6
Tất cả mọi người tiếp tục làm việc khi Ratchet gõ trên máy tính chính. Cái nhỏ hơn đã bị Optimus phá hủy hoàn toàn. Ratchet thở dài một cách mạnh mẽ và nắm chặt tay. Anh cảm thấy thật có lỗi khi nổi giận với Optimus. Anh ấy không nói gì và Ratchet ngĩ rằng đó là vì anh ấy đang buồn. Ratchet tự hỏi liệu mình có nên đi tìm anh ta không.
"Ratchet!" Ratchet nhảy dựng lên và điên cuồng nhìn xung quanh, trước khi nhìn vào người vừa hét lên.
"Rafael, có chuyện gì sao?" Ratchet hỏi khi bước đến khu vực dành cho con người. Rafael cười toe toét một cách vui vẻ và đẩy kính lên.
"Tôi đã tìm thấy nó. Dự án mà bạn đang thực hiện. Nó không bị phá hủy." Anh vừa nói vừa cười rạng rỡ. Ratchet chớp mắt vài lần rồi mặt của anh nở một nụ cười.
"A ha! Rafael bạn không bao giờ làm tôi hết kinh ngạc." Anh vừa nói vừa cười. Anh ta đi đến chỗ máy tính và Rafael đã tải nó lên. Người bác sĩ lại cười nhiều hơn.
"Tôi không biết nên làm gì để cảm ơn anh cho đủ." Ratchet nói khi đọc nó. Anh ấy gõ thêm một vài thứ và nó đã hoàn thành. Anh ta chạy đi tìm Optimus để khôi phục anh ta. Rafael mỉm cười khi quan sát Ratchet.
"Chà... Tôi chưa bao giờ thấy Ratchet vui vẻ như vậy. Nó thực sự kỳ lạ." Miko vừa nói vừa quan sát. Rafael nhìn cô và chỉnh lại kính.
"Hãy tưởng tượng về nó như thế này. Nếu Jack bị thay đổi thành thứ gì đó trái với ý muốn của anh ấy, bạn sẽ làm gì đó để thay đổi anhh ấy trở lại, phải không?" Rafael hỏi. Miko gật đầu và Jack hơi đỏ mặt.
"Tôi cố gắng đặt mình vào vị trí của họ... hoặc những người khác. Bằng cách đó, tôi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra và tôi có thể cố gắng giúp đỡ." Rafael nói và lại chỉnh kính. Hai người còn lại chỉ biết nhìn nhau.
Vài phút sau Ratchet trở lại với vẻ lo lắng. Mọi người dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh ta một cách chăm chú. Ratchet nhìn qua căn phòng và thấy mọi người vẫn đang đưa energon về kho lưu trữ. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cổng và đôi mắt anh mở to vì sợ hãi.
"Ôi không." Anh hổn hển chạy đến chỗ nó.
"Ratchet, có chuyện gì vậy?" Arcee hỏi khi dừng lại trước cổng.
"Optimus đã biến mất." Anh lẩm bẩm và nhìn mọi người. "Có thể anh ấy... thậm chí còn không có ở trong căn cứ." Ratchet lẩm bẩm. Những người khác đã bỏ những gì họ đang làm. Bulkhead và Bumblebee quay trở lại khi Ratchet con người và Arcee lục soát căn cứ.
~
Optimus lang thang quanh mỏ energon một cách vô định. Anh ấy đã nhìn thấy mọi người ra vào và anh liền trốn ở đằng sau tảng đá. Khi anh ấy nghĩ rằng mình đã an toàn, anh ấy đi xuống một đường hầm. Anh ấy không muốn mọi người đưa anh ấy trở lại căn cứ cho đến khi anh ấy khám phá hết mọi thứ ở đây. Anh ấy bắt đầu cảm thấy buồn chán và bắt đầu ngân nga một bài hát mà Miko đã dạy cho anh ấy. Miko thỉnh thoảng hay hát những bài ngẫu nhiên để xem Optimus có thể thuộc được những gì cô đã hát. Optimus bắt đầu lặng lẽ hát.
"Hãy nói với mọi người rằng tôi đang trên đường thám hiểm.
Những người bạn mới và những địa điểm mới để khám phá.
Với bầu trời xanh phía trước, vâng, tôi đang trên đường đến và không có nơi nào khác mà tôi muốn đến."
Optimus hát khi anh lang thang quanh các đường hầm. Anh không chắc mình sẽ đi đâu nhưng anh biết mình phải khám phá nơi này.
"Hãy nói với mọi người rằng tôi đang đi trên con đường của mình và tôi yêu từng bước đi của mình."
Anh mỉm cười khi nhìn những bước đi của mình.
"Và mặt trời đang lặn tôi không thể bỏ nụ cười này trên khuôn mặt mình."
Anh cười toe toét một cách hạnh phúc khi đang đi lang thang.
"Vì không có gì bằng việc được gặp lại nhau..."
Anh nói nhỏ dần rồi đột ngột dừng lại.
Anh ta nhìn xung quanh và nhíu hàng mi nhỏ của mình. Anh nhận ra rằng mình đã không chú ý và giờ đã bị lạc. Anh lặng lẽ thút thít và nhìn xung quanh. Anh ấy biết rằng nếu mình bị lạc, thì anh ấy phải nhờ ai đó giúp đỡ. Nhưng không có ai xung quanh các đường hầm. Anh sụt sịt một cách buồn bã và vừa đi vừa khẽ hát. Hy vọng rằng sẽ có ai đó tìm thấy mình.
Anh ta rẽ vào một góc đường hầm và đột ngột dừng lại khi nhìn thấy hai người Cybertron với những khẩu súng đang nhắm vào anh ta. Anh tự hỏi rằng liệu họ có thể giúp đỡ được gì cho anh không. Anh hơi run và thút thít trước những khẩu súng. Cả hai người máy đều hạ thấp khẩu súng xuống khi họ quan sát anh.
"XIN CHÀO." Optimus khẽ nói. Hai người máy nhìn anh chằm chằm rồi lại nhìn nhau. Họ biết rằng đây chính là Prime bằng cách nhìn Optimus. Họ đã nghe nói rằng anh ta đã bị biến thành một đứa trẻ, nhưng không biết rằng đó là sự thật.
"Tôi là Optimus Prime." Optimus nói và mỉm cười. "Đây là Brian." Anh kéo chiếc cờ lê ra khỏi lưng và cho họ xem. Hai Decepticon ngây người ra nhìn anh.
"Bạn tên là gì?" Optimus vừa hỏi vừa ôm chiếc cờ lê và cười rạng rỡ. Họ chỉ nhìn anh với vẻ hoài nghi. Đây là người mà họ sợ? Không thể nào.
"Tôi sẽ đặt tên cho bạn...." Optimus nhăn mặt khi nghĩ và chỉ vào một người. "Đây là Peter còn bạn của bạn thì có thể là Cullen." Anh nói một cách tự hào.
Họ đã nghĩ rằng khi Optimus còn là trẻ con, họ có thể đưa anh ấy đi theo mình mà không cần phải đánh nhau. Họ nhìn nhau một lần nữa và quyết định chơi trò chơi nhỏ của anh ấy. Người mà anh ấy gọi là Peter nhìn lại con đường mà họ đã đi. Trong khi Cullen nhìn ở phía đằng sua của Prime bé nhỏ.
"Bạn bị lạc?" Peter hỏi và biến khẩu súng của mình thành tay. Optimus ngước nhìn anh bằng đôi mắt lớn màu xanh lam và chậm rãi gật đầu khi tay anh giữ chặt cái cờ lê.
"Có lẽ chúng tôi có thể giúp." Cullen vừa nói vừa chuyển khẩu súng của mình trở lại tay. "Chúng tôi biết một người đang tìm kiếm bạn." Anh ta lẩm bẩm.
Optimus cười rạng rỡ và tay thì ôm chặt chiếc cờ lê. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của anh ấy và bảo anh ấy đừng tin họ. Anh do dự và nhìn họ bằng đôi mắt lớn màu xanh của mình. Anh nhìn xuống đường hầm và biết rằng mình đã thực sự bị lạc. Anh ấy không muốn thám hiểm nơi này nữa và muốn ở bên gia đình của mình. Anh nhìn vào Decepticons.
"Bạn sẽ đưa tôi đến với mọi người?" Optimus khẽ hỏi và họ gật đầu. Peter ra hiệu cho Optimus đi theo và dẫn dường xuống một đường hầm. Cullen đi phía sau họ và thận trọng nhìn quanh. Optimus cười rạng rỡ và ngân nga khe khẽ trong giây lát.
"Tôi có thể cầm tay bạn không?" Optimus hỏi khi nhìn vào Decepticon trước mặt. Peter liếc nhìn anh qua vai của mình
"KHÔNG." Anh lẩm bẩm và tiếp tục bước đi.
"Ờ được rồi." Optimus lầm bầm lộ rõ vẻ thất vọng. Anh ấy ước Bumblebee ở đó, anh ấy luôn giữ tay của mình. Anh chỉ muốn cảm thấy an toàn.
Sau vài phút, anh ta nhge thấy tiếng khoan và anh ta khẽ thút thít trước âm thanh đó. Anh nắm chặt cờ lên trong tay và nhìn xung quanh khi họ tiến tới chỗ của một người máy cao lớn. Optimus nhíu mi và đeo cờ lê lên lưng lần nữa. Anh ấy đã nhận ra đó là Decepticons. Cullen bế Prime bé nhỏ lên và đặt anh lên một tảng đá để đối diện vói lãnh chúa. Optimus nheo mắt lại và nắm chặt tay.
Megatron nhìn vào Prime bé nhỏ và nhướn một bên mày lên. Optimus lườm anh ta và bật mặt nạ của mình lên.
"Tôi là Optimus Prime!" Optimus hét lên khi giơ cao tay của mình lên không trung. "Tôi sẽ bảo vệ hành tinh này khỏi.... bạn và bạn là một con quái vật!" Optimus hét lên và biến đôi bàn tay của mình thành những khẩu đại bác.
"Người thật sự cho rằng ta sợ ngươi?" Megatron cười một cách đen tối. "Ngươi thậm chí còn không cao bằng thú cưng của ngươi." Megatron cười khẩy. Optimus lườm và bắn vào anh ta. Meagtron tránh phát súng một cách dễ dàng và cười khúc khích khi bước lại gần Optimus.
"Ngu ngốc." Megatron lẩm bẩm và nhìn Optimus khi Optimus chớp mắt vài lần. "Ta đã được Shockwave thông báo rằng ngươi có thể sẽ bị mất trí." Megatron cười khẩy và bước về phía trước.
"Nói cho ta biết, Optimus. Cảm giác của ngươi như thế nào khi bị thu nhỏ thành một thứ trẻ con?" Hắn vừa nói vừa cười một cách nham hiểm rồi cúi xuống ngang tầm Optimus. Optimus ngây người nhìn Megatron một lúc rồi nhìn những khẩu súng của mình. Anh cảm thấy mình có vẻ hơi lạc lõng và mở mặt nạ của mình.
"Ta có thể nói rằng ngươi không biết ta đang nói gì." Megatron cười khẩy và đứng thẳng dậy. "Đưa anh ta đến chỗ Nemesis. Shockwave có thể vui vẻ một lúc khi thử nghiệm anh ta." Megatron vừa nói vừa quay lưng bỏ đi.
"Súng..." Optimus khẽ nói và cười rạng rỡ. "Sơn!" Anh ta hét lên và bắn vào Megatron bằng những khẩu súng của mình.
Megatron hét lên và loạng choạng khi phát đạn trúng lưng của mình. Hắn quay người lại và trừng mắt nhìn Optimus. Optimus ré lên một cách sung sướng và nhảy xuống khỏi tảng đá.
"Bắt lấy anh ta!" Megatron giận giữ hét lên khi prime bé nhỏ bỏ chạy. các Vehicon chạy theo Optimus và nhanh chóng bắt kịp.
"Các Autobot!" Optimus hét lên khi anh ta giơ hai tay lên không trung. Các Vehicon đột ngột dừng lại và điên cuồng nhìn quanh để tìm Autobots.
"Tranferm và tung ra!" Optimus hét lên khi anh tiếp tục chạy. Anh loạng choạng một lúc rồi biến thành một chiếc container và lái vòng quanh.
Các Vehicon bắt đầu bắn vào Optimus nhưng anh ta quá nhỏ và quá nhanh. Anh đổi hướng và bắt đầu quay trở lại con đường mà anh đã đi. Megatron gầm gừ giận giữ và cũng bắn.
"Hãy nói với mọi người rằng tôi đang trên đường đến với những người bạn mới và những địa điểm mới để khám phá!
Với bầu trời xanh phía trước, vâng, tôi đang trên đường đến và không có nơi nào khác mà tôi muốn đến!"
Optimus vừa hát vừa lái xe nhanh hơn. Anh dừng lại và suy nghĩ về lời bài hát.
"Ngoại trừ những thứ mà tôi muốn có được!"
Optimus hát và rẽ vào một góc.
Những Decepticon tiếp tục tấn công anh ta và anh ta có thể nghe thấy tiếng hét của Megatron. Anh lặng lẽ thút thít và cố gắng để không khóc. Việc ca hát đã giúp cho anh ta không khóc nhưng nó sẽ dẫn Decepticons đến chỗ của anh ấy. Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nhưng biết mình không nên dừng lại.
Một phát súng từ Megatron rơi xuống đất ngay sau Optimus. Optimus hét lên khi anh ta bay trong không trung. Anh ta biến hình và cố gắng đỡ lấy bản thân mình. Anh ta tiếp đất bằng ngực và trượt đi một chút trước khi dừng lại.
"Ối!" Anh sụt sịt một cách buồn bã và run rẩy đúng dậy. Anh cảm thấy những giọt nước mắt lấp đầy mắt của mình và anh thút thút khi nghe thấy Decepticon đến gần.
Optimus run lên vì sợ hãi và vấp ngã. Anh ấy bắt đầu chạy nhưng cứ vấp ngã và bắt đầu khóc nức nở. Anh ấy nhìn ra phía sau khi rẽ vào một góc và va vào một thứ gì đó rất cứng. Anh ấy lùi lại và nhìn lên người Cybertron khi đôi mắt của anh mở rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top