Chương 98: Cơ Tích Vy Hoảng Hốt
"Hân Nghiên, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Hân Nghiên cong cong đôi môi đỏ lạnh lùng, nhìn Cơ Tích Vy ở dưới đất thê thảm đến không chịu nổi, chỉ cảm thấy gãy một cánh tay cũng khó mà khiến người phụ nữ này yên tĩnh một chút.
"Trước đây tôi đã đảm bảo là cô sẽ nhìn thấy nhà họ Cơ diệt vong."
Nghe thấy lời nói của Hân Nghiên, Cơ Tích Vy đột nhiên thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên bò dậy từ dưới đất, một cái tay nắm cái tay đã bị Đông Phương Thế Kiêu bóp gãy, lạnh lùng nhìn Hân Nghiên, căm ghét nói.
"Là cô, là cô đã hại nhà họ Cơ có đúng không?"
"Cô đoán thử xem."
Nhìn sự tức giận và căm ghét trên mặt của Cơ Tích Vy, Hân Nghiên đột nhiên nâng lên khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
"Hân Nghiên, nếu như thực sự là cô, Cơ Tích Vy tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Cơ Tích Vy dữ tợn trừng mắt với Hân Nghiên, một vẻ mặt đầy sự hung ác ghen ghét trên gương mặt dữ tợn vặn vẹo, nào có còn bộ dáng của thiên kim đại tiểu thư con nhà quyền quý, quả thật chính là một người phụ nữ chcôchua ở trên đường.
"Lại muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, hay là trực tiếp đưa vào nhà thương điên, cô cho rằng nhà họ Cơ của các người còn có cơ hội làm như vậy à?"
Hân Nghiên vừa nhớ đến mình ngây ngốc một năm ở bệnh viện tâm thần, vẻ mặt trở nên hung ác, đáy mắt tàn nhẫn nham hiểm tràn đầy sát khí khát máu và nụ cười rét lạnh.
Cơ Tích Vy, cô sẽ không cho rằng Hân Nghiên cô chịu thiệt một lần là có thể quên đi đau đớn à, nếu như lúc đầu không phải sự lừa gạt của Cơ Nghị, cô lo lắng cho Vĩnh Khiêm thì làm sao có thể để cho nhà họ Cơ khống chế cô dễ như trở bàn tay như vậy.
Đó là do cô ngu ngốc, bởi vì một người phụ nữ không đáng mà lại rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà bây giờ Hân Nghiên cô không còn sợ cái gì nữa cả.
Nghe thấy giọng nói của Hân Nghiên lạnh như băng, phát ra âm thcôlạnh lẽo đến thấu xương, Đông Phương Thế Kiêu ở bên cạnh cũng nhịn không được mà run rẩy, trở nên cứng ngắt, hai con ngươi tràn đầy lửa giận hừng hực trên khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào Cơ Tích Vy, hận không thể xé xác cô ta.
Đường đường là "công tử" của đế quốc Ám Dạ mà lại bị người nhà họ Cơ nhỏ bé lập mưu kế đưa vào bệnh viện tâm thần, chuyện này khiến cho Đông Phương Thế Kiêu cảm thấy đau lòng cho Hân Nghiên, đồng thời càng hận nhà họ Cơ sâu sắc hơn.
Mà người phụ nữ ở trước mặt chính là một trong những kẻ cầm đầu.
"Hân Nghiên, cô đừng có đắc ý quá sớm, cô không phải là muốn cướp đi Vĩnh Khiêm ở bên cạnh của tôi à. Tôi nói cho cô biết, Vĩnh Khiêm là của tôi, chị ấy sẽ không ở bên cạnh của cô đâu, một người phụ nữ ngoan độc."
Cơ Tích Vy giận dữ gào thét.
Nghe Cơ Tích Vy dữ tợn rống lên một tiếng, Hân Nghiên chỉ cảm thấy người phụ nữ này ngốc đến đáng yêu, cười lạnh một tiếng, trên gương mặt tinh xảo là sự mỉa mai, qucôngười lộ ra cảm giác thô bạo cuồng vọng.
"Cơ Tích Vy, đầu của cô bị bệnh rồi hả? Vĩnh Khiêm, ha, cô ta là cái thá gì chứ, ở trong mắt của Hân Nghiên tôi, Vĩnh Khiêm chả là cái gì cả, lời nói của cô thật sự rất là buồn cười. Cô nói tôi độc ác, không biết là chờ đến lúc cô cả nhà họ Vĩnh biết được bộ mặt thật của cô, rốt cuộc thì ai độc ác đây."
Hân Nghiên mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cơ Tích Vy, trên mặt là nụ cười tà ác giống như là ác ma, khiến cho Cơ Tích Vy hoảng sợ run rẩy, không nhịn được mà thấy hoang mang.
Hân Nghiên như thế này không khỏi khiến cho cô ta thấy rét run, có chút đáng sợ, trước kia sao cô ta lại không cảm thấy con ả Hân Nghiên này lại đáng sợ như vậy.
Chỉ là sự lạnh lẽo và giá rét ở trong lời nói của Hân Nghiên vẫn khiến cho đáy lòng của Cơ Tích Vy siết chặt mà không hiểu vì sao, giống như thật sự có chút sợ hãi Hân Nghiên sẽ nói những chuyện kia cho Vĩnh Khiêm biết vậy, vẻ mặt lập tức dữ tợn lớn tiếng uy hiếp.
"Tiện nhân, nếu như cô dám nói lung tung thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô chết không yên ổn."
Âm thcôuy hiếp dữ tợn vặn vẹo rơi xuống, lọt vào trong tai của Đông Phương Thế Kiêu, sự âm lãnh trong đáy mắt lại càng khiến cho người ta thấy hoảng sợ hơn.
"Tiện nhân, ha, tiện nhân là cô kêu người nào vậy?"
"Đương nhiên gọi Hân Nghiên là tiện nhân rồi." Cơ Tích Vy tự nhiên mà trả lời.
Trên mặt của Đông Phương Thế Kiêu lộ ra một nụ cười lạnh lùng trào phúng khinh thường, âm tàn nhìn Cơ Tích Vy, giống như là đang nhìn một người bị bệnh tâm thần, giọng nói lạnh lùng: "Quả nhiên là tiện nhân, bộ dạng này của cô ngược lại không xứng với hai chữ "tiện nhân" hơn."
Nghe thấy giọng nói của Đông Phương Thế Kiêu, Hân Nghiên ở bên cạnh nhịn không được mà cong môi cười cười.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa nhìn thấy Đông Phương Thế Kiêu từng nói chuyện ác miệng như vậy, có chút không quen, nhưng mà đáy lòng lại có một tia ấm áp.
Cô biết là Đông Phương Thế Kiêu biết chút gì đó về chuyện của bốn năm trước, mặc dù từ xưa đến nay cô chưa từng nói tới, cũng chưa từng biểu lộ ra cái gì, nhưng mà Đông Phương hiểu rõ cô, cũng giống như cô hiểu rõ Đông Phương vậy.
Có nhiều hướng ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng đều cất giấu ở trong đáy lòng.
Cô thích một phần tình nghĩa như thế này, đơn giản, tốt đẹp, nó khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với ở cùng với bất cứ người nào của Ám Dạ. Bọn họ là đồng đội có thể nương tựa vào nhau.
Không phản bội, không bỏ rơi nhau.
Hơn nữa hành động của Đông Phương đã đủ để đáng khen rồi, Nếu đổi lại là một người bất kỳ nào đó trong Ám Dạ biết chuyện Hân Nghiên đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, kết quả chắc chắn sẽ tàn khốc hơn so với Đông Phương Thế Kiêu.
Đoán chừng nếu như là Dạ Sát thì đã sớm chặt Cơ Tích Vy thành tám mảnh cho cá mập ăn, Dạ Sát bình thường mặc dù là người hay cười toe toét, nhưng mà đằng sau gương mặt thiên sứ đáng yêu chính là một bản chất ác ma không ai sánh bằng.
Đặc biệt là chuyện đã xảy ra trên người của cô, càng không có một đường lui nào.
Chính là bởi vì những người này mới khiến cho cô kiên cường đến cuối cùng, mà bây giờ ở trong lòng của cô lại có nhiều thêm một người, chính là Diệu Hàm.
Người phụ nữ đó yêu chiều cô như mạng sống, thương cô đến tận xương tủy, người phụ nữ khiến cho cô mở lòng một lần nữa.
"Kêu cô ta là tiện nhân, cái đó là còn đang vũ nhục hai chữ "tiện nhân" này nữa."
Hân Nghiên lạnh lùng cong môi, không biết bị cái gì đột nhiên lại trở nên có chút ác miệng, chẳng lẽ cũng đã bị Đông Phương lây bệnh rồi.
Nghe thấy lời của Hân Nghiên, Đông Phương Thế Kiêu hơi sửng sốt, lập tức không khỏi vui sướng cười khẽ, thỉnh thoảng cũng có lúc cô vẫn thật sự thích Hân Hân đáng yêu, cảm thấy đã bớt được một chút hơi thở lạnh lùng, thêm phần bướng bỉnh của cô gái nhỏ.
"Các người..." Cơ Tích Vy bị hai người Hân Nghiên và Đông Phương Thế Kiêu mỗi người một câu chặt chém đến nỗi sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, giơ một cái tay hoàn hảo không hề bị tổn hại chút nào muốn đánh lên trên mặt của Hân Nghiên.
Đáy mắt lạnh lùng khát máu của Đông Phương Thế Kiêu lập tức lộ ra sự độc ác.
Sát ý thoáng lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng âm u của Hân Nghiên, vươn một cái tay ra liền chặn lấy bàn tay của Cơ Tích Vy đang đánh tới, đáy mắt nham hiểm lạnh lẽo hung ác mang theo vẻ chế giễu lạ lùng không rõ ý, nhìn thoáng qua Vĩnh Khiêm đang đứng ở phía sau đã rất lâu rồi, châm chọc nói.
"Cô cả Vĩnh đã xem kịch lâu như vậy rồi, không muốn tiến lên nói vài câu à, không đòi lại sự công bằng cho vợ chưa cưới của mình sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Hân Nghiên vừa dứt, đáy mắt tối tăm lạnh lẽo lại mang theo sự cuồng vọng và dữ tợn đến lạ lùng, vẻ mặt trào phúng nhìn Vĩnh Khiêm mang theo gương mặt ảm đạm không hiểu rõ ở nơi xa, đột nhiên cảm giác đáy lòng của mình cảm thấy rất tốt đẹp.
Mà sau khi Cơ Tích Vy nghe thấy lời của Hân Nghiên, cô ta đã sốc đến nỗi vẻ mặt hoảng loạn và sợ hãi, khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta tràn đầy vẻ lo sợ, nhcôchóng tránh khỏi tay của Hân Nghiên, quay người nhìn về phía đằng sau của cô ta.
Vừa xoay người lại, nhìn thấy Vĩnh Khiêm ở phía sau lưng, dửng dưng đứng ở nơi đó, khuôn mặt dịu dàng như ngọc mang theo vẻ âm u và phức tạp mà cô ta không thể nào nhìn thấu được, còn có chút dò hỏi và do dự.
Cảm giác đó bỗng nhiên khiến đáy lòng của Cơ Tích Vy nổi lên sự khủng hoảng và không xác định, đáy lòng càng khẩn trương hơn.
Tại sao Vĩnh Khiêm lại ở đây, cô đã đứng đây được bao lâu rồi, chẳng lẽ cô đã nhìn thấy hết tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy rồi.
Nghĩ đến chuyện này, đáy lòng của Cơ Tích Vy liền hoảng hốt, rất sợ Vĩnh Khiêm đã nhìn thấy hết tất cả, không nhịn được mà sắc mặt cũng tái đi.
"Vĩnh Khiêm, chị, tại sao chị lại đứng ở đó?"
Cơ Tích Vy đè nén cảm giác phức tạp và sự khủng hoảng xuống đáy lòng, dịu dàng nhìn về phía Vĩnh Khiêm, nhẹ giọng hỏi, giọng nói mang theo sự cẩn thận từng li từng tí và thăm dò.
Vĩnh Khiêm thờ ơ nhìn thoáng qua Cơ Tích Vy, ánh mắt phức tạp lại rơi vào trên người của Hân Nghiên đang đứng ở sau lưng của Cơ Tích Vy, thần sắc con ngươi âm u phức tạp không hiểu rõ, lông mày nhíu chặt lại, dường như là có chuyện xảy ra khiến cô ta đau đầu, làm khó cô ta.
Chỉ có Cơ Tích Vy mới nhìn thấy được đấy mắt tràn ngập sự phức tạp của Vĩnh Khiêm có một chút quyến luyến và tình cảm sâu đậm, cái này không khỏi khiến lòng của Cơ Tích Vy bùng cháy một ngọn lửa dữ dội.
Không nhịn được mà cảm thấy chua xót, thấy đau lòng, trong lòng lại nảy sinh sự oán hận và ghen ghét không thể nói ra được đối với Hân Nghiên.
Dựa vào cái gì chứ, cô ta đã cố gắng bầu bạn với Vĩnh Khiêm nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cô ta đều không nhìn thấy, vậy mà ả tiện nhân Hân Nghiên này mới vừa trở về được bao lâu, trong trái tim và đôi mắt của Vĩnh Khiêm cũng chỉ có một mình ả tiện nhân Hân Nghiên này.
Rõ ràng cô ta mới là cô cả nhà họ Cơ có thân phận cao quý, là một đứa con của nhà giàu nhiều người ghen tị.
Nhưng mà tại sao trong lòng của Vĩnh Khiêm chỉ có tiện nhân Hân Nghiên này, cô ta phẫn nộ, ghen ghét, nổi cơn điên lên gần như là muốn giết Hân Nghiên. Đều là do người phụ nữ này, đều là do người phụ nữ này xuất hiện đã hủy hoại hết tất cả những thứ mà cô ta vất vả lắm mới đạt được.
"Vĩnh Khiêm..."
Thấy Vĩnh Khiêm không trả lời mình, Cơ Tích Vy nhịn không được mà cắn chặt đôi môi tái nhợt của mình, lại nhẹ giọng kêu một tiếng.
Lần này, cuối cùng Vĩnh Khiêm cũng rời ánh mắt âm u phức tạp nhìn về phía Cơ Tích Vy, chỉ là sự dịu dàng nơi đáy mắt lại nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu và lạnh lùng đâm vào trái tim của Cơ Tích Vy cũng lạnh lẽo hơn phân nửa.
Cả người của cô ta không nhịn được mà run rẩy lùi về phía sau, ngay cả cánh tay đã bị bẻ gãy cũng không mang đến sự đau đớn bằng sự đau đớn đang khắc sâu trong đáy lòng của cô ta.
Người phụ nữ mà cô ta yêu nhất lại dùng ánh mắt hờ hửng lạnh buốt như thế để nhìn cô ta, điều này đã nói rõ cái gì, điều này đã nói rõ tất cả những thứ mà cô ta thật vất vả mới đạt được đã từ từ biến mất.
Ngay lập tức, Cơ Tích Vy đã hoàn toàn hoảng hốt rồi, đã sớm không quan tâm được giờ phút này mình đang ở chỗ nào, sốt ruột chạy chậm đi qua ôm lấy eo của Vĩnh Khiêm, vẻ mặt ấm ức khóc lóc kể lể.
"Vĩnh Khiêm, chị nhìn xem, tay của em đã bị gãy rồi, là người bạn gái của cô ta đã bẻ gãy. Vĩnh Khiêm, em đau quá."
Giọng điệu mềm mại ấm ức nếu như là bình thường thì đã sớm khiến cho Vĩnh Khiêm đau lòng rồi, nhưng mà bây giờ nhìn Cơ Tích Vy bỗng nhiên đã thay đổi một bộ mặt mới, Vĩnh Khiêm cũng chỉ cảm thấy đáy lòng của mình vô cùng phức tạp, nhàn nhạt nhìn Cơ Tích Vy.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình không nhìn thấy rõ, không thấy rõ được người phụ nữ ở trước mắt này, rốt cuộc bộ mặt nào mới là bộ mặt thật của cô ta.
Là gương mặt dữ tợn vặn vẹo xấu xí lúc nãy, hay là khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này rúc vào trong ngực của cô ta đang khóc lóc kể lể khiến cho người ta thương tiếc.
Cơ Tích Vy nhìn thấy Vĩnh Khiêm không có động thái gì, cứ hờ hững nhìn cô ta như vậy, lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt ấm áp từ xưa đến nay lại mang theo vẻ nghiên cứu và nghi ngờ không hiểu rõ, mờ mịt, quá nhiều cảm xúc đang lởn vởn ở trong đáy mắt của Vĩnh Khiêm, không hiểu sao lại khiến Cơ Tích Vy cảm thấy hoảng loạn.
Giọng nói càng nói càng nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn Vĩnh Khiêm, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối không có chút máu đã không còn sự độc ác tàn nhẫn của trước đó, trở nên điềm đạm đáng yêu, Hân Nghiên đang đứng nhìn ở phía xa nở nụ cười lạnh.
Cô nhớ đến năm đó chính là thua ở trong tay của một người phụ nữ như vậy sao, bộ dạng điềm đạm đáng yêu đó, nếu như là cô thì thật sự cô cũng không làm được, trong lòng lại càng khinh thường Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy thêm mấy phần.
"Vĩnh Khiêm, Vĩnh Khiêm chị sao vậy?"
Cơ Tích Vy vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa nhìn thấy cả trái tim của Vĩnh Khiêm đều đang đặt trên người của Hân Nghiên, cô ta liền cảm thấy không cam lòng thêm, giọng nói càng nói ra càng điềm đạm đáng yêu hơn, bộ dạng yếu đuối cùng gương mặt mang theo nước mắt kia, nếu đổi lại bất kỳ người nào nhìn thấy thì cũng sẽ kích thích ý chí muốn bảo vệ.
Chỉ là giờ phút này trong đôi mắt của Vĩnh Khiêm cũng chỉ chú ý được một mình Hân Nghiên, nhìn thấy vẻ chán ghét và trào phúng trong đáy mắt lạnh lẽo của Hân Nghiên, cả người cũng không khỏi cứng đờ, cánh tay duỗi ra, không tự chủ được mà muốn đẩy Cơ Tích Vy ra.
Cơ Tích Vy không ngờ đến Vĩnh Khiêm lại muốn đẩy cô ta ra, trong lòng của cô ta càng thêm chán ghét và tức giận, trong đôi mắt cụp xuống đều tràn đầy vẻ tàn độc không dừng được đối với Hân Nghiên.
Đây là lần đầu tiên mà Vĩnh Khiêm muốn đẩy cô ta ra trong nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên mà Vĩnh Khiêm đối xử hờ hững với cô ta trong nhiều năm như vậy, sự thay đổi này khiến cho sắc mặt của Cơ Tích Vy càng ngày càng khó coi hơn.
Nhưng mà làm sao cô ta có thể bị Vĩnh Khiêm đẩy ra như vậy, cánh tay của Vĩnh Khiêm vừa mới đụng đến Cơ Tích Vy, Cơ Tích Vy liền đau đến nỗi kêu to tại chỗ.
"A, đau, Vĩnh Khiêm, tay của em đã bị gãy rồi, chị đưa em đi bệnh viện có được không. Vĩnh Khiêm, chị đụng vào làm tay của em đau quá."
Cơ Tích Vy đau đớn, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, bộ dạng đau đớn cau chặt mày nhìn Vĩnh Khiêm.
Cuối cùng vẫn là không đẩy Cơ Tích Vy ra, vẻ phức tạp trong đôi mắt càng ngày càng nặng nề hơn.
Cơ Tích Vy thấy Vĩnh Khiêm không đẩy cô ta ra nữa, cô ta không khỏi thở dài một hơi, cả trái tim cũng cũng nhẹ nhõm được mấy phần.
Chỉ cần Vĩnh Khiêm vẫn không hoàn toàn đẩy cô ta ra, như vậy biểu thị cô ta ở trong lòng của Vĩnh Khiêm vẫn có một vị trí nhất định, suy nghĩ như vậy, trong đáy mắt của Cơ Tích Vy lóe lên chút ánh sáng hi vọng.
Chỉ cần Vĩnh Khiêm còn một chút tình cảm như vậy đối với cô ta, vậy thì cô ta cũng không sợ nữa, cô ta tin tưởng sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày Vĩnh Khiêm thật sự yêu cô ta.
"Vĩnh Khiêm, lúc nãy Hân Nghiên muốn cướp đi chị khỏi tay của em, em quá tức giận cho nên mới muốn làm tổn thương cô ta, có điều người bạn gái đó của cô ta cũng đã bẻ gãy tay của em rồi. Em đau quá, chị đưa em đến bệnh viện đi."
Thấy Vĩnh Khiêm mặc dù không đẩy cô ta ra, nhưng mà vẫn đứng yên tại chỗ, đáy mắt của Cơ Tích Vy âm trầm, nhưng mà trên mặt vẫn mang theo vẻ yếu ớt như cũ.
Lời nói của Cơ Tích Vy khiến cho sắc mặt của Vĩnh Khiêm trở nên càng khó coi hơn, lông mày nhíu chặt lại nhìn thoáng qua Đông Phương Thế Kiêu đang đứng ở bên cạnh của Hân Nghiên, mái tóc nhuộm vàng kia khiến cho Vĩnh Khiêm không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.
Nghiên Nghiên sao lại ở cùng với một người phụ nữ như vậy, đây không phải là người phụ nữ trước đó đã nhìn thấy ư?
Nhưng mà Nghiên Nghiên không phải là vợ của cô cả nhà họ Diệu sao, tại sao lại còn ở cùng một chỗ với người phụ nữ trông không tốt lành này? Lẽ nào giữa cô cả Diệu và Nghiên Nghiên thật ra cũng không có quan hệ gì, nếu không thì tại sao Nghiên Nghiên lại có mối quan hệ với người phụ nữ nhuộm tóc vàng này chứ.
Nếu như là bạn bè, vậy thì tại sao trước kia lúc mà cô ta hẹn hò với Nghiên Nghiên lại không biết Nghiên Nghiên còn có một người bạn như thế này. Hay là giống như Cơ Tích Vy đã nói, người phụ nữ này chính là bạn gái của Nghiên Nghiên ?
Nghĩ đến khả năng này, đáy lòng của Vĩnh Khiêm cảm thấy buồn bực đau nhức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top