Chương 32: Đau

Mưa bụi giăng đầy của hai ngày sau đó, khung cảnh nghĩa trang đượm buồn mang theo một nỗi ảm đạm vừa thê lương vừa khiến người thổn thức. Vương Nhất Bác đứng trước ngôi mộ đôi vừa mới xây xong, trong quan tài ngày hôm ấy là di vật của Vương Nhất Thiên cùng Tạ Uyển Đình.

Hạt mưa nhẹ nhàng phiêu nhẹ trên tóc cậu, chẳng biết tại mưa hay sao mà đôi mắt cậu đã bị nhòe đi, cả vành mắt cũng ửng hồng rõ rệt, ấy vậy mà gương mặt lại kiên định từng tia sắc bén, không hồ nháo, không gào khóc chỉ một lời hứa âm thầm được đặt ra từ cõi lòng

" Anh hai, Chị Đình em chắc chắn sẽ trả thù cho hai người"

Cậu đặt lên ngôi mộ một bó hoa uyên ương, chua xót mà nói

" Hai người sống không thể bên nhau, nay chết rồi em tự ý để hai người cùng một nơi, đừng trách em quá phận nhé"

" Chị Đình, em có thể gọi chị một tiếng chị hai được không?"

Khóe mắt lưng tròng, hạt lệ rơi thẳng lên cánh hoa uyên ương được đặt trước mộ, một cơn gió lạnh lùng thổi qua, như đáp lời của cậu, Vương Nhất Bác ngước đôi mắt thương tâm của mình lên trời cao, tránh không để nước mắt lại tiếp tục rơi.. Nam nhi phải mạnh mẽ, không được khóc, nước mắt chỉ giành cho hoan hỉ khi kẻ thù ngã xuống, nên cậu không được khóc.

Chú Lương đứng cạnh cậu, vành mắt cũng đỏ hoe, lễ tang hôm nay chỉ có hai người, Vương Nhất Thiên cả đời hô mưa gọi gió, không ngờ phút cuối cùng lại làm người ta chạnh lòng ghê gớm, thế đạo luân thường là vậy, họ chỉ thấy khi mình đứng trên cao của danh vọng, họ tôn thờ sùng kính, nhưng khi ngã xuống sẽ có mấy ai nhớ đến lúc xưa, đối tác làm ăn, hảo hữu lâu năm cũng chẳng một ai đến viếng, dù nhiều người dư biết hôm nay cậu phát tang cho anh. Thói đời vô tình là vậy, Vương Nhất Bác cũng xem như thấy rõ thế thái nhân tình...

" Chú Lương, chú về trước đi, chuẩn bị những gì tôi đã dặn"

Chú gật đầu, đưa chiếc ô đến gần cho cậu

" Không cần đâu"

Chú Lương bất đắc dĩ thở dài rời đi.

Mưa vẫn ngã nghiêng, liêu xiêu đáp trên người cậu, giờ đây chiếc áo sơ mi màu đen đã ước đẫm, khuôn mặt cậu đã bị sương lãnh bao trùm, không khí thê lương vây lấy tấm thân cô độc của cậu lúc ấy, Vương Nhất Bác vẫn đứng ở đó, như chờ đợi một điều gì, chạm đến thì nhói, không chạm đến thì đau.

Một chiếc ô màu đen to đùng tiến đến che đi từng hạt mưa tuôn lên người cậu, cậu cũng không màn quay lại, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, từng giọt nước ở tán cây không ngừng rì rào trên chiếc ô phía trên đầu, cả hai đều im lặng.

Không có gì để nói với cậu sao? Vương Nhất Bác nội tâm không nói được nên lời đau xót, thật lâu cậu mới mở miệng

" Tại sao vậy?"

Nhịp tim Cố Quân một thoáng này chợt nhói lại, tại sao? Anh phải trả lời thế nào đây? Nhiệm vụ bất khả kháng, hay không thể làm gì vì tất cả đã muộn màng khi anh đến

" Nhất Bác, xin lỗi"

Vương Nhất Bác lặng im, nhìn thẳng vào bia mộ khắc tên hai người họ, mỗi một vết khắc sâu kia, tựa như một vết dao khoét vào tim của cậu, vừa sâu lại vừa đau điếng.

" Cho là anh không cứu được họ đi, cho là mọi thứ ngoài tầm kiểm soát của anh đi, nhưng Cố Quân chí ít anh cũng có thể mở lời để giữ lại lại họ... nhưng anh... đã chọn im lặng"

" Nhất Bác, khi tôi đến...."

Vương Nhất Bác lạnh lùng xoay người đẩy chiếc ô của Cố Quân ra xa, nhìn anh đầy phẫn hận, cậu hét lớn

" Không cần giải thích, tôi không muốn nghe, anh có thể chọn đứng ngoài tất cả cơ mà, nhưng anh đã thế nào, đã thế nào.... Anh tươi cười đứng bên cạnh hắn ta, trừng mắt mà xem anh tôi bị thiêu đến không còn gì cả"

Cậu khóc, nước mắt xót xa cùng thống khổ trong lòng như muốn tuôn ra hết.. cậu lùi lại từng bước, đôi mắt đã đẫm lệ nhìn anh

" Cố Quân, khi nụ cười anh treo trên môi ngày hôm đó, anh có nghĩ gì đến tôi, nghĩ đến kết cục ngày hôm nay"

Chiếc ô đã bị đẩy lạnh lùng ngã sang một bên, mưa ngày một lớn hơn, lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt của Cố Quân, gió lại chẳng hề thương xót thổi qua buốt giá, nhưng độ lạnh lại kém xa những lời cậu sắp nói..

" Cố Quân, tôi chưa từng nghĩ một lúc nào đó sẽ cùng anh nói những lời này, nhưng trên đời có một số chuyện, có một số người vốn dĩ ban đầu định sẵn đã chẳng thể chung một con đường rồi"

Cậu lùi dần từng bước mà rời đi, mang theo một vệt dài vết thương trong tim đang rỉ máu, tôi yêu anh, tôi không thể hận anh, dù tôi biết trong chuyện này anh vốn không hề liên can đến, nhưng Cố Quân anh có lựa chọn khác, hà cớ gì anh lại đứng cạnh kẻ thù của tôi, ngày tháng sau này tôi sẽ đối mặt với anh như thế nào, khi nghĩ đến viễn cảnh anh đã mỉm cười chứng kiến cái chết thảm hại của anh tôi...  ngày mật thám Vương Nhất Thiên kể lại tràng cảnh ngày hôm ấy là ngày cậu ôm muôn ngàn dằn dặt, gặm nhắm vết thương từ trái tim tội nghiệp... cậu đã từng thề sẽ giết chết những kẻ có mặt ngày hôm ấy, nhưng trong số đó lại có anh, bi hài... bi ai kèm khôi hài chưa từng thấy, người cậu yêu ở phía bên kia đầu chiến tuyến.

Mưa rơi đằng đẳng không hồi kết, kéo dài cơn bi lụy đi xa hơn sâu hơn một chút, rồi để lại khoảng trống hư vô mịt mờ chẳng thể lấp đầy, giống như cậu nói có những người định sẵn không thể đi chung một con đường, vậy thì hà cớ gì gặp nhau, đem nhau vào lòng để rồi khi rời đi mang tất cả vẫn vương buộc chặt vào khoảng không để lại, nuối tiếc lẫn xót xa hòa vào nhau tạo nên một mãnh thương tâm theo tháng ngày không ngừng giầy xéo, để rồi làm đau nhau.

Cơn mưa mịt mờ càng nặng hạt, Cố Quân vẫn đứng đấy, có người từng hỏi, làm sao thấy được nước mắt của cá, giữa sống biển bao la làm sao mà thấy được, giống như anh hiện tại, mưa đã hòa lẫn giọt đắng cay nơi khóe mắt của anh, chỉ còn tiếng động vang đều từng hạt trút xuống cùng với giọt lòng đang không ngừng thổn thức.

Tôi sẽ lại nói với em thế nào?

Khi tôi đến, tất cả đã quá muộn

Tôi sẽ lại nói với em thế nào?

Khi chẳng thể nào làm khác hơn, nuốt căm phẩn vào trong mỉm cười đứng đó

Tôi có thể nói với em!

Anh hai em phá vỡ kế hoạch đã bàn, còn tôi lại chẳng thể nào ngưng được ngoài việc tiếp tục

Tôi nói em tin sao?

Em tin không? Khi lời tui còn chưa kịp thốt lên em đã bảo tôi không cần giải thích.

Nhất Bác... tôi không buồn vì em đã hiểu lầm, chỉ là những lời em nói.. thật ra rất đau

Ừk, không chung đường cũng tốt, cũng tốt thôi.....

Cơn gió thổi qua vô tình, chỉ là mang theo thanh âm nức nỡ kiềm nén! những vụn vỡ bên trong cứ thế rã rời.... không một câu bắt đầu cũng chẳng một lời kết thúc, tình cảm mà anh giành cả trái tim để gửi gắm cứ thế buông xuôi mặc cho số phận đẩy đưa, anh quỳ gối giữa màn mưa lạnh buốt, nhờ những hạt mưa giấu đi chút yếu đuối của bản thân, rồi bắt đầu từ ngày mai anh sẽ trở lại thành một Cố Quân mạnh mẽ, chỉ là hôm nay cho anh một lần tội nghiệp có được hay không?

********************************

Vương Nhất Bác trở lại Vương gia, những ngày sau đó cậu đảm nhiệm chức vụ mới Chủ tịch thương hội người Hán

" Anh hai tôi chết không có nghĩa Vương gia không có người nối nghiệp, để mặc các người xâu xé, phục cũng được, không phục cũng không sao, chức chủ tịch này tôi định"

Đó là lời những lời Vương Nhất Bác nói hôm hợp mặt những người trong thương hội...

" 1 tháng, tôi chỉ cần 1 tháng để cho các người thấy, sau một tháng tùy các người lựa chọn đi hay ở, chỉ là trong vòng một tháng này, tôi không mong muốn thấy bất kỳ rụt rịch gì, người các người đối mặt là Vương Nhất Bác không phải Vương Nhất Thiên"

Viên đạn bay ra, bình hoa thủy tinh đặt trong phòng hợp vỡ nát, dọa một số người trong thương hội sợ xanh mặt, cậu nhẹ nhàng thổi nhẹ đầu súng vừa bắn ra viên đạn kia, làn khói nhẹ nhàng lan tỏa. Có hai cách để bọn họ phục tùng, thứ nhất chính bản thân cậu phải có bản lĩnh khiến họ tín phục, thứ hai là biện pháp cưỡng chế - Mà cậu! Một nụ cười châm chọc trên môi, cậu sẽ dùng cả hai cách, nếu chỉ dùng bãn lĩnh thôi há khác nào như Vương Nhất Thiên, chỉ làm họ tôn sùng lúc nhất thời, khi thời cuộc thay đổi họ vẫn sẵn sàng quay lưng khi anh không còn gì cả, nhưng Vương Nhất Bác thì khác, cậu chẳng những muốn họ tôn trọng còn muốn họ sợ cậu, muốn họ khi nhớ đến tên Vương Nhất Bác vì sợ mà chẳng dám làm ra chuyện quay lưng hay phản bội

Kamida một tháng này vô cùng đau đầu, tình hình kinh tế càng lúc càng khó nắm bắt, cứ tựa như thương hội người Hán đặt quanh ông ta một con mắt vô hình, dù ông đã rất cẩn thận, nhưng những mối làm ăn của ông lần lượt dẫn nhau đầu quân vào thương hội người Hán, những mục tiêu tiếp cận cũng bị họ lắc đầu từ chối, ban ngày bù đầu với công việc cần giải quyết, ban đêm lại nằm ác mộng và luôn cần dùng đến thuốc an thần, tinh thần ông ngày một kém, khả năng phán đoán cũng giảm sút rất nhanh, nhiều người bên cạnh ông bị tra tấn dã man vì nghi ngờ là nội gian, khiến cho cấp dưới của ông luôn sống trong tình trạng hoang mang, vì không biết kẻ tiếp theo có liệu là mình... duy chỉ có một điều ông không hề nghĩ đến đó là Cố Quân, vị bác sĩ luôn tận tình chăm sóc cho ông ngày ba bữa, thậm chí khi tiêm thuốc an thần cho ông xong, ông ngủ anh mới được rời khỏi.. Không phải không nghĩ đến mà là không dám nghĩ đến, bởi Cố Quân hiện tại là cứu tinh duy nhất của ông để chống lại tâm ma Haruko, chỉ Cố Quân bên cạnh ông mới có cảm giác an toàn, Haruko sẽ không bao giờ làm hại Cố Quân mà ông có Cố Quân bên cạnh cô ấy cũng không dám gây phiền nhiễu.

Một tháng sau đó như đã hẹn, Vương Nhất Bác chẳng những thu thập về con số khổng lồ cho thương hội, còn thành công kéo về một lượng lớn doanh nhân ngoại quốc khác cùng thương hội hợp tác, nhờ vào các hồ sơ mà Giang Mẫn Nhi cung cấp, Vương Nhất Bác đều giành thắng lợi trước Kamida khi đưa ra những lợi ích chênh lệch một khoản khá so với ông ấy, cộng thêm cậu là người bản địa mọi thứ đều thuận lợi hơn. Trong vòng một tháng cậu đã thành công khiến người trong thương hội phải cuối đầu tín phục... nhưng như thế đã đủ sao?

" Kết thúc thời hạn một tháng, đi ở tùy mọi người quyết định, nhưng tôi muốn nói trước một điều thế này"

Ánh mắt cậu âm trầm, một tay đặt trên bàn, tay kia gõ lên mặt bàn, từng tiếng lộc cộc cộng thêm khuôn mặt đầy sương lạnh của cậu bất chợt khiến người nổi gai ốc

" Vương Nhất Bác tôi là loại người rất thực tế, cũng là người thù rất dai, tôi luôn phân biệt rõ ràng mọi thứ, trong mắt tôi chỉ có hai loại người, một là bạn, hai là thù"

Cậu mỉm cười vui vẻ nói với mọi người

" Thế nên các vị suy nghĩ cho kỹ, rời đi tức là đứng phe đối lập, không có cơ hội chọn lại"

Mọi người, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, thoáng chốc cả thương hội chẳng một ai rời đi hết, sợ cậu không phải là điều tuyệt đối, chỉ là cậu làm cho họ sợ, cậu cũng làm cho họ phục, thương hội trước Vương Nhất Thiên đã thua sút rồi, trong khi Vương Nhất Bác vừa đến trong vòng một tháng vị phần chẳng những chiếm lại được, còn giành thêm nhiều hợp đồng béo bở nữa.

Nhưng đằng sau đó là một sự mạo hiểm mà cậu không hề được biết. Cố Quân lẳng lặng sao chép sấp hồ sơ khi Kamida vừa yên giấc!

**********************
Hoa uyên ương

Úp sớm hơn dự định rồi, chúc các cô đọc truyện vui vẻ! Yêu các cô 13283 lần!
Nhớ vote cho tui đấy, thiếu động lực là tui viết tệ liền, tuột hứng các cô gáng chịu hờ nha, nói đùa thôi, thương tui thì tặng tui 1 ⭐ nhé... àk.. cmt cho vui mấy cô ơi, xem không để lại cmt gì, không có không khí gì hết trơn ấ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top