( P2 ) Chương 6: Ngàn cân treo sợi tóc.
Ô Liên là một khu rừng nguy hiểm, ngoại trừ thú dữ còn phải kể đến điều kiện thời tiết khắc nghiệt , thất thường ở đây. Tiêu Chiến hiểu rõ chuyện này nên luôn hối thúc Nhất Bác mau chóng rời khỏi mặc cho người nào đó cứ bảo anh cẩn trọng cơ thể. Hai người không chậm trễ cẩn thận tìm đường ra khỏi khu rừng.
Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến :" Em trước khi đi có nhắn về nhà, không lâu nữa sẽ có người tới giúp"
Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, chớp mắt hai cái.
" Em còn nghĩ tới việc nhắn về nhà ?"
Nhất Bác nói :" Không thì sao?"
Tiêu Chiến phì cười :" Không sao, rất tốt. Chỉ là ngày trước em không bình tĩnh như vậy"
Tiêu Chiến xoay người, năm chặt lấy tay Nhất Bác kéo đi thật nhanh về phía trước. Vương Nhất Bác nhận thấy rõ khuôn mặt Tiêu Chiến có bao nhiêu biến đổi, chỉ là khuôn mặt cùng thần thái này cho cậu cảm giác rất quen, tựa như đã gặp qua rồi. Lập tức trong đầu Nhất Bác chạy nhanh một mảnh vụn ký ức, cậu nhìn thấy có một cậu bé , thân gầy , mảnh khảnh nhưng cực kỳ vững chãi. Đôi tay nhỏ hơn của cậu bé đó đang bao chặt lấy tay cậu, trên cánh tay xuất hiện khá nhiều vết thương, có vài chỗ còn có máu. Người đó kéo cậu đi rất nhanh, còn luôn miệng nói gì đó, không nghe được. Tình hình trong đoạn ký ức đó vừa khớp với hiện tại.
" Đau. Đau quá Chiến ca!"
Vương Nhất Bác bỗng siết tay Tiêu Chiến ngồi thụp xuống ôm đầu. Mồ hôi túa ra ướt hết cả tóc, chỉ tiếc bây giờ là ban đêm, nếu không, để Tiêu Chiến nhìn rõ Khuôn mặt nhăn nhó của cậu lúc này thì không còn gì để tả nổi. Tiêu Chiến hoảng hốt vội ôm lấy Nhất Bác, theo thói quen lại vỗ rồi vuốt lưng cho cậu nhỏ. Trong cơn đau kịch liệt, Nhất Bác dựa vào những ký ức bị vỡ đó, nói những câu không rõ nguồn gốc..
" Đại Bảo.. Đại Bảo chạy mau!!"
" Đại Bảo, đừng bỏ em!"
" Đại Bảo. Đại Bảo!!!"
Mỗi một câu Vương Nhất Bác thốt ra đều khiến Tiêu Chiến đen mặt. Anh dỗ dành cậu, từng chút từng chút một thành công khiến Nhất Bác dần bình tĩnh trở lại. Vì trong đêm tối chạy trốn, hai người đã không ngừng kinh động thú rừng, lần này còn kèm theo mùi máu nồng nàn trên áo của Tiêu Chiến, tiếng la chói tai của Vương Nhất Bác, đã vô tình dẫn dụ một con linh cẩu đến. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặt không biến sắc, giống như việc này xảy ra không chỉ một lần với anh, trong ánh mắt đó Nhất Bác hình như còn thấy cả sự khinh thường. Giây phút con linh cẩu vồ tới , Tiêu Chiến liền một tay nhặt lấy nhánh cây nhọn bên cạnh, theo thế ngã về phía sau , trượt xuống bụng nó, vung tay lên. Kéo theo một đường rách dài từ bụng đến cổ con linh cẩu.
Khi con linh cẩu ngã quật xuống, Tiêu Chiến quay lại nhìn Nhất Bác, anh chợt run rẩy nhẹ. Trong ánh mắt Vương Nhất Bác có sự sợ hãi, ban đầu còn nghĩ cậu sợ con linh cẩu cho đến khi anh đến gần nắm tay cậu thì mới nhận ra, ánh mắt sợ hãi đó vậy mà lại nhìn chòng chọc anh.
Nhất Bác nói :" Anh .. làm sao không sợ nó"
Tiêu Chiến siết chặt tay mình :" Sao không sợ, anh vẫn còn run này em thấy không?"
Nhất Bác nhìn anh huơ tay:" Anh bây giờ còn dối em, rõ ràng anh rất bình tĩnh mà .. giết nó"
Tiêu Chiến thở dài , nhìn con linh cẩu đang đầm đìa máu:" Không có, phản xạ thôi"
" Phản xạ? Hay là quá quen thuộc với những việc như thế này?"
Đó không phải câu hỏi mà là khẳng định. Tiêu Chiến trợn mắt nhìn Nhất Bác, sau đó cụp mắt quay đi.
Vương Nhất Bác nhìn anh :" Chiến ca, anh rốt cuộc là người thế nào?"
.
.
.
.
.
" Đại Bảo, anh sao khó nắm bắt như vậy, thật ra anh là người thế nào "
" Em muốn biết?"
" Mau nói Tiểu Bảo biết đi,em muốn!"
" Phải là người bảo vệ được em!"
" Thương anh nhất, Đại Bảo a~"
.
.
.
.
.
Tiêu Chiến ngây người nhìn cậu, chết thật ngay cả câu hỏi tới nay cũng giống. Thình lình có người từ phía sau ập tới. Sau đó có tiếng phụ nữ vang lên
Triệu Tùng Hỉ bước đến :" Tiêu thiếu gia quả là sức hơn người, bị tiêm huyết thanh còn có thể giết chết vật nuôi của ông chủ này. Hay thật"
Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến kéo người anh ra sau lưng mình.
Triệu Tùng Hỉ cười khanh khách:" Chỉ sợ hắn ta không cần cậu bảo vệ rồi"
Tiêu Chiến quả thật lúc ả ta nói đã hốt hoảng rồi. Anh liền la lên :" Im miệng!!"
Vậy mà ả ta lại lùi ra sau một bước, bọn tay chân của ả lại vây chặt thêm một vòng. Ả từ sau nói ra với cậu :" Vương thiếu gia cậu có biết người bên cạnh cậu có bao nhiêu nguy hiểm không? Hắn ta có bao nhiêu dã tâm cậu biết không? Ha ha ha"
" Câm miệng!"
" Tiêu Chiến cậu sợ rồi sao, quả nhiên si tình, bao nhiêu năm qua vẫn vậy. Vương Nhất Bác luôn là cái vảy ngược của cậu nhỉ!!"
Bọn họ đang nói cái gì vậy, người sau lưng cậu có còn là Tiêu Chiến cậu yêu thương? Ả ta nói như vậy có ý gì? Không phải cậu không dao động khi nghe những lời nói đó của đối phương, chỉ là trong tình hình hiện tại không cho phép. Cậu chọn cách sống sót mang anh rời đi, sau đó làm rõ mọi chuyện. Triệu Tùng Hỉ lại nói
" À.. ta nhớ ra rồi. Cái tình cảnh này quen lắm nha, hình như khoảng mười ba năm trước, cậu năm mười lăm tuổi cũng cứu ranh con này thoát khỏi tay ta, đúng không Tiêu! Thiếu! Gia!"
Tay Tiêu Chiến được cậu nhỏ nắm chặt khẽ run nhẹ, lập tức có một lực đạo siết chặt lại, tựa như an ủi :" Em tin anh" . Tiêu Chiến nhận ra rằng Nhất Bác của anh bây giờ không còn như trước, thật yên tâm.
Tiêu Chiến cắn chặt môi, đứng thẳng người :" Người của Đại tướng sắp đến rồi. Bà nghĩ sẽ trở tay được sao? Còn nói nếu như trở tay kịp thì cũng tốn không ít sức lực , bà nghĩ tên kia sẽ cân nhắc mang theo một người phụ nữ đã làm hỏng việc của hắn!"
Triệu Tùng Hỉ đanh mặt ,hất cằm:" Đừng khích tướng, vô dụng thôi!"
Tiêu Chiến nắm chặt tay Nhất Bác :" Phải rồi, rất mực tin tưởng người ta nhưng không nắm được ý nghĩ người ta. Được chiều chuộng một chút thì tự cho mình được trọn tâm ý đối phương. Bà không thắc mắc tại sao ông ta lại để bà cùng toán người này lùng sục tận trong chỗ sâu hút này mà không phái những người khác đi cùng. Chưa kể dẫu gì tôi cũng là người lão cân nhắc, đi mà không mang vũ khí bao nhiêu liệu có hơi khinh địch không? Với cả các người chỉ là hạng tôi tớ, chỉ cần người của Đại tướng tới, lão bỏ lại các người chịu chết cũng không mảy may tiếc nuối!"
Quả thật những lời Tiêu Chiến nói ra có khiến một vài người xao động, bọn chúng bắt đầu ngó nghiêng nhau nghi ngờ. Chộp lấy cơ hội, Tiêu Chiến tung một cước đánh gục kẻ gần đó, chộp lấy khẩu súng ngắn. Cùng lúc anh ra tay, bọn chúng cũng bắt đầu hành động, bọn chúng ùa vào đánh anh và cậu, những đòn chí mạng tung ra liên tục. Anh cứ lo Nhất Bác sẽ không đối phó nổi, nhưng khi quay qua thì lại nghĩ " chắc không cần mình nhúng tay vào rồi!"
Vương Nhất Bác chân tay nhanh nhẹn, liên tục đánh trả , mỗi một quyền đánh ra đều vào chỗ hiểm, thêm thân thể vũ công dẻo dai khiến gần như không kẻ nào đến gần cậu quá bà bước.
Triệu Tùng Hỉ mắt thấy tình thế không ổn, liền lấy súng ở thắt lưng ra nhắm thẳng lưng Tiêu Chiến , chuẩn bị bóp cò.
Tiếng đoàng của súng vang lên, anh lập tức quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một thân hình áo thun trắng chắn trước mặt, từ từ ngã xuống trong vòng tay Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top