Chương 13

Vương Nhất Bác sau khi tỏ tình với người ta thì đã trở thành không sợ trời, không sợ đất, không sợ thất nghiệp, chỉ sợ ma và côn trùng...



"Vương Nhất Bác đâu? Đến phân đoạn của nó rồi mà nó đâu?" Đạo diễn hỏi.



"Trong phòng hóa trang cùng với Tiêu Chiến"



"Nhất Bác đâu rồi? Sắp đến giờ quay rồi đấy" Đại lão sư hỏi.



"Đang gọi điện thoại cho ai đó, chắc cũng nửa tiếng rồi đấy ạ"



"Nhất Bác đi uống với ca ca đi, hôm nay ca ca đãi..." Vấn Hàn hào hứng cầm thẻ, trong thẻ là lương tháng, hí hửng đung đưa trước mặt Vương Nhất Bác.



"Hôm nay không được, em có hẹn ăn tối rồi" Vương Nhất Bác bỏ đi, mắt còn không thèm liếc lấy ca ca của hắn một cái. 



Mà hẹn ăn tối của Vương Nhất Bác chính là mua đồ ăn về nhà, 'dịu ngoan' đợi Tiêu Chiến trở về, như cô vợ nhỏ chờ chồng. 



Mỗi tối Tiêu Chiến về trễ, mở cửa ra trong nhà đều có người, không ai khác ngoài Vương Nhất Bác, thức ăn cũng là do cậu mua, chỉ cần anh mở cửa nhà, sẽ thấy Vương Nhất Bác một là ngồi chồm hổm trên ghế xem truyền hình, hai là ngồi dưới đất bày ra một đống Lego. Nhưng chỉ cần thấy anh, cậu đều bỏ dở hết, chạy vào bếp chuẩn bị thức ăn cho anh.



Thiệc ngoan.



Có một cô vợ như vầy thật tốt.



Tiêu Chiến cũng không từ chối, dù gì Vương Nhất Bác cũng hứa cho anh thời gian suy nghĩ, thì bây giờ cứ nên tận hưởng đi. 



Nhưng như vậy có quá đáng lắm không? Lòng trắc ẩn của Tiêu Chiến lại trỗi dậy.



Quản lý lại cằn nhằn Vương Nhất Bác có nhà không về, lúc trước thì cậu ăn nằm ở sân đua, còn bây giờ là ăn nằm ở nhà Tiêu Chiến. Về sau nếu chuyện vỡ lỡ, Vương thiếu gia của hắn bị hắc ngóc đầu lên không được, mà hắn chính là người biết rõ chuyện nhất, còn tiếp tay cho Vương Nhất Bác, khả năng bị lão bản đuổi chính là 101%, khỏi bàn cãi. 



Nhưng 2 người nhìn đẹp đôi quá hắn không nỡ phá. Vương thiếu gia của hắn cũng không phải khơi khơi mà thích được một người. 



Quản lý của Tiêu Chiến cũng có suy nghĩ tương tự.



Vì vậy 2 người họ cùng với Tiêu Chiến, chính là sợ 1 ngày Vương Nhất Bác high lên, sẽ cầm loa thông báo cho cả thế giới biết Vương Nhất Bác thương Tiêu Chiến.



Tiêu Chiến cũng không mấy lo lắng cho lắm, mất việc này thì anh còn việc khác, anh không thiếu việc, nhưng hiện tại anh có đam mê với việc này. Cũng muốn chứng minh cho mấy cái người trong công ty thấy, anh không có vô dụng, anh có năng lực, chính anh sẽ tạo nên kì tích của riêng anh.



"Cậu Vương, tôi nói cậu đừng có dùng ánh mắt 16 năm sau của Lam Trạm dành cho Ngụy Anh mà đóng Lam Trạm của 16 năm trước được không?" Đạo diễn cầm loa lên, chỉa thẳng vào Vương Nhất Bác nói.



Vương Nhất Bác gãi đầu cười cười, buổi sáng thì quay cảnh 16 năm sau, buổi chiều thì quay 16 năm trước, có chút rối loạn, Vương Nhất Bác vẫn không khống chế được, nhưng ánh mắt của cậu dành cho Tiêu Chiến, không phải Lam Trạm đâu, Vương-vừa hô cắt-Nhất-là thoát vai-Bác tự chán ghét nhân vật mình đóng. 



"Vương Điềm Điềm, cậu lại muốn ăn đòn nữa đúng không?" Tiêu Chiến cầm cây quạt đứng chống nạnh, mặt sưng xỉa nhìn Vương Nhất Bác.



"Vì anh đáng yêu quá á, em không có kiềm chế được mà nhìn anh~" Vương Nhất Bác nhún nhảy lại gần Tiêu Chiến.



"..." Những người xung quanh bao gồm cả Tiêu Chiến bảo trì im lặng, giả vờ không nghe Vương Nhất Bác nói gì.



Đạo diễn sai rồi, Vương Nhất Bác không còn là Lam Trạm nữa. 



"Nhất Bác, nghe nói em sắp thi đấu giải đua xe à? Còn là lần đầu tiên?" Tiêu Chiến một bên cầm điện thoại nhìn động tác nhảy để tập cho concert sắp tới của X-nine, một bên lại hỏi một câu không liên quan.



"Đúng, anh muốn đến không? Em nhờ quản lý câu lạc bộ giữ một chỗ có view đẹp cho anh" Vương Nhất Bác vui mừng bật dậy từ trên ghế, tóc giả vừa được nhân viên hóa trang cố định xong thiếu chút nữa bật ra khỏi đầu.



"Anh không..." Tiêu Chiến chỉ bâng quơ hỏi, cũng chỉ định hỏi xong thì chúc cậu thi tốt, giữ an toàn, ai mà ngờ cậu hưng phấn như thế.



Thật sự thích anh tới vậy à? Có khác nào mấy cô nữ sinh đang nhìn crush đâu...



Nhìn gương mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mấp máy môi, không dám nói từ chối.



Vì vậy ngày Vương Nhất Bác thi đấu, có một người giữa trời nắng hơn 30 độ đem mình bọc kín mít, một mảng da cũng không chừa ra: đội mũ, còn trùm hẳn cái nón áo khoác lên đầu, mang kính đen, khẩu trang, kéo áo khoác kéo đến hết cổ, quần dài, vớ, còn mang hẳn găng tay.



Vương Nhất Bác giữa trời nắng mặc bộ trang phục thi đấu, có chị gái xinh đẹp bên cạnh che dù cho, đã nóng đổ mồ hôi lộp độp, nhìn thấy người kia bịt như vậy, người đó còn sợ nóng, Vương Nhất Bác thấy khó thở giùm.



"Tiểu tình nhân của Nhất Bác kia à?  Lần đầu được ra thi đấu nên dẫn tới hả?" Chị gái xinh đẹp cười cười hỏi nhỏ cậu.



"Hứ, đừng hòng em để mấy người dính lấy anh ấy như lần trước" Vương Nhất Bác một bộ dạng đứa nhỏ chán ghét người khác cướp đồ chơi của mình, nói, "Mà anh ấy không phải tiểu tình nhân, là vợ của em".



"...chẳng trách dạo này Doãn Chính ca ca cứ đến luyện tập lại lôi kéo mọi người đi uống, cơ bản là Nhất Bác đã bị người khác cướp mất rồi"



"Nóng chết mất, tỉ tỉ, tỉ nhờ ai mang cây quạt cho anh ấy với..." Vương Nhất Bác cầm lấy cây quạt trong tay chị gái xinh đẹp, còn quan tâm nhờ vả, vờ như không nghe Doãn Chính ca ca đã đau khổ vì mất đi cậu như thế nào.



"..." 



Tiêu Chiến đang quấn như con tôm, mồ hôi mẹ mồ hôi cha thay phiên nhau đổ xuống, trận đấu còn chưa bắt đầu mà anh cảm nghĩ mình đã đổ hết mồ hôi của cả đời này rồi. Nhưng mắt thì luôn nhìn cái người mặc đồ xanh lá dưới sân, anh cận vài độ, không thể nhìn cậu ta rõ nét được, nhưng nhìn dáng thôi là thấy đẹp trai chịu không nổi. Này, nói gì với chị gái kia đấy thằng nhóc? Tôi cận nhưng tôi vẫn nhìn thấy đấy.



Đang mơ màng thì bên cạnh có người gọi "tiểu ca".



Tiêu Chiến giật mình quay qua, thấy một cô gái cũng xinh đẹp, cười tươi thật tươi nhìn anh.



"Em ngồi đây được không?" Cô gái chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, cố gắng không để bản thân mất đi lý trí cùng hình tượng mà cười hahaha vì nhìn Tiêu Chiến buồn cười lắm.



Tiêu Chiến gật gật.



"Nóng như vậy mà anh mặc nhiều lớp thế?"



"...tôi không sao" 



"Ngồi được vị trí này là tốt nhất rồi, anh có người thân là ai đang thi đấu không?" Cô gái vờ như không biết anh là ai, hỏi.



"..." Tiêu Chiến haha cười trừ, rồi cũng không trả lời cô.



"Cho anh này, dùng đi, thật sợ khi trận đấu kết thúc thì anh đã bị mang lên cáng rồi", cô gái đưa cho Tiêu Chiến cây quạt cầm tay màu hồng, còn có 2 cái tai thỏ đáng yêu, vừa nói xong đã đứng dậy, để cây quạt xuống ghế rồi bỏ đi, "Cho anh luôn đấy, không cần trả lại đâu", vừa đi vừa áp tai vào điện thoại nói "Tỉ, nhìn anh ấy buồn cười quá, em không thể ở lại được, em cáo lui đây, haha, sẽ bồi anh ấy từ xa".



"..." Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng gì thì người đã đi mất rồi, thôi thì người ta đã có lòng cho, mình nhận vậy, Tiêu Chiến vui vẻ cầm quạt lên. 



Vương Nhất Bác thấy anh có quạt, cũng vui vẻ cười cười, nghĩ lần sau không dẫn anh ấy đến nữa, có đến thì cũng để anh ngồi trong phòng chờ nhìn màn hình đi.



Vương Nhất Bác tâm tình vui vẻ, quyết định cố gắng hết sức phải đoạt hạng cao, phải để anh thấy được cậu vừa đẹp trai vừa tài năng, nếu bị đuổi khỏi ngành giải trí thì vẫn còn có thể nuôi anh. 



Mà Tiêu Chiến ngồi ở trên không biết mình đã bị Vương Nhất Bác 'tính kế', tính đến việc cả 2 bị đuổi luôn rồi, mồ hôi vẫn thay nhau đổ xuống, chỉ là bớt nóng hơn khi có cây quạt. Vừa thấy bóng dáng Vương Nhất Bác rồ xe đứng sau vạch xuất phát, Tiêu Chiến cũng quên luôn nóng, thẳng lưng nheo mắt nhìn cho rõ, khẳng định lần nữa là mình không nhìn nhầm người.



Bên trong lớp khẩu trang, là miệng của Tiêu Chiến đang mở ra, không khép lại được, mắt cũng mở to nhìn cái cục màu xanh lá rồ ga phía dưới.



Tiêu Chiến muốn đứng cùng với fan của Vương Nhất Bác, hét lên "Vương Nhất Bác đẹp trai quá, Vương Nhất Bác giỏi chịu không nổi". Tiêu Chiến luống cuống lôi ra cái kính cận mà anh không bao giờ muốn đeo, tình nguyện bỏ ra kính đen, mặc kệ, ai phát hiện cũng mặc kệ, người ta hỏi thì cứ khăng khăng mình không phải Tiêu Chiến. Anh không muốn bỏ lỡ giây phút đẹp trai nào của cậu hết. 



Vương Nhất Bác vừa mới gia nhập đội đua, vừa được ra sân thi đấu chính thức lần đầu, còn có người yêu ngồi xem cổ vũ, phải nói tâm trạng cậu high lên mấy tầng mây. Nhưng ông trời không để cậu vui vẻ được lâu.



Tiêu Chiến thiếu chút nữa cũng phải hét lên cổ vũ cậu, lại thấy Vương Nhất Bác giảm tốc độ, rồi tấp hẳn vào bãi cỏ, oanh liệt ngã khỏi xe, lúc bò dậy được rồi, cậu còn định kéo xe lên thử lại, kết quả không được như ý muốn, xe cậu chính thức không nghe lời chủ nữa, trực tiếp tắt máy nằm tĩnh lặng trên bãi cỏ.



Nhân viên trường đua và đội xe của cậu hối hả chạy ra hỏi han tình hình của cậu, rồi dẫn xe vào, người phát thanh thông báo xe số 85 phải ngừng cuộc đua đột xuất do vấn đề trục trặc.



Tiêu Chiến đã đứng lên từ bao giờ, nhờ có mang kính cận mà thấy được toàn bộ sự việc, xe thì không phải lo, nhưng anh lo Vương Nhất Bác có việc gì.



Tới mức này rồi còn chưa chịu thừa nhận mình cũng phải lòng người ta thì Tiêu Chiến tự đá mông mình đi.



Mồ hôi của Tiêu Chiến tuôn nhiều hơn cái nóng nãy giờ, thấy Vương Nhất Bác đi vào trong, còn hướng anh lắc lắc tay ý nói mình không sao, nhưng đầu vẫn chôn trong mũ bảo hiểm, không chịu cho ai nhìn. Tiêu Chiến chạy theo, vì chạy gấp quá mà vướng phải chân người ngồi bên cạnh, té một cái suýt tí nữa đi luôn hàm răng.



Mọi người cùng Vương Nhất Bác vào trong, có người nói cậu bỏ mũ ra, nhưng Vương Nhất Bác không chịu, còn đuổi mọi người ra ngoài: "Em không sao, mọi người xem giúp em xe của em với, em ngồi đây một chút..."



Anh chị biết tính cách của Vương Nhất Bác, cùng nhau tự lùa ra ngoài.



Tiêu Chiến thì vừa chạy tới, cô gái cho anh cây quạt lại lần nữa vờ như không biết anh là ai: "Tiểu ca, anh không xem nữa à?"



"Con bé này, còn chọc ghẹo gì người ta nữa? Nếu không phải Nhất Bác đang buồn, nó đá em cho xem" Tỷ tỷ xinh đẹp nói.



Đối với những người đã ở trong ngành này lâu năm, việc xe bị trục trặc phải rời đường đua là rất bình thường, vì vậy họ không hốt hoảng như Tiêu Chiến, chỉ là họ hiểu đây là đường đua đầu tiên của Vương Nhất Bác thôi.



Tiêu Chiến gõ cửa phòng nghỉ, gõ một hồi vẫn không có động tĩnh gì mới mở miệng gọi "Nhất Bác". Anh liền nghe bên trong có tiếng động rồi, vừa định thử mở cửa thì Vương Nhất Bác đã tự nguyện mở cho anh. 



Nhưng mũ bảo hiểm thì vẫn còn trên đầu cậu...



"Sao em còn chưa bỏ mũ ra nữa?" Tiêu Chiến vào trong, lo lắng nhìn cậu từ trên xuống dưới.



"...anh cũng còn chưa cởi cái đống này ra" Vương Nhất Bác ngụy biện nói.



"Giọng em sao đấy? Đau chỗ nào à? Có cần đi bệnh viện không? Thật sự không sao chứ hả?" Tiêu Chiến chịu hết nổi, nhìn ngó xung quanh xem cái mũ này cởi thế nào.



"...em không sao, tay anh bị sao mà trầy hết cả rồi? Lại đi đứng không cẩn thận đấy à?" Vương Nhất Bác giọng mềm xèo, ngồi xuống ghế, hạ nhiệt độ điều hòa xuống để Tiêu Chiến bớt nóng, nắm lấy tay anh mà nhìn.



"Không sao thì bỏ mũ ra" Tiêu Chiến cũng bực mình vì vướng víu quá, bỏ hết áo khoác, kính, mũ, khẩu trang ra, rồi 2 tay chụp lấy 2 bên mũ của Vương Nhất Bác.



"Không..." Vương Nhất Bác nhất quyết không chịu bỏ mũ, 2 tay giữ lấy tay anh đang đặt 2 bên mũ của mình, vỗ nhẹ an ủi anh, rồi kéo hộp khăn giấy bên cạnh qua, lau mặt cho anh.



"Vương Nhất Bác cậu mà còn không bỏ mũ ra thì tôi đi về" Tiêu Chiến gấp muốn chết, đã lo cho cậu ta như vậy mà cậu ta còn nhây cái gì.



"...em không muốn" Vương Nhất Bác dài giọng nói.



"Tại sao?"



"Em không muốn...anh nhìn thấy em của bây giờ..."



"Anh đếm đến ba...một..."



"Được, được, em cởi, anh đừng nóng..." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến sắp sửa đập cả cậu lẫn cái mũ bảo hiểm tới nơi rồi, mới mặc kệ mà bỏ mũ ra.



Đầu Vương Nhất Bác biến thành cái tổ quạ, tóc tai không trật tự chỉa tán loạn, mồ hôi cũng thi nhau chảy, mà quan trọng là viền mắt cùng mũi của cậu ta đỏ rồi...



Bộ dạng ăn mày của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến suýt bật cười, nhưng giống như phát hiện ra cái gì, anh miết ngón cái lên viền mắt cậu: "Em khóc à?"



"...không có" Vương Nhất Bác cuối đầu, lí nhí nói dối.



"Vương Điềm Điềm, em nên sống thành thật..."



"...em mới không phục, sao lại như vậy chứ, lần đầu tiên em được đua, còn có anh cùng fan ngồi xem, vậy mà...vậy mà..." Vương Nhất Bác nghe anh gọi xong, như cái máy xả nước, vừa nói vừa khóc như đứa trẻ.



Tiêu Chiến buồn cười, rút khăn giấy lau nước mắt đang thi nhau rơi xuống của Vương Nhất Bác: "Quan trọng là em không sao, em được thứ hạng cao, em vui thì anh vui cùng em, nếu không được thì anh cũng không trách em, lý do anh đi xem cũng là vì lo cho em thôi".



"...anh nói...làm như anh đang yêu em vậy..." Vương Nhất Bác vẫn không kiềm được, ủy khuất mà tiếp tục khóc, khóc cho thân phận yêu đơn phương, muốn tỏ ra ngầu thật ngầu cho anh xem, nhưng cuối cùng thành ra cái bộ dạng đáng xấu hổ này.



"Ừ thì anh yêu em mà" Tiêu Chiến cười cười, anh mà còn không chịu nói thật, không biết cậu ta định khóc đến bao giờ.



"Anh nói cái gì?" Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn anh, dù đã được Tiêu Chiến lau nước mắt cho, nhưng trên mặt vẫn lộn xộn nào nước mắt nào mồ hôi nào tóc bết, trông không khác gì con mèo đi mưa.



"Anh cũng thích em, cũng có cảm tình với em, cũng muốn cùng em một chỗ, thất nghiệp cũng được, tùy tiện gì cũng được, nhưng nhất định phải là em"



Tiêu Chiến cảm thấy bản thân sắp đem hết lời thoại sến súa từ đó đến nay mình đọc kịch bản ra nói cho Vương Nhất Bác nghe rồi. 



Vương Nhất Bác vẫn ngây ngốc nhìn anh, mặt vẫn lấm lem, viền mắt lại rưng rưng nước, "Anh đừng nói dối em, không cần phải thương hại em..."



Bình thường Vương Nhất Bác trước ống kính đều rất thành thục, trầm tư, mọi người nhìn thấy cứ nghĩ cậu đã ở trong ngành giải trí từ lâu, đã qua rồi cái thời trẻ con bồng bột, nhưng đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn là một đứa trẻ không hơn.



"Anh nói thật mà, làm sao thì em mới tin đây..."



Vương Nhất Bác có bị ngốc mới không biết Tiêu Chiến cũng có tình cảm với mình.



Anh cũng không phải dạng dễ dãi, để cậu qua nhà làm phiền mỗi ngày, để cậu tùy ý chăm sóc, cũng lo lắng thật nhiều cho cậu.



Chỉ là dù gì cậu cũng đã tỏ tình rồi, anh còn không từ chối, còn bảo cậu đợi, cậu cũng không gấp, đợi một ngày anh đủ can đảm cùng cậu ở bên cạnh.



"Hôn em một cái thì em tin" Vương-cơ hội-Nhất Bác dù mặt mũi vẫn tèm lem nhưng không chịu sống lương thiện, mở miệng lừa gạt anh.



"...Vương Nhất Bác đừng có được nước làm tới" Tiêu Chiến từ đó đến nay chưa hôn qua con trai, ở cùng cả bầy đàn ông đã đủ chết tâm rồi, Vương Nhất Bác là ngoại lệ nhất rồi, nếu thật sự lại có một tên con trai yêu cầu anh hôn hắn, anh chắc chắn đã đấm vào trong mặt hắn.



"Tốt thôi, anh chỉ nói để em vui thôi, hôm sau lại đối em như một thằng em trai..." Vương Nhất Bác xụ mặt


"..." có ai nói mồm miệng của Vương Nhất Bác đem so với mấy bà hàng xóm lắm chuyện cũng không hơn kém nhau bao nhiêu không, có thể nói những lời không phải đạo như vậy đó.



"Em ra xem xe của em bị gì đã, anh về trước đi, để em gọi taxi cho anh..." Vương Nhất Bác đứng dậy, lại bị Tiêu Chiến kéo ống quần, cũng may là hôm nay mặc đồ thi đấu, bộ đồ này liền cả thân, chứ như bình thường cậu mặc mấy cái quần rộng, lực kéo của anh lúc này khẳng định đem quần cậu kéo xuống luôn.



"Chỉ...chỉ hôn một cái thôi thì em sẽ tin đúng không?" Tiêu Chiến nói mà mặt chỉ cúi xuống, tay nắm quần Vương Nhất Bác thật chặt.



"Anh không cần phải...em tin là được rồi, đừng tự ép bản thân..." Vương Nhất Bác thấy anh bối rối quá, cũng sợ mình yêu cầu quá đáng với anh, được rồi em không nói với anh, là em tự tin anh sẽ có tình cảm với em đâu, em theo anh như vậy, anh không yêu thì em cạn lời.



Tiêu Chiến ngồi trên ghế, nắm 2 tay Vương Nhất Bác kéo mạnh xuống, Vương Nhất Bác bị kéo bất ngờ, cả người cúi về trước, cằm đập vào trán Tiêu Chiến thật mạnh.



Vương Nhất Bác nhắm mắt hít hà ôm cằm, va đập cú này xong, cậu còn cảm nhận trong miệng mình có vị sắt, chắc chắn là cắn phải môi rồi.



Tiêu Chiến thì ôm lấy đầu, không ngờ mình định hôn trán cậu ta một cái, lại thành ra cái tình huống này. Vừa xấu hổ vừa đau.



"Anh làm gì vậy hả?"



"Anh...anh..."



"Muốn hôn đến vậy thì để em"



Nói xong Vương Nhất Bác đã ôm lấy mặt Tiêu Chiến, dán môi mình lên môi anh, còn tùy tiện đưa lưỡi ra. Tiêu Chiến bị hôn môi, còn rối rắm chưa nghĩ được gì, lúc biết chuyện gì đang xảy ra thì trong miệng cũng có vị sắt rồi, vị sắt từ máu của Vương Nhất Bác truyền qua.



Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng hôn anh, được một lúc đã buông ra, cười tủm tỉm với anh: "Giờ em tin rồi, Chiến ca cũng có tình cảm với em". 



Tiêu Chiến ngại ngùng ôm lấy mặt, lí nhí nói: "Gọi xe cho anh về".



"Thì anh phải đứng dậy, ra ngoài, em mới gọi xe thì 2 đứa mới về được"



"Không phải em nói em còn phải ra xem xe của em bị gì à?"



"Lừa anh thôi, xe em thế nào mà chả được các anh mang đi bảo trì rồi, ngày mai ra xem cũng không muộn"



"Ah Vương Nhất Bác cậu là đồ mặt dày"



"Mặt dày mới theo đuổi được anh"



Hai người quản lý vừa viết xong 2 cái đơn nghỉ việc, chỉ chờ đến lúc Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến công khai, thì gửi ngay đơn cho lão bản, qua công ty khác đỡ mang tiếng là mình bị đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top