89-90
Chương 89: Đệ bát thập cửu chương
Hoàng Tử Thao đem Phác Xán Liệt cẩn thận an trí hảo, kiểm tra mật độ cùng độ cao cây cối tuyệt đối sẽ không làm cho người ta phát hiện, sau Hoàng Tử Thao mới xuất ra hai thứ vẫn luôn luôn cất ở trong ngực – khối phỉ thúy cùng nhân bì diện cụ của Phác Xán Liệt.
"Xán Liệt, đây là ngươi tặng cho ta, bây giờ trả lại cho ngươi. Ta cũng là một người thực ích kỷ, ta muốn ngươi mang theo khối phỉ thúy này, nhớ kỹ ta cả đời!" Hoàng Tử Thao cúi người ở bên tai Phác Xán Liệt nỉ non, đem phỉ thúy bỏ vào vạt áo hắn, sau đó ngẩng đầu dịch dung. Thoáng chốc, Hoàng Tử Thao biến thành một Phác Xán Liệt khác.
Phác Xán Liệt ngưng tụ nước mắt, thống khổ mà tuyệt vọng nhìn Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao đối hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ta dùng ngân châm cắm vào ma huyệt của ngươi, sau nửa canh giờ, ngươi có thể động. Khi đó, ngươi sẽ bình an vô sự...... Xán Liệt, tái kiến."
Phác Xán Liệt dùng hết toàn lực giương miệng muốn quát to để lưu lại Hoàng Tử Thao, nhưng lại bất lực nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn Hoàng Tử Thao tuyệt nhiên xoay người.
Hoàng Tử Thao vừa mới chạy khỏi chỗ cây cối ẩn thân, đám sát thủ liền truy tung lại đây. Nâng tay lên rút kiếm, Hoàng Tử Thao lạnh lùng nhìn những người này, không nói lời nào giơ kiếm xuất chiêu!
Lấy một địch mười, Hoàng Tử Thao rất nhanh chống đỡ hết nổi, đại thương tiểu thương che kín toàn thân. Độc châm trong tay chỉ còn lại ba cây, Hoàng Tử Thao một kiếm chém đứt cổ một sát thủ, đồng dạng thanh kiếm bởi vì lực quá mạnh mà gãy đôi. Đồng thời, ba cây độc châm cuối cùng trong tay cũng bắn ra, trên mặt đất lại nhiều thêm mấy cổ thi thể của sát thủ!
Ám khí dùng hết, kiếm cũng bị đứt, Hoàng Tử Thao xoay người muốn đem năm tên còn lại dẫn tới một địa phương xa hơn, hắn không muốn chết ở trước mặt Phác Xán Liệt, lại càng không muốn hắn nhìn thấy bản thân xuất ra sát chiêu tàn nhẫn cuối cùng!
Hoàng Tử Thao ý đồ muốn chạy bị đầu lĩnh sát thủ nhìn thấu, biết Hoàng Tử Thao đã là nỏ mạnh hết đà, liền nhanh chóng đối những người còn lại sử cái ánh mắt, nổi lên kiếm trận cuối cùng!
Hoàng Tử Thao bàn tay trần bị bao vây, trong đó một sát thủ tìm đúng thời cơ một kiếm cắt đứt gân bên chân phải hắn! Hoàng Tử Thao chật vật lết đi khắp nơi trên đất, lại cắn răng không cho bản thân phát ra thanh âm thống khổ, Phác Xán Liệt ở ngay tại phụ cận, không thể để cho hắn nghe thấy!
Nhìn Hoàng Tử Thao đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cầm đầu sát thủ hung hăng đạp hắn một cước, ngoan thanh nói: "Đem gân tay gân chân hắn toàn bộ chặt đứt cho lão tử!"
"Dạ!" Ba sát thủ thanh âm vừa dứt, liền rút kiếm cắt đứt gân tay chân Hoàng Tử Thao.
Cắn chặt khớp hàm đã tràn ra máu tươi, Hoàng Tử Thao thống khổ trừng lớn ánh mắt, lại không phát ra một chút thanh âm.
"Ngươi, con mẹ nó, còn muốn kiên cường !" Người cầm đầu một bên chửi bậy, một bên đánh đá Hoàng Tử Thao: "Giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, lão tử nhất định sẽ hảo hảo 'báo đáp' ngươi! Mẹ nó, ngươi không mở miệng kêu phải không! Các huynh đệ, đem hắn cởi hết ra thao! Ta xem hắn kêu không kêu!"
"Ha ha ha! Nam đại nhân nói đây chính là nam sủng cao cấp nhất của Kim Long Các! Làn da quả nhiên so với các cô nương ở Vạn Hoa lâu đều hoàn hảo hơn!"
"Nam nhân này bộ dạng anh tuấn cương nghị như thế, ngươi nói hắn cùng Ngô Diệc Phàm rốt cuộc ai thượng ai?!" ( lũ xàm ngôn~ Tử Thao là công mà =))
"Chúng ta thử xem chẳng phải sẽ biết!"
Quần áo bị lột ra, trong đó có một kẻ cho một cái tát lên trên mặt Hoàng Tử Thao, một bên vừa cởi đồ, một bên mắng to: "Lão tử bảo ngươi kêu, có nghe thấy không!"
Hoàng Tử Thao tuyệt vọng chán ghét nhìn những người này, ai cũng không có thể chạm vào hắn, trừ bỏ Phác Xán Liệt, ai cũng không được phép bính hắn!
"A!!" Hốc mắt tràn ra lệ huyết, Hoàng Tử Thao hai tròng mắt màu đỏ phát ra sát ý làm cho người ta sợ hãi, cắn nát túi độc giấu ở trong miệng, không ngờ một miệng máu tươi như thế phun ra, mang theo mùi tanh huyết quỷ dị dính đầy trên người trên mặt từng tên sát thủ.
Nhóm sát thủ không kịp phản ứng, chung quanh vang lên vài thanh âm "ong ong" kỳ quái.
Cầm đầu bọn sát thủ bất an nhìn bốn phía, bỗng nhiên trên cổ đau xót, thân thủ mạnh tay vỗ! Lòng bàn tay dính phải một con trùng nhỏ màu đỏ sậm hình dạng quỷ dị.
"A –" Có một người khinh hô một tiếng, ngay sau đó là thảm thiết như quỷ mỵ quát to: "A a! Cứu mạng a! Đây là cái gì?! Mau đuổi chúng nó đi! A a a ! !"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vẫn kéo dài liên tục, đây là một hình ảnh khủng bố thấm nhân, trừ bỏ Hoàng Tử Thao, trên người mỗi tên cơ hồ đều bị đám trùng nhỏ kỳ quái bao vây.
Hoàng Tử Thao hấp hối hơi hơi gợi lên khóe môi, đây là sát chiêu cuối cùng của hắn, thật lâu thật lâu trước kia, chủ nhân đã chỉ dạy cho hắn, đó là Khống Trùng thuật tối quỷ dị trên thế gian. Chủ nhân nói qua, độc trùng thị huyết thị sát, nếu không phải vô cùng tất yếu thì không thể sử dụng. Hắn đời này, chỉ dùng qua hai lần, một lần là ở Thừa vương phủ, một lần là hiện tại. Hai lần này, đều là vì cứu Phác Xán Liệt, Hoàng Tử Thao chưa từng hối hận.
Xuyên thấu qua cây cối chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. Phác Xán Liệt nghe thấy Hoàng Tử Thao còn chưa chạy ra đã bị vây quanh, cố gắng muốn đi nhìn rõ, lại nghe thấy tên cầm đầu sát thủ ra lệnh hành hạ Phác Xán Liệt. Hắn nghĩ chạy ra cứu Hoàng Tử Thao, muốn đem đám súc sinh này toái thi vạn đoạn, nhưng hắn cái gì cũng không làm được! Cuối cùng là Hoàng Tử Thao một tiếng la hét thống khổ đến tuyệt vọng, ngay sau đó là đám súc sinh kia thống khổ kêu rên. Thanh âm khủng bố giằng co một trận, sau liền không còn thanh âm. Hoàng Tử Thao, cũng không có trở lại.
——————
Ngô Diệc Phàm đứng lên chạy tới, sau đó một phen đẩy ra cây cối.
Phía trên lớp cỏ dày dặc, đang nằm một người, là người Ngô Diệc Phàm tối quen thuộc.
"Xán nhi?!" Ngô Diệc Phàm thất thanh kêu lên, sau đó mạnh mẽ quay đầu xem "Phác Xán Liệt" phía sau kia.
Ngô Diệc Phàm lại hồi đầu nhìn Phác Xán Liệt trước mắt, bờ ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng vừa mừng vừa sợ! Đây, mới thật là Phác Xán Liệt !
"Xán nhi! Xán nhi!" Ngô Diệc Phàm vội vàng ôm lấy hắn, Phác Xán Liệt trong mắt tràn đầy thống khổ, hắn không thể động. Thời điểm Hoàng Tử Thao ôm hắn dùng ngân châm đâm vào ma huyệt, sau đó bị hảo hảo giấu giữa rừng cây tùng rậm rạp che chở. Không thể kêu, không thể la, không thể động, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Tử Thao cùng đám cầm thú kia đồng quy vu tận!
Ngô Diệc Phàm nghĩ đến Phác Xán Liệt bị điểm huyệt đạo, muốn vì hắn cởi bỏ lại phát hiện không phải như vậy. Nghĩ tới cái gì, Ngô Diệc Phàm dò xét phía sau gáy của Phác Xán Liệt, quả nhiên tìm được một cây ngân châm tinh tế. Vội vàng đem ngân châm rút ra, ôm chặt Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt toàn thân vẫn đang cảm thấy tê dại, thống khổ đẩy ra Ngô Diệc Phàm, dùng cả tay lẫn chân hướng về phía một Phác Xán Liệt khác.
"Tử Thao! Hoàng Tử Thao!" Phác Xán Liệt thống khổ kêu gọi, dùng lực đạo nhẹ nhất đem Hoàng Tử Thao ôm vào trong ngực, run run nâng tay nhẹ nhàng lau đi huyết ô trên mặt hắn.
Ngô Diệc Phàm chấn động, người kia, là Hoàng Tử Thao! Tâm đã đau đến chết lặng, hắn cùng Phác Xán Liệt, có phải hay thật sự không thể trở về......
Hoàng Tử Thao cảm nhận được hơi thở Phác Xán Liệt, nguyên bản ánh mắt trống rỗng hơi hơi lóe lóe, phát ra một tia ánh sáng nhạt vui sướng. Hoàng Tử Thao dùng hết khí lực vươn tay tinh tế phác hoạ hình dáng trên mặt Phác Xán Liệt, thanh âm suy yếu đến cơ hồ nghe không thấy: "Hoàn hảo...... Ngươi không có việc gì......."
Phác Xán Liệt bắt lấy tay Hoàng Tử Thao kề sát ở trên mặt mình, đã hai mươi mấy năm không có chảy qua nước mắt, hắn lúc này khóc rống giống hài tử. "Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao! Ta buông tha Ngô Diệc Phàm, ta không yêu hắn! Ta chỉ muốn ngươi không có việc gì! Ta chỉ muốn ngươi không có việc gì! Ngươi đã nói sẽ cùng ta rời đi, ngươi đã nói chúng ta một lần nữa bắt đầu! Ta còn chưa cho ngươi hạnh phúc, ngươi không thể đối với ta như vậy! Không thể!"
"Đây là nhân bì diện cụ của ngươi." "Giống hay không?" "Vì một ngày trong tương lai, có thể cứu ngươi một mạng." Lần đầu tiên ở quỷ trạch, những lời Hoàng Tử Thao nói qua rõ ràng vang lên ở bên tai Phác Xán Liệt. Hắn trong lòng rốt cục hiểu được khi đó Hoàng Tử Thao nói lời này là ý tứ gì. Nguyên lai hắn vẫn luôn biết có một ngày chính mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới chuẩn bị một mặt nạ da người giống mình như đúc, vì thật sự đến một ngày hôm nay, thay thế mình để chịu chết!
"Xán..... Hạnh phúc của ngươi, chính là hạnh phúc của ta......" Hoàng Tử Thao nước mắt mới hạ xuống, trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười xinh đẹp nhất: "Không cần..... khóc...... Yêu ngươi, ta, không...... hối......." Trong mắt mất đi một tia ánh sáng nhạt cuối cùng, Hoàng Tử Thao nhắm hai mắt lại.
Phía chân trời vang lên "ầm ầm" Tiếng sấm, cuối cùng một trận mưa chợt hạ xuống.
Tần Nhan sớm theo tung tích đám sát thủ lưu cho hắn đuổi tới rừng cây, mắt lạnh nhìn hết thảy phát sinh trước mắt. Phác Xán Liệt mệnh thật tốt, vĩnh viễn sẽ có người ở thời điểm hắn nguy hiểm nhất đánh cược mọi thứ đi cứu hắn!
Mưa càng rơi lại càng lớn, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
Hoàng Tử Thao thân thể dần dần cứng ngắc lạnh như băng, Phác Xán Liệt ngồi chồm hỗm trên mặt đất gắt gao ôm hắn vẫn không nhúc nhích, trên mặt lệ cùng mưa xen lẫn vào nhau, lại làm cho hương vị nước mắt lại càng chua xót. Mặt đất máu tươi bị mưa to cọ rửa, tạo thành một con rạch nhỏ màu đỏ, ở dưới thân hắn vẫn uốn lượn chảy tới.
Ngô Diệc Phàm đứng ở phía sau Phác Xán Liệt, vô hồn nhìn hắn, hắn có một loại dự cảm, Phác Xán Liệt không bao giờ sẽ trở lại bên cạnh hắn nữa, y phải rời khỏi hắn!
"Xán nhi......" Ngô Diệc Phàm nửa quỳ ở phía sau Phác Xán Liệt, đỡ lấy bờ vai của hắn nói: "Theo ta trở về được hay không?"
Phác Xán Liệt không có quay đầu, khóe miệng dẫn ra một độ cong tuyệt vọng, thanh âm ảm đạm nghe không ra một tia tình cảm: "Ngươi biết không? Ta đời này chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến cho mình hối hận. Nhưng hiện tại, ta hối hận, vì cái gì muốn yêu ngươi? Nếu lúc trước ta không yêu ngươi, không ở lại bên cạnh ngươi, Hoàng Tử Thao sẽ không bởi vì ta mà chết...... Ta hận ngươi, càng hận chính mình. Diệc Phàm, ta thật sự không dám tái yêu ngươi. Chia tay đi......." Cả đời trước kia đều là như thế này, sống thêm một lần cũng vẫn vậy, thương tổn người tối không nên thương tổn, cô phụ người tối không nên cô phụ, hắn thật sự không nên sinh ra. Kỳ thật, người tối nên chết, phải là hắn.
Ngô Diệc Phàm chấn động, hai tay chậm rãi lùi về, hắn hiện tại, thậm chí ngay cả nói một câu phản bác cũng không có dũng khí. Phác Xán Liệt hận hắn, hắn có thể dùng thời gian cả đời bù lại sai lầm của mình. Nhưng hiện tại, Phác Xán Liệt, hắn tận mắt thấy Hoàng Tử Thao nhận hết khuất nhục chết ở trước mặt mình. Hắn chính là đang hận bản thân hại chết Hoàng Tử Thao, hắn tự ghét tự trách. Ngô Diệc Phàm căn bản không biết nên dùng biện pháp gì xoa dịu áy náy cùng thống khổ trong lòng Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng không lại cho hắn bất luận cơ hội đến gần.
Phác Xán Liệt giương lên một cái tươi cười tự giễu, hai má dán lên cái trán lạnh lẽo của Hoàng Tử Thao, nhẹ giọng nói: "Hoàng Tử Thao, ta mang ngươi về nhà......" Hoàng Tử Thao muốn về nhà, hắn vẫn muốn về nhà. Cho dù gia đình chỉ còn một mình hắn, trong lòng vẫn là nhớ kỹ chữ "nhà".
"Nhà của ta cách kinh thành rất gần, là một cái thôn Tiên Hồ ngay tại ngoại ô kia. Nhà của ta là trong thôn là bình thường nhất, tường nhà bằng đất, nóc nhà bị thủng lỗ, vừa đến ngày mưa sẽ nhỏ nước, ngoài phòng có một gốc cây anh đào già, thời điểm nở hoa mùi thơm tỏa ra toàn bộ thôn đều nghe được, đến khi kết trái dù vẫn còn xanh cũng đã bị mấy đứa trẻ bướng bỉnh trong thôn trộm sạch. Sân chỉ dùng một hàng rào tre bao lại, trên đó trồng vài dây hoa Đỗ Quyên, rất được......" Hoàng Tử Thao thời điểm nói về gia hương chính mình, mặt mang nét cười, ánh mắt lại mang theo sầu tư nồng đậm. Khi đó Phác Xán Liệt từng cùng hắn ước định qua, cùng nhau về nhà. Hiện tại, là lúc nên thực hiện hứa hẹn......
Phác Xán Liệt lung lay đứng dậy, đẩy ra Ngô Diệc Phàm muốn hỗ trợ, đứng lên đem Hoàng Tử Thao đặt ở trên lưng, cởi xuống đai lưng đem người cố định hảo. Trong mắt không hề có lệ, cũng không có ánh sáng.
"Tử Thao, chúng ta về nhà." Phác Xán Liệt cõng Hoàng Tử Thao, ở trong mưa gió đi từng bước một ra khỏi địa phương tràn ngập huyết tinh tuyệt vọng này.
"Tử Thao, chúng ta về nhà." Phác Xán Liệt thanh âm trầm thấp, mang theo thật sâu kêu gọi cùng tưởng niệm. Phác Xán Liệt mới trước đây nghe một lão nhân nói qua, nếu một người chết, linh hồn hắn sẽ không tìm được đường về nhà, lúc này cần có một người tối thân cận với hắn, ở địa phương hắn chết đi cùng địa phương hắn tối thường lui tới, một đường kêu gọi tên của hắn, dắt hắn linh hồn trở lại địa phương nơi mình sinh ra, như vậy sẽ có thể luân hồi, một lần nữa làm người.
"Tử Thao, chúng ta về nhà." Phác Xán Liệt nắm chặt chân Hoàng Tử Thao, nước mưa lạnh như băng dọc theo hai má Hoàng Tử Thao chảy xuống vạt áo hắn, như là nước mắt cả đời Hoàng Tử Thao đã trải qua, lạnh lẽo, chua xót, bất đắc dĩ, tuyệt vọng.
Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ biết cái gì kêu là bất lực, cái gì kêu là hối hận. Nhưng hiện tại, hắn đã biết. Cước bộ không tự chủ đi theo Phác Xán Liệt, hắn không thể mất đi y, cho dù Phác Xán Liệt đi tới chân trời góc biển, hắn cũng sẽ một tấc không rời. Cho dù biết Phác Xán Liệt đã không có khả năng yêu hắn, cho dù y nói hối hận đã yêu thương chính mình, cho dù y nói, chia tay.
Tần Nhan đẩy ra tên thị vệ theo hắn nãy giờ, mạo hiểm mưa to gió lớn, từng bước một hướng Ngô Diệc Phàm đi đến.
Phác Xán Liệt tựa hồ không nhìn thấy bất luận kẻ nào tồn tại, cõng Hoàng Tử Thao gian nan đi về phía trước. Ngô Diệc Phàm không nhanh không chậm đi theo, hắn thấy được Tần Nhan cùng cấm vệ quân kia, nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không muốn so đo, hắn chỉ thầm nghĩ đi theo Phác Xán Liệt.
Ngang qua sát bên cạnh Tần Nhan, Tần Nhan giữ chặt ống tay áo Ngô Diệc Phàm, trầm giọng nói: "Diệc Phàm, trở về giúp ta! Ta cho ngươi giải dược!"
Ngô Diệc Phàm giống như không có nghe đến, nhưng cước bộ lại ngừng lại, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, sợ hắn thật sự sẽ bỗng nhiên biến mất.
Tần Nhan ánh mắt lạnh lùng, lại kiềm chế ghen tỵ cùng lửa giận trong tâm, nhuyễn thanh nói: "Diệc Phàm, ta lạnh, theo ta trở về được hay không? Lúc này đây ta sẽ không tái lừa ngươi, theo ta đi, ta liền đem giải dược cho ngươi."
Lúc này Ngô Diệc Phàm rốt cục có phản ứng, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Tần Nhan hai mắt phiếm hơi nước, đứng ở mưa to lộ vẻ nhu nhược như vậy, ủy khuất như vậy, cũng như vậy làm cho hắn cảm thấy quen thuộc.
Ngô Diệc Phàm thân thủ xoa hai má ướt át lạnh như băng của hắn, Tần Nhan điềm đạm cười nâng tay lên áp lên mu bàn tay y, hắn biết Ngô Diệc Phàm vẫn là luyến tiếc hắn, Ngô Diệc Phàm đối hắn vẫn có tình cảm.
"Tiểu Nhan, ta nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bị ngươi hấp dẫn. Khi đó ta liền quyết định, vì ngươi ta có thể làm bất cứ chuyện gì, khi đó ta vẫn nghĩ đây chính là yêu. Ta thích ngươi ỷ lại cùng tín nhiệm ta, nhưng mà, nguyên lai không phải, có lẽ ta từng thích qua ngươi, nhưng tuyệt đối không phải là yêu." Ngô Diệc Phàm thu hồi tay mình: "Tần Nhan, đây là một lần cuối cùng ta buông tha ngươi."
Ngô Diệc Phàm xoay người, không có một chút chần chờ hay luyến tiếc.
Tần Nhan lẳng lặng nhìn bóng dáng Ngô Diệc Phàm rời đi, trong lòng một mảnh ai lạnh. Hung hăng giương mắt nhìn lên, nhìn Phác Xán Liệt trong mắt tràn ngập ác ý. Thân thủ đoạt lấy cung nỏ một bên của thị vệ, nhắm ngay phía sau lưng Phác Xán Liệt, giương mạnh cung tên – cho dù còn có một người chết chống đỡ, hắn cũng tin tưởng có thể làm cho Phác Xán Liệt bị một tiễn đâm thủng ngực!
Tinh cương thiết tiễn xé gió mà bắn ra, cách Phác Xán Liệt năm thước thì dừng lại, Ngô Diệc Phàm cầm lấy thiết tiễn chậm rãi xoay người, hai mắt lãnh liệt, đối với Tần Nhan trầm giọng nói: "Đừng ép ta giết ngươi."
Tần Nhan trong lòng lạnh lùng, nhìn thân ảnh Ngô Diệc Phàm lại rời đi, suy sụp ngã xuống đất, nước mắt nóng bỏng cùng nước mưa lạnh như băng hỗn hợp chảy xuống, hắn thua...... Hắn không chỉ thua một ngôi vị hoàng đế, hắn còn thua một Ngô Diệc Phàm......
"Tử Thao, chúng ta về nhà." Dưới chân đã không còn tri giác, Phác Xán Liệt cõng Hoàng Tử Thao ngang qua tiểu lộ nở đầy hoa sơn trà, vào thành, đi qua tòa đại viện rách nát ma quái trong truyền thuyết kia. Mỗi khi đến một chỗ, Phác Xán Liệt đều dừng lại nhìn một chút, những địa phương này đều có hồi ức của hắn cùng Hoàng Tử Thao.
Càng đi vào trong thành, người trên đường càng nhiều hơn. Ngã tư đường có rất nhiều quan binh mặc áo tơi hoặc là dân chúng khắp nơi tự phát động, dưới sắc trời hôn ám dọn dẹp đường phố. Mưa to cọ rửa máu tươi trên đất, cũng không biết là vì mục đích muốn tẩy sạch, hay là vì những người đã chết mà khóc.
Phác Xán Liệt cõng Hoàng Tử Thao trên lưng, cùng Ngô Diệc Phàm đi theo phía sau, không thể nghi ngờ trở thành tiêu điểm của mọi người trên Đường, mỗi người đều lẳng lặng nhìn nam nhân anh tuấn giống như đã không còn linh hồn, cùng nam tử cao lớn vẻ mặt yên lặng phía sau hắn, không ai dám lên tiếng.
"Tử Thao, chúng ta về nhà." Phác Xán Liệt ngang qua tòa kiến trúc Phương Hoa Lâu trước kia hắn cùng Hoàng Tử Thao thích nhất, dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thời gian dừng lại thực ngắn, Phác Xán Liệt lại hô một câu "Tử Thao, chúng ta về nhà", sau lại đi đến địa phương kế tiếp.
Trời càng ngày càng hôn ám, mà trên không giống như nứt ra một khe hở lớn, mưa theo đó trút xuống, vừa rát vừa mạnh. Phác Xán Liệt mạo hiểm mưa gió cõng thi thể Hoàng Tử Thao, đi tới thái tử phủ, sau lại xoay người, dọc theo đường cũ trở về.
Chân đã sớm rách da xuất huyết, yết hầu cũng đã khàn khàn, khi Phác Xán Liệt dùng thanh âm cơ hồ nghe không thấy nói "Tử Thao, chúng ta về nhà", thì rốt cục đã gặp được tấm bia đá khắc ba chữ thôn Tiên Hồ. Mà Ngô Diệc Phàm thủy chung vẫn ở phía sau Phác Xán Liệt, không nhanh không chậm đi theo.
———————–
Chương 90: Đệ cửu thập chương
Tần Nghị nhận được mật báo thám tử đưa tới, nhìn thoáng qua, liền tùy ý để tại bên cạnh, uống ngụm trà sau tiếp tục xem tấu chương. Hắn vừa mới đăng cơ, Miên Cẩm lại trải qua một đêm huyết tẩy hôm đó, có rất nhiều chuyện phải đưa ra kế hoạch tái tạo lần nữa.
Thuần Vu Quyết không đợi thái giám thông truyền, liền đẩy cửa ra tiến vào, trên mặt là bối rối hiếm có. Thẳng đến khi tới trước mặt Tần Nghị, Thuần Vu Quyết lo lắng nói: "Ngươi có biết hay không Hoàng Tử Thao đã xảy ra chuyện?!"
Tần Nghị ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mật hàm trong tay, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Thuần Vu Quyết không có dự cảm tốt, chần chờ mở ra mật hàm, nhìn đến nội dung bên trong, sau vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tin được!
"Ngươi đã nói sẽ thả Hoàng Tử Thao một con đường sống......" Thuần Vu Quyết nhìn Tần Nghị vẫn một biểu tình lạnh nhạt ôn nhu như ngày xưa, trong lòng hơi hơi phát khổ. Hoàng Tử Thao mặc dù ẩn thân tại thái tử phủ, nhưng hắn cuối cùng cũng không có phản bội Tần Nghị, thậm chí đêm đó còn giúp bọn họ, Tần Nghị nói qua sẽ thả Hoàng Tử Thao một con đường sống!
"Ý của ta chỉ là nghĩ đem thần bí nhân đó bức ra, nhưng lại không thể tưởng được sẽ hại chết Hoàng Tử Thao." Tần Nghị nhìn Thuần Vu Quyết biểu tình bị thương, trong lòng khe khẽ thở dài, giải thích.
"Nếu vậy Phác Xán Liệt đâu? Nếu Hoàng Tử Thao không cứu được Phác Xán Liệt, người chết sẽ là hắn! Mà hắn, là kẻ đã giúp chúng ta ngăn trở Hắc Long quân vào thành!" Thuần Vu Quyết hung hăng đem mật hàm ném ở trên người Tần Nghị, cắn răng nói: "Ngươi đã nói sẽ bỏ qua bọn họ! Vì cái gì vừa xoay người liền như vậy lợi dụng bọn họ, còn hại chết Hoàng Tử Thao !"
Thuần Vu Quyết vừa mới động, đã dọa thái giám cung nữ trong thư phòng "bùm" một tiếng quỳ xuống, cúi mình không dám nói lời nào.
Tần Nghị gắt gao nhìn Thuần Vu Quyết, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: "Vì Hoàng Diệp, ta không thể không làm như vậy. Tiểu Quyết, tin tưởng ta, người kia rất nhanh sẽ xuất hiện ......"
"Đủ!" Thuần Vu Quyết hét lớn một tiếng đánh gãy Tần Nghị, Tần Nghị chấn động, trên mặt thế nhưng không có lộ ra bất luận khó chịu hoặc là phẫn nộ nào.
"Ta không muốn tiếp tục nghe." Thuần Vu Quyết lạnh lùng nhìn Tần Nghị, đồng thời chắp tay nói: "Vi thần cáo lui." Nói xong liền xoay người rời đi.
Tần Nghị ngơ ngác nhìn theo hướng Thuần Vu Quyết rời đi đã lâu, mới tiếp tục xem tấu chương trong tay, chỉ là lúc này, hắn đã không còn tâm tình. Hắn làm sai sao? Rõ ràng biết Nam Vũ, biểu đệ của Tần Nhan mang theo tàn quân chạy trốn nhưng không có truy kích, ngược lại cho người âm thầm đi theo. Hắn nghĩ đến lấy giao tình của Tần Nhan cùng Ngô Diệc Phàm, Tần Nhan sẽ biết tin tức người đang cầm trong tay Ngự Long Lệnh. Nhưng ai ngờ, Tần Nhan chẳng những cái gì cũng không biết, còn tính phái người hủy diệt Phác Xán Liệt. Tần Nhan kiểu làm người cùng tính cách, hắn từ nhỏ đã rõ ràng hiểu biết, lòng dạ hẹp hòi, tự cho mình thanh cao, muốn cái gì nhất định phải có được, không chiếm được sẽ dùng hết thảy biện pháp đem nó hủy diệt. Cũng bởi vì kế hoạch này của Tần Nhan, hắn mới có thể lâm thời định ra một kế hoạch khác. Ngô Diệc Phàm yêu Phác Xán Liệt có thể bỏ qua hết thảy, đêm đó ở hoàng cung, Ngô Diệc Phàm vì Phác Xán Liệt bỏ mặc Tần Nhan cùng đại quân không để ý, hắn liền phi thường hiểu rõ điểm này. Nếu Phác Xán Liệt xảy ra chuyện, nhất định sẽ làm cho Ngô Diệc Phàm đối Tần Nhan xuất thủ, đến lúc đó hắn có thể nương theo danh nghĩa vì bảo hộ Hiền vương mà bắt được Ngô Diệc Phàm, mà thần bí nhân vẫn cùng Kim Long Các quan hệ dị thường chặt chẽ nhất định sẽ vì Ngô Diệc Phàm mà xuất hiện. Tuy rằng ba mươi năm trước, mọi chuyện về "Thái tử" kia đều bị Lưu Phương đế cùng tiên đế hủy đi sạch sẽ, nhưng hắn vẫn có một loại dự cảm, Lưu Phương đế ngự ban đan thư thiết khoán cùng Ngự Long Lệnh nhất định cùng thần bí nhân đó có liên quan. Tìm được thần bí nhân, chẳng khác nào tìm được manh mối về Ngự Long Lệnh! Từ khi Ngô Diệc Phàm rời đi Kim Long Các lẻn vào Hiền vương phủ, hắn vẫn luôn biết rõ. Hoàng Tử Thao mang theo Phác Xán Liệt chạy trốn, người hắn phái đi cũng luôn luôn âm thầm theo sau. Trên đường cái hướng về cửa Đông sở dĩ một bóng người cũng không có, là bởi vì đã nhận lệnh từ trước, không được có bất luận kẻ nào đóng ở cửa thành Đông. Cho nên, Hoàng Tử Thao mới có thể dưới tình huống tứ cố vô thân, thay Phác Xán Liệt chịu chết. Thuần Vu Quyết nói không sai, là hắn hại chết Hoàng Tử Thao......
Tần Nghị bỗng dưng nắm chặt hai tay, trong mắt toát ra một chút ai lạnh.
——————
Mưa như trước tí tách rơi xuống, người trong thôn cũng dậy sớm như mọi ngày, trời còn chưa sáng đã đứng lên. Trời mưa không thể làm nhiều việc, nhóm thôn dân mặc áo tơi cổ xưa ở trong mưa xuyên qua. Trong thôn bỗng nhiên xuất hiện hai nam nhân hành vi quái dị, bộ dạng lại dị thường tuấn mỹ, rước lấy tò mò của đám thôn dân nghỉ chân xung quanh. Nam nhân đi đằng trước, dưới chân hài đã rách mướp, dính đầy bùn đất cùng máu tươi, trên lưng còn cõng một người, như là bệnh nặng đang ngủ say, vẫn không nhúc nhích. Mà nam nhân theo phía sau, là một người cao lớn xinh đẹp, sắc mặt âm trầm giống như mây đen hiện tại trên bầu trời, làm cho người ta nhìn thấy không tự giác phát run.
Trong thôn người nhiệt tâm, một đại nương thấy Phác Xán Liệt đã suy yếu như thế còn cõng một bệnh nhân, mưa to rơi xuống cũng không bung dù, liền giơ tán trong tay đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt, thân thiết hỏi: "Tiểu huynh đệ, bằng hữu này của ngươi làm sao vậy? Muốn kêu đại phu không? Nếu vậy phải vào trong thành, thôn này của chúng ta đám đại phu tầm thường không tin được a! Các ngươi như thế nào đến nơi đây?"
Phác Xán Liệt dừng cước bộ, nghiêng thân mình nhìn về phía đại nương hảo tâm, Phác Xán Liệt đã đi một ngày một đêm trong mưa, môi đông lạnh tím tái, nhẹ giọng hỏi: "Đại nương, ngài biết Hoàng gia không?"
Thanh âm vắng vẻ có vẻ bàng hoàng bất lực, đại nương kia nhìn Phác Xán Liệt sắc mặt suy yếu tái nhợt, trong lòng mạc danh kỳ diệu đau đau, nhanh chóng hồi đáp: "Hoàng gia? Ta trong thôn này không có họ Hoàng. Tiểu huynh đệ, ngươi có phải tới tìm thân thích? Nơi này không có họ Hoàng, ngươi có thể hay không tìm lầm địa phương?" Đại nương hỏi thật cẩn thận.
"Có, thôn Tiên Hồ, Hoàng gia." Phác Xán Liệt cố chấp nói: "Hai mươi sáu năm trước, có một tiểu hài tử kêu Hoàng Tử Thao, cả nhà đều chết sạch, sau hắn cũng bị đuổi ra khỏi thôn. Hoàng Tử Thao nói qua nhà của hắn chính là ở thôn Tiên Hồ, hắn sẽ không gạt ta."
"Hoàng Tử Thao?" Đại nương kia sửng sốt, tên này có chút quen tai......
"Hoàng Tử Thao? Sẽ không phải là Hoàng Tử Thao kia đi?" Lúc này một lão nhân hoa giáp được một nam tử tuổi còn trẻ giúp đỡ, tay chân run rẩy bước lại đây, hắn là thôn trưởng của thôn này. Người gác thôn, nhận thấy có người ngoài vào thôn trước tiên liền thông tri hắn.
Phác Xán Liệt thật sâu nhìn thôn trưởng, không nói gì.
"Hai mươi sáu năm trước, thôn này từng phát sinh một hồi dịch bệnh, trong thôn chết rất nhiều người. Năm đó một hài tử sáu tuổi trở thành kẻ chịu tội thay cho trận ôn dịch này, nói hắn là mệnh phạm Cô Tinh, chẳng những khắc chết cả nhà, lại mang đến cho thôn tai nạn. Hài tử sáu tuổi bị các ngươi vô tình đuổi ra khỏi thôn." Lúc này, Ngô Diệc Phàm vẫn duy trì trầm mặc đi theo phía sau Phác Xán Liệt tiến lên, lạnh lùng nhìn thôn trưởng nói: "Sau một thân một mình ở Miên Cẩm thành lưu lạc, là ta cha, cứu hắn."
Phác Xán Liệt chấn động, hai ngày qua lần đầu tiên mới nhìn sang Ngô Diệc Phàm một cái. Ngô Diệc Phàm chưa từng nói qua cho hắn chuyện gia đình, không thể tưởng được lần đầu tiên nói, dĩ nhiên lại cùng Hoàng Tử Thao có liên quan.
Thôn trưởng nghe xong Ngô Diệc Phàm, sau thở dài một tiếng, ánh mắt đục ngầu tràn ngập hối hận. "Năm đó là chúng ta hồ đồ! Năm ấy ôn dịch quá nghiêm trọng, cho dù đại phu trong thành cũng thúc thủ vô sách. Ta cùng đường, tìm đại một thầy tướng nói bậy, nói thôn có yêu nghiệt quấy phá, mà yêu nghiệt kia chính là từ Hoàng gia chạy ra! Lúc ấy Hoàng gia đã chết hết để lại một đại hài tử sáu tuổi, chúng ta nghĩ đến...... Ai, năm đó, là sai lầm của chúng ta! Hài tử kia bị chúng ta đuổi đi, sau ôn dịch chẳng những không có giảm bớt ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, trong thôn chết hơn phân nửa người. Không qua mấy ngày còn khởi xướng một trận lụt lớn, đem hoa màu đều hủy hết...... Nhiều người đối ta nói, đó là Hoàng gia báo ứng! Là chúng ta liên thủ hại chết huyết mạch cuối cùng của nhà bọn họ!"
Hiện tại người thôn Tiên Hồ biết chuyện tình năm đó không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, tựa như vừa rồi đại nương kia, năm đó nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi. Hiện tại nói lên chuyện này, nàng cũng nhớ lại. Người lớn tuổi trong thôn đều vây quanh lại đây, tụ tập bàn tán nói ra hết chuyện tình năm đó.
Cuối cùng, vẫn là thôn trưởng kia mở miệng: "Các ngươi là tìm đến Hoàng gia?"
Phác Xán Liệt gật gật đầu, nói: "Ta muốn mang Hoàng Tử Thao về nhà."
"Cái gì? Hài tử Hoàng Tử Thao kia? Hắn, hắn ở nơi nào?" Thôn trưởng tựa hồ có chút kích động, nhìn thấy Phác Xán Liệt không nói gì, nghĩ tới gì đó, sau theo bản năng nhìn về phía người hắn cõng trên lưng."Hắn là Hoàng Tử Thao? Hắn, bị bệnh? Tìm đại phu chưa? Như thế nào còn cho hắn hứng mưa? Đến, bung dù cho bọn hắn!"
Phác Xán Liệt không có nhìn thấy thôn trưởng vui sướng kích động, chỉ là thản nhiên hỏi một câu: "Nhà Hoàng Tử Thao ở nơi nào?"
Thôn trưởng sửng sốt, Phác Xán Liệt lãnh đạm làm cho hắn có chút không biết làm sao, liền chỉ vào hướng tây nam nói: "Đi theo hướng, ở phía dưới một tòa núi nhỏ, có một gốc cây đào già, chính là nhà hắn. Nhiều năm như vậy, nơi đó ta vẫn không, vẫn không tặng cho người khác......"
"Cám ơn." Phác Xán Liệt nói cảm tạ, cõng Hoàng Tử Thao lướt qua đám người đi về phía trước. Ngô Diệc Phàm cũng theo sau.
Chúng thôn dân nhìn ba người rời đi, thẳng đến khi một lão nhân thanh âm run rẩy kéo kéo quần áo thôn trưởng nói: "Thôn, thôn trưởng! Nam nhân trên lưng kia, là, là một người chết a !"
Cái gì?! Tất cả mọi người mạnh mẽ nhìn về phía lão nhân vừa nói chuyện.
"Ngươi xem rõ ràng? Là một người chết?!" Thôn trưởng thanh âm đều thay đổi.
"Không sai! Ta lúc ấy nhìn đến người trên lưng sắc mặt xanh trắng, căn bản không phải màu da người sống, hơn nữa cũng không nhìn thấy hắn hô hấp. Ta muốn càng xác định một chút, liền vụng trộm sờ sờ chân người nọ, đã sớm lạnh thấu! Còn cứng ngắc giống như hòn đá! Không phải người chết là cái gì?!"
"Thôn trưởng, nên làm cái gì bây giờ mới tốt?"
"Đúng vậy, như thế nào mang một người chết trở về ?"
"Đem bọn họ đuổi ra đi thôi?"
"Phải! Đuổi ra đi!"
Thôn trưởng nhìn người đi xa thật lâu, sau mới thở dài nói: "Kệ bọn họ đi, là chúng ta thiếu nợ hài tử kia. Năm đó nếu không phải chúng ta đuổi hắn đi, cũng không đến nỗi chết rồi mới trở về. Khiến cho hắn lá rụng về cội đi, nơi này, là nhà của hắn......" Nói xong, ý bảo người bên cạnh giúp đỡ hắn trở về. Người già rồi, một chút mưa liền khiến thắt lưng đau nhức, khớp xương tê cóng, hắn là nên trở về nghỉ ngơi một chút.
Lời thôn trưởng nói làm cho tất cả mọi người đều ngẩn người, cuối cùng cũng trầm mặc tản ra.
Đi tới nhà Hoàng Tử Thao, Phác Xán Liệt dừng bước. Một cây anh đào già cao lớn, ba gian cũ nát tương liên cùng với nhà ngói tường đất, bên cạnh còn có một gian tiểu xá. Bởi vì trời mưa, núi nhỏ phía sau chảy xuống đất đá, trong viện tích đầy nước bùn.
Mở ra cửa sân đi vào, Phác Xán Liệt cõng Hoàng Tử Thao đẩy ra cửa phòng. Căn phòng hai mươi sáu năm chưa từng có người trụ qua vừa nát vừa cũ lại vừa bẩn, Phác Xán Liệt lại tưởng tượng ra tình cảnh sinh hoạt mới trước đây của Hoàng Tử Thao ở trong này. Nhất định là một gia đình ấm áp khoái hoạt đi? Nếu không vì cái gì làm cho Hoàng Tử Thao lưu luyến đến ngày nay?
Đem Hoàng Tử Thao an trí ở trên một cái ghế, Phác Xán Liệt xoay người đi ra hướng cửa, Ngô Diệc Phàm đang đứng ở cửa, vẻ mặt đau thương nhìn hắn.
Ngô Diệc Phàm thấy Phác Xán Liệt cúi đầu bước ngang qua người hắn, chưa từng ngẩng lên. Một lát sau, Phác Xán Liệt cầm một cái mộc bồn cùng khăn lau sạch sẽ trở lại, đây là hắn mua từ hàng xóm. Nhà bên tuy rằng không biết đã xảy ra sự tình gì, nhưng nhìn thấy Phác Xán Liệt đưa ra một nén bạc liền không nói hai lời đem thứ hắn cần đều đưa cho. Còn đáp ứng Phác Xán Liệt giúp hắn chạy đến trong thành mua một bộ quần áo sạch sẽ.
Đứng ở trong mưa hứng một chậu nước, Phác Xán Liệt như không nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, lại đi vào nhà. Ở phòng bếp chỗ tìm được mười hai bình rượu, còn có năm hộp nhỏ đựng đầy dầu. Rót ra một chút dầu đổ lên trên ngọn đèn cũ nát, ở trên bấc đèn điểm hỏa. Thoáng chốc, trong phòng nhỏ âm u được chiếu sáng rất nhiều. Ở trong ánh lửa mỏng manh sửa sang lại gian phòng ngủ, Phác Xán Liệt cẩn thận đem Hoàng Tử Thao ôm đặt lên trên giường.
Dùng lực đạo nhẹ nhất thay Hoàng Tử Thao rửa sạch thân mình, nhìn miệng vết thương trên người hắn da tróc thịt bong, tâm Phác Xán Liệt càng đau thêm một phần. Ước chừng qua một canh giờ, Phác Xán Liệt mới giúp Hoàng Tử Thao lau khô thân thể. Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm hàng xóm vừa rồi.
"Công tử? Công tử? Quần áo ngươi muốn, ta đã mua đến đây."
Phác Xán Liệt đứng dậy đi ra ngoài, hàng xóm kia coi như thành thật, chiếu theo hắn yêu cầu mua một bộ trường bào màu xanh, còn dùng giấy dầu bao lại vài tầng. Tiền còn lại đều giao cho gã hàng xóm, Phác Xán Liệt cầm lấy quần áo qua.
Ngô Diệc Phàm vẫn đứng tư thế nãy giờ, hàng xóm kỳ quái nhìn hắn một cái liền chạy đi.
Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái, Ngô Diệc Phàm mắt tràn đầy hy vọng mong được hắn liếc tới.
Cửa, chậm rãi đóng lại, thẳng đến khi một tia khe hở cuối cùng cũng không nhìn thấy, Phác Xán Liệt ở phía sau cửa đứng hồi lâu, mới xoay người.
Ngô Diệc Phàm không hề động, vẫn đứng ở bên ngoài nhìn cửa phòng đóng chặt. Mưa lại lớn thêm, Ngô Diệc Phàm lúc này mới giật giật, quan sát một chút hoàn cảnh bốn phía, đi về hướng một căn phòng nhỏ cách chủ ốc chừng mười thước. Phòng này có lẽ từng là địa phương cất lương thực cùng chất đống tạp vật, Ngô Diệc Phàm tìm một chỗ có thể tọa liền ngồi xuống, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Màn đêm lại buông xuống, kỳ thật ở thời tiết hôn ám như vậy, ban đêm tới hay không cũng không có nhiều khác biệt, thanh âm "ào ào" do mưa trút xuống bao phủ hết thảy. Phác Xán Liệt ngồi ở trên ghế đối diện giường, nhìn Hoàng Tử Thao một thân trường bào màu xanh, khẽ cười cười. Nhớ rõ lần đầu tiên cùng hắn gặp mặt, hắn chính là mặc một thân này, chính mình còn đem hắn nhận sai thành Trần Thần, đem người cứ như vậy ôm vào trong ngực. Tươi cười dần dần đau thương, nếu lúc trước mình không ôm qua một cái kia, Hoàng Tử Thao sẽ không bởi vì mình mà chết đi?
Đem chân cuộn lại ôm lấy, Phác Xán Liệt trước mắt dần dần mơ hồ: "Hoàng Tử Thao, thực xin lỗi...... Ngươi hãy đợi ta, ta không lâu nữa sẽ đến với ngươi ......" Hắn trúng Mệnh Huyền Nhất Lộ, là độc Tần Nhan hạ cho hắn. Không có giải dược, hẳn rất nhanh sẽ chết đi?
"Oanh long long", một trận trời sụp đất nứt, nổ ra đem Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng nháy mắt bừng tỉnh, Phác Xán Liệt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Tử Thao, không có việc gì, Hoàng Tử Thao hoàn hảo tốt......
Làm sao vậy? Sét đánh? Phác Xán Liệt vừa cẩn thận nghe xong, tiếng sấm không tiếp tục vang lên. Một cỗ cảm giác bất an quái dị quanh quẩn trong lòng, Phác Xán Liệt nhìn nhìn Hoàng Tử Thao, đứng dậy đi ra ngoài.
Núi lở! Phác Xán Liệt nhìn đến tình trạng trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là núi lở. Nguyên lai bởi vì mấy ngày liền mưa to, khiến bùn đất trên mềm lỏng. May mắn chủ ốc cách tòa núi nhỏ kia không gần, chỉ có phòng nhỏ phía sau mới ở ngay tại chân núi, nếu không hắn đêm nay phải đi gặp Diêm Vương. Chỉ là căn phòng nhỏ kia không có may mắn như vậy, đều bị chôn ở dưới bùn đất. Phác Xán Liệt quan sát một chút tình thế, xác định sẽ không tái phát sinh một lần trút xuống, mới yên tâm định về phòng.
Vừa mới đi chưa được hai bước, liền cảm thấy trong lòng một trận đau nhói, Phác Xán Liệt mạnh mẽ dừng bước. Xoay người nhìn tiểu xá bị vùi lấp kia, Ngô Diệc Phàm vẫn chưa đi, nhưng cũng không có vào nhà. Nếu hắn cần nghỉ tạm, lựa chọn duy nhất chính là......
"Ngô Diệc Phàm!" Phác Xán Liệt như phát điên nhằm khối bùn đất chất cao kia chạy đến, trong mắt tràn đầy điên cuồng cùng tuyệt vọng.
"Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm!" Bất tri bất giác, nước mắt đã chảy đầy mặt, Phác Xán Liệt vươn tay ra sức bới móc địa phương bị vùi lấp, tay bị cát đá sắc nhọn cắt qua, máu tươi cùng nước bùn đục ngầu xen lẫn vào nhau. Phác Xán Liệt giống như không biết đau, điên cuồng mà đào.
"A ! Ngô Diệc Phàm ! A! A!" Phác Xán Liệt tuyệt vọng hô to, động tác trên tay một khắc không ngừng lại. Giờ khắc này, tâm hắn mới chính thức bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy sống không bằng chết.
Tay đụng chạm đến một thứ gì đó không đồng dạng, không phải cát đá sắc nhọn cũng không phải ván gỗ cứng rắn, mà là mềm dẻo xúc cảm, có độ ấm, thuộc về tay người.
"Ngô Diệc Phàm!" Phác Xán Liệt run run nửa ngón tay lộ ra khỏi bùn đất, hỉ cực mà khóc! Một phen lau đi nước mắt cùng mưa trên mặt, Phác Xán Liệt cắn răng càng không ngừng đào móc, hắn muốn ở trong thời gian hoàng kim đem người cứu ra!
Trước hết là tay, sau đó là đầu, chậm rãi Phác Xán Liệt đem Ngô Diệc Phàm từ trong phế tích bùn đất đào đi ra.
"Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm, ngươi tỉnh tỉnh!" Phác Xán Liệt đem người nửa tha nửa ôm kéo đến địa phương an toàn trống trải, loạng choạng hô to.
Mưa khiến lớp bùn trên mặt Ngô Diệc Phàm rửa sạch sẽ, Phác Xán Liệt nâng tay đưa đến mũi hắn, chấn động toàn thân, hơi thở không còn!
"Sẽ không ...... Sẽ không!" Phác Xán Liệt nhớ tới khi ở đại học, từng được dạy qua phương pháp cấp cứu, không ngừng đè lên ngực Ngô Diệc Phàm làm hô hấp: "Ngô Diệc Phàm, tỉnh lại! Tỉnh lại!" Cúi đầu tiếp tục cấp Ngô Diệc Phàm thở khí, Phác Xán Liệt hô to: "Ngô Diệc Phàm, đứng lên! Cả ngươi cũng không muốn ta sao? Đứng lên! Ngươi thiếu ta còn chưa trả xong! Ngươi còn chưa tái hãy nghe ta nói một lần ta yêu ngươi, không cho ngươi chết, có nghe hay không! Ngô Diệc Phàm!"
Có lẽ là lời Phác Xán Liệt nói quá hữu hiệu, có lẽ là Phác Xán Liệt cấp cứu rốt cục có tác dụng, Ngô Diệc Phàm lỗ mũi không ngừng trào ra nước bùn, sau đó kịch liệt ho khan.
"Ngô Diệc Phàm...... Diệc Phàm!" Phác Xán Liệt gắt gao ôm chặt lấy người, đau khóc thành tiếng.
Ngô Diệc Phàm thiếu chút nữa vào quỷ môn quan, một bên ho khan, một bên cũng gắt gao ôm chặt Phác Xán Liệt, mười hai năm, lần đầu tiên hắn chảy xuống nước mắt.
——————-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top