Chương 1 - Băng lãnh bạch mẫu đơn

Tiêu Chiến bắt đầu bước chân vào con đường nghệ thuật khi tuổi đã không còn nhỏ, anh ra mắt với vai trò là thành viên của một nhóm nhạc, kì thật lúc đó anh không có suy nghĩ rằng tương lai bản thân có nổi tiếng hay không, có được nhiều người tiếp nhận hay không, vì anh đã tự đặt mục tiêu cho bản thân, nếu thật sự không thành công, nhất định là sẽ đi du học, sau đó mở một tiệm bán đồ và một tiệm bán thức ăn. 



Vừa gia nhập nhóm nhạc được 2 năm, anh bị công ty quẳng đi tham gia chương trình 'Sáng tạo 101', chính là cái chương trình được mệnh danh là sẽ mang đến vinh quang cho những idol muốn nổi tiếng. Riêng anh thì không muốn tí nào đâu. 



Vì cái ý nghĩ không muốn đó, Tiêu Chiến định sẽ không dùng hết khả năng của mình, bị loại càng sớm càng tốt, trở về với anh em.



Cho nên điều đầu tiên Tiêu Chiến làm ở vòng đầu tiên thể hiện năng lực đặc biệt của mình trước các huấn luyện viên, anh chọn 'vũ đạo', trong khi anh chính là vocal trong nhóm.



Vương Nhất Bác ngạc nhiên muốn chết, cái người này rõ ràng là không có tí tiềm năng gì về vũ đạo, vậy mà lại chọn vũ đạo là năng lực đặc biệt. Sau đó cậu nghe thấy phía sau các fan hâm mộ đang bàn tán, "Tiêu mỹ nhân tại sao lại chọn nhảy? Anh ấy là vocal kia mà?". Vương Nhất Bác mới hiểu ra đôi phần, à thì ra người này không muốn tham gia chương trình.



Các huấn luyện viên kia đã muốn từ chối hết rồi, nhưng vì vẻ ngoài của Tiêu Chiến mà vẫn còn phân vân, có người còn nói "Nhảy tệ đến như vậy, mà bây giờ còn có vẻ mặt tất thắng, thật tôi không hiểu giới trẻ này nữa".



Vương Nhất Bác ngay từ đầu đã để ý nhan sắc của Tiêu Chiến, định xem thử anh sẽ bày ra khả năng gì, sau đó biết sơ sơ ý định của anh, Vương Nhất Bác tất nhiên không muốn anh rớt ở vòng gửi xe này.



"Cậu tên...Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác bình tĩnh cầm micro lên, nhìn chằm chằm người dưới sân khấu.



Tiêu Chiến giật mình, đã nghĩ là sẽ bị sỉ nhục một trận, nhưng trong lòng vẫn bất an, chậm rãi gật gật đầu.



"Bề ngoài của cậu...cậu sinh năm bao nhiêu?" Vương Nhất Bác quên mất bản thân đang cầm tờ giấy thông tin ứng viên trên tay, thấy Tiêu Chiến không có ý định mở miệng, cậu càng muốn anh phải nói ra.



"A Bác, từ từ, cậu có thể nhìn vào tờ thông tin mà, cậu ta sinh năm 91". Huấn luyện viên bên cạnh nhắc nhở.



Vương Nhất Bác cạn lời, cái mặt này mà nói sinh năm 1991, hơn cậu 6 tuổi? Đập chết cậu đi.



"Anh có khai gian không?" Vương Nhất Bác càng hỏi, mọi người xung quanh càng kinh ngạc, các ứng viên trước Vương Nhất Bác có hỏi mấy câu nhảm nhí này đâu. 



Tiêu Chiến cười cười, vẫn không định sẽ mở miệng ra nói gì, việc gương mặt của anh và tuổi của anh không tương xứng, anh đã nghe qua nhiều rồi, thêm một người cảm thán cũng không thành vấn đề gì. 



Vương Nhất Bác tức muốn chửi, đây là lần đầu có người làm cho cậu phải mở miệng hỏi nhiều như thế, vậy mà người ta không trả lời. Cái danh xưng 'băng lãnh bạch mẫu đơn' của cậu, cậu tình nguyện quỳ xuống dâng 2 tay cho cái vị Tiêu Chiến, quá băng lãnh rồi đi. Nhưng cũng vì thế, Tiêu Chiến thành công gây ấn tượng cực mạnh cho Vương Nhất Bác, cho nên cậu còn lâu mới để anh đi về.



"Tôi thấy, anh Tiêu khả năng vũ đạo không có, khả năng giao tiếp cũng không, nhưng lại đăng ký tham gia chương trình, chắc là cũng có đam mê, nên tôi cho anh một cơ hội, tôi nhận anh vào team của tôi, đến cuối chương trình, khả năng vũ đạo của anh không tăng lên, tôi trực tiếp đi ăn lẩu cay Trùng Khánh, ăn hết nồi!"



Vương Nhất Bác nghĩ, có lẽ là do Tiêu Chiến không muốn tham gia chương trình, cho nên mới nhảy quờ quạng như vậy, chứ nếu được cậu chỉ dẫn, chắc chắn sẽ tốt hơn, dù là không muốn, nhưng khi đã tham gia vào chương trình, tinh thần cạnh tranh của mọi người rất cao, anh chắc cũng không thiếu cái này. Nhưng về sau cậu mới biết, phong cách nhảy như tập dưỡng sinh đó chính là của Tiêu Chiến, dù có cố gắng tập cách mấy thì vẫn mèo lại hoàn mèo, và cậu đương nhiên hối hận muốn chết vì đã lỡ tuyên bố những lời không nên trên sóng truyền hình.



Tiêu Chiến vừa nghe Vương Nhất Bác nói xong, gương mặt cười không ra cười gượng gạo cúi người tỏ vẻ cám ơn, nhưng trong lòng chính là "Hừ, cậu đã nói thế, tôi đương nhiên sẽ cho cậu đi ăn lẩu, chính tôi dẫn cậu đi", rồi lết thếch đi vào trong.



Vòng tuyển chọn kết thúc, Vương Nhất Bác nhìn một lượt các thành viên trong nhóm của mình, mắt đánh nhanh lẹ qua vị trí của Tiêu Chiến đang đứng, thấy anh đang cười híp mắt với thành viên khác, Vương Nhất Bác tức muốn thổ huyết, gọi "Tiêu Chiến".



"A? Cái gì?" Tiêu Chiến giật mình thu lại nụ cười, nhìn Vương Nhất Bác, lại bày ra vẻ mặt khó chịu, như chính Vương Nhất Bác giết hết cả nhà của mình.



"Anh tốt nhất nên tự nhìn nhận lại bản thân, đã vào đến đây rồi thì đừng tùy hứng nữa, cố gắng hết mình đi"



"...cũng không phải tôi muốn vào đến vòng này..." Tiêu Chiến lầm bầm.



"Anh nói cái gì?" Vương Nhất Bác thật sự bị người này chọc muốn điên lên, "Được rồi, hi vọng mọi người sẽ làm tốt, bây giờ mọi người trở về kí túc xá, sống hòa thuận với nhau nhé...tôi không muốn sẽ nhận bất cứ thông tin bất hòa nào đâu..."



Tiêu Chiến vừa được nghe tới chữ 'về' đã hí hửng hẳn lên, lại đẩy đẩy vai thành viên bên cạnh, nói nhỏ to cái gì đó.



"...riêng Tiêu Chiến ở lại với tôi một chút".



Mặt Tiêu Chiến lại một lần nữa thay đổi 180 độ, méo mó đứng một chỗ nhìn huynh đệ lùi ra sau sắp xếp đồ trở về kí túc xá, cậu bạn nãy giờ nói chuyện cùng anh cũng bày ra vẻ mặt "huynh đài, chúc anh may mắn".



Sau khi mọi người đều ra khỏi phòng tập, người ra cuối cùng nhẹ nhàng khép cửa lại, thấy Tiêu Chiến đang giương đôi mắt khẩn cầu nhìn mình, cậu ta cũng không biết làm gì hơn, làm khẩu hình miệng "cố lên người anh em", rồi thức thời đóng sập cửa, chạy đi. Tiêu Chiến hết cách, đứng ngây ngốc một chỗ, bảo trì im lặng cùng cúi đầu, một bộ dạng 'đánh chết không khai'. Vương Nhất Bác thì ngược lại, cuối cùng cũng được cùng người này một chỗ, có bao nhiêu thứ thắc mắc cũng phải hỏi ra cho hết, nếu không cậu đổi họ thành họ 'Tiêu'. 



"Anh sao lại không muốn gia nhập chương trình?" 



Tiêu Chiến: ... 



"Đã không muốn lại còn đăng ký tham gia?" 



"..."



"Khả năng là hát nhưng lại đi nhảy?" 



"..."



"Tiêu lão sư thật sự cũng quá thú vị rồi".



"Cậu mới thú vị, cả nhà cậu đều thú vị, cậu đã biết rõ như thế, còn nhận tôi làm gì?" Tiêu Chiến chính thức bộc phát.



"A? Không nghĩ anh cũng nói được? Được rồi, dù gì thì đã gia nhập chương trình cũng không mất mát gì, anh cứ suy nghĩ lại đi" 



"Không cần biết, tôi không muốn, tất cả là do công ty ép tôi vào đây, tôi càng không muốn cùng người khác lập nhóm, như vậy chính là phản bội các thành viên của tôi".



"Phản bội? Anh hiểu rõ các thành viên của anh đến vậy à? Nếu là họ đi chứ không phải anh, anh nghĩ họ cũng sẽ giống anh à? Danh tiếng chính là tự thân tạo ra, mà đã dấn thân vào con đường này, ai lại không muốn danh tiếng?"



Tiêu Chiến nghĩ, Vương Nhất Bác nói không sai, năm đó anh được giảng viên đại học gửi thông tin cho chương trình X-fire, không phải anh chưa từng nghĩ sẽ đi làm trong giới giải trí, anh cũng đã tham gia hoạt động ca hát rất nhiều, chỉ là anh thấy mình vẫn không muốn chen lấn vào cái ngành này, kết quả thật đáng kinh ngạc, sau khi gia nhập chương trình, anh chính thức trở thành thành viên nhóm nhạc X-nine, từ đó, cái gọi là nâng cao danh tiếng trong anh cũng nhiều hơn, nhưng không đến mức độ phải cạnh tranh nhau, anh từng là nhân viên thiết kế, cái thứ gọi là 'cạnh tranh' anh không muốn hiểu, càng không muốn nó trở thành một phần trong mình. Vì vậy anh chỉ muốn yên ổn ở lại với các thành viên, ngày ngày cố gắng giúp nhóm đi lên.



"Cái dạng có một tí danh vọng đã bỏ rơi các thành viên, một mình tự leo lên đỉnh cao như cậu thì làm sao hiểu được!" Tiêu Chiến nói, cũng không phải tức giận gì, anh chỉ cảm thấy đúng là giới giải trí, tuổi trẻ càng ngày càng không coi trọng người khác, cứ chăm chăm nghĩ đến bản thân. Anh không muốn đôi co với Vương Nhất Bác, lần thể hiện sau anh sẽ chính thức rút, cầm lấy túi xách nhỏ không có lấy một bộ đồ vì nghĩ mình sẽ không cần ở lại, mở cửa phòng đi ra.



Vương Nhất Bác bị anh nói đến độ không còn gì phản bác nữa, vì thứ phơi bày ra trước mắt tất cả mọi người chính là như vậy, cũng không muốn nhớ lại là ai trong công ty cậu năm đó đã kéo cậu ra ngoài, đưa cho cậu một bản hợp đồng, làm MC cho một chương trình nổi tiếng, còn nói, đây chính là bước đệm tốt cho cậu, cậu hỏi, tại sao lại là em, người đó trả lời, thì chính là nhân viên chương trình nhìn trúng cậu chứ sao, Vương Nhất Bác lúc đó cũng như Tiêu Chiến, hùng hổ mà xé đi bản hợp đồng, còn nói em sẽ không bỏ các anh. Kết quả không biết nhân viên công ty tìm đến trưởng nhóm của cậu hay không, mà trưởng nhóm đêm đó lôi cậu đi uống, nói với cậu rằng, cậu phải thật nổi tiếng, thì nhóm của mình mới có thể được giữ lại, mới có thể thành công, chứ nếu cứ tiếp tục tình trạng như lúc đó, quả thật nhóm chắc sẽ bị giải tán. Vì vậy Vương Nhất Bác lúc đó mới 19 tuổi, đã bước một chân vào con đường mà mãi cậu cũng không thể quay đầu.



Tiêu Chiến đi bộ trở về kí túc xá, không quên ghé tạm shop thời trang nào đó mua vài bộ đồ, đi được nửa đường là hối hận, anh có phải là nói quá nặng với cậu ta hay không? Theo như anh biết thì cậu ta nhỏ hơn anh tận 6 tuổi, mới có đầu 20, tuổi trẻ còn nhỏ dại, không suy nghĩ nhiều, nhưng anh lại nói với cậu như vậy, không phải rất quá đáng sao? 



Vì vậy khi Vương Nhất Bác đang ngồi lắp Lego ở nhà với trạng thái chết tâm và suy nghĩ 'sẽ buông tha Tiêu Chiến' thì nhận được tin nhắn của anh.



[Xin lỗi, đừng để bụng, cậu còn trẻ, cậu đương nhiên có mục tiêu riêng của mình, tôi sai rồi, không nên nói mấy lời đó với cậu...] cuối tin nhắn còn chèn emoji mặt khóc.



Vương Nhất Bác suy nghĩ lại rồi, vẫn nên để anh ta ở lại, rồi gạt hết đống Lego qua một bên, tủm tỉm nhảy lên giường ôm gối, Vương Nhất Bác mặt lạnh lúc nãy tìm không ra nữa.



[Tôi không để bụng...], thật ra chỉ một chút thôi, [...anh chưa ngủ à? Ngày mai phải tập sớm.], hỏi rồi cũng không nghĩ lại ngày mai chính cậu là người training sớm.



[...bây giờ liền ngủ, cậu đang ôm điện thoại nhắn tin với bạn gái đấy à? Sao lại có thể trả lời nhanh như vậy?]



[Tôi không có bạn gái...], chỉ là anh nhắn làm tôi thấy kích động, [...ngủ đi, ngày mai gặp lại, ngủ ngon], định nhập thêm một emoji hình trái tim, nhưng lý trí may mắn kiềm lại kịp lúc, cảm thấy không đúng lắm, liền xóa đi.



Vương Nhất Bác ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, không tự nhận thức được bản thân đang có bao nhiêu vui vẻ. 



Tiêu Chiến đọc xong tin nhắn, cũng tự hỏi, ai cần cậu khai ra là cậu chưa có bạn gái? Có nói không có đi chăng nữa thì còn lâu anh mới tin, người như cậu gái lại chẳng vây xung quanh, không có một thì cũng phải hai cô lọt tầm mắt cậu. Tiêu Chiến cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, thôi thì mặc kệ, anh cứ cố hết sức thôi, dù gì vũ đạo của anh cũng bị Bành Sở Việt nói là nát đến không chữa được rồi, anh không tin là mình vẫn có thể trụ được đến cuối. Vì vậy Tiêu Chiến liền nhắm mắt ngủ, không biết Vương Nhất Bác vẫn còn kích động đến phải chạy ra phòng khách bật loa lên tập nhảy giữa đêm khuya.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top