Chương 3 - Vương Điềm Điềm
Tiêu Chiến cứ nghĩ Vương Nhất Bác chính xác là một tên lạnh lùng vô cảm không hơn không kém, chỉ định sẽ coi cậu ta như gió thoảng mây trôi, dừng lại ở khoảng quen biết là được rồi, sau khi anh rời khỏi chương trình, thì không cần phải gặp lại cậu ta nữa.
Nhưng Vương Nhất Bác không như anh nghĩ, cậu ta chỉ bị chậm nhiệt, khi ngồi ăn uống cùng nhau, cả bọn con trai đều cùng trang lứa, cậu ta cơ bản cũng chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém, cậu ta không ra dáng mình ở một level khác mọi người, có khi còn rất khiêm tốn khi được mọi người khen, nói chuyện cũng rất hòa đồng.
"Vương lão sư, cậu ở trong ngành giải trí lâu như vậy rồi, đã có từng để tâm tỉ tỉ mụi mụi nào chưa?", một thành viên hỏi Vương Nhất Bác.
"...nói không có thì chắc chắn là nói dối, nhưng chính là...thích thì có, nhưng mà đến thời gian rải thính người ta còn không đủ, thì cuối cùng thứ tình cảm đó cũng chết thôi, dần dà cảm thấy chuyện yêu đương tốn thời gian quá..." Vương Nhất Bác cười cười nói, "Chiến ca, anh thì sao?"
Tiêu Chiến đang thả hồn đi đâu đó, bị Vương Nhất Bác gọi giật ngược trở về, "Hả? Cái gì?"
Vương Nhất Bác phì cười, gương mặt Tiêu Chiến đúng là ngây ngô, đáng yêu, không ai nghĩ ra anh đã gần 30 tuổi đâu, cái gương mặt lừa tình này..."Em hỏi anh có từng thích ai chưa?"
"Sao lại chưa? Tôi đã từng tuổi này, cũng vừa mới gia nhập làng giải trí không lâu, trước đó còn có hẳn 3 mối tình..."
Tiêu Chiến khác biệt hoàn toàn với Vương Nhất Bác, anh là dạng người sẽ tự chạy đi làm quen với mọi người, còn Vương Nhất Bác thì phải do người khác đến bắt chuyện. Cậu cũng có cái tôi cao lắm, lúc nhỏ còn là thực tập sinh, cậu cũng như bao thằng nhóc thôi, xung quanh rất nhiều tỉ tỉ xinh đẹp, nhưng cậu nghĩ, thân phận của cậu không có, cậu chẳng bằng ai, liệu người ta có chấp nhận cậu, cậu sẽ bị nhục mạ sao? Cậu không thích như vậy, cho nên khi đã có chỗ đứng vững chắc, trong lòng cậu dường như đã muốn đóng băng, không còn cảm giác với ai nữa. Công ty quản lý bảo cậu sao tác, cậu cũng không màng nghe, họ tạo loveline cho cậu, chính cậu là người phá đi.
Chẳng hiểu sao, lần đầu thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại nảy sinh một cảm giác trước nay đều có, chính là muốn nghe giọng anh ta, muốn biết rõ về anh ta, muốn ở bên cạnh anh ta.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ không gặp mọi người, tập luyện thanh cho tốt, rồi chiều ôn tập lại các bước nhảy", Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, ngày mai cậu không cần xuất hiện cũng được, các huấn luyện viên khác có thể gánh lưu lượng phát sóng cho cậu, dù gì cậu nhận lời tham gia chương trình chủ yếu là làm huấn luyện viên chứ không đè nặng thời lượng lên hình, ngày mai phải đi chạy motor.
Ngay khi nhìn cả bọn lần lượt trở về phòng, Vương Nhất Bác mới quay lưng đi, lại nghe đằng sau có người gọi "Vương lão sư".
Quay lại thì chính là Tiêu Chiến.
Cũng thật lạ, cậu đã không muốn dây dưa quá nhiều với anh, những lúc muốn không nghĩ tới anh nữa, anh lại là người lôi cậu lại gần.
"Chiến ca có chuyện gì sao?"
"Cái đó...tôi muốn nói rõ với cậu, hôm qua là tôi không đúng, đã lớn tiếng với cậu..." Tiêu Chiến gãi đầu.
"Không có gì, anh nói đúng mà..."
"Không phải đâu. Cậu đừng như vậy. Cậu còn nhỏ, nhưng mà đã ở trong ngành giải trí lâu thật lâu, chắc hẳn là đã trải qua nhiều chuyện...nhưng mà ý định của tôi, cuối cùng vẫn như một, tôi không muốn ở lại đến cùng..."
"..."
"Tôi chắc chắn sẽ luyện tập chăm chỉ, cậu chỉ dạy rất tốt, tôi sẽ không lười biếng, nhưng mà...Bành Sở Việt nói vũ đạo của tôi rất nát, có cố gắng cách mấy cũng không thể hơn, cho nên là, đến một lúc nào đó, cậu thấy tôi không còn có khả năng nữa, cậu cứ việc loại tôi đi".
Vương Nhất Bác hiểu ý anh, cười cười, "Đương nhiên rồi, chủ nghĩa của em là hoàn thiện hóa, nếu anh thật sự nát, em đương nhiên sẽ không cho một người không có khả năng debut, nhưng mà, em vẫn sẽ cố gắng dạy anh, anh phải tiến bộ, nếu không..." Vương Nhất Bác ngập ngừng.
"Nếu không?"
"Em phải đi ăn cả nồi lẩu cay à, như vậy em sợ em sẽ đi viện mất, em không thể ăn cay".
"Được, tôi sẽ không để cậu phải ăn đâu mà", nói rồi Tiêu Chiến cười rộ lên, dưới ánh đèn đường lại kì kì ảo ảo, Vương Nhất Bác nhìn thấy, cứ nghĩ mình đã trở lại năm bản thân 16 tuổi, nhìn thấy vị tỉ tỉ xinh đẹp động lòng người mà cậu thích, cười thật tươi đưa khăn tay cho cậu lau mồ hôi.
Mà chiếc khăn tay đó, đến tận bây giờ cậu vẫn còn giữ, không phải cậu vẫn còn thích vị tỉ tỉ đó, chỉ là cậu muốn giữ lại cái cảm giác đã từng thích một người là như thế nào.
"Vậy nha, ngủ ngon, Vương lão sư", Tiêu Chiến định quay người chạy về phòng, đã cảm thấy bàn tay bị Vương Nhất Bác nắm lại.
"Chiến ca, đừng gọi em Vương lão sư nữa được không?" Vương Nhất Bác mang vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Chiến, vì trong lòng cậu lúc này đang rất loạn, cậu còn không biết bản thân đang muốn gì.
"...thế thì...Vương Điềm Điềm thì thế nào?" Tiêu Chiến trêu cậu.
Vương Nhất Bác gương mặt vạn năm một biểu cảm bỗng dưng đỏ lên, quay đi, fan hâm mộ lúc trước đều gọi cậu bằng cái tên này, cậu một mực không thích, nhưng khi nghe Tiêu Chiến gọi, cậu lại cảm thấy vui muốn chết.
"Đùa thôi, gọi cậu Nhất Bác nhé?"
"Có thể..."
"Hả? Cậu nói gì?"
"Có thể gọi...Vương Điềm Điềm, nhưng chỉ khi có hai người thôi..." Vương Nhất Bác mặt đỏ đến không chịu được, lí nhí nói.
"Haha, thì ra cậu cuối cùng cũng chỉ là nhóc con sinh năm 97 thôi"
"Em không phải nhóc con"
"Được được, vậy bây giờ Vương Điềm Điềm trở về được chưa? Ngày mai Chiến ca còn phải luyện thanh..."
Chào tạm biệt Tiêu Chiến rồi, Vương Nhất Bác vẫn còn bần thần, bần thần đi bộ ra bãi đỗ xe, bần thần ngồi lên xe motor, nhưng không thể bần thần khi chạy xe được. Lúc về đến nhà, cậu đi vào phòng, lôi ra trong tủ đồ một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc khăn tay.
Tỉ tỉ lúc đó nói, "Chúc nhóc thành công"
Còn có, "Ở trong ngành giải trí, đừng đánh mất bản thân mình"
Cậu cho đến bây giờ, cũng chưa từng để mất đi bản chất vốn có. Chỉ một lần, chính là bỏ lại các anh, một mình tự thân bước đi trên con đường cô độc, nhưng cậu không hối hận. Cậu không cần đứng ở vị trí đỉnh cao, chỉ cần có thể giữ được cái tên nhóm còn tồn tại.
Vương Nhất Bác gọi cho trưởng nhóm, kể qua loa vài hoạt động mà dạo này cậu đang tham gia, rồi cười hihi haha với anh một lúa, mới nghiêm túc khai ra mình dạo gần đây có gặp một người, cảm giác chính là như vậy đó, đương nhiên Vương Nhất Bác không dại gì mà nói với anh người đó là nam, càng không cần nói người đó tên Tiêu Chiến.
Trưởng nhóm nghe thằng nhóc nói, im lặng một hồi, mới đều đều hỏi lại, "Tới như vậy rồi mà em còn hỏi anh nữa à? Em chính xác là dạng nhất kiến chung tình đó đó...nhưng mà người đó là ai vậy, anh có biết không? Được lọt vọt mắt xanh của Vương thiếu gia thì chắc chắc là mỹ nhân rồi..."
Thì người ta đúng là mỹ nhân còn gì, mọi người ai cũng gọi người ta Tiêu mỹ nhân mà.
"Này Nhất Bác, anh nói, em không cần phải vì nhóm mình mà cố gắng hết sức, cũng nên tự sống cho bản thân em đi..."
"Nhưng mà ca..."
"Lúc trước khác, bây giờ khác, thời thế thay đổi rồi, em có cố gắng cách mấy...cũng không cứu được gì nữa đâu"
"..."
"Vả lại em bây giờ...còn biết yêu rồi", sau đó trưởng nhóm còn cười nhạo Vương Nhất Bác một trận rồi mới cúp máy.
Vương Nhất Bác bò lên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Sau đó cậu lại đặt tay lên chỗ trái tim đang đập liên hồi của mình, tự trấn an bản thân bằng hai chữ "Yêu rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top