Chương XIII
Tiêu Chiến
Anh Nhất Vũ.
Cho em hỏi cái.
Ừ em nói đi.
Anh có nghe qua về truyền thuyết cái chuông chưa?
À là chuyện này hả
Anh nghe rồi cũng trải qua rồi.
Với Hoàng Di ạ?
Tất nhiên là với thằng bé rồi!
Có chuyện gì à?
Vẫn là chuyện của em với eunsang đó.
Nói anh nghe xem suy nghĩ của em đi.
Chỉ là khó chịu cực.
À không từ đầu luôn nhé.
Em phát hiện ra mình có tình cảm với Nhất Bác vào những khoảng thời gian nghỉ đông trước khi bọn em lên lớp 12.
Em trước giờ luôn mang tư tưởng khác với các bạn cùng lớp, vì họ có vẻ ngoài hoàn hảo, nên ai cũng sẵn sàng ở bên họ vô điều kiện, còn em lúc nào cũng tự thân vận động.
Kể cả khi em nghĩ là mình đã trở nên đẹp trai (?) hơn nhưng mọi người vẫn luôn nhìn em như em xấu xí của mấy năm trước và thậm chí còn body - shaming nhiều hơn hồi xưa.
Nhất Bác thì khác cậu ấy là người duy nhất quan tâm em. Khi em thích cậu ấy, em cứ đinh ninh là sẽ giữ cho chỉ mình em biết thôi. Bởi em là người đồng tính, Nhất Bác tuy có cũng có bạn là người đồng tính nhưng em biết cậu ấy không phải, thành ra em đã rất cẩn trọng, không ngờ cậu ấy vẫn phát hiện ra.
Cảm giác tuyệt vọng lắm anh ạ đặc biệt là khi một mình em đứng dưới trời tuyết hơn ba tiếng đồng hồ cảm giác như bị bóng tối bao trùm vậy, mọi thứ nuốt gọn em trong một tích tắc vậy mà người em thương nhất, người luôn ở phía sau ủng hộ em khi em suy sụp lại chính là người bỏ rơi em trong đêm hôm ấy đến bây giờ nghĩ lại em vẫn thấy ám ảnh.
Bầu trời đêm ấy tối đen rồi còn thưa thớt người, mà trái tim em cũng thưa thớt người sau đó, em lựa chọn từ bỏ thì lại nghe chị Tuyên Lộ bảo rằng Nhất Bác đã lục tung cả thành phố lên chỉ để tìm em không biết nên vui hay buồn nữa tại sao lại bỏ mặc em, rồi đến khi em thực sự từ bỏ thì lại tìm đến em như vậy?
Trái tim chứ đâu phải cái chợ đâu anh, cần thì đến không cần thì thôi cho đến khi em biết lí do đêm ấy cậu ấy không đến em đã biết vì sao rồi. Vì cậu ấy là người yêu của em gái em vậy mà chưa được bao lâu cậu ấy lại tỏ tình với em?
Nói không vui sướng chính là nói dối. Vì bọn em còn nghe thấy tiếng chuông nữa cơ mà! Em vui sướng đến phát điên lên được nhưng anh biết sao không? Gia Kỳ lại đồng ý chia tay với Nhất Bác vì em ấy muốn em được hạnh phúc.
Chả còn cái gì mà "vui sướng đến phát điên" cả, em thấy mình như một thằng anh tồi tệ. Đến cả người yêu của em gái mình cũng cướp như tiểu tam đúng là thời gian biến mình trở thành loại người mà mình từng ghét nhất.
Ừ em nói vậy thì anh cũng hiểu được đại khái rồi Tiêu Chiến, tình yêu là không cưỡng cầu.
Giờ em giận dữ với Gia Kỳ, rồi bắt con bé quay lại với Nhất Bác, hoặc là em không bắt, nhưng thái độ em tránh mặt với con bé, chính là "cưỡng cầu".
Đấy! Về chuyện của em với Gia Kỳ, anh chỉ nói có thể để an ủi em không phải suy nghĩ nhiều. Còn vấn đề chính vẫn là em và Nhất Bác, đúng không?
Vâng ạ.
Được rồi! Là thế này, anh có đọc trong một quyển sách, đợi anh copy cho.
Vâng ạ.
"Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên, không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội, những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên... sống là không chờ đợi.
Dù chỉ mấy mươi giây. Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đây là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời. Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi.
Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra? Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhận bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân.
Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiều việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu "theo phong trào" chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em...
Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn , mà là đúng lúc.
Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm. Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé.
Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.
Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi. Anh nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng "bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra".
Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ.
Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời. Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm.
Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động. Xuân qua hè tới. Đông sang thu về. Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé.
Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa. Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống. Như chờ tình đến rồi hãy yêu"
Vậy nên là anh cũng có nói gì nhiều nhặn. Chỉ là em biết về "cái chuông" rồi đấy! Nhiệm vụ của nó là đánh thức tình yêu đang ngủ sâu trong tiềm thức của chính chủ khi thời điểm "vàng" đã đến.
Em đã trải qua thống khổ tột cùng, Nhất Bác cũng đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn khi ở bên người mình không yêu. Em hai đứa còn định chờ gì nữa mà không đến với nhau luôn? Còn về phần Gia Kỳ, con bé hình như có giải quyết cả phía mẹ cho em luôn rồi, vì hình như mẹ em kì thị đồng tính ấy. Với cả con bé đang tán tỉnh ông anh nào tít tận năm tư cơ. Cho nên đừng áy náy quá, nhé!
Vâng, em cảm ơn anh.
Không có gì nè.
-----------
Còn tiếp.....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top