một.
chiếc xe buýt chứa ba mươi hành khách nhộn nhịp men theo con đường dốc dần dần tiến đến khu rừng phía xa kia, sắp vào mùa thu rồi nên trời bắt đầu lạnh hơn, những âm thanh lá xào xạc rít khẽ. các anh trai cũng rất biết thưởng thức cuộc vui, liên tục chụp ảnh tự sướng, thằng duy nhỏ thì bóc bánh ra ăn mãi chẳng để phần cho ai, đến khi đăng dương mắng nó một cái thì nó lại bày ra bộ mặt mếu máo khiến các anh trai còn lại thấy được thì cười lớn trước sự hài hước của đứa em út này. duy chỉ có một người ngồi cuối xe vẫn không thấy yên lòng chút nào, cảm giác bất an trào dâng, rõ ràng anh xem dự báo thời tiết là trời quang đãng nắng đẹp nhưng từ khi xe chạy ngày càng gần đến khu rừng thì nắng cũng mất dần, cơn gió lạnh thổi khẽ qua tai.
"anh phúc làm sao thế?"
thành an đang hoà cùng cuộc vui, thấy người anh bên cạnh sắc mặt không ổn lắm liền quay sang hỏi thăm. đức phúc kéo áo thành an lại gần, thì thầm bên tai nó.
"anh cảm giác không ổn lắm, kiểu... bất an làm sao ấy."
an mở to mắt nhìn anh, nhưng rồi sau đó nó gạt đi tất cả, vòng tay qua ôm anh, vỗ về tấm lưng gầy đang run lên như thể sợ hãi điều gì đó sắp đến gần. giọng nó ấm áp tràn đầy sự dịu dàng.
"không sao đâu mà, anh nghĩ quá nhiều rồi."
"ừ... chắc do làm nhạc nhiều quá đầu óc lơ mơ rồi."
"anh nên thưởng thức chuyến đi này, em thấy nó cũng thú vị lắm."
-
chiếc xe buýt đi chậm lại rồi dừng hẳn, cách khu rừng lớn chỉ vài bước chân, tài xế gọi mọi người xuống xe để đếm lại số người. khi đến nơi, phúc lại càng cảm nhận rõ hơn khi nhìn vào từng tán lá héo mòn, bước chân của thứ gì đó vang lên, và cành cây gãy rơi xuống. anh đánh nhẹ lên đầu mình, tự nhiên khi không lại nghĩ đến cái quái gì đâu rồi lại khiến tâm trạng vui vẻ của các anh trai còn lại biến mất. dù gì cũng là nghệ sĩ, hiếm lắm mới có một tuần nghỉ như này.
vì xe không thể đi vào sâu khi đống cây cối kia vẫn còn ở đó nên ba mươi anh trai bắt buộc phải đi bộ vào khu rừng, chiếc xe của ekip dừng lại phía sau xe các anh trai, dự định là sẽ đi cùng mọi người vào cho an toàn, lỡ đâu lại xảy ra chuyện gì bất ngờ ập đến. thế mà trường sinh lại bất ngờ vỗ ngực tự tin nói rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, anh tú atus thấy thế liền quay ra trêu chọc tuổi tác khiến các anh trai còn lại được dịp hùa theo trò vui.
khu rừng này từ lâu đã được đồn đoán là không có thú hoang, đôi khi họ chỉ thấy những con chuột chạy thật nhanh qua rồi biến mất chứ không hề có một sinh vật nào khác tồn tại nữa, bởi vậy nên mới có người mở khách sạn ở đây chứ nguy hiểm như thế ma nào dám đón khách ở nơi hoang vu tối cây cối um tùm thế này? ekip sau khi nghe trường sinh nói thì vẫn muốn đi theo, nhưng ba mươi anh trai anh nào cũng muốn hoà mình cùng thiên nhiên nên mới từ chối lời đề nghị đó, với lại thế thì cực khổ cho bên ekip lắm, dù gì tới đây cũng là để thư giãn cho bớt đi áp lực gồng gánh bấy lâu nay mà.
tổ ekip chương trình lặng thinh nhìn ba mươi anh trai cười nói vui vẻ khi tiến vào khu rừng xa lạ kia, trời đã nhá nhem tối, ít phút nữa thôi, tất cả sẽ bị nuốt chửng trong một hố đen vô tận.
hi vọng mọi chuyện đều suôn sẻ.
"em mỏi chân quá, sắp đến chưa vậy..."
đức duy là đứa than thở đầu tiên khi đi được chưa vỏn vẹn năm phút, thành an thấy thế cũng lăn ra ăn vạ.
"em cũng vậy, chịu rồi, bao giờ mới tới thế?"
"chương trình bảo cũng không xa lắm đâu, ít nhất nó cũng không ở sâu trong rừng."
tuấn kiệt lên tiếng, nhìn điện thoại điểm đúng sáu giờ hơn, đến chính anh còn chẳng giờ mình đã bước vào đây từ lúc mấy giờ nữa. không phải mỗi hai đứa út kia kiệt sức, mọi người hầu như ai cũng mệt lả hết cả rồi. quái lạ, sao tưởng cái khách sạn mang phong cách cổ xưa ấy gần lắm? đi cũng mới mất năm phút, tại sao lại cảm giác như năm tiếng trôi qua rồi vậy?
anh thở hắt ra một hơi, tự nhiên nhớ vợ dễ sợ luôn, không biết ở nhà đã ăn gì chưa...
"ủa ánh đèn sáng kìa!"
ngọc dương kêu lên, kéo tâm trí của mọi người về hướng anh chỉ, đó là một ngôi nhà to lớn, thật lòng, cũng không hẳn, có thể là một khách sạn chẳng hạn? nhìn nó to và lộng lẫy như kiểu nhà của các quý tộc thời xa xưa vậy. tuấn tài lấy điện thoại ra xem lại hình ảnh mà tổ chương trình đã gửi vào mấy hôm trước, so sánh một hồi thì thấy giống nhau từng chỗ chẳng khác nhau tí nào cả.
"đến rồi này!"
"trời! thật hả anh xái?? chứ em mệt chết được rồi này."
"huhu quang anh cứu em chân em đau vãi."
"đi cẩn thận vào chứ duy."
-
"kính chào quý khách."
khi ba mươi anh trai bước vào khách sạn này, họ phải ồ lên vì vẻ đẹp kiểu dáng phương tây thời xưa của nó, rộng rãi thoáng mát và đầy đủ tiện nghi, cơ mà có vẻ chỗ này hơi ít người thì phải? ngoài các anh trai ở đây, và cô lễ tân, chẳng thấy bóng dáng nhân viên hay khách hàng nào cả. dịch vụ nhìn cũng xịn mà có vẻ ít người biết đến lắm. ngay từ lần đầu bước vào, quang hùng đã bị ấn tượng với cái cách trang trí này rồi, ánh mắt anh soi xét từng bức tranh treo trên tường, gần như là nhìn chằm chằm một trong số chúng, và cũng trong một giây phút nào đó, anh cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú hơn cả anh.
"chúng cháu đến nhận phòng đã được đặt trước ạ."
"à, là các cháu đấy hả, đông đủ quá nhỉ. đã lâu rồi, nơi đây mới có hơi người đấy."
người đàn bà với mái tóc bạc cúi đầu khẽ nói, bà ta lấy từ trong ngăn kéo một đống chìa khoá rồi đặt lên bàn, có vẻ là để bọn họ tự chia. một số người muốn ngủ một mình, những người sợ ma về đêm thì lại lựa chọn phòng đôi là thích hợp nhất. dù thành an rất muốn ngủ cùng hai người anh em của mình là minh hiếu và bảo khang nhưng họ lại thẳng thừng nói chê, khiến tim út khờ vỡ tan... đã sợ ma thì chớ còn gặp phải mấy người bạn gì đâu không, khi về nhà nó sẽ viết thêm một track diss gerdnang. sau khi chia phòng xong xuôi, mọi người chia nhau về phòng để nghỉ ngơi, một số nhỏ quyết định khám phá khách sạn này.
đôi khi họ có thấy một cô lao công với một chiếc xe đẩy lớn, chiếc túi đen với những món đồ lỉnh kỉnh bỏ đi trong đó, anh chàng phục vụ luôn miệng tươi cười hỏi thăm, hoá ra nơi đây cũng không phải là mỗi bà lễ tân như họ đã nghĩ, oan cho chỗ làm ăn của người ta quá.
-
anh trai hành ai?
isaaclion
ai về nhà nấy
nhớ ngủ sớm
đi để thư giãn thì thôi cái việc thức khuya đi đấy?
ilovemystagename
người già họ nói kìa
isaaclion
?
songluan1709
ê đụng chạm quá nha
mà mấy đứa nhớ ngủ sớm
coi chừng cửa
nhớ khoá chặt vào
coi kĩ dưới giường với ngoài cửa sổ nữa đấy
duongdomic
???
cái gì đấy cụ sinh
doạ ma trẻ nhỏ hả
rhyder.dgh
captain nó khóc đó cụ ơi thôi mà
songluan1709
biết đâu được
lỡ
=)))))))))
hieuthuhai
thôi mà 🙏🙏🙏
mấy tuần nay em không có một giấc ngủ ngon rồi
mà anh song luân ảnh ác nữa trời
atus310
già rồi mà mất nết
jsol.thaison
mà chỗ này thú vị ghê
phong cách thật sự
mấy bức tranh cũng thú vị sao á 🤗
monstar_nicky
ngay trước cửa phòng anh có treo một bức
má nó oách xà lách vl
hurrykhang
captain đâu
bình thường mấy cái này
nó sung nhất
nó cũng là đứa
ồn nhất luôn
rhyder.dgh
captain mất mạng rồi
nãy trên xe chơi game dữ quá giờ hết 4g luôn
ilovemystagename
nghèo hèn quá vậy trời
isaaclion
mà này
mọi người ơi, có ai thấy là đồ ăn ở đây có mùi giống mùi chuột chết không?
ilovemystagename
em
em thấy dĩa thịt bò mà khi nãy ăn ở khu buffet, y hệt mùi chuột chết
có dĩa còn có mùi tanh tanh như cá chết ấy
hieuthuhai
em nữa
khi nãy em ăn miếng cá hồi, nhưng không hiểu sao cái vị như miếng thịt để bị thiu 1 năm trời rồi vậy á
dophuqui
em hồi nãy không ăn
nhưng em uống nước
và em thấy
nước ở đây như kiểu nước mưa mà có thêm phân động vật pha lẫn vào vậy đó
hidadoo
cái gì vậy trời
sao nghe buồn nôn vậy anh quí
dophuqui
anh không biết
sự thật sao thì anh nói thế thôi
songluan1709
ê sao ghê quá vậy mấy đứa
anh với thằng tú tút cũng cảm nhận được mấy cái mùi y như thế luôn á
atus310
ừ í, ớn vãi
chắc tí anh không dám ăn gì ở đây nữa luôn
weantodale
trời
chỗ này làm ăn bố láo ghê ta
nên chửi không?
ủa
em mới ra ngoài coi thử
sao không có ai ở ngoài đó hết vậy
_vuthinh1009_
biết đâu người ta lầm lỡ
thấy ai cũng có tuổi rồi
kệ đi
erikthanh_
lầm lỡ nào lại để phân trong nước uống và một đống thịt thối không????
quang trung nôn nãy giờ luôn này
nguyenducphuc_
captain bảo em nó mang nhiều đồ ăn lắm
ai chưa ăn thì sang đi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top