Ba Ba ta yêu ngươi (yunjae)
Ba ba ta yêu ngươi – Chương 1
Title: Ba ba, ta yêu ngươi
Tên gốc: 爸爸我爱你
Tác giả: 在耗子的心中
Nguồn raw: Dục Gia Điếm
Thể loại: Trung văn YoonJae, Hiện đại, phụ tử, nhất công nhất thụ, hơi ngược, sinh tử , HE
Trans: QT & GGT
Editor: Omaidaoluvkjj
Beta: Loo
Tình trạng bản gốc: 32 chương – Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn
****
Chương 1
Rạng sáng, tại một ngõ nhỏ.
Tung một cước đẹp mắt về phía tên đối thủ cuối cùng, Jung Yunho nâng tay áo lau vết máu trên mặt, khinh thường nhổ một ngụm nước bọt: “Mẹ kiếp, mấy tên kém cỏi chúng mày mà cũng dám tìm đến lão tử gây phiền toái.” Sau đó đạp qua những kẻ đang nằm la liệt trên đường, hướng nhà mình bỏ đi.
Nói là nhà, trên thực tế là một cái nhà xưởng rách nát bị bỏ hoang, ngày đông gió lùa, ngày mưa thì dột. Cho dù như vậy, Jung Yunho vẫn đấu với mười bốn tên để chiếm cho bằng được.
Hắn, Jung Yunho, 17 tuổi, lưu manh. Lấy việc đánh nhau, chấn lột đồ đạc của học sinh khóa dưới để kiếm sống . Hắn không có nhà, không có người thân. Năm bốn tuổi cả nhà quay về bà ngoại thăm người thân, trên đường đi gặp tai nạn ô tô, sau đó cũng chỉ còn lại một mình hắn. Tất cả những gì hắn còn nhớ được sau cái tai nạn ấy là mẹ đã ôm chặt bản thân.
Sau đó, hắn bị đưa vào cô nhi viện, ở đó luôn bị mọi người khi dễ. Tên nhóc Yunho bị đánh, liền liều mạng đánh lại đối phương, dần dần trở thành đứa trẻ khó bảo, hư hỏng nhất trong cô nhi viện, viện trưởng cùng các cô nuôi dạy đều không ưa hắn, những đứa trẻ khác đều sợ hắn. Hai tháng trước, hắn đánh cậu em vợ viện trưởng đến gãy xương sườn , vì thế chạy trốn lên Seoul, chính thức bắt đầu cuộc sống lưu manh. Hàng ngày ngoài ăn cơm và ngủ thì chỉ làm hai việc là đánh nhau và giựt tiền.
Hắn cũng không suy nghĩ đến tương lai của mình, hắn không cần, đã không ai quan tâm đến sống chết của hắn, thì việc gì hắn phải nghĩ tới. Cuộc sống ở cái xã hội này từng phút từng giây giành giật tranh đua, hoặc là thắng người ta, hoặc là bị người ta đánh bại, khi còn thở hổn hển trong đau đớn, chỉ cần mình muốn nghỉ xả hơi dù chỉ một phút, là game over ……
Vết thương trên đầu có chút đau, nhớ ra mấy phút bị mấy tên kia dùng côn đánh lén, “Mẹ kiếp!” Jung Yunho hung hăng mắng một câu, sau đó nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, xoa nhẹ lên miệng vết thương. Đau quá mà kêu thành tiếng “Aish…”.
“Oa. . . . . . Ô oa. . . . . .” Thanh âm gì vậy? Yunho lắng tai nửa ngày, mới phát hiện âm thanh ấy là từ đống rác phía sau nhà xưởng truyền đến, nghe như tiếng chó hay mèo hoang vậy. Cậu trai 17 tuổi tò mò đi về phía đống rác, thấy một cái hộp không lớn lắm, thanh âm từ cái hộp vẫn không ngừng nức nở, rạng sáng nghe thật thê lương.
“Trò gì thế này?” Yunho thầm thắc mắc. Cẩn thận mở nắp thùng, phát hiện bên trong có vật gì nho nhỏ đang động đậy. Không thèm để tâm chủ nhân của cái thùng là ai, nhanh chóng vươn tay —— hóa ra là một em bé!
“Mẹ kiếp! Gì thế này!” Yunho dùng hai tay nâng đứa trẻ lên , chẳng phải bế cũng chẳng phải ôm, sửng sốt ngẩn người tai chỗ . Đứa bé trong tay hắn đã lập tức nín khóc, khuôn miệng nhỏ nhắn còn nở nụ cười.
“Ôi cái thằng nhóc con này…”. Yunho thật vui vẻ. Người bình thường thấy mình đều chán ghét hoặc khinh thường, thế mà đứa nhỏ ngây thơ này lại cười với hắn, làm hắn trong nháy mắt có một chút ấm áp trào dâng trong lòng .. Vì thế, Jung Yunho 17 tuổi, trong hai giây đã lập tức đưa ra một quyết định trọng đại trong cuộc đời mình: Đem tiểu vương bát đản trong tay ôm về.
Hết chương 1
Chương 2
Đem đứa bé trở về nhà xưởng, mở tấm chăn nhỏ bọc nó ra, Yunho chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ vừa ló ra dưới ánh sáng. Thực sự là một bé con xinh đẹp! Đôi mắt đen, tròn to như hai trái nho, mũi thẳng hơi hếch, cái miệng nhỏ nhắn màu anh đào chu lên, làn da trắng như sữa. “Đây là công chúa Bạch tuyết a!” Đây là nhân vật hoạt hình duy nhất mà Yunho biết. “Không đúng, không phải công chúa.” Yunho nắm lấy tiểu kê kê nhỏ nhắn, bé liền cười lên khanh khách, nước miếng nhễu ra khóe miệng nhỏ đang y y nha nha không biết là đang muốn nói cái gì.
“Ha ha ha. . . . . .” Yunho như bay lên mây, hưng phấn ôm vật nhỏ đáng yêu lên cao đùa giỡn, lại phát hiện dưới lưng đứa nhỏ có một mảnh giấy, cầm lên xem, hóa ra là người nhà đứa bé lưu lại: “Gửi ai đó có hảo tâm, tôi là một nữ sinh trung học, cùng bạn trai có đứa bé này, nhưng hắn lại bỏ đi nước ngoài, chia tay tôi. Tôi không thể nuôi nó được, chỉ có thể vứt bỏ, thực xin lỗi, thực sự thực xin lỗi, xin lỗi! Ai đó có hảo tâm, nếu nhặt được đứa trẻ này xin hãy giúp tôi nuôi nó, tôi ngàn vạn lần xin cảm ơn! Sinh nhật của đứa trẻ là ngày 26 tháng 1.”
“Mẹ kiếp! Đẻ được trứng mà không ấp được. Thực con mẹ nó!” Yunho vô cùng căm hận loại hành động vô trách nhiệm này. Nhưng mà không để cho hắn tiếp tục oán giận, đứa bé vừa bị niết tiểu kê kê liền phun ngay nước tiểu toàn bộ lên người hắn.
“Ya! Cái thằng nhãi này! Không muốn sống nữa hả!” Yunho đặt đứa bé lên cái máy tiện cũ. Vừa luống cuống cởi quần áo vừa mắng: “Tiểu súc sinh! Nha! Ngươi con mẹ nó!”
“Oa. . . . . .” Đứa bé khóc thét. Yunho nhất thời rối loạn không biết làm sao: “Này! Đừng khóc nữa! Ồn ào chết được!” Tên con trai 17 tuổi rất thiếu kiên nhẫn. Hắn bắt đầu hối hận vì đã đem cái phiền toái này về nhà, trong khi chính bản thân mình còn không lo xong! Hắn bắt đầu cân nhắc xem có nên đem cái bọc này trả lại ra ngoài không. Nhưng ngay khi hắn ôm đứa nhỏ định mang ra cửa, đứa nhỏ trong ngực hắn lập tức ngừng khóc, chảy nước miếng ngây ngô cười, bàn tay phấn nộn giơ lên nắm lấy áo Yunho, nũng nịu phát ra thanh âm y nha cực kì đáng yêu, cực kì giống một chú cún cưng. Lòng hắn phút chốc trở nên mềm mại, cảm giác tội lỗi vì mấy giây trước còn định đem đứa nhỏ bỏ đi chợt dâng lên, đứa bé này, bị người ta vứt bỏ đã đủ đáng thương biết bao.
Hết chương 2
Chương 3
Ôm đứa nhỏ chơi trong chốc lát, nó đã ngủ thiếp đi. Yunho cũng cảm thấy đói bụng, liền đem đứa bé nhẹ nhàng đặt lên cái máy tiện cũ han gỉ, Yunho dùng vận tốc ánh sáng đi ra ngoài mua một túi mì ăn liền, dùng nước lạnh pha, rồi chờ để ăn. Nhưng pha bằng nước lạnh, đợi nửa ngày cũng chẳng chín nổi, Yunho vừa đói vừa khó chịu. Vừa lúc đứa trẻ tỉnh dậy, khóc nấc lên, Yunho bế dỗ nửa ngày cũng không nín, lại càng thêm bực mình.
Đột nhiên nghĩ hay là tiểu vương bát đản này đói bụng? Sinh vật sống thì phải ăn chứ. Vì thế Yunho lấy bát mì pha nước lạnh kia cho đứa trẻ ăn, nhưng cũng cả nửa ngày cũng không bón được, đứa nhỏ còn chưa có răng nanh thật sự rất phiền phức. Nó lại khóc lớn lên, Yunho gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra, xúc lấy một miếng cho vào miệng mình, nhai thật nhừ, miệng đối miệng mớm cho bé, nó hé miệng hút lấy, cố gắng dùng đầu lưỡi cùng lợi mà ăn.
“Mẹ kiếp! Jung Yunho anh đang làm cái trò gì đấy?!” Một giọng nam cao đột nhiên vút lên, dọa Yunho nhảy dựng, ngẩng lên nhìn, hóa ra là người anh em duy nhất của mình —— Shim Changmin.
Yunho và Changmin trước kia là có hiềm khích. Có một lần Yunho đến trường Changmin để gây gổ, gặp ngay nhóm do Changmin dẫn đầu, hai người hung hăng đánh đấm một trận, sau đó Changmin thương tích đầy mình, mời Yunho cũng thương tích đầy mình ăn một bữa, hai người từ đó mà thành anh em.
Changmin gia cảnh giàu có, cha mẹ đều là giáo sư, với cậu yêu cầu cực cao, nhưng lại không nghĩ đến thời kì thiếu niên mười lăm mười sáu vốn đang là thời kì nổi loạn, nên không thể quản nổi chuyện học hành vất vưởng của Changmin, lại còn thường xuyên trốn học. Từ khi chơi cùng Yunho, Changmin luôn trộm đồ trong nhà đem cho hắn, nhưng bao giờ cũng bị Yunho từ chối, còn bảo “dùng tiền của người khác mà tiêu thì không còn là thằng đàn ông.” Changmin gật gù, nên quyết tâm theo Yunho hành nghề trộm vặt cho “đúng với sức của mình.”
Giờ tự học hôm nay cậu trốn về sớm, vừa bước vào đến cửa cái “ổ chó” của Yunho thì đang thấy hắn đang ôm một đứa bé lên hôn, hoảng sợ: “ Yunho, anh làm cái trò gì vậy? Con mẹ nó anh biến thái à!”
“Mẹ kiếp. Cậu con mẹ nó mới biến thái thì có! Anh mới vừa nhặt được thằng nhóc này, nhìn có cưng không?” Yunho nâng đứa bé như vật báu lên trước mắt Changmin, vẻ mặt dạt dào đắc ý.
“Cưng cái rắm! Anh đàn ông con trai con ở đâu ra? Không phải……” Đang nói, Changmin cười gian xảo, híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, nhìn Yunho lẩm bẩm : “Hừ, coi như anh lợi hại!”
“Được rồi! được rồi!” Changmin cũng biết chẳng có đứa con gái nào lại bằng lòng giao du với Yunho, nhưng cậu đây cũng chẳng tin kẻ đang ốm lại dang tay đi làm việc thiện: “Em bảo này Yunho, anh không rõ nguồn gốc xuất xứ của nó mà cứ đem về như vậy, anh tưởng là con chó con à, cứ thế mà nuôi được à. Mẹ kiếp nó là người sống đấy!”
“Hừ! Một chút lòng thương cũng không có.” Yunho không nhịn được lại một lần nữa cưng chiều ôm bé vào lòng.
“Thật là từ bi nha! Jung đại ca thật lương thiện nha! Thôi, để nó đấy đi làm loạn một trận nào!” Nhớ lại hôm qua, Changmin lại tức nghẹn họng, muốn đánh lại cho ra ngô ra khoai.
“Không đi! Anh phải cho bé cưng ăn cơm.” Yunho lại múc thêm thìa mì vào miệng, mớm cho đứa bé.
“Mẹ kiếp! Anh lại cái gì? Đúng là đồ đầu óc bã đậu! Cho ăn như vậy làm sao nó sống nổi! Đến ăn tạp như anh ăn thế còn khó sống! Nó sẽ bị anh hành đến chết đói!” Âm thanh chói tai của Changmin vút lên có thể phá nát nhà xưởng, nhưng lại thành công làm Yunho tỉnh lại, cũng phải, trẻ con thì phải uống sữa mới được chứ: “Mang tiền không?”
“Làm gì?” Changmin cảnh giác nhìn Yunho.
“Đi mua sữa đi, phải nóng đấy.”
“Không phải chứ đại ca?”
“Đừng có mẹ nó chần chừ nữa, chạy nhanh lên!”
“Mẹ kiếp!” Ném lại một câu, Changmin không tình nguyện đi ra ngoài. Không thèm chấp, ai bảo mình với hắn là anh em sống chết có nhau.
Trong nhà xưởng, Yunho nựng đứa bé đang chảy nước miếng, dùng thanh âm cực độ buồn nôn mà lải nhải: “Từ từ nha, be ngoan, chú Changmin mua sữa sắp về rồi, chụtt!” Hôn một cái, cứ như thể đứa bé nghe hiểu được vậy: “Cục cưng, cười sao, thích cười thế hả, a, uh?” Toàn thân cũng nổi hết cả da gà ~ “Mẹ kiếp, thực mẹ nó ghê tởm.” Rốt cục chính hắn cũng chịu không nổi.
Không lâu sau Changmin trở về, mang theo một túi to đùng: bánh mì, sữa, thịt bò khô… Đương nhiên trừ sữa ra tất cả những thứ kia đều là đồ để cậu ăn.
Yunho lấy hộp sữa : “ Mẹ kiếp? Sao không mua sữa nóng!”
“Mẹ kiếp! Đại ca, tôi chỉ biết mua, không quan tâm đến nhiệt độ!” Changmin mắng một câu, xé một túi thịt bò đã thèm rớt nước miếng.
“Chỉ biết hốc!” Yunho bất mãn đem sữa áp vào nách ủ cho ấm, cúi đầu xuống dỗ đứa bé: “Con trai ngoan, cục cưng ngoan ~ chờ ba cho con uống sữa, nha nha ~~”
“Ọe!! Anh có thấy kinh không vậy, còn làm ra bộ dáng mẹ hiền Jung biết chăm con?” Changmin đeo vẻ mặt muốn chết đến nơi.
“Kệ anh! Còn hơn cái miệng ăn không đáy của chú mày. Cục cưng cục cưng ~ cẩn thận không sặc ~~”
“Cứu tôi với!!!” Changmin ngửa mặt lên trời thét dài, lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, quay lại hỏi Yunho: “Đại ca, anh thực sự muốn nuôi đứa nhỏ này?”
“Ừ.” Yunho ngập ngừng một chút, nhưng vẫn kiên định trả lời: “ Người nhà nó không cần nó, thực sự rất đáng thương.”
“Anh không đáng thương chắc! Bản thân mình còn sống không nổi còn mang cái nợ như nuôi con chồng trước, em khuyên anh sớm đem bỏ nó đi, hoặc là tìm người tốt nào đó nuôi nó, hoặc là đem đến cô nhi viện, dù sao anh cũng không thể nuôi nổi nó.” Changmin tuy cũng thấy đứa bé thật đáng thương, nhưng nếu để một kẻ không có tương lai như Yunho nuôi nấng, căn bản là cũng chuyện không tưởng, một mình Yunho đã đủ rắc rối lắm rồi.
“Cô nhi viện. . . . . .”Yunho muốn nói điên mới vào cô nhi viện, nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, ở cô nhi viện, nếu chỉ cần sống được thì cũng không thành vấn đề: “Ừ, để sau đi, giờ cho nó uống chút sữa đã.”
Yunho bỏ hộp sữa ra khỏi nách, sữa được nhiệt độ cơ thể ủ ấm đã không còn lạnh, dùng răng nanh bên phải cắn một góc nhỏ, đút cho đứa bé. Có điều mép hộp vẫn rất lơn làm cho khoang miệng non mềm của đứa bé không chịu nổi, sữa cứ liên tục trào ra. Yunho sợ tới mức không dám tiếp tục đổ như thế nữa, đành phải lần nữa dùng cách cho ăn bằng miệng.
“Anh xem đi, cho nó ăn mà đã chật vật như vậy, anh tính nuôi lớn nó thế nào đây. Mau đưa đi thôi!” Changmin chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt.
Hết chương 3
Chương 4
Thật vất vả mới cho bé con uống xong sữa, Yunho dỗ dành cho nó ngủ, ôm thân thể be bé mềm mại trong tay, Yunho thầm nghĩ, có lẽ Changmin nói đúng, đứa bé này đi theo mình thì sẽ chẳng có ngày nào được yên ổn, còn không bằng đưa nó vào cô nhi viện.
“Changmin, có biết cô nhi viện nào không?”
“Đã nghĩ thông rồi? Chuyện này cũng không phải khó giải quyết. Có một cô nhi viện trực thuộc trường Đại học của mẹ em, em dẫn anh đi. Changmin đã ăn uống no say nên đứng dậy bước ra ngoài
Yunho nhìn tiểu bảo bối đang say ngủ, nhẫn tâm một lần nữa lấy chăn bọc kín lại, ôm vào ngực theo Changmin ra ngoài.
Tường trình lại sự việc, nhân viên cô nhi viện hướng dẫn hai người đi làm thủ tục, sau đó gọi điện đến công an địa phương lập hồ sơ. Từ đầu đến cuối, Yunho đều gắt gao ôm chặt đứa bé trong ngực, trong lòng phiên giang đảo hải – sông cuộn biển ngầm. Tuy rằng mới ở cùng đứa bé vài giờ đồng hồ, nhưng lại nhận ra bản thân thực sự rất thích vật nhỏ phấn nộn này, nhìn nó ngây ngốc chảy nước miếng cười với mình, lúc mớm đồ ăn cảm nhận đầu lưỡi mềm mại cố gắng mút vào, còn có hai cánh tay nhỏ múp míp bám chặt lấy tóc và vỗ nhẹ hai má mình, lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Yunho bắt đầu dao động, hắn không muốn rời xa tiểu bảo bối này.
Mình muốn giữ nó bên người. Nhưng, đi theo mình… Mình có thể nuôi sống nó sao? Yunho trong bụng không ngừng đấu tranh nội tâm, thời gian càng trôi càng thấy rối loạn kiệt sức, so với đánh nhau còn mệt hơn.
Thủ tục đã xong, nhân viên hướng dẫn bước tới định đón đứa bé trong ngực Yunho, Yunho theo bản năng tránh ra, né tránh đôi tay đang vươn tới của nhân viên.
“Yunho hyung!” Changmin vỗ vỗ Yunho.
Yunho do dự, từ từ đem đứa bé đưa vào tay người nhân viên.
Không ngờ đứa bé đang ngủ say vừa rời vòng tay Yunho liền khóc thét lên. Yunho giật mình đưa tay ra ôm lấy, nhưng bị Changmin ngăn lại: “Yunho hyung… Phiền cô chăm sóc đứa bé”.
Cô nhân viên cũng vội vã dỗ dành đứa trẻ trong lòng: “Nha nha ~ cục cưng không khóc, ngoan không khóc nào……” Nhưng đứa bé vẫn khóc, không ngừng khóc, hơn nữa tiếng khóc càng nghe càng thê lương da diết, còn nghe thấy tiếng nấc, gấp đến độ liên tục ho vì nước miếng chảy tràn.
Yunho cảm thấy trái tim như bị cái gì mạnh mẽ bóp chặt, đau đến thở không nổi, bé con nước mắt giàn giụa mở to nhìn chằm chằm mình, tiếng khóc bén nhọn lại thê lương. Trong nháy mắt Yunho cụp mắt xuống, trong nháy mắt cướp lại đứa bé ôm vào ngực, sau đó xoay người bỏ chạy, như thể chậm một chút thôi thì cục cưng sẽ bị cướp đi, liều lĩnh chạy.
Changmin đuổi theo: “Yunho hyung!”
Thật vất vả, mệt gần chết Changmin rốt cục cũng đuổi được Yunho cũng đã chạy đến hết hơi, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Jung Yunho anh chết đi! Làm gì mà điên lên chạy như ma đuổi vậy! Không phải đều tốt đẹp cả rồi sao, anh……”
“Im ngay!” Yunho phẫn nộ ngắt lời Changmin: “Mặc kệ! Anh đổi ý! Anh phải nuôi nó! Anh nhất định phải nuôi nó! ! !”
Changmin bị bộ dáng kích động của Yunho dọa sợ nửa ngày không nói nên lời, một lát sau đành thở dài: “Anh động tâm rồi… Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?” Yunho ôm chặt đứa nhỏ nhìn Changmin đầy cảnh giác, như thể cậu muốn cướp bảo bối của hắn vậy.
“Hừ ~” Changmin liếc mắt khinh thường: “Không phải anh muốn nuôi nó sao? Đi, đi mua sữa với tã lót chứ còn đi đâu!Anh nghĩ nuôi trẻ con dễ lắm à?”
“Hì hì. . . . . .” Yunho xấu hổ gãi đầu : “Cám ơn.”
“Cám ơn cái đầu anh! Phải rồi, đứa bé tên gì?” Changmin nhịn không được đưa tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn. Tiểu gia hỏa này, bị Jung Yunho cầm thú kia ôm chạy một mạch như vậy vẫn hiên ngang ngủ say.
“Tên?” Yunho sực tỉnh, đúng rồi, từ giờ đây là con mình, phải có tên mới được: “Để anh nghĩ xem… Anh là nhặt được nó trong một cái thùng cạnh đống rác… Ở trong thùng …Ở trong … ! Vậy kêu JaeJoong!” Yunho vì tự mình nghĩ ra được cái tên hưng phấn nhảy lên “Tuyệt vời!” rồi một hơi cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực mà reo: “JaeJoong ! JaeJoong! Bảo bối của ba, ruột thịt của ba, tâm can của ba, lục phủ ngũ tạng của ba…”
“Phi!!” Changmin thở hắt ra. Ở trong thùng thì gọi là JaeJoong… lại nhìn Jung Yunho đang ra sức nịnh nọt trẻ con kia: “Đại ca! Anh được lắm!”
Quay về chỗ ở của Yunho, Changmin oán giận vì bản thân đã lãng phí thời gian chơi trò đuổi bắt với cái người kia, còn bỏ tất cả túi tiền ra mua sữa với tã lót, còn về nhà lục tung lên tìm chút quần áo cũ của mình đem đứa bé, đống quần áo có thể đủ cho mười đứa trẻ mặc. Yunho nhìn cái tên khẩu thị tâm phi kia, trong lòng thật ấm áp: “Changmin, cám ơn.”
“Buồn nôn ~ Jung Yunho, anh đừng làm em phát ói nữa đi, nghe anh nói cám ơn tôi thật muốn chạy ngay đi đại tiện.” Changmin thật chẳng thèm để ý.
“Láo nhá!Đừng có đi ra ghế đấy ! Nhớ ra ngoài đấy, ha ha ha!”
“Mẹ kiếp! Có nhà anh đi trong nồi ấy! Kìa! Jung Yunho! Cục cưng nhà anh nó đi bậy kìa!” Changmin bỏ chạy như gặp ma.
Yunho cúi xuống nhìn. Mẹ ơi! Bé con đang níu lấy hắn. “Mẹ nó! Tiểu vương tám đản!” Yunho thấy thật là ghê đến chết mất, bịt mũi đem lột quần áo bé sang một bên, lại chẳng biết phải mắng nó thế nào cho phải.
Hết chương 4
Chương 5
Bây giờ nếu ai đi vào nhà xưởng của hắn, sẽ bắt gặp cái cảnh một thanh niên cao to đang bịt mũi, loay hoay quanh một cái máy tiện cũ, mà trên cái máy tiện cũ, lại có một cái mông béo tròn trắng nõn của một bé con đang ngậm ngón tay, nhỏ dãi ngây ngô cười khúc khích. . . . . .
Sự thật chứng minh Shim Changmin thực sự là người tốt. Đang trong lúc Yunho còn luống cuống, cậu đã trở lại với một cái khẩu trang thật lớn, tay còn cầm một cái chậu nhựa cùng một phích nước nóng, vừa nhìn là biết đồ ăn trộm từ nhà đến. Vào cửa đã rống: “Jung Yunho anh là đồ ngu, còn đứng ngốc ra đó làm gì, không mau đem cái đống phân kia dọn sạch sẽ! Mẹ kiếp!”
Yunho bừng tỉnh từ trong mộng, bịt mũi nhận lấy chậu, đổ nước ấm vào, đem bé con đang ngây ngô cười thả vào chậu, lau rửa lộn xộn, buồn nôn lại nhất chính là, bộ dáng bịt mũi dữ tợn của hắn lại đi kèm với giọng điệu dịu dàng lải nhải đi lải nhải lại: “Cục cưng thối quá , ba tắm cho con thật thơm nha, tiểu quai quai của ba ~~”
“Anh tha cho có tôi được không!!!” Changmin rốt cục không chịu nổi, nếu không bạo phát sẽ tức đến hộc máu.
“Hừ! Chê tôi ghê tởm thì đến mà rửa cho nó đi.” Yunho bịt mũi quay sang đổi giọng.
Gà bay chó sủa nửa ngày, Yunho cuối cùng cũng rửa sạch sẽ cho tiểu JaeJoong, loay hoay thay tã lót mới, sau đó cướp lấy cái khẩu trang của Changmin, đem quần áo bẩn đi giặt sạch.
Changmin đứng ngoài cửa hít hít không khí, quay đầu lại nhìn bộ dạng Yunho mà không thể nhịn được ôm bụng lăn ra cười. “Thật không ngờ, Jung đại ca cũng có ngày biến thành Jung mama!! Ha ha…”
“Láo! Muốn chết hả?” Trán Yunho nổi gân xanh.
“Chà chà, anh hung dữ cái gì chứ!” Changmin hai tay đút túi quần nhìn Yunho, một lúc lại mở miệng: “Yunho hyung, anh phải bỏ thời gian ra mà suy nghĩ tương lai đi.”
“Hửm?” Yunho dừng tay khó hiểu nhìn Changmin.
“Mẹ kiếp! Ngu ngốc!” Changmin bất mãn nhìn kẻ trì độn này, mắng một câu, không đợi Yunho cướp lời nói tiếp: “Không phải anh nuôi một mình anh, anh còn phải nuôi một đứa nhỏ nữa, muốn loạn gấp đôi sao? Nuôi một đứa trẻ không phải dễ dàng, phải tiêu tiền vào nhiều thứ hơn, anh tính đi cướp sao? Rồi đợi cảnh sát bắt được, định để người ta đưa cả hai đi? Hơn nữa anh xem nơi anh ở của anh đi, đây không phải nơi thích hợp để nuôi trẻ con… Yunho hyung, anh phải tính toán thời gian sắp tới đi .”
Yunho bị Changmin nói cho một tràng đến sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại, trong lòng như có tảng đá đè nặng, tất cả những gì Changmin nói đều có lý, xem ra có JaeJoong, sau này thật sự không thể cứ sống mãi thế này .
“Min, cậu nói, anh có thể tìm được công việc tử tế nào kiếm ít tiền không ?”
“Anh hỏi ở đâu?Tìm một công việc lao động giản đơn, ở tuổi này cũng không phải không được.” Changmin đề nghị.
“Được, ngày mai chúng ta cùng đi tìm.”
Oa —— tiếng khóc nỉ non cắt ngang cuộc nói chuyện của Yunho và Changmin, tiểu JaeJoong đã tỉnh. Yunho vội vội vàng vàng lấy bình sữa đã được thả trong chậu nước ấm đem đút cho bé con, không ngừng lải nhải gọi bậy tâm can bảo bối của ba a… Changmin dùng vẻ mặt buồn nôn chào Yunho về nhà.
Nhìn tiểu JaeJoong nhướng đôi mày nhỏ cố sức mút sữa, Yunho dịu dàng hôn khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, con biết không, ba cuối cùng cũng có người thân rồi, cuối cùng cũng có người có thể cùng ba nương tựa vào nhau mà sống rồi, là con đó, cục cưng của ba. Ba nhất định nuôi con khôn lớn, nhất định, nhất định ……
Lúc Changmin đem theo một bọc sữa nữa vào nhà Yunho, lại nhìn thấy hắn đang cặm cụi giặt tã cho JaeJoong, vẫn đeo theo cái mặt to tướng giả nai, miệng rầm rì hát nhạc thiếu nhi: “Ông mặt trời thức dậy ~ tiểu bảo bảo rời giường ~~ ” thật khó nghe muốn chết.
“Dừng! Dừng! dừng!” Changmin buông bịch sữa bịt lỗ tai: “Em nói này đại ca, anh ngũ âm còn không đủ, còn đòi hát nhạc thiếu nhi, anh không sợ JaeJoong từ nhỏ tâm hồn sẽ bị lệch lạc sao!”
“Hừ! Cậu hiểu làm sao được. Cái này gọi là giáo dục từ nhỏ, anh làm thế là để con anh lớn lên khỏe mạnh thông minh.” Yunho ra sức vò vò tấm tã bẩn, giải thích cho Changmin cũng đang ra sức buồn nôn.
“Bỏ đi, JaeJoong có một người cha như vậy, sau này không thành lưu manh là tốt rồi, nói gì đến giáo dục sớm. . . . . . Nga nga ~ tiểu bảo bối, chú Changmin tới cứu con , đừng nghe tên cha kia tru tiếng sói nữa, chú kể cho con nghe chuyện cổ tích a, ngày xưa có một ngọn núi, trong ngọn núi có cái miếu, trong cái miếu có một lão hòa thượng, lão hòa thượng kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng nghe, chuyện là thế này, ngày xưa có một ngọn núi. . . . . .” Changmin bế tiểu JaeJoong rung đùi đắc ý bắt đầu khởi động bánh xe cổ tích.
“Mẹ kiếp! Mau câm miệng! Đừng đầu độc con anh!” Yunho tiện tay lấy một cái tã bên cạnh ném sang, Changmin nhanh nhẹn né được, miệng mắng: “Mẹ kiếp! Đồ ác độc! Tã còn nguyên nước tiểu, anh không giặt sạch sẽ sinh bệnh đấy!”
“Nước tiểu không phải là nước à! Giặt lại là được chứ gì?!” Yunho than thở , đứng dậy nhặt cái tã lại cật lực chà xát, miệng cũng không nhàn rỗi: “Dùng tã giấy tiện hơn, có thể vứt đi, nhưng mà tã này có thể giặt đi dùng lại, tiết kiệm không ít tiền, lại có thể mua cho bé Jae bột trái cây… Nghe người ta nói, trẻ con không thể thiếu dinh dưỡng, nếu mà thiếu canxi thì không thể cao lớn được. . . . . .”
Hết chương 5
Chương 6
Changmin nhìn thấy cảnh sát, co giò định chạy, lại bị lôi về: “Muốn chạy? Khai mau, đã làm chuyện xấu gì rồi?!”
Changmin thấy thật là phiền, không muốn nộp tiền cho cảnh sát để khỏi bị tra khảo, nhỡ ba mẹ bắt được thì chết chắc, vì thế liều mạng giãy giụa, gào to: “Tôi cái gì cũng chưa làm, buông tôi ra!” Không ngờ mấy bác cảnh sát thấy thế lại càng thêm nghi ngờ, bắt ngay về đồn.
“Chú cảnh sát.” Cậu trai bị Changmin bắt nạt từ dưới đất đứng lên, nhìn cảnh sát đang muốn dẫn Changmin đi, lại mở miệng xin hộ: “Cậu ta không phải người xấu, là em tôi, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn với nhau, vì nóng nảy nên mới thành ra thế này.”
Changmin không ngờ tên kia lại nói dối giúp mình, có điều khôn ngoan như cậu, có cơ hội dại gì không nắm lấy, liền giãy ra khỏi tay cảnh sát, chạy đến bên tên kia: “Hyung!”, lại còn giả vờ giả vịt đưa tay lên lau nước mắt, ra vẻ đang thương lắm.
Cảnh sát thấy không phải mấy tên lưu manh ẩu đả, giáo huấn hai ba câu rồi xoay người đi mất.
“Haizz. . . . . .” Changmin thở ra một hơi, xoay người nhìn tên kia: “Cảm ơn!Lúc nãy. . . . . . Thực xin lỗi .”
“Không, không có việc gì.” Y đối mặt Changmin vẫn là thật căng thẳng.
“Yên tâm, anh cũng coi như một nửa ân nhân của tôi, tôi sẽ không trấn lột tiền của anh nữa, mà nhìn kĩ, mẹ kiếp tại làm sao mà trông anh cũng trắng trẻo thư sinh như trẻ con thế, chả ra dáng đàn ông con trai tí nào! Đúng rồi, anh vì sao phải cứu tôi?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cậu không giống người xấu.” Y coi Changmin không hề hung ác như vậy, rốt cục yên tâm.
“Xìì ~ người xấu cũng không tự viết lên mặt mình, đồ ngốc.” Changmin cười cười, vươn tay: “Shim Changmin. Thế nào, làm bạn nhé.”
“Park Yoochun.” Thiếu niên do dự một chút, dè dặt bắt tay Changmin.
Thỏa thuận công việc xong xuôi với bà chủ quán ăn, trời đã tối dần, Yunho ôm tiểu JaeJoong về nhà. Vừa nãy bác gái cho bé một cái trống lắc, Yunho một tay bé, một tay lắc lắc cái trống kêu leng keng .”A —— a pu pu pu ——” tiểu bảo bối bâp bẹ học nói, cười hì hì vươn hai cánh tay ú na ú nần đến cái trống. Yunho nhìn bé con yêu thương không hết, nhéo nhéo cái mặt phấn nộn.
“Yo! Đây không phải Jung Yunho sao? Chậc chậc ~” vừa nghe tiếng đã biết không phải hạng tốt đẹp gì. Quả nhiên, một đám người đội mũ sụp nghênh ngang trừng mắt chặn lại lối đi.
“Cút!” Jung Yunho lạnh lùng đáp lại, nhưng thực ra lúc này trong lòng hắn đang cực kì căng thẳng. Nếu có một mình thì hắn không bao giờ để bọn người này vào mắt, bọn nhãi này hắn giải quyết chỉ cần một tay, nhưng hiện tại lại đang ôm bé con, nếu mình động thủ thì cục cưng phải làm sao.
“Mẹ nó ít làm bộ đi, có bữa ngon cũng nhường cho bọn tao một đĩa đi!” Tên cầm đầu vóc dáng thấp bé nhổ toẹt một ngụm nước bọt: “Con mẹ nó thằng con hoang còn vờ vịt đi ôm một thằng nhãi con khác.
“Đừng động đến con tao, nhân lúc ông đây còn chưa nổi giận thì mau cút!” Yunho không có tâm tư tiếp tục dây dưa với bọn chúng, thầm tính toán chạy thật nhanh để đảm bảo bé con được an toàn.
“Ha ha ha ha ha ha! Con mày? Mẹ nó!” Mấy tên lưu manh cười nghiêng ngả: “Con mẹ nó gà trống cũng biết đẻ trứng ! Mẹ kiếp!”
“Tao lặp lại lần nữa, tao không muốn đánh nhau, mau cút!” Yunho cảm thấy được bản thân đã nhẫn nại đến cực hạn , nhưng vì cục cưng, không nhịn cũng phải nhịn.
“Ít mẹ nó giả bộ!” Tên vóc dáng thấp bộ mặt dữ tợn, chỉ vào vết sẹo trên trán mắng: “Mày không muốn đánh nhau? Mày mẹ nó đã quên lúc trước đánh lão tử như thế nào! Mẹ nó ít kỹ nữ lập đền thờ đi! Hôm nay không phế mày lão tử không phải con cha tao! Để tao xử nó!”
Đùng một cái, bọn lưu manh như ruồi bọ hùa nhau xông lên. Yunho tung cước hạ tên nào tên nấy nằm úp sấp, tiếc rằng phải giữ đứa nhỏ trong tay nên không nhanh nhạy được, bọn chúng cũng nhận ra Yunho đang cực lực bảo vệ bé con trong ngực, cố ý nhằm bé con ra tay, khiến động tác của Yunho càng thêm chật vật.
Bất thình lình, một tên tóc tím cầm một cái côn sắt hướng trên đầu cục cưng nện xuống. Yunho hai tay không dùng được, đành liều mạng xoay người bảo vệ JaeJoong, cái côn sắt rắn chắc to lớn nện lên lưng Yunho, hắn kêu một tiếng rồi ngã xuống đất.
Nhóm lưu manh ồ ạt xông lên, đứa thì chửi bới thô tục đứa thì cầm côn, gậy nện thêm lên người kẻ nằm trên đất. Yunho chỉ cảm thấy bên tai ong ong cả lên, dần dần không chịu được. Nhưng hắn cần phải giữ mình tỉnh táo, hắn biết rõ lần này trốn cũng không thoát, nhưng hắn tuyệt đối không để JaeJoong ở trong lòng chịu thương tổn. Hắn đem JaeJoong ôm chặt hơn, cuộn gọn vào ngực mình, mặc cho mấy tên kia đấm đá thế nào cũng không đánh trả, chỉ một mực dùng thân thể giữ chặt ôm kín JaeJoong.
“Khốn kiếp! Súc sinh! Dừng tay!!!” Changmin, là Changmin! Nghe được thanh âm của anh em, Yunho rốt cuộc cũng an tâm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức. . . . . .
Lúc Yunho tỉnh lại, nhận ra mình nằm ở bệnh viện. Toàn thân vô lực, từng khớp xương đều đau đến chịu không nổi. Changmin ngồi bên cạnh, thấy hắn tỉnh vội vàng ân cần thăm hỏi: “Yunho hyung, thế nào rồi?”
Yunho ngồi bật dậy: “JaeJoong! JaeJoong của tôi đâu? JaeJoong của tôi ở đâu rồi?”
“Người đây người đây!” Một chàng trai thanh tú ôm bé con cho uống sữa, nghe Yunho kêu thì nhanh chóng đem bé đến trước mắt hắn. Bé con kia như hiểu được, không uống sữa nữa, giương cánh tay nhỏ bé muốn Yunho ôm một cái, lại giống như biết Yunho bị thương,cái miệng nhỏ nhắn chu lên muốn khóc.
Yunho thấy cục cưng hoàn hảo không tổn hại gì mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đón lấy ôm vào trong ngực dỗ dành: “Nga nga ~ bảo bối không khóc nha, mau nhìn ba này, ba làm bảo bối sợ hãi, đều do ba không tốt, ba hư……” Nhớ lúc đánh nhau bé con sợ tới mức khóc khản cả tiếng, Yunho đau lòng muốn chết.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, cậu trai bên cạnh cũng sụt sùi nước mắt, thấy vậy Changmin sửng sốt: “Này, người anh em thân mến, cậu đi theo mà có gì phải khóc!”
“Một chút tấm…lòng…cũng… không có. . . . . . Cảm động quá, hức hức. . . . . .” Cậu trai thút tha thút thít vừa đáp vừa đánh Changmin.
Yunho lúc này mới nhớ tới tới hỏi Changmin: “Min, hai người làm sao lại tới được đó? Cậu ta là ai vậy?”
“Cuối cùng mới nhìn tới em a?!” Changmin đảo mắt xem thường, đem toàn bộ sự việc kể lại.
Hết chương 6
Chương 7
Hóa ra, sau khi Changmin kết bạn với Yoochun, biết được y gia cảnh không phải bình thường, thậm chí còn rất tốt. Ba là chỉ huy dàn nhạc, mẹ là họa sĩ nổi tiếng, còn có một em trai. Ba mẹ đặt kì vọng rất lớn vào y, hy vọng y có thể kế thừa họ, phát triển theo hướng làm nghệ thuật, cho nên mời thầy giáo của ba y ở Hàn Quốc dạy y học đàn piano. Mà ba mẹ cùng theo đứa em trai còn nhỏ ở nước ngoài công tác đã nhiều năm, việc trong nước hoàn toàn giao lại cho quản gia kiêm lái xe – chú Jin, chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của Yoochun. Ba mẹ sợ Yoochun làm vua một cõi ở trong nước sẽ đốt tiền lung tung nên đặc biệt yêu cầu chú Jin không trực tiếp đưa tiền tiêu vặt cho y, mà mua cái gì đều phải báo cáo. Hơn nữa còn quản lý việc học của Yoochun, không cho y có cơ hội ra ngoài kết giao với bạn bè xấu.
Nghe Yoochun giới thiệu gia cảnh nhà mình, Changmin muốn rớt tròng mắt ra ngoài: “Cừ thật! Đến ngục giam cũng vượt qua được. Thật đáng ngưỡng mộ ! Mà này, anh có thể cứ thế sống đến bây giờ thật không phải tầm thường! I thần tượng You!” Changmin cảm thấy cha mẹ mình so với cha mẹ Yoochun còn nhân từ lắm, tuy rằng cũng nghiêm khắc, nhưng ít ra không xem mình như kẻ trộm mà canh chừng.
“Cậu nghĩ rằng tôi với cậu mong chuyện đó xảy ra lắm sao.” Yoochun bĩu môi: “Tôi bị tước đoạt cả kinh tế lẫn địa vị, có muốn chống đối cũng không được.”
“Ha ha, đúng là giống nhau, đi phá phách với anh, hyung thương!” Changmin ra vẻ bề trên vuốt tóc Yoochun. Y thực thích tóc Yoochun, mềm mại thuận hoạt, sờ thật thoải mái.
“Đừng mơ! Tôi còn lớn hơn cái đồ không răng cậu tận hai tuổi đấy. Đồ không có răng!” Yoochun cười đấm Changmin một cái.
“Cái gì? Không răng?! Thế là thế nào?” Changmin nghĩ mình nghe lầm.
“Không răng a, không răng nghĩa là. . . . . . Vô sỉ đóó!” Không đợi Changmin kịp phản ứng, Yoochun đã cười chạy ra thật xa.
“Này! Park Yoochun chết tiệt! Park trứng thối!” Changmin lập tức chạy đuổi theo.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Yoochun rất vui vẻ. Ở chung mấy ngày nay, Yoochun cảm thấy Changmin căn bản không xấu, ngược lại thật thích bộ dáng vênh váo của cậu. Changmin rủ y trốn học, đi dạo lòng vòng, còn đưa y đến đủ mọi hàng quán bán đồ ăn vặt ven đường, tất cả đều làm cho Yoochun thấy thật mới mẻ và kích thích, cuộc sống trước đây của mình so ra nhạt nhẽo vô cùng.
Hôm nay Changmin phát tài, lao ngay đến với con trai cục cưng. Mua kẹo mạch nhà và táo khô, muốn đem dỗ tiểu JaeJoong. Yoochun cũng muốn đi cùng, y nghe Changmin nói bạn cậu nhặt được một đứa con, rất hiếu kì, nhịn không được muốn đi xem, Changmin cũng vui vẻ mang theo tên Park quái đản này dính như sam theo, kết quả hai người tan học lén chú Jin chạy trốn. Nào ngờ chưa tới nhà Yunho đã thấy một đám tụm lại vây đánh một người, lại nghe tiếng khóc xé tai của trẻ con, Changmin lập tức chạy đến, xông lên đánh đấm cứu Yunho, Yoochun lập tức báo cảnh sát. Tuần cảnh dẫn đám lưu manh kia đi, Yoochun lại gọi chú Jin đưa Yunho đã bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện.
“Yunho hyung, anh vẫn nên đổi chỗ ở đi, bọn lưu manh này đều chưa đến tuổi trưởng thành, bị nhốt vài ngày sẽ lại được thả, rồi lại tìm đến gây chuyện thì sao.” Yoochun rất cảm động câu chuyện của ba con Yunho, tốt bụng nhắc nhở.
“Đúng vậy, Yunho hyung, nhanh chóng đổi chỗ ở đi.” Changmin đã sớm nhận ra cái nhà xưởng bỏ hoang kia không phải nơi có thể ở lâu ngày.
“Nhưng mà. . . . . .” Yunho do dự, tiền hắn kiếm được hiện tại chỉ có thể cố gắng sống tạm, căn bản không có có dư để đi thuê nhà.
“Nếu không, Yunho hyung hay là anh đến nhà em ở đi, nhà em có rất nhiều phòng trống, lại chỉ có em với chú Jin, không sợ phiền đâu.” Yoochun rất thích bé con kia, vừa ôm JaeJoong một cái đã thấy nó thật đáng yêu, hơn nữa Yunho liều mình bảo vệ bé con làm y thực khâm phục, cho nên tính toán muốn để họ đến nhà mình ở.
“Không không không, không được.” Yunho lập tức cự tuyệt: “Tôi vừa mới tỉnh lại, để hai người lo thuốc men đã rất áy náy, nếu còn. . . . . .”
“Nếu còn cái đầu anh!Bản thân anh không muốn sống cũng đừng kéo theo JaeJoong, một lần dọa thằng nhóc sợ đến vãi tè còn chưa đủ, còn muốn hành hạ nó đến thế nào, hả!” Changmin nhắc đến JaeJoong, Yunho không còn gì để nói, than thở : “A…, vậy phải phiền cậu rồi . Nhưng mà, tiền thuốc men tôi nhất định sẽ trả, còn có tiền thuê nhà. . . . . .”
“Được. Yunho hyung, anh trước hết cứ dưỡng thương cho khỏi, chờ làm ra tiền trả tiền phòng thuê, em cũng không cản anh.” Yoochun mỉm cười nói.
“Park đại tiểu thư thực thiện lương a!” Changmin híp mắt trêu chọc Yoochun.
“Biến, tiểu tử thối.”
Đêm đó, chú Jin đưa Yunho cùng JaeJoong về nhà Yoochun.
Nằm ở trên giường mềm mại ở phòng khách, Yunho ôm cục cưng nhẹ nhàng hôn: “Bảo bối, chúng ta rốt cục có thể ngủ ở trên giường , bảo bối của ba, ba nhất định cố gắng cho con một cái nhà thực sự, nhà của chúng ta. . . . . .”
“Ô oa ~ pa pa pa ~~~ bo bo ——” Bé cưng giống như hiểu được, quơ nắm tay nho nhỏ, chân đạp lung tung, chảy nước miếng, miệng cười cười ngây thơ.
Hết chương 7
Chương 8
“Dở hơi!” (*) Thanh âm non nớt mềm mại của JaeJoong ba tuổi vang lên, cả thân hình bé nhỏ nhào vào lồng ngực Yunho.
“Cục cưng, ngoan nào! Gọi ba (爸爸)” Yunho ngồi xổm xuống, bế bảo bối lên cưỡi lên cổ.
“Dở hơi!” Tiểu JaeJoong theo sát ba học nói.
Yunho dở khóc dở cười. Tiểu bảo bối rất thông minh, hơn nữa Yunho nuôi nó cho tới giờ cũng không quá mệt mỏi, lúc được mười một tháng, bé con có thể phát ra được mấy từ đơn âm. Yunho còn nhớ rõ khi đó tiểu JaeJoong nho nhỏ thấy mấy đám rau bà chủ nuôi trong nhà, nho nhỏ kêu lên: “Nga nga nga ” , thấy cá Yoochun nuôi trong nhà nổi bong bóng cũng mở to mắt nhìn rồi phun phì phì theo, đáng yêu vô cùng.
Nhưng đến thời điểm JaeJoong học nói, từ đầu tiên bé nó được thế nhưng lại là “muội muội” chứ không phải “ba”. Tất cả đều là từ Changmin mà thành, ở trước mặt JaeJoong mà ghê tởm gào to “Park muội muội”, kết quả là JaeJoong bắt chước, gặp ai cũng kêu muội muội, ngay cả chú Jin cũng không thoát được cái ác mộng mang tên muội muội kia. Bởi vậy Changmin bị lọt vào vòng vây liên thủ tiêu diệt của Yunho và Yoochun .
Thế là Yunho mỗi ngày đều ôm JaeJoong dạy bé gọi “ba”, rốt cuộc một buổi sáng thanh âm đầu tiên của JaeJoong vang lên là “Dở hơi”, rốt cục vẫn là “Dở hơi”, chỉ thế thôi cũng làm Yunho cảm động khóc rống, nước mắt ròng ròng. “Dở hơi” thì “Dở hơi”, lớn lên sửa lại là được, miễn không bị chậm nóithì tốt rồi. Yunho đem con đi khoe cho làng trên xóm dưới, gặp ai cũng hớn hở khoe: “ Con tôi bây giờ đã biết gọi ba rồi” !”đắc ý đến tận mây xanh.
Bây giờ JaeJoong đã được bốn tuổi, một cậu bé lanh lợi, cái miệng nhỏ nhắn bằng hai hạt đậu như lúc nào cũng nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn Changmin bằng cặp mắt đen láy sáng ngời làm cậu choáng váng, có điều từ “Dở hơi” thế nào cũng không sửa được.
Ngày đó Yunho mang theo JaeJoong đến ở nhà Yoochun được ba tháng đã muốn rời đi. Yunho từ nhỏ ở cô nhi viện một thân một mình, chuyện gì cũng tự mình giải quyết, để người khác giúp đỡ thấy không được tự nhiên. Đã thế Yoochun và chú Jin thấy hắn kiếm được không nhiều vừa muốn nuôi nấng JaeJoong, sống chết không chịu thu tiền thuê nhà, làm Yunho càng thêm khó xử, tiến thoái lưỡng nan muốn bế bé con rời đi. Yoochun nghe Changmin kể cũng biết Yunho là người kiên cường, hơn nữa từ khi quen biết cũng hiểu tính hắn, cho nên có lo giữ được hắn cũng là thừa. Vừa hay bạn học cũ của chú Jin mở một quán bar, thấy Yunho thân thủ không tồi, liền giới thiệu cho hắn làm bảo vệ ở quán bar. Yunho ban ngày giúp bà chủ quán đưa đồ ăn, buổi tối đi làm ở quán bar, thu nhập cũng tăng thêm không ít, ăn tiêu tiết kiệm cuối cùng cũng thuê được cái phòng dưới tầng hầm ở gần trường học của Changmin, chuyển ra khỏi nhà Yoochun.
Nhưng đi làm buổi chiều, Yunho không thể mang theo JaeJoong đến cái nơi hỗn loạn kia được, đành phải nhờ chú Jin trông hộ, chú Jin đã năm mươi, lẻ loi một mình, cũng vui vẻ cực kì khi có trẻ con chơi cùng. Nhưng cứ đến tối, rời khỏi tay Yunho là quấy khóc, có buồn ngủ đến không mở nổi mắt vẫn cứ lăn lộn không chịu ngủ, cho nên bất kể sớm muộn, Yunho vẫn đem JaeJoong về nhà ngủ.
Đến khi JaeJoong biết đi, cứ như cái đuôi lúc nào cũng dính chặt lấy Yunho, buổi chiều hắn phải đến quán bar làm việc cũng đòi đi theo. Cả ông chủ quán bar lẫn khách ở đó đều thích tiểu thiên sứ thông minh xinh đẹp này, người thì cho kẹo, người thì cho búp bê, thậm chí có người còn mua cho cả một cái váy hoa màu đỏ, khiến Yunho đen mặt, luôn miệng giải thích: “Chúng tôi đều là nam cả đấy ==!”
“Bảo bối, ngoan ngoãn ở đây chờ ba lên nhảy cho con xem nha.” Yunho đem JaeJoong đặt ở trên quầy bar , xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Ưm! Dở hơi nhất, nhất. . . . . . Đi đi!” JaeJoong dùng sức gật gật đầu, giơ lên ngón tay cái, chu lên cái miệng dễ thương
Yunho một đầu hắc tuyến, thầm mắng Shim Changmin đáng chết dám dạy hư con mình! Cúi đầu hôn chụt một cái lên cái miệng nhỏ như hoa lựu, xoay người hưng phấn bước lên sàn nhảy. Thoáng chốc tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, dưới ngọn đèn loang loáng đẹp mắt, Yunho bắt đầu những bước nhảy uyển chuyện điêu luyện. . . . . .
Nói đến tài nhảy không thể không khen ngợi Jung đại ca của chúng ta vài câu. Trong lúc làm bảo vệ ở quán bar, Yunho hằng ngày nhìn người ta nhảy, rất thích, lén luyện tập một mình, Yunho có tư chất về vũ đạo, hơn nữa lại có cơ thể dẻo dai, ngay cả những vũ đạo khó cũng có thể dễ dàng nhảy tốt, còn tự sáng tạo ra phong cách nhảy riêng của mình, hơn nữa lại có ngoại hình cao lớn, đẹp trai hơn người, rất nhanh thành cây hái tiền cho quán bar. Để cảm ơn, ông chủ đãi ngộ hắn không tồi, qua hai năm tích góp, cũng tiết kiệm được không ít, bây giờ tiền lương lại được tăng lên, có thể ra khỏi cái tầng hầm, mang theo JaeJoong đi thuê nhà dân, một phòng khách một phòng ngủ, tiền thuê cũng được hắn mặc cả xuống thấp nhất có thể.
Ngày chuyển nhà đúng vào ngày Changmin nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học, vì thế cùng với Yoochun và JaeJoong be bé bốn người đi ra ngoài ăn mừng một bữa. Nói đến Changmin và Yoochun, bây giờ hai người chỉ hận không thể mỗi ngày gắn cùng nhau một chỗ. Năm đó Changmin mỗi ngày lêu lổng, càng ngày càng thấy Yoochun thật thu liễm biết điều, năm JaeJoong hai tuổi Yoochun tốt nghiệp cao trung, cha mẹ y muốn y sang Mỹ học 0Đại học, Yoochun không muốn xa Changmin, liền một mực nói còn muốn cùng giáo sư tiếp tục học sâu them về piano, muốn tự thân luyện thi vào Đại học âm nhạc, cha mẹ thấy y có đam mê với nghệ thuật như thế cảm thấy thật vui mừng, huống hồ đứa con còn có ý nghĩ giống mình, càng không can thiệp thêm nữa. Changmin vì Yoochun đã ở lại với mình, năm đó vứt bỏ hết thói lêu lổng, điên cuồng phấn đấu, dựa vào ý chí vĩ đại mà thi đỗ vào học viện Luật, làm cha mẹ cậu mừng rơi nước mắt, xúc động vì đứa con rốt cục đã trưởng thành, làm rạng rỡ tổ tông, không biết rằng mục đích của cậu căn bản là không trong sạch gì.
Nhạc vừa dứt, Yunho tiến về phía quầy bar trong tiếng reo hò cổ vũ, JaeJoong quơ cánh tay gân giọng thét chói tai: “Dở hơi! Jung Yunho tuyệt nhất! Nhất nhất nhất. . . . . .Nhất! Dở hơi siêu cấp đẹp trai! ! !”
“Tiểu bại hoại!”Yunho một hơi ôm lấy JaeJoong hung hăng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn tên nhóc kia mắng yêu: “Đẹp trai cái miệng con ấy, cha hôn cái nào!” Nói xong còn nhắm mắt xông đến mân mê cái miệng nhỏ, thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng Yunho cọ tới cọ lui làm nũng.
Yunho cúi đầu cắn một ngụm lên cái miệng nhỏ ấy: “Tiểu bại hoại, không được theo chú Changmin học cái xấu!”
Tạm biệt ông chủ quán bar, Yunho dắt JaeJoong về nhà, đèn đường rọi xuống hai cái bóng một lớn một nhỏ, đổ dài, trong bóng đêm lung linh, góc đường truyền đến tiếng nói như có như không của JaeJoong: “Jung Yunho đẹp trai”…
Hết chương 8
Chương 9
Ngày khai giảng đầu tiên- cổng trường tiểu học Dongbang.
Yunho ngồi xổm xuống sửa sang lại cặp sách cho tiểu JaeJoong, vỗ vỗ đầu bé dặn dò: “Cục cưng, ở trường phải nghe lời cô giáo, không được đánh lộn với bạn, phải chăm chú nghe cô giảng bài, trong túi xách ba đã bỏ sẵn hoa quả, nghỉ trưa thì bỏ ra ăn, nhớ kĩ chưa?”
JaeJoong sáu tuổi cắn cắn môi, đôi mắt đen láy ngập nước, nước mắt chỉ chực trào ra: “Dở hơi, JaeJoong không muốn đi học, JaeJoong phải đi theo Dở hơi cơ.” Nói xong cái miệng nhỏ nhắn mếu một cái, khóc òa lên.
Yunho đau lòng ôm JaeJoong vào ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ, dịu dàng nói: “Ngoan, không khóc nha, có thấy các bạn đang cười con không? Bảo bối ngoan, đến trường sẽ có rất nhiều thứ vui, sẽ có nhiều thật nhiều bạn bè chơi với con, còn có thể học được nhiều thật nhiều kiến thức mà ngay cả ba cũng không biết, ba không thể dạy con được!”
“Con muốn ba. . . . . .” JaeJoong ngước mắt lên từ trong lồng ngực Yunho làm nũng.
“Ngoan, tan học ba đón con, được không? Bảo bối nhà ta dũng cảm nhất, là tiểu anh hùng, phải không nào? Bảo bối của ba là nghe lời nhất. Phải không?” Yunho biết đây là lần đầu tiên bé con rời xa mình để đến trường, nhất định là rất căng thẳng, phải khích lệ bé nhiều hơn mới được.
“Ứ…, bảo bối muốn ở cùng với Dở hơi cơ, Dở hơi ơii ~” JaeJoong ôm cứng lấy cổ Yunho không chịu buông tay.
“Bảo bối không muốn làm tiểu quai quai của ba? Không nghe lời ba sẽ không thương .” Không còn cách nào, Yunho sử dụng chiêu cuối cùng mà các bậc cha mẹ hay dùng.
Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, JaeJoong mếu máo cái miệng nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Yunho. Yunho đau lòng không thôi, nhanh chóng hôn hôn lên hai má mũm mĩm của JaeJoong: “Bảo bối ngoan nhất, ba yêu nhất, bảo bối nhà ta là tiểu anh hùng, giỏi nhất , nhất quả đất. . . . . . Giỏi lắm!”
“Ưm” JaeJoong gật gật cái đầu ngẫm nghĩ: “Giỏi nhất…” – chính là phó từ chỉ trình độ cao nhất trên thế giới, nghe Yunho khen mình “Giỏi nhất…” lập tức phấn chấn tinh thần: “JaeJoong là giỏi nhất…Lợi hại nhất, giỏi nhất…Trẻ con phải biết nghe lời!” Nói xong liền hân hoan xoay người hướng sân trường chạy đến, chạy hai bước lại chạy quay lại, nhào vào trong lòng,ngực Yunho: “Jung Yunho đẹp trai! Hôn môi một cái!” Không đợi Yunho phản ứng lại, liền mân mê cái miệng nhỏ nhắn hôn chụt lên môi hắn một cái, sau đó xoay người thoát ra khỏi cái ôm của Yunho chạy vào trường học, miệng còn hô: “Hẹn gặp lại Dở hơi!”
Nhìn cho đến khi JaeJoong chạy đến chỗ cô giáo trực ban, Yunho mới xoay người đi đi làm .
Nói đến quá trình đến trường của JaeJoong thật đúng là có nhiều biến cố không ngờ tới. Yunho không có hộ khẩu ở Seoul, JaeJoong lại không được trải qua thủ tục nhận nuôi bình thườg, không có cách làm hộ khẩu, càng đừng nói báo danh đến trường. JaeJoong lại đến tuổi đi học đến nơi, Yunho gấp đến độ đêm không ngủ được. Sau đó nhờ cha mẹ Changmin, nhờ người quen chuyển hộ tịch của Yunho đến Seoul, lại giúp làm thủ tục nhận nuôi, mới có thể đăng kí cho JaeJoong vào học ở tiểu học Dongbang.
Tiết học đầu tiên – quốc ngữ.
“Jung JaeJoong.” Cô giáo đã tuổi trung niên, hiền từ dễ gần gọi tên.
“Dạ!” JaeJoong ngồi trên bàn giơ tay thẳng tắp. Ngày đầu tiên đến trường, tuy rằng nhớ “Dở hơi” , nhưng mà học bài dường như rất thú vị, có thật nhiều bạn nhỏ giống mình, còn có sách giáo khoa đẹp. . . . . . Đứa trẻ sáu tuổi, tò mò với mọi thứ, vừa sợ hãi lại vừa khát vọng về một thế giới đầy mới mẻ.
Hết chương 9
Chương 10
“Con có thể giới thiệu về mình cho các bạn nghe được không?” Cô giáo dịu dàng hỏi.
“Dạ. . . . . . Con là Jung JaeJoong, năm nay sáu tuổi. Con ở cùng Dở hơi, Dở hơi của con là Jung Yunho, xuất sắc nhất nhất. . . . . . . con. . . . . . yêu Dở hơi nhất nhất, Dở hơi cũng. . . . . . yêu con nhất nhất!” JaeJoong bé nhỏ đứng trên bục giảng nói thật to, cho cả thế giới đều biết bé có một “Dở hơi” tốt nhất nhất . . . . . .
“Dở hơi! Dở hơi biết không? Con bướm là do con sâu biến thành! Còn có nha, chuồn chuồn sinh em bé ở trong nước! Còn có, trên mặt trăng không có Hằng Nga đâu, Mặt Trăng tự mình không thể sáng lên được! Còn có nha. . . . . .” JaeJoong ngồi trên xe đạp, cái miệng nhỏ nhắn như hai hạt đậu đỏ liến thoắng không ngừng, đó đều là những kiến thức mới mẻ mấy ngày nay bé được học ở trường, rất muốn nhanh chóng đem hết thảy phát hiện vĩ đại kể cho “Dở hơi” yêu quý nhất nhất .
Yunho mỉm cười đạp xe, nghe cục cưng của hắn đắc ý khoe khoang “học thức” của mình.
“Dở hơi! Con hát cho Dở hơi nghe nhé, con hát rất hay đó!” JaeJoong chớp chớp đôi mắt to.
“Bảo bối giỏi quá, còn có thể hát nữa!” Yunho làm một bộ dáng kinh ngạc: “Nhanh nhanh, ba muốn nghe!”
“Vậy Dở hơi giới thiệu chương trình cho con đi!” JaeJoong làm bộ như đại minh tinh chu mỏ làm dáng.
“Nào, các vị, sau đây xin mời siêu cấp xinh đẹp dễ thương…… JaeJoong bước lên ca hát cho chúng ta nghe! Mọi người vỗ tay nào!” Yunho cưng chiều cho đã đời.
Bốp bốp bốp —— JaeJoong tự mình vỗ bàn tay nhỏ bé, sau đó bắt chước bộ dáng chuyên nghiệp của ngôi sao, bắt đầu cất tiếng hát:
“Mặt trời nhô lên cao, hoa thắm khoe sắc,
Chim nhỏ hỏi, sáng sớm, sao cậu lại đeo túi thuốc nổ trên lưng.
Tôi trốn học, hiệu trưởng không biết,
Ném túi vào, tôi bỏ chạy,
Ầm vang một tiếng tan biến trường học !”
Yunho nghe JaeJoong hát thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình mà chết: “Con, con con con, con đã học ai? !”
“Chú Changmin.” JaeJoong đắc ý nói.
“Shim —— Chang —— Min! ! !”Yunho trán nổi đầy gân xanh, nghiêm mặt nói với JaeJoong: “Bảo bối, sau này không được hát những bài như thế nữa biết chưa? Không được học theo cái xấu của chú Changmin!” Đồng thời trong lòng thầm mắng Changmin dạy hư trẻ con, cân nhắc tìm cơ hội mách với Yoochun.
“Dở hơi ~”JaeJoong nghĩ Yunho thật sự tức giận, dùng thân mình nhỏ bé cọ cọ làm nũng với hắn.
“Được rồi được rồi, JaeJoong ngoan, có đói bụng không? Appa đưa con đi ăn đậu hoa được không!” Yunho ôm JaeJoong mềm mềm thơm thơm hỏi.
“Được! Yeah yeah yeah! Đến quán ăn đậu! ! !”
“Dở hơi cũng ăn đi!” JaeJoong múc một muỗng đầy đậu hoa đút tới miệng Yunho, JaeJoong ngẩng đầu hỏi: “Dở hơi, con muốn hỏi một chuyện.”
Khẽ lau đi vết đậu trên khóe miệng JaeJoong, Yunho dịu dàng hỏi bé: “Ừ, bé ngoan muốn hỏi cái gì?”
“Dở hơi, vì sao con không có mẹ? Các bạn nhỏ khác đều có mẹ, Kim Junsu ngồi cùng bàn với con có mẹ rất tốt, còn mua cho bạn ấy hộp bút mới nữa!” JaeJoong cắn thìa, ngước mắt lên hỏi.
“A. . . . . .” Chuyện này đến thật bất ngờ, Yunho nhất thời không biết nên trả lời thế nào, tuyệt đối không thể nói bé con biết bé bị mẹ mình vứt bỏ, bé như vậy, sao có thể cho nó biết sự thật tàn khốc như vậy.
“Dở hơi, giận con sao? Dở hơi đừng tức giận, bảo bối không cần mẹ nữa .” Bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt ve đôi mày đang nhíu lại của Yunho, sau đó ôm cổ hắn: “JaeJoong có Dở hơi, không cần cái gì nữa, ba là nhất nhất. . . . . . Thật đấy, tốt hơn cả mẹ của Kim Junsu, tiểu JaeJoong yêu Dở hơi nhất nhất. Dở hơi đừng tức giận nữa nha!”
Đem cái tay nhỏ bé của JaeJoong đưa lên miệng, khẽ cắn ngón tay nho nhỏ nộn nộn, Yunho lập tức hốc mắt đỏ lên, bảo bối của hắn, thật hiểu chuyện, còn nhỏ mà thật ngoan.
Nhìn thấy vệt nước mắt của Yunho, cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối trễ xuống, rơi cả miếng đậu hoa: “Dở hơi đừng khóc, Dở hơi ngoan nhất, nhất nhất. . . . . . Ngoan , nghe lời nha, Bảo bối vuốt vuốt đây, nín đi nào. Dở hơi giỏi nhất, ngoan nhất! Jung Yunho đẹp trai! Đưa miệng đây nào, bobo một cái rồi không khóc nữa nha!” Bắt chước bộ dáng nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt lúc bình thường Yunho hay dỗ dành mình, JaeJoong quệt cái miệng nhỏ nhắn lên môi Yunho.
“Bảo bối, bảo bối của ba.” Yunho ngậm chặt hơn cái miệng nhỏ nhắn của JaeJoong, đem bé kéo vào trong ngực, chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với bà chủ quán ăn cách đây không lâu ——
“Yunho, con năm nay hai mươi mấy ?”
“23 , thưa dì.”
“Thật nhanh quá, thoắt cái JaeJoong đã đi học rồi.Yunho à, con cũng nên tính chuyện cưới vợ đi .”
“Dì à, con không vội, chờ JaeJoong trưởng thành rồi tính sau.”
“Thằng bé này, chờ JaeJoong trưởng thành rồi thì con già mất à! Thôi đừng chần chừ nữa! Đến lúc đó làm sao tìm được đám tốt nữa!”
“Ha ha, dì à, con hiện tại làm sao tìm đám tốt được, con còn có một con trai. . . . . .”
“Sợ gì, điều kiện của con rất được! Để dì giới thiệu cho con nhé? Có cô này được lắm! Là cháu ngoại của bà hàng xóm nhà dì, tên là Go Eunah, làm kế toán công ty, ngoại hình ưa nhìn, tính tình cũng tốt, dì thấy rất hợp với con đấy.”
“Dì à, JaeJoong vẫn còn nhỏ, con không muốn. . . . . .”
“Nhưng con thì không còn nhỏ , nên lo lắng đi là vừa . Trong nhà không có phụ nữ, dù gì đứa nhỏ cũng phải có người mà gọi tiếng mẹ, con lo không có thừa đâu.”
. . . . . .
Có lẽ. . . . . .Yunho dùng cằm cọ cọ lên đầu JaeJoong, JaeJoong thực sự cần một người mẹ. . . . . .
“Dở hơi…a, là ông nội Jin?” Chú Jin đem JaeJoong ôm đến phía bãi để xe xa xa: “Đi, ông nội mang con ngồi ô tô đi hóng gió nào!”
“Thích quá! Bảo bối thích nhất ông nội Jin !” JaeJoong ôm lấy cổ chú Jin, dùng đầu cọ cọ vào vai ông.
“Ngoan! Ngồi xuống nào, đi thôi!” Chú Jin đem JaeJoong đặt ở ghế sau, khởi động xe.
“Ông nội Jin, Dở hơi vì sao lại không đến đón con?” Ngồi ở ghế sau ôm gấu bông trong xe, JaeJoong hỏi bác Jin.
“Ba có việc, không thể tới, ông nội Jin đến đón con cũng được mà, sẽ có chú Chunnie chơi điện tử với con, còn có chú Changmin nữa!” Chú Jin cười tủm tỉm nói.
“Tốt quá! Con muốn chú Chunnie !” JaeJoong cắn cắn lỗ tai gấu bông: “Nhưng mà. . . . . . ông nội Jin ơi, Dở hơi có chuyện gì vậy?”
“Ba con ấy à. . . . . . Ba con đi gặp một cô gái, nếu cô gái đó thích ba, ba con nói chuyện mà cũng thích cô ấy, thì ba sẽ mang cô ấy về làm mẹ của bảo bối. Bảo bối có vui không nào?” Chú Jin vắt hết óc, tận lực dùng ngôn ngữ của JaeJoong để giải thích cho bé hiểu.
“Ưm.” Bảo bối không nói, mày nhỏ khẽ nhíu lại, chu cái miệng nhỏ nhắn, lòng dậy nên nỗi băn khoăn. . . . . .
Hết chương 10
Chương 11
“Aigoo, tiểu bảo bối yêu quý của chú, mau tới đây cho chú Chunnie ôm một cái nào!” Vừa mới vào cửa, Yoochun đã xông ra ôm lấy JaeJae xoay vòng quanh: “Để chú ngắm con xem. . . . . . Tiểu bảo bối càng ngày càng xinh xắn nha! Con không chịu đến thăm chú, chú đau lòng lắm đó, ô ô ô ô ô ô~~~”
“Chú Yoochun đừng khóc, ngoan nào, JaeJae thích chú Yoochun nhất ! Bobo chú này!” Nói xong liền bo một cái lên má Yoochun.
“Ô ô ô ô ô~~ chú Yoochun muốn hôn miệng cơ!” Yoochun ôm bé JaeJae cong môi.
“Không được! Chỉ cho Dở hơi hôn miệng thôi, chú Yoochun muốn hôn miệng thì đi tìm chú Changmin ấy, ưm ——” không đợi JaeJae nói xong, Yoochun đã vội vàng lấy tay bịt cái miệng nhỏ nhắn: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, con muốn hại chết chú sao!” Lỡ như chú Jin mà nghe thấy rồi mách lại với cha mẹ y thì chết chắc!
“Tiểu bảo bối thật là thông minh nha! Thật giống chú, ha ha!” Changmin cầm trên tay một túi đầy hạnh nhân từ trên lầu đi xuống.
“Chú Changmin!” Bảo bối vươn đôi tay nhỏ bé ra, Changmin cũng ngồi xổm xuống giang rộng tay chờ ôm, kết quả mục tiêu của bảo bối lại là túi hạnh nhân trong tay cậu, chạy đến chộp lấy rồi chui qua dưới nách Changmin, nhảy đến ngồi lên sô pha bắt đầu bóc vỏ. Mặt Changmin nổi đầy gân xanh, Yoochun đi tới xoa đầu cậu, cười nói: “Phải rồi, không tồi đâu, điểm ấy cũng rất giống cậu đó.”
.
Trong một tiệm cà phê tại Dong Daemun.
“Kia…. . . . . .Go, Go tiểu thư.” Yunho mặt đỏ bừng, lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi.
“Anh Yunho không cần khách khí như vậy đâu, cứ gọi Eun Ah là được rồi.” Trước mặt là một cô gái chẳng những xinh đẹp mà còn rất dịu dàng.
“A, vậy được.” Cúi đầu đáp lời, Yunho lại không biết tiếp theo phải nói gì. Thường ngày chăm sóc trẻ con cũng khá, nói chuyện với bạn bè cũng ổn, nhảy trên sân khấu cũng rất giỏi, Yunho việc gì cũng có thể làm được, ấy thế nhưng vừa thấy một cô gái trẻ tuổi lại chẳng biết phải nói gì, thật xấu hổ muốn chết.
“À, em nghe dì Song nói, từ năm 17 tuổi anh Yunho đã nhận nuôi một đứa bé, đến giờ vẫn còn chăm sóc nó, thật sự khiến người ta cảm động quá.” Eun Ah phá vỡ không khí khó xử, tìm một đề tài nói chuyện.
“A, có gì đâu. Ha ha, hồi mới nhặt được bé JaeJae, nó chỉ lớn bằng chừng này thôi.” Yunho vừa kể vừa khoa tay múa chân: “Bây giờ đã đi học tiểu học rồi. Cô không biết bé đáng yêu thế nào đâu! Vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt! Đặc biệt bé từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gây phiền toái cho tôi! Hồi ba tuổi tôi mang theo bé đi giao đồ ăn, bé đã biết dùng cái tay nhỏ bé giữ tiền cho tôi rồi! Còn nữa, năm trước sinh nhật tôi, thằng bé còn đích thân luộc trứng gà cho tôi ăn, lúc ấy nó còn chưa cao tới cái kệ bếp nữa kìa! Còn có. . . . . .”
“Ha ha ha ha. . . . . .” Eun Ah bị bộ dạng mặt mũi hớn hở của Yunho chọc cho cười khanh khách không ngừng: “Xem ra anh Yunho rất thích trẻ con, vừa nhắc đến JaeJae nhà anh một cái đã liến thoắng không ngừng rồi!”
“Hì hì. . . . . .” Yunho gãi đầu cười gượng ngùng.
“Em cũng rất thích trẻ con đó. Nhất là bé gái. Em luôn nghĩ nếu sau này có con gái thì nhất định sẽ cho bé mặc thật xinh đẹp giống như công chúa nhỏ vậy. . . . . .” Eun Ah dịu dàng cười nói: “Aiya, mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã nói năng lung tung thế này, anh Yunho đừng để ý nha.” Nói xong ngượng ngùng sờ sờ hai má.
“A, không sao, Eun Ah tiểu thư rất vui tính mà, ha ha.” Yunho thật sự không biết nên đối với thiếu nữ này thế nào, nhưng ấn tượng đầu của hắn về Eun Ah rất tốt, nghĩ bụng cô gái luôn tươi cười này cũng không tệ.
Nếu đến với nhau, không biết cô ấy có đối tốt với JaeJae không nữa. . . . . . Yunho âm thầm cân nhắc.
.
Trong phòng ngủ của Yoochun.
“Chú Yoochun ơi, sao papa (1) còn chưa về?” JaeJae vừa làm bài tập vừa hỏi.
“Ba đi gặp một cô, sau đó còn phải đến quán bar làm việc nữa, đêm nay con ngủ cùng chú Yoochun không được sao?” Yoochun đến ngồi bên cạnh JaeJae, ra vẻ tội nghiệp hỏi bé.
“Gặp cô nào thế?” Changmin đang nằm trên giường Yoochun xem truyện tranh. Từ hồi lên đại học tới giờ cậu hầu như đều ở chung với Yoochun, cũng quen qua đêm tại nhà Yoochun rồi.
“Không nói với em sao? Bà Song chủ quán ăn giới thiệu bạn gái cho Yunho hyung, hôm nay đi xem mặt đó.”
“Hả? Xem mặt?” Changmin nhảy dựng lên, vẻ mặt cười xấu xa: “Rốt cuộc Yunho hyung cũng không nhịn nổi nữa sao? Ha ha ha, tối nào cũng giường đơn gối chiếc chắc khó ngủ quá đấy mà! Bây giờ đã có thể cưới về một cô vợ xinh đẹp để chăm nom, chừng một năm rưỡi sinh thêm một thằng bé béo khỏe mập mạp . . . . . Ha ha ha, JaeJae à, đến lúc đó con sẽ bị ra rìa cho xem, em trai ăn mì, còn con uống húp nước thôi ~”
“Ya! Shim Changmin em quá đáng rồi đấy! Trước mặt trẻ con mà dám nói nhăng nói cuội!” Yoochun nhìn JaeJae sắc mặt ngày càng khó coi, nhanh chóng chặn ngay cái miệng nói liên hồi của Changmin. Changmin cũng tự biết được mình đã lỡ lời, nhanh chóng chạy lại nói với JaeJae: “Bảo bối à, chú chỉ đùa với con thôi, đến lúc con có mẹ rồi sẽ càng nhiều người cưng con hơn, nếu có em trai em gái nữa thì thêm người chơi cùng mình rồi, có đúng không nào?”
JaeJae vẫn cắn môi, cúi đầu, không nói tiếng nào, đôi mắt to xinh đẹp ngập đầy nước, phút chốc từng giọt từng giọt rơi xuống. Yoochun vội vàng ôm lấy bé dỗ dành, miệng vẫn không ngừng mắng Changmin: “Shim Changmin em sao lại đáng ghét như vậy! Đồ miệng quạ đen Shim bát quái! Không có việc gì ăn no rửng mỡ đi nói bừa, em xem đã chọc đứa nhỏ phát khóc rồi, đáng ghét! Sao lại lắm lời thế! Sớm muộn gì tôi cũng đem khâu cái miệng nhà cậu lại! JaeJae ngoan, đừng khóc nha, để chú Yoochun kể chuyện cố tích cho con nghe được không? Chú kể ‘Truy tìm Nemo’(2) nhé?
Hết chương 11
Chú thích:
(1): JaeJoong gọi Yunho là “帕帕”, phiên âm là “papa” chứ không phải phát âm rõ tiếng “ba”.
帕帕 khác với 怕怕 (là cách gọi của bé con từ chương 8 ) và 爸爸 (ba, bố, cha)
(2): “Truy tìm Nemo” là một câu chuyện (or phim hoạt hình?) kể về cuộc sống của chú cá bé nhỏ Nemo ven Vỉa San Hô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top