Chương 15
Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy đã là xế trưa của ngày hôm sau.
Khoảng trống bên giường lạnh ngắt chứng tỏ Vương Nhất Bác đã rời đi từ rất lâu rồi, anh thầm thở dài, không biết lúc nãy hắn có ngủ được chút nào không nữa?
Khó khăn trở mình trong ổ chăn ấm áp, cơ thể sạch sẽ dễ chịu vì trước đó đã được hắn ôm đi tẩy rửa qua.
Nhưng hạ thân lại truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau khiến Tiêu Chiến không nhịn được nhăn mặt mắng tên Vương Nhất Bác đúng là xấu xa hết chỗ nói, mặc kệ anh khóc lóc kêu la thế nào vẫn điên cuồng thúc thêm hai hiệp mới tạm thỏa mãn mà áp chế lại khủng long bạo chúa của hắn.
Tiêu Chiến đột nhiên nhớ lại đêm qua, lúc hắn ôm anh áp sát khuôn ngực săn chắc vào lưng anh, cự hỏa ra vào từ phía sau sau đó ở bên trong hậu huyệt phun trào tinh hoa ẩm ướt vào thành nội bích nóng bỏng khiến anh cũng dục tiên dục tử rên rỉ, đã ở bên tai anh ôn nhu thì thầm.
- Bảo bối, sinh sư tử con cho em được không?
Vương Nhất Bác trước giờ khi làm tình đều không mang đồ bảo hộ, lại rất chăm chỉ xuất ở bên trong.
Đều là vì muốn anh sinh con cho hắn sao?
Tiêu Chiến cười khổ, nguyện vọng này của hắn, anh làm sao thành toàn được đây.
Anh vì sao lại quên mất, hắn là nhân sư ưu tú duy nhất còn lại trên hành tinh này, là tất cả hy vọng tương lai của Aurora.
Tiêu Chiến rầu rĩ bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân muốn ra khỏi phòng đi tìm Lục Nhạn, trước đó hình như anh từng nghe qua hành tinh bọn họ có thứ có thể giúp giống đực sinh con, hiện tại lại quên mất rồi.
Nhưng khi vừa mở cửa, nhìn thấy Lục Nhạn đã ở đấy từ lúc nào rồi, cô đang khoanh tay trước ngực nhắm mắt dựa vào tường, nghe tiếng mở cửa liền đứng lên nghiêm chỉnh, mỉm cười với anh.
- Bác sĩ Tiêu, chào buổi sáng.
Tiêu Chiến không giấu vẻ ngạc nhiên.
- Sĩ quan Lục, tìm tôi sao?
- Ừm, loại thuốc hôm trước anh nghiên cứu có tác dụng rất tốt, tôi muốn cùng anh đi xem thử.
- Được.
Lục Nhạn vì đứng một chỗ quá lâu, chân liền bị tê dại, khi đứng thẳng người lên muốn bước đi cơ thể lại không tự chủ được xiêu vẹo như sắp ngã. Tiêu Chiến liền đỡ lấy cánh tay cô, nhìn cô ái ngại.
- Cô đến rất lâu rồi sao không gọi tôi.
- Vương nguyên soái bảo cả đêm qua anh không ngủ rồi, nên không được làm phiền anh. Tôi đợi một chút cũng không sao.
Tiêu Chiến cạn lời, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, tim bắn tứ phía, Vương Nhất Bác đúng là nói được, làm được, hắn từng bảo sẽ hết lòng sủng anh, liền sủng đến tận mây xanh, Tiêu Chiến sắp bị nuông chiều đến hư người rồi.
Bọn họ vừa đi dọc hành lang vừa nói thêm vài chuyện linh tinh nữa, trên đường Lục Nhạn cứ che miệng ngáp liên tục, thần sắc hiện rõ vô cùng mệt mỏi.
- Cô không khỏe sao?
Lục Nhạn lắc đầu.
- Không hiểu sao gần đây ngủ bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
- Không phiền thì lát nữa tôi giúp cô bắt mạch.
- Anh còn biết bắt mạch.
- Tôi còn biết châm cứu giúp ngủ ngon.
Lục Nhạn tròn mắt không giấu vẻ ngạc nhiên, người đàn ông hoàn hảo này là thần thánh phương nào vậy?
Vương nguyên soái đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Tiêu Chiến đối với ánh mắt ngưỡng mộ của cô, chỉ biết cười cười.
- Ngày trước, có thời gian từng học qua đông y.
Nói thêm vài câu thì cửa phòng thí nghiệm đã ở ngay trước mắt. Bên trong lồng sắt, chú chuột bạch hai hôm trước được tiêm thuốc thử nghiệm, hôm nay vết thương gần như đã khép miệng hoàn toàn, hiện tại dồi dào sinh lực, đang chạy loạn lung tung khắp nơi.
Tiêu Chiến rút lấy ít máu nó đem đi xem xét qua thêm một chút, tương đối hài lòng với thành quả này. Nhưng anh tin, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, còn có thể sẽ cho ra sản phẩm tốt hơn.
Xong việc chính, Tiêu Chiến tháo bao tay ra vứt vào sọt rác y tế, sau đó ngồi vào bàn ra hiệu cho Lục Nhạn ngồi xuống đối diện mình, bắt đầu giúp cô chuẩn bệnh.
- Chúc mừng cô, Lục Nhạn.
Với hơn năm năm kinh nghiệm, vừa chạm vào mạch anh đã biết Lục Nhạn có tin vui. Nhưng cô lại mù mờ với lời chúc mừng của anh.
- Chúc.. chúc mừng sao?
- Cô có thai rồi.
- Có thai.
Lục Nhạn đưa tay sờ bụng mình, trong mắt hiện lên sự vui vẻ khôn xiết, nhưng sau đó lại thấp thoáng hiện hữu chút lo lắng. Tiêu Chiến cảm nhận rõ ràng từng thay đổi trên nét mặt của cô.
- Sao thế? Cô không mong chờ đứa bé sao?
- Àh, không phải, tại chuyện này bất ngờ quá, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Chiến thấy đây đúng là cơ hội tốt để hỏi một chút về thắc mắc của mình, liền giả vờ sờ sờ mũi, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất.
- Tôi nghe nói ở Aurora đàn ông có thể sinh con đúng không?
Cô gật đầu.
- Một số chủng loài đúng là có khả năng đó, họ là loài lưỡng tính.
- Vậy... ngoài loài lưỡng tính ra thì sao? Có phương pháp can thiệp khoa học nào không?
Lục Nhạn cắn cắn môi, cố lục lại một số tư liệu trong đầu.
- Đúng là còn có thể tiêm thuốc, người muốn mang thai sẽ được tiêm một loại thuốc để ổ bụng giãn nỡ đủ rộng chứa thai nhi, sau đó cấy phôi thai vào, nhưng khả năng thành công không được cao, với lại rất đau nên không nhiều người sử dụng.
Tiêu Chiến vừa nghe cô nói, vừa gật gù ánh mắt lại đăm chiêu suy nghĩ.
- Anh và Vương nguyên soái định sinh con sao.
Tiêu Chiến cười gượng gạo.
- Thật ra thì... đàn ông Trái đất chúng tôi không thể sinh con được.
- Vậy...
- Nên tôi muốn hỏi cô có cách nào giúp tôi không?
Lục Nhạn lắc đầu.
- Dùng thuốc rất đau, Vương nguyên soái chắc chắn không để anh làm vậy đâu.
- Đừng nói với ngài ấy. Cô giúp tôi được không? Tôi thật sự rất muốn sinh cho ngài ấy một bé sư tử.
- ……
- Làm ơn được không?
-……
- Sĩ quan Lục, cầu xin cô.
- Nhưng mà, trong thời gian để phôi thai ổn định trong ổ bụng cần hạn chế vận động mạnh.... cái đó.... chuyện đó....!
Nhìn Lục Nhạn tự nhiên đỏ mặt tía tai lắp ba lắp bắp ở phía đối diện, Tiêu Chiến hiểu ngay cô đang nói đến chuyện gì, chột dạ đưa tay lên kéo kéo lại cổ áo, nhằm che giấu những vết bầm xanh đỏ mờ mờ sau vận động kịch liệt đêm qua mà Vương Nhất Bác lưu lại trên người anh.
Thánh thần ơi, chẳng lẽ chuyện Vương Nhất Bác trên giường dũng mãnh đã lan truyền khắp cả Aurora rồi sao?
Nhưng quả thật với tình hình điên cuồng của hắn như đêm qua, Tiêu Chiến tuyệt đối tin tưởng, em bé được đặt vào bụng mình, còn chưa kịp biết cha mẹ là ai, một đêm liền bị Vương Nhất Bác thúc cho văng ra, đi đầu thai làm lại cuộc đời khác.
Quá đáng sợ!
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Lục Nhạn.
- Tôi sẽ tìm cách tránh xa ngài ấy một thời gian, cô giúp tôi tiêm thuốc, được không?
- ……
Lục Nhạn bắt đất dĩ đành phải gật đầu, dù gì cũng không phải lần đầu cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Cũng không còn bỡ ngỡ lắm.
Tới luôn đi.
* lời tác giả
"Chúc hai người toàn thây.
A men!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top