Chương 10

Tiêu Chiến đẩy nhẹ Vương Nhất Bác ra, ôi! Cậu ta đang đói đấy, đã vậy vừa xuất viện xong, ban nãy anh đẩy còn rất dễ mà, sao bây giờ khó như vậy chứ?

Vương Nhất Bác, cậu mau buông Tiêu Chiến ra, anh sắp ngạt thở rồi kìa!

Tiêu Chiến thực sự thở không nổi nữa! Anh đánh vào lưng cậu:
" V... Vương... N.. Nhất... a, Bác..."
" Hửm?" Cậu rời môi anh 1 giây rồi lại đắm chìm trong vị ngọt của môi anh.
Môi lưỡi cứ vậy mà quấn quýt không chịu rời. Cho đến khi Nhất Bác bắt gặp ánh mắt van nài của anh, cậu mới quyến luyến rời ra.

Tiêu Chiến quay mặt đi, tai đỏ bừng,
cố gắng hít thở, cậu thì đứng đó nhìn anh, liếm môi như không muốn sót lại vị ngọt của anh trên môi cậu.
Đây là nụ hôn đầu của anh và cậu, đáng lí nó phải thật ngọt ngào thắm thiết, nhưng trớ trêu thay, người thì chưa thỏa mãn, vẫn còn thèm khát, người thì tức giận pha chút sợ hãi.
"V...Vương... Nhất Bác,...cậu...!" Anh tức giận hét lớn, mặt từ khi nào đã đỏ hơn quả cà chua rồi.

Cậu ta có vấn đề à?!

Vẫn cái phong thái hiên ngang kia, Vương Nhất Bác tay đút túi quần, ngồi xuống bàn ăn:
" Anh lâu quá, tôi đói."
" Không phải tôi đã nấu xong rồi sao? Tôi đã bảo cậu tránh ra mà!"
" Ồ. " Cậu ta thong thả tay chống cằm nhìn biểu cảm dễ thương của anh.
Canh cá nóng hổi được bê ra. Anh múc cho Vương Nhất Bác một bát rồi im lặng ăn phần cơm của mình.
Chưa đầy 2 phút sau, bát canh mà anh múc cho Nhất Bác đã hết sạch.
" Canh cá, ngon lắm." Kẻ cưỡng hôn liếm môi đầy thỏa mãn khen ngợi.
" Ồ, vậy sao? " Tiêu Chiến liếc xéo Vương Nhất Bác, lòng chưa hết bức bối về kẻ đã cưỡng hôn kia. VươngNhất Bác khẽ nhướn mày, được dịp trêu chọc anh:
" Tôi hôn vợ tôi là điều nên làm, còn phải xin phép ai sao?"

Tiêu Chiến mắt mở to, cậu vừa nói cái gì đó? Vương Nhất Bác , cậu thử nói lại lần nữa xem anh có vả tòe mỏ cậu không?
Ôi trời, mặt Tiêu Chiến lúc nào mà đã đỏ hết lên rồi. Vậy nhưng không hiểu sao, anh lại thấy hụt hẫng vô cùng.
Hình ảnh cậu và Lâm Chi Vũ sánh bước bên nhau cùng đi vào khách sạn làm trái tim anh đau nhói.
Vương Nhất Bác, cậu từng coi anh là vợ sao? Đây chỉ là trò đùa của cậu thôi đúng không?

Tiêu Chiến cúi gằm mặt, tiếp tục ăn cơm. Thấy biểu hiện lạ lùng của anh, cậu tò mò hỏi:
" Này, anh sao đấy?"
" ..." Không trả lời.
" Này, anh có nghe tôi nói gì không thế?"
"..." Tiêu Chiến vẫn cố gắng nuốt cơm. Vương Nhất Bác bắt đầu sốt ruột.
" Ê, Tiêu Chiến?!"
Cậu đang gọi tên anh đó ư? Tại sao hôm nay lại tỏ thái độ thân thiết vui vẻ với anh như vậy? Cậu chắc chưa biết anh đã gặp khách quý của cậu đâu nhỉ?

Tiêu Chiến đứng dậy, rời bàn.
" Tôi ăn no rồi, muốn nghỉ ngơi, ăn xong cậu cứ để đó, tôi sẽ dọn sau."
Nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, cậu mới lờ mờ hiểu ra chuyện.
Lưu quản gia cũng từng thông báo lại với cậu rằng Chi Vũ đã gặp mặt Tiêu Chiến.
Nhanh chóng, Vương Nhất Bác bật dậy tóm lấy cánh tay anh.
" Này, anh đứng lại."
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, khựng lại.
" Anh mới ăn có vài ba thìa cơm, nhỡ đêm đói thì phải làm sao?"
" Tôi sẽ tự lo"
Khoảng không im lặng kéo dài suốt 5 phút, cuối cùng, Tiêu Chiến cũng lên tiếng.
" Vương Nhất Bác, buông tay."
Nghe anh gọi tên mình, cậu ngẩng mặt lên nhìn anh. Vẻ mặt của anh, không, hờ hững, chán nản, cậu chạnh lòng. Thực sự không thể cùng nhau ăn một bữa cơm được sao?
" Anh, gặp cô ấy rồi?" Cậu e dè dò hỏi anh.

Cậu ta còn có thể hỏi câu này sao?
Làm tôi tổn thương, cùng cô ta hạnh phúc bên... cái này, tôi biết thừa. Giữa tôi và cậu là cuộc hôn nhân chính trị, tôi không ràng buộc cậu, cậu ngoại tình, tôi đã bỏ qua không tính toán. Cậu đi thâu đêm, đốt tiền vào những trò vô bổ, tôi biết, nhưng cũng đã bỏ qua. Cậu hỏi tôi có biết cô ta không ư? Tôi đương nhiên biết, còn biết rất rõ. Sao cậu lại hỏi tôi câu này? Cậu là muốn trực tiếp giới thiệu tình nhân của cậu với tôi?

-------

"Tình nhân của cậu, tôi đương nhiên biết" Tiêu Chiến dùng giọng điệu châm biếm nói lại Nhất Bác.
Bây giờ anh và cậu, mắt đối mắt, những hiểu lầm trước giờ, có nên giải quyết hết luôn không?

" Tôi... cô ấy chỉ là bạn thôi..."
" Ồ, chỉ là bạn thôi sao?" Anh nhướn mày hỏi lại. Vương Nhất Bác chột dạ, theo bản năng cúi gằm mặt, ánh mắt lảng tránh.
"..." Cậu im lặng, bị anh đoán trúng tim đen rồi chứ gì?
" Quả nhiên, cậu cũng chẳng tốt đẹp như tôi nghĩ." Anh cười nhạt, định vùng khỏi bàn tay cậu thì bị nắm chặt hơn.

Không tốt đẹp sao?
Phải, là tôi không đủ tốt đẹp, là tôi không đối xử tốt với anh. Tôi vốn cũng chả muốn quan tâm đến anh, thế nhưng, một thứ tình cảm do lâu ngày ở bên anh mà sinh ra trong tim tôi làm tôi không thể quên đi bóng hình anh được. Giọng nói, thân ảnh, mùi hương của anh đều khắc sâu trong trí não, trái tim tôi. Muốn quên nhưng không thể, đó là thứ tình cảm gì?

------

"Phải, anh nói đúng, tôi chẳng tốt đẹp gì." Vương Nhất Bác cười nhẹ, không phải cậu đang cố gắng xây dựng lại mối quan hệ này sao?
" Buông tay." Tiêu Chiến lên tiếng. Anh mệt mỏi lắm rồi, thực không muốn tiếp tục nữa. Cậu buông tay, Tiêu Chiến lạnh nhạt bước lên tầng.

Tiêu Chiến bước vào nhà tắm, tự rửa sạch thân thể của mình. Cậu thì ngồi lại xuống bàn, một mình ăn tối như những bữa ăn khác, xong tự rửa dọn rồi lên tầng.

Tiêu Chiến lúc này đã yên vị trên giường, anh trùm chăn kín mít, nhắm chặt mắt, cố xua tan những ý nghĩ khiến anh mệt mỏi.

Cạch.

Cửa phòng ngủ mở ra, là NhấtBác. Cậu vào xem anh có ổn không, sau đó mới rời khỏi. Sang thư phòng của mình, cậu gọi điện cho bà Vương.

" Alo, mẹ?"
- Ừ, mẹ đây. Có chuyện gì à?
Vương Nhất Bác im lặng khoảng 5 phút sau đó tiếp:

" Con... muốn nối nghiệp ba, con, muốn tiếp quản công ty!"

Quyết định rành rọt mạnh mẽ của Vương Nhất Bác vừa đưa ra thực sự khiến Bà Vương ngạc nhiên.
Cậu, đã thay đổi rồi ư? Sẽ không còn những trò nông nổi, sẽ không còn đi thâu đêm, sẽ chuyên tâm vào việc tiếp quản công ty chứ?

- Con chắc chưa?
" Dạ, chắc."
- Vương Nhất Bác, con thay đổi rồi sao?
" Có lễ vậy ạ, có lẽ con, yêu anh ấy mất rồi."
- Ừm, con trai của mẹ, thực sự biết yêu rồi! - Giọng bà Vương vui vẻ.
Lựa chọn đưa Tiêu Chiến đến bên Vương Nhất Bác của bà quả không sai, nếu có duyên, lâu ngày cạnh bên sẽ sinh tình, còn không thì hẳn giờ này bà phải ân hận lắm.
" Vâng, có lẽ vậy ạ."
- Có lẽ? - Bà Vương thấy lạ, liền hỏi lại. Yêu là yêu, sao lại "có lẽ"?
Tuy vậy nhưng bà Vương là người hiểu chuyện, bà cười dịu dàng:
- Nếu chưa rõ, thì cứ từ từ, thời gian còn dài, hai đứa cứ tiếp tục tìm hiểu nhau nhé.
" Vâng."
- Còn về Lâm Chi Vũ, con định như nào? - Giọng của bà Vương từ ấm áp bỗng nhiên nghiêm túc.

Lâm Chi Vũ mới là trở ngại lớn nhất trong cuộc hôn nhân của Tiêu Chiến và Nhất Bác.
Thế nhưng mới hơn 1 tháng trước, cô ta là người cứu cậu khỏi cơn nguy kịch, cậu không thể cứ vậy mà bỏ rơi cô ta được.

" Mẹ, Chi Vũ từng cứu con một mạng, không thể cứ vậy mà tuyệt tình với cô ấy. Hơn nữa, Chi Vũ là người có học thức, mẹ xem có thể ứng cho cô ấy vào vị trí nào trong công ty không?"
Bà Vương suy nghĩ, cô ta không gây trở ngại gì cho bà, cũng từng cứu con trai bảo bối của bà một lần, đúng là không thể cứ vậy mà tuyệt tình.
- Mẹ sẽ giới thiệu cô ta với các doanh nghiệp khác.
" Vâng."
- À, còn nữa Nhất Bác, ngày mai con chở Tiêu Chiến đi làm nhé, dù gì cả hai cũng phải đến công ty mà.
" Dạ? Gấp vậy sao?" Vương Nhất Bác bất ngờ.
- Chứ con không làm bây giờ thì bảo giờ?

Nhớ tới nụ hôn trước bữa tối, gương mặt anh tuấn bỗng chốc lại đỏ bừng, tay trái che mặt, cậu trả lời:
" Vâng."
- Ừ, vậy thôi, con lo mà chuẩn bị đi, mai dậy sớm. - Bà Vương dặn dò kĩ lưỡng, sau đó mới cúp máy.

Vương Nhất Bác thở dài, thật có quá nhiều chuyện chưa giải quyết.
Hiện tại, cậu chỉ muốn thành một người xứng đáng với anh, có thể che chở và yêu thương anh như một người chồng.
Mai đi làm rồi, phải chuẩn bị quần áo thật chỉnh tề, cậu cũng chẳng còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa.
Chỉ là, mặt bất giác đỏ lên khi nghĩ đến chuyện mai sẽ cùng anh tới công ty mà thôi.

_ Hết chương 10_

Lời tác giả:
Vâng, sau một tuần vắng mặt, mk trở lại rồi đây. Do trường mk bắt đầu đi học trở lại nên ko ra chương mới liền tục được. Có lẽ 1 tuần ra 1 hoặc nhiều hơn 2 chương thôi, nói trc mk chỉ đăng đc vào cuối tuần. Dù gì cũng cảm ơn những bạn đã đọc đến dòng này và bình chọn cho truyện của mk. Hôm nay mở Wattpad ra thấy lượt đọc tăng vọt mk hạnh phúc lắm. Mai tiếp tục ra chương mới ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top