33. Bắt gian tại trận

Thời tiết hôm nay thực sự rất ổn, thích hợp để xuất viện. Tiêu Chiến ngồi trên giường đợi Tiêu Mỹ Liên làm thủ tục cho cậu.

Vương Nhất Bác cũng đã thu dọn xong hết đồ đạc trong phòng, trang bị cẩn thận chuẩn bị rời đi. Tiêu Chiến luyến tiếc mân mê từng đốt ngón tay của hắn.

"Anh về nhà à?"

"Ừm, em về nhà nhớ những lời anh dặn, phải ngoan. Rõ chưa? Không tắm quá lâu, không đi chân đất, không ..."

"Em nhớ rồi. Sáng nay anh nói 3 lần rồi"

"Yêu em"

Tiêu Chiến cười hi hi. "Em yêu anh nhất"

"Buổi tối anh ghé tìm em, bây giờ về nhà trước đã"

"Dạ"

..

Tiêu Chiến xuất viện về nhà được một ngày thì Vương Nhất Bác phải trở lại đoàn làm phim. Ngày Vương Nhất Bác Tiêu Chiến muốn đưa hắn đi, nhưng một mực bị cự tuyệt. Hắn không yên tâm về cậu được, suốt ngày cãi lời hắn. Cậu bây giờ rất khác cậu của lúc mới yêu, lúc trước hắn nói 1 chính là cậu không dám nói 2. Bây giờ hắn nói 2 cậu nói 10 thì chính là 10. Vương Nhất Bác vừa hạnh phúc lại vừa đau đầu. Chuyện gì hắn cũng có thể dung túng cho cậu được, nhưng riêng chuyện về sức khoẻ thì bắt buộc hắn phải nghiêm nghị mới trị được.

Giọng Tiêu Chiến qua điện thoại buồn rầu. "Anh không cho em theo, chính là không thương em. Anh không cho em theo, là không yêu em. Không cho em .."

"Được rồi, bảo bối. Em ngoan, anh sắp phải lên máy bay"

"Anh nhớ phải giữ sức khoẻ. Chuyện gì cũng phải nghĩ cho bản thân, cho em nữa. Em ở nhà sẽ lo lắng, sẽ đau lòng cho anh"

Vương Nhất Bác bật cười. "Miệng em bôi mỡ à? Trơn tru thật"

"Hừ.. không nói nữa. Anh, đi đường bình an"

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, nhận được một bao lì xì, 8888 tệ. Kèm lời nhắn: "Đi đường bình an anh yêu. Ba em nói có người thân đi xa phải phát lì xì, như vậy thì mới thuận lợi bình an"

Vương Nhất Bác mỉm cười bấm nhận, sau đó gửi voice chat tới. "Cảm ơn cục cưng"

..

Một mùa Giáng Sinh nữa lại về, khắp đường phố đều là những bài hát truyền thống. Tiêu Chiến nhìn những đôi tình nhân tay trong tay đi trên phố, buồn bã viết rõ lên mặt. Cả nhà ai cũng nhìn ra, chỉ là cố tình làm lơ cái vẻ mặt như mất sổ gạo của cậu.

"Haizzz"

"Em cứ thở ra thở vô như ông cụ non vậy"

"Em cũng đâu muốn"

Tiêu Chiến được nghỉ đông từ tuần trước, từ lúc bị ốm dậy ba Tiêu cũng nhận cho cậu ít công việc hơn, điều quan trọng là phải chú ý sức khoẻ. Tiêu Chiến là một người có nhan sắc, chỉ cần đứng trong một đám người cũng có thể nổi bật rõ nét, chính là hạc trong bầy gà. Trong giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng kiểu xinh đẹp của Tiêu Chiến thực sự rất hiếm, thuần khiết trong trẻo, một vẻ đẹp tự nhiên đến chết người. Ba Tiêu chỉ chọn mấy cái có độ xuất hiện lớn, quay chụp cũng không quá vất vả, có thể quay trong phim trường. Tiêu Chiến không vui vì chuyện này, cậu muốn đóng phim, muốn chịu khổ, nhưng thân thể lại không cho phép. Ba Tiêu hứa qua mùa đông rồi sẽ để cậu tiếp tục nhận phim, hoặc chí ít cũng đợi cậu hồi phục sức khoẻ hoàn toàn đã.

Ba Tiêu nhìn cậu cả ngày ngồi một chỗ không vui, cuối cùng quyết định để Tiêu Mỹ Liên đến tham ban, xem tiến độ của đoàn làm phim đến đâu rồi. Tiện thể dẫn theo Tiêu Chiến đến gặp bạn trai.

Tiêu Chiến vui đến mức nhảy cẩn lên, hai mắt sáng như sao ôm lấy ba Tiêu nói yêu ông nhất trên đời. Tiêu Chiến không nói với hắn chuyện mình đến, cho hắn một bất ngờ thật lớn.

.

Thâm Quyến.

Vương Nhất Bác vừa kết thúc cảnh quay hôm nay, sớm hơn so với mọi ngày một chút. Hắn mệt mỏi ngồi trên ghế dài trong phòng nghỉ riêng, đợi trợ lí thu xếp đồ đạc xong liền trở về.

*Cốc cốc cốc**

"Mời vào"

"Vương lão sư.. có làm phiền anh nghỉ ngơi không?". Người tiến vào là một cô gái trẻ, là nữ phụ của bộ phim, tên Á Châu, Lâm Á Châu. Là nghệ sĩ tự do, gần đây mới hot lên nhờ một bộ thanh xuân vườn trường.

"Có việc gì sao?"

"À.. kịch bản.. em có một chút không thông được, anh có thể giúp em được không?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn biết ở trong đoàn cô gái này xã giao rất tốt, bạn diễn hầu như ai cũng đều thân thuộc, trừ hắn ra. Nếu muốn tìm một người giúp đỡ không nhất thiết phải tìm đến hắn, tuy nói hắn có thực lực, nhưng những chi tiết không quá phức tạp như vậy diễn viên nam tám ngoài kia cũng có thể dư sức giúp đỡ.

"Đoạn nào?"

"À.. đoạn này". Lâm Á Châu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, vô cùng chuyên nghiệp nghiêng người lộ ra bộ ngực tròn trịa trắng ngần, đung đưa trước mắt hắn. Với thời tiết này mà ăn mặc kiểu đó, thâm tâm Vương Nhất Bác có chút nể phục, nếu là Tiêu Chiến dám mặc ít vải như vậy, hắn nhất định sẽ đem cậu lên giường, đánh mông cậu, đánh đến khi cậu khóc lóc xin tha hứa lần sau không như vậy nữa thì mới tha.

"Vương lão sư? Vương lão sư...". Thấy Vương Nhất Bác thất thần,Lâm Á Châu vui mừng trong lòng, bộ dáng càng thêm tuỳ tiện.

"Anh giúp em đối diễn một đoạn, có được không ạ?"

Vương Nhất Bác chửi thầm trong lòng, trợ lí hôm nay chính là không muốn nhận lương, làm gì còn chưa đến giải vây cho hắn.

"Được thôi. Nhưng chỉ một lần, tôi còn có việc"

"Chỉ cần một lần thôi ạ"

.

"Anh, tại sao trăm lần vạn lần anh cứ mãi đuổi theo cô ta, cô ta không yêu anh"

"Cô ấy dù không yêu tôi, thì có làm sao? Cô còn quản chuyện tôi tốt với ai?"

"Em yêu anh, chúng ta đã có hôn ước từ nhỏ rồi. Anh phải là của em"

Nói rồi Lâm Á Châu không đợi đối phương tiếp tục, nhanh như chớp chồm tới hôn lên môi Vương Nhất Bác.

"Cô.. cô làm gì vậy? Trong kịch bản không phải như vậy?"

Lâm Á Châu bị đẩy ra cũng không ngượng, chớp mắt nhìn hắn. "Em xin lỗi để tình cảm cá nhân ảnh hưởng. Em.. em yêu anh, Nhất Bác"

"Gì?"

"Em yêu anh, từ rất lâu rồi. Em thực sự.."

"Tôi có người yêu rồi"

"Em mặc kệ, em yêu anh"

Vương Nhất Bác đứng dậy mở cửa định ra ngoài, Lâm Á Châu vội vàng chạy lại ôm lấy eo hắn từ phía sau. "Nhất Bác, em thực sự rất yêu anh mà. Chúng ta hôn cũng hôn rồi, anh còn..."

Tiêu Chiến đứng trước cửa chứng kiến một màn này, có cảm xúc vô cùng vi diệu.

Vương Nhất Bác hoá đá ngay cửa, thanh âm trong cổ họng cũng không kịp thoát ra, chỉ có thể nghẹn ngào gọi tên bạn trai.

"Chiến ơi..."

....

WYB: Chiến ơi cú anh cú anh 🥹🥹🥹

Topic: Đoán xem đoạn sau cẩu huyết cỡ nào đi mn 🥹

.160823

#tôm

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top