Chap 11
Ở quán ăn...
-(Bảo Trang) Ủa, sao 2 người lại đi chung?
-Nảy giờ tôi đi chung với Bảo Ngân.
-Vậy hả? (Bảo Trang quay qua nói với Bảo Ngân) Bảo Ngân! Chị biết là em đã nghe hết tất cả. Thật ra chuyện đó...
-(Bảo Ngân cắt lời) Không gì đâu chị! Em đã hiểu hết tất cả rồi.
-Vậy là anh Gia Ngọc đã giải thích với em rồi sao. Thế thì tốt, chị chỉ sợ em không hiểu.
-Không đâu, em hiểu mà. Trong chuyện này cũng có một phần lỗi là của em.
-Sao lại là lỗi của em?
-Vì em không chịu tìm hiểu rõ tấm lòng của người em yêu.
-Là sao?
-Thật ra...người con gái anh Gia Ngọc yêu là em.
Bắt đầu từ giây phút Bảo Ngân kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ của tôi và Bảo Ngân thì con nhỏ này đột nhiên im lặng một cách lạ thường. Cô ta không hề nói hay hỏi tôi bất cứ điều gì. Và cái khoảng khắc im lặng này cứ mãi tiếp nối cho tận đến khi chúng tôi về đến nhà.
-(Bà quản gia) Dạ! Cậu và cô đã về, lão gia đang đợi 2 người ở phòng ăn.
-(Bảo Trang) Dạ! Chúng con biết rồi.
Cho đến giờ thì tôi mới nghe cô ấy đáp lại với bà quản gia...
-2 đứa mới đi đâu về đó?
-Dạ! Hôm nay con có việc nên kêu anh Gia Ngọc đi với con đến một nơi, vì thế tụi con đã về trễ.
-Uh, không gì đâu. Ba cũng hiểu mà, 2 đứa mới cưới thì cũng cần nhiều thời gian riêng, nhưng không vì thế mà được lơ là việc của công ty nha. Hiểu không Gia Ngọc?
-Dạ!
Nguyên buổi ăn hình như chỉ có mình ba là người nói còn tôi và Bảo Trang thì chỉ có dạ, thưa hay quá lắm thì mới trả lời câu hỏi của ba. Và điều này thì làm sao qua mặt được ba. Ba đã nhận ra được sự khác lạ trong chúng tôi. Bình thường thì tôi vốn rất ít nói nhưng cũng không như hôm nay, còn Bảo Trang thì khỏi nói cô ấy cứ nhí nha nhí nhảnh như đứa con nít bên ba mình.
Sau khi dùng bữa thì chúng tôi về phòng...cánh cửa phòng đóng lại, vẫn không nhìn lấy tôi một lần. Bảo Trang bước vào phòng quần áo và tiếp theo là phòng tắm. Tôi thật sự không thích cái cách mà Bảo Trang cư xử như bây giờ, thà là cô ấy mắng tôi hay thậm chí là đánh tôi, còn hơn cô ấy cứ im lặng mãi như vậy.
Tôi muốn được giải thích, giải thích với cô ấy tất cả, nhưng tôi lại không hiểu rõ là tôi phải giải thích điều gì và vì sao tôi lại muốn giải thích với cô ấy. Lâu nay tôi làm bất cứ điều gì tôi đâu thích phải giải thích với ai, hiểu hay không đối với tôi không quan trọng nhưng còn lần này thì không.
Cả buổi tối hôm đó chúng tôi cũng vẫn giữ bầu không khí lặng yên đến ngột thở đó. Một tuần lễ đã trôi qua, mối quan hệ giữa tôi và Bảo Ngân đã phát triển. Nói chính xác là tôi và Bảo Ngân đang hẹn hò. Đây là những gì tôi đã từng mong có được, nhưng thật lạ tuy ở bên cạnh Bảo Ngân có vui thật nhưng tôi vẫn thấy trong lòng mình thật không được khỏi mái, cứ giống như hoa xương rồng mà lại được trồng ở nơi ẩm ướt, không thích hợp với môi trường sống. Tôi càng thấy không vui khi ngày nào Bảo Trang và Hiền Quân cũng đi cùng nhau. Đối với Hiền Quân thì cô ấy vui cười nhẹ nhàng. Còn đối với tôi cứ như một vật vô hình. Chúng tôi ở chung một căn nhà, ngồi ăn chung một bàn, sinh hoạt chung một căn phòng, nằm chung một chiếc giường và đắp chung một chiếc mền nhưng cứ coi đối phương không hề tồn tại vậy.
Tối hôm nay tại phòng ngủ...
-Dạo này cô bị gì thế! Giận tôi hả?
-Không gì.
-Vậy sao không nói chuyện?
-Chúng ta đâu có gì mà phải nói.
-Ý cô là sao hả?
-Tôi và anh cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi. Không cần phải nói chuyện nhiều.
-(Tự nhiên trái tim tôi lại nhói đau, nhói đau vì câu nói của cô ấy) nhưng không có nghĩa là không nói.
-Không có gì đâu. Anh đừng để ý đến. Tôi sẽ tranh thủ làm cho xong cái albums đó. Như thế chúng ta sẽ có thể ly dị sớm. Thôi giờ tôi đi ngủ.
Tôi đứng đơ người, những dòng suy nghĩ cứ như dòng nước chạy xiết trong tâm trí tôi. Cô ấy muốn được mau kết thúc cuộc hôn nhân này. Chắc có lẽ cô ta muốn được đường đường chính chính ở bên cạnh Hiền Quân. Còn tôi khi đó có thể đến với Bảo Ngân. Tôi có vui không?
Qua ngày hôm sau khi xe của tôi và ba vừa ngừng trước cổng công ty là có rất đông phóng viên đã bao quanh chúng tôi.
-Xin hỏi chủ tịch có đọc báo hôm nay chưa ạ? (Phóng viên đó vừa hỏi vừa đưa tờ báo ra. Trên bề mặt bìa là hình của tôi và Bảo Ngân tay trong tay đang đi trên bờ hồ)
-Xin ngài cho biết ngài có cảm nhận thế nào khi con rể của mình lại có mối quan hệ bất chính với người con gái khác?
Sắc mặt của ba bắt đầu đổi sắc hẳn. Phóng viên cứ bao lấy tôi và ba. Chúng tôi phải nhờ đến mấy chục người bảo vệ mới ngăn lại được. Vừa bước vào phòng là ba đã bảo chú Hưng điện thoại cho Bảo Trang nói với cô ấy là không được ra ngoài. Chắc ba sợ bọn phóng viên làm phiền Bảo Trang. Sau khi điện thoại cho Bảo Trang, ba kêu chú Hưng ra ngoài.
-Chuyện này là thế nào? Con đã làm gì? (Ba nói với giọng rất là nóng giận. Có thể nói từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy ba như thế)
-Dạ! chuyện này là...
Tôi chưa kịp nói thì điện thoại reo. Ba bắt máy và nói chuyện một hồi, với cách nói chuyện đó thì tôi biết chắc là Bảo Trang. Tôi không biết 2 người đã nói gì nhưng tôi thấy hình như thái độ của ba đã không còn giận dữ như lúc trước nữa. Một lúc sau ba cúp máy...
-Ba xin lỗi! Đã hiểu lầm con. Thôi con về phòng đi.
-Dạ!
-(Tôi tự hỏi) Ủa vậy mọi chuyện là thế nào. Bảo Trang đã nói gì?
Ngày hôm đó khi tôi và ba tan sở về thì bọn phóng viên vẫn còn đứng chờ sẵng ở trước cổng, lại phải nhờ đến bảo vệ thì chúng tôi mới thoát thân. Bọn phóng viên thì không dám theo về nhà vì ở nhà còn được canh gác chặc chẽ hơn cả công ty mà.
-(Bảo Trang) Dạ! Tụi con xin lỗi ba.
-Mặc dù chỉ là đóng thử nhưng ba không muốn sự việc này tái diễn.
-Dạ! con biết.
Tôi thật sự không hiểu ba và Bảo Trang nói gì nữa, đóng thử là sao?
Ở phòng ngủ...
-Chuyện đó là thế nào vậy?
-Tôi nói với ba là tôi kêu anh đóng thử nhân vật chính trong video clip. Còn về phần Bảo Ngân vì tấm hình rất nhỏ nên không ai nhận ra Bảo Ngân đâu.
-Nhưng còn về bọn phóng viên. Họ đâu dễ dàng tin như vậy?
-Anh không cần lo. Tôi biết phải làm gì?
Tự nhiện tôi cảm thấy rất là có lỗi với Bảo Trag. Tôi và Bảo Ngân thì vui vẻ bên nhau, để lại cho Bảo Trang thật nhiều những phiền phức. Rồi đây cô ấy sẽ phải giải thích thế nào về tấm hình đó. Chắc chắn bọn họ lại môi chuyện cũ ra mà nói.
..........
Hôm sau tại công ty...
-Chuyện đó thế nào rồi anh?
-Không có gì đâu em đừng lo. Bảo Trang đã nói với ba là nhờ anh đóng thử vai và vì tấm hình do một người đi đường chụp ở khoảng cách khá xa nên không ai nhận ra em.
-Vậy thì tốt rồi, em chỉ sợ bác 2 sẽ biết.
-Uhm, không sao đâu.
-Anh! hôm nay em muốn dẫn anh đến một nơi. Chúng ta đi bây giờ nha, cũng đã đến giờ trưa rồi. Anh đừng lo chúng ta sẽ tự chia nhau đi và nơi đó chỉ có khách đặt biệt mới được vào. Dù cho bọn phóng viên có theo dõi cũng không thể vào và dù bọn họ có vào được đi nữa thì cứ nói là anh thay chị Bảo Trang đưa đồ cho em họ.
-Anh nghĩ là hôm nay anh không thể đi. Anh phải đến một nơi.
-Nơi nào?
Cuộc hợp báo...
-(Chị quản lý) Bảo Trang! chị nhớ là dạo này chúng ta chưa hề thử quay máy về cuốn albums mới của em mà?
-Chị đừng để ý nha. Người đó đến chưa chị?
-Cô ấy đã đến.
-Vậy chúng ta cùng ra ngoài.
Bên ngoài...
-Xin cô cho biết cô có cảm nhận thế nào khi phát hiện chồng mình bất chung? Có phải chăng đó lại giống với người bạn trai trước của cô. Họ đều phản bội cô.
-(Bảo Trang) Đầu tiên tôi xin được đính chính một điều là chồng tôi khôn hề bất chung, mà là rất thương yêu tôi. Nhân đây tôi xin phép được mời một nhân chứng ra đây để nói về sự việc này
Phóng viên bắt đầu bàn tán vì họ đang thắc mắc là Bảo Trang muốn mời ai ra. Có phải chăng là chồng của cô ấy...
-(Chị quản lý) Xin mời siêu mẫu Trác Tịnh Văn.
Từ phía sau một cô gái trong khá duyên dáng bước ra...
-Chào các vị! Hôm nay tôi có mặt ở nơi đây, để xin được là người giải đáp những thắc mắc của quý vị khán giả. Trong bức ảnh mà các vị đã thấy, thực ra người con gái ấy chính là tôi.
Cuộc hợp báo bắt đầu xong xao hơn...
-Vậy ý cô nói là cô chính là người thứ 3?
-(Tịnh Văn) Phải, tôi chính là người thứ 3 nhưng đó chỉ là một nhân vật trong cuốn ablums sắp được phát hành của Bảo Trang.
-Xin cô hãy nói rõ hơn?
-Là ngày hôm ấy, Bảo Trang đã đến mời tôi đóng một vai trong cuốn ablums của cô ấy. Thật sự vào lúc đó tôi hơi lưỡng lữ vì như các vị đã biết lâu nay tôi chỉ chuyên về ngành người mẫu, chưa bao giờ có cơ hội để đóng phim hay quay video clip. Nên tôi rất sợ mình sẽ không làm tốt, nhưng tôi thật sự rất hứng thú với lời mời của Bảo Trang. Rồi Bảo Trang đã nói với tôi rằng đừng lo lắng, ai cũng sẽ có lần đầu tiên. Nếu tôi còn sợ thì Bảo Trang sẽ sắp xếp cho tôi được đóng thử trước khi nhận lời của cô ấy, nhưng vì do lúc đó Bảo Trang chưa tìm được nam diễn viên chính nên cô ấy đành nhờ đến chồng của mình. Chính vì thế đã có nhưng bức ảnh mà các vị đã được thấy.
-Với lý do đó thật khó mà thuyết phục (Bọn phóng viên mà cho dù họ có biết chắc những gì Tịnh Văn nói là sự thật đi chăng nữa thì họ cũng không thể nào bỏ qua một tin tức nóng bỏng thế này. Bọn họ vốn là chuyện nhỏ xé ra to mà.)
-(Bảo Trang) Đó là sự thật. Không có lý do gì mà tôi lại đi đính chính cho chồng mình khi biết anh ấy đã phụ bạc mình.
-Bạn trai cũ và chồng của cô điều liên quan đến mối tình tay 3. Có phải chăng là do cô không có khả năng để giữ lấy người đàn ông của mình, để họ phải đi lăng nhăng như thế?
Cái bọn phóng viên thật là quá đáng mà. Tôi đã đứng bên ngoài nghe nảy giờ, máu của tôi đã sôi như lửa rồi. Tôi mở cửa bước vào.
Bọn phóng viên và cả Bảo Trang đều rất bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của tôi...
Tôi bước đến nắm lấy tay Bảo Trang thật chặt...
-Tôi nghĩ là các vị đã đi quá xa rồi đó (Tôi chỉ tay vào tên phóng viên vừa nói câu cuối cùng.) Anh! mong anh hãy thuận trọng lời nói của mình. Với tư cách là một người chồng thì không một người nào mà ngồi yên khi nghe người khác nói ra những lời mang tính chất lăng mạ vợ mình. Và tôi cũng như bao người chồng khác, cũng sẽ không thể đứng yên ở đây nếu như tôi nghe thêm bất cứ một lời nào mang tính chất lăng mạ vợ tôi.
Tên phóng viên xanh mặt không dám mở miệng của hắn ra luôn và những phóng viên khác cũng không dám nói gì nữa.
-Ở đây tôi xin các vị hãy biết một điều là vợ tôi không hề có lỗi gì trong chuyện này. Cô ấy là một người con gái rất đặc biệt trong cuộc đời của tôi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi cưới được cô ấy làm vợ.
Tôi quay qua đối điện với Bảo Trang... kéo cô ấy đến gần hơn...Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Đột nhiên có một cảm giác thật lạ cứ chạy khắp cơ thể tôi, đầu óc tôi thật trống rỗng và điều duy nhất bây giờ đang điều khiển từng hơi thở của tôi chỉ duy nhất là một ánh mắt của một ai đó. Bất chợt tôi cất lên một câu nói mà chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
-Anh yêu em!
Tôi đặt lên đôi môi của Bảo Trang một nụ hôn thật mặn nồng và sâu thẳm. Hương vị của sự yêu thương cứ như dòng nước chảy siết, lang tràn và chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn chiếm lấy tôi.
Bọn phóng viên thì nhân cơ hội chụp hình lia lịa.
Ở trong khán phòng...
Bảo Trang cứ như người lạc trên chính tầng mây vậy. Nảy giờ, cô ấy cứ ngớ người ra. Chị quản lý đã gọi mấy tiếng mà không phản ứng gì.
-Bà xã, bà xã...chị quản lý gọi kìa.
-(Bảo Trang) Hả?
-(Chị quản lý) Chị định nói với em là chị đưa Tịnh Văn về nha.
-(Bảo Trang) Oh! Trang cảm ơn Văn nhiều nha.
-(Tịnh Văn) Không có gì đâu, mình là bạn bè mà cảm ơn gì.
-(Bảo Trang) Uhm, vậy bữa nào hẹn gặp Văn sau nha.
-(Tịnh Văn) Ok.
Sau khi hai người họ bỏ đi thì lúc này chỉ còn tôi và Bảo Trang.
-Sao anh lại đến đây?
-Đến tìm em.
-Nhưng...
-Hôm nay anh muốn dẫn em đến một nơi.
-Đi đâu?
-Đi đi rồi sẽ biết.
Icy...
-Icy sao?
-Uhm, lâu rồi không về đây cũng thấy nhớ. Chúng ta vào trong nha?
-Uh.
Khi chúng tôi vừa bước vào đã thấy thằng nhóc Đăng Khoa trông có vẻ siêng năng lắm. Nó vừa thấy chúng tôi mừng rỡ đến nổi làm rớt luôn cuốn xổ tính tiền xuống đất. Nó chạy lại ôm tôi.
-(Đăng Khoa) Anh Gia Ngọc, chị JangMi, 2 người về thăm em sao?
-Không phải về đây thăm nhóc mà về coi nhóc có siêng năng về giúp chị Tuyền không?
-Anh Gia Ngọc này lâu ngày không gặp cũng khồnthay đổi gì. Cứ làm em quê nha.
-Quán làm ăn thế nào?
-Từ khi mọi người biết là anh đã từng làm vịêc ở đây thì bọn phóng viên có đến hỏi tin tức về anh. Thế là quán được quảng cáo miễn phí trên báo, nên đông khách lắm.
-Vậy là nhóc phải khao anh đấy.
-Mà chị JangMi này! Sao nảy giờ chị không nói gì vậy. Chắc là chị vẫn còn buồn về tấm hình được đăng trên báo hôm qua sao. Chị đừng lo nha, em có thể bảo đảm với chị rằng anh Gia Ngọc của em không bao giờ có người con gái nào khác ngoài chị. Anh ấy là người chung tình số một.
-(Thằng nhóc này làm tôi cảm thấy thật xấu hổ, xấu hổ với những gì tôi đã làm tổn thương Bảo Trang) Nghe em khen anh như vậy. Thôi đưa đây anh làm cho. Em ngồi nói chuyện với chị JangMi đi.
-Trời! Sao lại để anh làm được?
-Sao lại không được? Nhóc đừng quên trước đây anh cũng từng làm sao. Cứ ngồi đó đi.
Tôi thay thế Đăng Khoa đi phụ giúp mọi người. Vì do lúc đầu tôi đã dặn Bảo Trang bịch mặt lại. Nếu không nảy giờ bọn nhóc ở tiệm đã bu quanh Bảo Trang rồi.
-(Bảo Trang) Nhóc tốt nghiệp rồi định làm gì?
-Dạ! em đã nộp hồ sơ vào công ty của gia đình chị, nhưng vì là một công lớn nên đòi hỏi rất cao. Phải là người có kinh nghiệm lâu năm hay do một người có chức trách cao trong công ty đề cử và bảo đảm. Nên em trượt rồi.
-Sao em không nói chị biết?
-Thôi em sợ làm phiền chị.
-Nhóc nói chuyện khách sáo quá. Chị coi em là em trai của chị. Chị sẽ kêu anh Gia Ngọc giới thiệu em.
-Anh Gia Ngọc hả chị?
-Uhm, anh ấy bây giờ là phó tổng giám đốc mà.
-Đúng rồi, sao em không nghĩ đến anh Gia Ngọc ha?
-Hihi...Vậy thì ổn rồi đúng không?
-Dạ! mà chị uống gì để em đãi nha vì đã giúp em kiếm được việc làm.
Tôi từ nhà bếp bước ra...
-Không cần đến nhóc đâu. Anh đã chuẩn bị rồi.
-(Bảo Trang) Gì thế anh?
-Bây giờ em hãy nhắm mắt lại nha. Anh đếm 1, 2, 3 mới được mở ra.
-Uhm.
Tôi đặt cái ly lên bàn...
-1...2...3
Trước mặt Bảo Trang là một ly kem có hình hài của 2 người đang quay mặt ngược lại với nhau, trông mặt họ rất buồn.
-(Bảo Trang) Gì thế? Đã làm rồi thì làm mặt cười chứ. Mặt của 2 người này buồn hiu.
-Em cũng thấy thế sao. Rất giống với 2 chúng ta một tuần qua.
-Em...
-Đã một tuần rồi, anh không muốn chúng ta cứ như người không quen biết đâu. Em cũng thấy hình 2 người này rất xấu đúng không? Bởi vậy chúng ta đừng như họ nữa nha?
-Hihi...
-Cười gì thế?
-Em không nghĩ là anh cũng lãng mạn như thế?
-(Tôi đưa tay nhéo cái má Bảo Trang) Dám chọc cả chồng sao?
-Đau...đau...cho chồng chết luôn nè (Cô ấy đánh và nhéo tôi, đau phết đúng là con gái, có cái chiêu đó là lợi hại ghê ghớm luôn).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top