Chap 3: Kita Shinsuke

•Author: https://archiveofourown.org/users/Mizukiiilight/pseuds/Mizukiiilight

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/27141679/chapters/66282130

(Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác)

Trong bốn ngày qua, Tobio ở trong bệnh viện khi Shinsuke tự mình giúp cậu dọn dẹp phòng hoặc nếu cậu chỉ cần không khí trong lành thì anh sẽ mở cửa sổ ra. Bà của anh đã quay lại và chuẩn bị cho Tobio, tìm kiếm chuyến tàu này đến chuyến tàu khác sẽ đi thẳng từ Miyagi đến Hyogo mà không cần xuống từ ga này sang ga khác. 


Shinsuke có thể nói rằng anh ấy đang mệt, nhưng anh không dừng lại, ngay cả khi cậu bảo anh nghỉ ngơi. Cậu cho rằng anh chỉ muốn làm gì đó để giải tỏa tâm trí của mình. Tobio đã không nói nhiều, chỉ khi các bác sĩ hoặc y tá hỏi cậu một số câu hỏi hoặc khi Shinsuke nói chuyện với cậu, nhưng tất cả các câu trả lời của cậu đều giống hệt nhau. 


Shinsuke có thể thấy có thứ gì đó vỡ ra bên trong Tobio, đôi mắt xanh của cậu ấy có vẻ mờ và kém long lanh hơn so với bình thường, cậu dành thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ và không chú ý đến xung quanh. Anh biết em họ của mình chỉ cần thời gian để buồn và đối mặt với những gì đã xảy ra, Shinsuke vẫn không thể không lo lắng. Tobio không chịu ăn , cứ sau hai phút phải có một người nhắc nhở cậu ấy. 


Rồi những cơn ác mộng bắt đầu. Tobio sẽ thức dậy sau giấc ngủ và hét lên tên Miwa và mỗi lần như vậy cậu ấy lại bật khóc. Shinsuke đau đớn khi nhìn thấy Tobio như vậy, khi thấy cậu trông mong manh, nhỏ bé và xanh xao đến nhường nào. Đó không phải là người mà cậu đã biết gần như cả đời, cậu sẽ chơi bóng chuyền với anh vào những buổi chiều, cậu bé đã rất phấn khích khi Kazuyo làm món cà ri cho họ sau một ngày luyện tập vất vả.


Không, người đang ngồi trên giường bệnh nhìn mây không phải là Tobio, đó là một người con trai mà anh từng quen biết. Và trong khoảnh khắc đó, Shinsuke nhận ra rằng anh không chỉ mất gia đình mà còn mất đi một phần của Tobio, khiến anh trắng tay.


Thành thật mà nói thì thật là đau lòng, và Shinsuke có thể cảm nhận được nỗi đau khổ và tuyệt vọng ập đến cùng một lúc khi cậu ở một mình. Anh cố gắng dành phần lớn thời gian cho Tobio vì biết rằng nếu anh để cậu bé một mình thì điều đó chỉ gây hại nhiều hơn lợi, và một lần nữa điều đó đã được chứng minh là đúng khi Shinsuke rời đi để đến ngôi nhà của bà của anh ở Miyagi. đi tắm. Anh quay lại và thấy bác sĩ và y tá đang cố gắng trấn an Tobio.


Tobio đang hét lên, cậu bị kích động, gọi họ là những kẻ nói dối và rằng chị gái và bố mẹ cậu còn sống, rằng họ đang đợi cậu ở nhà. Shinsuke phải giúp họ đánh lạc hướng Tobio để các bác sĩ tiêm thuốc an thần. Ruột anh quặn thắt trước cảm giác dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu của người em họ, lẩm bẩm rồi anh cuối cùng nhắm mắt lại.  


Shinsuke không thích việc họ tiêm thuốc an thần cho cậu ấy nhưng biết rằng các bác sĩ không có lựa chọn nào khác, Tobio có thể sẽ gây ra nhiều tổn thương hơn cho vết thương của cậu ấy nếu họ cứ để cậu ấy như vậy.


"Sẽ tốt hơn nếu Kageyama-kun ở lại Miyagi trong phần còn lại của năm thứ ba trung học cơ sở."


Anh nhìn Tiến sĩ Yagami, người đàn ông lớn tuổi đang viết trên tài liệu của mình. Bác sĩ muốn nói chuyện với bà của anh , nhưng bà ấy đang nghỉ ngơi ở nhà của họ, vì vậy anh đã tự mình lắng nghe những gì bác sĩ muốn nói.


"Ý ông là gì?"


"Sức khỏe tinh thần của Kageyama-kun không được tốt lắm và nó sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn nếu bạn cố gắng di chuyển cậu ấy khỏi Miyagi. Hãy cố gắng để cậu ấy chấp nhận những gì đã xảy ra , tôi chỉ yêu cầu bạn ở lại trong hai tuần cuối cùng của trường học mà cậu ấy đã rời khỏi. Cho dù hôm nay cậu ấy xuất viện, cậu ấy cũng không thể dễ dàng đi lại, bạn cũng sẽ phải mạo hiểm để tránh việc vết thương đang lành của cậu ấy bị nhiễm trùng. "


Shinsuke gật đầu hiểu ý, anh biết rằng họ sẽ phải để Tobio nghỉ ngơi và chữa bệnh trước khi quay trở lại Hyogo, ngay cả khi anh muốn rời khỏi Miyagi thì họ cũng không thể trừ khi họ muốn làm vết thương của cậu bị nhiễm trùng nếu họ vô tình làm cậu bị thương.  
"Tôi cũng sẽ đề nghị cậu ấy nên nói chuyện với ai đó, đó có thể là bạn hoặc bất kỳ ai khác mà cậu ấy tin tưởng nhưng cố gắng không để cậu ấy một mình trong thời gian dài. Có vẻ như chúng tôi cần theo dõi cậu ấy rất chặt chẽ nhưng đó là vì lợi ích của cậu ấy, bạn đã thấy anh ấy trở nên như thế nào chỉ trong vòng mười phút. Tôi không nói rằng bạn cần phải kè kè bên cạnh cậu ấy, điều đó có thể gây ra tác động tiêu cực. Chỉ cần cho cậu ấy biết rằng bạn đang ở đó ".


Shinsuke lại gật đầu, miệng khô khốc. Họ phải ở lại Miyagi trong hai tuần, bà của anh sẽ phải trở lại Hyogo và thông báo cho trường học của anh về lý do tại sao anh sẽ không đi học. Bà ấy cũng sẽ phải chuẩn bị cho sự xuất hiện của Tobio.


"Cảm ơn bác sĩ Yagami, tôi sẽ thông báo lại cho bà tôi, còn điều gì cần biết không?"


Bác sĩ Yagami lắc đầu và Shinsuke coi đó như một dấu hiệu để rời đi, cúi đầu chào bác sĩ rồi đóng cửa lại và thở dài. Anh ấy cũng sẽ phải thực hiện một số cuộc gọi. Anh đi ngang qua phòng Tobio và thấy cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ với vẻ mặt vô hồn.

Shinsuke thở dài, anh không biết phải làm thế nào để giúp cậu, anh rất muốn nhưng không thể, đây là điều mà Tobio sẽ phải tự mình đối mặt. Shinsuke chỉ có thể quan sát cậu từ bên ngoài. 


                                       ___


"Cháu có chắc là cháu sẽ ổn không Shin?"


"Vâng, bà đừng lo cho cháu, cháu sẽ gọi nếu có chuyện gì xảy ra. Bà quay trở lại Hyogo và nói với nhà trường rằng cháu sẽ không đi học trong hai tuần cuối cùng của năm học. "


Bà nhìn anh đầy quan tâm trước khi bà thở dài.


"Được rồi, chăm sóc Tobio cho bà, bà sẽ trở lại vào tuần sau. Hãy nhớ, hãy gọi nếu cháu cần bất cứ điều gì, không quan trọng nếu chỉ để nói chuyện, và Shin, đừng ngắt lời bạn bè của cháu. Hôm qua Aran-kun đã gọi cho bà để xem cháu thế nào, hãy thử nói chuyện với cậu ấy ".


Shinsuke cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại và chớp mắt những giọt nước mắt chưa thể rơi, anh gật đầu và ôm bà mình trước khi chia tay. Đóng cửa và khóa lại, Shinsuke đi đến phòng của Tobio. Họ đã rời bệnh viện vào sáng hôm qua và hiện đang ở trong ngôi nhà của bà ngoại anh , đó là một ngôi nhà nghỉ nhỏ và chỉ được sử dụng khi họ về thăm gia đình trong những ngày nghỉ.


Tobio lại một lần nữa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với đôi mắt xanh biếc như cũ. Đôi mắt sau vô số đêm mất ngủ bắt đầu nổi lên cùng với làn da nhợt nhạt của cậu. Cơ bắp của cậu từ bóng chuyền và tập thể dục không còn đáng chú ý nữa, thay vào đó, cơ thể của cậu có vẻ gầy và mỏng manh như thể một cơn gió có thể hất văng cậu ra khỏi đôi chân của mình. Chỉ mới có bốn ngày và sự thay đổi đã diễn ra mạnh mẽ.


"Tobi anh sẽ ở trong bếp, gọi cho anh nếu em cần bất cứ điều gì được không?"


"Vâng"


Phản ứng của cậu ấy vẫn như mọi khi . Shinsuke bặm môi, xoay người rút điện thoại ra. Anh bấm số điện thoại của Aran khi đi về phía nhà bếp để chuẩn bị bữa tối. Điện thoại đổ chuông trong vài giây trước khi anh nghe thấy tiếng lách cách sau đó là giọng nói của bạn mình. 


"Kita! Cậu sao rồi ?"


"Tớ ổn, tớ chỉ muốn kiểm tra cậu thôi."


Đường dây vẫn khá ổn và Shinsuke đặt điện thoại giữa vai và tai khi bắt đầu lấy những thứ cần thiết để làm cơm trắng. 


"Shinsuke, cậu thực sự cảm thấy ổn chứ ?"


Anh cảm thấy cơ thể mình đông cứng lại, cổ họng như thắt lại và anh run rẩy thở một hơi. Để cho Aran biết chính xác cần , sau đó một lần nữa, hai người bọn họ tiếp tục cuộc trò chuyện .


"Tớ cảm thấy mệt mỏi và cạn kiệt cảm xúc, tớ đã mất gia đình và tớ cảm thấy như họ mang theo một phần của Tobio. Cậu ấy không nói, hầu như không ăn nếu ai đó không nhắc nhở cậu ấy. Aran, cậu ấy trông thật mong manh như bất cứ thứ gì có thể ,tớ biết điều này là khó khăn cho cậu ấy, đó là bố mẹ và chị gái của cậu ấy, nhưng tớ không thể không lo lắng. "


Shinsuke cảm nhận được mọi thứ, nỗi đau bị dồn nén, sự thất vọng, tức giận và buồn bã của anh ấy đều bộc lộ ra. Anh ấy đã tập trung vào Tobio và bà của anh để kìm nén sự đau buồn và bây giờ Aran hỏi anh ấy một câu hỏi đơn giản, và anh ấy để mọi thứ bộc phát ra ngoài . Anh cảm thấy những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên má mình. Chúa ơi, anh ấy mệt mỏi đến phát khóc.


"Hãy giải tỏa mọi chuyện ra đi Shin, tốt hơn là hãy kể nó ra. Và cũng đừng cho phép bản thân mình đau buồn. Tớ biết rằng cậu muốn trở nên mạnh mẽ đối với người em họ của mình nhưng đừng làm chai sạn cảm xúc của cậu . Giống như việc em ấy cũng cần cậu . Vì vậy, hãy chia sẻ với em ấy, đừng chỉ giữ mọi cảm xúc cho riêng mình. " 


Những lời nói của Aran dường như khiến anh khóc nhiều hơn, cầm lấy chiếc điện thoại trên tay anh bật ra một tiếng cười đầy nước mắt. Shinsuke luôn có thể trông cậy vào Aran để kéo anh đứng dậy, anh đã bỏ qua cảm giác của chính mình bởi vì anh không cảm thấy mình có quyền đau buồn, nhất là khi Tobio đang đau khổ.


"Làm thế nào mà cậu biết?"


"Về việc cậu biến mất? Bà của cậu đã gọi cho huấn luyện viên và ông ấy nói với chúng tớ tại sao cậu lại đi đột ngột như vậy mà không có một lời giải thích ".


Shinsuke sụt sịt và lấy khăn giấy trên bàn, ném đi chiếc khăn giấy và dựa người vào bàn. 


"Cảm ơn, tớ cần làm điều đó. Tớ cần đi làm bữa tối cho Tobio để cậu ấy có thể uống thuốc giảm đau. Tớ sẽ gọi cho cậu vào ngày mai. "


"Chắc chắn rồi, hãy chăm sóc bản thân của mình, cậu có một thói quen xấu là luôn đóng cửa và xử lý những thứ của chính mình, hãy nhớ cậu có cả đội và bản thân mình để dựa vào. Tớ sẽ giup một tay và đến với em họ của cậu đi. Em ấy có thể không thể hiện nó bây giờ, nhưng em ấy cần cậu nhất. "


Nói lời tạm biệt Shinsuke gác máy và dụi mắt. Hít một hơi thật sâu và thở ra, anh rửa tay sau khi cất điện thoại và bắt đầu nấu bữa tối. Anh ấy sẽ làm theo những gì Aran đã nói và chia sẻ với Tobio chứ không chỉ giữ cho riêng mình.


___


"Cảm ơn bà , cháu biết là rất khó, nhưng cháu không thể để Tobio một mình và cháu thực sự cần lấy đồ của em ấy từ tủ đồ ."


Shinsuke cúi đầu trước người hàng xóm của mình, một bà già ngọt ngào tên là Lee Rin. 


"Không sao đâu , cháu cứ làm những gì cháu phải làm. Bà sẽ chăm sóc Tobio nên cháu đừng lo lắng. Bây giờ hãy đi trước khi muộn ".


Gật đầu lần cuối, Shinsuke cầm lấy cặp và rời đi, gặp bà Lee trước khi rời đi và lên đường đến trường cấp hai của Tobio. Chuyến đi không dài, và nó đã giúp anh tỉnh táo. Đã hai ngày kể từ khi anh bắt đầu nói chuyện qua điện thoại với Aran và anh cảm ơn cậu đã lắng nghe những lo lắng của anh về Tobio. 


Kể từ khi anh ấy nói chuyện với Aran, ngực anh ấy cảm thấy nhẹ hơn và anh dường như không còn căng thẳng như trước nữa. Tobio vẫn không nói nhiều nhưng cậu ấy bắt đầu lấy lại màu da tự nhiên của mình, cậu ấy cũng bắt đầu đọc một vài cuốn sách mà Shinsuke có trong nhà. Tuy nhiên, điều đó đã mang lại sự nhẹ nhõm lớn cho anh ấy.


Đến trước cổng Shinsuke bước vào khuôn viên trường. Nó không lớn lắm, nhưng nó cũng không nhỏ. Nếu rẽ sang phải, anh có thể nhìn thấy phòng tập bóng chuyền. Anh dừng lại vài phút trước khi tiếp tục lên đường đến văn phòng. Khi ở đó, anh ấy đã thông báo về việc mình cần làm.


Người phụ nữ đưa cho anh một thẻ khách và số tủ khóa của Tobio trước khi cho anh biết nó ở đâu. Cô ấy cũng đã đề cập đến các phòng thay đồ bóng chuyền và cách anh ấy có thể muốn kiểm tra ở đó để xem liệu Tobio có gì không trước khi rời đi.


Shinsuke bỏ cuộn giấy tốt nghiệp của Tobio vào cặp trước khi đi về phía tủ đựng đồ của Tobio. Anh nhận được một vài cái nhìn kỳ quặc nhưng không để tâm đến chúng. Anh chỉ ở đó để lấy đồ của em họ sau đó anh ấy sẽ đi mua một số thứ từ cửa hàng tạp hóa.


Kiểm tra số tủ khóa, anh dừng lại ở tủ đồ của Tobio và mở nó ra. Không có gì nhiều, chỉ có một vài cuốn sách học và tập tài liệu. Cậu ấy cũng có một vài chiếc quần lót, nhưng điều đập vào mắt anh là những bức ảnh mà Tobio có trên cánh cửa tủ đựng đồ. Có ba bức ảnh, bức đầu tiên là của Kazuyo, Yumie, Shinsuke và Tobio. Bốn người họ đang mỉm cười rạng rỡ khi Tobio cầm một quả bóng chuyền trên đôi tay nhỏ bé của mình, đôi mắt xanh của cậu ấy ánh lên sự sống.


Bức ảnh thứ hai là của Miwa, bố mẹ cậu và Shinsuke. Họ đang ở trong một công viên giải trí và Tobio trên vai người chú của mình, một dấu hiệu hòa bình. Shinsuke đang nắm tay Miwa như một dấu hiệu hòa bình. Miwa đang mỉm cười khi cô và dì của anh ấy làm một khuôn mặt hài hước. Chú của anh đã cười vì sự ngốc nghếch của họ nhưng Shinsuke có thể nhìn thấy tình cảm ấm áp trong mắt anh.


Và bức hình cuối cùng là Shinsuke và Tobio, cả hai đang vui vẻ với nhau. Anh nhớ lại câu chuyện này, đó là khi Tobio và gia đình ở lại Hyogo lần cuối trước khi đến Miyagi. Tobio đã rất buồn và khóc về điều đó. Shinsuke không muốn thấy em ấy buồn nên đã hứa rằng họ sẽ ngủ cùng nhau trước khi cậu ấy đi. 


Tobio khi đó gần chín tuổi và Shinsuke mười một gần mười hai tuổi. 
Nhẹ nhàng cầm lấy những bức ảnh trong tủ đựng đồ, anh nhìn chằm chằm vào chúng, quên mất xung quanh. Anh đặt chúng vào bên trong một cuốn sách toán của Tobio để chúng không bị cong và nhìn lần cuối tủ của cậu để xem còn thứ gì khác không. Thấy không có gì quan trọng, Shinsuke bắt đầu lấy sách ra, khi tủ đã trống, anh đóng nó lại và rời đi.


Anh đi đến phòng tập bóng chuyền nơi anh biết học sinh sẽ chơi, khi anh đến gần hơn, anh nhìn thấy hai học sinh. Họ không đến từ Kitagawa Daiichi vì cả hai đều mặc bộ đồ thể thao màu trắng và màu bạc hà, ở mặt sau có ghi Aoba Johsai. Họ đang nói chuyện với một nhóm học sinh trung học, có lẽ là đàn em của họ. 


Không có gì lạ khi các senpai đến thăm các kouhai của mình, đặc biệt là nếu họ thân nhau khi còn học cấp hai. Shinsuke dừng lại gần họ và hắng giọng. Anh không muốn làm gián đoạn họ, nhưng họ đang chặn đường đến phòng tập thể dục và anh cần phải nhanh lên trước khi muộn.


Mọi con mắt đều đổ dồn vào anh khi hai nam sinh trung học quay lại. Một người có mái tóc nâu trông có vẻ như anh ta đã mất hàng giờ để tạo kiểu, anh ta có đôi mắt nâu và cao hơn Shinsuke vài inch. Người bạn đồng hành của anh ta thấp hơn một chút so với bạn mình nhưng cao hơn anh một chút. Anh ta có mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh lục.


"À xin chào, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?"


Người tóc nâu nói khi anh ta mỉm cười với Shinsuke, tự động Shinsuke không thích anh ta. Anh có thể biết rằng nụ cười đó là giả tạo cũng như giọng điệu ấm áp mà cậu ta sử dụng. Shinsuke đã ghi nhớ rằng không được qua lại với cậu ta, cậu ta là loại người mà anh muốn tránh bằng mọi giá.


"Tôi ở đây để lấy đồ đạc của em họ tôi và nơi cuối cùng tôi cần kiểm tra là tủ đồ của em ấy trong phòng tập thể dục."


Người có mái tóc đen nhìn anh cảnh giác, đôi mắt xanh lục nheo lại. 


"Cậu có một người em họ chơi bóng chuyền?" Người mắt xanh hỏi.

Shinsuke gật đầu.


"Bạn tên là gì? Tôi là Oikawa Toru và đây là bạn tôi, Iwaizumi Hajime. "


Cậu tóc nâu, Oikawa, chỉ vào mình và vào cậu tóc đen .


"Tên tôi là Kita Shinsuke."


"Rất vui được gặp Shin-chan!  Bạn nói rằng bạn đến đây để lấy đồ của em họ mình. Chúng tôi có thể biết em họ bạn là ai không? "


Shinsuke cưỡng lại ý muốn đảo mắt trước cái tên mà Oikawa gọi mình. Anh nhớ rằng anh đang rất vội và anh cần quay lại Tobio để có thể giúp cậu uống thuốc.


"Em họ của tôi là Kageyama Tobio."


Anh có thể thấy sự cay đắng lướt qua trong mắt Oikawa, cũng như một vài học sinh lớp dưới, cứng người khi nhắc đến Tobio. Shinsuke đã biết về những gì đã xảy ra với Tobio trong trận đấu cuối cùng của mình, làm sao anh ta lại không thể. Anh ấy đang xem đoạn video mà Miwa gửi cho anh vài phút trước khi họ rời sân vận động. Shinsuke vẫn chưa biết toàn bộ câu chuyện và anh ấy cũng chưa muốn hỏi Tobio.


Người duy nhất không có phản ứng tiêu cực là Iwaizumi, người trông rất sốc và có chút vui vẻ . 


"Chà, Kageyama không đề cập đến việc có anh họ."


"Tôi sống ở Hyogo, vì vậy chúng tôi không có nhiều thời gian để thăm nhau."


Shinsuke có thể thấy một cậu bé có mái tóc trông như củ cải thì thầm điều gì đó với một cậu bé trông như sắp ngủ. Có gì đó lóe lên trong mắt họ khi cả hai đều nhìn chằm chằm vào anh.


"Chà, sao cậu không nói sớm. Tôi từng là senpai cấp hai của Tobio-chan. Hãy đi Iwa-chan và tôi sẽ chỉ cho bạn tủ đồ của Tobio-chan ở đâu."


Oikawa quay lại và nở một nụ cười rạng rỡ (giả tạo) với các học sinh lớp dưới của mình.

"Bọn anh sẽ trở lại sau một vài phút, vì vậy hãy chờ một chút nhé."


Sau đó, hai người hướng dẫn anh đến phòng thay đồ và đến giữa nơi tên của Tobio được đề trên đầu tủ.

Shinsuke nói lời cảm ơn và mở tủ lấy quần áo và giày bóng chuyền cùng với miếng đệm đầu gối của Tobio. Shinsuke đã ra hiệu ​​cho người kia rời đi nhưng khi anh đóng cửa tủ khóa lại, cả hai đều chặn lối ra của anh.


Shinsuke thực sự không ngạc nhiên, tuy vậy, điều đó khiến anh ấy khó chịu.


" Shin-chan chính xác là tại sao cậu lại lấy đồ của Tobio-chan? Ý tôi là em ấy vẫn còn hai tuần học nữa và em ấy hoàn toàn có khả năng tự lấy đồ của mình."


Đôi mắt của Oikawa trở nên sắc bén nhưng Shinsuke không phản ứng gì. Đôi mắt của anh ấy nheo lại, đó không phải việc của anh , cộng với cách cậu ta nói chuyện thì có vẻ như cậu ta có điều gì đó chống lại Tobio. Điều đó chỉ làm cho ruột của Shinsuke thắt lại. Anh quay lại nhìn Iwaizumi, nhưng cậu cũng có một cái nhìn tò mò, Shinsuke thầm thở dài. Anh không có thời gian cho việc này.


"Đó là một vấn đề riêng tư."


Shinsuke nắm chặt vai đeo cặp.

"Cảm ơn vì đã chỉ cho tôi tủ đồ của Tobio nhưng tôi cần trở về nhà trước khi muộn."


Giọng của anh ấy bị lạc khi nói chuyện với Oikawa và điều đó chỉ xảy ra khi anh ấy ở cùng đồng đội, bạn bè, gia đình hoặc khi anh ấy tỏ ra khó chịu với ai đó, trong trường hợp này, đó là Oikawa.


Đôi mắt của Oikawa càng trở nên sắc bén hơn khi anh ta nở một nụ cười tự mãn.


"Ồ, tôi chỉ muốn biết kouhai thân yêu của tôi thế nào , coi như hôm nay tôi không gặp em ấy." 


Shinsuke siết chặt dây đeo hơn nữa, anh chắc chắn không thích anh chàng này. Iwaizumi cuối cùng đã di chuyển khỏi vị trí của mình và đập mạnh vào đầu bạn mình.


"ACK- Iwa-chan đồ vũ phu!"


"Để cậu ta đi Shittykawa, cậu ta không cần phải giải thích gì với cậu."


Shinsuke thầm cảm ơn Iwaizumi trước khi nắm lấy tay nắm cửa và ra khỏi phòng thay đồ. Anh đi nhanh đến lối vào của phòng tập thể dục và thấy rằng đội bóng chuyền vẫn còn ở đó. Anh gật đầu xác nhận với họ trước khi quay đi và khuất bóng, điều cuối cùng anh nghe được là Oikawa hỏi anh đang ở đâu trước khi ra khỏi sân trường.


Anh dụi mắt thở dài mệt mỏi, một ngày đã bắt đầu suôn sẻ, tại sao lại trở thế này?


Tất cả những gì anh ấy muốn làm là lấy lại đồ của em họ trước khi kết thúc hai tuần, chắc chắn rằng anh ấy có đủ thời gian để làm điều đó, nhưng anh ấy muốn làm cho xong chuyện. Đứng một góc Shinsuke rút điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã 5 giờ chiều, anh vẫn còn đủ thời gian để đi mua một ít đồ ở cửa hàng tạp hóa trước khi về nhà. 


Cất điện thoại đi, Shinsuke đi đến cửa hàng gần nhất, có lẽ anh ấy có thể làm một ít onigiri cho Tobio.

Người ta khóc, không phải vì họ yếu đuối. Đó là bởi vì họ đã mạnh mẽ quá lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top