Chương mười tám
Ngón tay Tiêu Chiến vẽ một vòng tròn trên ngực Vương Nhất Bác: "Nhưng mà thân thể ta không tốt, đêm nay không thể hầu hạ bệ hạ được."
Vương Nhất Bác rất thân mật hôn lên trán Tiêu Chiến: "Ôm ngươi ngủ một giấc cũng tốt rồi. Ngày kia đưa ngươi đi săn thú được không?"
Mỗi năm săn thú ở kinh giác, mục đích chủ yếu là để tuyển chọn võ tướng củng cố quan hệ giữa triều đình và chư hầu các châu, đương nhiên không thể mang hết tất cả phi tần đi. Vương Nhất Bác còn không có Hoàng Hậu, mỗi lần đi theo đều là các vị phi thần địa vị cao, Tiêu Chiến đang lo phải có biện pháp gì để Vương Nhất Bác đưa mình đi, không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại chủ động nhắc đến việc này.
"Ra ngoài đi lại một chút, có lẽ cũng tốt cho bệnh của ngươi."
"Đều nghe theo bệ hạ."
Tin tức Yến đế liên tiếp triệu hạnh con tin Tề Quốc đến tẩm cung hai đêm nhanh chóng lan truyền đi, trong ngoài triều nghị luận sôi nổi. Tiêu Chiến không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cự tuyệt đề nghị ngồi chung một chiếc xe ngựa với Vương Nhất Bác ra ngoài.
Thiên tử xuất môn trận thế đương nhiên không nhỏ, trước kia Tề đế đi tuần, hai bên đường đều là bá tánh vây xem, cho dù chỉ có thể nhìn thấy xa giá của hoàng đế nhưng bất kể thế nào cũng không chịu tan đi. Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác ra ngoài chỉ có hơn chứ không kém, lại không ngờ nơi nào đi qua cửa nhà cũng đóng chặt, toàn bộ con phố lặng ngắt như tờ. Cẩm Tú ghé vào bên tai Tiêu Chiến khẽ nói: "Cơn giận của thiên tử, thây phơi ngàn dặm, máu đổ ngàn dặm. Yến đế tàn bạo bất nhân, đã từng tàn sát dân trong thành sau khi tấn công Cảnh Châu, bá tánh đều cực kỳ sợ hãi."
Tiêu Chiến không tự chủ được nhíu mày, hai ngày nay y đi theo bên người Vương Nhất Bác, tuy rằng người này quả thực tính tình không được tốt lắm, động chút lại muốn chém đầu y, nhưng chưa từng khắt khe với cung nhân, vô cớ đánh chửi trách phạt, Tiêu Chiến cứ luôn cảm thấy trong lời đồn còn có ẩn tình.
"Công tử, xe ngựa của Nhiếp Chính Vương tới."
Tiêu Chiến đẩy màn xe hướng ra ngoài xem, xa giá của Tạ Doãn thậm chí còn tráng lệ hơn Vương Nhất Bác một ít. Chỉ là Tạ Doãn vẫn chưa lên xe ngựa, hắn mặc nhung trang cưỡi trên một con tuấn mã màu trắng, theo phía sau là một đội quân tinh nhuệ của Nhiếp Chính Vương.
"Lần này đi săn thú ai phụ trách sự an toàn của bệ hạ và các chu hầu?"
"Bẩm công tử, là Nhiếp chính Vương."
Tiêu Chiến thầm cảm thấy không ổn, hắn không dám đặt toàn bộ tiền cược lên người Vương Nhất Bác. Lần này đi săn thú, chư hầu các châu chỉ trừ có Nam Dương Vương Trác Chí Vị đều sẽ đến. Y vốn định làm chút chuyện đục nước béo cò, cho mình một đường lui. Nhưng làm như vậy, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến Tạ Doãn.
Tiêu Chiến đang suy tư, Trương Tận Trung lại đột nhiên đến truyền lời: "Nương nương, bệ hạ muốn ngồi cùng với ngài."
"Làm phiền công công hồi bẩm bệ hạ, như vậy chỉ sợ không ổn."
Trường Tận Trung cười, vẻ mặt nịnh nọt: "Bệ hạ nói nếu nương nương không muốn qua đó, vậy bệ hạ sẽ tự mình qua đây."
Quả nhiên, Trương Tận Trung vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền nhìn thấy một thân áo mặc y phục huyền sắc. Bởi vì là đi săn thú, Vương Nhất Bác không hề mặc áo bào rộng tay bó như bình thường, mà là một thân kính trang, cổ tay áo, đai lưng, ống quần đều bó chặt, có vẻ khiến cả người hắn càng thêm đĩnh đạc anh tuấn. Tiêu Chiến phảng phất thấy được dáng vẻ Vương Nhất Bác ở trên chiến trường giết địch, quân chủ tuổi trẻ một thân mang khí thế thiếu niên, thành thạo xuyên qua quân địch, một thân phản cốt ngạo khí làm người ta không rời mắt được.
Tiêu Chiến còn đang sững sờ, Vương Nhất Bác đã chạy tới xa giá của y trước.
"Thế nào, không chào đón cô à?"
"Bệ hạ thật đẹp." Tiêu Chiến từ đáy lòng khen ngợi.
"Cô là một đại nam nhân, đẹp như vậy có ích gì." Tiêu Chiến nhìn vị quân vương trước mặt rõ ràng là vẻ 'không hổ là ta' nhưng lại còn khẩu thị tâm phi, không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
"Bệ hạ mau lên đây đi, để người ta nhìn thấy không tốt đâu."
Trong xe ngựa của Tiêu Chiến cũng không rộng rãi lắm, sau khi Vương Nhất Bác ngồi vào chỉ có thể ôm lấy Tiêu Chiến mới không thấy chật chội quá.
"Không phải đã nói với bệ hạ rằng không cần ngồi chung một chiếc xe ngựa với thần thiếp rồi sao?"
"Ngươi không qua đó, quý phi khác một mực muốn đi cùng, ngươi không biết nàng ta ồn ào thế nào đâu."
Tiêu Chiến một bên lột quả cam cho Vương Nhất Bác một bên khẽ cười: "Bệ hạ, đối xử bình đẳng mới là việc minh quân nên làm, nếu đám thần tử của bệ hạ biết được sẽ lại nói ta là hồ ly mê hoặc chủ tử."
Vương Nhất Bác ngậm miếng quýt trong tay Tiêu Chiến, trong mắt rõ ràng có chút khinh thường: "Cái đám văn thần kia, cả ngày ngoại trừ lải nha lải nhải thì chẳng có chút tác dụng gì. Ai dám nghị luận ngươi cô chém đầu hắn."
"Bệ hạ như vậy, thật giống một hôn quân."
Vương Nhất Bác giận nói với Tiêu Chiến: "Hay lắm, ngươi lại dám nói cô là hôn quân, cô chém đầu của ngươi trước ấy. Đồ không có lương tâm, cô như vậy đều là vì ai nào?"
Tiêu Chiến lúc này mới cười hì hì ôm lấy cổ Vương Nhất Bác :"Được rồi bệ hạ, thần thiếp sai rồi, ngài giữ lại đầu thần thiếp để chuộc tội nhé."
Một bàn tay Vương Nhất Bác để ở eo Tiêu Chiến, không có hảo ý mà vuốt ve: "Ngươi nói trước xem chuộc tội thế nào, cô suy xét xem."
Trên mặt Tiêu Chiến nhiễm đỏ, khẽ cắn môi nói: "Đêm nay thần thiếp giúp bệ hạ chuẩn bị cho tốt có được không?"
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, hắn vốn tưởng rằng Tiêu Chiến có thể sẽ làm nũng với hắn, để hắn ăn chút đậu hũ đã là không tồi rồi, không nghĩ tới tiểu hồ ly lại chơi thế này, vì vậy được một tấc lại muốn tiến một thước uy hiếp: "Năm lần."
Tiêu Chiến vừa nghe liền xù lông: "Không được, hai lần, bệ hạ lâu như thế, tay thần thiếp sẽ đứt mất."
"Bốn lần."
"Ba lần, không thể hơn nữa!" Tiểu hồ ly nghiến răng nghiến lợi cò kè mặc cả với hoàng đế nào đó.
"Thành giao!"
Tiểu hồ ly nhìn Vương bạo quân vẻ mặt thực hiện được ý muốn cười xấu xa, đột nhiên cảm thấy chính mình bị tính kế.
Hai người đang nháo loạn, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, Tiêu Chiến nhanh chóng ngồi xuống, Vương Nhất Bác lại nheo mắt, mở màn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương cầu kiến."
Vương Nhất Bác nhíu máy, hiển nhiên không nghĩ rằng ngay lúc này lại bị người khác quấy rầy hứng thú.
"Cô mệt mỏi, không muốn đổi a giác", Ngụ ý là hắn không muốn về lại xa giá của mình, Tiêu Chiến là hậu phi, xe ngựa lại hơi nhỏ, để Tạ Doãn chính mình thức thời mà cút đi.
Nhưng cũng không biết là đệ đệ này của hắn ở trên chiến trường lâu rồi đầu không chạy được hay là cố ý đối nghịch với hắn.
"Một khi đã vậy, thần liền cùng bệ hạ công tử ngồi chung một cỗ xe ngựa vậy. Dù sao Tiêu công tử là nam nhân, thần cũng không cần lảng tránh."
Cả gương mặt Vương Nhất Bác xanh mét, nhìn Tạ Doãn tự mình lên xe. Xe ngựa vốn nhỏ hẹp để ba nam nhân ngồi lại càng có vẻ chen chúc, ba người chân dài xen kẽ nhau, trường hợp vô cùng xấu hổ. Cố tình Tạ Doãn lại hồn nhiên không phát hiện ra, vừa liên xe liền trắng trợn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
"Bổn vương thấy khí sắc công tử đã tốt lên, nhiều ngày rồi có còn ho không?"
Tiêu Chiến không biết vì sao có chút chột dạ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Tạ Doãn: " Làm phiền Vương gia quan tâm, đã tốt hơn rồi."
"Bệnh này của công tử, còn cần phải điều dưỡng cho tốt mới phải Bổn vương đã đồng ý sẽ tìm lương y cho công tử, quyết không nuốt lời."
"Tạ..."
Tiêu Chiến đang muốn khách khí, lại bị gương mặt đen xì của Vương Nhất Bác cắt ngang: "Cảm tạ cái gì mà cảm tạ! Tiêu Chiến đã được phong phi, hiền đệ còn gọi y là công tử, sợ lại không quá thoả đáng nhỉ?" Vương Nhất Bác nhìn Tạ Doãn, trong ánh mắt viết thật ra "ta muốn tìm lỗi".
Tạ Doãn ngược lại không lộ ra thần sắc sợ hãi gì, vân đam phong khi lắc lắc quạt xếp trong tay: "So với nương nương, bổn vương thật ra cảm thấy xưng hô là công tử sẽ khiến y càng vui vẻ hơn."
________________
Chuẩn bị thêm một nhân vật nữa lên sàn =)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top