một trong ba.




thật kì lạ, cả cậu ta, và cả buổi tối này.


kang yeosang thầm nghĩ, bước chân đã dần chậm hơn, khiến jung wooyoung đang đi ở phía trước, tay vẫn còn cầm hai túi bánh cá còn nóng hổi phải dừng lại, ngoái đầu vội giục cậu mau nhanh chân trước khi chuyến tàu cuối cùng về nhà đi mất. 


"tại sao cậu lại làm thế?"


cũng chẳng hiểu vì sao yeosang phải hỏi làm gì. cậu không biết mình mong đợi điều gì từ câu trả lời của cậu ta. để giúp cậu thoát khỏi thằng nhóc kém duyên đó à? không, jung wooyoung có khi chẳng tinh tế đến như thế, mà có đi chăng nữa, cũng đâu nhất thiết phải quan tâm tới thực tập sinh mới tò te như yeosang làm gì.


yeosang không tự nhận mình là một người quá dễ làm thân. kể cả gương mặt của cậu với ánh mắt lơ đãng cũng là một trong một ngàn lý do để khiến ai đó từ chối chủ động tiếp cận với cậu. nhưng sau vụ việc có phần khó xử khi nãy, cùng dự định khá bất ngờ của wooyoung khi khoác vai cậu rời đi ngay sau khi buổi tập kết thúc, yeosang cũng chẳng rõ vì sao mình lại đang ở đây, sau khi lượn lờ qua cả gần chục hàng quán ăn vặt vỉa hè, rồi cùng cậu ta cuốc bộ tới ga tàu gần nhất để cùng về nhà.


có lẽ jung wooyoung rảnh thật, nhưng yeosang cũng đâu kém gì, khi cứ để cậu ta kéo mình theo trên cả quãng đường về thế này.


"thằng dosik đôi lúc hay thở ra mấy câu vô duyên vậy đấy", wooyoung đáp, vươn vai một chút rồi lại thu mình vào cái áo phao đen dày sụ. "tại tôi ghét nó nên bày chuyện thôi."


"mà cậu cũng đừng thân thiết quá với chúng nó làm gì.", yeosang giật mình, khi thấy wooyoung tiếp tục nói, trong khi đã dợm đứng dậy khi nhìn thấy ánh đèn của chuyến tàu cậu ta đợi đang đến gần kề. "một trong ba. cứ ba đứa thực tập sinh thì chỉ một đứa trụ lại được sau bài đánh giá hàng tháng thôi."


yeosang lặng đi một chút, khi nhìn bóng lưng khòm khòm của wooyoung dần biến mất sau cánh cửa tàu đóng chặt. 


vậy là, con số xác suất mà mẹ cậu đưa ra cũng có phần sai sót.


-


"xin lỗi nhé", một thực tập sinh khác quay lại, thản nhiên nói như chẳng hề chứa đựng một gam chân thật nào sau khi sải một bước dài về phía sau khiến yeosang suýt nữa thì ngã nhào trong lúc tập nhảy. mà không, yeosang nghĩ thầm, cậu ta nên xin lỗi vì cứ liên tục đứng chắn tầm mắt của cậu khỏi vị giáo viên dạy nhảy thì hơn mới đúng.


cũng không phải lần một lần hai cậu gặp những tên đáng ghét như thế này. yeosang thừa nhận rằng, gương mặt của mình là một lợi thế lớn để được chú ý trong dàn thực tập sinh, nhưng để mà nói, nó cũng chẳng giúp gì cậu mấy trong những buổi đánh giá, ngoài những lời xì xầm ghen tị của những tên thực tập sinh cùng lứa. thành thật mà nói, kĩ năng của yeosang không phải dạng tồi. nhưng bản chất con người luôn ghét thứ gì đó đến với người khác một cách quá dễ dàng, nên việc cậu luôn nhận lại những cái bĩu môi và trêu cười là điều hiển nhiên, đến mức yeosang chẳng còn ham muốn bật dậy mà nói thẳng vào mặt những kẻ ác ý đấy nữa rồi. một vài cái quơ tay đụng chạm cũng chỉ được coi là vô tình. vài lời nói ác ý cũng không hề gì nếu không nghe rõ. và mất chút công sức dọn dẹp phòng tập cũng vẫn chẳng sao, vì dù gì cậu chẳng ở lại đến cuối cùng. 


xách thân mình rạo rễ sau một ngày dài ngồi vào chiếc ghế trống trong chuyến tàu muộn nhất, yeosang thở phào, tranh thủ chợp mắt trong lúc về tới ga cuối. may mắn là, cậu bận đến nỗi chẳng thể nào suy nghĩ thêm về những kẻ hạ đẳng ấy nữa.


-


"một trong ba. yeosang à. đừng cố hoàn hảo trong mọi buổi học làm gì. chỉ cần chọn một kỹ năng, hoàn thiện tốt nó trong một tháng, và cậu sẽ được chú ý thôi", wooyoung nói, trong lúc đang ra sức mút lấy mút để cây kem đá trên tay mình. "ờ thì, tốt ở mọi mặt cũng ổn thôi, nhưng mấy ông sản xuất sẽ thường lựa những người đầu bảng trong danh sách, chứ cũng chẳng thèm nhớ tới gương mặt nổi bật nào trong lớp đâu."


yeosang tiến tới chiếc loa ở phòng tập, thở hồng hộc sau một bài krump tốn sức, rồi nằm sõng xoài xuống dưới sàn. không phải là dịp hiếm khi chỉ có cả hai người ở trong phòng tập như hôm nay. có đôi khi, wooyoung sẽ đợi cậu tới gần sáng rồi cùng trở về nhà bằng tàu điện. có khi cậu ta sẽ về trước, nhưng không nhiều. 


từ sau hôm đó, mối quan hệ của wooyoung và yeosang đã trở nên thân thiết hơn hẳn. thành thật mà nói, cậu còn khá là biết ơn wooyoung, khi nhờ có cậu ta, mà những trò đùa ác ý của đám thực tập sinh kia chỉ dừng lại ở mấy hành động trẻ con chứ không có mức độ tăng tiến. dù gì jung wooyoung cũng là cái tên sáng giá để debut, và chẳng ai muốn gây sự với người có-thể-sẽ-trở-thành-team-mate để làm gì cả, nhất là khi thấy cậu ta luôn nhận được ánh nhìn ưu ái từ các giáo viên.


"nhưng là idol thì chẳng thể nào chỉ nhảy - hay chỉ hát được. nếu muốn nhảy, tôi sẽ làm một dancer. còn nếu muốn hát thôi, tôi thà trở thành một ca sĩ solo còn hơn", yeosang đáp, sau khi tu một hơi hết nửa chai nước mà wooyoung vừa thảy lên người mình. 


"thì cậu có hẳn vài tháng cơ mà. cứ mỗi tháng giành nhất một lớp đi, rồi họ sẽ nhớ mặt", wooyoung đáp, nhún vai thản nhiên. dù gì thì cậu ta cũng chẳng cần đứng nhất liên tục để tạo ấn tượng nữa, vì đến cả vị ceo label mới cũng dần nhớ tên wooyoung rồi. yeosang phì cười, nhìn bộ dạng wooyoung như thể một tiền bối đang truyền dạy kinh nghiệm cho mấy nhóc tân binh cùng công ty mình vậy. "nhưng tôi đã cố lắm rồi, mà cậu vẫn đứng nhất mảng nhảy hoài", yeosang chun mũi, tủm tỉm môi như đang muốn trêu wooyoung, "hay là đợt đánh giá sau, cứ giả vờ quên bài đi nhé, để tôi đứng nhất một lần!"


wooyoung đẩy nhẹ vai của yeosang, cười phá lên, đáp, "ý tôi không phải vậy, thằng điên này!", "nhưng tôi có thể dạy cậu mà."


yeosang gật đầu, phát ra vài tiếng ừm trong cổ họng. "nhưng phải gọi tôi bằng thầy, và bao một chầu trà sữa chẳng hạn", wooyoung nói tiếp, không quên kèm theo nụ cười tinh quái thường trực. "chốt nhé, trà sữa khoai môn, 50 đường, full topping", wooyoung nói, rồi dợm đứng lên, chìa tay ra trước mặt yeosang.


yeosang nhìn bàn tay rắn rỏi nhưng đầy vết chai của chàng trai trước mắt một chút, rồi nắm thật chặt tay cậu ta, bật phắt người dậy. buổi tập bắt đầu.


-


hôm nay là ngày công bố thứ hạng của tháng năm.


trở lại phòng tập sau khi dọn dẹp hết đống vỏ chai mà đám thực tập sinh vứt ra vô tội vạ, cậu ngạc nhiên khi thấy chúng đang xì xầm, bu đông bu đỏ vào cùng một chỗ. tiếng quát tháo của hai kẻ gây hấn cùng vài tiếng thốt lên sửng sốt của đám thực tập sinh khiến yeosang không kìm nổi mà tiến vào xem xét.


"mày ngon thì nhắc lại thử xem?", yeosang giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. jung wooyoung đang ở trong tâm điểm của đám đông, ghì chặt hyunwoo - tên nhãi đầu gấu gần như là "trùm ngầm" trong cả cái tầng hầm này. môi cậu ta đả rỉ nhẹ chú máu, bị bắp tay to lớn của hyunwoo kẹp ngang cổ, ghì chặt đến mức tưởng chừng như cậu ta muốn nghẹt thở. nhưng wooyoung cũng không vừa, cậu ta nghiến chặt răng, cố gắng vòng tay ra sau, thụi liên tục vào mạn sườn tên đầu gấu.


"mày thì biết cái chó gì? tụi tao tập luyện trầy da tróc vẩy làm gì rồi cũng để mấy thằng đẹp mã như nó cướp suất debut. chỉ có thằng ngu như mày là không hiểu thôi."


yeosang rùng mình, cảm giác như một dòng điện chạy dọc sống lưng cậu ngay khi từng thanh âm hằn học của hyunwoo đập vào lỗ tai. 


nếu không nghe rõ những lời xì xầm to nhỏ sau lưng, sẽ dễ dàng làm lơ hơn nhiều. nhưng nếu phải đối mặt trực tiếp với chúng, nếu nói rằng không đau, thì là nói dối.


"đéo đứng nhất được thì câm miệng v...", wooyoung gào lên, trước khi bất ngờ bị một bàn tay đặt lên vai mình rồi đẩy về phía sau. là kang yeosang.


yeosang nghĩ chắc mình bị điên mất rồi. cậu nhìn hyunwoo đang nằm dưới sàn, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn khinh khỉnh khi thấy yeosang tiến tới trước mặt hắn. phải rồi, một người còn không dám vỗ vai gọi người bên cạnh như cậu thì có thể làm gì hắn chứ?


nắm đấm của yeosang giáng ngay lên mặt tên thực tập sinh cùng khóa. toàn bộ đám đông sửng sốt, như chưa thể tin được chuyện vừa xảy ra.


"cậu biết cảm giác chỉ về nhà để tắm mà không dám ngủ không?" yeosang cất lời, rồi lại trao thêm một nắm đấm lên mặt hyunwoo. "có biết cảm giác ngồi bốn tiếng ròng trên tàu điện, đi đi về về là thế nào không?", thêm một đấm nữa. "có biết cảm giác chôn mình trong phòng tập đến tận sáng sớm là gì chưa?"


hyunwoo sững sờ, chẳng còn nghĩ đến truyện đánh trả. yeosang thở hắt một hơi, rồi đứng phắt dậy, chạy biến ra ngoài.


có một giọt nước rơi xuống gương mặt bị đánh bầm dập của hyunwoo khi nãy, khiến hắn cảm giác xót nhẹ. nhưng hắn cũng chẳng biết nó là gì.





tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top