Phiên ngoại: Chiếc lá - Anh trai nhà bên (Hạ)

-------Hai kiếp, một đời-------


Vương Nhất Bác năm 25 tuổi.

Hắn cùng Lăng Triệt chơi vài ván game, thua thua rồi thắng thắng, cuối cùng nhàm chám chịu không nổi liền đứng lên gào thét.

Lăng Triệt ghét bỏ liếc hắn.

"Cậu bớt bớt lại đi, mới có hai ngày thôi đấy."

"Ài ~ Chán chết mất thôi."

Vương Nhất Bác thả người ngồi phịch xuống ghế, chân gác lên mặt bàn, gương mặt u sầu ủ dột.

Lăng Triệt nhìn đồng hồ, đứng lên kéo hắn dậy.

"Đi, nhậu một bữa, nhìn cậu thế này tôi sớm muốn cũng khùng theo mất thôi."

Vương Nhất Bác không tình nguyện bị kéo đến một quán lẩu ven đường. Nơi này là điểm tập kết quen thuộc của ba người: hắn, Lăng Triệt và Tiêu Chiến.

Đúng vậy, trải qua năm năm, thế quái nào hắn cùng Lăng Triệt lại là bạn thân. Vương Nhất Bác mỗi khi nhớ lại chỉ muốn chửi một tiếng: 'Mợ nó.'

Không ưa gì nhau, nhất là tên khốn kiếp này cứ hằng ngày bám lấy Tiêu Chiến. Thực tập cùng bệnh viện, được Tiêu Chiến dẫn dắt, thế là tên này quang minh chính đại bám suốt lấy anh, làm Vương Nhất Bác một thời gian đỏ mắt vì ghen tị cùng tức giận.

Vậy mà xui xẻo thế nào cả hai đều cùng chung sở thích. Cứ hết lần này đến lần khác vô tình phát hiện, họ cùng thích chơi game, cùng thích ăn lẩu, không ăn được cay, rất thích uống sữa, thích du lịch, trượt ván, thậm chí những thứ nhỏ nhặt như thể loại phim, kiểu dáng quần áo cũng vô cùng giống nhau.

Ban đầu cái giống nhau này bị hai người họ ghét cay ghét đắng. Cả ba người ăn lẩu, hắn không ăn được cay, Lăng Triệt nghiến răng nghiến lợi chấm thật nhiều ớt ăn vào miệng, mặc cho cay muốn xé rách cổ họng. Cùng nhau đi chơi, Lăng Triệt mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, hắn giậm chân quay vào trong nhà thay ra cái áo sơ mi cùng quần jean lạc quẻ, bỏ qua mặt mũi mà mặc vào. Cùng nhau xem phim, hắn nhanh chân mua vé xem phim hành động, hôm sau Lăng Triệt quẳng vào mặt hắn ba tấm vé phim hoạt hình. Cả hai cứ thế trước mặt Tiêu Chiến vờn qua vờn lại, làm trò mèo chỉ để chọc tức người kia, ấu trĩ không chịu nổi.

Mãi đến khi cãi nhau mệt, đuổi nhau chán, dừng chân lại mới thấy mình hiểu đối phương còn hơn cả bản thân mình, cứ thế hai người họ không nói không rằng, cứ thế mà thành bạn. Sau này, khúc mắc trong lòng Vương Nhất Bác mới hoàn toàn được gỡ bỏ khi Lăng Triệt thông báo có bạn gái. Đó là một cô bé hộ lý đáng yêu làm cùng khoa với cậu, tên Lục An Kỳ.

Hắn lúc này mới dỡ bỏ hoàn toàn phòng bị với Lăng Triệt, đem đối thủ nặng kí này xóa bỏ.

Mà giữa hắn và Tiêu Chiến thì chỉ được xem là khá tốt mà thôi.

Hắn xác định tình cảm của mình, muốn từ từ kéo người về tay, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn cứ đạm mạc như cũ, sủng hắn, chiều hắn, lại không bao giờ vượt quá ranh giới bạn bè.

Hắn dùng bao nhiêu năm, bao nhiêu cách, anh vẫn chỉ dùng tình bạn để đáp lại hắn.

Có một lần hắn mượn cớ uống say để thổ lộ tâm tình, còn bạo gan cưỡng hôn Tiêu Chiến, chỉ thấy anh không hề chống cự, có một chút ngoan ngoãn thuận theo. Thế nhưng chỉ khi nhìn vào mắt anh, hắn phát hiện một đôi mắt nhuốm đầy đau thương dằn vặt. Vương Nhất Bác hoảng sợ buông ra Tiêu Chiến, ảo não xin lỗi vì không kiểm soát được hành động khi say của mình. Hắn trốn tránh anh vài ngày sau đó, cứ mỗi lần nhớ đến nụ hôn cùng đôi môi mê người kia, trước mắt hắn lại hiện ra đôi mắt đau đớn của anh, hẳn là lúc đó anh phải sợ hãi lắm, tuyệt vọng lắm.

Hắn bỏ cuộc, dù không thể nào buông tha tình cảm này, hắn vẫn nhịn xuống, tình nguyện im lặng bên cạnh anh, không muốn tạo cho anh áp lực cùng sự chán ghét. Cứ thế qua vài năm, họ lại như lúc ban đầu, thân thiết trong vòng tròn tình bạn.

Tiêu Chiến hai ngày trước đã lên đường sang Úc dự hội thảo y khoa, dự tính tuần sau sẽ trở về. Vương Nhất Bác mới qua hai ngày liền nhàm chán không còn muốn làm việc. Hôm nay cuối tuần không phải đến công ty, hắn bị Lăng Triệt kéo đi nhậu một bữa giải sầu.

Vừa qua vài chai bia, cả hai đã bắt đầu ngả nghiêng tâm sự.

"Lăng Triệt, tôi quả thật sắp thành hòa thượng rồi."

"Gì? Cậu chọn được chùa nào để tu chưa?"

"Con bà nó, tôi là đang nói, ở gần Tiêu Chiến mà còn nhịn được tới bây giờ, sắp bị nghẹn chết hiểu chưa?"

Lặng Triệt hết rót lại rót cho cả hai. Quả thật bây giờ cậu cũng đang buồn thối cả ruột đây. Bạn gái bảo bối của cậu phải về thăm nhà, hiện tại cùng với Vương Nhất Bác đều là hai người đàn ông cô đơn đúng nghĩa.

"Cậu đúng là không có tiền đồ. Cứ như thế thì cậu chọn chùa dần đi là vừa."

Vương Nhất Bác uống ực một hơi, khó hiểu mắng.

"Ý gì đấy? Tôi đã rất cố gắng biết không? Tiêu Chiến quả thực là bức tường lãnh đạm, hùng vĩ còn hơn Vạn lý trường thành, tôi leo cũng mệt chứ."

Lăng Triệt tặng cho hắn nụ cười khinh bỉ.

"Đồ ngu ngốc nhà cậu. Cậu không nhận ra Tiêu Chiến cũng đã động tâm với cậu à?"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên.

"Có sao? Không thể nào... Vậy vì sao bao nhiêu cố gắng của tôi anh ấy cũng không đồng ý?"

"Cái đó là việc của cậu, cậu phải tự tìm ra khúc mắc của anh ấy, lý do vì sao anh ấy đã động tâm với cậu lại không có dũng khí mà tiếp nhận cậu."

"Sao cậu biết?"

Lăng Triệt nhún vai.

"Người ngoài thường có con mắt sáng suốt hơn người trong cuộc mà. Cậu xem, bao năm qua Tiêu Chiến chưa hề có bất cứ mối quan hệ thân thiết với ai khác ngoài cậu, dù là nam hay nữ. Anh ấy luôn chủ động tránh đi sự thân cận quá rõ ràng, mục đích là không muốn cậu hiểu lầm rồi tức giận. Chẳng qua năm đó là do tôi bám riết lấy anh ấy thôi, với lại tôi xem Tiêu Chiến như anh trai, cậu cũng chẳng có quyền gì mà ghen hết."

Vương Nhất Bác ghét bỏ lườm Lăng Triệt một cái. Năm xưa hai người kéo dài trận chiến, cuối cùng người mà hắn cho là đối thủ một mất một còn lại xem Tiêu Chiến là anh trai, thế có ức không cơ chứ.

Lăng Triệt bỏ qua Vương Nhất Bác đang gầm gừ, tiếp túc phân tích.

"Thêm nữa, những cử chỉ cũng như thổ lộ mà cậu đưa ra cho anh ấy, Tiêu Chiến không hề kháng cự hay chán ghét. Câu ôm, anh ấy không đẩy ra, cậu nắm tay, anh ấy cũng nắm lại, thậm chí hôn, anh ấy cũng không ghét bỏ phải không. Từ đầu tới cuối là do cậu chưa có một câu trả lời nào chắc chắn từ Tiêu Chiến, nên cậu do dự rồi chùn bước, chưa chịu tìm hiểu vì sao anh ấy không chấp nhận cậu."

Vương Nhất Bác lờ mờ hiểu được, chỉ là, lý do vì sao Tiêu Chiến lại như thế, hắn nghĩ không ra.

"Nên cậu phải quyết liệt hơn nữa, phải thật kiên trì, cho Tiêu Chiến thấy sự chân thành của cậu."

Hai người qua lại vài câu, uống đến say mèm.

Cả hai đi taxi về, Vương Nhất Bác về nhà, Lăng Triệt về phòng trọ. Trước khi hắn xuống xe còn nghe thấy tên say xỉn Lăng Triệt gọi cho bạn gái bảo bối của cậu ta.

"Aaaa ~ Tiểu Kỳ, em khi nào mới trở lại vậy..."

...

Vương Nhất Bác nhẹ chân nhẹ tay bước lên phòng. Muộn thế này rồi, hắn không muốn đánh thức ba Vương và mẹ Vương, khiến hai người thêm lo lắng.

Thả người nặng nề rơi xuống giường, đầu óc hắn tràn ngập men say cùng những lời nói của Lăng Triệt.

Vì sao anh lại luôn trốn tránh hắn...

Hắn rõ ràng thấy được chân tâm của anh, lại với tay bắt không được, nắm không xong, khiến hắn khó chịu cùng cực.

Thực muốn gặp anh ấy.

Vương Nhất Bác nhịn không được, lấy điện thoại bấm gọi.

Trong mơ màng, hắn nghe âm thanh 'tút tút' đều đặn phát ra, một lúc sau giọng của Tiêu Chiến vang lên.

"Nhất Bác, sao thế em? Bên em là đã muộn lắm rồi, sao còn chưa ngủ?"

Vương Nhất Bác trầm mê trong âm thanh ấy, nghe đến si dại.

Tiêu Chiến không nhận được lời đáp, anh có chút lo lắng hỏi.

"Nhất Bác? Em sao vậy? Có việc gì không?"

"Chiến ca..."

Âm mũi vang lên, Vương Nhất Bác khịt khịt quẹt mũi, không kìm được mà giọng có chút run rẩy. Hắn tủi thân, hắn ủy khuất, hắn không cam lòng.

Tiêu Chiến sốt ruột lo lắng trong điện thoại.

"Nhất Bác, em sao vậy nói anh biết đi, em ốm sao? Giọng khàn quá... Em đã uống thuốc chưa? Dì và chú có nhà không?"

Vương Nhất Bác che đi đôi mắt của mình, trong màn đêm tĩnh lặng nức tiếng gọi.

"Chiến ca, em nhớ anh..."

Tiêu Chiến im lặng, không trả lời.

Cả hai cứ thế không lên tiếng, đến khi Tiêu Chiến gọi hắn, tiếng thở đều đều truyền vào tai, có lẽ hắn đã ngủ mất rồi.

Tiêu Chiến nhỏ giọng.

"Nhất Bác, thật xin lỗi..."

......................

......................

Sau khi Tiêu Chiến về nước, cả hai đều xem như chuyện tối hôm đó chưa từng xảy ra.

Lăng Triệt khó hiểu, chẳng phải hắn đã thông suốt rồi sao, thế nào lại cảm giác gượng gạo không còn như trước?

Cậu kéo hắn vào một góc, để cho Tiểu Kỳ và Tiêu Chiến cùng chọn phim và mua bắp nước.

"Này, hai người sao thế?"

Vương Nhất Bác tiu nghỉu.

"Không có gì, hôm trước tôi nói nhớ anh ấy."

"Rồi anh ấy nói sao?"

"Anh ấy xin lỗi tôi..."

"..."

"Như vậy có phải tôi chính thức bị từ chối rồi phải không?"

Lăng Triệt cũng khó mà hiểu nổi, rõ ràng trong mắt cậu, tình cảm mà Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác còn mãnh liệt, rực rỡ hơn rất nhiều so với hắn cơ mà?

Tâm trạng rối bời bí bách, bộ phim xem qua cũng chẳng thể đọng lại gì.

Lúc ra về, Tiêu Chiến nói muốn về nhà nghỉ ngơi trước, Vương Nhất Bác cũng đi theo anh. Lăng Triệt cùng Lục An Kỳ tách ra hẹn hò riêng, cũng cùng hai người tạm biệt.

Cả hai nhàn nhã đi bộ trên vỉa hè, ngang qua khu trung tâm, lại đến công viên nhỏ.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến phía trước, không hiểu sao trong phút chốc trước mặt hắn có vài hình ảnh chồng chéo lên nhau. Công viên trước mặt, bước chân Tiêu Chiến, tấm lưng cô đơn lạnh lẽo..., trước mắt hắn bỗng hiện lên hình ảnh một bóng lưng khác trong màu áo bệnh nhân...

Vương Nhất Bác dụi mắt, có lẽ dạo gần đây mệt mỏi quá đâm ra bị ảo giác rồi. Hắn lắc mạnh đầu, đuổi theo Tiêu Chiến phía trước.

"Chiến ca, đợi em chút nào..."

Chưa nói hết câu, khi Tiêu Chiến quay đầu lại, ánh mắt hắn dán chặt vào chiếc xe tải đang lao tới.

Đèn xe chiếu sáng lóa mắt, trong giây phút ấy, cả người Tiêu Chiến được nhuộm vàng rực rỡ, khắc sâu trong tim hắn là nụ cười sáng ngời của anh trong màu áo bệnh nhân kia.

Anh nói, 'tôi xin lỗi.'

Anh nói, 'cậu phải sống thật tốt.'...

......................

......................

Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay lạnh lẽo trong tay, gục đầu xuống không ngừng run rẩy.

Thì ra cảm giác đó là như vậy. Thì ra cảm giác mất đi người quan trọng là như thế này.

Anh hiểu rồi, thấm rồi, thấu cái nỗi đau mà Vương Nhất Bác phải chịu đựng, bị giày xéo tâm can là như thế nào rồi.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác đẩy anh ra, bị chiếc xe mất lái kia tông phải, Tiêu Chiến một lần nữa như rơi xuống đáy vực. Nỗi tuyệt vọng dâng lên bao trùm lấy toàn thân anh, hàn khí lạnh lẽo bủa vây, cả cơ thể không nơi nào không đau đớn. Như linh hồn bị gió lốc cuốn lấy, cào xé, như những mảnh vụn thủy tinh đâm sâu vào da thịt, như dao sắc chém vào xương cốt, toàn bộ đem Tiêu Chiến nhấn chìm một lần nữa vào địa ngục.

Tiêu Chiến nắm chặt tay hắn, nhìn hắn vì chấn thương lên vùng đầu mà hôn mê, mắt nhắm nghiền, da tái nhợt, anh không ngừng chắp tay cầu nguyện.

Vương Nhất Bác của anh sẽ không sao, sẽ sớm tỉnh lại, sẽ là như thế...

Từng lời từng lời thốt ra cũng không thể khống chế đôi tay run rẩy, nước mắt không kìm được lăn xuống, tiếng nức nở trong đêm như quặn thắt ruột gan.

"Nhất Bác, anh xin lỗi...em phải mau tỉnh lại, anh sẽ không cần em phải nhớ anh, chỉ cần em tỉnh lại...anh đã hứa dùng cả đời này bù đắp cho em, em không được bỏ cuộc như thế... Nhất Bác, xin em..."

......................

.
.
.

Hắn mơ một giấc mơ.

Mơ về một người con trai có nụ cười rạng rỡ.

Người này cười với hắn, người này cùng hắn ăn cơm, cùng hắn nói chuyện...

Và người này nói, sẽ không bao giờ quên hắn.

'Vương Nhất Bác, tôi sẽ không bao giờ quên cậu.'

'Sẽ mãi nhớ về cậu.'

'Vương Nhất Bác, tôi xin lỗi...'

...

Giọt nước mắt nặng nề lăn xuống, thấm vào chiếc gối trắng tinh.

Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, khóe mắt ửng hồng phủ một làn sương mờ mịt. Con ngươi đen nhánh hiện giờ chỉ chứa đựng mỗi một người.

Hắn khẽ gọi, "Tiêu Chiến..."

Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt anh đỏ rực, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

"Nhất Bác, em..."

Hắn dùng sức nắm chặt đôi tay kia, yếu ớt lên tiếng.

"Tiêu Chiến... xin lỗi...đã bắt anh phải chờ...lâu như vậy..."

Tiêu Chiến bàng hoàng trân mắt nhìn hắn, trong mắt là đau thương xen lẫn vui mừng, là áy náy cùng hối hận, là tình yêu mà anh vẫn luôn mang theo trong hai kiếp người.

"Nhất Bác...tôi...sẽ mãi không quên cậu..."

"Tiêu Chiến, cảm ơn anh đã đợi tôi..."

-------TOÀN VĂN HOÀN-------

*******
Lời của bà mẹ đẻ: Cám ơn mọi người đã đọc, đã ủng hộ tôi trong fic này dù nó ngược. Thấy nhiều người không đọc được ngược cũng vào ủng hộ, tôi cảm động lắm. Cám ơn mọi người nhiều nhiều ❤❤❤

Fic ngược nên không dám đu dài, ngắn ngắn để thấm dễ dàng hơn. Rất mong sẽ được cùng mọi người đồng hành trong những fic khác nữa. Cám ơnnnnnn !!!! m(_ _)m

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top