12.
Vương Nhất Bác bước vào trong phòng, đóng cửa lại.
"Cháu chào hai bác." - Cậu rất lễ phép, hai tay để sát người cúi chào: "Làm phiền hai bác phải đến đây lần nữa. Tại cháu không chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến, thực sự xin lỗi..."
Người trên giường bệnh nghe cậu ôm đồm trách nhiệm, trong lòng cũng lo lắng, vội vàng cướp lời: "Không phải lỗi của em, là anh ăn hải sản rồi còn uống nước lạnh, nửa đêm phát bệnh, khiến em phải chăm sóc anh suốt. Anh mới phải xin lỗi."
Vương Nhất Bác lườm anh một cái. Cảm thấy anh không nên nói chuyện giúp mình, bởi vì ba mẹ anh chắc chắn vẫn sẽ đau lòng vì con trai mình hơn, vốn dĩ đang sinh bệnh nằm viện, vậy mà còn khăng khăng bảo vệ Vương Nhất Bác, dù là cha mẹ của ai cũng sẽ cảm thấy không vui. Nhưng cậu lại không nỡ trách Tiêu Chiến, bất đắc dĩ đưa đồ ăn tới, mở bao đũa ra, không ngừng cọ xát ở phía trên thùng rác, cạo sạch xơ gỗ giùm anh.
Tiêu Chiến thấy đồ ăn trong hộp, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời: "Không phải đã nói là ăn cháo à? Sao lại mua mì cho anh?" - Đoạn cuối giọng cũng cao lên một chút, tựa đuôi mèo nhỏ xoắn lại. Vương Nhất Bác dường như hóa đá tại chỗ, nhưng tiếng hừ lạnh quen thuộc của ba anh gọi cậu tỉnh táo trở lại.
"Nếu đã chăm sóc không được thì sau này cách xa Tiêu Chiến nhà chúng tôi một chút!" - Giọng nói rất nghiêm trọng, khiến Vương Nhất Bác cũng trở nên nghiêm túc theo: "Hai đứa không danh không phận bên nhau lâu như vậy, nghề nghiệp của hai đứa đặc thù, bị phát hiện cũng không tốt. Đúng không?"
Trước giờ lập trường không ủng hộ của ba Tiêu Chiến luôn luôn rõ ràng. Nhưng Vương Nhất Bác không nghĩ ông sẽ trực tiếp nói ra lời này trong bệnh viện. Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu nghe được những lời kiểu đó, giải thích lợi hại cụ thể, muốn cậu và Tiêu Chiến chia tay. Chỉ là so với bạn bè, đồng nghiệp hay những người biết chuyện khác, lời này từ ba mẹ người kia nói ra càng có cảm giác uy hiếp. Có lẽ vì bản thân là người Trung Quốc, cực kỳ xem trọng ý kiến của cha mẹ. Nhưng với Tiêu Chiến thì không như vậy, lời này do ba mình nói ra nên anh cũng không lo lắng quá nhiều, biết rõ mình được cả hai bên nuông chiều, ở trong phòng bệnh này phải làm người hòa giải.
Anh liền chạm vào tay Vương Nhất Bác, bàn tay cậu lạnh như đá. Anh biết rõ đó là mồ hôi, mát lạnh nhơn nhớt dính vào lòng bàn tay mình. Nhưng anh không ghét bỏ chút nào cả, chỉ nắm lấy đầy an ủi. Vương Nhất Bác thoáng nhìn thấy lo lắng nồng đậm trong mắt anh, khẽ cười.
"Không sao. Anh ăn cơm trước đi, em ra ngoài nói chuyện với hai bác một chút." - Cậu rút tay ra, khều nhẹ tóc mái của anh, tựa nhạc công trong nhà thờ đang lướt nhẹ dây đàn: "Ăn nhanh đi, nếu không mì sẽ đông lại luôn đấy... Em có mua mũ và khẩu trang cho anh rồi, lát nữa xuống bãi đỗ xe cũng sẽ không sợ bị chụp ảnh lại."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Vương Nhất Bác đưa ba mẹ mình ra ngoài. Dù cậu nói anh phải ăn đi, nhưng lúc này anh không có chút tâm trạng nào để ăn cả, nhìn mì nhanh chóng đông thành một cục trong tô nhựa, dùng đũa đâm đâm, vừa cứng vừa dầu, đông cứng lại tựa một khối mỡ dê mùa đông.
Anh không muốn ăn nữa, đứng dậy lấy ly uống nước, khói nhạt màu trắng nóng hầm hập khiến Tiêu Chiến nhớ đến máy phun sương trong phòng ngủ ở nhà. Anh thỉnh thoảng là người muốn làm đủ mọi nghi thức, nên sẽ nhớ thêm một ít tinh dầu. Nhưng Vương Nhất Bác không thích mùi tinh dầu, lại yêu thích âm thanh vù vù của máy phun sương trong giấc ngủ, vậy nên vẫn luôn thêm nước vào máy.
Tiêu Chiến uống sạch nước trong ly, gió ngoài cửa sổ lớn dần, có vẻ sắp mưa. Rèm cửa màu xanh lá bị cuốn lên một góc rồi rũ xuống. Từ khe hở nhìn ra chỉ thấy một khoảng trời nhỏ bé màu xanh nhạt, khói bụi từng trận từng trận tụ lại. Anh ngồi giữa cơn gió lớn này, nhất thời cảm thấy mình sẽ bị thổi bay đi, không còn phải chịu đựng tất thảy ràng buộc luân lý quy tắc của đời người nữa.
Lần trước cũng là ở phòng bệnh. Tiêu Chiến nhớ lại. Cha mẹ đến gặp anh, lại thấy được anh và Vương Nhất Bác ngồi bên giường hôn nhau. Thời gian như dừng lại, bầu trời đỏ rực, rơi vào mặt Vương Nhất Bác, cũng là một dấu tay đỏ rực rỡ. Mẹ ở phía sau ngăn ba anh lại, Tiêu Chiến từ trên giường nhảy xuống ôm lấy Vương Nhất Bác, hỏi cậu có đau hay không. Người bạn nhỏ nói với anh không đau... trước mặt Tiêu Chiến cậu rất ít khi bị đau... nhưng hiển nhiên là bất mãn với ba anh, vì tình yêu của mình bị ngăn cản.
Từ ngày đó trong nhà liền bắt đầu gửi cho anh tin tức về mấy cô gái, sự nghiệp thành công, tính cách khác nhau. Tóm lại là ba mẹ nhìn thấy tốt, mới gửi đến cho anh chọn. Nhưng Tiêu Chiến làm sao có thể nhìn được đây, anh vốn là người rất tôn trọng phụ nữ, vậy mà lại không khách khí nói, những bức ảnh kia trong mắt anh đều giống như lá vàng trên đường thu, ai cũng xinh đẹp, ai cũng giống nhau.
Tiêu Chiến biết bên Vương Nhất Bác cũng thế, có rất nhiều cơ hội để xây dựng một gia đình mỹ mãn. Mẹ cậu tới tìm anh, nói với anh, trong giới diễn viên, vì phim sinh tình, lại bất chấp tất cả muốn ở bên nhau, là việc rất bình thường. Nhưng Vương Nhất Bác tốt nhất không cần như vậy, hơn nữa lại còn ở bên một người đàn ông.
Khi đó anh đang ở bên ngoài làm việc, đổi quần áo xong là phải rời khỏi khách sạn đi phỏng vấn ngay. Nhưng mẹ cậu gọi điện tới đây, cực kỳ hiền lành nhẹ nhàng nói: "Nhất Bác nhà cô, từ rất nhỏ đã lang bạt xa nhà. Thuở ban đầu gọi điện về nhà, điện thoại quốc tế từ Hàn Quốc gọi về... nhà cô không ai để ý chút tiền này... nhưng khoảng thời gian đầu, dù sao vẫn còn quá nhỏ, thường im lặng khóc trong điện thoại."
"Cô chú nghe vậy rất đau lòng, nói với thằng bé, Nhất Bác à, con muốn về nhà thì cứ về, nhưng thằng bé không vui. Tính cách của nó như vậy, cháu cũng biết mà. Trời sinh phản nghịch, đã yêu thích cái gì thì dù có khổ sở, khó khăn đến mấy cũng phải làm cho bằng được. Luyện tập sinh khó khăn đến mức nào chứ, nhiều năm như vậy, đi Hàn Quốc ôm mộng làm nghệ sĩ, lại có được mấy người nổi tiếng trở về chứ?"
"Thằng bé yêu cháu, cô biết rõ. Con trai của cô mà, cô chú càng phản đối, nó lại càng yêu. Trước đây muốn đua motor, muốn tham gia mấy kiểu vận động cực hạn, ba nó vẫn luôn phản đối, bây giờ chẳng phải đều chỉ là sở thích đó sao? Rốt cuộc nó có thực sự yêu cháu, hay là yêu cái cảm giác không chiếm được đây?"
"Chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện với nhau đi, cô là phụ nữ, hiểu rõ đàn ông hơn cháu nhiều. Loại yêu thích dựa trên phản nghịch mà tồn tại nay, rất kích thích, rất thích hợp người trẻ tuổi như hai đứa. Nhưng vì yêu mà đối đầu cả thế giới, liệu có thể duy trì dài lâu sao? Huống hồ hai đứa ở trong giới này, chuyện xấu giấu kín, bên ngoài lại ra vẻ sáng sủa đẹp đẽ. Ai biết được sau này mình sẽ trở thành người thế nào, có khi chính bản thân cũng không tưởng tượng nổi."
"Nhất Bác đứa trẻ này là người cố chấp, nói nó từ bỏ, sợ là phản tác dụng. Nhưng cháu, dù bị nó kéo xuống nước, vẫn là đứa con ngoan ngoãn, tâm tư kín đáo, so với con khỉ con nhà cô thì trưởng thành hiểu chuyện hơn hẳn. Sợ là cô phải làm phiền cháu rồi, đóng vai ác, nói chia tay với thằng bé đi. Lâu vậy rồi vẫn để cháu chăm sóc Nhất Bác, thực sự làm phiền cháu quá nhiều, cô nhớ kỹ phần ân tình này, khi cháu kết hôn, nhất định sẽ gửi cho cháu một phần lễ trọng."
Tiêu Chiến nhớ rất rõ ràng. Vương Nhất Bác từng nói, ba cậu trước đây thường phản đối cậu làm cái này cái kia, biết rõ phản đối cũng không có tác dụng gì, lần này lười phản đối nữa. Nhưng mẹ của cậu, có vẻ bất mãn nhiều. Anh ngồi trong khách sạn nghe những lời này, ngược lại thấy đáng yêu nhiều hơn. Bởi vì anh biết rõ mình sẽ không dao động chút nào, vậy nên mới cảm thấy đáng yêu, mà không cảm thấy đáng ghét tình yêu của hai người của hai người bị quấy rầy.
Sau đó Vương Nhất Bác gặp anh thì quấn lấy anh, hỏi anh cho bằng được: "Rốt cuộc mẹ em nói gì với anh vậy? Sao cảm thấy bên anh chẳng có phản ứng gì, để một mình em chịu đánh chịu mắng, có phải anh nên bồi thường em chút gì không?"
Tiêu Chiến liền lựa mấy lời đối phó cậu, nói: "Mẹ em hỏi anh, vì yêu mà đối đầu cả thế giới, liệu có thể duy trì dài lâu sao?"
Vương Nhất Bác truy hỏi anh: "Vậy anh trả lời thế nào?"
Tiêu Chiến liền cười: "Anh nói, vì yêu đối đầu với cả thế giới, ít ra cũng hạnh phúc... Bởi vì trong lòng có tình yêu, nên không còn cô độc nữa."
Khi đó đang thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, vậy nên nhìn cái gì cũng tốt đẹp cả. Những lời sến súa như thế cũng có thể nói ra được. Tiêu Chiến ngồi trên giường bệnh, đang nở nụ cười thầm cảm ơn những ký ức ngọt ngào ấy thì Vương Nhất Bác mở cửa đi vào.
Anh rốt cuộc nhớ ra mình còn ở trong bệnh viện, viêm dạ dày cấp tính, nằm viện suốt mấy ngày, trải nghiệm việc người yêu không hiểu lý do xuyên không, rồi lại một lần nữa đạt được tình yêu. Vương Nhất Bác đưa cho anh một hộp sữa nóng, hộp giấy sờ lên ẩm ướt nóng bỏng. Tim Tiêu Chiến cũng mềm đi, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn sau khi xa nhau hai mươi phút, lại hỏi cậu: "Sao đi ra ngoài lâu như vậy? Ba mẹ anh đâu rồi?"
Nói rồi lật qua lật lại gương mặt đẹp trai thuộc về mình kia: "Có phải lại đánh em nữa không? Để anh xem nào, đừng tránh..."
Vương Nhất Bác tránh né lúc nào chứ, ngoan ngoãn để anh nhìn tới nhìn lui còn bị vu oan, thực sự tủi thân vô cùng, nói với anh: "Hai bác về trước rồi, dù sao hôm nay cũng ở bệnh viện, không thể tiếp đãi hai bác đàng hoàng được. Vậy nên em nói mấy ngày sau chúng ta mời cơm, mời hai bác cùng ăn bữa cơm trưa."
Tiêu Chiến bị gió thổi, sáng sớm lại uống thuốc, đến khi xuất viện thì đầu óc có chút mơ hồ, dựa vào lòng Vương Nhất Bác, nói cái gì cũng được. Anh luôn giữ hình tượng biết chừng mực, nhưng ít khi nghe lời như vậy. Vương Nhất Bác đeo khẩu trang, kính râm rồi đội mũ cho anh, ôm người yêu đi vào xe ở dưới tầng hầm.
"Sao lại đi xe này?" - Anh mơ mơ màng màng hỏi: "Anh tưởng em tự lái xe đến chứ? Sáng nay không phải đi thẳng từ nhà tới viện à?"
"Em có thể lái xe của mình đến bệnh viện được à..." - Cậu thấy Tiêu Chiến khép hờ mắt, nói trợ lý điều chỉnh âm lượng xuống một chút, kéo rèm kín mít: "Lát nữa em ở trên xe đọc, rồi đến nhà Tiểu Đào chọn kịch bản một chút, khi trở về mua đồ ăn cho anh nhé. Tiêu Chiến... Tiêu Chiến...
Cậu thấy người yêu thực sự ngủ say rồi, liền đỡ anh nằm trên chân mình, nhẹ nhàng gạt tóc mái của anh, không ngẩng đầu lên nói với trợ lý: "Cuối tuần đặt bàn ở chỗ nhà cũ đi, ăn cơm trưa, tầm 11h30 bắt đầu... Cái gì đây, phim này rốt cuộc kể chuyện gì, tại sao nam chính lúc thì yêu người này khi thì yêu kẻ kia, tính cách quá kỳ quặc rồi..."
Trợ lý ừ một tiếng, lại nhịn không được mà cãi lại: "Ca, quá nghiêm túc rồi, không phải ai cũng giống như anh trong mắt trong lòng chỉ có một người duy nhất. Vai nam chính trải qua nhiều chuyện như vậy, kiểu người yêu thích cũng phải thay đổi chứ?"
Vương Nhất Bác đang định nói chuyện tiếp thì Tiêu Chiến đột nhiên cọ cọ, hiển nhiên là ngủ không thoải mái. Lập tức trừng mắt sắc như dao, chê trợ lý ồn ào nhiều chuyện. Bên trong kính chiếu hậu là ánh mắt lạnh lẽo băng giá đất trời, trợ lý ngậm miệng, oan ức không chỗ để nói.
... Rốt cuộc thì liên quan gì tới mình chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top