( P2 ) Chương 10: Triệu Tùng Hỉ tẩu thoát, Tiêu Chiến lâm bệnh nặng.
Phòng hội chẩn bệnh viện quân đội trong tình hình cực kỳ căng thẳng. Vì tính chất đặc thù công việc của Tiêu Chiến nên anh được chuyển viện về đây theo dõi từ những ngày đầu phát bệnh. Mọi việc đều được cẩn trọng, tính mạng của Đại úy Tiêu luôn là nhiệm vụ cấp thiết của toàn thành viên trong doanh trại.
Tiêu Chiến hai tay bận rộn lật giở số hồ sơ trên giường bệnh, anh đang xem lại lý lịch của Triệu Tùng Hỉ. Nhưng ...sao nhỉ? Đại úy Tiêu đang cực kỳ không vui... Mọi ghi chép của bà ta đều là giả.
Đang bực bội lại có người gõ cửa phòng bệnh hai tiếng.
Là Tô Tiểu Tùng- một hạ sĩ trong đội của anh. Anh có hơi bất ngờ.
Tô Tiểu Tùng :" Đại úy!"
Tiêu Chiến vẫn lật hồ sơ:" Sao vậy? Triệu Tùng Hỉ có chuyện sao?"
Tô Tiểu Tùng nín thở :" Báo cáo Đại úy! Triệu Tùng Hỉ đang trở nên điên loạn dưới nhà giam"
Tiêu Chiến ngẩng đầu, điều này không ngoài dự tính của anh. Tiêu Chiến mặc đồ bảo hộ của bệnh nhân, ra khỏi phòng theo Tô Tiểu Tùng xuống nhà giam. Trên đường đi, anh hỏi
" Bà ta như vậy từ khi nào?"
Tô Tiểu Tùng hơi liếc nhìn anh:" Thưa Đại úy, từ tối hôm qua"
Tiêu Chiến nhìn Tô Tiểu Tùng một cái rồi hướng thẳng mặt về phía trước.
Tiếp tục hỏi:" Bà ta có dấu hiệu nào bất thường không? Đại loại như chửi bậy bạ?"
Tô Tiểu Tùng lần này không nhìn anh, đáp:" Thưa không, chỉ có ngây dại liên tục gọi Giang Tiệp!"
Tiêu Chiến nét mặt thoáng khựng lại nhưng không lâu liền bình thường.
Hoàn thành mấy câu qua loa thì đến ngay trước cửa phòng lao. Tiêu Chiến bước vào phòng lao, Tô Tiểu Tùng cũng bước theo sau. Anh vào đến nơi thì liền nhìn thấy một cảnh hỗn độn vô cùng. Mâm cơm bị vứt đổ đầy ra sàn, mền gối trong phòng bị xé đến lồi hết bông bên trong. Bên trong căn phòng, có một người đàn bà ôm đầu tóc rối xù, điên dại cười khổ. Tiêu Chiến chậc lưỡi! Tiến đến gần song sắt.
Bà ta nhìn thấy anh đến liền như nhìn thấy quỷ, nhào tới thò tay ra khỏi song sắt đen ngòm ghì cổ áo anh xuống.
Bà ta nói:" Mày! Đồ tạp chủng! Thả tao ra"
Tô Tiểu Tùng và những người khác thấy thế liền tiến tới ngăn chặn, Tiêu Chiến liền ra hiệu cho họ đứng yên.
Tiêu Chiến nhìn bà ta:" Tạp chủng?"
Bà ta gia tăng thêm lực:" Phải, là mày. Nếu Giang Tiệp không có mày, Thừa Ân sẽ không bỏ tao mà cưới ả đàn bà chết tiệt kia về! Ha ha là tại mày"
Tiêu Chiến lòng lạnh như băng:" Cho nên, từ nhỏ bà luôn muốn giết tôi?"
Bà ta buông anh ra:" Ha ha ha, phải nói từ khi mày còn trong bụng ả kìa"
Tiêu Chiến siết chặt tay:" Còn Vương phu nhân? Vương Nhất Bác? Họ vô tội"
Bà ta như hoá điên, đột nhiên gào lên:" Ai nói chúng vô tội. Nếu cô ta không điều tra cái chết của Giang Tiệp là do tao làm, không lấy đó uy hiếp tao đầu thú thì tao còn có thể cho cô ta đường sống. Chậc! Chỉ tại, nó ngu quá thôi! "
Tiêu Chiến đanh mặt:" Còn Nhất Bác?"
Bà ta liếc anh, cười khinh:" Quả là ghê tởm ha! Không trách tao được chỉ trách nó có cái mặt giống mẹ nó quá. Bản tính cứng nhắc, ồ! Đặc biệt là đôi mắt nó. Giống ghê lắm, nhất là khi nó nhìn tao hành hạ ba nó. Thật giống lúc mẹ nó uy hiếp tao. Ha ha ha"
Ả ngừng một chút lại tiếp:" Chung quy cũng vì mày thôi. Mày yêu nó bao nhiêu tao càng khiến nó đau bấy nhiêu. Mày chính là liên lụy nó, mười lăm năm trước không phải mày đi liền yên ổn sao, chỉ trách mày tư tình quay về tìm nó thôi!!ha ha ha. Mẹ con mày, đều như nhau, ngu muội, thật ngu muội!!"
Ả ta nói như hoá rồ, từng tiếng đều rít ra từ kẽ răng. Đột nhiên, Tiêu Chiến cười nhẹ.
Anh nói:" Bà tưởng gã đàn ông đó sẽ quay lại cứu bà sao?"
Triệu Tùng Hỉ giật mình, ả liếc anh.
Tiêu Chiến lại quay lưng bỏ đi :" Đối với loại người vô dụng như bà, cũng sẽ bị vứt bỏ thôi. Chỉ là còn thảm hại hơn những lần trước nhiều!"
Ả ta nhào ra song sắt , gào lên:" Đồ thối! Nghiệt súc! Mày tưởng mình còn may lắm sao. Tao nói cho mày biết, nội tạng của mày không chừng đã nát rồi. Ha ha ha, chuẩn bị về với ba mẹ mày đi!!!"
Sau câu đó, chỉ nghe tiếng xẹt xẹt của súng điện, không còn tiếng la hét nữa. Đúng như Triệu Tùng Hỉ nói, cơ thể sắt thép của anh dần kiệt sức rồi, vừa ra khỏi nhà lao liền ngã khụy.
Tô Tiểu Tùng;" Mau, mau gọi bác sĩ Vu!!!"
Tiêu Chiến quát:" Đừng! Đừng làm phiền Vu Bân!"
Lúc anh chuẩn bị khép mắt mất ý thức, anh nhìn thấy một đôi nike trắng chạy sầm sập tới chỗ anh. Hơ hơ! Vẫn để sư tử nhỏ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh.
Tiêu Chiến nằm mê man hai ngày ở phòng cách ly, vừa mở mắt liền nhìn thấy cái đầu nhỏ trong mũ bảo hộ của cậu .
Tiêu Chiến hoảng sợ:" Á! Em m.. hù chết anh rồi!"
Vương Nhất Bác nhìn anh:" Có bằng cảm giác vừa tới nơi liền thấy vợ mình ngã sóng soài ,mê trong hai ngày không?"
Tiêu Chiến tay vuốt ngực, đem gương bên bàn cho cậu xem. Trong gương là một khuôn mặt hốc hác, hai quầng mắt thâm đen, môi khô nứt. Nói sao nhỉ..?! Nhất Bác cứ như kẻ mới đội mồ sống dậy .
Nhất Bác không nói không rằng nhìn anh.
Tiêu Chiến rất biết thân phận;" Sau này sẽ không thế nữa"
Vương Nhất Bác không nói. Nhìn anh .
Tiêu Chiến lại độc thoại:" Sẽ không ra ngoài khi không có em"
Vương Nhất Bác vẫn bảo trì im lặng.
Tiêu Chiến ngực ưỡn, lưng thẳng:" Anh hứa sẽ mau hết bệnh. Sau đó bù đắp cho em thật hậu hĩnh"
Vương Nhất Bác nói:" Bù đắp thế nào?"
Tiêu Chiến lắp bắp:" Tùy các hạ quyết định!"
Vương Nhất Bác cười:" Lấy thân báo đáp !"
Dừng một chút lại bổ sung:" Hai ngày làm một lần"
Tiêu Chiến sửng sốt:" Không. Ba ngày một lần"
Nhất Bác :" Mỗi ngày!"
Tiêu Chiến đỏ mặt:" Hai ngày một lần"
Nhất Bác :" Một lần một ngày"
Tiêu Chiến cả kinh :" Mỗi ngày!"
Nhất Bác được voi đòi tiên:" Một lần hai ngày!"
Tiêu Chiến bấn loạn la lên:" Mỗi ngày mỗi làm, thời gian tùy em!!"
Vương Nhất Bác nhéo má anh:" Thành giao nha bà xã!"
Đột nhiên có tiếng cười khúc khích. Thì ra là cảnh vệ đến báo tin, chỉ là gõ cửa nhiều lần nhưng do hai người ' bàn luận chính sự ' say quá nên không nghe. Tiêu Chiến ngại ngùng gạt tay Vương Nhất Bác ra, lầm bầm:" Ai nói là bà xã của em. Nói năng hồ nháo"
Vương Nhất Bác cười, hất cằm:" Sớm muộn cũng gả cho em!"
Đẩy Vương Nhất Bác đứng dậy, Tiêu Chiến ngồi nghiêm chỉnh trên giường
" Làm sao vậy?"
Hai người cảnh vệ kia lập tức có nét lo lắng:" Đại úy... Tối qua, trong lúc anh bất tỉnh Triệu Tùng Hỉ đã trốn thoát!"
Tiêu Chiến trợn to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top