C3

Toàn bộ nhân mạng của Ngô gia trang tập trung, không khí trang nghiêm trải dài từ đại môn cho đến sảnh lớn của sơn trang. Ngô Thiên nét mặt điềm tĩnh, mắt luôn hướng về phía cổng lớn nghênh đón thánh thượng đại giá quang lâm. Không ai biết trong lòng Ngô Thiên đang tồn tại một nỗi bất an lớn.

Tối hôm trước, Ngô Thiên, nhân lúc thiên địa linh hợp, trời đất giao mùa, vạn vật vặn mình thay đổi mà bói một quẻ cho Ngô sơn trang và cho... Tiểu Hiền. Ngô Thiên gieo quẻ đầu cho sơn trang. Ông bắt đầu viết ra giấy ngày tháng lập địa của sơn trang, lẩm nhẩm một hồi rồi ngẫu nhiên vận nội công thả quẻ lên mặt bàn lớn trong phòng thiền. Hơn hai mươi thẻ tre từ tay Ngô Thiên rơi xuống tạo thành một trận đồ khó hiểu. Lão bắt đầu cẩn thận nhặt những thẻ tre riêng lẻ, không gắn kết với các quẻ khác nắm vào bên tay trái.

Trên mặt bàn, những thẻ tre còn lại đang xếp thành những hình thù kì quái, chỗ thì chỉ có hai thẻ tre chồng lên nhau thành chữ "nhân", chỗ thì ba thẻ tre dính lại với nhau, chỗ khác có những bốn thẻ tre tạo thành hình chữ "thiên". Ngô Thiên nhắm mắt, nhẩm đếm các thẻ tre riêng lẻ trên tay, đếm xong ông bỗng khựng lại, mở mắt, lộ vẻ ngạc nhiên rồi nhìn xuống trận đồ trên mặt bàn.

Có hai long mệnh sắp đến sơn trang! Một long mệnh đã dần suy yếu, một long mệnh đang không ngừng hút long khí mà trở nên cường thịnh. Quẻ này chắc chắn ám chỉ Hoàng đế Phác Sơn Hoàng và thái tử sắp kế vị Phác Xán Liệt. Ngô Thiên cảm thấy kì quái, với trận đồ trên mặt bàn, ông biết sớm thì sáng mai, muộn thì cũng là khi mặt trời lên ba cây sào Phác đế và Thái tử sẽ đến sơn trang mặc dù không có chỉ thị chuẩn bị nghênh đón.

Nếu như Ngô Thiên ta không phải bất an mà bói một quẻ thì làm sao có thể biết trước. Phác đế, người đang có ý gì?

Ngô Thiên xem quẻ cho Ngô gia trang xong cũng đã đến giờ Sửu. Sực nhớ, ông liền thu xếp lại chỗ thẻ tre, viết bát tự của Tiểu Hiền lên một tờ giấy khác và bắt đầu gieo quẻ. Nhìn trận đồ trên mặt bàn, Ngô Thiên sững sờ.

Thiên mệnh đã đến!

Không thể được! Ngô Thiên đập mạnh xuống mặt bàn. Tiểu Hiền không thể chạm mặt thiên tử. Mọi chuyện quá gấp gáp nên không thể đem tiểu tử này đi tạm lánh nơi xa. Vậy phải đem giấu tiểu tử ở đâu đây? Theo như quẻ của Ngô gia trang, hai long mệnh này sẽ không ngụ lại lâu, cùng lắm chỉ là một vài canh giờ. Chỉ cần giấu tiểu tử này thật tốt thì sẽ không sao.

Ngô Thiên lòng quả quyết như thế. Xem quẻ xong thì trời cũng đã rạng sáng, ông liền căn dặn đệ tử dọn dẹp lại sơn trang cho tươm tất và phái người lệnh cho Diệc Phàm đưa Tiểu Hiền về phòng dược, chỉ có phòng dược nằm ở nơi khuất trong sơn trang thì mới không bị phát hiện.

Mặt trời vừa nhô lên, có hai binh lính triều đình đến đưa chỉ thị, Hoàng thượng và Thái tử sắp vi hành đến sơn trang, mọi người trong sơn trang theo đó mà bắt đầu nhốn nháo và nhanh chóng dọn dẹp. Chỉ có Ngô Thiên điềm nhiên chờ đợi. Đã là mệnh thì không thể tránh khỏi, nếu qua được kiếp này thì thiên hạ bình an, còn nếu không... cái mạng già này của ta cũng sẽ phải tuân theo thiên mệnh.

Bóng dáng oai nghiêm của Phác đế cũng đã xuất hiện từ xa, thế nhưng điều làm người ta chú ý hơn lại là Thái tử Phác Xán Liệt. Mỗi bước đi của Phác Xán Liệt đều toát ra sự kiên định, vững chãi, khiến người khác có thể tin tưởng, thế nhưng càng bước lại gần càng khiến người ta không hiểu vì sao mà run sợ. Tất cả đều quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, duy chỉ có Ngô Thiên và Diệc Phàm đang đứng lên nghênh đón.

Phác đế một thân cẩm y đỏ, nhìn thoáng qua có vẻ bình phàm nhưng chỉ cần kĩ nhìn một chút, sẽ nhận ra chất vải đều là hàng thượng hạng cực phẩm, kể cả từng sợi chỉ được thêu trên y phục. Trong khi đó, Phác Thái tử lại vận trên mình một bộ y phục đen, vạt áo màu trắng, khoác bên ngoài một trường bào cũng màu đen. Nét mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc. Trên đời có một Diệc Phàm là đã đáng sợ rồi, giờ lại còn thêm thái tử thì quả thật trần gian giống như địa ngục.

– Vi thần, Ngô Thiên bái kiến hoàng thượng.

– Tại hạ, Ngô Diệc Phàm bái kiến hoàng thượng.

Đồng loạt tất cả trong sơn trang hô vang: "Hoàng thượng vạn tuế!" rồi "Thái tử thiên tuế!" khiến khung cảnh yên bình buổi sớm thường thấy của Ngô gia trang nay được thay bằng sự uy nghiêm tột cùng.

– Được rồi, tất cả bình thân. Ta vốn thích cảnh yên bình của Ngô sơn trang, nhưng sao ngày hôm nay ta lại cảm thấy nặng nề đến vậy nhỉ?

– Hoàng thượng xá tội, do gấp gáp nên sơn trang không chuẩn bị nghênh đón chu đáo, mong Hoàng thượng không trách phạt. – Ngô Thiên điềm tĩnh lên tiếng.

Phác đế chợt cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp sơn trang, khiến tiểu tử nào đó đang núp sau sơn giả viên càng nổi hứng tò mò muốn diện kiến dung nhan.

– Ta chính vì đã rất nhiều năm mới được thưởng thức cảnh yên bình, trong lành hiếm có này của gia trang nên cố ý lệnh cho quan binh báo chậm, không ngờ lại làm cho khung cảnh nặng nề như vậy. Là ta có lỗi rồi.

– Hoàng thượng quá lời, mời hoàng thượng vào trong thưởng trà.

– Được.

Phác đế bước vào trong, mọi người mới dám đứng dậy, lui dần đi. Tiểu Hiền ở sau sơn giả viên chạy ra, hỏi các huynh đệ đồng môn về dung nhan hoàng đế, nhưng tất cả đều lắc đầu không biết vì họ nào dám ngẩng đầu lên nhìn vào hoàng đế. Đấy là tội khi quân đấy.

Tiểu Hiền bĩu môi. Một lũ người vô dụng, ai khiến các ngươi nhìn thẳng đâu, lén nhìn cũng đâu ai biết. Lén tiến gần lại cửa phòng lớn, Tiểu Hiền rình mò nhưng mãi vẫn không thấy được gì. Đám hộ vệ cao to đứng chắn hết tầm nhìn rồi. Phải làm sao đây?

Mải tìm cách để nhìn trộm, Tiểu Hiền đâm sầm vào tường. Khoan đã, sao bức tường này lại mềm như vậy, lại còn mịn như vải thượng hạng nữa. Tuy có hơi cứng một chút, nhưng mềm hơn các bức tường khác nhiều. Ở lâu trong sơn trang, ta cũng không biết là sảnh lớn có bức tường mềm vậy đó. Tiểu Hiền vẫn cố gắng xác định mình không nhầm, nên cố ý cụng đầu vào bức tường này thêm vài lần nữa. Hảo mềm a, sờ thêm tý nữa, có thể xin sư phụ xây bức tường này ở phòng mình không?

Không đúng, sao giống như y phục người vậy? Tiểu Hiền liền ngẩng đầu lên, chợt thấy đôi mắt lãnh khốc đang nhìn mình, thoáng chốc rùng mình nhưng vẫn thu lại vào bên trong, mạnh miệng lên tiếng:

– Ngươi đang chắn tầm nhìn của ta đấy, đi ra chỗ khác đi.

Người kia vẫn không nhúc nhích, đứng nhìn Tiểu Hiền, khiến hắn hơi cảnh giác, thay vì gắt gỏng thì y lại bắt đầu mềm giọng.

– Đại ca, huynh là hộ vệ hay nội quan? Nhìn trông trẻ thế này chắc là nội quan rồi. Không sao, ta đây kết giao bằng hữu không màng thân phận, thừa thiếu gì cả. Chúng ta gặp mặt coi như quen biết, ngươi có thể tránh ra cho ta xem dung nhan hoàng đế được không? A, ngươi được ở bên hoàng thượng đúng không, vậy ngươi kể cho ta nghe cũng được, mất công bị sư phụ nhìn thấy thì chắc chắn ta sẽ bị phạt.

Người kia giương mắt nhìn Tiểu Hiền nhưng tuyệt nhiên không mở miệng cất tiếng. Tiểu Hiền cảm thấy kì quái. Chả lẽ làm nội quan, không chỉ "cái đó" bị xẻo mà lưỡi cũng bị xẻo nữa sao? Hay tên này bị câm. Số đúng là xui xẻo mà, gặp ai không gặp lại gặp đúng kẻ câm. Nhưng chỉ có chỗ này mới có thể thuận tiện nhất để chiêm ngưỡng dung nhan hoàng đế mà tên chết dẫm vô dụng này cứ đứng đây thì phải làm sao? Tiểu Hiền lại liến thoắng hỏi:

– Ngươi bị... câm nữa sao? Nếu như vậy thì hảo đáng thương a...

Tiểu Hiền tỏ vẻ thông cảm rồi lấy từ trong áo ra lọ kẹo ban sáng, giơ lên trước mặt tên nội quan, cười thích thú trước vẻ mặt lạnh băng của tên nội quan kia.

– Ngươi thích ăn kẹo không? Lọ kẹo này ta cho ngươi đấy. Đừng xem thường. Lọ kẹo này có thể khiến tinh thần ngươi thoải mái này, nhuận tràng này, kích thích ăn uống này, vào cũng tiện mà ra cũng dễ a.

Dúi lọ kẹo vào tay hắn, thấy tên nội quan tỏ vẻ nghi hoặc. Nghi ngờ cũng đúng, tất cả những lợi ích mà Tiểu Hiền ta kể ra đều là... bịa đấy. Haha.

– Tin ta đi, ta đang nghiên cứu về dược liệu mà. Cho ngươi cả chỗ kẹo này nhưng ngươi có thể tránh ra cho ta xem được không?

Tên nội quan gật đầu, đứng tránh một bên cho Tiểu Hiền ngó vào. Tiểu Hiền đứng ép người vào cửa trên một chân cố gắng dướn người ra thêm một chút để nhìn thật rõ hoàng đế. Tên nội quan nhếch môi, dùng chân gạt chân trụ của Tiểu Hiền, khiến tiểu tử ngã xuống, kêu lên một tiếng thảm thiết. Và đương nhiên, tiếng hét của Tiền Hiền đã lọt vào tai mọi người trong sảnh lớn. Ngô Thiên liền lớn giọng nói:

– Ai ở bên ngoài?

Tiểu Hiền thống hận nhìn tên nội quan đang nhếch môi cười khinh bỉ mình. Đồ lấy oán báo ơn, ta bị phạt, ta nhất quyết bỏ thuốc đi ngoài vào đồ ăn của ngươi.

– Là con, Bạch Hiền thưa sư phụ.

– Ngươi...

Ngô Thiên và Diệc Phàm ngạc nhiên, tên tiểu tử này đang làm gì ở đây. Nhưng không thể cho tiểu tử này cáo lui được bởi vì đã mạo phạm đến thánh thượng, sao có thể thoái lui. Ngô Thiên đảo mắt quanh phòng, không thấy bóng dáng thái tử, mới yên tâm mà cho Tiểu Hiền tiến vào.

– Thảo dân, Biện Bạch Hiền bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế– Aaaaa

Chưa kịp hết câu, Tiểu Hiền đã hét lên, ngồi bệt xuống đất khiến mọi người sợ hãi nhìn hắn. Hóa ra đầu gối hắn chảy máu, thấm đỏ hết cả một mảng y phục trắng , khóe môi cũng rướm tí máu, khiến tiểu tử vốn trông nhỏ nhắn, đáng thương nay càng thêm tội nghiệp. Diệc Phàm lo lắng chạy đến đỡ tiểu tử dậy, ôm vào lòng. Nước mắt cứ như thế mà thi nhau chảy xuống. Phác đế thấy tiểu tử này đáng yêu liền mỉm cười, nhíu mày, cất tiếng:

– Ngươi làm sao thành ra cái bộ dạng này? Bị người ta bắt nạt?

– Bẩm hoàng thượng, thảo dân là do bị nội quan của người ức hiếp a.- Tiểu Hiền mếu máo lên tiếng.

– Nội quan? Là nội quan nào, ngươi chỉ cho ta xem.- Phác đế nghiêm giọng đùa, hỏi.

– Là cái tên một thân y phục đen, đứng ngoài cửa, mặt mày lạnh lùng, lại còn bị câm. Cái tên đó nên bị móc thêm mắt cho đỡ gây họa a. Hoàng thượng...

Tiểu Hiền ngày càng khóc lớn tiếng, khiến Phác đế cười lớn. Ngô Thiên bỗng sinh nghi hoặc, liền cất tiếng mắng:

– Hỗn xược, quyền sinh sát cho ngươi định đoạt sao?

– Được, được, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi. Là kẻ nào làm tiểu tử này bị thương, tiến vào đây.

Tên nội quan vẫn đứng ngoài cửa, cũng đã nghe hết câu chuyện, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc tiến vào.

– Là nhi thần, thưa phụ hoàng.

– Thái tử...

Tất cả đều ngạc nhiên, duy chỉ có Tiểu Hiền nãy giờ trong lòng Diệc Phàm vẫn không biết trời đất gì, cất tiếng mắng mỏ:

– Thái tử cái gì, đồ nội quan thối tha, ngươi có thể nói mà còn lừa ta, trả lại ta kẹo đây...

– Hỗn xược, ngươi mạo phạm thái tử đấy, ngươi có biết chưa? Còn không mau tạ tội.

Ngô Thiên đập bàn nghiêm giọng. Cuối cùng cũng không tránh khỏi, là ta cố gắng bảo vệ ngươi, Tiểu Hiền, nhưng là ngươi tự đem mình vào rọ. Ngô Thiên thở dài, đầy lo âu.

-Thái..i thái tử, tên đó là thái tử?

Tiểu Hiền trong lòng Diệc Phàm liền bật dậy, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, chỉ vào người kia.

– Thái tử, ngươi bắt nạt tiểu tử này?

– Khởi bẩm phụ hoàng, là tiểu tử này động chân động tay trước nên nhi thần...

– Xưa nay, ta thấy thái tử chưa từng hứng thú đáp trả điều gì, chả lẽ ngươi lại so đo với một tiểu tử?

– Nhi thần không có, chỉ là thấy tiểu tử này tuy còn nhỏ đã biết lừa lọc người khác, lại còn biết đưa hối lộ cho mệnh quan, là nhi thần thấy nếu không dạy cho y một bài học, ắt hẳn lớn lên là tên tú hoa chẩm đầu (hình ngoài đẹp đẽ còn trong ruột thì thối nát, rác rưởi).

Tiểu Hiền tức giận, đưa mắt về phía thái tử. Dám nói ta như vậy, đừng tưởng ta không hiểu, đồ lừa đảo.

– A, hối lộ? Hắn hối lộ cho ngươi cái gì? Lừa lọc ngươi cái gì?

Phác đế hứng thú hỏi. Phác Xán Liệt liền kể lại đầu đuôi khiến mọi người không khỏi cười lớn, còn Tiểu Hiền mặt đỏ lựng như trái cà chua chín, cúi đầu trong lòng Diệc Phàm.

Hiếm khi thấy Phác đế vui vẻ như vậy, khiến mọi người thở phào giãn chân mày nhẹ nhõm. Lần này đến đây là vì đại sự đăng quang của Thái tử. Phác đế muốn lên Ngô gia trang xem ngày lành tháng tốt, viết chiếu lên ngôi cho thái tử mà mấy hôm nay, đều hết thảy lo lắng.

Còn thái tử vốn đã lạnh lùng, làm việc luôn thẳng tay, lãnh khốc khiến cho nhiều mệnh quan triều đình hết thảy lo lắng về mão quan trên đầu thậm chí ngay cả đầu rơi lúc nào không hay. Thế nên trong cung một màu ảm đạm trải dài ngày càng đậm từ sau ngày hoàng hậu, mẫu thân của thái tử, bị ám sát mà qua đời khi thái tử được mười tuổi. Tính qua tính lại như vậy cũng đã chín năm trôi qua. Thái tử ngày càng thêm đáng sợ.

– Tiểu tử, ngươi chỉ vì muốn xem dung nhan trẫm nên hối lộ lọ kẹo sao? Chả lẽ ta giống như con hổ ở gánh xiếc rong ngoài đường, diễn trò lạ cho ngươi xem sao?

Phác đế cười lớn.

– Thảo dân... không dám, chỉ là... chỉ là tò mò thôi ạ. Nhưng, hoàng thượng, thảo dân xuống núi xem hổ cũng không mất tiền, nhưng vì chỉ muốn được nhìn thấy người mà bị mất lọ kẹo, sao có thể giống nhau?

– Ý ngươi là ta hơn loài thú trong gánh xiếc sao?

– Hổ là chúa sơn lâm, tất cả đều sợ nó, khiến nó trở nên cô độc, mọi người chỉ e sợ nó, không yêu quý mà cũng không thuần phục nó. Tuy nói hổ trong gánh xiếc bị mất đi chút ít vẻ uy phong, nhưng mọi người vẫn e dè, sợ sệt, không ai dám lại gần. Nhưng nó lại khiến mọi người lại yêu mến, thương yêu vì nó có thể mang lại hạnh phúc, vui vẻ cho mọi người.

Bạch Hiền được thế nói tiếp:

– Chẳng phải, làm hoàng đế cũng phải nhu – cương song hành hay sao? Cũng giống như con hổ bị gánh xiếc cai quản, bậc đế vương cũng bị nhiều gièm pha phía triều thần, không thể một mình quyết định, chỉ cần không mất quyền uy của một bậc đế vương và cũng phải biết cách khiến cho lòng dân luôn thoải mái, tinh thần phấn chấn chẳng phải là thành công lớn nhất của một bậc đế vương hay sao?

– Đối đáp hay lắm, rất biết cách lựa lời. Ngô minh chủ, đệ tử này của ngươi ta rất vừa ý. Đợi lớn lên một chút nữa, bên cạnh thái tử sẽ làm nên đại sự. Thái tử, ngươi cần phải học hỏi nhiều.

– Hoàng thượng quá khen, thật ra đồ đệ này của thần do từ bé yếu ớt, không được học võ công nên thần chỉ có thể cho y đọc sách, học dược, biết một chút ít lại múa rìu qua mắt thợ như vậy. Vi thần cảm thấy thật hổ thẹn.

Ngô Thiên trong bụng đã rộn rạo không yên. Tiểu Hiền tư chất thông mình, chỉ có điều hôm nay lại thể hiện không đúng lúc thế này. Hoàng thượng để ý không đáng lo ngại, chỉ lo... Ngô Thiên ngước mắt thái tử, chợt thấy ánh mắt thái tử vốn lãnh đạm lại toát ra một tia thích thú.

Không ổn, phải đưa tiểu tử này rời khỏi đây. Nhất định, không thể gieo họa thêm nữa.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cb