chương 21.2

Hoắc Thiên híp mắt lại nhìn người mà hắn gọi là cha suốt 20 năm nay, về đây là không thể trốn tránh được ông
" Con chào cha"
Mặc dù đã ngoài 50 nhưng phong độ và thần thái ông vẫn không thay đổi, tay cầm điếu thuốc hút một hơi, liếc nhìn
" Về thì vô nhà, đứng đây làm gì"
Thấy không khí đã bắt đầu tối dần
" Bọn cháu cần đi gấp, không thể vào chào hỏi được hai bác, xong việc này bọn cháu sẽ cảm tội sau" Lãnh Phong không sợ người đàn ông trước mặt, đi thẳng vào vấn đề, hắn thật chất không muốn gặp ông già này một chút nào, làm nhớ cảnh tưởng hồi đó khiến hắn càng khinh bỉ hơn rất nhiều
Ông Hoắc liền tặc lưỡi, khuôn mặt sắc bén vẫn nhìn chầm chầm : " Tuổi trẻ bây giờ ngông cuồng thế rồi à, bà ấy sẽ nhớ cậu lắm đấy, nếu cậu cứ không về thường xuyên thì bà ấy buồn đấy"
Ông nói xong xoay người lại không một chút gọi là tình cảm cha con gì, ai cũng nghĩ rằng đấy chỉ là bề ngoài thôi, nhưng thật chất lại rất rối. Bước chân yên tĩnh đi vào trong vườn hoa đằng sau nhà.
Hoắc Thiên xoay lại cũng bước đi,  hai tấm lưng to lớn quay ngược phía nhau, một vết nứt khó mà lành trong tâm chí.
" Ông ta có phải là cha cậu không đấy, ngay cả ánh mắt  triều mến của người cha cũng không tiếc rẻ cho nữa" Lãnh Phong rõ biết khoảng cách của cha con nhà này luôn thế, có lúc anh cũng nghĩ họ không phải là cha con ruột nữa.
Hoắc Thiên không nói gì, vẫn là khuôn mặt đó, một chút cảm tình cũng tiếc rẻ sao, anh không muốn về nhà phần lớn đều do ông ta, nếu không phải do ông ta thời cậu còn nhỏ sáng đi sớm tối về muộn bên ngoài có tình nhân, khiến mẹ anh một người yêu ông ta rất nhiều phải sống trong trạng thái thực vật suốt 15 năm như thế.
Khóe mắt của Hoắc Thiên có chút ẩm ướt nhưng vẫn kiềm lại, để che đi yếu đuối của mình, dù ông ta đã thay đổi chung thủy chăm sóc mẹ anh suốt 15 năm nay thì anh vẫn hận ông ta, mãi mãi không tha thứ.
Để cho tâm trạng Hoắc Thiên ổn định, Lãnh Phong là người phụ trách lái xe, hắn biết bạn mình đang buồn cỡ nào, nếu là hắn thì cũng như thế. Trên không gian nhỏ của chiếc xe, cả hai đều im lặng không nói điều gì với nhau cả, điều bây giờ là nên tìm cách để đến Hàn Quốc nhanh lên.
Dập tắt không khí yên tĩnh, Lãnh Phong tay cầm tay lái
" Tôi vẫn bâng khuâng một điều"
Hoắc Thiên tháo kính xuống khuôn mặt lãnh tử nhìn
" Chuyện gì ?"
" Tôi vẫn không tin là tên kia lại dễ dàng lộ ra sơ hở như thế, nếu như hắn đến Hàn Quốc cần gì phải đi gấp như thế, bây từ đây đến đó đâu mất bao nhiêu" Hắn dùng bộ não thông minh của mình suy đoán, ngay từ đầu hắn đã thấy mọi chuyện hình như có sự sắp đặt cả.
" Cậu nghĩ tôi không nghi, anh trai tôi là một người làm việc  khá chặt chẽ, không sẽ để lộ sơ hở to như thế" Càng nghĩ càng thấy có chút vấn đề.
Tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo Lãnh Phong reo lên, Hắn ngưng xe lại móc điện thoại ra, khuôn mặt nhăn nhó lại , nhìn lên màn hình thấy số quen thuộc ngay lập tức bấm
" Alo, việc điều tra đến đâu rồi"
" Cậu bình tĩnh nào, tôi nghe một người bạn làm trong sân bay, nói là có gặp Hoắc Vũ ở đó, nhưng ..." Giọng nói nam tính từ trong điện thoại phát ra, có chút   ngưng lại
" Sao nói tiếp đi" Lãnh Phong nhăn mặt hơn lúc nãy, tay cầm tay lái chặt hơn
" Nhưng  thông tin bị chặn lại rồi, tôi chỉ biết là hắn lên chiếc máy bay , bay từ đây đến Ottawa "
" Được rồi cảm ơn cậu" Lãnh Phong nghe được đáp án mình cần, khuôn mặt có chút vui, quay lại nhìn Hoắc Thiên
" Đúng như suy đoán của cậu  và tôi , hắn không đi  Hàn mà đi Canada"
Hoắc Thiên cảm thấy khó chịu đã đỡ hơn một chút
Chiếc xe liền chạy tốc độ nhanh đi đến sân bay.
_______ LÚN ĐẸP TRAI_______
" A.. A..." Hoắc Vũ bên trong phòng vệ sinh, tay cầm cự long cứng  đưa lên đưa xuống, vì nãy giờ hắn nhịn không được khi nhìn cô nhỏ kia, liền đi vào phòng vệ sinh tự an ủi mình, cự long to đến mức gân nổi lên và phồng lên chưa từng thấy, trên đỉnh đầu có một chút dịch trắng chảy xuống.
Hắn vẫn di chuyển, cúi xuống nhìn" cậu nhỏ" của mình , suy nghĩ nếu như được bao phủ bởi bên trong chiếc miệng ấm áp kia, và được chiếc lưỡi trêu đùa đỉnh đầu làm hắn không chịu nổi muốn bắn ra.
" A....a...a..." Mặt đỏ bừng ngước lên, miệng thở ra hơi dày, không thõa mã chút nào, hắn muốn cô gái ngoài kia làm cùng, muốn cảm nhận thứ ướt áp kia thêm lần nữa, một lần kia vẫn chưa đủ đâu.
" Cộp .. cộp"
Tiếng bước chân đi đến gần, Hoắc Vũ thở hổn hển , tay liền dừng lại, tiếng bước chân ngày càng đến gần, trong căn phòng này chỉ có hai người, nên hắn biết là ai
" Này, này anh có sao không, tôi nghe thấy tiếng rên trong đau đớn của anh sợ  quá nên lần theo tìm, anh có sao không ?" Đang ngủ thì cô bị máy bay đung đưa làm giật mình tỉnh lại, quay lại không thấy người kế bên đâu mà còn nghe thấy tiếng rên rỉ thì đi tìm, cô sợ hắn bị gì nếu như hắn chết thì ai là người giúp cô khi đến nơi kia, cầu mong hắn không bị gì
" Tôi... hộc.. không sao, cô đừng vào" Nghe được tiếng nói êm dịu kia, các chi của   hắn kích thích, tay dừng lại bắt đầu đung đưa, chiếc áo sơ mi lúc nãy còn nghiêm chỉnh giờ thì  nút áo bị bung ra hết rồi, lộ ra làn da đồng.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top