Chương 23
- Tìm kiếm...
.
.
.
Đã một tuần rồi mà tin tức của Tiêu Chiến vẫn không khả quan, Vương Nhất Bác cho người tìm hiểu bên Tiêu gia, canh đường đi nước bước của chủ tịch Tống, nhưng không có kết quả, tất cả đều làm cho hắn thất vọng không thôi
Mỗi ngày trở về biệt thự, Vương Nhất Bác đều cảm thấy rất ảo não, bản tính thường ngày đã lạnh lùng nay càng lạnh hơn làm cho không khí trong Vương gia cứ như hầm băng không độ
Đêm nào cũng vậy, sau khi tan làm Vương Nhất Bác sẽ đi giao lưu với đối tác nhưng khi trở về hắn lại muốn tới căn nhà gỗ, mở cửa bước vào ngồi trên sô pha quan sát khắp căn phòng
Nơi này từng có Tiêu Chiến, từng chứng kiến cuộc sống thường ngày của anh, dù có dối lòng như thế nào hắn cũng cảm thấy luyến tiếc quãng thời gian có anh ở nơi này
Vương Nhất Bác cứ ngồi ở sô pha như vậy, có lúc ngủ lại cho tới gần sáng mới trở về biệt thự
Tiêu Tử Lam đã trở về mấy ngày hôm nay, nhưng do tâm trí của hắn cứ đặt nơi Tiêu Chiến nên không ít lần hắn ngó lơ cô làm cho cô tức giận bỏ về lại Tiêu gia
Vương Nhất Bác lắc đầu, cũng chẳng buồn quan tâm, cứ thế để Tử Lam giận mình rồi rời đi như thế
Vương Nhất Bác nhốt mình trong phòng, trước đây hắn không có thói quen ăn uống nay lại càng chẳng quan tâm đến dạ dày, đôi lúc dạ dày vì quá đau lại kéo Tử Thiên tới chữa trị cho mình sau đó lại đâu vào đấy mà thôi
Hắn ngồi trên ghế ở ban công đưa ánh mắt vô thần nhìn vào khoảng vườn nhỏ ở phía tây mà không để ý Tử Thiên vào phòng mình từ lúc nào
- Cậu làm gì mà tôi gõ cửa nãy giờ mà không lên tiếng?
Vương Nhất Bác không thèm nhìn đối phương, nghe câu hỏi của y, hắn lạnh nhạt nói
- Tìm tôi có việc gì?
Tử Thiên kéo cái ghế gỗ gần đó ngồi xuống, tức giận nói
- Nghe A Trình nói cậu liên tục bỏ ăn, uống rượu không ngừng, cậu muốn kết liễu đời mình sớm sao?
Vương Nhất Bác chẳng thèm bận tâm, im lặng không có ý kiến
Tử Thiên tức giận tiếp tục lầm bầm
- Cậu cứ như vậy, không biết quý trọng sức khỏe của mình thì lấy đâu ra sức lực để báo thù, nỗi thù hận chết tiệt của cậu
Vương Nhất Bác lúc này mới ngước cặp mắt giận dữ nhìn Tử Thiên
- Đừng thấy tôi nể anh thì anh muốn nói gì thì nói, tốt nhất đừng xen vào bất cứ chuyện gì của Vương gia, nếu có lần sau đừng trách tôi không nể tình
Tử Thiên bật lên tiếng cười chế giễu
- Nể tình gì? Tôi cần cậu nể tình sao?
Dừng lại một chút, y lại nói tiếp
- Nếu không vì Tiêu Chiến trước đây yêu thương cậu, một câu hai câu đều vì cậu mà nhờ tôi chăm sóc thì cậu nghĩ tôi thèm tới đây để ý cậu sao?
- Không cần thiết thì đừng tới nữa, tôi cũng không ép anh
- Vương Nhất Bác
Tử Thiên tức giận hét lớn tên hắn, sau đó mới từ từ bình tĩnh, chỉnh lại tông giọng, y nói
- Tôi biết trong lòng cậu có Tiêu Chiến, nhưng vì cớ gì hết lần này đến lần khác dối lòng dối người như thế? Tôi thừa nhận bản thân có tình cảm với em ấy nhưng tôi không như cậu, tình cảm tốt nhất là anh tình tôi nguyện thì mới hạnh phúc, chỉ cần Tiêu Chiến hạnh phúc thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi, còn cậu thì sao? Hết lần này đến lần khác cứ làm tổn thương em ấy, người ta đã mất trí nhớ cậu cũng chẳng buông tha, giờ thì hay rồi, người bỏ đi hay bị bắt cóc cũng chẳng có tung tích
- Anh nói đủ chưa? Đủ rồi thì biến
Vương Nhất Bác tức giận gằn lên từng chữ, nhưng dù cho hắn có tức giận đến cỡ nào cũng chẳng làm cho Tử Thiên sợ hãi
Y mỉm cười nhàn nhạt nói tiếp
- Cậu tưởng mới sáng sớm tôi tới đây để nói dạo lý với cậu sao? Tôi chỉ muốn cậu suy nghĩ lại thử xem, trong lòng thật sự có Tiêu Chiến hay không?
- ...
- Thật ra tôi có tin tức này cũng không biết là chính xác không nữa, có người nói chủ tịch Tống đang bao nuôi một nam thanh niên rất đẹp, người này không được xuất hiện ra bên ngoài nên không ai chắc chắn đó có phải là Tiêu Chiến hay không? Tôi không đủ năng lực để điều tra, vẫn là cần tới cậu giúp sức một chút
Nghe nhắc tới thông tin quan trọng, Vương Nhất Bác mở lớn đôi mắt nhìn Tử Thiên hỏi lại
- Anh nghe tin tức này ở đâu?
- Tôi có đứa em làm bên pha chế rượu trong quán bar của con trai chủ tịch Tống nói cho tôi biết, không biết tin tức có chính xác hay không nên cậu có thể cho người điều tra một chút
Vương Nhất Bác gấp gáp ngồi thẳng lưng
- Nói với bạn anh có thể cung cấp thêm thông tin, tôi sẽ đích thân qua đòi người
- Được rồi, tôi nghĩ nếu biết được thông tin này thì cũng không nên khuấy lên sẽ làm hư bột hư đường, vẫn là có kế hoạch cụ thể rõ ràng rồi mới hành đồng
Tử Thiên cùng Vương Nhất Bác ngồi lại bàn thêm về tin tức cũng kế hoạch cứu Tiêu Chiến cho đến gần buổi trưa
- Cứ như vậy đi
- Tôi biết rồi, cậu đó... làm ơn ăn uống đúng bữa uống thuốc tôi đưa đúng giờ có như vậy mới có sức lực cứu Tiêu Chiến
- Nói nhiều, ra ngoài đi
Tử Thiên lắc đầu với thái độ của Vương Nhất Bác, y cũng chẳng nhiều lời, lập tức đứng dậy mở cửa rời đi
———
Sau khi biết chính xác được thông tin chủ tịch Tống nuôi tình nhân trẻ tại một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, Vương Nhất Bác lập tức muốn đi xác minh người đó có phải là Tiêu Chiến hay không? Thế là hắn ra lệnh cho Tử Trình, Tử Thiên và một số đàn em thân tín chuẩn bị lên xe cùng mình đi tìm người
Đứng trước căn nhà được cho là của chủ tịch Tống mua cho tỉnh nhân trẻ, Vương Nhất Bác hùng hổ muốn lập tức đi xác minh nhưng Tử Thiên đã nhanh chóng ngăn cản, y nói
- Cậu cứ ở ngoài này chờ đợi đi, tôi vào trong bấm chuông, nếu thật sự là Tiêu Chiến, tôi sẽ ra hiệu cho mọi người nếu không phải là Tiêu Chiến vậy thì cậu cũng không phải mất công tới gõ cửa
Nghe ý kiến cũng có lý, Vương Nhất Bác gật đầu rồi cùng trợ lý của mình vào trong xe chờ đợi
Lúc này Tử Thiên mới chỉnh lại trang phục một chút, sẵn tiện điều chỉnh cả sắc thái trên khuôn mặt rồi tiến tới đưa tay nhấn chuông cửa
Chuông cửa reo lên lần một lần hai vậy mà không có động tĩnh nào ở bên trong, đến lần thứ ba thì trong nhà có người mở cửa ló đầu nhìn ra
Tử Thiên đưa mắt quan sát đối phương, người này là một phụ nữ trung niên, trên người còn mang tạo dề chắc hẳn là người giúp việc trong nhà
Tử Thiên trông thấy người kia cứ nhìn ra ngoài cổng với ánh mắt đề phòng, y lập tức lên tiếng
- Dì ơi, có thể nói chuyện với tôi một chút không?
Người phụ nữ nhíu mày một chút rồi cũng bước ra bên ngoài, động tác không muốn mở cổng, bà lên tiếng hỏi
- Cậu cần tìm ai?
Tử Thiên lục trong túi áo khoác ra một cái thẻ bác sĩ đưa ra trước mặt người giúp việc kia
- Xin chào, cháu là Tử Thiên, được chủ tịch Tống liên lạc tới nơi này khám bệnh cho người trong nhà
Người giúp việc nghe vậy thì há miệng ngạc nhiên, tuy trong nhà có người cần bà chăm sóc nấu ăn cho thật nhưng việc đưa bác sĩ tới đây chủ tịch Tống vẫn không nói trước với bà một tiếng, bà chỉ biết nghe lời dặn dò, tuyệt đối không tiếp xúc với người lạ hoặc không cho người lạ vào trong nhà, nghĩ vậy nên bà mới lắc đầu từ chối
- Xin lỗi cậu, chuyện này để tôi gọi điện thoại hỏi lại chủ tịch một tiếng
Tử Thiên gấp gáp nói lớn
- Không cần đâu, sáng nay chủ tịch gọi điện thoại gấp cho tôi muốn tôi tới liền nên tôi mới vội vàng lái xe từ thành phố tới đây ngay. Nếu dì không cho tôi vào kiểm tra bệnh tình của cậu chủ trong kia, không biết chừng nếu biết chuyện chủ tịch Tống sẽ nổi giận
Dừng lại quan sát sắc mặt của dì giúp việc một chút, Tử Thiên cảm thấy người này hình như đang do dự thế là y nhanh chóng đánh vào tâm lý người giúp việc
- Nếu dì cảm thấy không tin tưởng để tôi vào trong nhà thì tôi dành chịu thôi, thẻ nhân viên tôi cũng đã trình diện, bây giờ tôi phải trở về, nếu chủ tịch Tống có hỏi thì tôi sẽ nói toàn bộ sự thật, có khi trách nhiệm này chỉ để một mình dì gánh thay vậy. Chào dì
Tử Thiên nói xong liền giả vờ quay người rời đi, hành động chậm chạp chờ người kia phản ứng
Mà dì giúp việc sau khi nghe như vậy, trong lòng cũng có chút hoang mang, sợ là lời người này nói không phải không có lý, thế là bà ta gọi lớn
- Bác sĩ, vậy thì cậu vào trong nhà khám bệnh xong thì rời đi ngay giúp tôi có được không?
Tử Thiên nhếch môi cười mỉm, sau đó quay lại nhìn dì giúp việc sẽ gật đầu
- Được
.
.
.
./. Cạm Bẫy Tình Yêu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top