Chương 13 Phi vụ thành công
Bữa cơm của Vương gia diễn ra vô cùng ấm áp, trong khi Vương Nhất Thiên cùng Tạ Uyển Đình là một cặp khiến người lau mắt, thì Vương Nhất Bác liên tục quan tâm khiến Cố Quân vô cùng ngượng ngùng.
" Cố Quân, Vịt quay này là cố tình nhờ chú Lương ra phố mua về đấy, còn nóng anh ăn thêm đi" Vương Nhất Bác nhiệt tình thấy rõ, khi cây đũa của cậu kèm miếng vịt quay đã nằm trọn trong chén của Cố Quân
" Được rồi, tôi tự gấp được mà" ánh mắt anh không khỏi ngượng ngùng khi lướt qua hai người đối diện.
Nhưng Vương Nhất Thiên nào để ý chút vấn đề khác người của em trai, nếu không có Tạ Uyển Đình thì chút động thái lạ lẫm kia sẽ chẳng thể thoát khỏi mắt anh. Sau khi cảm giác được dưới lòng bàn đôi chân hơi dị động, ngước mặt lên nhìn nụ cười có chút mất tự nhiên của Cố Quân thì Vương Nhất Bác cũng cảm giác bản thân có chút thất thố, cậu nhìn phía đối diện ánh mắt si mê của Vương Nhất Thiên bèn nói
" Sao anh không trực tiếp đóng gói mang chị Đình về nhà luôn cho xong"
Sau câu nói của cậu, hai ngưòi đối diện lại rơi vào hai trạng thái khác nhau, Vương Nhất Thiên thì bình đạm xem như không, một nụ cười khẽ mím bất đắc dĩ không nói được nên lời, chỉ biết vun đũa gấp loạn che dấu chút hụt hẫng, còn Tạ Uyển Đình thì lại không tránh khỏi chút ngượng ngịu
Không phải không muốn mang cô ấy về nhà, chỉ là buổi cầu hôn lãng mạn đầy nến và hoa chỉ đổi lại bằng một câu "Xin lỗi Nhất Thiên, em chưa sẵn sàng"
Vương Nhất Bác vô tình nhắc đến lại khiến họ trở nên lúng túng, Cố Quân cặm cụi ăn phần mình dù sao cũng là chuyện gia đình họ, Vương Nhất Bác cũng thấy không khí có vẻ khác lạ nên cũng thôi đề cập thầm nghĩ " mặc xác anh, đến mất rồi đừng có mà ở đó hối tiếc"
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ, trừ bỏ Cố Quân có chút không quen, ăn xong Vương Nhất Bác lên phòng vọng lại một câu
" Cố Quân, tí ra ngoài cùng tôi một lúc"
Cả ba người ra ngoài phòng khách trò chuyện cùng nhau, Vương Nhất Thiên cùng Tạ Uyển Đình đã lấy lại vẻ cởi mở vốn có, họ cũng hỏi han vài câu Cố Quân ở bệnh thế nào, sau đấy điện thoại Vương Nhất Thiên reo lên, anh xin phép lên phòng nói chuyện.
Không gian phòng sau đấy phút chốc chỉ còn lại Cố Quân và Tạ Uyển Đình, thật lâu sau đấy Cố Quân mở miệng
" Chủ Tịch Vương là người tốt"
Tạ Uyển Đình cũng mím nhẹ tí trà trên bàn mà khẽ nói
" Em biết"
Cố Quân nhẹ giọng vu vơ
" Nếu em muốn, anh có thể giúp"
" Em vẫn chưa làm được gì?" Tạ Uyển Đình thoáng chút buồn
" Em đã làm được rất nhiều rồi" Cố Quân cúi đầu không rõ cảm xúc
" Vẫn chưa phải lúc" Tạ Uyển Đình nhìn xa xăm phía sân vườn rộng lớn
Buổi chiều mông lung, biệt phủ Vương gia lại bình yên đến lạ, mỗi một người một việc, dường như khói lửa chiến tranh chưa từng chạm đến nơi đây, hay chỉ là sự yên bình sau cơn sóng thần vùng dậy
" Chỉ là đến lúc phải chắc gì đã có được"
Từng lá cây vàng úa già nua thả mình trong gió, phất phơ không định hướng Tạ Uyển Đình lại trầm mình trong tâm tưởng, Cô là một cô bé sống ở thành phố Bắc Kinh, một cô bé bán hàng rong mong kiếm vài đồng về để có tiền chữa trị cho người mẹ đang bị hành hạ trong cơn bệnh tật, một ngày đông tuyết phủ đầy khắp ngõ, cô trở về bên góc nhà quen thuộc lại lạnh lẽo đến tê người, cái lạnh từ xương, từ tâm can phát ra, mẹ đã vĩnh viễn rời khỏi vào mùa đông năm ấy, cô ôm xác mẹ mà khóc róng giữa tuyết trời trắng xóa.
Không một ai để tâm, không một ai màn đến, bởi giữa thế sự đổi dời, khói lửa khắp nơi như thế này, kẻ chết đói, người chết bệnh, một mùa đông lạnh giá bao trùm có khi mở mắt đã thấy ngay xác người chết trong tuyết đó cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ, chính vì thế nó chẳng thể làm ngừng đi dòng thời gian vội vả, mọi người đều bận rộn tự lo thân, mấy ai lại quản chuyện bao đồng cả đống như hiện tại, bắt quá thì cũng có người đến dọn xác sau đấy quăng đại vào đống tha ma ở đâu đấy thôi, ai sẽ chịu dừng chân lại mà thấu cho nỗi lòng người còn sống.
Mẹ cô được chôn cất đàng hoàng như lời một người lạ tốt bụng nói với cô, sau đấy cô theo ông ta và chấp nhận một cuộc đời định sẵn. Sau cô mới biết được ông ta là một chỉ huy cao cấp trong nội bộ đảng cộng sản Trung Hoa, và ông ta đang cần một đội đặc nhiệm bí mật nhằm đào tạo những người ưu tú làm việc cho đảng cộng sản, thật may hồ sơ của cô lại rất phù hợp "trẻ mồ côi".
Vì bản thân không định hướng, vì ông ta lại rất tốt với cô, còn cả vì cái ân giúp cô chôn cất cha mẹ đàng hoàng, cô hiển nhiên đã trở thành đặc nhiệm, mà sau này khi lớn một chút cô càng thấu hiểu điều bản thân làm, nó đã chẳng bao quát được hai chữ ân nghĩa mà còn có cả lòng yêu thương dân tộc.
Chỉ là cô đã lỡ nặng lòng với một con cờ mình hạ xuống, lá cây nhẹ nhàng rời cành chọn về với đất, còn cô nặng nhẹ giữa nhiệm vụ và tình yêu liệu có giống như lá cây kia nhẹ nhàng mà chọn lựa?
Chỉ là đến lúc phải thì chắc gì đã còn
**************
Mặt trời chìm hẳn, đường phố đã lên đèn, xung quanh hai bên đường cũng có người bước đi mặc kệ thời thế đổi dời ra sao, trong xe ô tô cũng có chút không thoáng mấy, Cố Quân có vẻ hơi đăm chiêu về những chuyện sắp xảy ra, Vương Nhất Bác thấy vậy hạ thấp cửa sổ xuống cho gió lạnh thổi vào. Cố Quân quay sang mỉm cười nhìn cậu
" Đã đỡ nhiều không?" Vừa nói cừa ra dấu chỉ vào cánh tay mình
" Đã không còn đau nhiều, cảm ơn cậu"
Vương Nhất Bác phì cười
" Gì chứ cảm ơn tôi, tôi và anh giống nhau thôi đều là những người chán sống, tí teo vết thương đã là gì đúng không?" Cậu có ý xiêng anh khi mạo hiểm quay lại cứu cậu ở cánh rừng phía nam hôm trước
Cố Quân chỉ mỉm cười tùy ý cũng không trả lời, đoạn lâu sau đấy anh lại thở dài
" Thượng Hải lại sắp cuồn phong bạo vũ rồi đây"
Hai người đến một quán rượu, uống vài ly cho thư giản người, Cố Quân lại theo Vương Nhất Bác trở lại Vương gia, tùy thời lúc nào cũng bên cạnh theo sát làm đúng chức trách của một bác sĩ riêng
Sáng hôm sau, Thượng Hải không khí chìm nổi một tầng lạnh băng, hai bên đường từng chiếc xe ô tô xuyên qua, lính gác canh hai bên xê dịch dân chúng chừa đường để họ thực thi nhiệm vụ, vài chiếc xe bong kín chở một số phạm nhân đặc biệt đến bộ chính trị cao nhất ở Thượng Hải, đằng sau là một chiếc xe vũ trang chở đầy lính thuần sắc một màu quân trang xanh biếc, vai súng đã sẵn sàng phòng hờ trường hợp đặc biệt.
Dân chúng hai bên đường xôn xao, làm sao lại phô trương lớn đến vậy, họ lại bắt đầu phỏng đoán, Thượng Hải có lẽ lại chẳng yên bình rồi.
Vài ngày sau đấy bộ chính trị trung ương một phen lật trời khi bảng danh sách âm thầm cấu kết với quân Nhật được tiếc lộ, kể cả bằng chứng đều hẳn hòi, những người trong danh sách đấy lập tức cách chức, bắt giam chờ điều tra. Dân chúng một phen hoảng loạn, niềm tin vào quốc dân đảng cũng lung lay không kém
Tình hình căng thẳng đấy không chỉ riêng bộ chính trị trung ương phía đảng dân quốc mà trung tâm thương hội Nhật bản tại Thượng Hải không khí càng vô cùng đè nén, điện thoại liên tục từ Nhật Bản gọi sang, xe quân trang Nhật Bản đang tới lui không ngừng trước cửa thương hội..
Hanasaki mặt mày ngưng động khi được trung tướng Kamida gọi đến, rồi gấp rút rời đi nhanh chóng chưa đến một tách trà.
Nhật Hoàng đã có ý gọi trung tướng Kamida về nước, tình hình này lại không thể không dùng con bài cuối, Kamida âm thầm cầu mong chuyến hàng lần này nhập cảng thành công, trước mặt Nhật Hoàng ông sẽ có thể gỡ gạc được thế cuộc, ông âm thầm gọi sang về gia tộc Sato của mình để sắp xếp chỉ là có vẻ như không được như ý muốn.
" Con nếu muốn ta cùng cả gia tộc chôn cùng thì có thể không làm"
Chiến tranh sống còn là chuyện quá đổi bình thường, nhưng tranh đấu giữa các gia tộc với nhau cũng đâu thua một trận chiến nào, đã gọi là đấu thì sẽ có người thắng kẻ thua, cái được cái mất trong quá trình lại chẳng thể nào so được với cái kết quả cuối cùng, trong trận chiến nào cũng đều phải có sự hi sinh, mà hi sinh cho gia tộc, chết cho đất nước lại là cái vinh quang, dù cho là nam hay nữ cũng không thể thoát ly được cái vòng gông xiềng định sẳn được... một là chấp nhận, hai là chết...
Cố Quân ở lại Vương gia một tuần, vết thương của anh đã ổn định rất nhiều, anh và Vương Nhất Bác vẫn chung giường mà ngủ, đã có một chút xíu quen thuộc, rời đi lại mang theo vài phần luyến tiếc.
Tối hôm ấy vẫn như mọi khi cho đến khi anh nói
" Mai tôi trở về bệnh viện"
Bóng lưng Vương Nhất Bác vẫn lặng im anh tưởng cậu đã ngủ rồi, khẽ thở dài đắp hờ chiếc chăn chuẩn bị nhắm mắt thì bên kia chợt xoay người đối mặt.
Cậu không ngủ, chỉ là một tuần này đi tới đi lui đều gặp, hình như là như hình với bóng, đột nhiên anh bảo rời đi cậu lại cảm thấy không muốn, hơn nữa cậu cảm giác bản thân vô cùng phức tạp khi ở gần anh, thứ gì đó luôn không ngừng xao động, xáo trộn nhiễu loạn tâm trí cậu, cậu muốn tìm một lý do chính đáng nào đấy để giữ anh ở lại nhưng không có. Cậu nói
" Tôi thấy vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn" vì thời gian ở lại phòng Nhất Bác luôn giúp anh xử lí vết thương, nặng nhẹ thế nào cậu đều biết
" Tôi là bác sĩ mà, tôi biết mức độ hồi phục thế nào mà"
" Cố Quân, nói tôi biết anh muốn làm gì được không?"
Cố Quân đưa tay xoa lên đầu cậu
" Mỗi người đều có một bí mật riêng của mình, với cậu tôi lại không thể nói dối, đừng cưỡng cầu một ngày nào đấy cậu sẽ biết"
Như bắt được trọng điểm, thâm tâm lóe lên một chút hi vọng, bóng đèn ngủ nhẹ nhàng hắc lên ánh mắt sáng rực của cậu
" Sao lại không thể nói dối với tôi?"
Cố Quân nhìn sang cậu, đối diện với đôi mắt trông đợi nghiêm túc kia, thật muốn trêu cũng không đành lòng nổi.
" Vì tôi xem cậu là bạn"
" Bạn cũng có nhiều loại mà, tôi thuộc dạng nào?" Vương Nhất Bác vẫn cố chấp hỏi
Cố Quân đăm chiêu suy nghĩ, giọng cậu lại vang lên
" Có hơn cả Bành Sở Ân không?"
Cố Quân lại quay sang nhìn cậu, không hiểu câu nói của cậu là ý gì, ẩn ẩn trong đấy là sự hờn ghen vu vơ nào đấy rất lạ lẫm mà cả anh cũng không dám nghĩ. Cố Quân cầm quyển sách để gần gõ lên đầu cậu
" Thôi ngủ đi"
" Cố Quân" Vương Nhất Bác lại không chịu cứ cố tình kéo kéo chăn của anh
" Gì nữa"
" Nếu được làm con vật, anh muốn làm con gì nhất?"
" Đại bàng đi" Cố Quân một phen suy nghĩ
" Vì sao?"
" Vì đại bàng mạnh, lại hoạt động trên không, nó chỉ bắt nạt được đối thủ chứ đối thủ lại không thể nào bắt được nó"
" Cố Quân tôi muốn làm rồng"
Cố Quân nhìn cậu nghi vấn đợi câu trả lời, mặt cậu đầy tiếu ý
" Vì rồng mạnh hơn đại bàng nha, có thể đuổi kịp bắt được đại bàng đó"
Cố Quân lắc đầu chịu, sau đó ôm chăn xoay lưng về sau mà ngủ, Vương Nhất Bác cũng thu lại ý cười
Vì rồng mạnh hơn đại bàng có thể bảo vệ được cho nó.
Ba ngày sau một vụ nổ kinh hoàng, chiếc thuyền buôn của thương hội Nhật bản bốc cháy trước khi cập cảng, chuyện này vốn đối với nhân dân Thượng Hải lại chẳng mải mai ảnh hưởng đến, bởi cái họ cần giữa thời kỳ chiến loạn chỉ là sự yên bình, đủ ăn đủ mặc.
Nhưng với thương hội Nhật hay nói đúng hơn là với trung tướng Kamida là một một mũi tên chí tử, bởi sự việc làm lộ danh sách mật, địa vị ông ta đã xuống dốc không phanh trước Nhật Hoàng rồi, ông liên tục được điều về nhưng cố gắng bám trụ, trông chờ vào hơn một tấn thuốc phiện chuẩn bị nhập cảng, không ngờ trong một đêm, tất cả thuốc phiện chìm trong biển lửa trước khi cập bến, tất cả người vận chuyển đều cùng số phận bị thêu trụi như lô thuốc phiện kia, khiến cho giờ ông đã không còn một lý do nào để bám trụ lại.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt ông xuất hiện một tia sợ hãi, cho dù đã chuẩn bị dọn sẵn một đường lui nhưng gia tộc xuống dốc là điều không thể tránh.
Trong khi bên Kamida bù đầu gỡ rối thì tại quán rượu Hàn Môn tầng cao, Vương Nhất Thiên cùng Giang Mẫn Nhi vui vẻ cạn ly mừng phi vụ thành công, không biết từ đâu tin tức truyền đến thương hội Nhật Bản chuẩn bị cập cảng lô thuốc phiện lớn, nên cả hai đã bắt tay âm mưu triệt tiêu đống thuốc độc ấy của chúng, phần vì mâu thuẫn kinh doanh của Vương Nhất Thiên, phần vì tư thù của Giang Mẫn Nhi nhưng hơn tất cả là lòng yêu nước của họ... thuốc phiện là một loại độc tố ăn mòn tâm trí người ta, khiến người phụ thuộc vào nó, rất dễ bị lợi dụng điều khiển, họ là người của kinh thương thừa biết lãi tức khi kinh doanh loại mặt hàng này, nhưng họ khinh bỉ không thèm chạm đến, đất nước giữa cơn khói lửa, họ không giúp được gì nhưng cũng không muốn nó tệ càng thêm tệ, hơn một tấn thuốc phiện đầu nhập vào là cả một thế hệ tiêu tan. Họ tự hào dù là tư thù riêng nhưng vẫn không thẹn với lương tâm vì đã gây ra thiệt hại lớn đến vậy.
" Lần này Kamida khó lòng chèo chống nổi" Vương Nhất Thiên bắt chéo chân, ly rượu cầm hờ, nụ cười pha thêm nhìu phần chế giễu
Giang Mẫn Nhi vẫn đứng dựa vào vào quầy pha chế trên mặt tiếu ý tràn lan, nhưng tận sâu trong đôi mắt lại có chút không cam tâm.
" Hắn là loại người nào cơ chứ, dã tâm bừng bừng nhiêu đấy chẳng thể nào dìm chết hắn được đâu, với lại hắn ta có thù tất báo, đã chấp nhận chạm đến chúng ta phải dự trù sẵn biện pháp đối phó khi hắn phản công"
Vương Nhất Thiên cười to
" Bà chủ Giang yên tâm, hắn có muốn chưa chắc Nhật Hoàng hắn đã cho phép"
Giang Mẫn Nhi ánh mắt lóe sáng
" Chủ tịch Vương có người trong thương hội Nhật"
Vương Nhất Thiên từ chối câu trả lời bằng một nụ cười tự tin, cả hai không nói nhưng những gì cần hiểu đã không nhất thiết thành lời.
*********
Mọi người sáng an nhé! ❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top