Chapter 17.
Vừa sáng sớm, Tuyên Lộ sau khi rời khỏi ngôi biệt thự đã chôn chân mình mấy ngày qua liền có thể thở phào nhẹ nhõm đi ba phần, cô cố gắng gượng tí hơi sức yếu ớt của mình mà lê đôi chân trên con đường phủ đầy tuyết trắng kia. Cái giá lạnh của mùa đông cứ từng đợt ồ ạt tấn công cơ thể nhỏ nhắn sớm đã gầy gò đến đáng thương này, đem thân ảnh người con gái mà dần nuốt chửng vào màn tuyết trắng xóa.
Đi bộ một lúc lâu, ước chừng cũng đã cách khá xa ngôi biệt thự xa xỉ kia, cô mới có thể bắt gặp được một chiếc taxi. Bởi biệt thự của hắn nằm trong khu nhà cao cấp ở Hà Nam, vốn là khu nhà cao cấp thì làm gì có người nào không có xe đến nỗi phải bắt taxi đi, bởi vậy Tuyên Lộ phải đi suốt một quảng đường xa, đi đến đôi chân sớm bị đôi giày thể thao chật cứng bó sát đến rướn máu mới có thể bắt lấy một chiếc xe taxi trung cấp.
Vừa bước lên xe, có lẽ đó cũng là lúc chút hơi sức yếu ớt của cô bị trút cạn. Vì thể lực cô vốn yếu, lại một thân lê chân đi bộ suốt hơn 30 phút, trên người chỉ là một lớp quần áo mỏng, giữa cái thời tiết lạnh buốt heo hốc của Hà Nam, sớm đã đem cô gái nhỏ này mà ngang tàng đông lạnh. Cô ngã người ra sau ghế, đem dây an toàn thắt qua eo.
Một ông chú với gương mặt chữ điền phúc hậu, nhưng làn da đen rám nắng lấm tấm đồi mồi sớm đã bị những nếp nhăn làm già đi, ước chừng cũng độ 50. Đôi bàn tay gầy gò nhăn nheo của ông đưa tay gạc cần xe, miệng nở nụ cười hiền từ nhìn qua kính chiếu hậu, giọng nói ông có chút run run.
"Cháu à cháu đi đâu?"
"Đưa cháu đến Bắc Kinh, tập đoàn Lục Nam."
"Xa như vậy sao cháu không đi tàu hỏa? Ông già như ta chạy xe có chút lề mề."
"Không sao, ông chứ chở cháu đi, cháu sẽ trả thêm tiền."
Tuyên Lộ khẽ nói, giọng nói đã bảy phần yếu ớt, dường như thời tiết hanh buốc như này đã khiến cô trở bệnh, đôi môi trắng bệch khiến cho thần sắc cô trông tiều tụy hẳn ra.
Người tài xế cũng chẳng hỏi gì thêm, cứ đưa tròng mắt đục ngầu liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được thân ảnh người con gái bé nhỏ đó sớm đã nhắm nghiền đôi mắt mà thiếp đi, chắc có lẻ do đã thấm mệt.
Chiếc xe taxi màu vàng cũ kĩ này nổ máy, sau đó liền không nhanh không chậm mà chạy đi. Từ Hà Nam đến Bắc Kinh, sớm lắm cũng 9 tiếng đồng hồ. Chiếc xe taxi cứ vậy chạy suốt 9 tiếng, vượt hết bão tuyết này đến bão tuyết khác, đôi lúc là dừng lại tiếp nhiên liệu.
Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn Lục Nam cũng là lúc mặt trời lặn xuống sau núi, ước chừng cũng đã 17-18 giờ tối. Chú tài xế liếc thấy Tuyên Lộ vẫn còn đang ngủ, trông có vẻ cô gái này phải mệt mỏi đến nhường nào mới ngủ mê man suốt 9 tiếng đồng hồ, lại còn nằng nặc đi từ Hà Nam về Bắc Kinh ngay trong sáng sớm.
Định bụng sẽ để cô ngủ thêm một tí, nhưng nhìn đồng hồ có vẻ cũng đã chiều tối, ông cũng không thể cứ ngồi đó trông cô ngủ, cứ dây dưa có thể đến cả chỗ ngủ cũng không có. Từ Bắc Kinh về Hà Nam cũng phải mất rất nhiều thời gian, bây giờ đã là chiều tối, nếu cứ như vậy đi về sẽ chạy xe xuyên suốt đêm dài, mà trời trở lạnh, từng tuyết lớp trơn trợt bám đầy trên đường cao tốc, dù cho nhân viên có dọn dẹp cỡ nào thì cũng vậy, ông lại còn là một ông lão già nua sức chạy xe lại chẳng còn bền bỉ như đám thanh niên thân dài vai rộng kia nữa, nên vẫn là tìm một chỗ nào đó đợi đến sáng mai thì về Hà Nam.
Suy nghĩ một hồi, ông cuối cùng vẫn là quyết định nhẹ lay người Tuyên Lộ. Tuyên Lộ trong cơ mê man vì có người lay động mình nên khẽ mở mi mắt, thấy ông chú tài xế đôi bàn tay run run nhẹ đặt lên vai cô, giọng khàn khàn báo đã đến nơi cô mới choàng tỉnh lại, nhẹ đưa tay mở khóa an toàn.
Cô bước xuống xe, nhưng có lẽ do ngồi quá lâu trong xe nên khi vừa đặt chân xuống đất, cơ hồ tầm nhìn trước mắt đều hóa đen, một cơn chóng mặt hoa mắt kéo đến, khiến cả thân thể của cô ngã nhào xuống đất, đem đôi mi lần nữa khép hờ, nhưng trong cơn mê man, cô nghe có tiếng ai đó gọi mình.
"Tuyên Lộ.. Chị Tuyên Lộ về rồi.. Mau, mau đi báo cho anh Thành..."
Một đám người vest đen thấy có một cô gái nhỏ đứng cạnh taxi dáng người quen thuộc, lại còn bỗng dưng ngất xỉu nên vội chạy đến. Đúng như bọn họ nghĩ, người mà bọn họ chạy đôn chạy đáo tìm cả tuần nay, cũng vì cái người này mà hết lần này đến lần khác bị Trác Thành mắng cho không ngẩn mặt lên nỗi cuối cùng là tự mò về ngất trước cổng Lục Nam.
Trác Thành đang họp ở văn phòng tầng 9 của tòa nhà cao chọc trời Lục Nam này, vừa nghe đàn em sỗ sàng mở tung cánh cửa phòng họp, điệu bộ rắp ráp báo Tuyên Lộ đã về, y liền bỏ dở cuộc họp, cũng chẳng quan tâm đám người trong hội đồng quản trị khuyên ngăn, cứ thế mà chạy thẳng ra khỏi phòng họp, hướng đến phòng nghỉ riêng của chủ tịch - nơi Tuyên Lộ cô đang nghỉ ngơi.
Sau khi nghe lại đôi lời từ người tài xế, Trác Thành khẽ nghiêng người suy tư gì đó, sau đó kí séc đưa cho người tài xế, còn sắp xếp cho ông ta ổn thỏa chỗ ở qua đêm nay. Theo lời ông chú đó nói, Trác Thành y cũng đã đoán được 7 phần của chuyện này, nhưng chung quy vẫn là đợi Tuyên Lộ tỉnh lại mới có thể hỏi rõ mọi chuyện.
Tuyên Lộ mơ màng tỉnh lại cũng là giữa khuya, cô cảm thấy cạnh tay mình có một sức nặng đè lên, làm đôi tay cô không mấy cử động được. Nhẹ đưa đôi mắt nhìn xuống, liền thấy một nam nhân gối đầu vào tay cô như một đứa trẻ, Trác Thành có lẽ vì chăm cô mà mệt đến thiếp đi rồi. Cô cố rục rịch chuyển động, ý muốn sửa lại tư thế cho Trác Thành để y có thể thoải mái hơn, nhưng chút động tác nhỏ của cô lại vô tình đánh thức Trác Thành. Y nhanh nhạy đưa tay đỡ lưng cô ngồi dậy tựa vào thành giường, rót cho cô một ly nước ấm.
"Tỉnh rồi à, chị còn khó chịu ở chỗ nào không?"
Tuyên Lộ lắc đầu, mắt đã rưng rưng, tay thì bấu mạnh vào tay Trác Thành, run run nói.
"Trác Thành em phải cứu Tiêu Chiến, chị đã nợ em ấy rất nhiều, chị không thể để Nhất Bác giết Tiêu Chiến nữa.."
"Được rồi chị đừng lo, em sẽ tìm được Tiêu Chiến."
Trác Thành đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, nhằm ý an ủi, mong chút hành động nhỏ của mình có thể lắp đi tí sự lo lắng sợ hãi trong lòng cô. Thấy tâm tình cô đã khá ổn hơn, y lần nữa nhẹ giọng hỏi.
"Chị có biết Tiêu Chiến cậu ấy bị giam ở đâu không?"
Tuyên Lộ nức nở: "Chị không biết, từ lúc bị bắt đến giờ chị vẫn chưa được gặp Tiêu Chiến. Nhất Bác nhốt chị ở một ngôi biệt thự nằm ở phía Nam Hà Nam."
Trác Thành có chút tức giận, nên đem hết thấy sự phẫn nộ trong lòng bộc bạch qua một cái đấm mạnh xuống mặt bàn. Nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Khốn nạn. Tên khốn đó có làm gì chị không? Cậu ta không biết chị là ai sao?"
"Không, lúc ở bệnh viện Tiêu Chiến đã van xin chị dù cho thế nào cũng không được nói ra, trừ khi em ấy chết..
....nhưng mà em ấy chết rồi thì chị nói ra còn có ích gì nữa chứ."
Trác Thành lần nữa uất giận.
"Tiêu Chiến biết cậu ta có ý hại mình lâu rồi, chỉ là không muốn tin. Nếu không phải ngay lúc Tiêu Chiến chỉ còn nửa cái mạng, vùi mình vào đầu xe ô tô vỡ nát kia mà mở miệng van xin em đừng tổn lại đến cậu ta, em đã sớm đem cái tên Nhất Bác đó đánh đến chết đi sống lại."
Trác Thành thở dài ngao ngán, dừng một nhịp rồi nói tiếp.
"Chỉ trách cậu bạn này của em lại đa tình đa túc như vậy, yếu đuối nhu nhược như đàn bà. Bị cậu ta hại thảm như vậy, còn ngu muội mà không nỡ tổn hại cậu ta."
Tuyên Lộ lại lần nữa đem hết thảy sự lo lắng của mình theo tuyến lệ tuông trào ra. Mi mắt ướt nhèm được bàn tay to lớn ấm áp của Trác Thánh sờ lấy, đem loạt chất lỏng ấm nóng kia mà lau đi. Trác Thành nắm lấy tay cô vỗ vỗ vài cái, dùng giọng diệu nhẹ nhàng ôn nhu đối nghịch với tông giọng lạnh lùng khản đặc ban nảy mà vỗ về.
"Ngoan, chị đừng khóc nữa. Em sẽ giải quyết chuyện này thay chị."
"Nhưng mà.."
Tuyên Lộ ngập ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Không nhưng nhị gì hết, nếu chị còn khóc nữa em sẽ hôn chặn miệng chị lại."
Trác Thành nói ra một câu lại tỉnh táo như vậy, cũng chẳng thấy một tí biểu cảm biến sắc nào hiện lên trên khuôn mặt anh tú của y. Thế nhưng trái ngược lại với Trác Thành, Tuyên Lộ lại vì câu nói đó mà đen cả mặt, đôi mắt lần nữa mở to ngạc nhiên nhìn y.
"Trác Thành em lo lắng đến hóa rồ à? Chị là chị của em đó."
"Chị là chị của Tiêu Chiến, là vì em theo Tiêu Chiến mới gọi chị là chị, từ khi nào Trác Thành này lại là em của chị?"
Trác Thành y thành công chặn miệng Tuyên Lộ rồi, cô cũng chẳng phán kháng được gì nữa. Đúng thật như y nói, Tuyên Lộ cô vốn chẳng phải là chị của y, vì Trác Thành vốn thân với Tiêu Chiến từ trước, nên cũng thuận miệng gọi theo. Chỉ là cái lời nói nửa thật nửa đùa của Trác Thành đúng là làm cho con người ta suy ngẫm.
"Đêm nay chị ngủ ở đâu?"
"A..hả..?"
Tuyên Lộ ngạc nhiên.
"Em hỏi chị đêm nay sẽ ngủ ở đâu? Chị đang suy nghĩ gì vậy? Hay là chị đang suy nghĩ tới lời em vừa nói?"
Trác Thành nhẹ giọng hỏi.
"À à về biệt thự của..chị đi."
Thấy cô có vẻ lúng túng bởi câu nói vừa rồi, Trác Thành y chỉ cười cười đáp.
"Chị không cần để tâm lời em nói đâu, em chỉ muốn dọa cho chị đừng khóc nữa thôi, chứ không hề có ý đó, chị cũng không cần phải căng thẳng như vậy."
"Chị.. Chị không có căng thẳng."
Tuyên Lộ nặng ra từ "chị" cũng khá vất vả và gượng gạo, bởi vốn dĩ câu hỏi vô tư kia của Trác Thành đã chọc trúng tâm đen của cô, nên có chút chột dạ.
______________
Thích thì thả sao nha☺✨
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top