11.
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó thôi đã sắp đến ngày Tiêu Chiến thi đại học.
Thời gian hai người gặp nhau ngày càng ít. Tiêu Chiến thường đi học về rất muộn, nên những hôm nào ba mẹ Tiêu không có ở nhà Vương Nhất Bác đều nhờ bác Lý nấu cơm rồi tự mình mang qua cho Tiêu Chiến.
"Chiến ca, nghỉ ăn cơm một chút." Vương Nhất Bác sau khi bày hết thức ăn ra bàn thì mới vào phòng gọi Tiêu Chiến ra ăn cơm.
Vương Nhất Bác vừa gắp một miếng thịt vào bát Tiêu Chiến vừa nói "Chiến ca, anh ăn nhiều một chút. Dạo này anh gầy lắm đó."
"Cảm ơn em, Nhất Bác."
"Chiến ca. Anh định thi vào trường gì vậy?"
"Đại học Y dược Bắc Kinh đó."
.
.
.
Hôm nay là ngày Tiêu Chiến thi đại học, Vương Nhất Bác đứng chờ anh ở cổng trường.
Hơn ba tiếng miệt mài làm bài, tiếng trống báo hết giờ cuối cùng cũng vang lên.
Qua một lát, Vương Nhất Bác đã thấy một bóng dáng gầy quen thuộc hòa chung vào dòng người tấp nập cùng đổ bộ ra phía cổng. Nhưng dù có ở trong biển người mênh mông đi chăng nữa, cậu vẫn nhất định sẽ tìm thấy anh. Người con trai ấy bước ra, trên tay vẫn cầm theo tờ đề, miệng còn vương nét cười ấm áp, có lẽ làm bài rất tốt.
Vương Nhất Bác nhanh chóng tiến lại chỗ Tiêu Chiến, đưa anh chai nước mình vừa mới mở nắp. "Chiến ca, mình đi ăn nha?"
"Được."
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vào một quán lẩu Tứ Xuyên cách chung cư của họ không xa. Tiêu Chiến rất thích ăn lẩu nên họ thường xuyên tới đây ăn, có thể coi là khách quen của ông chủ rồi cũng nên. Chỉ có điều Vương Nhất Bác vẫn chưa ăn được cay nên mỗi lần đều gọi một nồi lẩu uyên ương.
Tiêu Chiến bưng đĩa thịt bò lên, một nửa đổ vào bên lẩu cay, một nửa đổ vào bên còn lại. Vương Nhất Bác rất cứng đầu, mỗi lần đi ăn lẩu cùng anh lúc đầu đều chăm chăm vào nồi lẩu cay mà gắp, nhưng chỉ được vài miếng đã không chịu nổi nữa nên đành quay lại nồi còn lại bên cạnh.
Tiêu Chiến ban đầu có chút buồn cười nhưng dần dần cũng quen, mỗi lần ăn đều xin thêm một cốc nước lọc đặt bên cạnh bát của cậu.
Thi xong rồi, khoảng thời gian chờ điểm này tuy rất rảnh nhưng cũng rất lo lắng. Vương Nhất Bác lúc này cũng đã được nghỉ hè nên thường xuyên đòi cùng anh đi chơi để giúp anh bớt căng thẳng. Còn nói cái gì mà nếu anh không đỗ thì sẽ nuôi anh. Tiêu Chiến lúc đó chỉ biết lắc đầu cười trừ nói bản thân còn chưa lo xong thì sao nuôi được anh.
Hai tuần sau, cuối cùng cũng có kết quả. Điểm của Tiêu Chiến rất cao, nằm trong top 15 người có điểm đầu vào cao nhất của trường.
Tiêu Chiến sau khi biết điểm liền chạy ngay qua báo tin cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không hiểu sao mặt mang theo nét buồn ra mở cửa cho anh, có điều Tiêu Chiến vì đang rất vui nên cũng không để ý cho lắm. Ngay từ lúc cánh cửa mở ra, anh đã nhào vào ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, miệng không ngừng nói anh đỗ rồi, anh làm được rồi.
Vương Nhất Bác không muốn làm tụt hứng anh nên cũng chúc mừng anh, hơn nữa còn rủ tối nay cùng nhau đi ăn chúc mừng. Ba mẹ Tiêu tối nay có ca trực nên không về sớm được, có gì báo với ba mẹ sau. Thế là Tiêu Chiến đương nhiên đồng ý.
Bây giờ đã là giữa mùa hè, sắc trời tuy đã ngả tối nhưng vẫn mang theo không khí oi bức của cái nắng gay gắt ban ngày. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mặc đơn giản, thoải mái cùng nhau sánh vai bước trên con đường quen thuộc.
"Chiến ca, anh muốn ăn gì?"
"Hmm, đi ăn đồ Nhật nha."
"Được."
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau vào một quán đồ ăn Nhật ở gần đó. Nghe nói quán này đồ ăn rất ngon, mỗi tội thời gian vừa qua bận học nên chưa có thời gian để tới ăn.
Ăn xong, Vương Nhất Bác nói muốn cùng anh đi dạo thêm một lát. Vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện trên đời. Chỉ có điều hôm nay Vương Nhất Bác không nói nhiều như mọi ngày, đa phần đều là Tiêu Chiến nói.
Tiêu Chiến thấy lạ nên cũng có hỏi nhưng rốt cục chỉ nhận được một câu không sao từ phía Vương Nhất Bác.
Đến khi cả hai về tới nhà thì cũng đã gần 10 giờ. Lúc này Vương Nhất Bác mới quay sang nói với Tiêu Chiến.
"Chiến ca, hôm nay anh qua nhà em ngủ được không?"
"Được chứ."
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngồi chơi game trên giường, có điều hình như Vương Nhất Bác hôm nay không được tập trung cho lắm, chơi 10 ván thì đều thua cả 10.
"Nhất Bác, có chuyện gì vậy?"
"À không có gì đâu ạ, em buồn ngủ rồi. Mình đi ngủ nha Chiến ca."
Vương Nhất Bác nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được, cậu không biết nên lựa chọn như nào, phải nói với Tiêu Chiến ra sao. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nằm trong ngực Tiêu Chiến mà không thể ngủ nổi.
"Chiến ca, anh ngủ chưa?" Vương Nhất Bác nhẹ lay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lúc này mới chỉ lim dim, chưa ngủ sâu cho lắm bị Vương Nhất Bác lay anh liền tỉnh quay sang cậu "Có chuyện gì vậy Nhất Bác?"
"Em có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi."
"Thực ra..." Vương Nhất Bác ấp úng mãi không thốt lên lời, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đều nói ra hết tất cả cho anh "Hồi sáng ba mẹ em gọi điện về nói muốn đưa em qua Mỹ học."
Tiêu Chiến nghe xong liền trầm ngâm một lúc, quả thật anh đã quen mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này của Vương Nhất Bác, bóp hai má mochi cưng cưng của cậu, nghe giọng nói của cậu, ở bên cậu. Bây giờ bảo anh xa cậu nửa vòng trái đất như vậy quả thật không cam lòng. Nhưng việc học của Vương Nhất Bác quan trọng hơn, Tiêu Chiến cũng không thể một mình ích kỉ mà giữ cậu lại bên mình mãi. Vương Nhất Bác còn có gia đình, có ba mẹ, có tương lai anh dù gì cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cậu, không thể để bản thân ích kỉ như vậy.
"Khi... khi nào em đi?"
"Cuối tuần này em sẽ bay." Im lặng một hồi, Vương Nhất Bác lại lên tiếng "Anh có muốn em đi không?"
Câu hỏi này của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến trong giây lát đứng hình, nói nỗi lòng của mình ra ư? Nói anh không muốn Vương Nhất Bác đi ư? Đương nhiên điều này không thể.
"Em nói gì vậy? Qua bên đấy môi trường rất tốt, phải cố gắng học tập đó nha."
Vương Nhất Bác nghe xong câu trả lời của anh có phần không vui, bèn không nói gì nữa mà chui vào lồng ngực anh nhắm mắt. Một lúc sau Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác trong ngực mình không còn động đậy, hơi thở cũng dần đều liền nghĩ cậu đã ngủ nên cũng ôm cậu mà thiếp đi.
Chỉ có Vương Nhất Bác biết đêm đó cậu không ngủ được.
Nếu anh nói 'không muốn'
Em nhất định sẽ không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top