Chương 30: Vẻ mặt một mảnh mất tinh thần

Cúp điện thoại, An Tiểu Ngu liếc Thẩm Ngự Phong một cái.
"Tôi có chuyện, cần phải đi một chuyến."
"Chuyện gì?" Thẩm Ngự Phong rất bình tĩnh mà hỏi.
"Đi đón một người."
"Đàn ông, hay là phụ nữ? Cùng cô có quan hệ gì?"
Lần này, sắc mặt của Thẩm Ngự Phong có chút khác thường.
Mí mắt của An Tiểu Ngu giật một cái. Cô lại không phải là vợ của anh, anh quản nhiều như vậy làm gì?
Bất quá, cô vẫn là ăn ngay nói thật: "Con trai của bố dượng!"
Mâu sắc của Thẩm Ngự Phong càng thêm ám trầm, sau đó chốc lát, anh nhàn nhạt mở miệng: "Đêm khuya, cô một mình không an toàn, tôi cùng cô đi!"
........
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng.
Tiếng động cơ chạy nhanh đến, kèm theo một bóng xe màu bạc trắng, một chiếc xe dừng ở cửa Caesar Club.
Tiếng động cơ dễ nghe không tính là gì, quan trọng nhất là, chiếc xe này......Cũng quá phong cách đi!
Tạo hình phục cổ, thân xe lưu loát, vật liệu tinh tế, cảm nhận như tác phẩm nghệ thuật vậy, trong nháy mắt hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
"Ôi mẹ nó, Aston? Martin Lagonda Taraf, hơn tám triệu......Mẹ của tôi ơi."
"Đây là vị thần tài nào, chúng tôi được hiểu biết một chút......"
Bãi đậu xe bên ngoài có người vội vàng chụp ảnh phát cho bạn bè, mà trong xe, An Tiểu Ngu nói với Thẩm Ngự Phong: "Cảm ơn anh đưa tôi đến, tôi tự mình vào là được."
Làm ơn, chiếc xe này của Thẩm Ngự Phong đã rất phong cách rất huênh hoang rồi, cô cũng không muốn tiếp tục trở thành tiêu điểm.
"Tôi ở bên ngoài đợi cô!
Thẩm Ngự Phong tiếp tục kiên trì.
An Tiểu Ngu thở dài.
Cũng tốt, nếu Thẩm Ngự Phong nguyện ý đảm nhiệm tài xế miễn phí, cô lại cớ sao mà không làm?
Dựa theo địa chỉ của người phục vụ, An Tiểu Ngu tìm thấy phòng của Sở Mộ Thành ở.
Vừa vào phòng, An Tiểu Ngu suýt chút nữa bị sặc ra.
Bên trong phòng tràn ngập nồng nặc mùi thuốc lá, còn có nồng nặc mùi rượu, quả thực không cách nào hô hấp.
Ánh mắt nhìn quanh, An Tiểu Ngu rốt cục phát hiện Sở Mộ Thành nằm trên ghế xô-pha.
Anh tựa hồ thực sự đã uống say, cả người đều nằm trên ghế sofa, cúc áo của áo sơ mi cũng mở ra mấy viên, lộ ra lồng ngực bền chắc, ở dưới ánh đèn lờ mờ của phòng này, càng lộ ra vẻ mặt mất tinh thần.
An Tiểu Ngu cau mày, thấy rõ mặt của Sở Mộ Thành.
Giờ khắc này, anh nhắm mắt lại, phảng phất lâm vào trong giấc ngủ say.
Anh của lúc này, rút đi vẻ mặt nghiêm nghị bình thường đối mặt với cô, cũng không còn loại khí thế bức người. Lông mày của anh nhăn chặt, xem ra giống như là tâm sự nặng nề.
Thật ra, bình tĩnh mà xem xét, dáng dấp của Sở Mộ Thành......Cũng rất đẹp, cho nên, mới có nhiều con gái thích anh như vậy, giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Từ trung học bắt đầu, thì An Tiểu Ngu nhìn thấy qua sức quyến rũ của Sở Mộ Thành.
Khi đó, có không ít con gái thích Sở Mộ Thành, thậm chí còn từng có người nhờ cậy qua cô đưa thư tình cho Sở Mộ Thành.
Bất quá, những thư tình đó qua tay của cô, Sở Mộ Thành căn bản nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp xé nát.
Cho nên sau đó, lại có con gái nhờ cô đưa thư tình, cô chỉ có thể nói cự tuyệt.
Biết rõ người đàn ông này hung ác quyết tuyệt, lại phong lưu như vậy, tốc độ thay bạn gái quả thức như lật sách vậy.......Nhưng vẫn có nhiều con gái như vậy quên mình xông về phía trước!
Ai! An Tiểu Ngu thở dài!
Con gái, luôn là mộng tưởng trong lòng, cho là mình là người phụ nữ cuối cùng của người đàn ông kia!
Nhìn bộ dáng này của Sở Mộ Thành một chút!
"Sở Mộ Thành, tỉnh tỉnh dậy!"
An Tiểu Ngu đá chân của anh, Sở Mộ Thành nằm trên ghế sofa bỗng nhiên mở hai mắt ra.
"Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì tốt. Tôi đến đón anh về nhà!"
Trong nháy mắt, con ngươi tràn đầy vẻ sương mù hiện lên một ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top