chương 13
Hoắc Vũ nhìn thấy sự né tránh của cô gái trước mắt. Nở nụ cười khinh bỉ, cơ thể dần ép sát vào
" Cô thật không biết xấu hổ, lúc nào cũng cần đàn ông để thỏa mãn mình, hỏi thật cô có bao nhiêu người đàn ông rồi"
Cái gì, hắn dám nói thế với cô, Hàn Song Nghi cô sao có thể gặp một loại đàn ông như thế. Bỏ đi vẻ dịu dàng nết na hằng ngày, cô quát thật lớn :
" Anh là cái thá gì mà nói tôi như thế, cứ như anh không có nhiều phụ nữ ấy, anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi như thế, xem lại bản thân mình đi, mấy ngày nay từ khi đến nơi này không có một ngày tôi được ngủ yên hết, cút đi tôi không muốn gặp anh"
Vừa tức tay cô đẩy thật mạnh cái tên chết tiệt đó ra. Hoắc Vũ bị đẩy ra, lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng cũng lấy lại phong độ thường ngày.
Lòng có hơi khó chịu khi bị trách mắng như thế này, hắn xoa cằm mình nói nhẹ
" Cô không biết đàn ông gái gú bên ngoài nhưng cũng không ai trách mắng, mà còn được đám phụ nữ muốn lại. Còn phụ nữ thì sao, nếu nhiều đàn ông sẽ bị người đời khinh bỉ, không xem ra gì"
Hắn nói làm cô á khẩu im không dám cãi lại, hắn nói đúng , ở nơi cô ở cũng thế, phụ nữ chung thủy.
Thấy cô im lặng ngoan ngoãn không dám cãi lại, Hoắc Vũ cúi người xuống , dùng chân chèn ở giữa đùi cô, ma sát vào tiểu huyệt phía dưới. Hàn Song Nghi thấy thế , lấy tay đè chân hắn ra , khuôn mặt vì bị sự ma sát làm cho đỏ rực. Phía dưới tiểu huyệt nhịn không được đã bắt đầu chảy nước dịch ra, làm ướt chiếc quần của Hoắc Vũ. Hàn Song Nghi cố giữ hơi sức :
" Anh Buông Ra, đây là ở ngoài mà... a .... Ân..... Ân .. anh là.. ân.. đồ không biết xấu hổ "
Hoắc Vũ thấy cô yếu ớt kháng cự, thật đáng yêu mà, tay không nhịn được vút ve đôi môi mọng nước, mặt cúi xuống cách môi cô chưa được 4 cen ti mét , thở ra mùi thuốc lá làm cô không kháng cự nữa
" Tôi không biết xấu hổ, cô xem phía dưới đang chảy quá trời nước đây nè, thật là dâm đảng"
Hắn cố tình di chuyển chân nhanh hơn, độ ma sát càng mạnh, đụng vào hạt chân trâu nhỏ .
" A ...... a....a...a chậm chậm lại ......tôi... không chịu nổi bây giờ"
" Cộc.. cộc..... cộc"
Bước chân ngày càng tiến lại gần chỗ bọn họ. Hàn Song Nghi sợ hãi, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhìn Hoắc Vũ
" Có... có người... anh thả tôi ra đi"
Hoắc Vũ thấy cô cầu xin, động tác phía dưới vẫn không ngừng mãnh liệt.
" Cứ để họ xem cô khuôn mặt dâm đãng này"
Hàn Song Nghi nghe thế, sợ hãi cầu xin
" Anh tha cho tôi đi xin anh đấy, họ thấy tôi thì tôi sẽ không dám gặp ai đâu"
Đặc biệt nếu bước chân đó là của hai người kia, sợ rằng mạng cô không còn nữa. Hoắc Vũ ngưng động tác, cầm tay cô kéo đi ra khỏi đó.
" Cô ta đâu rồi, chả phải biết mình không mặt quần lót sao, lại trốn biệt tích đi đâu rồi"
Vừa tức vừa lo làm cho Lãnh Phong không chịu nổi, biết trước để cô ta ở nhà cho xong.
" Chắc cô ấy quay lại Phòng y tế rồi, tôi với cậu quay lại chỗ đó xem"
Hoắc Thiên đặt tay lên vai Lãnh Phong nói để làm giảm độ nóng của tên này. Hắn chần chừa gật nhẹ đầu. Hai thanh niên cao to quay ngược lại đi
" Nào cô gái dạng chân ra cho tôi xem nào"
Giọng trầm cảm của Hoắc Vũ có chút ra lệnh, hắn có chút hứng thú với cô gái trước mắt. Lúc nãy hắn kéo cô đi đến một căn phòng lớn, đơn giản nhưng lại có chút lo lắng vì ngay giữa căn phòng có một cái giường lớn. Vừa đến nơi Hàn Song Nghi cô chưa được định thần, đã bị ném lên chiếc giường đó. Có chút đau , khi ngồi dậy đã bị đè xuống giường thêm lần nữa.
Chân cô khép lại không cho hắn xâm nhập như lúc nãy. Hoắc Vũ thấy thế liền nói như thế. Cô không chịu nghe lời , chân vẫn khép lại
Cô gái này thật khó chiều, mọi phụ nữ đều banh chân ra muốn hắn vào, sao cô gái này lại không tự động còn bắt hắn nói nữa chứ.
" Cô mở chân ra không ?"
Hàn Song Nghi không nghĩ gì liền lắc đầu, ngu gì mở.
Hoắc Vũ tức giận, đem tay kéo hai chân ra thành hai hướng khác nhau, váy bị kéo lên đến eo.
Mọi thứ ảo diệu đều hiện ra trước mắt hắn. Cái hồng hồng, đang dấp dô mời hắn, những người phụ nữ đã từng cùng hắn đều không hấp dẫn như thế này. Mặc dù hắn biết tất cả lỗ của phụ nữ đều như nhau, nhưng cô này này lại khác.
" Thật đẹp "
Hàn Song Nghi đỏ mặt, đẹp cái đầu hắn, cô đang xấu hổ đến chết đây nè.
" Buông ra, anh nhìn gì mà lâu thế"
Chân cô đâu yên phận, vùng vẫy cố thoát ra khỏi. Hoắc Vũ liền búng nhẹ vào hạt chân trâu, làm cả người cô tê liệt , chân tay run lên, miệng phát ra tiếng rên nhỏ
" A... aa.. "
Một chút dịch trắng trong cơ thể cô, không tự chủ sung sướng mà chảy xuống. Khiến tình hình bây giờ trong mắt Hoắc Vũ trở nên quá đẹp và kích thích dục vọng hắn.
" Chết tiệt, cô gái, cô dám quyến rũ tôi à"
Đồ ăn ngay trước mắt mà không ăn được thì một người như Hoắc Vũ sao chịu được. Hàn Song Nghi tay chân không dám kháng cự, bị sự sung sướng che đi nên nằm im cho hắn làm gì thì làm.
Thấy cô nàng nghe lời, Hoắc Vũ vội vàng , cởi khóa quần ra, nắm cự long nãy giờ đang bị giam cầm. Kề sát cửa tiểu huyệt đỏ hồng, trong mắt có vài tia đỏ rực, nhưng vẫn cố thách thức cô nàng , để đầu cự long hôn ngoài miệng tiểu huyệt , đung đưa lên xuống, kích thích cô
" Nói xin anh đâm chết em đi, đâm vào lỗ dâm đãng này đi. Thì tôi mới cho thứ to cứng này vào :
Hàn Song Nghi đang chịu mọi tra tấn còn bị hắn bắt nói những từ đó, nhưng hắn cứ đâm vào một chút rồi đem ra thì cô chịu không nổi, dùng sức lực cuối cùng
" Anh đâm chết em đi, đâm thật mạnh vào ... "
Chịu không nổi, cô còn chưa dứt lời , Hoắc Vũ đã đâm vào trong thật mạnh vào tử cung hai người đều phát ra tiếng rên
" A.....a....a..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top