Chương 3+4

Tống Mẫn Kì giảng dạy ở trường quốc lập T, là một nhân vật cực kì, cực kì kì lạ. "Độc học" tuy là một khoa rất ít được quan tâm nhưng vì thầy Tống giảng dạy nhiều năm ở nước ngoài, đã đạt được nhiều thành tựu lớn đến độ tiếng tăm lừng lẫy. Nghe nói anh ta từng vận dụng kiến thức của mình, cứu một công chúa ở một nước nhỏ Châu Âu bị trúng kì độc và được phong tước hiệp sỹ nhưng không rõ vì lí do gì lại từ chối khéo không nhận.

"Tôi thật không hiểu, tước hiệp sỹ không phải là một vinh dự lớn sao vì cái gì lại từ chối chứ? Giáo sư của chúng ta thật là một kẻ kì lạ." Ngồi trong phòng thí nghiệm, một cô sinh viên nhìn người đàn ông đang hướng dẫn ở phía xa, nhỏ giọng nói.

"Tước hiệp sỹ đã là cái gì? Tôi còn nghe được một chuyện, nghe nói vị công chúa ấy sau khi được cứu, đem lòng yêu giáo sư, muốn giáo sư vào hoàng cung làm phò mã đó." Cô khác cũng không chịu kém miếng mà bắt đầu bà tám.

"Oa, thật à? Điều này không phải tốt lắm sao, dù sao vợ trước của giáo sư Tống cũng đã qua đời, giờ coi như là thầy ấy độc thân rồi, có thể cùng công chúa kia kết hôn chính là chuyện cầu còn không được ha."

"Chậc, thế nhưng giáo sư của chúng ta nhất quyết không chịu, chẳng những cự tuyệt lời cầu hôn của cô công chúa kia, ngay cả tước hiệp sỹ cũng không nhận, mấy bạn có biết vì sao không?"

"Vì sao? Vì sao?" Đám sinh viên nữ cực kì tò mò.

"Bởi vì giáo sư có nhân tình bí mật nha! Hơn nữa người phụ nữ đó siêu thích ghen tuông, cô ta nghe được chuyện của công chúa, bèn cấm giáo sư không được đặt chân đến nước đó nữa kìa."

"Oa, thật á? Tống giáo sư chịu nghe lời sao?"

"Đúng, giáo sư cực yêu người đó, hoàn toàn phục tùng cô ta, nói gì là nghe đấy à."

"Hừ, nhất định chỉ là chuyện nhảm. Giáo sư Tống rõ ràng là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết nghiên cứu, hoạt động xã hội đều không tham gia, nói ngay cả chuyện làm chồng ấy mà, loại mọt già như ông ấy làm sao biết yêu ai hả? Tôi chả tin."

"Ái chà chà, là thật mà, tôi từng nghe lén giáo sư nói chuyện điện thoại với nhân tình, giọng điệu vô cùng ngọt ngào nhá, nghe buồn nôn chết đi được."

"Oa, đây là tin nóng đó. Cậu gặp qua người đó chưa?"

"Không có." Cô mặt ỉu xìu. Đây đúng là nỗi sỉ nhục to lớn cho đời gián điệp của cô.

"Chậc, cậu nói cứ như thật ấy, mình thấy thật ra là cậu bịa ra thì đúng hơn."

"Không có mà, là thật đó."

"Hai em kia đứng lên cho tôi." Ngay lúc hai cô gái tranh cãi không xong, một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang.

Hai người vừa ngẩng đầu liền thấy người trợ giảng Nhan Bích biệt danh "Bà cô hung dữ khoa độc học", đang đứng trước mặt mình. Trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi, tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau cô ta.

"Các em thích nói chuyện nhảm nhí, không chịu làm thí nghiệm, tốt nhất nghỉ đi cho tôi."

"Trợ giảng..." Nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh như có sương che kín, hai cô bé sợ hãi cuống quýt xin tha thứ, "Trợ giảng, bọn em lập tức làm thí nghiệm, cô đừng đuổi bọn em mà."

"Hừ, mấy em không biết giáo sư Tống vất vả như thế nào, mới về nước đã đi dạy ngay, sức khoẻ thầy ấy là do tôi chăm sóc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lo lắm đó, các em biết không?"

Hai cô bé ở trong lòng thầm nhủ "chả đúng tí nào". Hứ, cô làm như mình là vợ giáo sư ấy hả? Giáo sư Tống có vợ lâu rồi, muốn làm vợ giáo sư cũng không đến lượt bà cô hung dữ như cô đâu. Đúng lúc hai cô sinh viên đang bị mắng đến to đầu, Tống Mẫn Kì từ trong phòng thí nghiệm đi ra.

"Trợ giảng Nhan, cô cho hai em này vào đi."

"Nhưng hai em ấy..."

"Lần sau đừng để xảy ra chuyện này nữa là được rồi."

"Vâng, giáo sư." Nhan Bích đổi ngay cách nói chua ngoa, dịu dàng trả lời. Cô chuyển hướng sang hai cô bé đang há hốc miệng, lạnh lùng nói, "Các em còn không mau đi vào."

"Cám ơn giáo sư." Hai cô bé như chết đuối vớ được cọc, nhanh như chớp chạy mất.

"Trợ giáo Nhan, mấy ngày tôi không ở đây, vất vả cho cô quá." Tống Mẫn Kì trên mặt biểu hiện nét nhã nhặn thường ngày.

"Giáo sư, em có chuyện quan trọng cần báo cáo với giáo sư, trưa nay anh có rảnh không thì cùng đi ăn cơm nhé?" Nhan Bích muốn cố gắng phá bỏ khoảng cách với người kia, đưa tay gạt mái tóc mà cô ta tự cho là quyến rũ đến rung động lòng người.

"Cô vừa mới tới phòng này có lẽ không biết, trưa nào tôi cũng có việc, đều không ra ngoài ăn cơm bao giờ. Cô có chuyện gì thì sau cuộc họp chiều gặp nhé."

Tống Mẫn Kì nói xong quay đi, hoàn toàn không biết sau lưng có một đôi mắt vừa thất vọng vừa ai oán...

"Vân Dật hội" hoàn toàn bị che phủ bởi bầu không khí nặng nề.

Bởi vì Borgia vương tử, tội phạm quan trọng bậc nhất đã chạy trốn, toàn bộ từ cao đến thấp đều căng thẳng thần kinh, rất sợ ngày Anh Cả về nứơc, bọn họ nhất định hết đường sống. Nhưng ngay trong cảnh "bão táp phong ba", có một người như chẳng biết nỗi khổ của nhân gian mà còn liên tục nói những lời yêu thương, cười còn sáng hơn cả mặt trời.

"Dượng, đã ăn xong cơm trưa chưa?" Trịnh Hữu Vinh nằm trên sofa ở văn phòng nói chuyện điện thoại.

"Ăn rồi, Vinh Vinh thì sao?" Ở bên đầu dây kia, giọng người đàn ông nghe thật dịu dàng.

"Rồi mà, con ăn rồi, dượng buổi sáng chịu khó làm cơm hộp cho con, con như thế nào lại không ăn chứ hả?"

"Hôm nay con khoẻ chứ? Đồ ăn có đủ hay không? Dượng buổi tối lại mua đồ, ngày mai nấu thêm cho con nhiều hơn một chút."

"Cái gì? Ngày mai còn nấu nhiều hơn? Đừng mà! Con không muốn biến thành lợn béo đâu!" Muốn duy trì cơ thể hoàn mỹ trước mặt người yêu, Trịnh Hữu Vinh vội vàng lớn tiếng từ chối.

"Con nói gì thế, thằng bé này, người con thêm chút thịt thì không tốt sao? Tuổi này rồi mà gầy tong teo như thế, dượng nhìn mà đau lòng muốn chết đó." Đứa bé này từ nhỏ đã ăn kiêng quá mức, làm cho Tống Mẫn Kì đau đầu, luôn tìm cách làm thế nào để cho nó béo lên chút.

"Hii, con thích dượng đau lòng như thế ấy."

"Con ấy, hình như chẳng chịu lớn gì cả." Tống Mẫn Kì giọng điệu tràn đầy cưng yêu nói.

"Ai nói thế, dượng không phải tối qua hiểu rõ con lớn đến đâu rồi sao, đêm qua dượng còn sờ lần sờ mò suốt đấy thôi..."

"..."

Cảm thấy người kia hình như đã đỏ mặt rồi, bộ dạng đó quả là đáng yêu hết biết. Trịnh Hữu Vinh thiếu chút nữa cười to, vội vàng cố gắng nén cười, thừa thắng xông lên, "Hơn mười năm rồi, từ lúc con với dượng lần đầu tiên làm tình, chẳng lẽ dượng còn không biết hai đầu ngực con lớn như thế nào? Đều tại dượng không tốt, cứ thích mút bọn nó đến sưng phù lên, con giờ vẫn thấy đau nè."

"Vinh Vinh, con nói cho dượng nghe, con giờ đang ở trong văn phòng sờ... của con..."

"Đúng rồi, con đang sờ hai đầu ngực bị dượng mút sưng tối qua nè, ưm... Ngứa quá đi..."

Trịnh Hữu Vinh nghe thấy ngừơi kia nuốt nước bọt, khoé miệng lập tức cong lên, mỉm cười đắc ý. "Làm sao đây, dượng à, càng ngày càng ngứa... Con muốn có người vân vê nó, liếm nó, mút nó... ưm..."

Trịnh Hữu Vinh cởi áo sơ mi, vuốt ve đầu ngực sưng đỏ của mình, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Không được, tuyệt đối không đựơc để ai làm chuyện đó! Dượng lập tức qua ngay."

"Nhưng không phải dượng có buổi họp chiều sao? Mà con cũng có cuộc họp quan trọng phải dự kìa." Trịnh Hữu Vinh làm bộ tốt bụng nhắc nhở.

"Họp gì cũng huỷ hết! Vinh Vinh cũng thế đi, ngoan ngoãn ở văn phòng chờ dượng, có nghe không?" Người đàn ông luôn luôn dịu dàng nhưng chỉ đến khi ghen tuông mới lộ ra bộ mặt ngang ngược của mình.

"Tới mút đi, dượng." Trịnh Hữu Vinh quả thật yêu muốn chết dáng vẻ ghen tuông của anh ta.

Ngay khi cậu nằm trên sofa vừa vuốt ve chính mình vừa tưởng tượng cảnh cha dượng yêu dấu hung hăng chạy tới, xé rách quần áo cậu, dục vọng tràn đầy mà xuyên vào cậu, thì một tiếng cười cực kì không hợp cảnh vang lên ngoài cửa...

"Ha ha..." Một cậu trai tuấn mỹ trông không đàng hoàng tí nào cười to đi vào, hai tay khoanh lại, cúi xuống nhìn, "Không nghĩ Trịnh đại đường chủ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta có lúc ham muốn đến giữa ban ngày ban mặt phải tự giải quyết dục vọng đó nha?"

Người đó vốn nghĩ cái tên nóng nảy này sẽ điên tiết mà đấm cho mình một phát, không ngờ Trịnh Hữu Vinh nghe thấy chẳng những không tức mà còn vui vẻ nhảy xuống từ trên sofa!

"Khương Lã Thượng! Cậu về rồi! Anh Cả cũng về cùng chứ?"

"Nói thừa! Anh rể như thế nào rời khỏi tôi được, tôi về có nghĩa là Anh Cả của cậu cũng về." Khương Lã Thượng đắc ý nói.

"Ha ha! Thế thì tốt! Rất tốt! Tôi rốt cuộc cũng tự do rồi!" Trịnh Hữu Vinh một tháng trước bị trói chân, làm quyền bang chủ, lòng tràn đầy ấm ức nhưng hiện tại cậu cuối cùng cũng có thể hít khí trời rồi, có thể cùng cha dượng thong dong rồi!

"Khương Lã Thượng, tôi rất vui sướng khi gặp cậu, tôi chưa bao giờ thấy vui sướng như thế này khi gặp cậu cả." Trịnh Hữu Vinh giọng điệu cực kì vui vẻ.

"Buồn nôn! Tôi thì thấy mất hứng khi gặp cậu đó. Nếu không phải cậu vô dụng, để Borgia chạy mất, anh rể sẽ không tức mà chạy về thế này, hại bọn tôi đi tong mấy ngày nghỉ, tất cả đều do cậu!" Khương Lã Thượng đem tất cả nợ tính hết lên đầu Hạ Hữu Vinh.

"Ah, sao cậu lại trách tôi? Nếu không phải cậu không có tiết tháo, thừa tình mà dụ dỗ tên khốn Borgia thì có gặp chuỵện ngày hôm nay không? Nói nữa thì cũng là do cậu hết!" Trịnh Hữu Vinh chộp lấy thời cơ, lập tức thẳng thắn phản kích!

Lúc trước cái tên Borgia vương tử không ra gì kia chính là người yêu của Khương Lã Thượng, rồi hắn đối địch với Vân Dật hội, cuối cùng bị Anh Cả ra lệnh bắt.

"Hừ, ai thừa tình? Là bản thiếu gia bề ngoài quyến rũ phi thường, tuấn nam mỹ nữ gì cũng phải thương thầm nhớ trộm tôi, tôi không ngăn được a." Khương Lã Thượng khoanh tay, làm bộ dạng mà cậu ta tự cho là phi thường. Ngay lúc Khương Lã Thượng cực kì đắc ý, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ im lặng đi vào. Trịnh Hữu Vinh nhìn Anh Cả đến, nhanh trí bầy ra một cái bẫy, bẫy người kia.

"Nói như vậy, không phải cậu theo Anh Cả mà là anh Cả yêu thầm cậu trước hả?"

"Đương nhiên, nói thừa. Anh rể chính là yêu thầm tôi nhiều năm rồi, tốn rất nhiều tâm sức mới nắm được tôi đó." Khương Lã Thượng kiêu hãnh ngút trời mà nói.

Lúc trước chính là Khương Lã Thượng yêu thầm anh rể mình nhiều năm liền, dùng hết cách, bố trí hàng tá bẫy mới tóm được lòng người kia, cơ mà giờ cậu ta nói dối mà mặt không đỏ, hơi không hụt, làm cho Trịnh Hữu Vinh bái phục sát đất. Nhưng mà... tên Khương Lã Thượng ngu ngốc này, ba hoa khoác lác không điểm dừng thì hôm nay cậu chết chắc rồi. Ha ha...

"Nói thế, Anh Cả của chúng ta si tình ha. Anh Cả, anh nói có đúng thế hay không hả?" Trịnh Hữu Vinh cao giọng hỏi người đàn ông phía sau.

"Cái gì?" Khương Lã Thượng quay vội đầu. "Anh... Anh rể..."

Ô... Thảm rồi. Nhìn người kia sắc mặt không thay đổi nhìn mình, Khương Lã Thượng khổ sở vặn vẹo tay.

"Em đắc ý nhỉ? Nói tiếp đi." Kim Hoằng Trung chau mày, làm bộ giận nhìn cậu ta.

"Ô... Anh rể đừng nóng mà, người ta chỉ là đùa xíu thôi mà." Khương Lã Thượng kéo kéo tay người kia, làm bộ tội nghiệp nói.

"Nói đùa? Chuyện này có thể lấy ra đùa sao?"

Nhìn người kia vẫn làm mặt lạnh, giống như tức giận thật, Khương Lã Thượng cũng luống cuống, "Anh rể, đều là em không tốt, anh đừng giận em, em từ nay về sau sẽ không bao giờ... nói lung tung nữa..."

Kì thật, Kim Hoằng Trung không có giận bảo bối của mình, chỉ là muốn doạ cậu ta cho vui thôi, "Về văn phòng chờ anh, em thế này khó coi quá đi."

Người kia câu trước thì còn có vẻ rất nhẫn tâm, câu sau giọng điệu lại thay đổi tràn ngập cám dỗ chết người, khiến Khương Lã Thượng nghe xong thiếu điều nhũn hết cả hai chân.

"Dạ, anh rể." Khương Lã Thượng trước khi đi còn không quên dùng hai con mắt ướt át âu yếm nhìn không chớp mắt.

Kim Hoằng Trung vừa bực vừa buồn cừơi vỗ vào mông cậu ta, "Đồ hư hỏng này, còn không mau đi. Vừa xuống máy bay nhất định rất mệt, đi nghỉ đi, anh cũng Hữu Vinh nói chuyện đã nhé."

"Ừ, em chờ anh." Khương Lã Thượng vội tặng anh rể một cái hôn gió ngọt ngào, rồi tủm tỉm đi ra ngoài.

"Ặc, buồn nôn muốn chết! Hại tôi không xem được kịch hay lại còn phải nổi da gà khắp người nè!" Trịnh Hữu Vinh run lên, "Anh Cả, anh thật chẳng biết hợp tác gì cả, sao không nhân cơ hội này dọa cậu ta sợ khiếp đi? Cho cậu ta hết kiêu luôn."

"Tôi thấy cậu mới kiêu đó chứ hả?" Kim Hoằng Trung liếc qua trợ thủ đắc lực của mình một cái, "Cứ hay bắt nạt A Thượng, cậu không biết đó là người quan trọng như thế nào với tôi sao?"

"Tôi chả quen nhìn cảnh anh cưng chiều cậu ấy. Anh phải giáo dục cậu ta cho tốt mới đúng. Anh không biết cậu ta trước kia..."

Ngay lúc Trịnh Hữu Vinh kể tội Khương Lã Thượng , Kim Hoằng Trung nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, nho nhã lịch sự đi vào, trong lòng anh ta vừa nghĩ...

Chậc, đúng lúc quá ta, A Thượng, anh rể trả thù cho em đây.

Kim Hoằng Trung húng hắng ho, ra vẻ nghiêm túc nói, "Khụ khụ, Hữu Vinh, tôi muốn hỏi cậu, vì cái gì lại thích nhằm vào A Thượng, chẳng lẽ cậu ghen với cậu ấy? Chằng lẽ... Cậu cũng yêu thầm tôi hả?"

Trịnh Hữu Vinh nghe thấy thiếu chút nữa ngã lăn, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, "Ờ ờ, tôi ghen đó, Anh Cả, anh không biết tôi yêu thầm anh lâu rồi ư, mỗi lần nhìn anh cùng Khương Lã Thượng đi bên nhau, tôi đau lòng muốn chết đó!" Hứ, muốn diễn thì diễn, ai sợ ai hả? Đáng tiếc, Trịnh Hữu Vinh thông minh một đời, hôm nay phải ngã đau rồi.

"Vinh Vinh!"

Bất ngờ, một giọng gầm vừa tràn ngập tức giận vừa vô cùng ai oán vang lên làm Trịnh Hữu Vinh sợ tới mức thiếu chút nữa đứt mệnh. Xong rồi, như thế nào lại bị dượng nghe được vừa khéo như thế? Ô... Đây không phải cái gọi là "quả báo" sao? Trịnh Hữu Vinh trong lòng kêu khổ không thôi.

"Ah, giáo sư Tống, đã lâu không gặp, hoan nghênh, hoan nghênh." Rõ ràng nhìn thấy sắc mặt người kia đại biến, Kim Hoằng Trung vẫn tỏ vẻ không biết mà nhiệt tình đón tiếp.

Tống Mẫn Kì như không nghe thấy, vẫn chằm chằm nhìn bảo bối anh ta một tay nuôi lớn, "Vinh Vinh, con... Con vừa nói thật đó hả?"

Nhìn hai mắt người kia đỏ ngầu, giọng run run, Trịnh Hữu Vinh biết sự tình nguy rồi, bèn hung hăng trợn mắt liếc Anh Cả một cái! Đáng ghét, Anh Cả thối, anh nhớ tôi đó!

"Dượng, đương nhiên không phải rồi, con vừa mới nói đùa với ông chủ thôi mà, dượng ngàn vạn lần đừng tin nha. Dượng biết con từ nhỏ đến giờ trong lòng chỉ có mình dượng thôi mà." Trịnh Hữu Vinh ôm lấy người yêu, ra sức trấn an.

"Vậy con tại sao trước mặt anh ta lại như thế này?" Tống Mẫn Kì tức giận dùng sức mở rộng áo sơ mi của cậu ta.

"Con... Con..." Chết toi rồi, cậu làm sao có thể trước mặt Anh Cả mà nói là mình vừa mới "tự sướng" chứ hả?

"Vì sao lại không nói đựơc? Con để anh ta đụng vào phải không?" Tống Mẫn Kì càng nghĩ càng khó chịu.

"Không có, thật sự không có!" Trịnh Hữu Vinh bây giờ quả thực oan đến nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi.

"Dượng không tin, con theo dượng đi về ngay!" Từ trước đến nay Tống Mẫn Kì vốn rất ôn hoà, biết lẽ phải lẽ trái, nhưng giờ đã bị cơn ghen che mờ lí trí rồi, ngang ngược túm lấy thắt lưng bế cậu ta lên, đi nhanh ra cửa.

Kim Hoằng Trung nhìn thấy Trịnh đại đường chủ trước giờ đều vô cùng oai phong nay gặp chuyện mất thể diện như vậy, trong lòng hí hửng vô cùng. "Vậy không tiễn nhá, Trịnh Hữu Vinh, phải ngoan ngoãn nghe lời cha dượng nha!"

Đáng ghét, Anh Cả thối, còn dám ở đó vui sứơng nhìn người gặp hoạ, anh chờ đó cho tôi! Trịnh Hữu Vinh nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng to.

Giống trẻ con bị người lớn ôm vào lòng, lại bị thuộc hạ hai bên đường đứng nhìn đến há miệng trợn mắt, Trịnh Hữu Vinh mắt lúng túng không biết nhìn đi đâu. Nhưng mặc kệ mất mặt như thế nào, Trịnh Hữu Vinh vẫn đặt người kia lên đầu. Chỉ cần có thể làm cha dượng nguôi giận, muốn cậu thế nào cũng được....

"Ah, dượng... Nhẹ một chút..."

Giữa đường về nhà, xe đi vào một đường hầm nhỏ. Trịnh Hữu Vinh bị người kia lôi ra khỏi xe, đè mạnh cậu lên trên động cơ...

"Nói, con để anh ta đụng vào phải không?"

"Không có, dượng à, thật sự không có mà."

"Ta không tin, ta phải tự mình kiểm tra."

Anh ta thô bạo cởi áo sơ mi của cậu nhỏ, dùng đôi tay to dày cẩn thận kiểm tra...

"Đầu ngực con vì sao lại sưng như thế này hả?" Tống Mẫn Kì bất mãn dùng ngón hai ngón tay vuốt ve thứ quả đo đỏ bên ngực trái.

"Ưm... Vì con vừa sờ vừa nhớ dượng..." Bị cha dượng yêu dấu đụng vào, Trịnh Hữu Vinh lập tức cảm thấy tràn ngập khoái cảm mà thở dốc.

"Con thật không để người kia chạm vào đó chứ?" Tống Mẫn Kì hoài nghi dùng mũi ngửi ngửi, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm.

"Aaa..." Trịnh Hữu Vinh giống như bị điện giật nảy người lên...

"Đáng ghét! Con sao lại mẫn cảm như vậy?"

Người kia dâm đãng giày vò đầu ngực nhỏ, tức giận vừa mút lại vừa cắn, khiến Trịnh Hữu Vinh thấy vừa đau vừa ngứa, nhịn không được kêu ai ái liên tục, "Aaa... Đứt mất... Dượng... Dượng tha con đi... Dượng à..."

"Dượng không tha con đâu, con như thế nào lại có thể nói như thế với người khác hả?" Tống Mẫn Kì đau khổ kêu to.

"Không phải, dượng à, con nói đùa thôi, dượng tin con đi, con cùng ông chủ không có quan hệ gì hết mà, thật đó!"

Không, giọng điệu Hữu Vinh lúc đó nghe thật lắm. So với người đàn ông đẹp trai cao lớn đáng giận kia, với diện mạo của một ông già, anh ta dựa vào cái gì mà đòi đứa nhỏ xinh đẹp như thạch anh này vĩnh viễn ở bên mình chứ?

Tống Mẫn Kì càng nghĩ càng tự ti, thương tâm không chịu đựơc mà đỏ cả hai mắt lên. "Vinh Vinh, con có phải... chê dượng già không? Con không cần dượng nữa phải không?"

Trịnh Hữu Vinh không biết chỉ một câu nói đùa lại làm sự tình rắc rối đến rối ren như thế này, cậu sợ tới mức nước mắt liền rớt xuống. Cậu vừa khóc vừa ôm lấy người yêu, ra sức hôn, "Không phải, không phải! Dượng à, con không dám, con không dám nói đùa nữa đâu, dượng đừng giận con, xin dượng đó..." Trịnh Hữu Vinh biết mối quan hệ chênh lệch tuổi tác giữa hai người vẫn là mối bận tâm của người kia. Năm đó cậu phải bày tỏ hết tâm tư mới phá bỏ được rào cản, hiện giờ cậu không thể để mọi chuyện lùi lại được.

"Dượng không có giận con..." Tống Mẫn Kì đau buồn lau nứơc mắt trên mặt cậu, "Con còn trẻ, con có quyền làm điều con muốn, chỉ là dượng... Dượng không có cách nào buông con được, nói cho dượng nghe, dượng phải làm thế nào con mới không xa rời dượng?"

Lời người kia nói làm cho Trịnh Hữu Vinh tan nát trái tim.

Run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy, Trịnh Hữu Vinh nhẹ nhàng nói, "Dượng, dượng cái gì cũng không cần làm. Con có chết cũng không xa rời dượng."

"Thật ư? Vinh Vinh... Bảo bối của dượng... Tha thứ cho dượng ích kỉ... Nhưng dượng thật không thể mất con được... Con đừng rời xa dượng, xin con... Vinh Vinh..." Tống Mẫn Kì cúi đầu cầu khẩn, rốt cuộc nhịn không đựơc cũng rơi nước mắt. Anh ta yêu đứa nhỏ này đến tận xương tuỷ, tuyệt nhiên không dám tưởng tượng ngày nào đó cảnh phải mất cậu ta.

"Dượng đừng khóc... Con yêu dượng, dượng không biết con yêu dượng nhiều thế nào đâu..." Trịnh Hữu Vinh giống như phải truyền đạt hết tấm lòng mình, bắt đầu cởi bỏ quần áo người kia...

Hôn lên khuôn ngực ấm áp mình yêu thương từ nhỏ, Trịnh Hữu Vinh thở gấp đầy mê hoặc, vươn đầu lưỡi liếm đầu ngực nâu nhạt kia...

"Aa... Vinh Vinh..." Tống Mẫn Kì đưa tay vào khe hở mềm mại của cậu trai, ngẩng đầu rên nhẹ.

"Dượng... Có thích con liếm như thế này không?" Trịnh Hữu Vinh dùng đầu lưỡi khiêu khích đỉnh chóp của thứ quả đáng yêu.

"Thích... Thích... Aa... Bảo bối của ta..."

Nhìn thấy người kia phản ứng mạnh, Trịnh Hữu Vinh đắc ý tiếp tục một đường xuống dưới, dùng đầu lưỡi dâm đãng lần tới bụng dưới của anh ta, cố tình không đụng chạm vào "gậy thiết bổng lớn" đang cứng rắn dựng lên cao ngất.

"Aa... Vinh Vinh...Mau, liếm nó đi..."

"Dượng phải đáp ứng một điều kiện của con, con mới liếm."

"Điều kiện gì dượng cũng đáp ứng mà, Vinh Vinh, nhanh lên, đừng giày vò dương nữa..." Tống Mẫn Kì chịu đựng đã toát hết mồ hôi, cầm lấy dương vật sưng tấy của mình tiến đến bên cái miệng khiêu gợi.

"Hì, là dượng nói đó nhé, vậy dượng phải..." Trịnh Hữu Vinh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi trên, "Xuất ở trong miệng con!"

"Cái gì?" Tống Mẫn Kì nghe vậy há hốc miệng ngay tại chỗ, qua một lúc mới hồi phục tinh thần, vội vàng xua tay cự tuyệt, "Không nên, không nên, bẩn như vậy sao có thể cho Vinh Vinh ăn được, tuyệt đối không, vạn nhất ăn vào đau bụng thì sao?"

"Dượng chưa từng thử của mình, sao biết nó có ngon hay không?" Trịnh Hữu Vinh nhanh mồm nhanh miệng cãi lại.

Tống Mẫn Kì đỏ mặt, "Nhưng mà, nhưng mà..."

"Con mặc kệ, con sẽ ăn." Trịnh Hữu Vinh bất chấp tất cả, há miệng ngậm dương vật người kia.

"Vinh Vinh... Đừng..." Tống Mẫn Kì không cản kịp, khoái cảm mạnh mẽ đã theo dương vật mẫn cảm truyền đến, thoáng cái khiến cho chút kháng cự bay mất, cảm xúc dạt dào mà phát sinh tiếng rên rỉ...

"Aaa... Bảo bối à..."

Đầu lưỡi kia đâm vào lỗ nhỏ khiến anh ta quả thật muốn phát điên, Tống Mẫn Kì khó có thể kiềnm chế, mãnh liệt đưa đẩy eo.

"Ưm... Ah..." Bị người kia chăm chỉ ra vào muốn nghẹt thở, Trịnh Hữu Vinh vẫn cố gắng thở, say mê rên rỉ, cố mở lớn cổ họng khiến cho người kia càng tiến sâu vào hơn.

"Aa... Thích quá.... Sướng quá..." Tống Mẫn Kì cúi đầu thấy phần bên dưới khó coi của mình lại đựơc ra vào nơi khe hở giữa đôi môi vô cùng duyên dáng kia, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng nhịn không đựơc muốn hung hăng giày vò cơ thể vừa thuần khiết vừa dâm đãng đó. Lí trí đã muốn bay đi mất, anh ta đã chìm trong thú tính, thở hổn hển nắm lấy mái tóc mềm, càng điên cuồng mà đâm chọc cái miệng nhỏ mềm như tơ, miệng kêu gào những lời thô tục mà bình thường một con người chững chạc ôn hoà như anh ta tuyệt đối không dùng đến. "Aaaa... Chặt quá... Chặt quá... Dượng thích muốn chết rồi... Đứa nhỏ dâm đãng này, muốn nuốt dượng luôn sao? Con thật muốn ăn tinh dịch của dượng sao?"

Trịnh Hữu Vinh nghe thấy trong lời nói của anh ta đã tràn ngập hưng phấn, không thể lên tiếng nên cậu chỉ còn biết ra sức co rút cổ họng đáp lại...

"Aaa... Đáng ghét... Ra đi... Con mút ra đi! Dượng muốn đem tinh dịch cho con hết... Cưng à..."

Một đợt tinh dịch vừa tanh vừa đặc điên cuồng bắn ra, bắn đầy thực quản mẫn cảm, Trịnh Hữu Vinh lần đầu tiên được nếm tinh dịch người yêu dấu, giống như thú con đói khát mà tham lam nuốt hết, dương vật vốn cương cứng cũng không kiềm được mà xuất tinh...

Nơi rừng núi, gió nhẹ mơn man, hai ngừơi nằm phía trên động cơ ô tô thở hồng hộc cả lượt.

"Xin lỗi con, Vinh Vinh, dượng nhất định là điên rồi, như thế nào lại làm vậy với con chứ, Vinh Vinh nhất định rất khó chịu?" Tống Mẫn Kì khôi phục lại lí trí, tự trách mình mà đau lòng vuốt ve khuôn mặt cục cưng.

"Không có mà, thứ đó của dượng ăn rất ngon..." Trịnh Hữu Vinh chưa đã thèm còn liếm liếm môi. "Cái miệng đoan chính bên trên đã no rồi, cái miệng bên dưới còn đói đó, dượng à..." Trịnh Hữu Vinh đầy cám dỗ mà cầm lấy dương vật hơi mềm kia, cười khiêu khích, "Trách nhiệm của dượng là làm cậu nhỏ này ăn no nha..."

"Vinh Vinh, thằng bé này..." Tống Mẫn Kì xấu hổ đỏ lừ hai tai.

"Mau đi, con đói chết mất thôi," Trịnh Hữu Vinh khó chịu vặn vẹo mình, mở hai đùi để lộ ra cúc huỵêt đói khát, "Ưm... Dượng à, con muốn... Con muốn ăn lạp xưởng lớn của dượng..."

"Vinh Vinh..." Rõ ràng đã qua thời kì trai trẻ nhưng Tống Mẫn Kì vẫn là chỉ cần thấy vẻ quyến rũ của đứa bé này thì liền nhịn không được mà lửa lòng lại sôi sục. Một mặt thầm mắng mình là đồ hám dục, mặt khác lại nhịn không đựơc mà cầm đại kê thẳng cứng của mình để lên cúc huyệt làm cho người ta mê đắm kia... Quy đầu chắc nịch nhẹ nhàng đâm vào, Tống Mẫn Kì mê muội nhìn dương vật của mình sắp làm tiểu hoa cúc mê người kia nở những cánh thật to, trong lòng thấy tê dại, không khống chế đựơc mà tiến lên phía trước, dương vật thật lớn thổi phù một cái đã hoàn toàn biến mất trong cúc huyệt.

"Aaa..." Huyệt nhỏ hư hỏng đang ngứa ngáy một chốc bị tấn công, Trịnh Hữu Vinh hét lên chói tai, toàn thân giống như điện giật run rẩy không thôi...

Dương vật của Tống Mẫn Kì bị nơi đó không ngừng co rút vừa nhu động co bóp lại vừa nóng vừa chặt, anh ta thích đến điên cuồng vặn vẹo thắt lưng, từng chút từng chút hung hăng không thể ngừng được...

"Aa... Thích quá thích quá... Vinh Vinh của ta... Bảo bối của dượng... Con là của dượng... Là người duy nhất của dượng..." Đôi mắt phía sau gọng kính loé lên như mắt dã thú, Tống Mẫn Kì ôm lấy đầu, dục vọng căng tràn đến phát ra những thanh âm khàn khàn.

Trịnh Hữu Vinh bị dương vật hung ác của người kia làm cho thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhịn khóc được khóc lóc, "Ô... Con là của dượng... Con là người duy nhất... Aa... Dượng à... Làm đi, đem bảo bối của dượng giết chết con đi..."

Thấy bảo bối nói như thế làm cho Tống Mẫn Kì muốn phát điên, kích động đến độ hận không thể nhét cả hai quả cầu thịt vào luôn. Nhấc đôi chân thon dài kia gác lên vai mình, Tống Mẫn Kì khua dương vật đã trướng tới cực điểm, giống như đóng cọc mà từng chút từng chút gắng sức va đụng cái điểm * khiến cho người kia hồn vía lên mây kia...

"Aaa..." Vách đại tràng giống như bị chọc nát, đau đớn cùng khoái cảm mà người khác có lẽ chịu không nổi làm cho Trịnh Hữu Vinh điên cuồng lắc đầu, lớn tiếng kêu khóc. "Ô... Sâu quá... Sâu quá... Dượng à... Dượng phải làm con chết đi... Con muốn chết... Dượng à..."

Mồ hôi nóng bỏng không ngừng nhỏ giọt trên trán, nhìn thấy bảo bối bị mình làm cho chết đi sống lại, Tống Mẫn Kì kích động mà cắn cái tai duyên dáng, thở dốc nói, "Tiểu quỷ, con không phải là thích dượng làm thế này với con sao?"

Hơi thở cực nóng của anh ta ở bên cái tai mẫn cảm, lời anh ta nói rõ ràng đã khiến Trịnh Hữu Vinh hưng phấn đến toàn thân run rẩy, khóc càng dữ hơn, "Ô... Dượng hư... Con không thích mà..."

"Vinh Vinh không thích ư? Dượng biết rồi." Tống Mẫn Kì cười tà, không hề báo trước mà rút dương vật của mình ra.

Người đàn ông trung niên đã chìm đắm trong ham muốn, sớm đánh mất đạo đức người cha hoá thân thành quỷ háo sắc tà ác...

"Ô... Đừng rút... Dượng xấu quá..." Huyệt nhỏ đang bị làm cho vừa đau vừa thích đột nhiên trống trải kinh khủng, Trịnh Hữu Vinh khóc lóc ôm lấy người kia, cắn lên vai anh ta.

"Dượng xấu sao? Là Vinh Vinh tự nói không thích mà." Tống Mẫn Kì nâng cằm cục cưng, đưa hai ngón tay vào miệng cậu ta.

"Ư... Thích... Vinh Vinh thích..." Giống như liếm nơi đó của người kia, Trịnh Hữu Vinh hai mắt ngây dại, dùng đầu lưỡi đói khát vừa liếm vừa mút ngón tay thon dài, phát ra tiếng rên rỉ say mê...

Khoái cảm nơi đầu ngón tay tê dại đến tận tim, Tống Mẫn Kì rên khẽ một tiếng, giống giao hợp mà dùng sức đưa đẩy ngón tay, "Thích thật không? Có muốn dượng làm như thế này với Vinh Vinh không?"

"Ư... Muốn... Vinh Vinh muốn... Dượng... Mau vào đi..." Trịnh Hữu Vinh vặn vẹo cái mông hư hỏng, càng ra sức mút ngón tay người kia.

Tống Mẫn Kì cười ha ha, rút ngón tay đã rất ướt át, đâm mạnh vào huyệt nhỏ bên dưới.

"Aaaa..." Trịnh Hữu Vinh kinh hoảng kêu lên.

"Sao vậy? Vinh Vinh thoả mãn chứ?"

"Ô... Không... Không đủ... Vinh Vinh thấy không đủ..." Ngón tay của dượng tuy rất thoải mái nhưng thứ Trịnh Hữu Vinh cần phải lớn hơn, thô hơn nữa kìa, để mà cố sức đâm chọc dâm huyệt tham lam của cậu nữa chứ.

"Không đủ ư? Thế Vinh Vinh muốn thế nào?" Mẫn Kì rút ngón tay ra.

"Ô... Vinh Vinh muốn cây gậy lớn của dượng cắm vào, xin dượng mau cắm vào đi mà..." Giống như có ngàn vạn con sâu cắn trong cơ thể, cúc huyệt của Trịnh Hữu Vinh quả thật ngứa muốn điên lên rồi!

"Vinh Vinh muốn thì tự mình tới đi." Tống Mẫn Kì trở mình nằm ngửa bên cạnh, cười cười nói.

Trịnh Hữu Vinh rên một tiếng, khẩn trương ngồi vắt trên thân người kia, cầm cây kiếm thô to đang giương thẳng lên trời để vào cửa huyệt đói khát của mình, "Ưm ah, Dượng hư, dượng bắt nạt con, xem Vinh Vinh phạt dượng thế nào..."

Tiểu yêu tinh trên người quyến rũ trừng mắt nhìn mình một cái rồi dùng sức ngồi xuống làm dương vật của Tống Mẫn Kì đang trướng đến tím sậm lại bỗng nhiên bị hút vào thiên đường êm dịu...

"Ah..." Khoái cảm mạnh mẽ làm cho anh ta thở dốc không thôi...

"Ô aaaa... Thích muốn chết..." Yếu điểm trong người cực kì ngứa ngáy bị quy đầu chắc nịch hung hăng va quệt, Trịnh Hữu Vinh ngọ nguậy đầu kêu gào, giống cưỡi ngựa mà không ngừng vặn vẹo mông, dương vật cực lớn lên rồi lại xuống chơi đùa trong cơ thể, "Aa... Dượng hư... Vinh Vinh muốn ép kiệt cái đó của dượng, đem tinh dịch từng giọt một bắn hết vào mông mình..."

Dương vật của Tống Mẫn Kì vốn đã bị vách hang nóng như lửa kia bóp muốn nổ tung rồi, bây giờ lại nghe được những lời dâm đãng của bảo bối như thế này, làm sao chịu nổi, lập tức nắm chặt cái eo duyên dáng, không hề báo trước mà đâm mạnh lên, "Aaa.. Dượng phải bắn... Dượng muốn bắn chết cái mông nhỏ này của con..."

"Aaa... Dượng ơi..." Tình dịch từng đợt, từng đợt phun mạnh vào bên trong làm Trịnh Hữu Vinh kêu to, thân thể run rẩy dữ dội, dương vật căng thẳng cũng theo đó mà bắn đầy lên bụng người kia...

Núi rừng vốn yên tĩnh nay vang vọng những tiếng rên rỉ đầy yêu thương nóng bỏng, giống như lửa làn khắp rừng...

Bang chủ Vân Dật hội luôn rất nghiêm túc, chính trực khó có thể ngờ vì một trò đùa dai lại phải trả một cái giá đau như này. Trịnh đại đường chủ của Thiên Ưng đường, trợ thủ đắc lực của anh ta đã ba ngày không đi làm rồi.

"Hữu Vinh, cậu làm gì đó? Vì sao lại không đi làm?" Kim Hoằng Trung đã nhịn không nổi mà cầm lấy điện thoại, giọng điệu có chút không giống giận dữ.

"Ưm, ai vậy ta? Có phải là Kim đại bang chủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ yêu dấu đó không?" Trịnh Hữu Vinh nằm một mình trên giường, giọng lười nhác mà châm biếm hỏi.

Kim Hoằng Trung biết người huynh đệ này của mình có oán là phải trả thù, bất đắc dĩ mà thở dài, "Hữu Vinh, cậu còn muốn ăn vạ đến khi nào? Ngày mai đi làm lại đi."

"Thực xin lỗi à, Kim đại bang chủ, anh biết đấy, cha dượng của tôi chính là cả cuộc sống của tôi đó, ông ấy hắt hơi một cái tôi đã run mất nửa ngày rồi, bây giờ nhờ ơn bang chủ, ông ấy nghĩ tôi với anh có chuyện mờ ám, cho nên ghen dữ quá, thời gian này không cho tôi đi làm, anh nói phải làm sao bây giờ?"

Kim Hoằng Trung nghe vậy đau đầu không dứt nhưng do mình có lỗi trước, đành dịu giọng. "Ừm... Như vậy đi, tôi sẽ tự mình đến gặp dượng cậu, nói chuyện với ông ấy là tất cả đều chỉ là hiểu lầm."

"Đừng, đừng, anh Cả đừng có mò đến, dượng tôi hôm nay khó khăn lắm mới thả tôi xuống giường, anh mà đến là đổ thêm dầu vào lửa, là tôi bị trói luôn trên giường đấy." Trịnh Hữu Vinh nói khống sự tình lên, kì thật cha dượng cậu không cần buộc lại thì cậu cũng sẽ không xuống giường.

"Không nghiêm trọng đến vậy chứ?" Kim Hoằng Trung áy náy hỏi.

"Hừ, nếu anh chính tai nghe được bảo bối của mình bô bô nói đùa như vậy, anh nói coi anh sẽ làm gì hả?"

Kim Hoằng Trung nghẹn họng. Nếu A Thượng dám nói ra loại chuyện như thế, anh ta tuyệt đối sẽ khiến cậu ta không xuống nổi giường ấy chứ.

Biết anh Cả không còn gì để nói, Trịnh Hữu Vinh ngừng cười, ra vẻ đứng đắn nói, "Cho nên, anh Cả, tôi không có cách nào đi làm được, chuyện truy bắt Borgia giao cho anh nhá."

"Dượng cậu không chịu đổi ý thật sao."

"Chuyện này khó nói đó, nhưng mà tôi sẽ cố dùng cơ thể mình thuyết phục dượng."

"Cậu... Cậu nói cái gì?" Kim Hoằng Trung thiếu chút nữa bị lời nói trắng trợn này làm cho chết sặc. "Thật là... Rồi rồi, cứ vậy đi, bắt người tôi sẽ bàn giao cho người khác. Cậu mấy ngày tới coi như nghỉ phép đi, chịu khó giúp đỡ dượng cậu nhé."

"Vậy anh Cả vất vả rồi. Tôi sẽ cố gắng cầm cự."

"Cám ơn cậu." Kim Hoằng Trung thật sự đã thua cái tên giảo hoạt này rồi, chỉ còn biết lắc đầu gác máy.

"Nói nhiều, anh Cả thối, dám hãm hại tôi, giờ cho anh chịu khổ, cho anh biết sự lợi hại của công ty nhá." Trịnh Hữu Vinh thực hiện được gian kế, tiện tay khoác lên mình áo sơ mi của cha dượng, hết sức phấn khởi mà nhảy xuống giường chạy xuống tầng dưới, muốn báo cáo ngay tin tốt cho người yêu.

"Dượng à, dượng à!"

"Vinh Vinh, dượng ở trong bếp."

"Dượng lại làm món gì ngon thế?" Trịnh Hữu Vinh chạy vào bếp, nhô đầu ra sau lưng người kia.

"Đều là món con thích ăn từ nhỏ đó. Đậu phụ om, trứng hấp ba màu, còn có thịt kho tàu con thích nhất nữa." Tống Mẫn Kì quay đầu, hôn lên mặt bảo bối.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hơi khác người. Gà rán, hamburger gì nó đến giờ đều không hứng thú, trái lại chỉ thích anh ta đích thân làm bữa sáng mà thôi.

"Oa, nhìn qua cũng thấy ngon rồi! Cùng dượng đẹp trai ăn cơm thôi." Trịnh Hữu Vinh xấu xa mà sờ soạng trên thân người kia.

"Đồ hư hỏng, lại muốn gì thế?" Tống Mẫn Kì cười cười gõ nhẹ lên đầu cậu ta.

"Hi hi, người ta đùa tí thôi mà."

"Ah? Vinh Vinh của chúng ta hôm nay có việc gì vui sao?"

"Dượng, con nói dượng nghe, con có thể cùng đi học với dượng nè, vì từ hôm nay con được nghỉ rồi!"

"Được nghỉ?" Tống Mẫn Kì nghe vậy trong lòng hơi kinh hãi. Chẳng lẽ Vinh Vinh bị ông chủ đuổi việc rồi? Anh ta biết bảo bối của mình yêu công việc này như thế nào, liệu có phải vì hôm đó anh ta mất đi lí trí, hiểu lầm mà gây ra hậu quả ngày hôm nay không? Nếu thật là thế, thì đây chẳng phải là anh ta đã hại Vinh Vinh ư? Tống Mẫn Kì quả thật rất yêu đứa nhỏ này, chỉ cần nó nói tuỳ tiện một câu cũng đủ làm anh ta nghĩ ngợi lung tung mất nửa ngày.

Trịnh Hữu Vinh nhìn thấy cha dượng nghe đựơc tin tốt mà trên mặt không chút vui mừng, lại còn cau mày, sự háo hức đang dâng cao giờ giống như bị dội cho một thùng nước vậy... Chẳng lẽ dượng không thích mình đến trường cùng? Dượng có phải chê mình phiền phức không? Trịnh Hữu Vinh từ trước đến nay thông minh tuyệt đỉnh nhưng riêng với chuyện liên quan đến đàn ông như thế này thì thường dùng cảm xúc hơn là lí trí nên càng nghĩ càng muốn bốc hoả, tức giận đến úp mặt lên vai cha dượng mà hung hăng cắn cho một miếng!

Khôg ngờ người kia không kêu lên đau đớn ngược lại còn xoa xoa đầu cậu như muốn trấn an, làm cho Trịnh Hữu Vinh muốn tức cũng tức không xong.

"Xin lỗi, dượng có đau không?" Đau lòng xoa vai người kia, Trịnh Hữu Vinh vô cùng hối hận với hành vi bốc đồng vừa rồi.

"Không đau, dượng không đau, Vinh Vinh muốn cắn bao nhiêu cũng được."

Nhìn ánh mắt vô cùng bao dung kia, Trịnh Hữu Vinh đột nhiên thấy đau lòng.

"Dượng sao vậy? Rõ ràng là con rất tuỳ tiện, dượng phải tức giận chứ, phải mắng con chứ."

Tống Mẫn Kì nghe không hiểu lắm, "Dượng vì cái gì phải mắng Vinh Vinh? Người đáng bị mắng là dượng mới đúng. Đều là dượng không tốt, hại Vinh Vinh bị ông chủ đuổi việc, chỉ cần Vinh Vinh nguôi giận, phải làm gì dượng cũng làm hết."

Nhìn bộ dạng vừa lo lắng vừa khổ sở của anh ta, Trịnh Hữu Vinh mới biết là lại có hiểu nhầm to rồi đây. "Dượng à, dượng lại suy đoán lung tung cái gì rồi. Cái gì mà đuổi việc? Ai nói con bị ông chủ đuổi việc hả? Con thông minh như vậy, giúp ông chủ bao việc mới được nghỉ liền ba ngày đó."

"A?" Tống Mẫn Kì ngượng ngùng cười cười, "Thực xin lỗi, Vinh Vinh, hoá ra dượng lại hiểu lầm rồi."

"Hừ, dượng cũng coi thường giá trị của con quá đi, chỉ cần con hô một tiếng, có rất nhiều người muốn cướp con về công ty họ, ai dám đuổi chứ?"

"Rồi rồi, là dượng không tốt, xem thường Vinh Vinh nhà chúng ta rồi." Tống Mẫn Kì biết lỗi, hôn bảo bối của mình, "Con đừng giận dượng, muốn phạt dượng thế nao cũng đựơc, nhé?"

"Hi, được, vậy phạt dượng ngày nào cũng phải để con dính lấy dượng, vĩnh viễn không được kêu con phiền phức nha." Trịnh Hữu Vinh ôm cổ người kia, cười tủm tỉm.

"Được được." Tống Mẫn Kì vừa thương vừa yêu ôm chặt lấy bảo bối yêu dấu.

Đứa bé này, đây mà là trừng phạt ư, như này quả thật dượng cầu còn không được kìa!
------------------------------
٩(⸝⸝⸝◕ั ௰ ◕ั⸝⸝⸝ )و٩(⸝⸝⸝◕ั ௰ ◕ั⸝⸝⸝ )و٩(⸝⸝⸝◕ั ௰ ◕ั⸝⸝⸝ )و
Cùng tăng view cho Bad nào Atiny ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top