên lặng nhìn hết thảy chuyện vừa xảy ra.
Lúc ban đầu, kỳ thật hắn không nghĩ đến Tiêu Chiến và Kỳ Kỳ sẽ ở chung hoà hợp như thế. Tuy rằng Kỳ Kỳ nghe lời hiểu chuyện, lại quá mức trầm mặc, có đôi khi an tĩnh đến mức làm hắn không biết làm sao để thân cận. Nhưng mà, hình như Tiêu Chiến cũng không có bối rối như vậy, y sẽ bồi Kỳ Kỳ cùng nhau không nói lời nào, hoặc chủ động bồi bé chơi trò chơi khác, một câu lại một câu kéo bé nói chuyện.
Diện mạo y tươi đẹp, thoạt nhìn mang theo chút ngả ngớn và kiêu ngạo, nhưng lúc ở chung với Kỳ Kỳ lại rất ôn hoà, kiên nhẫn, sẽ cùng bé chơi trò chơi, lại suy xét tâm tình của bé, nghiêm túc giảng đạo lí cho bé.
Kỳ thật, so với mình, y càng thích hợp ở bên Kỳ Kỳ.
Vương Nhất Bác nhớ tới mình khi còn nhỏ, lúc ấy hắn đang ở tuổi mời mèo chọc chó, mỗi lần ở nhà, đều thích tuột từ tay vịn cầu thang trượt xuống. Lúc ấy, cha mẹ hắn rất tức giận, phụ thân hắn trực tiếp mắng hắn không đứng đắn, không giáo dưỡng. Hắn cảm thấy mình thật uỷ khuất, nhưng không có ai hiểu được.
Sau đó, vẫn là chị gái hắn tới an ủi, cô nói: "Em chơi như vậy, rất dễ ngã xuống, sẽ bị thương. Ba cũng là sợ em bị thương, mới nói vậy."
Vương Nhất Bác khó hiểu, "Nhưng ba rõ ràng không phải nói như vậy, ba không thích em, ba mắng em."
Chị gái dựa vào hắn, ôn nhu cười, âm thanh cô rất êm tai, nói, "Nếu ba không thích em, tội gì mắng em, quản em, trực tiếp để em ngã một lần, dạy dỗ em một lần không phải tốt hơn sao. Ba chỉ là không biết biểu đạt, em đừng suy nghĩ vớ vẩn."
Ngoài miệng hắn không phản bác, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, chờ khi mình có con, nhất định phải biểu đạt cảm xúc của mình thật tốt, sẽ không làm con mình hiểu lầm cha mẹ giống mình. Nhưng chờ đến khi hắn thật sự nhận nuôi một đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ còn nhỏ xíu mà lại an tĩnh, cuối cùng cũng có thể hiểu được cha mẹ mình — nhiều lúc, đứa trẻ còn quá nhỏ, nghe không hiểu đạo lí của mình, mình cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, không bằng trực tiếp mắng nó một trận cho nó biết sợ, sợ, sẽ không bao giờ dám làm nữa.
Đương nhiên hắn chưa từng mắng Kỳ Kỳ, chỉ là có đôi khi hắn đối với Kỳ Kỳ có chút lực bất tòng tâm thôi, hắn không kiên nhẫn, lại không có thói quen phỏng đoán tâm tư người khác, Kỳ Kỳ không nói lời nào, thì hắn cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng, đành phải bỏ đi trước.
Vương Nhất Bác cảm thấy mình có đôi khi cũng không phải một người cha tốt, đa số thời gian hắn không ở nhà, Kỳ Kỳ được hắn nhận nuôi ba bốn tháng, cơ hồ đều là dì Trương và cha mẹ hắn mang. Thật vất vả hắn có thời gian nhàn rỗi, l bởi vì không có kiên nhẫn nên chỉ cùng Kỳ Kỳ đơn giản chơi với nhau, thậm chí còn không chịu phí tâm tư bằng Tiêu Chiến.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng hổ thẹn, quyết định mấy ngày nay hảo hảo bồi Kỳ Kỳ. Đương nhiên, tiền đề là Kỳ Kỳ không thể vẽ tranh, dù có vẽ cũng không thể vẽ trước mặt Tiêu Chiến !
Một chén cháo, một đĩa bánh bao, Tiêu Chiến múc ra cho Kỳ Kỳ xong, liền thấy Vương Nhất Bác đi về bên này, y thuận tay múc một chén cho Vương Nhất Bác, để bên cạnh Kỳ Kỳ.
Vương Nhất Bác rất tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy muỗng nếm một ngụm, "Không tồi a, so với tưởng tượng còn ngon hơn một chút."
"Tất nhiên." Tiêu Chiến không chút khiêm tốn nhìn hắn một cái.
"Hôm nay em bận không?" Vương Nhất Bác hỏi y, "Một chút anh phải ra ngoài, em ở nhà với Kỳ Kỳ, được chứ?"
"Có thể a."
Hai người sắp xếp xong hành trình, cơm nước xong, Vương Nhất Bác liền thay đổi quần áo ra ngoài. Tiêu Chiến dọn dẹp trong nhà một chút, nghĩ nghĩ hành trình hôm nay của mình, đột nhiên quay đầu hỏi Kỳ Kỳ, nói" "Muốn ra ngoài chơi không?"
Kỳ Kỳ đang xem phim hoạt hình, nghe được y nói ra ngoài chơi, hoạt hình cũng không xem, vẻ mặt chờ mong gật đầu.
Tiêu Chiến sờ sờ đầu bé, "Đi, chúng ta ra ngoài chơi."
Y không có mang Kỳ Kỳ đi quá xa, chọn một trung tâm thương mại gần đây, dẫn bé đi khu trò chơi nhi động. Kỳ Kỳ rất lâu không có đi chơi, mỗi trò chơi trước mặt đều rất hứng thú, Tiêu Chiến giao tiền, để bé chơi trò chơi yêu thích.
Kỳ Kỳ liếc mắt một cái đã nhìn trúng sàn nhún, đi qua.
Bé cởi giày, chuẩn bị tiến vào khu trò chơi, nhưng vừa mới bước lên cây thang, lại phát hiện Tiêu Chiến không đuổi kịp.
Bé quay đầu nhìn y, chỉ thấy Tiêu Chiến phất phất tay với bé, Kỳ Kỳ đứng trên cây thang, ngơ ngẩn nhìn y.
"Đi vào chơi a." Tiêu Chiến thấy bé nhìn mình, cổ vũ nói.
Kỳ Kỳ nhìn y, lại chậm rãi đi xuống, trở về bên cạnh y.
"Chú không đi cùng sao?"
"Chú ở bên cạnh nhìn con." Tiêu Chiến cong lưng giải thích cho bé, "Con xem, chú quá lớn, trò chơi đó là cho các bạn nhỏ chơi, chú không vào được."
Kỳ Kỳ không quá tình nguyện, bé cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó mang giày xong, lôi kéo Tiêu Chiến đi bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top