Chương 10 : Hài tử
Một buổi sáng lại bắt đầu, trừ hôm nhận được phong thư, mỗi ngày đều trôi qua thật bình yên, thế nhưng lòng y lại mỗi mảnh hỗn loạn dị thường.
Cuối cùng, y quyết định viết một phong thư hỏi han Nhất Bác, xa nhau đã hơn 1 tháng, tin tức gì đều không có. Không có tin thì liền là tin tốt. Nhưng y lại nhớ hắn đến chết đi được rồi.
Trong phong thư hôm nọ, ả nô tì kia biết được thân phận của y, ả uy hiếp, muốn hợp tác với y, để ả ở chung một chỗ với Nhất Bác, ả giúp y có một đứa con. Toàn bộ y đều không sợ, y vẫn có thể có bảo bảo mà, thế nhưng ả lại để ý đến hắn. Ả có ý định cướp đi Nhất Bác của y. Càng viết càng hăng say, y kể hết toàn bộ, y sống ra sao, y gặp những gì cho hắn nghe.
Phong thư được gửi ra cho hắn cũng hơn một tuần sau. Khi nhận được phong thư, mày hắn khẽ nhíu chặt.
Mẹ nó, hình như hắn không nghĩ tới chuyện hài tử. Hắn không nghĩ nhưng y lại nghĩ, y lại lo lắng không đâu nữa rồi. Từ khi xác định rõ bản thân chán ghét nữ nhân y liền tự nhủ đời này không có con nối dòng cũng không sao.
Phong thư đã được đọc, thế nhưng hắn lại không hồi âm, doanh trại cũng không xảy ra mâu thuẫn gì, tạm có thể gọi là bình yên. Hắn giao lại doanh trại cho phó tướng trung thành bên hắn Mạc Tầm.
Ba ngày đêm phóng ngựa quay trở về kinh thành, vô thanh vô tức vào Tây điện. Bấy giờ bầu trời một mảng tối đen, hắn vừa vào phòng y liền bật dậy. Sau khi nhìn rõ mặt người vào cửa, vẻ mặt hoảng loạn biết mất, thay vào đó là gương mặt rạng rỡ. Đứng dậy đi đến bên hắn, hai người chăm chú nhìn nhau, quyến luyến ôm nhau. Hắn ở đây bên y, nỗi cô đơn đột nhiên đánh úp, sóng mũi lại cay cay.
" Ta nhớ ngươi " - vùi đầu vào hõm cổ người nọ hít thở hương thơm xa cách hồi lâu mà thỏ thẻ.
" Doanh trại tạm trong vòng ba tháng không có gì bất ổn. Nếu ngươi muốn, có thể đi cùng ta đến đó. Lần này ta đến mất ba ngày đi ngựa. Nếu ngươi đi chung, một tuần liền tới " - vạch sẵn kế hoạch trong đầu, hắn nói trình tự lại cho y nghe.
" Ta đi như vậy cả Vương phủ liền không ai cai quản " - muốn đi thì rất muốn thế nhưng Vương phủ sao lại vô chủ thế kia được.
" Cho Minh Tâm đóng giả ngươi cai quản, ngày ngày trong phòng không tiếp đón ai, cứ như vậy ba tháng liền được " - hắn gợi ra ý nghĩ đó, khiến y khó tiếp thu. Như vậy có ổn không ?
Quả nhiên, khi Minh Tâm nghe hai ngươi nói như vậy, liền quỳ rạp xuống một mảng hoang mang. Cải trang chủ tử là tội bất kính. Để người ngoài phát hiện nàng liền không xong. Lúc đó Vương gia, Vương phi cũng không đến đây mà cứu nàng kịp.
Như thấu được suy nghĩ của nàng. Y đưa ra ngọc bội tùy thân, thấy ngọc bội như thấy Vương phi. Chỉ cần nàng không lâm vào cảnh nghĩa bất dung thân thì ngọc bội này vẫn cứu nổi nàng.
________..._______
Hai người leo lên lưng ngựa, đi nửa ngày đường, hai người tâm tình không ít. Rốt cuộc, y cũng chọn lựa nói cho hắn biết về sinh tử dược.
" Nhất Bác " - y ngoái đầu ra nhìn hắn. Hai người ngồi trên một con ngựa, hắn ngồi sau, để y lọt thỏm trong lòng mình
" Hử? " - hắn lười nhác mà trả lời bằng giọng mũi. Cổ rục nơi bã vai người trước mặt.
" Ngươi nghĩ sao về chuyện hài tử ? " - ý của y là có muốn có hài tử với y hay không. Thế nhưng trong tai Vương Nhất Bác lại là y đang buồn rầu chuyện hài tử.
" Không muốn " - hắn trả lời như vậy để y yên tâm hơn, thế nhưng tâm y lại càng hỗn loạn. Y đã dùng sinh tử dược, hắn lại nói không muốn. Hắn còn muốn gì nữa đây.
Một mảnh buồn rầu bao vậy. Cả người chìm vào tĩnh lặng. Khác với suy nghĩ của hắn, hắn tưởng y sẽ vui mừng vì hắn không quan tâm chuyện hài tử. Quả thật hắn nhìn ra được y giấu hắn rất nhiều chuyện.
Thế nhưng, hắn muốn tự y nói ra, hắn không muốn gượng ép y làm điều y không thích.
" Ta...rất muốn hài tử "
Nhất Bác lại một mạch không trả lời y, một đầu tâm trạng mà ra sức thúc ngựa nhanh chạy đến tửu lâu gần đó. Nam nhân nhỏ bé trước mặt, ban ngày ban mặt lại nói chuyện với giọng điệu câu nhân đó.
Đi vào tửu lâu hạng trung tại một thôn nhỏ. Cả hai thuê một phòng để nghỉ ngơi. Đột nhiên vừa vào phòng. Hắn liền đè y ra giường, hôn tới tấp lên cơ thể trắng trắng của y.
" Để ta xem ngươi sinh con như thế nào, ca ca " - y vẫn chưa nói cho hắn biết y đã dùng sinh tử dược, thế nên lời y vừa nói hắn đều cho là lời nói đùa.
Bỏ qua trêu đùa nên có, y trực tiếp lâm trận, một ngón, hai ngón đưa vào hạ huyệt. Không biết mây mưa bao lâu, cuối cùng hắn đưa côn thịt rắn rỏi của mình kề cận hạ huyệt của y.
Toàn thân y từ đầu đến giờ luôn luôn thoát lực. Môi luôn mím chặt, ánh mắt mơ hồ. Khi hắn đâm sâu vào, toàn thân y thoát lực.
" A... " - một tầng mồ hôi lạnh chảy ra, hạ huyệt y đột nhiên ẩm ướt. Vùng bụng ân ẩn đau khiến y rướm nước mắt.
" Ngươi ... " - hắn luống cuống cả lên, chỉ hơi dùng lực thế nào lại thành ra như vậy rồi. Nhanh chóng vào bồn tắm chủ tửu lâu để sẵn, tự giải quyết chính mình sơ sài. Hắn quay ra nhìn y. Hạ huyệt hơi xuất huyết đo đỏ. Y một tay che bụng một tay bấu vào tấm đệm lót giường.
" A Chiến, ta đi mời đại phu "
Không đáp lại lời nói của hắn, y vẫn luôn mím môi chịu đựng. Khoác lại quần áo cả hắn và y chỉnh tề. Hắn đặt y nằm đấy, rồi gấp gáp đi mời đại phu.
Đại phu vừa đến, nhìn thấy nữ tử thoát lực trên giường, ông liền gấp rút lao đến cầm cổ tay y bắt mạch.
Gần một khắc trôi qua ông liền nở nụ cười.
" Chúc mừng vị huynh đài đây, nương tử nhà ngươi là mang thai. Khí tức tuy ổn định, lại có dấu hiệu động thai. Thế nhưng kê một đơn thuốc liền không sao nữa " - ông vỗ vỗ vai vị trước mặt.
Trong tâm y liền một mảng mờ mịt. Y làm sao có thai a? Y từ trên xuống dưới chỗ nào cũng là nam nhân.
" Ta biết tuổi trẻ bồng bột, thế nhưng ngươi nên cân nhắc không nên quá sức, thai nhi chỉ mới hơn một tháng. Thật khó lòng mà quá sức " - ông dặn dò đơn thuốc, được hắn tiễn đưa rồi ra về.
Nhờ tửu lâu sắc dùm một chén thuốc theo đơn, hắn mở cửa vào nhìn y. Toàn thân vẫn vậy, nhưng tay đã không còn che bụng nữa. Hắn tiến đến, đút chén thuốc vừa sắc xong cho y.
" Nhất Bác " - khều nhẹ vạt áo người nọ y lẩm bẩm
Nhất Bác thế mà lại không trả lời y. Hắn một mảng im lặng tự trách mình.
" Ta, ta là dùng sinh tử dược lén lút ngươi. Thế nhưng chuyện có hài tử ta thật sự không biết. Ta không phải cố ý giấu giếm mà " - kéo người trước mặt ôm vào lòng. Lực kéo lại quá mạnh. Bụng y lại thoáng đau ê ẩm.
" A "
" Đừng lộn xộn, nằm xuống " - kê gối cho y nằm xuống, hắn một mực nhìn chằm chằm bụng y.
" Ngươi làm sao mà sinh ? "
Mố, chính y cũng không nghĩ đến a? Là sinh như thế nào đây?
____________________________
End chương 10
Viết truyện như trong vô vọng ấy, ai cho tớ tí nhận xét đi huhu, thật lòng nhưng làm ơn chọn lọc từ, tớ bé nhỏ dễ thương tổn 🥺🥺
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top