Chương 4
Tại phòng họp rộng lớn của Bạch Dương,hiện tại cuộc họp đã bắt đầu được hơn 10 phút rồi, vị viện trưởng trông trạc chừng đã ngoài 50 đang đứng trước một màn hình chiếu lớn với gương mặt phúc hậu nhưng cũng không kém phần già dặn cùng nghiêm nghị .
Ông vừa cập nhật qua những điểm cần lưu ý của bệnh viện trong 6 tháng vừa qua.Bên dưới, các bác sĩ đều đang nghiêm túc hướng về viện trưởng phía chính diện mà chăm chú lắng nghe, Tiêu Chiến được sắp xếp ở vị trí đầu tiên của một hàng ghế ngồi nơi gần với viện trưởng nhất.
Khi màn hình chiếu vừa chuyển sang một trang khác với dòng chữ "Volunteer doctor" màu xanh nổi bật thì cũng là lúc viện trưởng tiếp tục cất lời.
-"Chương trình Volunteer doctor này của chúng ta chắc hẳn mọi người cũng đã được nghe qua phần nào rồi phải không, vào ngày 28 tới đây đội ngũ bác sĩ ở Bạch Dương phải ra bên ngoài bệnh viện khám chữa bệnh miễn phí cho người nghèo trong vòng 3 ngày.Các trang thiết cần thiết sẽ được bệnh viện sắp xếp, chúng ta sẽ đi một vòng thành phố Bắc Kinh , mọi chữa trị đều sẽ tiến hành ngay trên xe để đảm bảo an toàn và đạt được hiệu quả tốt nhất... "_Người đàn ông ngưng lại một chút, bất chợt quay sang nhìn về hướng của Tiêu Chiến sau đó liền nói tiếp . _".....Bác sĩ Tiêu ,cậu thấy thế nào? " .
-"Ách...!!"
Tiêu Chiến hơi giật mình nhưng ngay tức thì liền lấy lại bình tĩnh. Viện trưởng quả nhiên xem trọng anh,hết thảy những hoạt động của bệnh viện đều sẽ hỏi qua ý kiến của anh.Tiêu Chiến nhanh chóng đứng lên,kính cẩn nhìn ông.
-"Thưa viện trưởng, theo tôi thấy việc chúng ta dành hẳn 3 ngày ở tại Bắc Kinh có vẻ hơi lãng phí. Đây là thành phố lớn, điều kiện để chữa trị so với vùng ngoại ô thành phố là tốt hơn rất nhiều. Trước chúng ta đã có rất nhiều bệnh viện đã chữa bệnh miễn phí ở Bắc Kinh rồi tại sao chúng ta không dành thêm một chút thời gian nữa để đến những thị trấn nhỏ xa hơn để giúp đỡ người dân ở đó. Họ chắc chắn sẽ không có đủ điều kiện để đến thành phố lớn chữa trị đâu...họ cần chúng ta hơn thưa ngài."_Anh sinh ra và lớn lên trong một thị trấn nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, nơi này giống như một vùng đất xanh của Trùng Khánh vậy, có đèo...có suối...có những con thác chảy gập ghềnh. Con người ở đây quanh năm khốn khó, làm lụng vất vả cũng chỉ đủ ăn đủ mặc sống qua ngày. Thế nên khi ngã bệnh,họ cứ nghĩ rằng nếu gặp bác sĩ thì số tiền dành dụm ít ỏi bấy lâu sẽ không còn nên cứ thế mà nhắm mắt cho qua.Ở nơi càng cách xa thành phố thì cơ hội làm việc và tiếp xúc với nền văn minh tiên tiến càng ít đi,họ lơ là với bệnh tật vậy nên y học qua truyền thông thôi không đủ đâu.
Bác sĩ không thể ngồi ở bệnh viện mới là một bác sĩ, không phải cứ khoác áo bác sĩ mới trở thành bác sĩ mà người gần gũi với bệnh nhân nhất dù họ ở bất cứ nơi đâu mới chính là một bác sĩ thực thụ.
Vị viện trưởng trầm ngâm suy nghĩ một chút sau đó hướng đến những bác sĩ khác đang ngồi bên dưới.
-"Mọi người thấy thế nào? "
Tất cả đưa mắt nhìn nhau ,đồng loạt gật đầu.
-"Chúng tôi rất tán thành với ý kiến của bác sĩ Tiêu. "
-"Phải đó,tôi cũng vậy. "
-"Rất có ý nghĩa. "
Vị viện trưởng có vẻ hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Chiến ngồi xuống,nhận được sự đồng tình của mọi người anh cũng rất vui.
-"Được rồi, vậy hiện tại cứ theo ý của bác sĩ Tiêu vậy, chuyện này tôi sẽ ra thông báo chính thức sau bây giờ chúng ta sang mục mới nhé. "
Màn hình chiếu tiếp tục hoạt động, trong suốt quá trình diễn ra tất cả đều tập trung cao độ.Tiêu Chiến mặc dù mệt đến mắt nhìn dòng chữ trên màn hình cũng đã nhòe đi nhưng vẫn cố gắng mà chống đỡ ,một chút mệt mỏi cũng không dám thể hiện ra ngoài. Chỉ mong rằng cuộc họp này mau mau kết thúc để anh có thể về phòng ngã lưng 10 phút cũng được a~
Trong khi cuộc họp vẫn đang diễn ra suôn sẻ thì ở ngoại thành Bắc Kinh ,trên con đường dóc từ bên ngoài hướng vào trung tâm thành phố có một chiếc xe đen cũ kỹ đang lăn bánh. Đoạn đường này khá vắng nên nhìn qua cũng chỉ duy nhất có sự xuất hiện của chiếc xe này.
Bên trong,một người nụ nữ đang mang thai vui vẻ cười đùa cùng người đàn ông lái xe bên cạnh mình, có vẻ như người này chính là chồng của cô ta.Nhẹ nhàng đưa tay chạm lên chiếc bụng trướng to bên dưới của mình, người phụ nữ với ánh tràn đầy hạnh phúc khẽ lên tiếng.
-"Em hồi hộp quá anh à,chúng ta sắp chào đón một thành viên mới rồi. Em mong con của chúng ta có thể ra đời mạnh khỏe, thằng bé nhất định sẽ rất giống anh đấy. "
Người đàn ông bên cạnh bật cười, đưa một tay ra nắm lấy bàn tay của vợ mình.
-"Em yên tâm, có anh ở đây mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bắc Kinh là thành phố lớn, y học lại phát triển như vậy, chúng ta đến đây sinh con sẽ không thành vấn đề ."_Bàn tay người đàn ông vừa gân guốc vừa chai sạn nhưng khi bao lấy tay vợ mình lại vô cùng dịu dàng.
Có lẽ họ sắp sửa chào đón một đứa trẻ đến với thế giới này,trong đáy mắt của họ đều tràn ngập niềm hạnh phúc khôn nguôi.
Người chồng yêu thương nhìn vợ mình một lần nữa sau đó quay lại tập trung vào lái xe.Họ bắt đầu qua một cây cầu lớn, hiện tại trên cầu khá vắng vẻ,trước tầm mắt của mình người chồng bất chợt thấy một người nào đó rất lạ.
Tức thì nheo mắt lại để có thể nhìn rõ hơn... thì mới chợt nhận ra...
Hóa ra đấy là một nam nhân, anh ta quần áo xộc xệch,chân không mang giày bước đi loạng choạng cùng có chút quái gỡ thất thường.
Chiếc xe vừa lướt ngang qua ,người chồng đã tò mò cố gắng đưa mắt nhìn ra cửa sổ quan sát , thì giật mình phát hiện toàn thân người kia toàn là máu. Ngay cả ở miệng ,mặt và cả ở tay đều nhuốm một màu đỏ tươi ,hoảng hốt thắng xe lại, hiện tại chiếc xe đã qua đến đầu cầu bên kia rồi, còn người kì lạ thì vẫn khập khiễng ở phía sau.
Người phụ nữ thấy chồng mình dừng xe lại, theo phản xạ liền cất tiếng hỏi.
-"Có chuyện gì vậy anh?"
-"À...hình như người ở phía sau chúng ta bị thương rồi, anh ra giúp đỡ cậu ấy. "_Nói rồi người đàn ông ngay lập tức mở cửa bước xuống xe ,nhanh chóng chạy về phía nam nhân toàn thân đầy máu cách chỗ họ khoảng gần 3 đến 5m.
Cố gắng di chuyển thân người đến chỗ ghế lái,người vợ tò mò nhoài người ra một chút mà dõi theo.
Càng đến gần thân ảnh khác thường phía trước mắt mình, người đàn ông càng trở nên lo lắng. Nhìn cậu ta thê thảm như vậy chắc hẳn là đã bị tai nạn gì đó rồi .Da thịt nhiều chỗ bị thương đến biến dạng bốc lên mùi tanh nồng thật vô cùng khó chịu.
Vội vàng tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nam nhân lạ mặt ,người đàn ông cất giọng đầy quan tâm.
-"Cậu trai trẻ không sao chứ?xe của tôi ở ngay kia ,tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé? "
-"...."
Quái lạ thay
Trước ngỏ ý chân thành đó, người trước mặt vẫn không có dấu hiệu sẽ đáp lời,đầu vẫn cúi gầm xuống đất .
Người chồng nhíu mày khó hiểu,còn chưa kịp định thần lại thì đột nhiên trong miệng của nam nhân kia bất ngờ có rất nhiều máu đen chảy ra ướt đẫm.Cậu ta lúc này mới chậm rãi ngước lên, nhìn người đàn ông với gương mặt đầy những gân máu , đôi mắt trắng toát chẳng còn thấy con ngươi đâu nữa.
-"Hả?...cái...cái quái gì vậy? "_Người đàn ông kinh hoàng trợn mắt, hình ảnh kinh dị này trước nay ông chưa từng thấy qua.Người....người này rốt cuộc là bị làm sao?
Trong khi người chồng còn chưa hết bàng hoàng , tên trước mặt bất ngờ gầm lên ,nhe hàm răng sắt nhọn đẫm máu của mình...hướng đến yết hầu của người phía trước...
*Phập* một cái
-"Aaaaaaa!!!!!"
Tiếng thét đau đớn vang lên thất thanh,nó cắn sâu vào cổ người đàn ông khiến ông ta ngã xuống đường.
Ôm lấy vết thương trên cổ,đau đớn co giật liên hồi,chưa dừng lại ở đó, tên quái dị này còn cúi xuống liên tục gậm nhấm vào vết thương một cách thèm khát khiến cho phần đầu trong tức khắc đứt lìa ra.
Người phụ nữ thấy chồng của mình bị tấn công ,cũng không cần quan tâm xem thứ đó là gì chỉ biết hớt hải mở cửa xe chạy đến, nước mắt cô giàn giụa cầm lấy khúc gỗ ven đường dùng hết sức bình sinh mà đập thật mạnh vào đầu nó.
-"Tránh xa chồng tao ra thằng khốn!!"
*Bộp*
Nó dừng lại...
-"Grừ...ừ..."_tiếng gầm gừ ghê rợn một lần nữa vang lên, nó rời bỏ thân xác người đàn ông đã biến dạng ở bên dưới. Quay lại nhìn người phụ nữ kia bằng đôi mắt hung tợn và khát máu.
Ngay lúc này ,khi chính mình chứng kiến cảnh tượng kinh dị trước mắt, cô ta cũng biết chắc chắn mình cũng sẽ không thể nào thoát khỏi. Khúc gõ trên tay cứ run rẩy không ngừng,trước cái chết cận kề ,lắp bắp mà thốt lên.
-"Tao...tao...bảo là...là mày tránh...tránh ra...Aaaaaaaaaaaa!!!"
Lời nói còn chưa dứt,một tiếng la hét thảm khốc khác lại vang lên.
Một thân ảnh nữa lại ngã qụy xuống đất...
Mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa khắp xung quanh, trong những bụi rậm ven đường đột nhiên xuất hiện thêm 3,4 thây ma nữa, chúng điên cuồng tiến lại cùng nhau xé toạt thân thể hai người bên dưới ăn ngon lành.
Có lẽ đến lúc chết đi,cặp vợ chồng đáng thương này đã không biết được, nơi mà họ vừa dừng chân ấy...vốn dĩ đã không được an toàn rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top