chương 14

" A... a.. Chậm lại một chút ."
Bên dưới bị sự va chạm tạo thành tiếng " Bành bạch" . Hắn cứ liên tiếp đâm ra đâm vô trong, khiến Hàn Song Nghi hơi đau phía dưới. Sự ma sát thật ác liệt.
" Đau chỗ nào "
Giọng nói có chút kì lạ của Hoắc Vũ, cách đây không lâu hắn vừa quan hệ với một học sinh của hắn, cảm giác nó không như bây giờ, thật sướng, hắn không muốn rời xa cái lỗ hẹp và ẩm ướt của cô chút nào, cái cảm giác này lần đầu tiên hắn mới thấy.
" Anh chậm.... a... a..chậm một chút... một chút... nhanh quá thì hỏng mất"
Hàn Song Nghi bấm chặt vào vai hắn,  khuôn mặt đẫm ướt cả mồ hôi nhăn lại.
Chết tiệt,  cô ta bóp chặt thế còn bắt hắn làm chậm nữa, cô ta nghĩ gì thế. Hắn có chút tức giận đâm càng  nhanh hơn khiến cho Hàn Song Nghi  trừng mắt, tiếng rên bắt đầu lớn hơn,
" A...ân.. ân.. sao anh lại ... ưm... ưm"
Hắn cúi xuống hôn lên môi cô, không cho tiếng nói phát ra từ miệng cô nàng thêm lần nữa.  Vừa chạm nhẹ môi lên hắn không muốn rời ra ,  thậm ngọt, Hoắc Vũ tham lam hút hết mật ngọt bên trong, lưỡi liếm nhẹ cánh môi hồng hào này.
Vì bị hôn bất ngờ,  Hàn Song Nghi có chút ngạc nhiên nhưng nhắm mắt lại thừa nhận. Phía  dưới vẫn không ngừng luân động.
Khi thấy cô bị hút hết sinh khí để thở, Hoắc Vũ liền thả cô ra, dây nước  miếng của hai người hòa huyện vào nhau kéo dài ra thành một đường chỉ.  Hắn xoa nhẹ mũi cô
" Ngốc, ai bắt cô thở bằng miệng đâu"
Vừa nói xong, hắn rút cự long ra , xoay người cô thành góc 90 độ, tay ôm một chân cô gác lên vai hắn. Bị đổi tư thế đột ngột, Hàn Song Nghi nhìn chầm chầm vào hắn
" Anh định làm gì ?"
Hắn nhếp môi lên, đẩy hông vô, cự long đâm vào, không bị một chút khó khăn như ban đầu, . Tư thế này  làm cho hắn dễ dàng đâm vào,  hắn nhắm mắt lại đầu ngước lên, phía dưới di chuyển chậm rãi thành nhanh . Hàn Song Nghi không  thích cái dáng này, nên  vùng vẫy
" Đừng dùng tư thế này, tôi không thích"
Hắn đánh vào chiếc mông căn tròn của cô, dám ra lệnh cho hắn
" Dáng này tôi thích, nó đâm vào bên trong cô dễ dàng hơn rất nhiều"
Cô bị đánh vào mông nên rên lên một chút
" A.. aa."
" Rầm "
Tiếng đập cửa từ phía sau. Cùng lúc đó, Hoắc Vũ rên to hơn, bắn thật mạnh vào trong tử cung.
Lãnh Phong thấy tình cảnh như thế, khuôn mặt tức giận , chạy lại đấm vô mặt Hoắc Vũ
" ĐỒ KHỐN "
Bị đấm đột ngột  Hoắc Vũ không kịp chắn lại, đau thật, vì một đứa con gái mà em kết nghĩa lại đánh hắn. 
Hàn Song Nghi thấy tình cảnh đó, lấy tay che miệng lại, sao lại gặp tình cảnh này.
Lãnh Phong quỳ trên giường  đối mặt Hoắc Vũ, giơ tay lên định đấm thêm lần nữa.
Hàn Song Nghi thấy thế, lại gần ôm eo hắn
" Đừng đánh nhau nữa, xin anh"
Bị cô ôm hắn càng tức, tại sao lại che trở cho tên chết tiệt này. Hắn lạnh lùng nói
" Cô dám .... "
Hoắc Vũ lau vệt máu trên môi mình, ngồi gần đó cười mỉm
" Cậu thật  biết lựa phụ nữ, cô ta làm anh rất thỏa mãn"
Hoắc Thiên đứng gần đó, tay nắm chặt, hắn xem người anh này là một thần tượng nhưng vụ này làm sao hắn nhịn được, hắn không thể nhịn được
" Anh dám chạm vào người phụ nữ của tôi, anh còn xem tôi là em trai không đấy"
Hoắc Vũ bước ra khỏi giường, tay nhét cự long vô, kéo khóa quần lên, khuôn mặt  ngày thường đã quay lại, tay chỉnh lại áo trên. Liếc nhìn em trai mình
" Thì đã sao, anh chỉ dùng đồ của em thôi , không được sao"
Lãnh Phong không chịu được tính cách giả nhân giả nghĩ của tên khốn này, đẩy mạnh Hàn Song Nghi làm đầu cô đụng vào thành giường, cô rên lên một chút nhưng vẫn chịu đừng được.
Lãnh Phong xuống giường , hai người đối mặt nhau
" Anh đừng  nghĩ cái gì cũng chạm vào được, cô ta là của chúng tôi, chỉ có chúng tôi được chạm vào"
Hoắc Thiên không thèm quan tâm  bọn họ, bước lại gần chỗ cô gái nhỏ , cúi xuống cuốn cô trong chăn rồi bế lên. Bước đi đến gần cửa liếc nhìn anh trai của mình
" Cái gì anh muốn cũng được, trừ cô ấy, nếu không , em sẽ đấu với anh tới cùng"
Lời nói cảnh cáo không làm cho Hoắc Vũ sợ, mà làm hắn càng thú vị, em trai đang thách đấu với mình.
Lãnh Phong quay người bước đi, hôm nay chưa chạm vào cô ta mà đã bị người khác lấy trước rồi. Nên hắn có chút tức giận, bước chân ngày càng nhanh hơn
" Shit!!!!"
Hoắc Thiên bế cô đi , cả hai đều im  không nói gì.  Cô biết hắn đang rất tức giận, cô cảm thấy mình có lỗi quá. Kề đầu vào ngực hắn, nho nhỏ nói
" Tôi xin lỗi"
" Em không có lỗi:
Hắn vẫn nhìn phía trước, không thèm nhìn cô . Hàn Song Nghi vẫn dựa đầu vào trong ngực hắn, cọ cọ vào. Hắn tiếp tục nói
" Do lỗi của bọn tôi, bọn tôi biết hắn nhắm vào em nhưng vẫn để cho em đi  một mình, nên chuyện này xảy ra"
Giọng nói dịu dàng không trách mắng, chỉ có sự tức giận với chính bản thân mình.
Hàn Song Nghi có chút ngạc nhiên , nên nằm im trong lòng hắn.  Vừa suy ngẫm, khuôn mặt  cô liền tái lại, chiếc môi run run.
Hoắc Thiên liếc nhìn cô, thấy có chút khác thường của cô, lo lắng hỏi
" Em bị sao thế, đau bụng à"
Cô lắc đầu, phải nói không ta, nên nói trước khi mọi chuyện tệ hơn
" Hôm nay là ngày... trứng rụng"
Cô quên, thế mà hôm nay  cả hai người đàn ông quan hệ đều bắn trong cô, cá chắc sẽ mang thai.
Hoắc Thiên ngừng bước, mắt mở thật to, nhìn cô nói
" Thật sao"
Cô gật đầu, khẳng định thêm một lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top