5. Chị là sao quả tạ

Sài Gòn 15 năm sau









- Cô gì ơi, cô làm ơn cho tôi hỏi......

Lan Khuê ngó lên người đang nói chuyện với mình, thì ra là một người phụ nữ tầm 26, 27 tuổi , dáng vóc cao ráo, mặc sơmi và quần âu đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác form rộng, dài, tôn lên dáng người chuẩn siêu mẫu của chị ấy.

Nàng cởi mắt kính ra, lộ rõ đôi mắt có phần mỏi mệt của mình. Lúc sáng định lái xe để đi phỏng vấn xin việc thì nó lại dở chứng đề máy không được, làm nàng loay hoay cả buổi, thật muốn đem nó quăng vào bãi rác mà, nhưng nhớ lại nó là quà mừng tốt nghiệp của ba mình tặng nên miễn cưỡng " tha mạng " cho nó, nàng thì bắt taxi đi, khổ, thật khổ, Sài Gòn sao nắng khiếp thế ? Người ta hay đùa nhau rằng, " Sài Gòn có hai mùa, là mùa nóng và mùa nóng thấy mẹ " đúng là không sai mà.

Nàng gật đầu một cái, bằng tất cả vẻ lịch sự, nàng muốn mở lời hỏi xem chị ta muốn gì, nhưng còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy cái túi nằm bên trái của mình đã bị người đàn ông bên cạnh giật lấy, nàng giật mình, quên luôn người phụ nữ kia, ba chân bốn cẳng chạy theo người đàn ông đó, miệng hô hào :

- CƯỚP, CƯỚP... ĐỨNG LẠI......

Nàng hét lên trưng cầu sự giúp đỡ, nhưng có vẻ ai nấy đều không muốn dính líu vào vụ lùm xùm này nên đều ngó lơ. Chỉ có người phụ nữ muốn hỏi đường kia là chạy theo giúp nàng. Lan Khuê thở hồng hộc, sức khỏe nàng vốn yếu ớt, xem ra lần này mất của thật rồi.

Nàng dừng lại khi đã thấm mệt, nhưng tên cướp kia không có vẻ gì là mệt mỏi. Nàng lắc đầu, mất thật rồi, CMND, tiền, hồ sơ xin việc, và cả lá bùa hộ thân cũng mất luôn. Lan Khuê, đời mày tàn rồi. Nàng tự rủa bản thân, nhưng rồi nàng thấy người phụ nữ kia chạy theo tên cướp, nhanh nhất có thể, có thể gọi là tốc độ bàn thờ, có lẽ muốn giúp nàng thật.

15p sau, người phụ nữ đó cầm trên tay túi xách của nàng, hơi thở cũng gấp gáp hẳn, đứng trước mặt cô gái đáng thương họ Trần :

- Của cô.....

- ...... - Nàng cầm lại túi xách, thở phào, loay hoay kiểm tra lại xem có mất thứ gì không? Không thèm để ý tới người vừa giúp mình.

- Nè, tôi giúp cô lấy lại túi đó, không cảm ơn sao ?

Lan Khuê đúng là không thèm quan tâm tới lời chị ta nói, chỉ một mực tìm kiếm một thứ trong túi mình. Cuối cùng lại nhìn chị ta bằng ánh mắt ghê rợn. - Cảm ơn cái con khỉ. Tại chị hỏi đường nên tôi mới mất cảnh giác, mới mất túi.....

- Nè....

- Nè gì chứ, mất đồ rồi nè, chị đền đi, đền mau đi, huhu.....

Người phụ nữ đó ái ngại khi thấy nàng khóc rống lên, mất cái gì mà phải lớn tiếng như thế chứ ? Cô có thể đền mà. Ơ nhưng.....cô có làm gì đâu.

- Ê, cô ăn nói ngang ngược hả ? Tôi....

- Không biết, không biết, chị đền đi, chị làm mất của tôi rồi. Huhu.....Cả đời tôi chỉ có cái đó là quí nhất, chị lấy rồi......huhuhu....tôi sống làm sao đây ????

Người phụ nữ đó gãi đầu, nhìn Lan Khuê đang khóc tức tưởi bên cạnh mình, người đi đường thì dòm như thể nàng mới bị tên sở khanh nào đó cướp đời con gái. Người phụ nữ đó hết cách đành hạ giọng. - Cô mất cái gì ? Tôi sẽ tìm giúp cô, ô kê ?

Thì ra thứ nàng mất chính là lá bùa năm xưa Phạm Hương tặng, suốt 15 năm, nàng luôn đeo bên mình, hôm nay nàng đi xin việc nên đem theo coi như cầu bình an, ai ngờ gặp toàn chuyện xui.

- Tôi mất dây chuyền, có một phiến đá thạch anh màu xanh, trong phiến đá có một lá bùa, bên ngoài có chữ " An ". Tìm đi, mau đi, huhu, tôi chết mất.....

Người phụ nữ đó nhăn nhó. - Rồi, tôi sẽ kêu người đến tìm cho cô.

Người phụ nữ đó nói xong liền muốn quay đi nhưng lại bị nàng lôi lại, nghiến răng ken két, nắm chặt lấy cổ tay người ta giằng co :

- Chị dụ tôi hả ? Chị tìm, chị phải tìm.

- Tôi.....phải đi làm, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, trễ là chết. - Người phụ nữ đó nhìn đồng hồ rồi chậc lưỡi, vẻ mặt vô cùng gấp gáp, muốn thoát đi mau.

- KHÔNG. Bộ chị tưởng có mình chị biết đi làm hả ? Tại chị mà tôi bị trễ phỏng vấn nè, tôi mà không được tuyển dụng, không có việc làm, tôi sẽ bám chị suốt đời.

- Hừ.....

Người phụ nữ đó thở dài một hơi, gật đầu chấp nhận tìm đồ giúp nàng.

Cả hai tìm kiếm suốt 1 tiếng rưỡi, cuối cùng lại phát hiện lá bùa đang nằm vắt vẻo trong bụi cỏ ven đường, chắc lúc tên cướp giật đi nó bị rơi ra. Lan Khuê mừng như lụm được vàng, nâng niu hôn lên đó rồi đeo nó vào cổ, nhất định sau này không bao giờ cởi ra nữa. Nàng thở phào, nhìn sang người phụ nữ kia, mặc dù là do chị ta nên nàng mới mất đồ, nhưng cũng nên cảm ơn người ta một tiếng.

Nhưng khi xoay qua lại thấy người đó nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu. Nàng quơ quơ bàn tay trước mặt rồi hỏi. - Chị....bị gì ?

- Lá bùa đó.....của cô ?

- Ừa, chi vậy ? Cái này là độc nhất vô nhị không có cái thứ hai đâu. - Nàng hất hàm tự hào khoe, tưởng người phụ nữ đó muốn mua.

Người phụ nữ đó vẫn nhìn nàng chăm chăm, sau đó nở nhẹ nụ cười.

Cùng lúc đó, một chiếc taxi vừa đến, Lan Khuê cúi đầu xem như cảm ơn rồi mau chóng leo lên xe, mặc dù trễ gần hai tiếng đồng hồ nhưng nàng sẽ thuyết phục người ta mà, nàng nhất định phải được tuyển dụng vào công ti này, nàng ngồi ngay ngắn trong xe nhưng nàng lại thấy người phụ nữ đó cũng leo lên, nàng có hơi ngạc nhiên nhưng rồi thôi, chắc người ta muốn đi đâu đó. Lan Khuê nhỏ tiếng nói :

- Tài xế, cho tôi tới công ti HP, đường......

- Cho tôi đến đó luôn. - Người phụ nữ kia cũng nói theo.

Lan Khuê trợn mắt lên nhìn cô ấy, chậc lưỡi. Nàng nhớ lại, hình như hồi nãy có nghe cô ta nói là ngày đầu tiên đi làm, không lẽ cũng đến xin việc giống nàng ? Cũng muốn hỏi thử xem có phải không, nhưng thấy khuôn mặt gấp gáp của chị ta, nàng im bặt.

Công ti HP hiện ra trước mắt nàng, nàng lấy lại tinh thần. Ngày đầu đi xin việc mà đi trễ, ờ thì trễ có hai tiếng mấy đồng hồ, chắc người ta sẽ thông cảm mà. Nàng rất muốn ứng tuyển vào vị trí thư kí tổng giám đốc này, nghe nói Tổng Giám đốc cũng khá dễ tính, mà lương bổng cũng cao, đúng là công việc nàng ao ước.

Nàng bước vào trong, người phụ nữ kia cũng đi song song nên cạnh. Nàng hắng giọng một chút hỏi. - Chị định lên tầng mấy ?

- Tầng 10. Phòng Tổng Giám đốc.

Lan Khuê nghiến răng, định cạnh tranh với nàng à ? Đừng mơ, nàng cố nở nụ cười rạng rỡ với người bên cạnh. - Chị ứng tuyển vào vị trí thư kí hả ? Thôi, bỏ đi, nghe nói Tổng Giám đốc công ti này vừa dê vừa dâm. Ghê lắm, mấy cô thư kí trước chạy hết rồi.

- Thật à ?

Lan Khuê gật đầu chắc chắn. Người phụ nữ kia cười nhẹ rồi thong thả bước vào công ti, cười " thân thiện " với nhân viên rồi đi thẳng vào thang máy.

Lan Khuê đơ ra, nhìn người phụ nữ đó đang bước vào thang máy, quan trọng là trên thang máy đó có vài dòng chữ " Lãnh Đạo Cấp Cao ".

Có ai đó khẽ nuốt khan.



- Moon -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top