Chương 14

LẠI JAVA JIM

Bên cạnh Hans, trên ghế trước, Hannibal ngồi không yên. Thám tử trưởng cứ mong đến Santa Barbara ngay.

“Nhanh lên, anh Hans! Ta phải đến đó trước”

“Em đừng lo, ta sẽ đến đó kịp mà,” Hans bình tĩnh trả lời. “Tốc độ chỉ làm cho xe rơi xuống hố thôi. Không giúp gì được cho ta”

Hannibal thở dài, cắn môi do nóng lòng. Harvey vừa mới đọc lại một đoạn nhật ký của ông Angus, đột nhiên ngẩng đầu lên. Trông cậu bé sửng sốt:

“Anh Hannibal ơi! Ông cố của em có nói đến chuyến đi Santa Barbara, nhưng không nói rõ là đến đâu. Ta sẽ đi đâu khi tới đó?”

Hans lầm bầm:

“Santa Barbara là một thành phố khá lớn.”

“Đủ lớn để có hồ sơ lưu trữ nghiêm túc” Hannibal đáp. “Ta sẽ tìm ra nơi ông Angus đến, bằng cách sử dụng hướng dẫn mà ông đã đưa ra”

“Chỉ dẫn à?” Harvey ngạc nhiên lặp lại. “Chỉ dẫn nào?”

“Ông nói đã mua một cái gì đó trong một cửa hàng "vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy",” Hannibal đắc thắng đáp. “Năm 1872, Santa Barbara đủ nhỏ để vụ hỏa hoạn này được ghi vào hồ sơ lưu trữ của báo địa phương”

Xe đến trung tâm thành phố vào giữa chiều. Tòa báo địa phương nằm trong một tòa nhà cũ, trên quảng trường chính. Nhân viên hướng dẫn đưa khách lên lầu hai, gặp một ông tên là Pigeon. Tổng biên tập là một người đàn ông mảnh khảnh và luôn mỉm cười.

“Năm 1872 à?” Ông nói. “Không, lúc đó tòa báo này chưa có. Nhưng đúng là có, tòa báo địa phương, chắc chắn phải nói đến tai họa mà các cậu nói”

“Chú có biết tụi cháu có thể xem hồ sơ lưu trữ của tờ báo ấy ở đâu không ạ?” Hannibal hỏi.

“Chính tòa báo này đã tiếp nhận lại, nhưng do thiếu chỗ chúng tôi buộc phải hủy mọi tài liệu trước năm 1900.”

Thám tử trưởng rên lên.

“Tất cả à... có phải tất cả là tài liệu thật sao?”

“E rằng... nhưng... khoan đã, tôi biết một người có thể giúp được các cậu. Đó là ông tổng biên tập già đã làm việc ở tòa báo hơn 60 năm. Ông say mê lịch sử những việc lặt vặt, cả những sự kiện rất xưa. Tôi gần như chắc chắn là ông ấy có bộ sưu tập riêng những số báo mà ông yêu quý, mà một phần là do thân sinh của ông để lại.”

“Ông ấy có sống ở Barbara không ạ?” Hannibal hy vọng hỏi.

“Có chứ.”

Ông Pigeon lật hồ sơ ra xem và rút một phiếu:

“Ông ấy tên là Jesse Widmer và ở số 160 Anacapa Street. Chắc chắn là ông ấy sẽ vui lòng tiếp các cậu.”

Chẳng bao lâu xe tải nhẹ dừng lại trước số nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ xíu, nằm ở cuối một lối đi dài vòng qua một tòa nhà lớn hơn. Hannibal và Harvey bước nhanh theo lối đi, trong khi Hans ngồi chờ trong xe. Hannibal đột ngột đứng lại.

Một cánh cửa vừa mới đóng sập lại cách đó không xa. Có tiếng người bỏ chạy.

“Anh Hannibal nhìn kìa” Harvey la lên.

Cửa vào ngôi nhà nhỏ hé mở. Tiếng kêu yếu ớt vang đến tai hai bạn:

“Cứu. Cứu tôi với”

“Có người cần giúp. Đi” Hannibal vừa nói vừa lao tới, cùng Harvey.

Hans cũng đã nghe thấy. Anh nhảy xuống xe và chạy tới.

Cửa nhà dẫn vào một phòng khách sạch sẽ và ngăn nắp. Sách được xếp thẳng hàng trên kệ. Có "trang một" của một số báo có dòng tít giật gân được đóng khung cẩn thận. Giấy của những tờ báo này đã vàng: chắc chắn là báo không mới.

“Cứu”

Tiếng kêu xuất phát từ phòng khác, phía bên trái. Hai cậu bước vào một văn phòng chất đầy báo lưu và tạp chí. Máy đánh chữ đặt trên bàn làm việc. Một trang giấy in được một nửa cho biết có ai đang đánh máy.

Một người đàn ông lớn tuổi nằm dưới thảm. Mắt ông nhớn nhác nhìn những người mới vào. Miệng ông dính ít máu. Mặt ông bị trầy xước.

“Mein gott” Hans kêu khẽ khi thấy ông già bị thương.

Hans nhẹ nhàng dìu ông già ngồi dậy và cho ông ngồi xuống ghế bành. Harvey chạy đi tìm ly nước. Ông già uống thật nhiều.

“Người có râu,” ông già bị thương nói khẽ. “Có vết sẹo trên mặt. Trông giống thủy thủ... Các người là ai vậy?”

“Java Jim” Harvey thốt khẽ.

Hannibal tự giới thiệu mình.

“Chính ông Pigeon đã đưa địa chỉ của bác cho tụi cháu. Bác đúng là ông Jesse Widmer, phải không ạ?”

“Phải... Java Jim à? Là người đã tấn công tôi hả?”

“Thưa bác Widmer, tụi cháu nghĩ thế. Nhưng mà hắn muốn gì ở bác?”

Cựu nhà báo thở thật sâu, trong khi Hans dịu dàng lau vết thương cho ông. Rồi ông già mỉm cười, để chứng tỏ ông không bị thương nặng.

“Người đó đến mà không có một lời giới thiệu nào. Tôi không quen biết gì hắn. Hắn đến hỏi về một vụ hỏa hoạn đã thiêu hủy một cửa hàng năm 1872. Hắn có nói đến vụ đắm tàu Argyll Queen nữa.”

“Hắn đang chạy theo kho báu,” Peter nói

“Vậy là có kho báu. Và con người đó đang tìm à? Do vậy mà hắn rất quan tâm đến hồ sơ của tôi.”

“Thế bác đã tiết lộ gì cho hắn ạ?” Hannibal hỏi.

“Tôi không nói gì hết. Tôi không thích cái mặt hắn. Khi đó, hắn đánh tôi và lục lạo hồ sơ của tôi. Có lẽ hắn tìm được cái hắn muốn, bởi vì hắn bỏ chạy mang theo vài mẩu báo cắt.”

Hannibal thất vọng kêu lên một tiếng.

“Mẩu báo cắt à? Bác có biết về cái gì không ạ?”

“Chắc là về vụ hỏa hoạn năm 1872! Nhưng các cậu đừng buồn. Tôi có một hộp đầy phim về thời kỳ đó. Đó là cách tôi lưu thêm những bài báo mà tôi cần để viết quyển sách về sử biên niên địa phương. Đó, cậu hãy đặt cuốn phim này vào đèn chiếu... Rồi... Bắt đầu là tháng 9.1872...”

Ông cho chạy máy.

“Thấy rồi” Chẳng bao lâu Hannibal reo lên. “Ngày 15 tháng 11. Cửa hàng Right, nhà buôn thiết bị hàng hải, bị hỏa hoạn làm hư hại nhiều... Chắc chắn là cái đó”

“Phải,” ông Widmer lặp lại. “Cửa hàng này vẫn còn. Nằm gần cảng.”

“Ta đi nhanh” Harvey kêu.

Hans lắc đầu.

“Trước hết hãy gọi bác sĩ cho ông Widmer đã,” Hans nói.

Ông già lắc đầu kịch liệt:

“Không, không. Không cần. Tôi cảm thấy khỏe hẳn rồi. Nếu có vấn đề, tôi sẽ gọi bác sĩ của tôi. Các cậu hãy đi nhanh để bắt tên râu. Tin hắn bị bắt sẽ là liều thuốc tốt nhất cho tôi. Đi đi. Nhanh”

Hannibal hơi do dự. Rồi cậu mỉm cười với ông già, cám ơn ông rồi ra đi cùng Hans và Harvey. Hans leo lên ngồi sau tay lái. Xe tải nhẹ chạy ra cảng. Cửa hàng Right rất dễ tìm. Cửa hàng bán thiết bị hàng hải nằm trên một con đường vuông góc với kè. Bảng hiệu dễ thấy.

Một người đàn ông đứng tuổi tiếp ba người khách.

“Tôi có thể giúp gì được cho các cậu?” ông hỏi.

Harvey nóng lòng trả lời bằng một câu hỏi:

“Chú có lưu sổ sách từ 1872 không ạ?”

Hannibal bình tĩnh hơn giải thích:

“Tụi cháu đang tìm...”

Chủ cửa hàng ngắt lời:

“Nếu các người là bạn của tên râu thô lỗ lúc nãy,” ông sẵn giọng nói, “thì xin mời các người ra khỏi cửa hàng tôi.”

“Dạ không, thưa chú. Tụi cháu không phải là bạn của tên vô lại kia” Hannibal la lên.

Rồi thám tử trưởng trình bày mục đích đến cửa hàng.

“Cậu nói Angus Slunn à?” Chủ cửa hàng nói. “Tôi rất tiếc nhưng, cũng như tôi đã nói với vị khách khó chịu kia, một số lớn sổ sách của chúng tôi đã bị hủy do tai nạn.”

Hannibal hết sức thất vọng.

“Vậy là không có cách nào biết được ông Angus Slunn đã mua cái gì ở cửa hàng chú năm 1872 à?”

“Rất tiếc là không. Sổ sách kế toán của chúng tôi đều đã bị... Chờ một chút... Có thể tôi vẫn cung cấp được cho các cậu vài thông tin... Các cậu có thể chờ một chút không?”

Sau khi nói những lời mang lại một tia hy vọng cho khách, chủ cửa hàng leo lên bậc thềm cầu thang dẫn lên một cánh cửa có đề "Cấm vào". Ông biến mất.

Hannibal đứng lại tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi. Đột nhiên, sau khi nhìn ra ngoài đường, Harvey kêu lên một tiếng.

“Anh Hannibal ơi” Harvey thì thầm gọi với một giọng hối thúc.

Thám tử trưởng nhanh chân bước lại chỗ Harvey.

“Gì vậy?”

“Ngoài kia có kẻ như đang rình rập cửa hàng”

“Đâu?”

“Cuối đường... bên này. Khi thấy mình bị lộ hắn thụt lùi mất. Nhà ở góc che mất hắn. Có thể là Java Jin”

Hannibal liếc nhìn cuối cửa hàng. Chủ tiệm vẫn chưa quay ra. Hans đang mê say ngắm chiếc đồng hồ thuyền. Hannibal ra hiệu cho Harvey. Cả hai lặng lẽ bước ra ngoài.

“Ta hãy cố nhìn mà không để bị lộ,” thám tử trưởng nói.

Hai bạn thận trọng bước theo con đường xuống kè. Đến góc đường, hai bạn thò cổ nhìn xung quanh. Harvey phát hiện ra ngay chiếc xe:

“Anh Hannibal ơi, chiếc Volkswagen xanh lá”

Xe đậu phía bên kia kè. Hannibal nhìn thấy một người đàn ông trẻ có ria đang bước nhanh qua vùng cát ướt về hướng chiếc tàu cũ nằm trong nước cạn.

“Không phải Java Jim, mà là Stebbin”

Hai cậu nhìn thấy kẻ khả nghi biến mất phía sau chiếc thuyền mắc cạn. Môi Stebbin nhấp nháy như đang nói chuyện.

“Ông ấy có hẹn với ai đó,” Hannibal nói nhỏ.

“Hay là với Java Jim?” Harvey gợi ý.

“Đi. Theo anh” Hannibal ra lệnh.

Hannibal cương quyết bước qua kè lại gần thuyền.

“Nếu là Java Jim đang nói chuyện với Stebbin, ta có thể nghe được và biết kế hoạch của bọn này. Mà anh cũng muốn biết làm cách nào mà Java Jim lại nảy ra ý đi thẳng đến nhà bác Jesse Widmer mà không cần qua ông Pigeon”

Hannibal im lặng, để ngón tay lên miệng. Thám tử trưởng áp sát người vào mạn chiếc thuyền cũ, lắng tai nghe. Nhưng không có âm thanh nào vang từ phía bên kia.

“Xa quá” Harvey nói khẽ. “Phải đi vòng qua.”

“Không được. Sẽ đụng đầu bọn chúng. Này anh có sáng kiến hay hơn. Ta hãy leo lên và rình từ trên cao”

Mạn chiếc tàu cũ có thang sắt. Do độ nghiêng thang leo lên không phải là chuyện dễ. Nhưng Hannibal mập vẫn lên được phía trên. Harvey khéo léo leo theo. Hai bạn rón rén băng qua boong tàu để đến gần phía bên kia0 boong tàu đột ngột sụp xuống dưới trọng lượng hai bạn: gỗ đã mục nát. Hai bạn té vào một lỗ tối tăm.

“Úi da” Hannibal lầm bầm và bị lún xuống một cái gì vừa mềm và ướt.

“Bọn mình bị rơi xuống đống bao bố cũ,” Harvey nói. “Cũng còn may”

Khi hoàn hồn, hai bạn cố đứng dậy trên sàn tàu nghiêng và nhìn xung quanh. Hai bạn đang ở trong hầm tàu, một nơi tối tăm, hôi mùi gỗ mục. Ít ánh sáng xuyên qua mấy tấm ván hở của sàn tàu, và qua lỗ mà Hannibal và Harvey tạo nên khi té xuống. Rất tiếc, cái lỗ này nằm rất cao phía trên đầu hai bạn.

“Phải tìm một cái gì để trèo lên,” Hannibal nói. “Thử tìm đi”

Nhưng dù có lục hầm tàu, hai bạn không tìm được gì, ngoài mấy bao bố. Không có thùng, không có dây, không có thang. Ngược lại có cái gì đó động đậy trong góc. Chuột

Harvey khổ sở nhìn thám tử trưởng.

“Không có cách nào ra khỏi đây được anh Babal ơi”

“Thử tìm nữa đi,” Hannibal đề nghị, nhưng không hy vọng lắm.

Một lần nữa, hai bạn khám xét chỗ giam của mình. Đến một lúc nào đó, khi đang đứng phía đụng vào nước, Hannibal phát hiện một điều.

“Harvey ơi!” Hannibal gọi khẽ. “Ở đây, trong vỏ tàu. Thấy khe hở này không? Lúc thủy triều cao, có lẽ nước chảy vào chỗ đó”

Mà khe hở lại nằm phía trên đầu Harvey rùng mình. Hai bạn vội vàng quay lại chỗ bị té xuống.

“Thử la lên xem” Harvey đề nghị.

Đúng lúc đó, một bóng người che lấp lỗ hổng trên boong tàu. Một khuôn mặt cúi xuống. Một khuôn mặt trẻ có ria nâu

“Đừng tốn hơi sức làm gì,” Stebbin nghiêm trang khuyên. “Vào mùa đông không ai đi dạo quanh đây đâu. Và từ ngoài kè, chắc chắn không ai nghe thấy nổi”

Hannibal và Harvey ngước mặt lên nhìn người lái chiếc Volkswagen xanh lá cây. Mắt ông như sáng rực trong bóng tối. Cũng với giọng nghiêm trang, ông tuyên bố:

“Mà tôi lại cần nói chuyện với các cậu”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top