Bá Chủ c3

Bá Chủ

Mở Đầu:Xuyên Qua Không Gian

“Cạch cạch cạch … “

Trong đêm, khoảng hơn một giờ sáng, cái thời gian mà đa số người bình thường đều đã đi ngủ, trong một căn phòng nhỏ của một căn hộ chung cư, tiếng gõ bàn phím, tiếng click chuột đang liên tục vang lên.

- Chết tiệt, nhanh, còn hơn một phút.

Ngay trước màn hình máy tính đang lập loè, một chàng trai khoảng chừng 20 tuổi, mặc quần đùi, áo ba lỗ đang rất tập trung. Mắt không rời màn hình, trong khi đôi bàn tay vừa rê chuột vừa nhấn phím lại vô cùng linh hoạt. 

Chàng trai không ngừng nói, có vẻ đang tự kích thích bản thân.

- Sắp được rồi, cố lên.

Hai tay chàng trai cử động ngày càng nhanh. Trên màn hình, một nhân vật trò chơi đang di chuyển theo nhịp điều khiển của chàng trai, hết nhảy trái lại tránh phải, không chỉ vậy còn kết hợp đánh ra các tuyệt chiêu vào những con quái trước mặt một cách liên tục. Nếu có một gã game thủ nào ở đây lúc này hẳn sẽ phải thốt lên kinh ngạc, bởi để điều khiển nhân vật vừa di chuyển vừa tung đòn như vậy không phải một việc đơn giản, đó là sự kết hợp giữa kỹ năng điều khiển cùng khả năng tính toán góc độ một cách siêu việt, mà hiện tại trên khắp thế giới chỉ có năm người có thể làm được.

Nhân vật trên màn hình nhanh chóng tiêu diệt hết toàn bộ quái phía trước, nhảy tránh thêm vài chướng ngại, ngay lập tức một cánh cổng trắng xuất hiện.

- Còn vài giây, nhanh qua, phó bản Thiên Đường cho một người duy nhất toàn sever sắp là của ta, nhanh.

Nhân vật trò chơi nhanh chóng chạy đến cánh cổng, thời gian trên màn hình đã nhảy xuống còn ba giây.

- Được rồi, được rồi mình làm được mà.

Giọng chàng trai đã thực sự khẩn trương, có thể thấy trên trán của chàng trai đã đẫm mồ hôi.

Đúng lúc này, toàn bộ căn phòng rung lên dữ dội.

“Rầm”

“ Xoảng, Keng…”

Tiếng rơi vỡ vang lên khắp phòng, hơn thế, còn có thêm tiếng ngã của một vật nặng lên sàn.

- Khônggggggggggg.

Một tiếng la khẩn thiết của chàng trai vang lên xuyên qua vô tận màn đêm, lúc này, tất cả mọi người trong khu chung cư đều đã tình dậy vì trận rung bất ngờ vừa rồi, vô số tiếng hô làm cho tiếng la của chàng trai trở nên nhạt nhoà.

Trên sàn, nằm cùng chiếc ghế xoay là chàng trai, toàn bộ tư thế của chàng trai thật đáng kinh ngạc, hai tay giơ lên, hai chân co thẳng vẫn y như lúc ngồi điều khiển.

Bật dậy như một chiếc lò xo, chàng trai lao thẳng đến chiếc máy vi tính.

Trên màn hình lúc này chỉ hiện một dòng chữ đỏ: “Thời gian đã hết, cơ hội duy nhất toàn sever cho Thiên Đường đã chấm dứt.”

- A a a a a a, ông trời chết tiệt, ta ****.

Chàng trai lắc mạnh cái màn hình mà rống lên.

Không biết có phải lời lẽ của chàng trai tác động đến ông trời hay không, ngay khi chàng trai vừa ngưng chửi, ngay lập tức, toàn bộ căn phòng tiếp tục rung lên, còn mạnh hơn lúc nãy, bây giờ thì đã rõ ràng, là động đất.

- Ông thích rung thì rung đi, cứ rung cho sập luôn càng tốt.

Chàng trai tiếp tục rống lên tức giận.

“Rắc”

“Ầm”

Như thoả mãn ý nguyện của chàng trai, toàn bộ căn phòng như sập xuống, không, đúng hơn là một bên chung cư sập xuống, toàn bộ căn phòng của chàng trai nghiêng mạnh sang một bên.

- Á á á, ông trời ơi ta nói giỡn thôi mà, không cần làm sập đâu.

Mất đà, chàng trai té mạnh theo chiều nghiêng của căn phòng, giọng nói đã có phần hối hận.

Phía dưới căn chung cư, tất cả mọi người đều đang đứng ở bên ngoài, có vẻ hiện tại chỉ còn một mình chàng trai là chưa thoát ra mà thôi.

- Đất nứt, tránh ra bà con ơi!

Một người nhìn thấy mặt đất bị nứt ra vội hô lên.

Lập tức, tất cả hoảng sợ chạy xa khu chung cư.

Còn chàng trai, vẫn chưa đứng lên được, căn phòng vẫn rung lên từng hồi khiến cả người chàng trai lăn xuống, nhìn theo hướng lăn của chàng trai có thể thấy một chiếc cửa sổ đất mở sẵn phía trước, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chàng trai giữ nguyên tốc độ lăn này thì có thể đi xuống căn chung cư một cách nhanh nhất. Mà chắc cũng quên nhắc, chàng trai đang ở tầng 22, từ trên này mà rơi xuống thì…

Có vẻ nhận ra hiểm cảnh của mình, chàng trai vung tay quơ mạnh hai bên như muốn nắm lấy một thứ gì đó chắc chắn giữ mình lại.

Khoảng cách với chiếc cửa sổ đất ngày càng gần, chàng trai càng hoảng loạn, tay vung càng nhanh hơn.

- Không, ta chưa muốn chết, bồ ta chưa có, xe ta chưa mua, chơi game chưa đứng nhất, ta chưa muốn chết a a a a a.

Đúng lúc này, chàng trai nắm được cái gì đó, cả thân hình tạm thời dừng lại.

“Phù”

Chàng trai thở mạnh một hơi, mắt từ từ nhìn lên thứ mình đang nắm. Nhưng không có ánh sáng, chàng trai không thể nhìn ra đó là vật gì. Nắm trong tay thì hơi gồ ghề, sần sùi, chàng trai không thể nghĩ ra là vật gì.

Bỗng, ánh trăng từ vết nứt bên tường chiếu vào, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu đúng vật chàng trai đang nắm, thoải mái nhìn lên, ngay lập tức mặt chàng trai nhăn như trái mướp đắng, thứ đang kéo lại mạng sống chàng trai là một cây chổi, và cây chổi này hiện đang mắc kẹt vào góc tủ, nhưng theo tình hình này chắc khoảng vài giây nữa là cây chổi sẽ bị tuột ra.

Sợ hãi nhưng không hoảng loạn, chàng trai tự nhủ: “cố lên mình có thể làm được.”

Chàng trai bắt đầu đứng lên, cố gắng trước khi cây chổi tuột mất đã đứng dậy và tìm được một thứ khác chắc chắn hơn.

“Roẹt”

Một tiếng kêu nhẹ nhàng, ngay lập tức, cùng với cây chổi, chàng trai lăn tiếp con đường của mình.

- Khônggggggggggggg.

- Có người rơi mọi người ơi.

Một vài người đã chạy xa căn chung cư nhìn lại hô lên.

- Là một chàng trai.

Vài người tinh mắt hơn nói.

- Tội nghiệp, không biết làm gì mà không chịu chạy ra, còn trẻ thế mà.

Một bà cô già nói.

- Nhìn cũng có vẻ cường tráng đấy.

Một vài chị làm về đêm chưa chồng nói.

- Chàng trai đã sắp chạm đất.

Tất cả mọi người đồng thời nhắm mắt lại, nhưng vẫn còn một số người không sợ hiếu kỳ nhìn theo.

Không âm thanh va chạm nặng nề, không có thêm tiếng kêu đau đớn, tất cả mọi người kỳ lạ mở mắt ra.

- Chàng trai rơi thẳng vào trong vết nứt bà con ơi.

Một người theo dõi từ đầu tới cuối nói.

Nhanh như chớp, tất cả mọi người ùa lại gần vết nứt lớn, cũng may là động đất đã ngưng chứ không cũng chẳng ai dám quay lại.

Một vết nứt sâu hun hút, gần như không thấy đáy, tất cả mọi người nhìn nhau lắc đầu.

lhunda

17-07-2012, 14:46

Bá Chủ

Chương 1: Tương Lai? Thế Giới Khác?

Hơn năm giờ sáng, công viên ngoại ô, rải rác vài người đang tập thể dục. Đằng sau đài phun nước, trong bụi cây, một chàng trai mặc quần đùi, áo ba lỗ, chân đất, tay ôm chổi đang ngủ rất ngon lành.

- Hí! Hí! Người đẹp, anh tới đây.

Không những ngủ ngon một cách bình thường, nhìn ngọn núi nhỏ phía dưới thân hắn cũng đủ biết hắn đang mơ cái gì rồi, một giấc mơ quen thuộc.

"Phụt!"

Đừng lầm lẫn, đây không phải tiếng "súng" mà là tiếng vòi phun của đài phun nước đã tới giờ phun sáng.

- Óa! Óa! Lạnh quá.

Nước bắn lên người, chàng trai giật nảy mình tỉnh dậy. Nhanh chóng nhảy ra xa, tay vẫn cầm cây chổi, chàng trai mơ màng nhìn xung quanh.

Nhìn quanh một lúc, trong mắt hiện rõ sự nghi ngờ, chàng trai, không, nên gọi là Trần Quý Trác, hai mươi tuổi, sống dựa vào game. Trác nhớ rõ ràng tối qua gặp phải một trận động đất và hắn, không may rơi từ tầng 22 xuống, mà đã rơi từ trên đó xuống thì chết là điều chắc chắn, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống.

"Chẳng lẽ mình nằm mơ." Trác nghĩ.

Nhìn cây chổi đang cầm trong tay, lại nhìn xung quanh, tiện tay Trác bấm mạnh vào đùi một phát.

"Ú! Vẫn thấy đau. Cây chổi tối qua vẫn còn, đây không phải mơ."

"Vậy mình đang ở đâu? Rõ ràng đã rơi từ trên lầu xuống cơ mà?"

Càng nghĩ Trác lại càng cảm thấy mơ hồ. Cố gắng hồi tưởng lại những gì xảy ra tối qua, ngay trước khi chạm đất, đúng vậy, hắn nhớ ra mình đã không chạm đất, mà hình như rơi vào một cái hố hay một vết nứt gì đó, sau đó hắn liền không biết gì nữa.

Xác định chắc chắn mọi việc đã xảy ra, cùng với việc đang ở một nơi khác hẳn nơi mình sống, kết hợp thêm kinh nghiệm phong phú đã được đúc kết qua nhiều bộ tiểu thuyết mạng, trong đầu Trác đang nghĩ đến một khả năng. 

Lắc lắc đầu, nhớ lại gia đình và người thân của mình, hắn cố gắng loại bỏ khả năng này có thể xảy ra, nhưng càng nghĩ lại càng thấy khả năng này hợp lý. Trác hít sâu một hơi.

- Không thể nào!

- A!

Gần như đồng thời với câu nói tuyệt vọng của Trác, một tiếng la sợ hãi của một cô bé vang lên.

Bất ngờ, tay vẫn không buông cây chổi, Trác quay người chạy về phía tiếng kêu.

Cách Trác khoảng chưa tới trăm mét, đằng sau mấy cây mít cảnh, hai gã thanh niên vừa nhìn là biết côn đồ đang khống chế một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trong đó một tên bịt mồm cô bé, còn một tên thì thò tay vào trong túi quần thể dục của cô bé như lấy cái gì đó.

Rút tay ra, một chiếc bóp màu hồng cùng một cái máy hình chữ nhật màu đen được gã cầm trong tay. Hai gã thanh niên nhìn nhau cười, có vẻ chúng đã đạt được mục đích. 

Cất hai thứ vừa lấy vào túi quần, gã đang bịt mồm cô bé hỏi:

- Giờ làm gì đây anh?

- Đánh ngất nó.

Gã thanh niên còn lại trả lời.

Nghe gã nói, trong mắt cô bé đã bắt đầu ngấn lệ, cả người run nhẹ.

- Nhanh lên kẻo có người tới.

Nghe giục gã thanh niên lập tức giơ tay nhắm thẳng sau đầu cô bé đánh tới.

"Bốp!"

Một tiếng đánh cực mạnh vào đầu vang lên, dĩ nhiên không phải vào đầu cô bé. 

Gã thanh niên khống chế cô bé gục xuống, một cái cán chổi đang ở ngay vị trí ban đầu của cái đầu gã, còn người cầm cây chổi không ai khác chính là Trác.

Trác thật ra đã đến được một lúc, nhưng không dám xuất hiện ngay sợ hai gã này gây nguy hiểm cho cô bé, rất may ngay sau vị trí của gã đang khống chế cô bé có vài dải bồn cây khá lớn, vì vậy Trác liền nhẹ nhàng tiến lại gần đó, lựa chọn ngay lúc này giáng một cú ngay đầu gã.

Thấy bỗng dưng có người xuất hiện hạ gục thằng em của mình, gã thanh niên còn lại lập tức sôi máu, tay đưa vào túi rút ra một cái cán sắt.

- Thằng chó! Mày hết muốn sống rồi!

Gã rống lên, lao tới, cái cán sắt lập tức bật ra, lộ rõ một lưỡi đao dài hơn bốn mươi centimet.

"Hả? Từ khi nào mà đao cũng có thể bỏ túi được thế này."

Thấy gã thanh niên rút ra hung khí, Trác vẫn không có vẻ gì lo lắng mà còn rảnh rỗi xem xét vũ khí đối phương dù cho khoảng cách của cả hai rất gần.

Rất nhanh, Trác ôm cô bé chuyển ra sau, tay còn lại cầm chổi gạt ngang lưỡi đao của gã thanh niên đánh tới.

Nhưng cũng không phải tầm thường, gã thanh niên nhanh chóng xoay mạnh lưỡi đao chém về phía Trác.

"Cũng có chút bản lĩnh."

Trác đánh giá. Lập tức, Trác khua mạnh cây chổi đón lưỡi đao.

"Xoẹt!"

Một tiếng kêu ngọt xớt vang lên, cây chổi của Trác đứt mất một khúc.

- Oa, đao sắc thế!

Trác kinh ngạc thốt lên, dù gì cái cán chổi của hắn cũng không phải nhỏ, hơn nữa, cái cán này được hắn dùng gỗ lũa (một loại gỗ rất cứng) làm đấy, vậy mà cứ đơn giản bị cắt như vậy.

Chém hụt, gã thanh niên lại càng điên cuồng, chém liên tục về phía Trác.

"Không đùa với ngươi nữa."

Trác lập tức lao lên, mắt giống như không coi lưỡi đao đang chém tới mình vào đâu.

Còn gã thanh niên thấy Trác lao tới lại chém càng nhanh, gã quyết tâm xử chết tên này. 

Nhưng điều kỳ lạ xảy ra, không một nhát nào chém trúng Trác, ngay cả một vết nhỏ trên áo cũng không thấy, dù cho Trác đang lao thẳng vào đường đi của lưỡi đao.

Quá kinh hãi, gã thanh niên như không tin vào mắt mình, ngay lập tức, trước mắt gã tối sầm.

Nhìn gã thanh niên đang nằm dưới đất, Trác thở nhẹ một hơi, tuy sống nhờ vào game nhưng Trác lại là cháu đích tôn của nhà họ Trần, một dòng họ từng có nhiều vị tướng tài từ thời phong kiến, hơn hết cũng là dòng họ duy nhất lưu truyền đầy đủ tinh hoa của võ thuật cổ, vì vậy việc Trác biết võ là điều bình thường. Để nhanh chóng hạ gục gã này, Trác đã phải dùng bộ pháp gia truyền "Loạn Địch".

Nhẹ nhàng cúi xuống lượm thanh đao lên, Trác cảm thấy rất hứng thú với thứ này, sắc, dài, lại vừa thu gọn được thật kỳ quái.

Còn cô bé lúc này đang rất ngạc nhiên nhìn người vừa cứu mình, thân cao khoảng 1m8, quần đùi, áo ba lỗ, tay cầm một chiếc chổi mà chỉ có ở trong những bức tranh cũ, hơn hết cái đầu bóng lưỡng không có một cọng tóc, nhìn tới đây cô bé không nhịn được phá lên cười, trong chớp mắt quên mất những truyện vừa xảy ra.

Nghe tiếng cười, Trác mới nhớ tới cô bé, nhìn về phía cô bé, một thân quần áo thể dục trắng, mái tóc cột túm hai bên, khuôn mặt xinh xắn, hai bên khóe mắt là dòng nước mắt chưa khô, đang cười thật vui.

"Kiểu này thêm vài năm nữa là trở thành một mỹ nữ."

Trác chỉ có thể nghĩ như vậy.

Cúi xuống, lấy lại hai thứ đồ của cô bé trong túi gã thanh niên, Trác đi lại gần cô bé.

Thấy người cứu mình đi tới, cô bé ngưng cười, khuôn mặt xinh xắn hơi hồng lên, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.

- Của em đây.

Ngồi xuống, Trác đưa đồ cho cô bé.

Nhẹ nhàng cầm lấy, cô bé nhẹ nói:

- Cảm ơn anh

Trác cười cười , chợt nhớ đến điều gì, Trác hỏi:

- Đây là chỗ nào vậy em?

Nghe câu hỏi của người cứu mình, cô bé dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trác, nói:

- Đây là công viên Hòa Thái.

- Tỉnh nào vậy?

Trác tiếp tục hỏi.

Cô bé lại càng khó hiểu, nhưng vẫn trả lời:

- Đây là thành phố Đà Cẩm thuộc trung ương không thuộc tỉnh đâu anh.

Nghe một loạt tên mình chưa nghe bao giờ, hơn hết, cả mình và cô bé này đều nói cùng một ngôn ngữ khiến cho Trác càng tin tưởng vào khả năng kia đã xảy ra. Nuốt một ngụm nước miếng, Trác hỏi tiếp:

- Đây là Việt Nam phải không em?

- Đúng rồi anh.

"Vẫn tên Việt Nam, may quá." Trong nội tâm của Trác cảm giác nhẹ nhõm một chút. Nhưng giống như phát hiện thêm một khả năng khác, Trác nghi ngờ:

- Năm nay là năm bao nhiêu vậy em?

Bây giờ, ngoài sự cảm kích, cô bé lại nghi ngờ, "chẳng lẽ anh này bị mất trí?", cô bé nghĩ vậy, rồi trả lời:

- Năm Thiên Hà 2012.

"Tên năm khác, tuy cùng một giá trị, chẳng lẽ mình không phải xuyên qua mà là nhảy đến tương lai hả?" Trác khó hiểu.

- Khoan, đừng bắn!

Bỗng cô bé hô lên.

"Bắn gì?" Trác nghĩ, vừa định quay lại, bỗng hai mắt trợn trắng, gục xuống.

ps: khoảng hai ba chương nữa là vào game, mọi người cố chờ nhé.

lhunda

19-07-2012, 11:55

Bá Chủ

Chương 2: Cả Nhà Mỹ Nữ 

Mờ mờ ảo ảo, như có như không một thân hình yểu điệu.

- Người đẹp! Ta tới đây.

Không thể không nói sinh lý của tên này thật mạnh quá mức, mới đây vừa mơ xong bây giờ lại mơ nữa.

Ôm lấy thân hình đó, một cảm giác mềm mại không nói nên lời, quá thoải mái, Trác nói mớ:

- Hức! Chúng ta cùng làm tiếp việc còn dang dở nào.

"Bốp"

Chưa kịp làm gì, một cú tát như trời giáng vào mặt kéo Trác về với hiện thực. Ôm nửa mặt bên trái, cảm thấy hơi rát, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng trong mắt có thể thấy một tia tiếc nuối.

"Ông trời ơi, có phải ông định để cho ta nghẹn chết có phải không, tại sao cứ ngay lúc quan trọng ông lại bắt ta tỉnh lại thế này." Trác ngậm ngùi.

Nhưng nhớ tới hoàn cảnh của mình lúc này, Trác liền định thần lại, hắn vẫn rõ ràng vừa rồi đã bị ngất, nhưng tại sao ngất thì không hiểu lắm.

Thấy đang nằm trên giường, bộ đồ trên người vẫn còn nguyên xi, chỉ khác là được khoác thêm một chiếc chăn. Đưa mắt nhìn lên, Trác liền sững sờ, một cô gái đang đứng ngay bên cạnh hắn, nếu chỉ là một cô gái bình thường thì hắn cũng chẳng quan tâm làm gì, chỉ khác đây là một cô gái rất đẹp, phải nói đây là người đẹp nhất hắn thấy từ trước tới nay. Mái tóc đen dài thả sau lưng, làn da trắng hồng, ngũ quan tinh xảo, trên người mang một chiếc áo len trắng. Không chỉ đẹp, cô gái còn có một vẻ gì đó rất tự nhiên, hắn thậm chí còn tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Trác liền nhận thấy có điều không đúng, tuy hắn luôn tự nhận bản thân không xấu, lại có chút đẹp trai, nhưng không đẹp trai tới mức đủ khiến cho mọi cô gái nhìn chằm chằm vào như cô gái ở bên cạnh hắn lúc này. Không chỉ nhìn chằm chằm, trong ánh mắt của cô gái, Trác có thể thấy một ngọn lửa, một ngọn lửa như muốn ăn tươi nuốt sống chính hắn. Sờ sờ bên má, không nghi ngờ gì người vừa tát hắn chính là cô gái này.

"Ực!"

Trác lạnh người nuốt mạnh một ngụm nước miếng.

Nàng, Hồ Khúc Quyên, từ khi biết nhận thức tới nay chưa từng tiếp xúc thân mật với một người con trai nào, vậy mà hôm nay, nàng lại bị một tên trọc đầu ôm, đã thế lại còn nói cái gì mà cùng làm lại việc dở dang, vì vậy trong vô thức nàng liền vung tay tát hắn.

Dù gì cũng là ngủ mơ, nàng chẳng để bụng làm gì, không ngờ vừa tỉnh lại tên đầu trọc này đã nhìn chằm chằm vào nàng, mà vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, nàng ghét nhất là những gã như vậy dẫu hắn có là người cứu em gái mình đi nữa.

- Ly! Tên trọc đầu cứu em tỉnh rồi này.

Quyên kêu lên một tiếng, quăng cho Trác một ánh mắt chán ghét rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.

"Tên trọc đầu?", nghe cô nàng gọi mình như vậy Trác không khỏi ngạc nhiên. 

Đúng là cảm thấy trên đầu có vẻ mát mẻ hơn bình thường, Trác từ từ đưa tay lên sờ. Sạch bong, láng bóng, lập tức trán hắn chảy vài giọt mồ hôi, "không phải đâu, mái tóc rực lửa của ta đâu rồi?". 

Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Trác vuốt mạnh toàn bộ cái đầu mình một lượt. Vuốt dọc, sờ ngang, chà qua, xát lại, không có tóc vẫn không có tóc, Trác lúc này đã triệt để thất vọng.

- Anh tỉnh rồi!

Một giọng nói vui vẻ vang lên, trước mặt Trác, một thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn chạy tới, là cô bé mà hắn vừa cứu ở công viên, cô bé bây giờ đã thay bộ đồ thể dục bằng một chiếc váy dài màu hồng nhạt trông thật dễ thương, cũng không kém phần tinh nghịch.

"Đã trọc rồi cho trọc luôn, không có tóc ta vẫn đẹp trai như thường.", Trác nhanh chóng lạc quan trở lại, cười cười nhìn cô bé đang chạy tới. 

Tiến tới ngồi cạnh Trác, Ly lên tiếng:

- Anh không sao chứ? Lúc đó chị em chưa rõ chuyện nên mới để bảo vệ bắn anh, anh đừng trách chị ấy nhé.

- Anh không sao. Vậy cô gái lúc nãy là chị em?

- Dạ!

- Vậy ở đây là...

- Là nhà của em.

Nghe vậy Trác lúc này mới để ý quan sát căn phòng, ngoài chiếc giường đang nằm, cả căn phòng cũng không quá rộng, cách bài trí cũng đơn giản, nhưng khiến Trác khá ngạc nhiên. Đối diện chiếc giường là một cái màn hình ảo giữa không trung, bên góc hình như là một con robot thì phải, còn trên bức tường là một chiếc tủ âm nhưng không thấy chỗ nào cầm nắm cả.

Quả thật hắn xuyên việt thật rồi, còn xuyên đến tương lai hay thế giới khác hắn chẳng quan tâm, chỉ biết nơi này rõ ràng phát triển hơn thế giới cũ không biết bao nhiêu lần.

- Chưa giới thiệu với anh, em tên Hồ Cúc Ly, còn người lúc nãy anh gặp là chị em Hồ Khúc Quyên.

Ly vui vẻ nói.

- Anh là Trần Quý Trác, hai mươi tuổi.

Trác đáp lại.

- Vậy anh nhiều hơn chị em một tuổi rồi.

Ly cười nói.

"Thì ra cô nàng mới mười chín tuổi." Trác thầm nghĩ.

- Người cứu con tỉnh rồi à.

Bỗng, một người phụ nữ đứng trước cửa phòng lên tiếng.

"Oa, mỹ phụ." Trác sáng mắt.

- Mẹ!

Nhìn thấy người phụ nữ, Ly liền reo lên chạy tới.

"Mẹ?", Trác như không tin vào mắt mình, người phụ nữ này thật sự bảo dưỡng quá tốt rồi, mang trên người một bộ váy màu lam nhạt, mọi đường cong trên cơ thể vẫn còn rất sắc nét, đã vậy lại còn rất đẹp, không thể tin được đây là người đã có hai đứa con.

Thấy người phụ nữ tiến lại gần, Trác liền kéo chăn qua một bên muốn đứng dậy chào, chợt thấy dưới thân mình chỉ có độc mỗi cái quần đùi, Trác ngượng ngùng cười cười, túm lại chiếc chăn che đi phần quan trọng. 

Thấy tình cảnh của Trác, Ly che miệng cười khúc khích, riêng mẹ Ly cũng không quá để ý, mỉm cười lên tiếng:

- Cảm ơn cháu sáng nay đã cứu Ly, cô là Loan mẹ Ly.

- Chào cô ạ!

Trác đáp.

- Để cảm ơn, trưa nay cháu hãy ở lại dùng cơm với gia đình cô.

Đây không phải là câu hỏi cho phép Trác lựa chọn, dù sao bây giờ hắn vẫn chưa nắm rõ hoàn cảnh ở đây như thế nào, hơn hết hắn lại không có thứ gì giá trị trong người, vì vậy tạm thời có được bữa cơm coi như có thêm một chút thời gian suy tính.

- Cô chưa hỏi, thế nhà cháu ở đâu? 

Một câu hỏi quá đúng trọng tâm, chẳng lẽ lại nói, cháu vô tình xuyên việt đến đây nên không có nhà? nếu nói vậy sợ rằng sẽ có xe đến đưa hắn đến một nơi tập trung toàn những người xuyên việt (viện tâm thần đó mà). Trác ấp úng không nói nên lời.

Thấy Trác không trả lời câu hỏi của mình, bà Loan cũng đã có suy nghĩ, ban đầu nghe con gái nói người thanh niên này không biết mình đang ở đâu thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là bị mất trí, thứ hai là một người lang thang. Nhưng qua quan sát của bà, người thanh niên này không có vẻ gì ngơ ngẩn không rõ ràng mà rất tỉnh táo, tâm trạng không giống một người gặp nạn, vậy chỉ còn khả năng cuối cùng là một người lang thang mà thôi. Dù gì cũng là người cứu con gái mình, bà không thể gọi cảnh sát đến đưa đi được, với lại cảm giác của bà với cậu này khá tốt, không phải người xấu, chồng bà phải hai ba tháng nữa mới về, trong nhà nếu có một người đàn ông cũng yên tâm. Nghĩ vậy, bà Loan nói tiếp:

- Cháu không trả lời cũng được, chỉ là hiện tại cô cần một người coi sóc nhà cửa, lương không cao lắm nhưng ăn ở tại gia, cháu có muốn nhận không?

Nghe vậy, Trác như đau bụng mà nhìn thấy nhà cầu, không, hơi thô, phải nói là như thấy một tia sáng cuối đường hầm mới đúng, có lẽ phần nào biết hắn đang gặp khó khăn cô Loan mới đưa ra yêu cầu như vậy, chứ để hắn một mình giữa chốn xa lạ này quả thật... Trác lập tức nói ngay:

- Cháu nhận, cảm ơn cô!

- Vậy là được rồi, Ly, con đi lấy mấy bộ quần áo dư của ba con đến cho anh.

Ly rất ngạc nhiên, cô bé không biết sao mẹ mình quyết định như vậy, dù sao Ly cũng rất vui, cô bé nhanh chóng chạy đi lấy đồ.

- Cháu nghỉ thêm một chút chờ Ly lấy đồ đến, sau đó cô sẽ nói rõ với cháu việc cần làm.

Bà Loan nói thêm một câu rồi bước ra ngoài.

Nhìn cô Loan ra khỏi phòng, Trác thấy thật may mắn, vừa xuyên việt đến đã có chỗ ăn chỗ ở, đã thế lại còn được ở với ba người đẹp, nỗi bi quan khi vừa xuyên việt đã biến mất, thay vào đó hắn bắt đầu mơ tưởng đến một tương lai tươi sáng với hai chị em Ly, trái ôm phải ấp, nhân sinh thế là hạnh phúc.

------

Mặc lên người chiếc áo thun xanh tay ngắn, xỏ một chiếc quần vừa giống jean lại vừa giống kaki, toàn thân Trác đều thay đổi, cả người như có một nét gì đó an tĩnh, sắc bén, khuôn mặt trông cũng vừa mắt, nếu có một bộ tóc thì cũng gọi là anh tuấn, nhưng với cái đầu trọc kết hợp với thân hình rắn chắc lại khá nam tính.

Nhìn bộ dạng mới của Trác, Ly reo lên:

- Anh Trác đẹp trai thật nha.

Đúng là một cô bé dễ thương mà.

Ngay cả Quyên, người không quá vừa mắt với Trác cũng liếc nhìn vài lần.

Bà Loan cũng gật đầu vừa ý.

Còn Trác lại khá đắc ý, "nhìn xem anh em cũng có sức hút à nha", dĩ nhiên khuôn mặt hắn vẫn biểu lộ vẻ chững chạc, đàng hoàng.

- Được rồi, bây giờ cô sẽ nói qua việc cháu cần làm.

Công việc cũng không có gì, ở đây mọi thứ đều rất tiên tiến nên hắn không phải lau nhà, rửa chén,… rồi. Hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất canh chừng nhà cửa, nói đúng ra là bảo vệ. Dĩ nhiên, hắn được phép đi quanh nhà nhưng cấm lại gần phòng riêng của mọi người. Nơi ở của hắn thì là căn phòng hắn nằm lúc nãy. Sớm muộn hắn cũng rời khỏi đây, tạm thời có chỗ ở để tìm hiểu hoàn cảnh hiện tại là tốt rồi. Dù sao nghề nghiệp của hắn là một game thủ, vì vậy hắn rất mong game ở thế giới này phát triển đến trình độ nào, có đạt đến cái đích mà bất kỳ game thủ nào cũng mơ ước: thế giới ảo, không. Càng nghĩ hắn càng háo hức muốn tìm hiểu ngay.

- Cháu có chứng minh thư không?

Sau khi dặn dò, bà Loan hỏi thêm.

Trác lắc đầu.

Đã đoán được sẽ như thế, bà Loan nói:

- Để qua mấy ngày, cô đưa cháu đi làm một cái. Còn bây giờ cô có việc, Quyên phải đi học, chỉ có Ly ở nhà, cháu nhớ làm tốt những gì cô bảo là được rồi.

- Vâng!

Ra cửa, nhìn hai chiếc xe điện từ chầm chậm bay lên, Trác hâm mộ không thôi, kiểu gì hắn cũng phải làm một chiếc.

Mà công nhận gia đình này thật quá giàu, trong nhà hắn không thấy thiếu một cái gì, muốn xa hoa có xa hoa muốn hiện đại có hiện đại, cả nhà cả vườn phải mấy ngàn mét vuông, chỉ mỗi tội hơi ít người.

Nhìn sang Ly đang ở bên cạnh, chỉ còn hai người, bây giờ là lúc hắn làm việc mà bất cứ kẻ xuyên việt nào cũng làm.

lhunda

23-07-2012, 16:53

Bá Chủ

Chương 3: Muốn Vào Công Ty

- Anh di chuyển nhanh lên!

- Qua trái, qua trái, mạnh vào!

- A! Tay anh làm sao thế, linh hoạt lên!

Ly nôn nóng.

Ấy, mọi người đừng hiểu lầm, không phải Ly đang hoạt động sinh lý, cô bé đang chơi game cùng Trác.

- Da! Thua mất rồi.

- Vậy mà anh bảo mình là dân chuyên nghiệp.

Ly mất niềm tin nói.

Trác cũng cười khổ, mới lúc nãy hắn hỏi thăm Ly một chút về game ở thế giới này, và không phụ sự kỳ vọng của hắn, game ở đây quả thật đã đạt đến đỉnh cao chuyển hóa sang nhập vai trực tiếp, du nhập thế giới ảo. Không chỉ vậy, Trác cũng vô tình khoe với Ly hắn là một game players chuyên nghiệp, nghe thế, cô bé liền kéo hắn vào đây, chơi thử một game.

Mới đầu Trác cũng tự tin, nhưng sau khi bắt đầu hắn mới hối hận. Những game ở đây hoàn toàn bằng cảm biến cử động, chỉ dựa vào khả năng phản ứng siêu cường của mình hắn cũng chỉ miễn cưỡng chơi chứ chưa thành thục được, đã thế phông cảnh của game lại là hình ảnh khối, hắn nhìn không quen, cuối cùng ngay cả một màn hắn còn chẳng qua được nên phải xấu hổ thế này đây.

- Ở đây có thể chơi game online không Ly?

Trác khéo léo di chuyển chủ đề, dĩ nhiên đây vẫn là vấn đề hắn quan tâm nhất.

- Anh muốn chơi game online? Anh dở như vậy thì có chơi được không?

Trác đánh lạc hướng không thành công, Ly vẫn chưa bỏ qua cho hắn.

- Hì! Hì! em đùa thôi, để chơi game online anh phải có máy kết nối sóng não. Máy này có hai dạng, dạng thứ nhất là khoang quét, dạng thứ hai là mũ điện não. Ở đây không có hai dạng đó nên anh không chơi được đâu.

Đã quá quen với việc Trác cái gì cũng không biết, Ly tận tình nói rõ.

- Nó...có đắt không?

Vừa nghe đã thấy không đơn giản rồi, Trác run run hỏi.

- Ừm! Cũng không đắt, khoang quét chừng hai triệu, mũ chừng tám triệu.

- Nhiều như vậy.

Đơn vị tiền ở đây cũng giống như thế giới cũ của hắn, chỉ khác tỉ giá, nếu so sánh thì một trăm đồng ở đây bằng một trăm nghìn bình thường, vì vậy có thể thấy cả triệu là số tiền lớn thế nào. Mà tiền lương một tháng của hắn chỉ có một trăm nghìn, tuy nói tùy nơi tùy tiền nên một trăm nghìn có thể mua được nhiều thứ, nhưng để mua một cái máy chơi game không biết hắn phải để dành đến khi nào đây.

- Vậy game online chẳng lẽ chỉ để cho dân nhà giàu chơi thôi hả.

Trác chán nản nói.

- Anh nói cũng đúng nha, nhưng chỉ đúng với cá nhân thôi.

Ly ở bên cạnh vui vẻ nói.

- Là sao?

- Em không biết có phải anh là người ngoài hành tinh không nữa, vô số công ty chuyên tuyển dụng nhân viên chơi game mở ra một đống ngoài kia vậy mà anh không biết tí gì.

- Có chuyện này nữa hả?

Trác thoải mái hẳn lên. Vậy chẳng phải là có cơ hội cho hắn rồi sao, có thể sớm không phải làm phiền gia đình này thật quá tốt.

- Dĩ nhiên, nếu không thích làm trông công ty, anh có thể ra quán chơi nha, hoặc mua trả góp cũng được. Với lại trước khi chơi một game anh phải ra quán quét card ID ngoại hình để đăng ký nha.

Ly tận tình đưa ra vài biện pháp khác.

Trác cũng khá kinh ngạc, không ngờ ở đây vẫn lưu hành quán net, mà cũng phải thôi, một cái máy chơi game đã đắt như vậy thì việc mở quán để ai cũng có thể chơi là điều dễ hiểu.

Nhìn Trác bây giờ, tiền không nhà không, thì ra quán chơi hay trả góp đều quá xa vời. Hắn chỉ có một đường duy nhất, đúng vậy, gia nhập một công ty, nếu có bao ăn bao ở thì quá tốt.

Không quá khó để đoán được suy nghĩ của Trác, Ly lên tiếng:

- Anh định đi làm ở một công ty hay sao?

Không dấu ý định của mình, Trác gật đầu.

- Nếu vậy anh có thể nói với chị Quyên, chị ấy cũng có một công ty chuyên nghiệp nha.

- Chị em?

Ly gật đầu xác định.

- Cô ấy chưa ăn tươi anh là may rồi chứ đừng nói gì đến việc đồng ý nhận anh vào làm.

Trác hụt hẫng nói.

- Em cũng thấy hình như chị em không thích anh lắm, có chuyện gì giữa hai người vậy?

Ly hiếu kỳ hỏi.

- Anh cũng không biết tại sao, có lẽ thấy anh quá đẹp trai nên cô ấy ngượng ngùng biểu hiện như vậy chăng.

Trác bắt đầu dày mặt thổi phồng chính mình, Ly ở một bên nghe vậy cười khúc khích. Phải nói Trác rất có năng khiếu khiến người bên cạnh vui vẻ.

Thời gian tiếp theo, Trác bắt đầu nhờ Ly hướng dẫn dùng các vật dụng trong nhà, nào là robot, máy vệ sinh, tủ lạnh, ...khiến hắn đau cả đầu. Còn bây giờ, Trác đang ngồi trước cái ti vi.

- Điều khiển nó cũng đơn giản, anh đưa tay sang trái hoặc phải để chuyển kênh, giơ bàn tay để cắt kênh nếu muốn coi nhiều chương trình một lúc.

Ly hướng dẫn.

Đúng là đơn giản, như điều khiển một chiếc điện thoại cảm ứng mà thôi.

Trác khá hứng thú vẫy tay xem từng kênh, có vẻ hắn quên mất công việc của hắn trong nhà này là gì rồi.

Lướt nhanh từng kênh, ngay lập tức có một chương trình thu hút sự chú ý của Trác.

"Bảy năm thử nghiệm, là một game được đầu tư kỹ lưỡng về chiều sâu cũng như kỹ thuật. Là game đầu tiên phát triển thành công chương trình IAI (Interaction Artificial Intelligence: tương tác giữa các trí tuệ nhân tạo) chuyên dùng cho các NPC, không chỉ thế, mỗi NPC đều được lập trình dựa trên bản thân người thật sau đó mới sử dụng chương trình thiết lập, vì vậy mỗi NPC có thể coi là "người" chứ không còn là một hệ thống dữ liệu được lập trình sẵn, họ sẽ có tư duy, có suy nghĩ như một người bình thường."

"Bá chủ, cuộc chiến giữa Người - Yêu - Ma, hãy trở thành một phần của loài người, chiến đấu, tranh đoạt, thống nhất tất cả, giơ cao vũ khí lên ngôi bá chủ."

"Bước đột phá của game online, không chỉ đơn thuần là một trò chơi, đó còn là một thế giới, hai ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu."

Vô số các hình ảnh cùng ngôn từ liên tục hiện lên, Trác như bị hút hồn.

- Game này hiện tại rất nổi tiếng nha, chị em cũng bảo đây sẽ là game hay nhất từ trước tới nay.

Ngồi một bên, Ly nói.

"Hai ngày, chỉ còn hai ngày." Trác suy nghĩ, không nói đến việc đây sẽ là lần đầu tiên hắn du nhập thế giới ảo, chỉ riêng việc một game đỉnh cấp sắp xuất hiện cũng khiến Trác khá háo hức. Không có gì thì thôi, nhưng nếu được, được đăng nhập vào đúng lúc game chính thức open thì quá tốt. 

Việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào xin vào một công ty, với một kẻ chưa biết gì về thế giới này xem ra chỉ có Quyên là lựa chọn duy nhất.

------

- Đã quen với mọi thứ chưa Trác?

Trưa đến, bà Loan trở về, mỉm cười hỏi.

- Cám ơn cô, cháu ổn ạ.

Trác đáp.

- Được rồi, cô đã chuẩn bị một số món để cảm ơn cháu đây.

Bà Loan nhanh chóng xách ra vài chiếc túi.

- Để cháu giúp.

Trác vội vàng giúp bà Loan cầm lấy những chiếc túi. Đã có chỗ ăn chỗ ở, bây giờ còn được đích thân bà Loan nấu ăn cám ơn, quả thật Trác không biết nói gì để biểu đạt tâm trạng của mình bây giờ.

Tiến vào bếp, không để cho bà Loan kịp động tay, Trác lên tiếng:

- Cô cứ để đó cháu làm cho.

Nói rồi rất thành thục rửa rau, xẻ cá, ướp thịt. Từ nhỏ mẹ Trác đã mất, Trác sống với cha và ông, dù Trác là cháu đích tôn của nhà họ Trần nhưng cả họ thực chất chỉ có vài người, đã thế lại không có phụ nữ, vì vậy ngoài việc đi học, tập võ, mọi công việc nhà Trác đều làm. Sau khi xong cấp ba, nghe lời cha, Trác rời nhà bắt đầu cuộc sống tự lập, không theo con đường làm võ sư của cha và ông, Trác thích game và chơi game để nuôi sống chính mình. Với khả năng của mình, Trác nhanh chóng đạt được hạng ba toàn thế giới ở mọi thể loại. Sau đó thì ai cũng biết, hắn đến thế giới này.

Thấy Trác như vậy bà Loan khá ngạc nhiên:

- Không ngờ cháu đảm đang như vậy, chẳng bù với Quyên. Vậy để hôm nay xem tài nghệ của cháu thế nào.

Trác ngượng ngùng cười.

Rất nhanh, mọi thứ đều chuẩn bị xong, một bàn đồ ăn đầy màu sắc được bày ra.

- Không ngờ anh Trác tài như vậy nha.

Ly mở tròn mắt kinh ngạc nói.

Trác vui vẻ bảo:

- Em thử xem có hợp khẩu vị không nhé.

Rồi quay sang bà Loan hỏi:

- Quyên không về hả cô?

- Ừm! Quyên đi tới chiều cháu ạ.

Bà Loan gật đầu.

- Oa, mấy món này ngon thật mẹ ơi.

Chưa ai động đũa, Ly đã nhanh tay xử trước vài món.

- Cái con bé này.

Nghe mẹ nhắc, Ly le lưỡi xấu hổ.

Quay sang thấy Trác không ngồi mà đi ra chỗ khác, bà Loan liền nói:

- Lại ngồi ăn Trác.

- Cô với em cứ ăn đi ạ, cháu ngồi ngoài này được rồi.

Vị trí của mình ở đâu Trác vẫn khá rõ ràng.

- Đúng đấy, lại đây ngồi đi anh Trác.

Nghe Ly nói, lại nhìn ánh mắt không vừa ý của bà Loan, Trác gãi đầu ngồi xuống.

- Tuy nói là cháu làm việc ở đây, nhưng cháu không cần phải xem mình như người lạ, tới bữa ăn hay gì cũng vậy, cứ ngồi chung với cả gia đình này, cháu hiểu không?

Bà Loan nhắc nhở.

- Vâng, cháu hiểu.

Trác cảm kích đáp.

Bữa cơm trôi qua khá vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp, nhân lúc rảnh rỗi Trác nói với bà Loan ý định của mình. Dù sao chính Trác đã nhận lời làm bảo vệ, mà bây giờ bỗng dưng thay đổi, quả thật Trác thấy rất xấu hổ.

- Cháu cũng xin lỗi cô vì thay đổi như vậy, nếu cô đồng ý thì bây giờ cháu sẽ rời đi.

Mất một lúc Trác cũng nói xong.

Nghe vậy, bà Loan trầm ngâm một lát, bảo:

- Nếu cháu đã muốn vậy cô cũng không nói gì nữa, nhưng hiện tại không có chứng minh thư thì làm sao cháu đi làm. Với lại cháu không có tiền cùng nơi ở thì cháu sống kiểu gì.

Trác không biết nói gì, đó cũng là điều khiến hắn đau đầu, nhưng hắn không thể mở miệng nhờ bà Loan giúp được, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.

Mỉm cười nhìn Trác, bà Loan thở ra một hơi tiếp:

- Thôi được rồi, chắc Ly cũng nói với cháu về công ty của Quyên, cô sẽ thử nói chuyện với nó về ý định của cháu, còn chứng minh thư cô vẫn giúp cháu làm, về chỗ ở, nếu muốn cháu vẫn có thể ở đây cho đến khi đã ổn định.

Không có lời nào diễn tả tâm trạng của Trác lúc này, hắn không biết tại sao cô Loan lại tốt với hắn như vậy, chỉ vì hắn đã cứu con gái cô ư? không thể nào.

Nhìn vào mắt bà Loan, chút cảm giác xa lạ ban đầu đã biến mất, Trác như cảm nhận được một thứ tình cảm thật thân thiết, nếu mẹ Trác còn sống không biết có được như bà không.

Trác cảm động muốn nói điều gì đó thì bà Loan chặn lại:

- Nhưng cháu không thể ở không được, vì vậy nếu muốn ở đây, cháu phải phụ trách việc nấu ăn cho gia đình cô, cháu đồng ý không?

Không phải nói những lời rườm rà, Trác gật đầu:

- Cháu cảm ơn cô.

ps: Từ chương sau bắt đầu vào game và khai mở tình tiết chính của truyện, mọi người nhớ theo dõi :)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #freet