99-100
Chương 99: Đệ cửu thập cửu chương
Sáng sớm, Ngô Diệc Phàm cảm thấy mỹ mãn lười biếng xoay thắt lưng theo Phác Xán Liệt ra khỏi phòng. Nhị Bách Ngũ bị khóa ở ngoài cửa một đêm hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái, sau đó nhảy lấy đà đánh về phía hắn – cùng đấu võ!
Phác Xán Liệt từ phía sau đi theo ra, bình tĩnh ngang qua bên cạnh bọn họ, tùy ý một người một cẩu đang bồi dưỡng tình cảm.
Uống một chén trà nóng, Phác Xán Liệt tính tính canh giờ, biết Tử Quân lúc này cũng không kém nhiều lắm sắp tới đây. Mới cảnh cáo Ngô Diệc Phàm không được phép ra khỏi viện, bên ngoài liền truyền đến tiếng Tử Quân kêu cửa.
Đem chủ ốc đóng kỹ, Phác Xán Liệt mở hàng rào cho Tử Quân vào sân, tiếp nhận thực hạp hắn đưa tới.
Bởi vì Ngô Diệc Phàm xuất hiện, Phác Xán Liệt căn bản không có biện pháp đến quán ăn, chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, Ngô Diệc Phàm nhất định dán trên lưng hắn cùng đi ra, kéo luôn cả Nhị Bách Ngũ như hổ rình mồi bên cạnh. Hiện tại Ngô Diệc Phàm một đầu tóc bạc thật sự là quá khiến người chú ý, nếu đưa tới người lắm chuyện, phát hiện Ngô Diệc Phàm hút Ô Hương hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi! Không còn biện pháp, Phác Xán Liệt chỉ có thể ủy thác hàng xóm đến quán ăn gọi Tử Quân đến một chuyến, dặn dò mọi việc.
Ở trong sân cùng Tử Quân phân phó xong mọi công việc, trước để cho hắn đi trở về. Phác Xán Liệt lúc này mới lộ ra mỏi mệt, ở dưới hắc sa ngáp một cái, trong ánh mắt tràn đầy ảo não. Tối hôm qua rõ ràng Ngô Diệc Phàm ngủ ở khách gian cư nhiên vụng trộm chạy vào phòng hắn, may mắn lúc ấy mình còn chưa ngủ, nếu không......
Nhớ tới tối hôm qua, Phác Xán Liệt lại bắt đầu hối hận, hắn không nên bị cặp mắt đáng thương của Ngô Diệc Phàm nhìn hai cái liền đầu hàng, cư nhiên ngầm đồng ý hắn ngủ ở dưới chân giường của mình, hơn nữa nhìn hắn bởi vì ngủ ở mặt đất lạnh như băng mà bị lạnh cuộn mình thành một khối, liền ném thêm cái chăn cho hắn. Tối hôm qua Ngô Diệc Phàm thế nhưng thật ra ngủ tốt lắm, ngược lại bản thân bởi vì trong phòng nhiều hơn một người mà mất ngủ cả đêm! Về sau, khẳng định chính mình tuyệt đối sẽ tiếp tục mất ngủ, bởi vì người kia dùng bất luận thủ đoạn gì cũng đều đuổi không đi!
Lại ngáp một cái, Phác Xán Liệt xoay người vào nhà. Bên dưới hắc sa xoay đầu, Phác Xán Liệt liền thấy Ngô Diệc Phàm đang tinh thần hưng phấn ngồi xổm trên đất chơi đùa với Nhị Bách Ngũ, cầm xương gà tối hôm qua còn thừa dụ dỗ nó.
Nhị Bách Ngũ chảy nước miếng nhìn xương gà trong tay Ngô Diệc Phàm, mỗi khi nó sắp cắn được, Ngô Diệc Phàm liền giơ tay lên cao, làm cho nó chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Nhị Bách Ngũ tức giận nhe răng, muốn cắn Ngô Diệc Phàm một ngụm.
Phác Xán Liệt đi vào phòng nhìn ra ý đồ của nó, bước qua bên cạnh nhẹ nhàng gõ một chút cái đầu nhỏ, nói: "Không được cắn người." Nhị Bách Ngũ đành phải không cam lòng gầm gừ một tiếng, sau đó không để ý tới Ngô Diệc Phàm, đi theo sau mông Phác Xán Liệt rời đi.
Ngô Diệc Phàm thấy thế, nhanh chóng vứt bỏ xương trong tay cũng đi theo lên, đừng nhìn Nhị Bách Ngũ chỉ là một con cẩu, nó nhưng so với người còn biết tranh thủ tình cảm hơn!
Vội chen lên phía trước, đem Nhị Bách Ngũ đẩy xuống phía sau mông mình, Ngô Diệc Phàm ân cần cấp Phác Xán Liệt ngồi xuống rót một tách trà nóng, thuận tiện dâng lên một khuôn mặt tươi cười lấy lòng sáng lạn vô cùng. Nhị Bách Ngũ phi thường khinh bỉ nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, cũng không chịu thua nửa bước, vươn đầu lưỡi ở trên mu bàn tay Phác Xán Liệt liếm liếm lấy lòng, sau đó dùng đầu chó ở bên chân hắn cọ cọ.
Phác Xán Liệt bưng chén trà vươn một bàn tay khẽ mỉm cười sờ sờ đầu Nhị Bách Ngũ, đại ý sủng nịch. Nhị Bách Ngũ xả cao khí ngang ngẩng đầu, phi thường kiêu ngạo nhìn Ngô Diệc Phàm liếc mắt, bày ra bộ dáng oai hùng của người thắng! Ngô Diệc Phàm tức giận nghiến răng nghiến lợi, cũng học Nhị Bách Ngũ cọ cọ vào Phác Xán Liệt, có điều Phác Xán Liệt người nọ, con mắt cũng chưa nhìn hắn một lần!
Suy sụp cúi mặt, Ngô Diệc Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Nhị Bách Ngũ còn đang thị uy, sau đó trực tiếp cầm lấy tay Phác Xán Liệt đặt lên trên đầu mình sờ sờ, cuối cùng đối Nhị Bách Ngũ kiêu ngạo mà "Hừ" một tiếng, Xán nhi cũng sờ hắn!
Cái này khiến Nhị Bách Ngũ dựng lông, nó từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa gặp qua con người nào da mặt dày như vậy! Nhe ra răng nanh sắc nhọn, Nhị Bách Ngũ dựng thẳng lông mao toàn thân, hung ác trừng mắt Ngô Diệc Phàm, chuẩn bị khởi xướng công kích. Ngô Diệc Phàm cũng không chịu ngồi không, triệt khởi tay áo nắm chặt đầu quyền, chuẩn bị tấn công!
"Phanh! Phanh!" Hai tiếng, một người một cẩu ôm đầu chính mình, khóe mắt lóe ra nước mắt thống khổ.
Phác Xán Liệt dị thường bình tĩnh thu hồi tay, thản nhiên uống một ngụm trà, mới đứng dậy nói: "Ta muốn đi vào nghỉ ngơi một hồi, ai dám đánh thức ta, đêm nay không có cơm ăn!" Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi.
Một người một cẩu ôm đầu trông mong nhìn Phác Xán Liệt rời đi, sau đó đồng thời quay lại cho đối phương một cái ánh mắt oán hận "đều tại ngươi".
Thoáng chốc đã tới thời gian cơm chiều, Phác Xán Liệt một bên dùng chiếc đũa gõ bát một bên kêu: "Ăn cơm, đều lại đây." Nhị Bách Ngũ nghe tiếng mà đến hưng phấn ở dưới chân Phác Xán Liệt đảo quanh, mùi gà nướng mê người làm cho nó vươn hai chân trước mạnh mẽ hướng bàn chồm lên, vươn đầu lưỡi đối với mỹ vị chảy nước miếng. Phác Xán Liệt buồn cười đem Nhị Bách Ngũ đẩy khỏi bàn, bỗng nhiên nhớ tới Chung Như Thủy ba ngày trước ở trong này, mỗi lần thời điểm ăn cơm, bộ dáng của hắn cùng Nhị Bách Ngũ không sai biệt lắm.
"Ngoan ngoãn ở dưới bàn chờ." Phác Xán Liệt ngữ khí dẫn theo chút tiếu ý, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thiếu một người, liền cúi đầu đối diện Nhị Bách Ngũ nói: "Ngũ Bách ca ca của ngươi đâu?"
Nhị Bách Ngũ bả đầu chuyển hướng khách gian "gâu" một tiếng, tỏ vẻ nó không biết như thế nào thông báo ca ca đang ở bên trong.
Phác Xán Liệt nhíu mày, bình thường tới giờ cơm, Ngô Diệc Phàm thế nhưng cùng Nhị Bách Ngũ tích cực giống nhau, đêm nay lại làm sao vậy?
"Không cho phép ngươi chồm đến trên bàn, nếu không đêm nay không được ăn cơm!" Phác Xán Liệt nghiêm khắc cảnh cáo Nhị Bách Ngũ một tiếng, liền đi tìm Ngô Diệc Phàm .
Cửa khách gian khép hờ, Phác Xán Liệt nghi hoặc đẩy cửa ra, Ngô Diệc Phàm chính là đang ngồi dưới đất, cả người phát run, mồ hôi chảy đầy khắp mặt và đầu cổ, sắc mặt tái nhợt, tay run run đang mở ra cái hộp nhỏ đựng đầy Ô Hương kia, bên cạnh còn để một cái cẩm thạch yên can (tẩu thuốc bằng cẩm thạch, đại khái là dùng để bỏ thuốc phiện vào, sau đó đốt lên hút) — đó là lúc Phác Xán Liệt thay hắn sửa sang kiện quần áo ban đầu tìm ra.
"Ngươi đang làm cái gì?!" Phác Xán Liệt lớn tiếng quát, vài bước đi qua đem hộp Ô Hương kia đoạt lại.
Ngô Diệc Phàm một chút té ngã trên đất, suy yếu ngẩng đầu, hay tay run rẩy hướng về phía Phác Xán Liệt, miệng cầu xin nói: "Xán nhi, cho ta đi, ta muốn......"
Ngô Diệc Phàm bị độc tra tấn, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, trên mặt đã phân không rõ là nước mắt hay là mồ hôi, một đầu tóc bạc chói mắt hỗn độn không chịu nổi.
Quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ cầu xin.
Phác Xán Liệt biết Ngô Diệc Phàm phát tác cơn nghiện, tay ôm hòm thoáng run nhè nhẹ. Người này còn là Ngô Diệc Phàm sao? Đánh mất tôn nghiêm cùng khí thế cao cao tại thượng, hắn hiện tại thậm chí ngay cả một con cẩu lưu lạc ven đường cũng không bằng!
"Xán nhi...... Xán nhi giúp ta, đem hòm trả lại cho ta......" Cà người đều run run rốt cục bắt được vạt áo Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm thống khổ thở gấp cầu xin.
Nhìn Ngô Diệc Phàm xa lạ như thế, tâm Phác Xán Liệt thống khổ giống như bị vạn trùng phệ cắn, chậm rãi nhắm mắt lại, Phác Xán Liệt tay cầm hòm đưa xuống dưới.
"Cầm đi......" Phác Xán Liệt đem Ô Hương cho Ngô Diệc Phàm, liền xoay người rời đi. Hắn có thể để cho Ngô Diệc Phàm đọa lạc, cũng không muốn tận mắt nhìn thấy.
Ngô Diệc Phàm như được đại xá, một bên khóc một bên cười đoạt lấy hòm, thuần thục móc ra một chút Ô Hương bôi lên yên can, đang muốn vươn tay đoạt lấy ngọn đèn, thoáng nhìn Phác Xán Liệt xoay người rời đi, bóng dáng hào sảng, cước bộ thong thả mà trầm trọng.
Yên can đã đặt ở bên miệng, Ngô Diệc Phàm môi run rẩy, dùng tầm mắt mơ hồ nhìn Phác Xán Liệt cách hắn ngày càng xa, tay đang giơ ngọn đèn chậm chạp không có điểm Ô Hương.
"Đừng......" Ngô Diệc Phàm mơ hồ không rõ lẩm bẩm, Phác Xán Liệt không có nghe thấy, cũng không dừng lại cước bộ.
"Đừng đi!" Ngô Diệc Phàm vứt bỏ mấy thứ trong tay, khóc hô lảo đảo đuổi theo, mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy Phác Xán Liệt. Sườn mặt kề sát hai má Phác Xán Liệt, nước mắt ấm áp rơi xuống trên cổ hắn.
"Đừng đi, ta không hút...... Ngươi không cần đi, đừng ly khai ta. Ngươi là Xán nhi thật sự, ta không cần người giả, từ bỏ...... Ngươi đừng bỏ lại ta, ta cái gì cũng không muốn ......." Môi tái nhợt hồ ngôn loạn ngữ, thanh âm run run một chút lại một chút trọng kích trái tim Phác Xán Liệt, đau đớn mà rung động.
Ngô Diệc Phàm đối hắn nói qua, dùng Ô Hương có thể nhìn thấy Xán nhi...... Nước mắt dâng lên đã khiến mọi thứ mơ hồ, Phác Xán Liệt rốt cục hiểu được ngày hôm qua lời Ngô Diệc Phàm nói với hắn là ý tứ gì. Hút Ô Hương sẽ đắm chìm trong ảo cảnh, lâng lâng mơ mơ màng màng, chính mình đã xuất hiện ở trong ảo cảnh của Ngô Diệc Phàm. Cho nên hắn mới nói, dùng Ô Hương có thể nhìn thấy mình, cho nên mới vừa nói, có người thật rồi sẽ không muốn người giả. Ngô Diệc Phàm nghĩ mình vừa rồi rời đi là vì không thích hắn hút Ô Hương, cho nên mới tình nguyện chịu đựng độc tra tấn, chỉ vì muốn mình lưu lại.
Giờ khắc này, trong lòng yêu cùng hận sớm đã mơ hồ giới tuyến, Phác Xán Liệt xoay người ôm lấy Ngô Diệc Phàm.
Phác Xán Liệt dựa vào cửa ngồi xuống, ôm Ngô Diệc Phàm cả người lạnh run lại không ngừng ra mồ hôi, thanh âm thống khổ gầm gừ theo môi dưới cắn chặt phát ra, mà trên môi, đã sớm vết máu loang lổ.
"A!" Ngô Diệc Phàm bị độc tra tấn, thần trí không rõ, như con thú mới sinh bị thương phát ra tiếng gầm nhẹ thống khổ tuyệt vọng. Vì giảm bớt khó chịu do độc phát tác, Ngô Diệc Phàm dùng móng tay trảo phá song chưởng, lại vẫn không biết đau đớn lung tung gãi khắp nơi trên cánh tay.
"Diệc Phàm! Diệc Phàm, không được như vậy......" Phác Xán Liệt gắt gao bắt được hai tay Ngô Diệc Phàm đang tự ngược, quần áo hắn đã sớm bị mồ hôi Ngô Diệc Phàm làm ướt, trên người từng đợt rét run. Nhìn hai bàn tay Ngô Diệc Phàm đã chảy máu tươi, Phác Xán Liệt cố nén cay cay trong mắt, hắn nghĩ muốn buông tha, muốn đem Ô Hương đưa cho Ngô Diệc Phàm. Nhưng mà, nếu thật sự tiếp tục để mặc Ngô Diệc Phàm như vậy, hắn liền thật sự không thể cứu vãn được nữa!
Phác Xán Liệt bắt buộc chính mình ngoan tâm, gắt gao cầm lấy tay Ngô Diệc Phàm đem người ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Diệc Phàm, ngươi muốn Phác Xán Liệt, phải buông tha Ô Hương. Nếu ngươi không bỏ được Ô Hương, đời này sẽ không nhìn thấy Phác Xán Liệt, hiểu không?"
Ngô Diệc Phàm thống khổ lắc đầu, lại gật gật đầu, cắn răng quát: "Ta muốn Xán nhi! Ta muốn Xán nhi !" Nói xong, mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, làm cho đau nhức đến giảm bớt khát vọng đối với Ô Hương.
Phác Xán Liệt nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống, ở bên tai Ngô Diệc Phàm thấp giọng khóc: "Cắn ta đi, không cần tái thương tổn chính ngươi, cắn ta đi......"
"Không......" Ngô Diệc Phàm giữ lại một tia thanh tỉnh cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn Phác Xán Liệt! "Xán nhi, đánh ngất ta, sau đó đem ta trói lại đi, ta không muốn thương tổn ngươi!"
"Trói lại......" Phác Xán Liệt mờ mịt lập lại lời Ngô Diệc Phàm, bỗng nhiên trong mắt xẹt qua một tia thanh minh, lão đại phu có cho hắn Ma Phí Tán !
Nhanh chóng buông ra Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt luống cuống tay chân từ trong lòng lấy ra một bao Ma Phí Tán, không quan tâm liền bắt lấy cằm Ngô Diệc Phàm đem thuốc bột hướng miệng trút xuống.
Ngô Diệc Phàm không hề phản kháng bị bột thuốc làm sặc ho khan, Phác Xán Liệt đem hắn đặt ở trên đất, sau vọt tới bàn lấy qua một ấm nước cho Ngô Diệc Phàm uống.
Dược rốt cục uy vào, Phác Xán Liệt ôm Ngô Diệc Phàm nhìn hắn dần dần an tĩnh lại, tuy rằng hơi thở trầm trọng nhưng cuối cùng đã ngủ.
Rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phác Xán Liệt hư thoát vô lực tựa vào trên cửa, nghỉ ngơi một hồi lâu mới đem Ngô Diệc Phàm đã mê man nửa bế nửa ôm đặt lên giường. Sau lại đi đun nước ấm cấp Ngô Diệc Phàm lau khô thân thể, vì hắn thay đổi một bộ quần áo khác, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở bên giường, nhìn Ngô Diệc Phàm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thủ một bên vỗ về một đầu tuyết trắng của hắn, một bên ngẩn người.
Ngô Diệc Phàm hút thuốc phiện là vì hắn, đây là điều Phác Xán Liệt căn bản không có nghĩ đến. Trải qua ba năm, đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt bắt đầu hồi tưởng về chuyện của hắn cùng Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm đến tột cùng có hay không yêu hắn? Ba năm trước đây đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Diệc Phàm là thật sự để mặc Tần Nhan đối mình hạ sát thủ sao? Vì cái gì ba năm sau Ngô Diệc Phàm lại biến thành như vậy? Hắn đến tột cùng còn nhận ra mình hay không?
Phác Xán Liệt thống khổ nhắm mắt lại, suy nghĩ hỗn độn khiến đầu hắn đau muốn nứt.
Lúc này, Nhị Bách Ngũ đợi thật lâu cũng chưa thấy người đi ra, một bên dùng mũi đánh hơi, một bên đi đến. Giống như biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị Bách Ngũ không có kêu lên, ngược lại tới bên chân Phác Xán Liệt, liếm liếm chân hắn, đối Ngô Diệc Phàm đang mê man phát ra một tiếng gầm gừ lo lắng, sau đó nhu thuận nằm ở dưới giường.
Phác Xán Liệt mệt mỏi đối Nhị Bách Ngũ cười cười, vỗ vỗ đầu của nó nói: "Thật có lỗi, ngày mai cho ngươi ăn ngon một trận."
"Ân ô ~" Nhị Bách Ngũ liếm liếm tay Phác Xán Liệt, tỏ vẻ đồng ý.
Phác Xán Liệt cười cười, lại thay Ngô Diệc Phàm dịch dịch góc chăn, dựa ở đầu giường mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
—————-
Chương 100: Đệ bách chương
Ngoại ô Mị thành, một tòa nhà cũ dột nát.
Mặc Trúc đem một cây củi ném vào trong đống lửa, nháy mắt ngọn lửa bắt lên thật cao, tia lửa bắn ra xung quanh.
Ngồi vây quanh bên đống lửa còn có Bạch Hiền, Thiết Hoán, ba người đều là một bộ dáng mặt co mày cáu. Thiết Hoán đem bánh bao đã nướng tốt đưa cho Bạch Hiền, nhẹ giọng nói: "Chịu khó chút đi, mấy ngày nay ngươi cũng chưa hảo hảo ăn cái gì."
Bạch Hiền trầm mặc tiếp nhận, nhưng không có ăn.
"Ai !" Mặc Trúc một tay chống má, một tay khác cầm mộc côn chọt chọt đống lửa, buồn rầu nói: "Đây đã hơn nửa tháng, chúng ta còn chưa có tin tức Các chủ, thậm chí ngay cả Cốc Dương đại phu bên kia cũng không có tin tức truyền tới."
Bạch Hiền bắt tay vào ăn bánh bao, thấp giọng tự trách nói: "Đều do ta, ngày đó chúng ta canh chừng thiếu chủ, nếu ta không thiếu thận trọng, sẽ không để thiếu chủ chạy mất......"
"Ngươi cũng không muốn, thiếu chủ khi thì si ngốc, khi thì thanh tỉnh. Khi đó hắn bỗng nhiên tỉnh lại nhận ra chúng ta, mới có thể bài xích chúng ta chạy trốn." Mặc Trúc an ủi Bạch Hiền, thuận tay cầm cái bánh bao nướng không tư không vị ăn vào.
"Các ngươi không cần uể oải như vậy." Thiết Hoán cũng cầm lấy một cái bánh bao, nói: "Thám tử cũng nói thiếu chủ vào Quỷ Tà. Chỉ cần chúng ta luôn ở tại nơi này tìm, nhất định sẽ có tin tức. Ngày mai chúng ta tiến vào Mị thành, hy vọng Ô Hương trên người thiếu chủ đừng bị phát hiện mới tốt."
"Chúng ta hiện tại lo lắng không phải vấn đề này đi?" Mặc Trúc nhét no bụng, lười biếng dịch thắt lưng nằm ở trên đám cỏ tranh: "Nếu Các chủ si ngốc hoặc thanh tỉnh thì không nói gì, chỉ sợ hắn lại phát điên giết người lung tung, lại nhiều thêm một quốc gia đối hắn hạ lệnh truy sát!"
Lúc trước Ngô Diệc Phàm thời điểm phát điên, từ trên đảo giết vài người rồi chạy ra ngoài, nhưng lại một đường chạy tới hoàng lăng ở Hoàng Diệp, giết mấy chục hộ vệ còn không nói, còn đem phần mộ lão tổ tông người ta đốt hết hai tòa. Tần Nghị thu được tin tức long nhan giận dữ, liên hợp Lang Hiên hạ lệnh truy sát, phát thệ phải đem Ngô Diệc Phàm toái thi vạn đoạn! Hai quốc gia phái ra tất cả đều là cao thủ nhất đẳng, thế nhưng không một người có thể đem Ngô Diệc Phàm bắt lấy! Ngô Diệc Phàm một đường từ Hoàng Diệp bị bức lui đến biên giới Lang Hiên, được Thiết Hoán, Bạch Hiền, Mặc Trúc ba người theo manh mối tìm đến. Khi đó Ngô Diệc Phàm lại khôi phục bộ dáng si ngốc không nhận ra ai, có điều ba người quá mức lo lắng, không chú ý tới thật chất hắn đã thanh tỉnh, cho nên tìm được người nửa ngày lại để cho hắn chạy mất! Đến tận đây Ngô Diệc Phàm liền không có tin tức, may mắn thám tử truy tung báo cáo Ngô Diệc Phàm đã vào Quỷ Tà, Thiết Hoán liền liên hệ Cốc Dương ở trên đảo, cho hắn dẫn người đến trợ giúp, chia làm hai đường ở Quỷ Tà tìm kiếm. Nhưng tìm hơn phân nửa tháng, Ngô Diệc Phàm một chút tin tức đều không có. Duy nhất may mắn chính là, không có tin tức tốt đồng thời cũng không có tin tức xấu, ít nhất có thể chứng minh Ngô Diệc Phàm hiện tại vẫn an toàn.
"Chủ nhân nói như thế nào?" Bạch Hiền đột nhiên hỏi Thiết Hoán. Thiết Hoán lắc lắc đầu, nói: "Chủ nhân đã đem hết thảy sự vụ trên đảo giao cho phụ thân ta, Ngô chủ nhân hắn...... Ta nghĩ chủ nhân hiện tại cũng không tốt hơn thiếu chủ."
"Hừ, lão bất tử kia hại thảm phụ thân Các chủ, hiện tại lại hại thảm Các chủ, xứng đáng cho hắn nhận hết tra tấn! Cho dù ta đem Các chủ tìm trở về, cũng sẽ không cho hắn hồi đảo đi, sau đó tái buộc hắn đem thứ quỷ quái kia ném đi!" Mặc Trúc nhớ tới Tần Diệp liền lộ vẻ mặt phiền chán, lúc trước hắn đã phản đối việc cấp Ngô Diệc Phàm dùng Ô Hương, nhưng hắn đánh không lại người ta, lời nói đều không có tác dụng! "Họ Tần không có ai là người tốt! Tần Nghị Tần Nhan liên thủ hại chết công tử, hiện tại Tần Nghị kia còn đuổi giết Các chủ nhà chúng ta! Lão bất tử đó càng tối bất hảo, làm hại Các chủ người không ra người, quỷ không ra quỷ!"
"Mặc Trúc !" Bạch Hiền cùng Thiết Hoán đồng thời quát, cho dù Tần Diệp có đủ thứ không phải, nhưng hắn vẫn là chủ nhân, không thể đối hắn bất kính.
"Hừ!" Mặc Trúc hừ lạnh một tiếng, nghiêng thân xoay đầu đi ngủ!
Bạch Hiền Thiết Hoán bất đắc dĩ liếc nhau, song song thở dài.
————–
Phác Xán Liệt trong lúc ngủ mơ cũng không an ổn, trong mộng không ngừng thoáng hiện ra bộ dáng Hoàng Tử Thao trước khi chết, sau đó là tràng đại hỏa kia, cuối cùng thế nhưng hiện ra Ngô Diệc Phàm đầu đầy tóc bạc, chảy huyết lệ gọi "Xán nhi" !
"Không được!" Phác Xán Liệt mạnh mẽ bừng tỉnh: "Ách......" Cổ cứng ngắc truyền đến từng đợt đau đớn, Phác Xán Liệt vỗ về cổ thống khổ nhíu mày, tối hôm qua dựa ở đầu giường ngủ một đêm, hẳn là bị sái cổ......
"Ngươi là ai." Thanh âm cứng rắn lạnh lẽo giống như kim loại bỗng nhiên lọt vào lỗ tai, Phác Xán Liệt chấn động, xoa xoa cổ ngẩng đầu nhìn lại.
Ngô Diệc Phàm đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tham cứu đối với người xa lạ.
Phác Xán Liệt lại chấn động, Ngô Diệc Phàm làm sao vậy?
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Phác Xán Liệt thử thăm dò hỏi một câu.
Ngô Diệc Phàm nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Ngươi là ai."
Ngươi là ai...... Hắn vừa rồi không có nghe sai. Phác Xán Liệt nhìn ánh mắt Ngô Diệc Phàm, trong lòng một mảnh ai lạnh. Tối hôm qua cái loại tình cảm tương cứu trong lúc hoạn nạn, đã không còn sót lại chút gì. Nguyên lai Ngô Diệc Phàm thật sự không nhận ra hắn, Ngô Diệc Phàm gọi hắn "Xán nhi" bất quá là tẩu hỏa nhập ma, bệnh phát tác nhận thức lung tung mà thôi. Ngô Diệc Phàm, sẽ không nhận ra hắn hiện tại.
"Ngươi là ai?" Phác Xán Liệt hỏi lại, tâm hắn vẫn chứt một chút hy vọng.
"Ngô Diệc Phàm." Ngô Diệc Phàm lạnh lùng trả lời, lại hỏi: "Ta vì cái gì ở chỗ này ?"
Không phải Phác Ngũ Bách, Ngô Diệc Phàm thật sự thanh tỉnh......
"Ngày hôm qua," Phác Xán Liệt thanh âm hờ hững, lại nói dối: "Ngươi té xỉu ở cửa viện của ta, là ta cứu ngươi."
Ngô Diệc Phàm không nghe được đáp án vừa lòng, nhìn nhìn quần áo mặc trên người rõ ràng không hợp, mày dính chặt, còn nói: "Là ngươi giúp ta thay đổi quần áo?"
Phác Xán Liệt gật gật đầu: "Ngươi trên người bẩn, ta sợ ngươi làm dơ giường của ta, liền thay đổi quần áo cho ngươi."
Ngô Diệc Phàm ánh mắt lạnh lùng, nói: "Vậy ngươi thấy được thứ ta mang theo?"
Phác Xán Liệt tầm mắt chuyển hướng về phía bên phải, cái hộp nhỏ chứa Ô Hương cùng cẩm thạch yên can kia đang lẳng lặng nằm ở trên bàn, Ngô Diệc Phàm theo tầm mắt hắn nhìn lại hiển nhiên cũng thấy được.
"Quỷ Tà cấm Ô Hương, nếu ngươi đã khỏe liền nhanh chóng rời đi, không cần phiền hà ta." Phác Xán Liệt một bên nói lời vô tình một bên đứng dậy đi ra ngoài, đồng dạng Nhị Bách Ngũ ở bên giường một đêm nhìn đến Phác Xán Liệt đứng dậy cũng đứng lên đi theo, nghi hoặc nhìn thoáng qua Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên hoàn toàn bất đồng, theo Phác Xán Liệt ra ngoài.
"Ngươi đến tột cùng là ai!" Ngô Diệc Phàm nhìn Phác Xán Liệt rời đi, lại hỏi.
"Nơi này mọi người gọi ta là Phác lão bản." Phác Xán Liệt nói xong câu đó, người đã ra khỏi khách gian.
"Phác...... lão bản?" Ngô Diệc Phàm ánh mắt có chút mê mang, vì cái gì nhìn đến người có dung mạo khủng bố này rời đi sẽ có một loại cảm giác hoảng hốt? Còn có bóng dáng hắn, cùng Xán nhi, rất giống nhau......
Nhị Bách Ngũ đi đến bên chân Phác Xán Liệt phục hạ, an ủi cọ cọ chân hắn. Phác Xán Liệt cười nhạt, vuốt đầu của nó nói: "Theo giúp ta miễn cưỡng một đêm, đói bụng đi? Hôm nay thưởng cho ngươi một cái đùi gà."
Nhị Bách Ngũ hưng phấn mà vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Phác Xán Liệt, cao hứng kêu hai tiếng.
Ngô Diệc Phàm theo khách gian đi ra, liền nhìn thấy một con đại hoàng cẩu ôm một cái đùi gà gặm cắn, nghĩ rằng Phác lão bản thật đúng là thương xót con cẩu này.
Phác Xán Liệt bưng hai bàn đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa vặn chống lại tầm mắt Ngô Diệc Phàm, sửng sốt, theo bản năng lạnh mặt nói: "Ăn cơm."
Phác Xán Liệt vừa nói, Ngô Diệc Phàm mới phát hiện chính mình đói bụng, cũng không nói gì liền hướng vị trí bên phải ngồi xuống. Hai người một cẩu yên lặng ăn cơm trưa, ở ngay khi Phác Xán Liệt gắp rau, Ngô Diệc Phàm mới phát hiện tay hắn cùng khuôn mặt kia phi thường không phù hợp.
Phác Xán Liệt tay thon dài trắng nõn, mười ngón tu bổ thập phần sạch sẽ chỉnh tề, không có một chút tỳ vết nào. Phần cổ phía dưới gương mặt bị thiêu đến da thịt mơ hồ kia, cũng thập phần không phù hợp, trắng nõn, dài nhỏ, đồng dạng không có một chút tỳ vết nào.
Vết bỏng trên mặt Phác lão bản này, có thể hay không quá kỳ quái? Ngô Diệc Phàm nghi hoặc suy nghĩ, chẳng lẽ có người nào cố ý thiêu hủy mặt hắn? Hắn đắc tội với ai, thế nhưng bị người hại thành như vậy?
"Ngươi nhìn cái gì?"
Ngô Diệc Phàm sửng sốt, mới phát hiện vị Phác lão bản kia mắt tràn đầy oán hận cùng phẫn nộ nhìn hắn.
"Không có gì, chỉ tò mò tại sao mặt của ngươi biến thành như vậy." Ngô Diệc Phàm thẳng thắn nói.
Phác Xán Liệt chấn động, tiện đà cười lạnh một tiếng, nói: "Ta cũng rất ngạc nhiên ngươi vì cái gì tuổi còn trẻ lại có một đầu tóc bạc."
Ngô Diệc Phàm ngẩn người, loại ngữ khí đối chọi gay gắt này...... Không, không phải, thanh âm người này cùng thanh âm trong trẻo của Xán nhi hoàn toàn không giống, đây bất quá chỉ là ảo giác. Thật có lỗi đối Phác Xán Liệt cười cười, Ngô Diệc Phàm nói: "Là ta thất lễ."
Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn hắn một cái, liền không để ý đến hắn nữa.
Ở thời điểm rửa chén, Phác Xán Liệt suy nghĩ rất nhiều cái cớ làm cho Ngô Diệc Phàm rời đi, dù sao chuyện quá khứ cũng vô pháp bù lại, Ngô Diệc Phàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không muốn biết. Từ hôm nay trở đi, trả lại cho hắn những ngày thanh tĩnh đi.
Rửa sạch tay, Phác Xán Liệt trở về phòng. Ngô Diệc Phàm đang ngồi ở trên ghế ngẩn người, vẫn không nhúc nhích. Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ, vẫn là lên phía trước nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi nhanh chóng thu thập này nọ rời đi đi......" Phác Xán Liệt nói xong, mới phát hiện Ngô Diệc Phàm không thích hợp, hắn như thế nào một chút phản ứng đều không có?
Thân thủ ở trước mắt hắn quơ quơ, Ngô Diệc Phàm vẫn không phản ứng. Đang lúc Phác Xán Liệt muốn thu hồi tay, Ngô Diệc Phàm lại bỗng nhiên bắt được tay hắn.
"Ngươi!" Phác Xán Liệt cả kinh, muốn rút tay về, đã thấy Ngô Diệc Phàm đối hắn mờ mịt chớp chớp nhãn tình, nói: "Xán nhi, ta như thế nào ngồi ở chỗ này?"
Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Ngô Diệc Phàm rốt cuộc là tẩu hỏa nhập ma phát điên, hay là nhân cách phân liệt?
May mắn, lúc này lão đại phu của hiệu thuốc bắc đến đây. Phác Xán Liệt mang theo Phác Ngũ Bách — Ngô Diệc Phàm đi mở cửa.
Phác Xán Liệt dẫn đại phu vào, hỏi: "Đại phu, ngươi như thế nào rảnh rỗi lại đây?" Hiệu thuốc hẳn là sẽ đến không ít khách đi.
"Phác lão bản, lão phu hôm nay tới là muốn nhìn một chút tình huống vị công tử này." Lão đại phu buông cái hòm thuốc thuyết minh ý đồ đến: "Lão phu phỏng chừng vị công tử này độc ẩn đại khái phát tác, liền đến xem có thể hỗ trợ hay không."
Phác Xán Liệt lôi kéo Ngô Diệc Phàm ngồi xuống, đối đại phu nói tình huống tối hôm qua, chỉ là che giấu một số chuyện khác của hắn cùng Ngô Diệc Phàm, giản lược nói sau khi Ngô Diệc Phàm độc ẩn phát tác, hắn liền cho hắn dùng Ma Phí Tán, cũng không nói cho hắn Ngô Diệc Phàm trên người có một hộp Ô Hương.
"Đại phu, hắn hôm nay buổi sáng bỗng nhiên thần trí thanh tỉnh, hỏi hắn hắn cũng biết chính mình là ai, lại đã quên chuyện ta cứu hắn, tại sao có thể như vậy?" Phác Xán Liệt nói xong chuyện tối hôm qua, lại nói chuyện mới phát sinh sáng nay: "Nhưng thời gian thanh tỉnh hắn thực ngắn, bất quá một canh giờ lại khôi phục bộ dáng hiện tại."
"Cái này......" Lão đại phu vuốt râu nghĩ nghĩ, nói: "Ta trước bắt mạch cho hắn đã."
"Làm phiền đại phu." Phác Xán Liệt cầm lấy tay Ngô Diệc Phàm đang không tình nguyện làm cho đại phu bắt mạch.
Ngô Diệc Phàm dùng tay trái ôm thắt lưng Phác Xán Liệt, la hét nói: "Xán nhi ta còn chưa ăn cơm, ta đói bụng!"
Phác Xán Liệt thái dương co rút, vừa mới ăn xong a! Cho dù không nhớ rõ chuyện vừa rồi, bụng vẫn hẳn phải no đi?!
"Trước đợi đã, đợi đại phu giúp ngươi xem xong, ta cho ngươi ăn chân gà." Phác Xán Liệt hoàn toàn đem Ngô Diệc Phàm trở thành Nhị Bách Ngũ mà hống.
Qua một trận, đại phu mới thu hồi tay, có chút suy nghĩ nói: "Vị công tử này bởi vì tẩu hỏa nhập ma, khi thì si ngốc, khi thì thanh tỉnh, thời điểm thanh tỉnh tự nhiên nhớ rõ những chuyện lúc thanh tỉnh, nhưng khi si ngốc, thì cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ biết theo bản năng làm việc. Mà chiếu ngài vừa rồi nói, hắn thời điểm thanh tỉnh rất hiếm. Phác lão bản, cái này ngươi cũng nên cẩn thận, tình huống như vậy nếu đem người đánh mất, sẽ rất khó tìm trở về." Nói xong, lại theo hòm thuốc xuất ra năm bao dược cùng ba bọc nhỏ Ma Phí Tán, còn nói: "Đây là dược trị liệu nội thương vị công tử này, tuy rằng hiệu quả không như dược liệu chính quy để trị nội thương, nhưng có còn hơn không, nếu cứ để nội thương vị công tử này tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ thực phiền toái. Còn kia là Ma Phí Tán, bất quá cũng không nên cấp hắn dùng nhiều, thời điểm Ô Hương chi độc phát tác cho hắn ăn một chút là đủ."
Phác Xán Liệt tiếp nhận dược, đối đại phu nói cảm tạ, lại nắm theo Ngô Diệc Phàm tiễn đại phu ly khai.
Nhìn dược trong tay, lại nhìn xem Ngô Diệc Phàm ôm tay hắn muốn ăn chân gà, Phác Xán Liệt lại chán nản thở dài.
Nhị Bách Ngũ rõ ràng cảm thấy Phác Ngũ Bách đã trở lại, hưng phấn chạy tới hướng hắn vẫy đuôi kêu to, Phác Xán Liệt dở khóc dở cười nhẹ nhàng đạp nó một cước, làm cho nó đừng thêm phiền.
Quỷ Tà hoàng cung.
Phong Hàn Bích xem xong mật tấu trong tay, tùy tiện để một bên. Lê Khổ nhíu mày, khóe môi nhếch lên cười bất cần đời, hỏi: "Hoàng Thượng không tính quản?"
"Chuyện lúc trước trẫm có thể không cùng Lang Hiên Hoàng Diệp so đo, nhưng mà muốn trẫm vì một sự kiện nhàm chán, vì một người nhàm chán mà cùng bọn họ kết minh, căn bản không có khả năng." Phong Hàn Bích vừa phê duyệt tấu chương vừa nói.
"Việc nhàm chán, người nhàm chán?" Lê Khổ bĩu môi, người nhàm chán kia thế nhưng đã làm một "việc nhàm chán" là giết thân vương của Hoàng Diệp, thiêu phần mộ tổ tiên của Tần Nghị đẳng a! "Nhưng người kia không phải đã vào quốc gia của ta rồi sao?"
Phong Hàn Bích hơi hơi giương mắt nhìn nhìn Lê Khổ, nói: "Hắn xuất hiện thì sao? Làm chuyện nguy hại Quỷ Tà? Hay là phạm vào luật pháp Quỷ Tà?"
"Ách," Lê Khổ không thú vị sờ sờ cái mũi, nói: "Không có......"
"Trẫm xem ngươi là bởi vì Như Lý đi Đồng Châu thị sát, ngươi liền nhàm chán, muốn kiếm chút sự tình náo nhiệt đi?" Phong Hàn Bích nhìn Lê Khổ, mắt tràn đầy tính kế: "Muốn hay không trẫm phái ngươi đi biên quan, Giác Trung thế nhưng vẫn nhắc trẫm phái cho hắn một gã quân sư có năng lực đi giúp hắn đây."
"Hoàng Thượng, thần nhầm rồi, ngài vẫn là tha ta đi......" Lê Khổ vẻ mặt đau khổ nói, đi biên quan? Nếu vậy bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy mặt tiểu Đào nhi thân thân của hắn?! Hắn mới sẽ không ngu như vậy!
Phong Hàn Bích còn muốn trêu chọc Lê Khổ vài câu, chợt nghe thấy một tiểu thái giám Phượng Nghi cung hoảng loạn không ngừng chạy tiến vào, "bùm" một tiếng liền quỳ gối trước mặt Phong Hàn Bích, run thanh âm nói: "Khải, khải bẩm Hoàng Thượng! Hoàng hậu lại mang theo thái tử chạy trốn!"
"Lão thiên gia của ta!" Lê Khổ một cái tát chụp ở trên trán mình kêu rên, Thủy Thủy không còn chuyện gì khác để làm?!
Phong Hàn Bích vẻ mặt che lấp nhìn thái giám kia, thái giám đó sợ tới mức nói chuyện đều lắp bắp!
"Không, bất quá, Chung, Chung thống lĩnh, đã đem nương, nương nương bắt trở lại......" Tiểu thái giám khẩn trương xoa xoa mồ hôi trên trán: "Thống lĩnh đại nhân, bảo, bảo nô tài đến bẩm báo Hoàng Thượng !"
Phong Hàn Bích khẽ phất tay, cho thái giám kia lui ra. Lê Khổ vuốt cằm nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là tất yếu giúp Thủy Thủy cầu tình một chút.
"Hoàng Thượng, ngài biết con người Thủy Thủy, không thích bị trói buộc, hắn......" Lê Khổ còn chưa nói xong liền bị Phong Hàn Bích đánh gãy.
"Như Lý đêm nay sẽ đến Mị thành, ngươi đi tiếp hắn đi." Phong Hàn Bích nói xong, âm hiểm cười: "Về phần trẫm cùng Như nhi, không cần các ngươi quan tâm. Trẫm, sẽ làm cho hắn hảo hảo cảm thụ một chút 'Lạc thú' sinh hoạt trong cung!" Nói xong, vung trường bào đứng lên. Đối Lâm công công hầu hạ ở bên nói: "Bãi giá Phượng Nghi các!"
"Hoàng Thượng bãi giá Phượng Nghi các!" Lâm công công đã sớm thành thói quen hoàng hậu nương nương nhà mình ba đến năm ngày lại bỏ trốn, phi thường trấn định hô lớn.
Lê Khổ nhìn Phong Hàn Bích sải bước rời đi cho Thủy Thủy cảm thụ "Lạc thú" trong cung, thì thào một câu "A di đà phật, nguyện Phật tổ phù hộ cho Thủy Thủy", sau cũng nhẹ nhàng cước bộ ly khai đại điện. Tiểu Đào nhi đã trở lại, đêm nay chính là một đêm tuyệt vời a!
—————–
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top