Chương 19

Mới đây mà tôi đã vào công tuy làm được một tháng. Mỗi ngày tôi đều đến và tan sở như mỗi người, nhưng thật chất ra thì tôi chỉ đến để che mắt mà thôi. Tất cả mỗi công việc đều do một tay Hiền Quân giải quyết. Cậu ấy là một người rất tài giỏi, về đến công tuy chẳng bao lâu mà đã giải quyết mỗi việc đâu vào đó. Làm mỗi người ai cũng nghĩ tôi tài giỏi lắm. Hôm nay công tuy có nhận thêm nhân viên mới, trong đó có thêm một thư ký cho tôi.

-Cộc...cộc...

-Vào đi

-Dạ! Thưa phó tổng, thư ký mới của ngài đã đến

-Cho cô ấy vào

Tôi tạm thời tắt máy vì lúc đó tôi đang chơi game, còn Hiền Quân thì đang xem xét giấy tờ để chuẩn bị công việc. Một lúc sau một cô gái bước vào. Tôi ngước mặt lên nhìn người con gái ấy, rồi tôi lại ngẩn ngơ nhìn cô ấy. K những chỉ tôi mà cả Hiền Quân cũng thế.

-Chào ngài! Tôi tên là Hoàng Bảo Lâm là thư ký mới của ngài

-(HQ) Bảo Lâm! Là em sao?

-(BL) Ủa, anh Hiền Quân! Sao anh lại ở đây?

-Anh là trợ lý của phó tổng

-Hả! Vậy chị Bảo Nghi có biết k?

-Hôm trước anh có gặp cô ấy

-Em là thư ký mới của tôi sao?

Bảo Lâm giật mình quay lại khi nghe tôi hỏi...

-Dạ!

-vậy cậu hãy sắp xếp công việc cho cô ấy đi

Nói rồi tôi bước đi ra khỏi phòng. K biết sao tôi lại phản ứng như thế nữa. Vì do quá bất ngờ về sự xuất hiện của Bảo Lâm hay do tôi k thích khi nghe ai đó nhắc về chuyện của Bảo Nghi và Hiền Quân?

-(HQ) Anh ấy sao vậy?

-(BL) Em cũng k biết nữa (Bảo Lâm đưa mắt xa xâm nhìn theo hướng tôi vừa bỏ đi)

Từ khi Bảo Lâm vào làm ở công tuy thì tôi, Bảo Lâm và Hiền quân cùng làm chung một phòng. Chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau, đa phần chỉ có Bảo Lâm và Hiền Quân bàn luận với nhau về công việc, còn tôi thì cứ ngồi im trên bàn máy tính để chơi game. Nhiều lúc Bảo Lâm k hiểu điều gì hỏi tôi thì tôi cứ kêu cô ấy hỏi Hiền Quân đi. Hôm nay khi tôi đang ngồi chơi game thì Bảo Lâm xuất hiện sau lưng tôi.

-Ủa, anh đang chơi game sao!

-Em đừng để ý đến chuyện của anh. Hãy làm công việc của mình đi

-Mà sao anh lại k làm mà chơi game

-Anh đã nói là em đừng quan tâm đến

Tôi tiếp tục chơi game, k để ý coi phản ứng của Bảo Lâm thế nào. Bảo Lâm thì vẫn đứng đó nhìn tôi. Khi tôi quay lại nhìn thì thấy cô ấy đang gớm gớm nước mắt. Tim tôi bổng xót xa. Bảo Lâm bỏ chạy ra khỏi phòng, vào lúc đó thì Hiền Quân đã ra ngoài giải quyết công việc. Tôi rất muốn được đuổi theo nhưng tôi hiểu tôi cần phải lạnh lùng với cô ấy. Như thế sẽ tốt hơn cho cả 2. Khi Bảo Lâm vừa chạy khỏi thì cũng có người mở cửa bước vào.

-Đi ra khỏi (Tôi hét lớn vào người đó khi bản thân tôi vẫn chưa biết rằng người đó là ai)

-(Bảo Nghi) Anh làm gì mà nạt nộ ai vậy?

-Cô đến đây làm gì?

-Anh thật là quá đáng, anh đã làm gì để Bảo Lâm phải khóc như vậy?

-K liên quan đến cô

-Tôi nói cho anh biết, anh k có cái quyền nạt nổ với em tôi. Dù cho anh có thật sự là anh rể của nó thì anh cũng k được quyền làm thế

-Tôi làm gì k cần phải giải thích với cô

-Anh tưởng anh là chồng thật của tôi sao. Chúng ta cũng chỉ là chồng hờ vợ tạm mà thôi. Anh k có cái quyền hạn để làm điều đó

-Cô nghĩ tôi muốn làm chồng cô sao

-Bộ anh thật sự muốn giúp tôi hả. K phải anh cũng lấy tôi làm người thay thế để người con gái anh yêu nản lòng vì anh sợ cô ấy sẽ biết anh là con gái sao

-Được lắm, nếu muốn thì bây giờ chúng ta có thể ly dị. Đám cưới này chỉ là một vợ kịch mà thôi. Hãy chia tay đi, để cô có thể đường đường chính chính đến với Hiền Quân

-Ý anh là sao hả!

-Tất cả những gì cô làm đều là vì Hiền Quân. Bây giờ anh ta đã về thì chúng ta cần gì phải đóng tiếp cái vở kịch này nữa. Cô có thể đến với người cô vẫn luôn yêu mà

-Anh...

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Tôi và Bảo Nghi đều sững sốt khi nhìn thấy Bảo lâm và cả Hiền Quân nữa. Họ đã đứng đó từ khi nào và có nghe được những lời nói của tôi và con nhỏ đó k?

-(Tôi hét lớn) Sao 2 người vào mà k gõ cửa

-(BL) Anh đừng dùng cái cách đó để nói chuyện với em nữa. Em đã nghe hết tất cả rồi. Những gì hai người nói có phải là sự thật k?

-(BN) Bảo Lâm! Em hãy nghe chị nói (Con nhỏ này sợ Bảo Lâm sẽ nói lại với ba nhưng cô ta đâu biết rằng, Bảo Lâm chính là người con gái mà cô ta vừa nhắc đến)

-Sao anh k trả lời em?

Tôi vẫn giữ im lặng. Bảo Lâm ôm mặt chạy ra khỏi phòng. Lúc này tôi đã k còn có thể đứng yên được nữa. Tôi cũng chạy đuổi theo. Khi chúng tôi bỏ đi thì lúc này chỉ còn lại Hiền Quân và con nhỏ đó ở lại. Bảo Nghi k biết là Hiền Quân đã nghe được những gì. Cô ấy k biết mình phải nên đối diện với Hiền Quân thế nào nữa, nên cô ấy quay mặt bỏ đi, nhưng Hiền Quân đã nắm tay cô ấy lại và ôm thật chặt.

-Anh làm gì vậy! buông em ra

-Anh xin lỗi! Tất cả đều là do anh

Con nhỏ đó cũng k còn chống cự nữa, mà đứng yên cho Hiền Quân ôm. Còn tôi sau khi đuổi kịp Bảo Lâm thì tôi kéo cô ấy vào một căn phòng trống.

-Buông em ra

Tôi buông tay ra và đứng lặng lẽ nhìn cô ấy. Bảo Lâm bước lại rồi ôm chặt lấy tôi...

-Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Sao anh lại ngốc thế, cho dù anh có là ai là trai hay gái thì em cũng yêu anh mà

Sau đó cả 2 chúng tôi đi đến một công viên vắng vì cả 2 đều sợ sẽ bị người khác bắt gặp.

-Vậy tất cả là như thế sao. Anh cưới chị Bảo Nghi chỉ vì muốn em nản lòng và cũng vì muốn giúp chị Bảo Nghi

-Em k thấy là anh và em k xứng sao. Anh k muốn em vì anh mà chịu thiệt thòi

-(Bảo Lâm dựa đầu lên vai tôi) Anh thật ngốc! Đã yêu anh rồi thì em đâu quan tâm đến những điều đó

-Em k sợ sao!

-K! sao lại sợ chứ. Em sẽ nói chuyện với chị Bảo Nghi. Chị ấy rất là thương em, em tin chị ấy sẽ ủng hộ cho chúng ta

Chúng tôi ngồi một lúc thì Bảo Nghi dt cho tôi kêu tôi đến một quán ăn chắc là con nhỏ đó định nói về chuyện lúc nảy. Vài phút sau thì đến phiên Bảo Lâm nhận được dt của cô ấy. Tôi nghĩ chắc Bảo Nghi vẫn chưa biết về mối quan hệ giữa tôi và Bảo lâm.

Ở quán ăn...

-(BN) Ủa, sao 2 người lại đi chung?

-Nảy giờ tôi đi chung với Bảo Lâm

-Vậy hả! (Bảo Nghi quay qua nói với Bảo Lâm) Bảo Lâm! Chị biết là em đã nghe hết tất cả. Thật ra chuyện đó...

-(Bảo Lâm cắt lời) K gì đâu chị! Em đã hiểu hết tất cả rồi

-Vậy là anh An đã giải thích với em rồi sao. Thế thì tốt, chị chỉ sợ em k hiểu

-K đâu, em hiểu mà. Trong chuyện này cũng có một phần lỗi là của em

-Sao lại là lỗi của em?

-Vì em k chịu tìm hiểu rõ tấm lòng của người em yêu

-Là sao?

-Thật ra...người con gái anh An yêu là em

Bắt đầu từ giây phút Bảo Lâm kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ của tôi và Bảo Lâm thì con nhỏ này đột nhiên im lặng một cách lạ thường. Cô ta k hề nói hay hỏi tôi bất cứ điều gì. Và cái khoảng khắc im lặng này cứ mãi tiếp nối cho tận đến khi chúng tôi về đến nhà.

-(Bà quản gia) Dạ! Cậu và cô đã về, lão gia đang đợi 2 vị ở phòng ăn

-(BN) Dạ! Chúng con biết rồi

Cho đến giờ thì tôi mới nghe cô ấy đáp lại với bà quản gia...

-2 đứa mới đi đâu về đó?

-Dạ! Hôm nay con có việc nên kêu anh An đi với con đến một nơi , vì thế tụi con đã về trễ

-Uh, k gì đâu. Ba cũng hiểu mà, 2 đứa mới cưới thì cũng cần nhiều thời gian riêng, nhưng k vì thế mà được lơ là việc của công tuy nha. Hiểu k Gia An

-Dạ!

Nguyên buổi ăn hình như chỉ có mình ba là người nói còn tôi và Bảo Nghi thì chỉ có Dạ, thưa hay quá lắm thì mới trả lởi câu hỏi của ba. Và điều này thì làm sao qua mặt được ba. Ba đã nhận ra được sự khác lạ trong chúng tôi. Bình thường thì tôi vốn rất ít nói nhưng cũng k như hôm nay, còn Bảo Nghi thì khỏi nói cô ấy cứ nhí nha nhí nhảnh như đứa con nít bên ba mình.

Sau khi dùng bữa thì chúng tôi về phòng...cánh cửa phòng đóng lại, vẫn k nhìn lấy tôi một lần. Bảo Nghi bước vào phòng quần áo và tiếp theo là phòng tắm. Tôi thật sự k thích cái cách mà Bảo Nghi cư xử như bây giờ, thà là cô ấy mắng tôi hay thậm chí là đánh tôi, còn hơn cô ấy cứ im lặng mãi như vậy. 

Tôi muốn được giải thích, giải thích với cô ấy tất cả, nhưng tôi lại k hiểu rõ là tôi phải giải thích điều gì và vì sao tôi lại muốn giải thích với cô ấy. Lâu nay tôi làm bất cứ điều gì tôi đâu thích phải giải thích với ai, hiểu hay k đối với tôi k quan trọng nhưng còn lần này thì k.

Cả buổi tối hôm đó chúng tôi cũng vẫn giữ bầu không khí lặng yên đến ngột thở đó. Một tuần lễ đã trôi qua, mối quan hệ giữa tôi và Bảo Lâm đã phát triển. Nói chính xác là tôi và Bảo Lâm đang hẹn hò. Đây là những gì tôi đã từng mong có được, nhưng thật lạ tuy ở bên cạnh Bảo Lâm có vui thật nhưng tôi vẫn thấy trong lòng mình thật k được thoải mái, cứ giống như hoa xương rồng mà lại được trồng ở nơi ẩm ướt, k thích hợp với môi trường sống. Tôi càng thấy k vui khi ngày nào Bảo Nghi và Hiền Quân cũng đi cùng nhau. Đối với Hiền Quân thì cô ấy vui cười nhẹ nhàng. Còn đối với tôi cứ như một vật vô hình. Chúng tôi ở chung một căn nhà, ngồi ăn chung một bàn, sinh hoạt chung một căn phòng, nằm chung một chiếc giường, và đắp chung một chiếc mền nhưng cứ coi đối phương k hề tồn tại vậy.

Tối hôm nay tại phòng ngủ...

-Dạo này cô bị gì thế! Giận tôi hả?

-K gì

-Vậy sao k nói chuyện?

-Chúng ta đâu có gì mà phải nói

-Ý cô là sao hả!

-Tôi và anh cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi. K cần phải nói chuyện nhiều

-(Tự nhiên trái tim tôi lại nhói đau, nhói đau vì câu nói của cô ấy) nhưng k có nghĩa là k nói

-K có gì đâu. Anh đừng để ý đến. Tôi sẽ tranh thủ làm cho xong cái albums đó. Như thế chúng ta sẽ có thể ly dị sớm. Thôi giờ tôi đi ngủ

Tôi đứng đơ người, những dòng suy nghĩ cứ như dòng nước chạy xiết trong tâm trí tôi. Cô ấy muốn được mau kết thúc cuộc hôn nhân này. Chắc có lẽ cô ta muốn được đường đường chính chính ở bên cạnh Hiền Quân. Còn tôi khi đó có thể đến với Bảo Lâm. Tôi có vui k?

Qua ngày hôm sau khi xe của tôi và ba vừa ngừng trước cổng công tuy là có rất đông phóng viên đã bao quanh chúng tôi.

-Xin hỏi chủ tịch có đọc báo hôm nay chưa ạ (Phóng viên đó vừa hỏi vừa đưa tờ báo ra. Trên bề mặt bìa là hình của tôi và Bảo Lâm tay trong tay đang đi trên bờ hồ)

-Xin ngài cho biết ngài có cảm nhận thế nào khi con rể của mình lại có mối quan hệ bất chính với người con gái khác

Sắc mặt của 3 bắt đầu đổi sắc hẳn. Phóng viên cứ bao lấy tôi và ba. Chúng tôi phải nhờ đến mấy chục người bảo vệ mới ngăn lại được. Vừa bước vào phòng là 3 đã bảo chú Hưng dt cho Bảo Nghi nói với cô ấy là k được ra ngoài. Chắc 3 sợ bọn phóng viên làm phiền Bảo Nghi. Sau khi dt cho Bảo Nghi, 3 kêu chú Hưng ra ngoài.

-Chuyện này là thế nào? Con đã làm gì? (Ba nói với giọng rất là nóng giận. Có thể nói từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy ba như thế)

-Dạ! chuyện này là...

Tôi chưa kịp nói thì dt reo. 3 bắt máy và nói chuyện một hồi, với cách nói chuyện đó thì tôi biết chắc là Bảo Nghi. Tôi k biết 2 người đã nói gì nhưng tôi thấy hình như thái độ của ba đã k còn giận dữ như lúc trước nữa. Một lúc sau ba cúp máy...

-Ba xin lỗi! Đã hiểu lầm con. Thôi con về phòng đi

-Dạ!

-(Tôi tự hỏi) Ủa vậy mỗi chuyện là thế nào. Bảo Nghi đã nói gì?

Ngày hôm đó khi tôi và ba tan sở về thì bọn phóng viên vẫn còn đứng chờ sẵng ở trước cổng, lại phải nhờ đến bảo vệ thì chúng tôi mới thoát thân. Bọn phóng viên thì k dám theo về nhà vì ở nhà còn được canh gác chặc chẽ hơn cả công tuy mà.

-(BN) Dạ! Tụi con xin lỗi ba

-Mặc dù chỉ là đóng thử nhưng ba k muốn sự việc này tái diễn

-Dạ! con biết

Tôi thật sự k hiểu ba và Bảo Nghi nói gì nữa, đóng thử là sao?

Ở phòng ngủ...

-Chuyện đó là thế nào vậy?

-Tôi nói với ba là tôi kêu anh đóng thử nhân vật chính trong video clip. Còn về phần Bảo Lâm vì tấm hình rất nhỏ nên k ai nhận ra Bảo Lâm đâu

-Nhưng còn về bọn phóng viên. Họ đâu dễ dàng tin như vậy?

-Anh k cần lo. Tôi biết phải làm gì?

Tự nhiện tôi cảm thấy rất là có lỗi với Bảo Nghi. Tôi và Bảo Lâm thì vui vẻ bên nhau, để lại cho Bảo Nghi thật nhiều những phiền phức. Rồi đây cô ấy sẽ phải giải thích thế nào về tấm hình đó. Chắc chắn bọn họ lại môi chuyện cũ ra mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: