Chương 40: Bình Minh Thôi Rực lửa ( End)
Tiếng ồn ào lập tức im lặng dị thường, Vương Nhất Bác đưa mắt về Tiêu Chiến, lần này anh cũng nhìn về phía cậu, hai ánh mắt u thương giao nhau, Tiêu Chiến cố ngăn lại đôi chân không bước về phía cậu, nhưng đâu đó trong thâm tâm đang không ngừng thôi thúc anh tiến đến, tám năm... hình bóng ngày nhớ đêm mong đang đứng ngay trước mắt, biết bao đêm giá lạnh của trường chinh anh thèm khát hơi ấm vòng tay cậu, biết bao ngày chật vật giữa mưa bom bão đạn cứ nghĩ sẽ không còn sống trên đời, anh ước mong một lần gặp cậu, nay người đứng trước mặt lại chẳng thể dời chân, một lần thiếu kiểm soát đã dẫn đến muôn trùng bi lụy, anh lại không muốn thêm một lần, để vạn kiếp bất phục không thể quay đầu, trước trăm nghìn người .... họ sẽ nhìn về hai người bằng ánh mắt nào đây! Tiêu Chiến phải nuốt xuống... trải bao dặm trường đau khổ, nay một chút thương tâm lại xá gì...
Vương Nhất Bác muốn chạy thật nhanh ôm lấy anh, hiểu lầm gì chớ, niềm tin có sụp đổ thì sao chứ, cậu vẫn yêu anh đến tê dại con tim đấy thôi... chân cậu di chuyển được hai bước, tiếng thét mang đầy căm phẫn lại vang lên
" Vương Nhất Bác, cậu dám tiến thêm một bước nữa" Từ Hải An dùng con mắt đỏ ngầu nhìn về phía cậu.
" Vương Nhất Bác cậu chọn đi chứ, tôi không có nhiều thời gian để đùa với cậu đâu, mà này Vương Nhất Bác vợ cậu cũng họ Cố... tôi đang nghi nghờ cậu chọn vợ cũng dụng tâm quá đấy... hahaha" Hanasaki điên cuồng cười to
Cố Nhã Yên nét mặt như tro tàn đầy tuyệt vọng.
Vương Nhất Bác nhìn về phía Từ Hải An, rồi nhìn về Cố Nhã Yên... cậu mấp máy môi với người trên khán đài
" Xin lỗi"
Phút giây ấy, giọt nước mắt kiềm nén trong cô cũng như đê vỡ không ngừng rơi xuống, thân thể cô lung lay... đến cuối cùng cái cô sợ cũng đã đến, niềm kiêu hãnh phút chốc bị chà đạp dưới chân, bó hoa trên tay cũng rơi xuống không chúc tiếc thương.. cô nào phải là người có lỗi trong chuyện này, cô chỉ là một cô gái đáng tội nghiệp trong vòng xoáy duyên tình nghiệt ngã của hai người con trai, nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác lạnh lùng rời đi, cô ôm chặt con tim vô thức lùi về sau một bước rồi ngã người ngồi phụt xuống... lần cá cược này cô thua rồi, thua triệt để!!! Chợt tầm mắt bị che đi, một lồng ngực ấm áp thấm đầy nước mắt cô trong đấy
" Đừng nhìn"
Từ Hải An khi Vương Nhất Bác bước đi cũng đã chạy lên sân khấu, cậu ấn đầu Cố Nhã Yên vào bờ ngực của mình, che đi những khổ đau không muốn cô nhìn thấy, có lẽ giờ phút này cái cô cần chỉ là bấy nhiêu thôi, cô gục mặt vào người cậu, khóc nấc... họ là của nhau, còn cô chỉ là một người ngoài không hơn không kém!!! Từ Hải An cũng im lặng ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại cùng đợi tử thần mời gọi, yêu không được em, nguyện chết cùng em... nói tôi ngốc, tôi ngu cũng được nhưng tôi lại không thể trơ mắt đứng đó nhìn em một mình thương tâm mà rời khỏi.. có lẽ tôi đã yêu em nhiều hơn những gì tôi tưởng rồi!
Vương Nhất Bác từng bước bước về phía Tiêu Chiến mặc cho Vương Thiếu Tân tức giận đến run người gọi cậu, dường như tất cả đã trở nên vô hình trừ anh, Tiêu Chiến đứng đấy nhìn cậu từng bước bước về phía mình... ánh dương hôm nay đẹp đẽ đến dường nào, từng nhịp chân cậu bước đi vững trải, quyết đoán... trên mặt lại toát lên sự ôn nhu vô bờ bến, cậu đã không phải người thiếu niên vô tư của năm xưa trong lần đầu gặp gỡ, cũng không phải là người thiếu niên luôn bồng bột khiến người khác phải mũi lòng bảo hộ, giờ đây cậu là một người đàn ông trưởng thành dám nghĩ, dám làm mặc kệ ánh mắt của thế nhân.
Anh không biết phải nói gì cho những luyến tiếc đã qua, không biết phải làm gì cho những xót xa đang hiện hữu, trò chơi ái tình này anh là kẻ thắng cuộc, nếu hỏi anh hạnh phúc không? Anh sẽ trả lời là có... nhưng hỏi anh vui không? Anh sẽ vui sao? Hạnh phúc này được đắp xây trên niềm đau của kẻ khác, làm sao anh vui nổi...!
Cô ấy không hề có lỗi...
Vương Nhất Bác lặng im đứng trước mặt anh, giọt nước mắt chầm chầm không tiếng động rơi xuống trên khuôn mặt đẹp đẽ như tượng thần kia.
" Bác sĩ Cố, gặp được anh thật khó, đã tám năm rồi"
Tiêu Chiến mỉm cười, tuyến lệ cũng nhạt nhòa nơi khóe mắt...
" Không phải, là tám năm sáu tháng hơn"
Gò má cậu nhô cao, cũng ướt át cả một vùng, cậu bước đến nhẹ nhàng ôm lấy anh, từng giọt nước mắt như vỡ ào vì bởi trái tim đang thổn thức, cánh tay bất giác siết chặt thêm một chút, Tiêu Chiến cũng quàng tay ôm trọn lấy cậu, đôi tay cũng dùng thêm chút sức, để giữ chặt lại người kia thân thể đang run lên vì nấc nghẹn... Bức tranh gặp gỡ ngày hôm ấy vẽ chút tang thương, dù màu hồng hạnh phúc có vấn vương ở đâu đấy!
Tiếng xì xào chỉ chỏ ngày càng đông, những trưởng bối trong gia đình mặt mũi đều đen hết, nhưng lại không dám dời thân vì Hanasaki cứ như một ôn thần bất diệt, luôn ẩn tàng và phục kích bất cứ khi nào, nhưng chờ đợi mãi hắn vẫn không lên tiếng, phút giây trôi qua đều vô cùng khó khăn với người có mặt, hồi hợp - lo lắng có, phẫn hận - bất đắc dĩ đều có, ngọt ngào và cũng có cả tuyệt vọng trong đấy, nhưng tiếng của Hanasaki vẫn cứ lặng im...
Khả Kỳ dưới lồng bàn chui lên dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, cậu đặt nhẹ chiếc kéo xuống bàn, mỉm cười nhìn hai người trước mắt, lúc vào cậu và La Vân Hi định đi tìm Vương Nhất Bác chào hỏi, nhưng khi đi ngang khán đài cậu phát hiện trong góc có thứ gì đấy lại gần thì lại phát hiện có bom, Khả Kỳ là chuyên gia trong lĩnh vực gỡ bom, rất không quá khó cho cậu vì loại bom Hanasaki dùng cậu đã từng gỡ qua, lúc đấy cũng đến giờ làm lễ, cậu cùng La Vân Hi cũng không muốn mọi người hoang mang, nên đã âm thầm điều tra mọi ngóc ngách, cho đến khi Hanasaki nói còn một quả đặt gần Cố Quân, nên cậu cùng La Vân Hi chia nhau hành động, một người tìm bom để gỡ, một người tìm kiếm Hanasaki để bắt hắn lại, thật may quả bom đặt dưới bàn cũng cùng loại với quả bom trên kia nên kịp thời giải vây cho mọi người.
" Sao có thể, sao có thể không nổ"
Hanasaki điên cuồng bấm nút, bấm cả hai remote điều khiển trên tay nhưng lại không nghe được âm thanh oanh động nào vang lên.. bao công sức của hắn dàn sếp, sao lại có thể không nổ được chứ
Đình Quý cầm súng hướng về hắn, từng bước đến gần
" Vì ông trời luôn có mắt"
Cánh tay bất giác bị người khóa lại, Vãn Bình lạnh lùng thu lại hai remote, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, kẻ thù không đội trời chung của bọn họ, cái chết của Chu Đổng Văn, âm mưu giết đi Trương Chính Trung, cả hiểu lầm khiến cậu ra tay sát hại Cao Tử, từng bút chuyện không chuyện nào không liên quan đến nhóm người thương hội Nhật Bản... giọng cậu băng lãnh, nhiệt độ thấp xuống rất nhiều...!
" Dẫn đi"
" Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến các ngươi sẽ không yên ổn, không yên ổn đâu"
Tiếng hét thất thanh của Hanasaki trên sân thượng thu hút mọi người hướng lên trên đó. Vãn Bình, La Vân Hi song song nhìn xuống gật đầu, tâm tình mọi người lúc đấy mới được buông lỏng...
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, ánh nhìn của anh về phía khán đài, Vương Nhất Bác cũng xem như hiểu ý, cậu khẽ đan tay vào tay anh, từng bước dẫn anh đi lên thảm đỏ tiến về khán đài... Từ Hải An vẫn ôm lấy Cố Nhã Yên mặc những nhịp đập nơi trái tim đang nhức nhối, Vương Nhất Bác nữa quỳ trước hai người.. Cố Nhã Yên chôn mặt vào lồng ngực của Từ Hải An dường như cô không muốn nhìn người đàn ông ấy thêm một lần nào nữa.
Vương Nhất Bác lấy trong túi ra một hộp nhẫn, là hộp nhẫn chưa kịp đeo vào tay cho cô dâu như đã hẹn, cậu trao vào tay Từ Hải An
" Tôi không thể đem lại hạnh phúc cho em ấy, tôi tin cậu có thể làm được"
Từ Hải An nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, dường như sự oán hận thoáng chốc cũng nguôi ngoai, hôn nhân này cũng không phải chủ đích của cậu ấy, cậu hướng mắt về người phía sau, Tiêu Chiến vẫn im lặng đứng đấy nhìn họ, Từ Hải An chầm chậm đưa tay thu vào hộp nhẫn, khẽ gật đầu.
Là chính cậu buông tay, tôi lại không thể không nhận, cả đời này cậu cũng đừng mong đổi ý.
Cố Nhã Yên tự bản thân cũng nghe được tiếng vụn vỡ trong lòng mình khi nghe Vương Nhất Bác nói, người đến cuối cùng cũng không thuộc về cô, ngoài chấp nhận buông bỏ, cô còn biết làm gì hơn.. !
Cố thị trưởng cùng khuôn mặt đỏ bừng vì nóng giận, ông bước lên khán đài lạnh lùng lên tiếng
"Hải An đưa Nhã Yên về nhà" sau đấy cắn răng đưa gia quyến rời khỏi Vương gia
Trước lúc Cố Nhã Yên rời khỏi, bàn tay cô chợt bị nắm lại...
" Trăm ngàn lời xin lỗi, cũng chẳng khiến em hết được thương tâm, vốn định cả đời sẽ cùng em... không hạnh phúc mỹ mãn nhưng chắc chắn sẽ không làm thương tổn em dù là một chút, nhưng nhân sinh dài rộng lắm.. tôi lại không thể không có anh ấy!!! Càng khổng thể bó buộc em vào một cuộc hôn nhân định sẵn không có màu hồng, em là một cô gái tốt, em xứng đáng được một hạnh phúc viên mãn, tôi sẽ luôn đứng một phía nhìn về em và luôn cầu mong cho em những điều tốt đẹp nhất"
Mắt cay xòe, dòng lệ chát đắng tuôn chảy, cô ước gì hiện tại có một cơn mưa tuôn xuống xối xả, chí ít có thể che đi những giọt nước mắt đau thương này, có cái đau nào bằng câu nói của người mình yêu chúc mình hạnh phúc, trong khi một bước nữa thôi đã là của nhau rồi....!!!! Cô chạy vội vã rời đi, để lại sau lưng là ánh mắt chất chứa bao điều day dứt....
Đến cuối cùng tôi vẫn nợ em!
Một hôn lễ với rất nhiều chuyện không vui xảy ra, khách nhân lần lượt ra về, La Vân Hi cùng Khả Kỳ và Vãn Bình biết sự thật đằng sau chỉ có thể thở dài đặt tay lên vai họ như một lời động viên một niềm động lực rồi rời khỏi, suy cho cùng chuyện gia đình họ để họ tự giải quyết đi thôi!!!
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cúi đầu đứng trước Vương Thiếu Tân và Vương phu nhân, ông tức giận đùng đùng chẳng thể mở ra một lời với cậu, lồng ngực phập phồng, Vương phu nhân cứ sợ ông lại lên cơn đau tim giống lúc trước.. Bà xót xa nhìn ông, lại bất đắc dĩ nhìn về hai người họ, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiến đến gần ông, cậu nói
" Ba, con xin lỗi..."
Ông cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình quay sang nói với cậu.
" Con có thể nói với chúng ta ngay từ đầu con... con!" Ông nhìn về người Tiêu Chiến đang cúi đầu im lặng bên cạnh, vị thiếu tướng mà ông vốn muốn tìm cách làm thân, đùng một phát lại trở thành người yêu mà con trai mình bấy lâu tìm kiếm, đè nén một hơi thở dài.
" Hazzzi! Bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ như vậy, con xem chúng ta phải làm thế nào"
Cậu nữa quỳ đưa tay đặt lên bàn tay già nua của ông
" Ba, con sẽ giải quyết được, tin con"
Trước sự kiên định nơi đáy mắt của cậu, ông biết Nhất Bác nói được tức sẽ làm được, chuyện cũng đã như thế có trách móc thì uy tín, danh dự cả quan hệ với Cố gia cũng đâu có lấy lại được.
Tiêu Chiến luôn cúi đầu bên cạnh Nhất Bác, đón nhận đoạn tình cảm này cũng đồng nghĩa với việc đối mặt với bao sóng gió chuẩn bị diễn ra, nhưng tới giờ phút này anh đã không còn sợ, chí ít anh không cô độc bước đi vì bên cạnh anh còn có cậu..
Vương Thiếu Tân cũng không làm khó họ, sống hơn nữa đời người, chuyện gì chưa từng thấy chưa từng trải, cái ông thấu triệt ở đây là tình yêu của gia đình nó quan trọng hơn là định kiến của xã hội, con người là vật sống, nguyên tắc là vật chết, hà cớ gì áp đặt lên chính người thân của mình rồi cùng dằn vặt và khổ sở.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đan tay bước lên thảm đỏ ngày hôm ấy, khung cảnh đã chẳng còn lãng mạn như ban sáng, nó đã hoang tàn và vắng bóng khách nhân... đứng trên khán đài nhìn xuống, hướng về ánh hoàng hôn đã bị rán chiều điểm đậm.. Vương Nhất Bác quỳ một chân trước Tiêu Chiến rồi mỉm cười trong lễ phục chú rễ.
" Cho tôi một lời đồng ý, tôi cho anh một đời hạnh phúc"
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống cậu... để nhẹ ngón tay gõ gõ lòng bàn tay...
" Nhẫn đâu"
Vương Nhất Bác nụ cười tựa ánh dương rực rỡ.
" Nhẫn tặng họ rồi"
" Vậy em lấy gì cho tôi"
" Cho anh một trái tim chân thành và một Vương nhị thiếu gia si tình anh đến hết thuốc chữa"
Tiêu Chiến bậc cười, đặt bàn tay lên tay cậu, Vương Nhất Bác nâng tay anh lên khẽ hôn lên mu bàn tay bằng một nụ hôn thương kính nhất!
Một bác sĩ tài ba, một đặc nhiệm xuất sắc, một thiếu tướng chuẩn mực, nay lại khép mình đồng ý đứng sau cậu.
Một tổng tài vang danh giới kinh thương, một chuẩn đàn ông mà các cô gái hằng mơ ước, quay lưng lại tất cả trừ anh, chỉ cần anh, yêu anh và sủng anh.
Tôi dành cả thanh xuân cống hiến cho đất nước, cho nhiệm vụ, đến giờ tôi chỉ muốn sống cho tôi, phần đời trước tôi hi sinh bảo hộ hòa bình cho dân tộc, phần đời sau tôi phó thác cho em... nhận bảo hộ của em, dùng cả đời yêu thương em để lấy làm hồi báo.
" Nhất Bác thật ra"
" Tiêu Chiến thật ra"
Cả hai phụt cười, Vương Nhất Bác lặng im ngắm lấy người trước mặt, ánh nắng vàng nhạt mang theo chút trầm lắng của rán chiều, chiếu vào sườn mặt của người kia, đẹp không sao tả xiết, cậu đưa mắt dịu dàng đợi anh nói tiếp
" Thật ra ngày hôm đó, tôi đã đợi em rất lâu"
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy anh, thật ra tôi đã đến, chỉ là chuyến tàu hôm ấy chạy vội, khiến cho tôi lỡ nhịp tám năm hơn... để thanh xuân trôi qua không có anh chỉ có một màu ảm đạm. Nhưng đến cuối cùng chỉ có một câu.
" Tiêu Chiến đều là lỗi của tôi"
Xa xa phía chân trời, từng đàn chim rủ nhau bay về tổ, nơi ấm áp nhất của chúng... nơi dù có bay đi bao xa cũng sẽ trở về, ánh nắng hoàng hôn hôm nay thật đẹp, hơn nữa đời người chưa bao giờ Tiêu Chiến thấy nó đẹp đến vậy! Vương Nhất Bác cũng vậy, có lẽ bây giờ và sau này nữa, hoàng hôn của hôm nay sẽ là một hoàng hôn đẹp nhất trong đời!
Đi qua những tháng ngày thăng trầm của cuộc đời, thời gian đã rèn dũa ý chí càng thêm kiên định, tình yêu cũng vậy, loại khắc cốt ghi tâm há có thể là trò đùa, đã nhận định sẽ là cả đời nhận định, hiểu lầm của ngày xưa đoạn đường dài hun hút sau này sẽ cũng người giải bày, còn hiện tại tôi chỉ biết...
" Tiêu Chiến tôi yêu anh"
Bình minh đã thôi không rực lửa nữa rồi ...
" Nhất Bác, tôi yêu em...
Tôi không phải Cố Quân!
Tôi là Tiêu Chiến"
****
Khép đầu vào, tôi sẽ kể em nghe
Câu chuyện xa xăm của người lính tiền phương
Mang một vết thương thật dài trong tim ra chiến trận
Cất những nhớ nhung yêu thương thầm lặng
Gửi hết vào khói mù của bom đạn chiến tranh
Có những ngày sương giá rét lạnh tanh
Anh thả những nhớ nhung về miền ký ức
Nơi ấy có yêu thương, có hiểu lầm cùng thổn thức
Song tất cả chẳng là gì, với nỗi nhớ tên em
Chiến trường vô tình, bom đạn lấn xen
Tôi cứ ngỡ hồn về nơi phiêu lãng
Bóng hình em như trăng trời tỏ sáng
Tôi níu ánh nhạt nhòa tiếp tục hướng tương lai
Tôi cũng muốn kể anh nghe ở những tháng ngày dài
Của một chàng thương nhân đem lòng yêu một người bác sĩ
Nhưng thời gian phũ phàng đã mang đi tất thảy
Chỉ còn sót lại sự muộn màng day dứt của con tim..
Anh ấy đi rồi, ngày tháng cũng lặng im
Bình minh rồi hoàng hôn cũng chẳng còn đẹp nữa
Anh ấy đi rồi, hồn tôi còn lại nữa
Nữa của u sầu, của cô độc không tên
Bước trên đường đời mọi nẻo chông chênh
Không có anh, tất cả đều nhạt nhẽo..
...........
Bình minh của sau này, bình minh không khói lửa
Cánh nhạn tìm đàn, cũng chẳng lạc mất nhau..
End
***********************
Bình Minh Rực Lửa cũng đến giờ nói lời tạm biệt rồi, cảm ơn các cô đã đồng hành cùng tôi đến giờ phút này! gần 6 tháng bên nhau, trải qua biết bao vui buồn, fic tôi viết toàn ngược... mà các cô vẫn có thể đón nhận như vậy, nói thật tôi rất vui..
Hi vọng những tác phẩm sau này vẫn được các các cô đón nhận như thế nữa nhé! Yêu các cô... ❤❤❤
Phiên ngoại không hứa trước nhé!
20/05 - 16/11 End!
Cuối truyện rồi... cho tôi ý kiến nhận xét nhé... yêu các cô!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top