Chương 5. HÔN

Tình huống trớ trêu gì đây? Cái tư thế nằm chồng lên nhau như này cũng quá xấu hổ đi. Đã thế con người đang say men rượu kia chẳng còn đủ tỉnh táo mà đứng dậy nữa, cậu nằm lên người anh chẳng có dấu hiệu nhúc nhích. Hơi thở nóng hầm hầm phả ra bên cổ Tiêu Chiến nồng nàn mùi rượu.

Tiêu Chiến dùng toàn lực đẩy cái cục tạ trên người mình ra. Nhưng vừa nhấc người lên một chút lại bị Vương Nhất Bác nhấn mạnh bả vai gìm xuống. Cậu vẫn đang say, chỉ là vô thức thấy một thứ gì đó đang muốn thoát khỏi mình nên mới làm vậy.

"Vương Nhất Bác! Cháu làm loạn cái gì vậy hả?"

Tiêu Chiến bất lực gằn giọng, hai tay ốp vào má cậu nâng lên đối diện với mình.

Vương Nhất Bác đôi mắt lờ đờ trong men say từ từ mở ra. Cho đến bây giờ cậu vẫn nghĩ người trước mặt chỉ là ảo ảnh. Chú út làm sao mà xuất hiện ở đây được chứ. Chắc giờ đang say sưa tình cảm với cô gái đó rồi. Cậu càng nghĩ càng thấy uất hận. Tại sao chú ấy lại dễ dàng đồng ý bắt đầu với cô ta như vậy?

Nhưng cũng phải thôi, Tiêu Chiến hôm trước đã nói là muốn cưới người ta mà, chỉ là chưa biết cưới cách nào thôi. Hình ảnh vui vẻ khi nói câu này của Tiêu Chiến cứ hiện lên trong đầu khiến cậu vô cùng chán ghét. Hàm răng không biết từ lúc nào đã nghiến chặt đến phát ra tiếng, người phía dưới cũng nghe rõ mồn một.

"Tại sao? Tại sao chú với tôi lại là mối quan hệ như vậy? Tại sao người chú thích không phải tôi?"

Vương Nhất Bác cầm lấy bàn tay đang yên vị trên má mình siết chặt, vừa chua xót vừa phẫn nộ. Dù đây chỉ là ảo ảnh thôi, cậu cũng chẳng muốn thoát khỏi.

"Á...Đau!...Nhất Bác! Thả tay chú ra.Cháu thất tình say rượu thì cũng đừng nhầm lẫn vậy chứ!"

Tiêu Chiến bất lực cau mày, cảm giác đau nhói ở tay từ từ truyền đến. Dường như cảm nhận được xương bên trong cũng rạn luôn rồi. Nhất Bác buồn như vậy có lẽ liên quan đến người nam nhân mà cậu thích. Xem ra bị người ta từ chối rồi nên bây giờ mới đau khổ như vậy. Say rồi còn lầm tưởng anh là người nam nhân đó, thật khổ quá mà.

"Nhất Bác! Đứng dậy đi... Chúng ta về nhà. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Tiêu Chiến với một tay vỗ sau lưng Nhất Bác, còn tay kia vẫn bị cậu siết chặt đến đau nhức mà chẳng thể làm gì.
Vương Nhất Bác cảm nhận được cái an ủi nhẹ nhàng kia truyền đến. Nó thật ấm áp! Thật chân thực. Vì thế liền nới lỏng tay thả anh ra. Cậu đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt chú út, ngón tay thon dài run run đưa lên miết miết lấy bờ môi của anh. Tiêu Chiến chẳng hiểu gì, cứ ngơ ngác nhìn con người trước mắt làm loạn. Trông đứa cháu này mơ hồ chẳng khác gì tên ngốc, anh khẽ thở dài.

Vương Nhất Bác càng miết càng thấy chân thực, trong lòng dâng lên cảm giác muốn quấn lấy cảm nhận nó. Vừa nghĩ liền làm, cậu lập tức nâng cằm anh lên rồi nhắm lấy đôi môi ấy mà hôn xuống. Hành động của Vương Nhất Bác quá nhanh nên Tiêu Chiến nhất thời không tránh được. Anh mở to mắt,vừa bàng hoàng vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay chân cũng cứng đờ cả lên chẳng thể cử động.

Là cái tình huống cẩu huyết gì đây? Đứa cháu này đang hôn anh ư? Tiêu Chiến bắt đầu hoàn hồn, vội đẩy cậu ra.

"Nhất Bác! Cháu say đến điên rồi...mau tỉnh lại cho chú !"
Anh nổi giận to tiếng.

Thế nhưng cháu của anh vẫn không nhận thức được điều vừa làm. Cậu ghìm chặt anh, gương mặt đỏ lừ, gằn giọng:

"Chú ghét tôi? Chú có thể hôn cô ta. Tại sao với tôi thì không?"

Tiêu Chiến chưa từng thấy dáng vẻ này của Nhất Bác. Anh không còn nhận ra cậu nữa rồi. Vì đơn phương một người mà thành bộ dạng như vậy.

"Cháu điên rồi. Chú không phải người cháu muốn, tỉnh táo lại đi"

" Tại sao đến cả mày cũng từ chối tao. Chết tiệt!"

Đến cả ảo ảnh cũng không yêu cậu. Ông trời đúng là bất công mà.

Vương Nhất Bác lảo đảo đứng dậy tự mình bước ra ngoài.
Tiêu Chiến thấy bước đi của Nhất Bác cứ loạng choạng như gần ngã tới nơi liền vội vàng chạy tới đỡ lấy tay cậu khoác lên vai mình .

"Từ từ thôi! Cẩn thận kẻo ngã .Thiệt tình!"

Vương Nhất Bác rượu đã ngấm sâu dần nên cũng chẳng gây loạn nữa, cứ thế để anh đỡ cậu ra về.
____________________________
[Tại nhà Uống Trác Thành ]

Vu Bân sau khi rời khỏi đã nhanh chóng lái xe đến trước cổng nhà Uông Trác Thành. Vội vã đỗ xe trước cửa, rồi rút điện thoại ra bấm số gọi.

"Alo! Anh tới chưa "
Giọng Trác Thành có chút run run, xem ra là y đang rất sợ. Bởi vì hồi nhỏ Trác Thành từng bị bắt cóc, y đã bị nhốt y trong cái hầm kín mịt tối tăm tận mấy ngày trời...nên chấp niệm đến giờ

"Đã tới! ậu chờ tôi chút."

Vu Bân cảm nhận được sự sợ hãi của người kia liền ôn nhu đáp. Vừa nói xong hắn liền cup máy bước vào nhà tìm người.
Trong căn nhà quả thực tối thui,chỉ có một vài ánh sáng mờ ảo từ ngoài đường hắt vào. Chẳng thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Vu Bân cố gắng nhìn xung quanh để không bị vấp.

"Uông Trác Thành! Cậu đâu rồi ? Lên tiếng chút đi"

"Vu Bân! Tôi ở đây. Tôi ở đây"

Uông Trác Thành khi nghe tiếng của Vu Bân, trong lòng liền cảm thấy vô cùng cảm kích la lên.

Vu Bân dựa vào âm thanh phát ra thì đã tìm thấy y.Thân ảnh kia ngồi chụm lại một đống, cơ thể vẫn đang run bần bật vì sợ .

" Uông Trác Thành! Cậu không sao chứ?"

Khi nghe tiếng nói quen thuộc kia, Trác Thành liền ngước lên nhìn. Thân ảnh của Vu Bân hiện hữu trước mắt y. Không thể kiềm chế được sự hạnh phúc liền vội đứng dậy ôm chầm lấy hắn. Y rất sợ, cảm giác như màn đêm đang bóp chặt mình đến nghạt thở. May mà Vu Bân đã xuất hiện. Con người ta khi sợ hãi một điều gì đó rồi bỗng dưng người mà ta tin tưởng bước tới bên cạnh thì cảm xúc vỡ òa lúc ấy khó mà kiềm chế được. Bây giờ Trác Thành cũng vậy .


Vu Bân khá bất ngờ với hành động kia nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Hắn liền bắt nhịp ôm lấy cơ thể đang run rẩy trước mặt.

"Được rồi. Đừng sợ .. tôi ở đây"

"Cảm ơn anh ... cảm ơn vì đã tới "

Trác Thành vừa nói xong liền nhận ra điều gì đó. Y có chút xấu hổ buông người trước mặt ra

"Cậu sợ bóng tối đến vậy sao?"
Vu Bân tò mò hỏi

"Ừm...có một số chuyện khiến tôi chấp niệm tới bây giờ "

"Vậy sao?Có thể kể với tôi không?"
Vu Bân nghiêng đầu nhìn con người kia.

"Sửa đèn trước đã được không.... tôi vẫn đang rất sợ. "

Trác Thành giọng lí nhí. Hai tay bấu chặt vào nhau. Đôi mắt rũ xuống.

"Haha... Được được,nghe cậu hết "

Vu Bân bỗng bật cười. Uông Trác Thành này cũng quá đáng yêu đi . Nhìn y như vậy hắn cũng nổi hứng muốn che chở ghê.
Lần mò một lúc,chiếc đèn kia cũng được sửa .Căn phòng cũng sáng sủa hơn .

"Cảm ơn anh! "

Trác Thành đỏ mặt nhìn Vu Bân. Y xấu hổ vì lúc nãy có chút hơi hơi manh động

"Cảm ơn suông vậy thôi sao?"
Vu Bân tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói

" Hả .?"

"Ít nhất cũng phải có gì cảm ơn lòng tốt của tôi chứ .Nói suông vậy thì cũng quá thiếu chân thành đi ."

"Chẳng hạn như... (tiến tới gần Trác Thành) ...một nụ hôn cũng được"

Vu Bân bắt đầu trêu ghẹo con mèo nhỏ kia.

Trác Thành vừa lùi tránh né hắn vừa bị câu hỏi làm bàng hoàng.
"Hả.. Hôn sao ? Làm sao được chứ ... chả lẽ anh có hứng với nam nhân?"

Vu Bân vẫn cứ tiến, y vẫn cứ lùi, cho tới lúc bị dồn tới chân tường. Hắn nâng cằm y lên

"Tôi không có hứng với nam nhân. Tôi chỉ có hứng với cậu."

Trác Thành nghe vậy bỗng chốc đỏ mặt .Thực ra, y đã để ý con người này lâu rồi. Y thích hắn chỉ là không dám nói mà thôi. Bây giờ lại chính tai nghe hắn nói có hứng thú với y. Vậy nên mừng hay lo sợ đây?
Chẳng biết nói gì, khuôn mặt thì cứ nóng ran đỏ như trái cà chua chín. Vu Bân thấy vậy liền bật cười .

"Hình như tôi dọa cậu rồi. Yên tâm tôi không làm gì cậu đâu. Tôi về trước đây "

Hắn liền quay lưng rời đi .
Vừa đi được vài bước thì tiếng ai đó vang lên

"Khoan đã, tôi sẽ trả quà cảm ơn anh "

Nói xong y liền nắm lấy tay kéo hắn lại. Y nhón chân lên nhắm đến đôi môi kia mà hôn lấy, tay cũng thuận tiện vòng lên cổ hắn. Mặc dù chủ động, nhưng y vẫn rất run, nụ hôn cũng trở nên rất vụng về.
Thấy Trác Thành kia hôn hắn mà cứ run rẩy, Vu Bân không chịu được liền đem tay đặt lên gáy y kéo sát lại thêm chút nữa rồi dẫn dắt nụ hôn kia, biến y thành thế bị động .
_____________________________

[Vương Gia ]
(6 :00 AM)

Vương Nhất Bác sau một đêm say tỉnh dậy cả đầu đau nhức, cơ thể rã rời. Cậu chợt nhớ đến tối qua chính mắt thấy Tiêu Chiến hôn nhau với người con gái khác, bàn tay liền siết chặt thành nắm đấm đập mạnh xuống giường.Đêm qua cũng vì vậy mà muốn mình say thật say để chẳng nghĩ đến anh. Ấy thế, lúc uống say lại nhìn ra ảo ảnh anh ở cạnh mình. Nhưng không thể phủ nhận là cảm giác quá chân thật đi. Thật nực cười mà.

Vương Nhất Bác vò lấy đầu mình rồi bước vào phòng tắm, cậu muốn xoa đi sự mệt mỏi này .
Sau khi trở ra thì chuông điện thoại reo lên.
. _____________________________

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện của #Xu

Votte giúp Xu nhé
truyện được 1k lượt đọc rùi nên cũng rất vui

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top