MNTN

Mãn Nguyệt Tình Nhân

1.1

Đêm khuya th

n th

c, gió thu th

i m

nh t

ng đ

t t

ng đ

t, thanh âm xuy ph

t gi

ng ra như khóc âm thê lương c

a con ngư

i, quanh qu

n

trong sân, u

n lư

n không ng

ng.

Tri

u Thiên Luân đè nén ti

ế

ng khóc xu

ng, trong c

h

ng phát

ra thanh âm như d

ã thú b

thương, khóc âm kia như ngư

i b

phá nát tâm ph

ế

.

“T

phu, huynh đ

ng khóc, không c

n quá thương tâm, t

phu….”

Tôn Du

n Th

n mư

i b

n tu

i, con ngư

i nh

bé t

a như ch

m

i mư

i m

t, mư

i hai tu

i đ

u mà thôi, h

n ôm l

y thân th

c

a Tri

u Thiên Luân khóc đ

ế

n run r

y, Tri

u Thiên Luân t

a như hoàn toàn ch

ế

t l

ng, trên m

t tràn đ

y nư

c m

t, thanh âm khóc c

a y ách l

i, tuy

t v

ng tan nát cõi lòng.

T

t

c

a Tôn Du

n Th

n , là Tôn Như M

ng, sau khi cha m

qua đ

i, v

t v

mang theo đ

đ

đi t

i ph

c

n xin vào Tri

u gia giàu có n

i danh làm th

khéo, t

t

t

i trù phòng giúp đ

, Tôn Du

n Th

n an v

m

t góc trong phòng b

ế

p, thân th

i tu

i vì suy dinh d

ư

ng mà tho

t nhìn gi

ng như hài đ

ng b

y, tám tu

i.

T

đ

t

i nơi đây ch

c

u

m no, không ng

Tôn Như M

ng l

i đư

c thi

ế

u gia Tri

u gia là Tri

u Thiên Luân coi tr

ng, cha m

Tri

u Thiên Luân đ

ã qua đ

i, không đ

ý thân nhân ph

n đ

i, mu

n k

ế

t hôn cùng Tôn Như M

ng.

Bao nhiêu ngư

i khuyên y thú nàng làm thi

ế

p là đư

c r

i, chính thê ph

i ch

n ti

u thư nhà giàu môn đăng h

đ

i, nhưng Tri

u Thiên Luân m

t m

c không đ

ý t

i.

Y cư

i Tôn Như M

ng, trong lòng Tôn Nh

ư M

ng cũng run s

, nàng bi

ế

t thân ph

n c

a mình không x

ng thành thân v

i đ

i thi

ế

u gia, thân nhân c

a Tri

u gia sau lưng

nói r

t nhi

u đi

u khó nghe cùng chanh chua.

Nàng nghe đư

c nhưng đành b

t l

c nu

t nư

c m

t vào trong b

ng, ch

có th

càng thêm răn d

y đ

đ

c

a chính mình, hy v

ng h

n luôn tuân th

quy c

c

a Tri

u gia, không làm gì sai l

m đ

ngư

i ta có th

nói huyên thuyên.

Sau khi Tôn Như M

ng h

sinh đư

c ti

u hài t

, thân th

nhanh chóng chuy

n bi

ế

n x

u, th

a d

p thân mình nàng đi

u dư

ng không t

t lên đư

c, thân nhân c

a Tri

u gia l

i b

t đ

u đâm th

c vào, khuyên Tri

u Thiên Luân nên thú thi

ế

p đ

chi

ế

u c

thân th

chính mình, b

ng không l

y thân th

không kho

c

a Tôn Như M

ng , b

n thân mình còn ch

ưa t

chi

ế

u c

đư

c, đ

ng nói là chi

ế

u c

phu quân c

a chính mình.

Tri

u Thiên Luân l

a gi

n b

ng b

ng, hung hăng m

ng nh

ng thân nhân nhàm chán này, không th

ng

ngay c

Tôn Như M

ng cũng rưng rưng hai m

t đ

i v

i y nói như th

ế

, y t

c gi

n b

đi ra ngoài, ngày hôm sau Tôn Như M

ng li

n qua đ

i.

Cũng vì th

ế

mà trong lòng Tri

u Thiên Luân áy náy vô cùng, ngay trong l

tang c

a Tôn Như M

ng, y bi th

ng quá ch

ng, r

t cu

c không th

nh

n n

i mà khóc đi ra.

“T

phu, huynh đ

ng khóc, đ

ng khóc.”

Rõ ràng chính mình cũng khóc đ

ế

n không thành ti

ế

ng, nhưng Tôn Du

n Th

n v

n ôm l

y Tri

u Thiên Luân ra s

c an

i y, t

phu đ

i v

i h

n t

t l

m, h

n bi

ế

t n

ế

u không có t

phu m

t lòng b

o h

t

đ

b

n h

, có l

b

n h

đã s

m không th

s

ng

Tri

u gia.

“Du

n Th

n, t

t

đ

đã b

ta l

i m

t mình mà đi r

i ….” Tri

u Thiên Luân bi th

ng run gi

ng khóc, y căn b

n là khó nén bi thương.

Có l

thân nhân c

a Tri

u gia không ai có th

nghĩ đ

ế

n Tri

u Thiên Luân đ

i v

i cái ch

ế

t c

a Tôn Như M

ng thương tâm như v

y, ngày đưa tang, cho dù nh

ng ngư

i đó không thích Tôn Như M

ng như th

ế

nào cũng đ

ế

n đưa ti

n.

Sau khi đã nh

p m

, m

i ngư

i đ

u t

tr

v

, Tri

u Thiên Luân khó nh

n đư

c bi thương, y cùng Tôn Như M

ng là th

t tâm yêu nhau, sinh ly t

bi

t là kh

hình l

n nh

t, y khóc đ

ế

n trư

c m

t đ

u mơ h

, ch

c

m th

y th

ng kh

c

n ch

a trong lòng, không sao có th

phát ti

ế

t h

ế

t ra.

“T

phu, huynh không c

n đau kh

, không c

n thương tâm…”

Tôn Du

n Th

n mư

i b

n tu

i, văn t

th

p ph

n ít

i, dù có mu

n an

i nhi

u hơn, cũng ch

bi

ế

t l

p đi l

p l

i m

y câu nói đó, nhưng nhi

t đ

cơ th

c

a h

n xuyên th

u qua b

vai, truy

n đ

ế

n trên lưng kiên c

c

a Tri

u Thiên Luân.

“Du

n Th

n. . . . . .”

Đang trong tình c

nh t

i bi thương, khát c

u chính là m

t tia

m áp, Tri

u Thiên Luân đem Tôn Du

n Th

n kéo vào trong lòng ng

c, hai ngư

i cùng an

i l

n nhau, nư

c m

t l

i ch

y càng nhi

u hơn, ngư

i ch

ế

t đi, đ

i v

i b

n h

mà nói đ

u là ngư

i không th

thay th

ế

đư

c.

“T

phu, không c

n đau kh

, không c

n bi thương, t

t

s

không hy v

ng huynh như v

y đâu.”

V

v

nhè nh

s

i tóc c

a Tri

u Thiên Luân, thanh âm c

a Tôn Du

n Th

n run r

y, ngón tay l

nh l

o c

a h

n x

t qua trên trán c

a Tri

u Thiên Luân, xu

ng hai gò má, lau

đi nư

c m

t cho y, t

i cái c

m kiên ngh

, sau đó h

n ôn nhu hư

ng lên đôi m

t bi thương đ

t lên đó m

t n

hôn.

Ai cũng không bi

ế

t là ai đ

ã b

t đ

u trư

c, có l

là quá m

c tuy

t v

ng cùng th

ng kh

, Tri

u Thiên Luân vươn tay, dùng s

c ôm đ

thê có vài ph

n r

t gi

ng thê t

đã ch

ế

t.

Hai ngư

i t

chi s

so

ng cu

ng lo

n, ánh trăng d

n d

n

n vào t

ng mây, gi

ng như quan h

không ngư

i ch

p nh

n này, ngay c

nó cũng không mu

n nhìn.

*********

“Đ

năm nay mư

i tám tu

i, Du

n Th

n.”

“Đúng v

y, t

phu.”

“Đây là

quà t

phu ch

n cho đ

.”

Đ

t lên bàn m

t chi

ế

c h

p g

nh

, Tôn Du

n Th

n m

ra xem, đó là m

t kh

ng

c b

i, màu c

c thanh, nhưng ánh sáng di

u nhân, tho

t nhìn li

n bi

ế

t đó là m

t kh

i ng

c t

t.

H

n nói l

i c

m ơn r

i nh

n l

y,

Tri

u gia nhi

u năm như th

ế

, b

t lu

n Tri

u gia cho h

n cái gì, dù t

t hay x

u, h

n v

n nói l

i c

m ơn và nh

n l

y, đi

u này đ

ã bi

ế

n thành m

t lo

i thói quen.

“T

phu, cám ơn huynh.”

Tôn Du

n Th

n đã m

ư

i tám tu

i, t

t

c

a h

n ch

ế

t đã b

n năm, nh

ng thân nhân không có lương tâm c

a Tri

u gia còn khuyên Tri

u Thiên Luân đu

i h

n ra ngoài, dù sao h

n cùng Tri

u gia v

a không cùng h

, cũng không có quan h

tr

ng y

ế

u gì, cho dù h

n là c

u c

a Tri

u Lí năm tu

i, v

n là ngo

i nhân.

Nhưng Tri

u Thiên Luân v

n lưu l

i Tôn Du

n Th

n, y chư

a tái n

p thi

ế

p, đem toàn b

tâm l

c dùng đ

chi

ế

u c

ti

u hài t

c

a mình, còn v

i Tôn Du

n Th

n, y càng thêm yêu thương.

Khi Tôn Du

n Th

n mư

i b

n tu

i, Tri

u Ngày Luân th

y h

n nh

g

y, b

ra s

ti

n l

n m

i danh y đ

ế

n chu

n b

nh, sau đó thư

ng dùng dư

c quý đ

t

m b

thân th

c

a h

n. Nên đ

ế

n khi Tôn Du

n Th

n mư

i lăm tu

i, dáng ngư

i b

t đ

u cao lên, di

n m

o cũng b

i vì đi

u dư

ng t

t mà tr

nên th

p ph

n thanh tú, l

i tr

ng l

i m

m, g

n đây l

i đ

p như đoá hoa, chính là xinh đ

p c

a h

n luôn c

t gi

u m

t tia âm u cùng ưu s

u.

“Món cá này ăn r

t ngon, sao đ

l

i không ăn? Đ

không ph

i t

trư

c đ

ế

n nay r

t thích ăn cá sao?”

Tri

u Thiên Luân g

p m

t kh

i cá th

t l

n b

vào trong bát c

a Tôn Du

n Th

n, còn thay h

n xem có xương cá dính

trong không, b

dáng vô cùng ôn nhu c

n th

n, n

ế

u có ngư

i không bi

ế

t, còn t

ư

ng r

ng y đang đ

i đãi v

i đ

đ

ru

t c

a mình.

“Món cá này th

t s

ăn ngon l

m, t

phu, huynh cũng ăn nhi

u m

t chút.”

Tôn Du

n Th

n cũng thay Tri

u Thiên Luân g

p m

t kh

i th

t bò, y nói ‘t

ơn’, v

ì giúp Tôn Du

n Th

n đi

u dư

ng thân th

, nh

ng năm g

n đây Tri

u Thiên Luân đ

c bi

t chú ý đ

ế

n

m th

c c

a Tôn Du

n Th

n.

Sau khi Tôn Du

n Th

n ăn xong, đem chi

ế

c đũa đ

t lên bàn. H

n sâu kín nói m

t câu, “Đêm nay trăng tr

òn nh

.”

Tri

u Thiên Luân

nghe đư

c cũng d

ng chi

ế

c đũa, “Ân, trăng tròn.”

“Đ

v

phòng tr

ư

c.”

Tôn Du

n Th

n nh

gi

ng nói, trăng tròn đ

i v

i h

n mà nói là ký

c t

i ác v

a ng

t ngào v

a đau đ

n, là lo

i bí m

t trong lúc đó gi

a h

n và t

phu không th

cho ai bi

ế

t.

Sau khi h

n r

a m

t ch

i đ

u, đem ánh n

ế

n trong phòng th

i t

t, n

m lên giư

ng, cũng không đi vào gi

c ng

, bóng đêm đen s

m bao trùm, c

a nh

nhàng b

đ

y ra, Tôn Du

n Th

n không đ

ng d

y, cũng không lên ti

ế

ng h

i, đã s

m bi

ế

t ngư

i vào là ai.

Tri

u Thiên Luân c

i gi

y, kinh th

kinh cư

c lên giư

ng, v

a lên giư

ng xong, Tôn Du

n Th

n đã đem y ôm l

y, qu

n áo d

n d

n đư

c c

i b

, trong bóng đêm ch

có th

l

y tay s

so

ng, thân th

hai ngư

i mau chóng k

ế

t h

p.

Theo t

ngày đưa tang Tôn Như M

ng, b

n h

li

n bi

ế

n thành quan h

như v

y, không gi

ng phu thê, cũng không ph

i tình nhân, m

i khi trăng tròn đ

ế

n, Tri

u Thiên Luân m

i có th

vào trong phòng c

a h

n đ

qua m

t đêm.

Th

t gi

ng như là d

c v

ng nam nhân ph

i m

t tháng m

t l

n phun ra t

n tr

c

a mình, quan h

t lén lút, t

a như b

n h

không th

th

y đư

c ánh sáng trong tương lai.

Khi Tri

u Thiên Luân làm chuy

n này, t

a như con ngư

i bình th

ư

ng c

a y, quy c

, chưa t

ng có m

t chút mãnh li

t cùng nóng b

ng, ch

là n

a ngư

i dư

i ho

t đ

ng ti

ế

t ra d

ch t

n tr

trong m

t tháng. Tôn Du

n Th

n ôm ch

t nam t

trên ngư

i đang rong đu

i, có khi lo

i quan h

này làm cho Tôn Du

n Th

n c

m th

y th

ng kh

, h

n bi

ế

t t

phu đang thương h

i h

n, đ

i v

i h

n không h

có b

t c

tình c

m gì.

N

ế

u như ngay c

lo

i quan h

này cũng bi

ế

t m

t, Tôn Du

n Th

n bi

ế

t chính mình nh

t đ

nh không th

s

ng n

i, t

phu là sinh m

nh c

a h

n, là ngư

i t

i tr

ng y

ế

u, n

ế

u ánh m

t quan tâm c

a y không còn l

ưu luy

ế

n trên ngư

i mình, h

n bi

ế

t chính mình nh

t đ

nh s

th

ng kh

đ

ế

n ch

ế

t.

N

ế

u đ

cho hàng xóm láng gi

ng bình lu

n v

con ngư

i Tri

u Thiên Luân, phong bình c

a Tri

u Thiên Luân xác đ

nh v

ng ch

c không kém. B

d

ng c

a y tu

n tú, trong ánh m

t thư

ng đ

l

ra s

thành kh

n, tuy r

ng trong nhà giàu có, nhưng cho t

i bây gi

chưa t

ng kiêu căng, h

ng hách, y th

p ph

n c

n ki

m, cũng th

c hi

ế

u thu

n, cho dù song thân m

t đã lâu, hàng năm t

i ti

ế

t thanh minh, y v

n như cũ tư

ng ni

m công ơn dư

ng d

c chi ân c

a song thân.

Y qu

n lý c

a c

i cha m

đ

l

i r

t t

t, còn làm cho nó t

ăng thêm, c

a hàng m

t ti

n trong nhà m

i năm m

i siêu vi

t, chuy

n này đ

u là do y th

p ph

n c

n lao.

Trư

c kia vì thân th

c

a Tôn Như M

ng, y ra s

m v

s

m, hi

n nay vì Tôn Du

n Th

n cùng đ

a con Tri

u Lí, y v

n như cũ duy tr

ì cu

c s

ng h

ng ngày như v

y.

Thân nhân Tri

u gia đ

i v

i Tôn Du

n Th

n

Tri

u gia ăn cơm tr

ng r

t b

t mãn, nh

ưng Tôn Du

n Th

n th

p ph

n chi

ế

u c

ngo

i sanh Tri

u Lí, mà Tri

u Thương cũng th

c yêu c

u, xem

phân thư

ng Tri

u ThiênLuân đ

i v

i con trai đ

c nh

t, hơn n

a Tôn Du

n Th

n sinh ho

t t

i Tri

u gia t

a như cái bóng, h

n không xa c

u cu

c s

ng v

t ch

t, vì th

ế

thân nhân Tri

u gia đ

i v

i h

n nhàn tho

i gi

m b

t đi m

t ít.

N

ế

u không ph

i Tri

u Thiên Luân vì thân th

h

n, ra l

nh h

nhân đ

c bi

t chú ý đ

ế

n dư

c thi

n c

a h

n, có l

Tôn Du

n Th

n căn b

n không dám yêu c

u th

c ăn cho mình. H

n tuân th

theo l

i nói c

a t

t

đã m

t c

a mình, không dám

Tri

u gia yêu c

u cái gì, ch

c

n Tri

u gia cho li

n nh

n, đ

tránh khi

ế

n cho ngư

i khác l

i ra ti

ế

ng vào.

Cho nên qu

n áo c

a Tri

u Lí luôn m

i, bù l

i cho Tôn Du

n Th

n thì cũ k

nhi

u năm, Tri

u Thiên Luân c

u th

không chú ý t

i này đó, y ch

chú ý đ

ế

n thân th

c

a Tôn Du

n Th

n. Có l

vì Tôn Nh

ư M

ng đo

n m

nh mà ch

ế

t, cho nên Tri

u Thiên Luân đ

i v

i thân th

Tôn Du

n Th

n càng thêm chú ý, nh

ưng là

tr

b

cái này ra, y đ

i v

i m

i th

c

a Tôn Du

n Th

n s

không có đ

ý nh

ư v

y.

Tôn Du

n Th

n mư

i tám tu

i, l

i ra ti

ế

ng vào

Tri

u gia b

t đ

u nhi

u hơn, nói Tôn Du

n Th

n đã m

ư

i tám, đã tr

ư

ng thành, Tri

u Thiên Luân ch

là t

phu c

a h

n mà thôi, có sao nói v

y, y đem Tôn Du

n Th

n nuôi n

ng l

n lên, cũng coi như đ

ã h

ế

t trách nhi

m v

i t

t

đã ch

ế

t c

a h

n, h

n không nên v

n

l

i Tri

u gia, dù sao t

t

h

n cũng qua đ

i đã lâu, h

n còn mu

n

l

i Tri

u gia giàu có trong bao lâu n

a.

Nhàn tho

i càng nói càng nhi

u, Tri

u Lí còn nh

, Tri

u Thiên Luân t

t nhiên ph

i thú lão bà đ

chi

ế

u c

chính mình cùng ti

u hài t

, nhưng Tôn Du

n Th

n không ph

i ngư

i Tri

u gia, s

ng

Tri

u gia, tân nương đó cũng không bi

ế

t nên xưng hô v

i h

n như th

ế

nào, ch

ng ph

i quá quái d

.

Hu

ng chi trong nhà dư

ng m

t nam nhân tr

tu

i, l

i không ph

i ngư

i Tri

u gia, Tri

u Thiên Luân l

i đi s

m v

mu

n, n

ế

u Tôn Du

n Th

n cô nam này cùng tân nương

chung, lâu ngày sinh tình, ch

ng ph

i là càng lo

n hơn.

Dù có b

t lu

n l

i đ

n kỳ quái gì

đư

c truy

n ra ngoài, v

n có r

t nhi

u ngư

i hư

ng Tri

u Thiên Luân gi

i thi

u cô nương, r

t nhi

u bà m

i l

i đ

p phá cánh c

a Tri

u gia.

Tuy r

ng ti

ế

n Tri

u gia làm k

ế

th

t, nhưng Tri

u Thiên Luân là ngư

i t

t, l

i có ti

n tài, ngư

i l

i trông ch

ng ch

c, không gi

ng v

i các hoa hoa công t

có ti

n khác, g

cho y, c

đ

i không lo ăn u

ng, l

i không s

y ăn chơi đàng đi

ế

m, có ai l

i không thích?

Nhưng Tri

u Thiên Luân đ

u l

y m

t câu “không quên đư

c Như M

ng”, m

c k

ti

u thư, cô nương xinh đ

p, y đ

u không xem vào trong m

t, trong lòng y v

n ch

yêu Tôn Như M

ng, nương t

đã ch

ế

t.

1.2

Hôm nay, Tri

u Thiên Luân th

a d

p ti

ế

t Thanh Minh, d

y th

t s

m, y mang theo Tri

u Lí cùng Tôn Du

n Th

n đ

ế

n ph

n m

c

a Tri

u gia đ

t

ế

bái, sau khi bái xong song thân, m

i n

m tay Tri

u Lí đ

ế

n trư

c m

c

a Tôn Như M

ng.

Ánh m

t y nhìn m

bi thương, m

t câu cũng không nói, Tôn Du

n Th

n đ

ng

m

t bên b

i y, cũng c

m đ

ng lây bi thương c

a y, b

n năm … cho dù t

t

đã m

t b

n năm, Tri

u Thiên Luân đ

i v

i nàng v

n thâm tình nh

ư cũ khó quên.

Dù sao Tri

u Lí cũng là đ

a nh

, đ

ng quá lâu nó s

c

m th

y nhàm chán, b

t đ

u mu

n đi l

i, Tôn Du

n Th

n ôm l

y nó, nh

gi

ng báo cho Tri

u Thiên Luân bi

ế

t: “Lí Nhi c

m th

y nhàm chán, đ

d

n nó đi lanh quanh m

t chút.”

“Ân, đ

đi đi.”

Nhìn Tri

u Thiên Luân bi

u tình th

ơ, Tôn Du

n Th

n bi

ế

t, tr

b

t

t

ra, ai cũng không có th

làm cho t

phu vui v

lên đư

c, h

n im l

ng n

m bàn tay nho nh

c

a Tri

u Lí, b

n h

đi đ

ế

n m

t nơi khác có ti

u vư

n n

đ

y hoa d

i đ

du ngo

n.

H

n bi

ế

t Tri

u Thiên Luân s

trư

c m

t

t

ngh

ngơi m

t h

i lâu, m

i có th

cam nguy

n v

i v

m

t cô đơn đi v

nhà.

M

t lát sau, đã d

n d

n đ

ế

n gi

a trưa, Tôn Du

n Th

n nói v

i Tri

u Lí: “Lí Nhi, chúng ta đi tìm cha c

a con nha.”

“Đư

c.”

Tri

u Lí

tro

ng này chơi r

t vui v

, dù sao nó cũng là còn quá nh

, tang m

u bi thương cũng s

không

nh hư

ng t

i nó, nó ch

c

m th

y ti

ế

t Thanh Minh là ngày lành, ph

thân cùng c

u s

d

n nó đi ra ngoài chơi.

Tôn Du

n Th

n mang theo Tri

u Lí v

t

i trư

c m

Tôn Như M

ng, b

t quá không có như năm r

i nhìn th

y Tri

u Thiên Luân bi thương đ

ế

n

rũ không thôi. Tôn Du

n Th

n nhìn chung quanh đ

tìm, ch

có th

th

y

nơi r

t xa có ngư

i đang đ

ng, nhưng v

ì quá xa, h

n không th

th

y rõ ng

ư

i kia là ai.

Tôn Du

n Th

n có đi

m s

t ru

t, Tri

u Thiên Luân không có kh

năng s

r

i đi m

, n

ế

u y có th

r

i đi m

, cũng là b

i vì đã x

y ra chuy

n phi thư

ng tr

ng đ

i, b

ng hi

u bi

ế

t c

a h

n đ

i v

i y, y tuy

t đ

i không vô duyên vô c

r

i đi nơi này.

“Lí nhi, chúng ta mau mau đi tìm ph

thân c

a con, c

u ôm con.”

H

n b

ế

Tri

u Lí lên, v

i vàng hư

ng nơi có ngư

i đi đ

ế

n, h

i thăm vài ngư

i, tìm thi

t nhi

u nơi nhưng cũng không th

y Tri

u Thiên Luân, có ngư

i nói y đi v

ng trong thành, Tôn Du

n Th

n li

n mang theo Tri

u Lí hư

ng trong

thành đi t

ìm.

G

n gi

a trưa, hơn n

a v

n ôm Tri

u Lí b

n tu

i không buông, đ

u h

n ch

y đ

y m

hôi, cu

i cùng

khách đi

ế

m trong thành tìm

đư

c Tri

u Thiên Luân, Tri

u Thiên Luân đ

ng

bên c

nh khách đi

ế

m, t

a như b

trúng tà, đ

ng yên b

t đ

ng.

Tôn Du

n Th

n v

n mu

n g

i y, nhưng b

ng nhiên thanh âm ngh

n

trong c

h

ng, m

t câu cũng phát không ra, h

n th

y đư

c Tri

u Thiên Luân cùng ngày xưa hoàn toàn b

t đ

ng, th

m chí h

n không th

nh

n ra Tri

u Thiên Luân đang đ

ng trư

c m

t.

Ánh m

t th

ơ m

y năm nay c

a Tri

u Thiên Luân hi

n gi

b

ng b

ng sáng lên, nét m

t c

a y hoàn toàn to

sáng, Tôn Du

n Th

n chưa bao gi

th

y qua lo

i ánh m

t cơ khát sáng lên này c

a y. Gi

ng như y là ngư

i khát nư

c đ

ế

n s

p ch

ế

t, phía trư

c y chính là m

t dòng su

i thơm ng

t, ho

c là m

ng đ

p c

đ

i y tha thi

ế

t ư

c mơ nh

t đang ngay t

i trư

c m

t.

H

n theo ánh m

t đăm đăm to

sáng c

a Tri

u Thiên Luân nhìn l

i, m

t cô nương m

c qu

n áo màu ph

n h

ng đang đ

ng

nơi đó, đang cùng t

ỳ n

bên c

nh nói chuy

n, thân hình nàng nh

nh

n xinh đ

p, ngay c

ch

nhìn đ

ế

n n

a m

t, cũng bi

ế

t nàng nh

t đ

nh là tuy

t s

c giai nhân.

Tâm c

a Tôn Du

n Th

n t

c thì l

nh đi hơn phân n

a, h

n không nói chuy

n, Tri

u Lí làm sao hi

u đư

c tâm s

c

a ngư

i l

n, nó hét l

n: “Ph

thân, ngài đang làm g

ì v

y?”

Tri

u Thiên Luân b

kêu m

t ti

ế

ng như th

ế

, cu

i cùng hoàn h

n đư

c hơn m

t phân n

a, trên m

t y mang theo nét m

ng như điên, ba bư

c cũng thành hai bư

c ch

y t

i lôi kéo tay c

a Tôn Du

n Th

n, thanh âm c

a y hàm ch

a sung sư

ng thiên đ

i, căn b

n là che d

u không đư

c y đang vui sư

ng vô cùng.

“Đ

nhìn th

y không? Du

n Th

n, đ

nhìn th

y không? Đây nh

t đ

nh là ý t

c

a t

t

đ

, huynh

trư

c m

c

a t

t

đ

nhìn th

y nàng, đây nh

t đ

nh là ý t

c

a t

t

đ

.”

Tôn Du

n Th

n trong lòng bàn tay l

nh như

băng, b

i vì thanh âm c

a Tri

u Thiên Luân quá m

c huyên náo, d

n t

i cô nương

nơi xa không bi

ế

t nguyên c

gì quay đ

u l

i thoáng nhìn.

Tôn Du

n Th

n ngây d

i, b

d

ng c

a cô nương kia cùng Tôn Như M

ng gi

ng nhau đ

ế

n b

y ph

n, nhưng s

c đ

p thì so v

i T

ôn Như M

ng hơn g

p b

i. Nhưng h

n bi

ế

t, m

c k

đ

i phương so v

i t

t

c

a mình x

u hay đ

p, ch

c

n nàng l

n lên gi

ng Tôn Như M

ng, thì Tri

u Thiên Luân s

mu

n n

nhân đó, đây cũng là nguyên nhân v

ì sao Tri

u Thiên Luân như si như tu

ý, vui s

ư

ng điên c

u

ng.

Tri

u Thiên Luân v

nhà, ngày hôm sau mu

n bà m

i tích c

c đi tìm v

ti

u thư kia là ngư

i nhà nào, th

ế

m

i bi

ế

t đ

i phương là ti

u thư h

Vương, nàng đi theo cha m

đ

ế

n nhà thúc thúc chơi, nhà nàng cũng không b

n cùng, cũng đư

c coi như thư hương th

ế

gia, tuy Tri

u Thiên Luân có ti

n, nhưng đ

i phương v

a nghe n

nhi ph

i l

p gia đình làm k

ế

th

t, li

n l

p t

c c

tuy

t.

Tri

u Thiên Luân m

i ngày đ

ng ng

i không yên, ch

đ

i tin t

c c

a bà m

i, m

c cho bà m

i l

i h

i bao nhiêu, đ

u không th

lay đ

ng

đư

c ngư

i Vương gia, b

n h

nói đư

c r

t rõ ràng, nhà h

là dòng dõi th

ư hương, ngay c

n

ế

u nàng l

y ch

ng không ph

i làm quan, cũng tuy

t đ

i không có chuy

n nàng s

làm k

ế

th

t, l

i nói khó nghe: hơn n

a n

nhi c

a b

n h

có r

t nhi

u quan l

n quy

n cao ch

c tr

ng đ

ý.

Tri

u Thiên Luân chu

n b

đ

i l

, m

i ngày đi đ

ế

n vương gia, nguyên b

n di

n m

o y tu

n tú, ngư

i l

i thành kh

n thành th

t, tr

i qua chia s

tâm tư, hai l

ão V

ương gia có

n tư

ng v

y r

t t

t, chính là vi

c k

ế

t thân v

n ch

m ch

p không th

đáp

ng.

Đêm trăng tr

òn, Tôn Du

n Th

n đ

i

trong phòng, m

t đêm không th

ng

say, Tri

u Thiên Luân v

n đ

i

Vương gia, không có tr

v

, t

i h

ng đông ngày hôm sau, Tri

u Thiên Luân v

i th

n tình s

c m

t vui m

ng tr

v

.

Tôn Du

n Th

n

đ

i s

nh giúp Tri

u Lí m

c qu

n áo

m, Tri

u Thiên Luân húc đ

u vào đ

ã nói hôn s

có th

có hi v

ng, y quá m

c vui v

, hoàn toàn không chú ý t

i s

c m

t

m tr

m c

a Tôn Du

n Th

n. Cõi lòng h

n tan nát, nhưng v

n c

g

ng n

ra v

m

t cư

i vui, nói: “Chúc m

ng huynh, t

phu.”

“Lí Nhi, con s

p có tân nương thương con r

i, con cao h

ng không?”

Tri

u Lí không hi

u l

m l

i nói c

a Tri

u Thiên Luân, nhưng ch

c

n th

y cha mình vui v

, nó cũng s

vui v

, nó cũng g

t đ

u cao h

ng, Tri

u Thiên Luân cư

i ha ha, ôm ti

u hài t

c

a chính mình.

T

n Du

n Th

n tĩnh m

ch đ

ng

m

t bên, c

g

ng gi

b

i cư

i, m

m cư

i c

a h

n

n ch

a s

u kh

, chính là không ai bi

ế

t đư

c, đương nhiên h

n cũng không th

nói ra tâm s

c

a mình, càng không mu

n gây phi

n ph

c cho Tri

u Thiên Luân, hu

ng chi lo

i tâm s

không ai ch

p nh

n này, h

n làm sao có th

nói ra.

“Quét tư

c s

ch s

m

t chút, tái lau chùi s

ch s

m

t chút, trong nhà nh

t đ

nh m

i nơi đ

u ph

i s

ch s

.”

Ti

u thư cùng cha m

Vương gia mu

n t

i Tri

u gia làm khách, Tri

u Thiên Luân r

t b

n r

n, e s

có chi ti

ế

t nh

gì x

y ra, tôi t

i trong nhà cũng v

i v

i vàng vàng, không dám hơi có ch

m tr

.

Ai cũng đ

u bi

ế

t trong b

n năm qua, Tri

u Thiên Luân luôn tư

ng ni

m vong thê, chưa bao gi

có ý ni

m thành thân trong đ

u, mà v

ti

u thư Vương gi

a này là g

n đây Tri

u Thiên Luân hao h

ế

t tâm tư theo đu

i.

Tri

u gia cũng nên có m

t v

tân n

ch

nhân, m

i ngư

i cũng vui v

thay cho ch

nhân mu

n thành th

n, vì b

n năm qua ai cũng chưa th

y qua đư

c s

c m

t Tri

u Thiên Luân có th

vui m

ng cao h

ng đ

ế

n như v

y. Trư

c kia y t

a như ngư

i đã ch

ế

t, hi

n t

i Vương ti

u thư v

a xu

t hi

n, tâm c

a y cũng như v

a s

ng l

i.

Tri

u Lí m

c b

qu

n áo m

i, vui v

đi theo c

u, Tôn Du

n Th

n cũng đ

ng th

r

a s

ch hoa viên, chà lau cái bàn

đ

i s

nh, m

t bên chi

ế

u c

Tri

u Lí.

Hai lão V

ương gia cùng Vương ti

u thư t

i r

i, Tri

u gia l

p t

c dâng lên lo

i trà thơm t

t nh

t mà m

y ngày trư

c đây m

i mua, Tri

u Thiên Luân ng

i

đ

i s

nh ti

ế

p khách nhân, m

c đích ch

y

ế

u c

a ngày hôm nay chính là Vương gia mu

n g

p Tri

u Lí.

Hai lão V

ương gia s

n

nhi c

a b

n h

nh

p môn làm k

ế

th

t, v

n nh

t g

p ph

i đ

a nh

khó d

y, n

ế

u như th

ế

s

không c

n lây dính phi

n toái này, Tri

u Thiên Luân cùng hai lão nhàn tho

i vi

c nhà m

t h

i, ra l

nh cho tôi t

đi mang Tri

u Lí đ

ế

n.

“A hai, đi mang ti

u thi

ế

u gia lên.”

A Hai là tôi t

làm

Tri

u gia đã nhi

u năm, gã đ

i v

i Tri

u gia th

p ph

n r

t quen, Tri

u Thiên Luân g

i m

t ti

ế

ng, gã l

p t

c đi g

i Tôn Du

n Th

n mang Tri

u Lí lên phòng khách.

Tri

u Lí là đ

a nh

không có nương, Tri

u Thiên Luân càng thêm đau nó, nó đư

c nuông chi

u t

bé, th

y nhi

u ngư

i xa l

như th

ế

, b

ng nhiên tr

nên s

hãi, có ch

ế

t cũng dính ch

t trong lòng ng

c c

a Tôn Du

n Th

n không ch

u đi ra.

M

c k

Tri

u Thiên Luân kêu bao nhiêu ti

ế

ng, nó cũng không ch

u đi ra, Tri

u Thiên Luân sao bi

ế

t đư

c vào th

i khác quan tr

ng này, ti

u hài t

c

a y l

i tr

ch

ng, s

c m

t y thoáng tr

nên khó coi.

Tôn Du

n Th

n cũng bi

ế

t hôm nay là ngày quan tr

ng c

a Tri

u Thiên Luân, h

n m

t bên v

v

mông Tri

u Lí, m

t bên nh

gi

ng khuyên gi

i an

i nó. “Cha con mu

n con g

p khách nhân, con không nghe l

i như v

y, cha con s

t

c gi

n.”

“Con không c

n, con s

. . . . . .”

“Mau t

i g

p khách nhân, Lí Nhi, c

bám vào ngư

i c

u như v

y, còn ra b

dáng gì.”

Tri

u Lí

p a

p úng nói xong, thanh âm Tri

u Thiên Luân tr

nên nghiêm kh

c m

t chút, Tri

u Lí chưa t

ng th

y qua ph

thân luôn luôn hi

n lành l

i l

ra lo

i s

c m

t đáng s

này. Nó s

hãi, th

ế

là khóc to lên, ti

ế

ng khóc rung tr

i, s

tình càng thêm x

u đi, Tôn Du

n Th

n làm m

i cách d

nó cũng vô d

ng, s

c m

t Tri

u Thiên Luân càng thêm âm tr

m, Tôn Du

n Th

n đành ph

i d

n nó đi xu

ng.

Trong phòng m

t m

nh yên tĩnh, Vương phu nhân gi

ng the thé nói: “Xem ra đ

a nh

này không đư

c d

y d

t

t, b

t quá do nương c

a nó ch

ế

t s

m, cũng không có ai răn d

y nó, thành ra cái d

ng này cũng là t

t nhiên.”

Nàng nói đư

c chua ngoa, s

c m

t Tri

u Thiên Luân càng thêm khó coi, Vương l

ão gia cũng nói: “Tri

u gia ch

, ta nghe nói ngươi cùng ti

u c

u ngươi

chung m

t nhà?”

Tri

u Thiên Luân h

n không th

ch

y nhanh nói sang chuy

n khác, đ

xoá đi chuy

n Tri

u Lí th

t th

khóc l

n v

a r

i, đ

tránh làm cho

n tư

ng c

a đ

i phương càng kém, y g

t đ

u nói ra thân th

ế

c

a Tôn Du

n Th

n. “Khi Vong thê m

t, Du

n Th

n m

i mư

i b

n tu

i, thân th

ế

đ

y đáng th

ương, không có ai đ

d

a vào, Tri

u gia l

i không thi

ế

u chén cơm kia, đương nhiên là đ

cho đ

y

đây, cũng thu

n ti

n cho vi

c chi

ế

u c

Lí Nhi.”

“Đ

a nh

kia v

n là do c

u gia ngươi chi

ế

u c

đ

ế

n gi

sao?”

“Ân, Thiên Luân b

n r

t nhi

u vi

c, đ

a nh

kia th

c thích Du

n Th

n, Du

n Th

n cũng đau nó.”

“Ta xem đ

a nh

kia khóc thành như v

y, không gi

ng v

i đ

a nh

bình th

ư

ng, này s

không ph

i là c

u gia ngươi c

ý kêu ti

u hài t

đ

i s

nh khóc l

n đ

i náo ch

.”

Vương phu nhân thêm vào câu nói đó, xem v

m

t âm tr

m c

a c

u gia kia, không vui v

, nam nhân có khuôn m

t v

i b

dáng ki

u di

m như th

ế

, làm cho nàng r

t là chán ghét. Hu

ng chi n

nhi c

a mình n

ế

u là ti

ế

n vào đó, trong nhà có ngư

i nam nhân tr

tu

i l

i không ph

i ngư

i Tri

u gia, v

n nh

t b

ng

ư

i ta nhàn tho

i truy

n ra ngoài, không ph

i s

có l

m l

i nói khó nghe a, gi

phút này càng ph

i phòng ng

a chu đáo, nàng không c

n n

nhi c

a mình ph

i ch

u lo

i kh

s

này.

S

c m

t Tri

u Thiên Luân nghiêm ngh

, h

i: “Thiên Luân không hi

u ý t

c

a phu nhân.”

“Ý t

c

a phu nhân là, đ

a nh

này do c

u gia ngươi chi

ế

u c

, c

u gia ngươi nói g

ì nó đ

u nghe theo, ta cũng nói rõ tâm t

ư c

a mình, n

ế

u n

nhi c

a ta g

vào đây, c

u gia ngươi

trong này cũng r

t kỳ quái, ta s

h

n s

đâm th

c đ

a nh

kia làm ra nh

ng chuy

n x

u, đ

ế

n lúc đó n

nhi c

a ta b

khinh b

, ch

ng ph

i s

r

t th

ng kh

.”

Tri

u Thiên Luân có chút sinh khí, l

i nh

k

đ

i phương sau này s

là nh

c gia c

a y, không dám nói năn quá ph

n, “ cá tính c

a Du

n Th

n r

t t

t, ngư

i cũng thi

n lương,

tuy

t đ

i không có th

làm ra lo

i s

tình này.”

Vương l

ão gia nói

đư

c càng tr

c ti

ế

p, là Tri

u Thiên Luân c

u gã, mu

n cư

i n

nhi c

a gã, dáng v

gã b

v

c

c kỳ

kiêu căng đưa ra ba b

n lý do đem nhân cách Tôn Du

n Th

n nói đ

ế

n m

c th

p kém nh

t. “Tri

u gia ch

, ‘tri nhân tri di

n b

t tri tâm’(*), h

n l

i không ph

i ngư

i h

Tri

u, ch

ng l

h

n không s

có m

t ngày ngươi mu

n h

n đi ra ngoài? Mà lúc

y h

n s

mu

n đi ra ngoài s

ng sao? Làm ngư

i, ai cũng luôn luôn có chút tư tâm, s

vì l

i ích c

a chính mình mà b

t ch

p t

t c

.”((*) bi

ế

t ngư

i bi

ế

t m

t nhưng không bi

ế

t lòng.)

M

y câu nói đó làm Tri

u Thiên Luân á kh

u không tr

l

i đư

c, m

y phó tỳ

đ

i s

nh cũng đ

u nghe th

y đư

c, ngư

i Vương gia c

t bư

c, Tri

u Thiên Luân nh

t mình t

i thư ph

òng tr

m

tư h

i lâu; ý t

c

a đ

i phương là n

ế

u mu

n Vương ti

u thư ti

ế

n vào, thì Du

n Th

n không đư

c

l

i Tri

u gia, nhưng y là sao có th

m

mi

ng hư

ng Du

n Th

n nói ra nh

ng l

i nói này, nói mu

n h

n chuy

n đi ra ngoài.

Th

ế

là hôn s

b

đình tr

, ti

ế

p qua đi vài ngày, vi

c này đ

ã tr

thành đ

tài chuy

n phi

ế

m cho b

n tôi t

trong nhà bàn lu

n.

2.1

“Ta th

y lão gia cũng quá h

o tâm, rõ ràng ngài r

t yêu Vương ti

u thư, kh

công truy đu

i không đư

c, th

t v

t v

có chút

n tư

ng, không th

ng

đư

c ti

u thi

ế

u gia

đ

i s

nh l

i khóc nháo. Các ngươi nói xem, này có th

t là do c

u thi

ế

u gia d

y ti

u thi

ế

u gia làm như th

ế

ph

i không?”

“Này cũng có th

thôi, Vương l

ão gia nói đúng ‘tri nhân tri di

n b

t tri tâm’, c

u thi

ế

u gia cũng đã m

ư

i tám tu

i, v

n

l

i đây, cũng không th

y có ý đ

nh r

i đi, ngày thư

ng ch

y

ế

u là chi

ế

u c

ti

u thi

ế

u gia, cũng không làm vi

c n

ng gì, trà đ

ế

n tay, cơm đ

ế

n mi

ng, c

vài ngày lão gia l

i phân phó đôn dư

c thi

n cho h

n b

thân, h

n ăn so v

i lão gia còn s

ư

ng hơn, n

ế

u ta là c

u thi

ế

u gia, ch

ế

t cũng không mu

n r

i kh

i Tri

u gia.”

“Đúng v

y, n

ế

u là ta, đư

c s

ng an nhàn như th

ế

, ta cũng mu

n s

ng c

đ

i, n

ế

u đ

cho Vương ti

u thư đó ti

ế

n vào, có th

s

tình s

không như cũ, cũng không l

n

ế

u c

u thi

ế

u gia mu

n đùa gi

n tâm cơ.”

A hai

Tri

u gia lâu hơn, g

ã li

n bàn lùi: “Đ

ng nói hưu nói vư

n, c

u thi

ế

u gia thành thành th

t th

t, cho t

i bây gi

cũng chưa t

ng cùng lão gia đòi qua đ

v

t này n

…”

Ngư

i bên ngoài cư

i m

a nói: “H

n c

n gì ph

i đòi đ

v

t này n

, m

i năm sinh nh

t, lão gia đ

u chu

n b

đ

i l

, ngươi xem ng

c b

i năm nay không ph

i r

t trân quý, ta th

c không hi

u lão gia, ngài đã cho ăn, cho

, cho m

c, cho dùng, v

y mà hàng năm sinh nh

t v

n đưa lên l

v

t trân quý nh

ư v

y, rõ ràng ng

ư

i thua thi

t là lão gia, các ng

ươi nói không ph

i kỳ quái sao?”

“Kỳ quái thì sao?

Đó là m

nh c

a ngư

i ta, b

ng không ngươi cũng có ngư

i t

t

b

ch

ế

t đi, xem có th

gi

ng v

i c

u thi

ế

u gia đ

i đư

c lo

i m

nh t

t này hay không ?”

Tôi t

trong nhà nói năng ác đ

c, đem vi

c này tr

thành đ

tài vui đùa, A Hai nhíu mày, không mu

n tái lên ti

ế

ng. Nh

ng ngư

i này tán g

u m

t h

i l

i b

t đ

u tán g

u sang chuy

n khác.

Tôn Du

n Th

n đ

ng

g

n đó, nghe đư

c nh

t thanh nh

s

, h

n l

ng l

ng r

i đi, v

a đ

ế

n trong phòng, nh

n không đư

c thương tâm

mà khóc lên. H

n bi

ế

t Tri

u Thiên Luân đ

i v

i chuy

n b

ế

t

t c

a h

n luôn c

m th

y áy náy, cho nên m

i đ

i v

i h

n càng thêm t

t, hàng năm sinh nh

t cũng cho h

n l

v

t t

t nh

t, nhưng quan h

c

a b

n h

cũng không th

dài lâu đư

c.

H

n khóc m

t h

i, tâm tình cũng d

u l

i, đi t

i phòng c

a Tri

u Lí đ

b

i nó chơi, h

n hôm nay đ

c bi

t b

i lâu hơn, m

ãi cho đ

ế

n khi Tri

u Thiên Luân tr

v

. Trư

c khi y mu

n ngh

ngơi, h

n m

i nh

gi

ng h

i: “T

phu, đ

có vi

c mu

n nói v

i huynh, chút n

a huynh có r

nh không?”

“Huynh hi

n t

i không có th

i gian r

nh, có vi

c gì sao? Du

n Th

n?”

Tôn Du

n Th

n v

n tuân th

nghiêm ng

t di ngôn c

a t

t

lưu l

i, h

n

Tri

u gia r

t an ph

n, không dám có m

t chút yêu c

u quá ph

n, Tri

u gia cho cái gì, h

n s

nh

n cái đó, hôm nay là l

n đ

u tiên h

n th

nh c

u. “T

phu, đ

nghĩ tu

i đ

đã l

n, đ

l

i không ph

i h

Tri

u, v

n c

l

i nơi này, quá quái d

, đ

nghĩ mu

n chuy

n đi ra ngoài

.”

Th

nh c

u như v

y, cùng v

i yêu c

u c

a Vương ti

u thư gi

ng nhau, Tri

u Thiên Luân h

n là s

ng khoái đáp

ng, nhưng s

c m

t Tri

u Thiên Luân tr

m xu

ng, “Không ph

i đ

nghe đư

c l

i ra ti

ế

ng vào gì đó ch

?”

“Không có, trong lòng đ

th

t s

nghĩ mu

n như v

y.” Tôn Du

n Th

n li

n nói d

i.

Nghe h

n nói như th

ế

, s

c m

t Tri

u Thiên Luân hoà hoãn đi chút ít, “Du

n Th

n, đ

nhà cùng Lí Nhi, huynh ra ngoài làm vi

c m

i yên tâm, đ

l

i Tri

u gia, kỳ th

t là giúp đ

huynh, đ

hi

u không?”

Tôn Du

n Th

n im l

ng không nói, Tri

u Thiên Luân ng

i

bên c

nh h

n, c

m tay h

n nói ra l

i trong lòng, y đ

i v

i Tôn Du

n Th

n là th

t tâm thành ý mu

n h

n lưu l

i.

“Du

n Th

n, đ

hãy c

n th

n nghe rõ l

i huynh nói, đ

a v

c

a đ

t

i nhà này s

không thay đ

i, cho dù huynh cư

i Vương ti

u thư, cũng không h

nh hư

ng đ

ế

n đ

, đ

v

n như cũ có th

đem nơi này tr

thành nhà c

a mình mà ti

ế

p t

c

, ta đ

i v

i đ

như đ

i v

i thân đ

đ

, tuy

t đ

i s

không b

c đãi đ

, t

t

đ

đã b

huynh mà đi, ch

ng l

nào đ

cũng mu

n r

i đi huynh sao?”

Tri

u Thiên Luân nói chí tình chí nghĩa, tràn ng

p tình c

m, nói đ

ế

n Như M

ng đã m

t, trong m

t y m

t m

nh ư

t át, trong m

t Tôn Du

n Th

n cũng hàm đ

y nư

c m

t, h

n g

t đ

u, không nói ti

ế

p v

s

ki

n này n

a.

Nhưng không ph

i không bàn v

s

ki

n này là có nghĩa đ

a v

c

a h

n

Tri

u gia cũng gi

ng như trư

c, Vương gia so v

i trư

c thư

ng lui t

i Tri

u gia nhi

u hơn, Tri

u gia nguyên b

n chính là hào phú gia, b

n h

m

i l

n đ

ế

n đ

u đư

c m

i nh

ng v

t ph

m t

t nh

t, hơn n

a Tri

u Thiên Luân cũng s

đưa lên l

v

t t

t nh

t cho b

n h

mang v

.

B

n h

thư

ng thư

ng tay không mà đ

ế

n, th

ng l

i tr

v

, d

ng tâm c

a Tri

u Thiên Luân đ

u nhìn th

y rõ ràng, hu

ng chi s

giàu có c

a Tri

u gia cũng vư

t xa tư

ng tư

ng c

a Vương gia, nguyên b

n không nghĩ mu

n cho n

nhi mình làm k

ế

th

t, d

n d

n Vương gia cũng b

t đ

u đ

ng ý.

Nhưng b

n h

m

i l

n đ

ế

n Tri

u gia, Tri

u Lí đ

u b

i vì s

ngư

i l

, không ch

u ti

ế

p c

n b

n h

, cho dù Vương ti

u thư có mu

n bi

u hi

n chính mình có bao nhiêu g

n gũi v

i ti

u hài t

, nhưng Tri

u Lí v

a th

y nàng li

n khóc, làm cho s

c m

t c

a nàng cũng x

u đi.

Ngày hôm đó Tri

u Lí v

a khóc, nó n

m ch

t v

t áo c

a Tôn Du

n Th

n không ch

u buông, nguyên b

n Vương ti

u thư s

ng ngay t

i nhà an nhàn sung sư

ng, trong lòng cũng không thích chi

ế

u c

ti

u hài t

. Hu

ng chi đ

a nh

này m

i l

n nhìn th

y nàng đ

u khóc thút thít, càng nhìn càng thêm chán ghét. Lúc này đây nó v

a khóc, Vương ti

u thư li

n nhéo nó m

t cái. “Khóc, l

i khóc a, ta g

i cha ngươi đem ngươi đu

i đi bây gi

.”

Tri

u Lí s

hãi càng khóc to h

ơn, Tôn Du

n Th

n kh

n c

p b

ế

nó đi ra ngoài, Tri

u Lí cùng h

n g

n gũi c

ngày này, không bao gi

… ch

u đ

ng ý buông h

n ra, c

b

t h

n b

ế

mãi trên tay.

Vương ti

u thư th

y càng thêm chư

ng m

t, ngay c

Tôn Du

n Th

n cũng m

ng m

: “Là nam nhân cũng ph

i có chút th

di

n ch

,

trong nhà ngư

i khác ăn u

ng không tr

ti

n, còn mu

n đâm th

c đ

a nh

đ

ế

n gây khó d

cho ta, th

t không bi

ế

t x

u h

.”

Nàng m

ng đ

ế

n th

p ph

n khó nghe, th

a d

p b

n b

v

ng l

ng, c

ý nói cho h

n nghe, Tôn Du

n Th

n đã quá quen v

i nhàn tho

i, l

i bi

ế

t đúng m

c, h

n v

a nghe đã bi

ế

t chính mình không th

ti

ế

p t

c

trong nhà này n

a, ch

c

n m

t khi Vương ti

u thư ti

ế

n vào, h

n t

i trong nhà này t

t y

ế

u không có ch

s

ng yên.

Tôn Du

n Th

n

trong phòng suy nghĩ:

[vì t

t cho Tri

u Thiên Luân, mình không nên gây tr

ng

i cho vi

c hôn nhân c

a huynh

y.]

[ vì t

t cho Tri

u Lí, Tri

u lí càng ph

i nhanh l

y đư

c lòng c

a Vương ti

u thư, b

ng không sau này Vương ti

u thư chính là m

k

ế

c

a nó, n

ế

u làm cho nàng không vui, Tri

u Lí s

ph

i ch

u r

t nhi

u kh

s

. Nhưng chính m

ình

nơi này, Tri

u Lí nh

t đ

nh s

dán l

y mình, không ch

u g

n gũi v

i Vương ti

u thư, Vương ti

u thư cũng s

càng thêm chán ghét Tri

u Lí hơn.]

H

n trái lo ph

i nghĩ, ch

có th

chuy

n đi ra ngoài, h

n hư

ng Tri

u Thiên Luân l

n th

hai nói ra s

ki

n này, h

n s

s

vi

c càng kéo dài càng phi

n ph

c, sau này s

b

Vương ti

u thư m

ng trư

c m

t m

i ngư

i r

i đu

i ra kh

i Tri

u gia, khi đó ch

ng ph

i càng thêm khó coi, l

i càng làm cho Tri

u Thiên Luân thêm khó x

, h

n cho t

i bây gi

cũng không mu

n gây khó khăn cho Tri

u Thiên Luân.

T

t nhiên, Tri

u Thiên Luân làm sao có th

đ

ng ý cho h

n chuy

n ra, h

n nói v

i Tri

u Thiên Luân: “T

phu, chúng ta ch

là không s

ng chung nhà, cũng không ph

i sinh ly t

bi

t, đ

v

n

t

i trong thành thôi.”

Tri

u Thiên Luân gi

n d

, nói l

i không suy nghĩ: “Đ

bi

ế

t cái gì? Ra ngoài s

ng c

n ph

i có ngân lư

ng, đ

l

y cái gì đ

mưu sinh? Đ

có kh

năng làm vi

c n

ng sao? Có th

làm đư

c vi

c gì sao?”

L

n đ

u tiên Tôn Du

n Th

n nghe th

y Tri

u Thiên Luân dùng lo

i ng

khí này phê bình h

n, tâm tình h

n khó ch

u nói: “Đ

trong m

t t

phu chính là vô d

ng như th

ế

sao?”

Tri

u Thiên Luân cũng bi

ế

t mình nói l

l

i, y phóng nh

âm đi

u tr

n an h

n. “Du

n Th

n, s

ng

ngoài làm sao có th

so v

i

nhà, t

phu là lo l

ng cho đ

, đ

không bi

ế

t bên ngoài r

t hi

m ác, m

i th

đ

u c

n ngân lư

ng, hu

ng chi ngư

i m

t nhà nên

cùng m

t ch

m

i d

dàng chi

ế

u c

cho nhau.”

Tôn Du

n Th

n c

ý mu

n chuy

n đi ra ngoài, khi

ế

n cho Tri

u Thiên Luân th

p ph

n t

c gi

n, t

trư

c đ

ế

n nay tính tình y r

t ôn nhu, vì s

ki

n này mà gi

n d

,

nhưng v

n không dao đ

ng đư

c quy

ế

t tâm c

a Tôn Du

n Th

n.

Đêm đó, Tôn Du

n Th

n thu th

p hành lý

đơn gi

n, bu

i sáng ngày hôm sau li

n r

i kh

i Tri

u gia, thuê b

n h

p vi

n(*)trong m

t khu nhà l

i b

i. ( (*)b

n h

p vi

n: ch

ch

có 4 vách m

ng h

p l

i.)

Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n mư

i ngày cũng không nguy

n g

p h

n, Tôn Du

n Th

n tìm

đư

c vi

c làm v

t vãnh, Tri

u Thiên Luân ngày

y

trong thành th

y h

n li

n đau lòng, n

ư

c m

t thi

ế

u chút n

a ch

y xu

ng, y v

a t

c v

a gi

n, y xem h

n như thân đ

đ

, n

hưng h

n l

i mu

n chuy

n đi ra ngoài, làm vi

c v

t vãnh đ

y v

t v

. Y ngăn c

n Tôn Du

n Th

n, lôi kéo h

n đ

ế

n m

t góc li

n giáo hu

n m

t chút.

“Đ

là đ

thê c

a huynh,

trong thành làm vi

c v

t vãnh, ng

ư

i không bi

ế

t còn t

ư

ng r

ng huynh hà kh

c v

i đ

, nói Tri

u gia chúng ta giàu có như th

ế

, l

i đ

cho đ

v

t v

như th

ế

.”

Nguyên b

n Tôn Du

n Th

n không quen làm vi

c n

ng, nhưng d

a vào s

ch

u đ

ng, cùng v

i thân mình

đư

c đi

u dư

ng vài năm, h

n d

n d

n có th

thích

ng, h

n nh

gi

ng nói: “Tri

u gia giàu có là vi

c c

a t

phu, không liên quan gì đ

ế

n đ

, ngư

i ta s

không nói gì đâu.”

Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n d

m chân, “Đ

l

i đây cho huynh!”

Y ng

nh lôi kéo Tôn Du

n Th

n đ

ế

n m

t khu nhà m

t ti

n c

a hàng tr

ng không, nói mu

n đem c

a hàng này cho h

n trông gi

, tính tình c

a Tôn Du

n Th

n qu

là ‘thân l

a ưa n

ng’, m

c y khuyên can mãi, h

n v

n không ch

u nh

n tâm ý c

a y.

Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n thi

ế

u chút n

a nôn ra máu, y  chưa bao gi

bi

ế

t tính tình c

a Tôn Du

n Th

n l

i ươn ng

nh như th

ế

, cùng t

t

h

n kém xa v

n d

m. Ý ki

ế

n c

a y, Như M

ng tuy

t đ

i không dám cãi l

i, nhưng Tôn Du

n Th

n l

i dám cãi l

i m

nh l

nh c

a y, nói sao cũng không ch

u nghe, qu

th

c s

p làm cho y t

c ch

ế

t.

“V

y đ

chuy

n ra kh

i b

n h

p vi

n t

p nham kia cho huynh, huynh có m

t phòng

riêng bi

t

ngo

i ô, đ

t

i đó mà

, thanh t

nh l

i s

ch s

, huynh s

cho hai phó tỳ qua h

u h

.”

“Không c

n, t

phu, đ

ph

i tr

v

làm vi

c, đ

c công đang nhìn.”

“Phòng

kia th

t s

rách nát, không ph

i phòng

t

t gì, cho thuê cũng không ai thuê, huynh ch

g

i đ

t

i trông gi

mà thôi, như v

y đ

không n

ta ân tình, v

a lòng ch

ưa.”

Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n xanh m

t, Tôn Du

n Th

n th

y y xanh c

m

t, t

c gi

n đ

ế

n th

p ph

n l

i h

i, do d

m

t chút, t

i chi

u ch

ng v

ng, A Hai d

n Tôn Du

n Th

n đ

ế

n phòng

ch

ngo

i ô, qu

nhiên gi

ng như Tri

u Thiên Luân nói, th

t s

th

c l

i b

i, h

n lúc này m

i yên tâm

l

i.

Tri

u Thiên Luân phái phó tỳ t

i, đ

u b

Tôn Du

n Th

n phái tr

v

, h

n

nơi này b

t đ

u cu

c s

ng m

t ngư

i. Tri

u Thiên Luân bi

ế

t đư

c h

n cho lui phó tỳ

, nhưng v

i tính cách ươn ng

nh c

a h

n, đành ph

i tuỳ ý h

n.

C

như v

y, Tôn Du

n Th

n

trong thành làm vi

c n

ng, nhưng nh

h

n thông minh, l

i bi

ế

t ch

, không bao lâu đã

đư

c đ

b

t th

ng lên làm ngư

i tính toán s

sách. H

n l

i c

n thân, c

g

ng, đ

c công đ

i v

i h

n càng thêm v

a ý, d

n d

n ngay c

chư

ng qu

y đ

u khen ng

i h

n.

Tuy r

ng Tôn Du

n Th

n không có cách nào gi

ng Tri

u Thiên Luân ki

ế

m m

t ngày hai đ

u kim, nhưng b

n tính h

n an ph

n th

thư

ng, l

i thành th

c c

g

ng, b

i v

y lo chuy

n

m no đã là d

như tr

bàn tay.

Tri

u Thiên Luân ch

có th

gián ti

ế

p bi

ế

t đư

c tin t

c v

Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n đ

ế

n Tri

u gia thăm Tri

u Lí đ

u chuyên ch

n th

i đi

m Tri

u Thiên Luân không có

nhà.

Tri

u Thiên Luân b

i vì V

ương gia đ

ng ý vi

c hôn nhân, chính là sính l

quá m

c quý hi

ế

m. Y vì sính l

bôn ba, d

n d

n liên l

c cùng Tôn Du

n Th

n cũng thưa th

t đi.

Tr

i trong n

ng

m, Tôn Du

n Th

n

trong dư

c phư

ng g

i là “Thi

n

c” tính toán s

sách, tên c

a hi

u Thi

n

c này

các thành khác đ

u có m

t, lão b

n c

a Thiên

c h

Lý, là th

ương nhân dư

c li

u r

t có danh, ngày thư

ng s

không t

i đi

ế

m, đ

u là do chư

ng qu

y qu

n s

.

Hôm nay chư

ng qu

y ra vào m

t cách th

n bí, c

đ

ng ngay c

a m

t h

i lâu, ngay c

khi v

nhà ăn cơm trưa, v

n m

t l

n n

a d

n dò Tôn Du

n Th

n, ‘hôm nay ngàn v

n l

n không th

đ

c t

i v

i khách nhân’.

Vi

c này đ

i v

i Tôn Du

n Th

n không đáng lo, nên ch

i mà không đáp, chư

ng qu

y v

a ra kh

i c

a, li

n có ngư

i ti

ế

n vào, thân th

ng

ư

i n

r

t cao, gã đ

ng ch

n trư

c m

t Tôn Du

n Th

n. Tôn Du

n Th

n đang vi

ế

t s

sách, ng

n ngơ m

t lúc m

i ng

n đ

u lên, m

i bi

ế

t là m

t công t

tr

tu

i, gã ăn m

c r

t xa hoa, nhìn qua là bi

ế

t xu

t thân t

nhà giàu có.

“Thi

ế

u gia, ngài mu

n mua dư

c li

u sao?” Tôn Du

n Th

n đ

ng d

y ti

ế

p đón.

Ngư

i n

đem ánh m

t t

trên ngư

i Tôn Du

n Th

n d

t ra, ho khan vài ti

ế

ng, nói: “Ti

u ca, ta mu

n mua dư

c li

u, ngươi ngày thư

ng u

ng cái gì đ

ng thân? Làn da tr

ng nõn,  huy

ế

t lưu thông, ta s

mua dư

c li

u n

hư v

y v

nhà.”

2.2

Cách nói c

a đ

i phương th

p ph

n t

c cư

i, Tôn Du

n Th

n li

n b

t cư

i, h

n che mi

ng cư

i, ánh m

t công t

tr

tu

i

y l

i chăm chú nhìn h

n, Tôn Du

n Th

n chưa t

ng b

nam nhân nhìn ch

ăm chú quá như v

y, h

n không quen nên l

y tay g

y g

y tóc.

“Thi

ế

u gia, ngài đ

ng nói gi

n, ta không có dùng dư

c li

u gì, b

t quá trư

c kia qu

th

t t

ng n

ế

m qua m

y thi

ế

p dư

c thi

n, c

m giác cũng t

t l

m, n

ế

u không ta đem dư

c li

u đó vi

ế

t xu

ng, ngài chi

ế

u theo đó mua đi.”

H

n trư

c kia u

ng dư

c đ

ế

n

vài năm nên c

òn nh

rõ d

ư

c danh, li

n vi

ế

t xu

ng, đưa cho công t

tu

i tr

, nhưng công t

tr

tu

i c

m cũng không c

m, xem cũng không li

ế

c m

t xem m

t cái.

“Li

n chi

ế

u theo đó l

y m

t ph

n đi.”

“M

t ph

n dùng trong m

t ngày, ngay t

đ

u ph

i u

ng trong ba ngày, thi

ế

u gia, ngài ph

i l

y ít nh

t chín thi

ế

p m

i đư

c.”

“V

y l

y chín thi

ế

p đi.”

Đ

i phương cũng không h

i giá c

, có m

t vài dư

c li

u có chút quý, Tôn Du

n Th

n

trong đi

ế

m đ

i ti

u nh

b

c thu

c xong đưa cho công t

tr

tu

i, công t

tr

tu

i cũng chi

ế

u theo đó mà tr

ti

n.

Kho

n ti

n kia hơi nhi

u, làm cho lương tâm Tôn Du

n Th

n có chút b

t an, Tri

u gia là phú hào gia, s

ngân lư

ng này đ

i v

i Tri

u Thiên Luân s

không là gì c

, nhưng là ngư

i bình th

ư

ng sao có th

mua dư

c li

u quý nh

ư th

ế

v

nhà, h

n kê dư

c như v

y không ph

i là phá ti

n c

a ngư

i ta sao? H

n li

n đu

i theo, g

i: “Thi

ế

u gia, ngài đ

i m

t lát, dư

c li

u này có th

hay không quá đ

c, n

ế

u không chúng ta đ

i dư

c li

u hơi r

m

t chút đi.”

“Không c

n, dư

c li

u này ta r

t v

a ý, không c

n đ

i.”

T

đó v

sau, công t

tr

tu

i luôn chuyên ch

n th

i đi

m chư

ng qu

y không có m

t, t

i đây mua m

y thi

ế

p dư

c li

u mang v

, sau vài l

n mua dư

c, cùng Tôn Du

n Th

n nói chuy

n phi

ế

m, cũng đu

i d

n hi

u bi

ế

t.

Gã không ph

i là ngư

i đ

a ph

ương, g

ã hay k

chuy

n v

nh

ng nơi khác, t

t c

nh

ng nơi đó Tôn Du

n Th

n đ

u chưa đi qua, làm cho Tôn Du

n Th

n nghe đư

c r

t h

ng thú, mà gã có th

k

r

t nhi

u chuy

n, cũng th

p ph

n hay nói, t

u lâu đư

c ch

n đ

ng

i nói chuy

n phi

ế

m cũng là t

u lâu sang tr

ng nh

t trong thành.

Tuy k

r

t nhi

u chuy

n, nhưng v

b

n thân gã, gã ch

nói mình g

i là Hoành Ki

ế

n, so v

i h

n l

n hơn vài tu

i, c

g

i gã là Hoành Ki

ế

n ca là đư

c r

i. Tôn Du

n Th

n chưa bao gi

đi t

i t

u lâu sang tr

ng, m

i u

ng đư

c vài chén

u n

ng đã b

t đ

u say, hai gò má đ

h

ng, hai m

t sương mù, nói chuy

n cũng b

t đ

u nói đ

t lên.

“Du

n th

n.” Tri

u Thiên Luân t

i đây đàm sinh

ý, khi đàm xong mu

n r

i đi thì phát hi

n ngư

i ng

i

bên c

a s

chính là Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n giươ

ng t

m m

t mông lung, h

n hơi say nên m

t l

đ

không th

nhìn rõ Tri

u Thiên Luân.

“T

.. t

phu…”

Tri

u Thiên Luân chưa g

p qua Hoành Ki

ế

n, cũng không bi

ế

t gã là ai, g

p Tôn Du

n Th

n t

u lư

ng kém, l

i u

ng rư

u, l

p t

c an v

bên c

nh h

n, l

y tay v

v

lưng h

n, hoàn toàn không đ

ý đ

ế

n Hoàn Ki

ế

n

đây.

Đ

i v

i y mà nói, y cùng v

i Tôn Du

n Th

n g

n gũi là chuy

n hi

n nhiên, Tôn Du

n Th

n m

y năm trư

c thân th

không kho

, u

ng dư

c vào đ

u phun h

ế

t ra, y ph

i đem h

n ôm vào ng

c, v

v

lưng h

n làm cho h

n tho

i mái m

t chút, hai ngư

i so v

i huynh đ

còn g

n gũi hơn, không kiêng k

cái gì. Th

y h

n say đ

ế

n kh

s

, y nh

n không đư

c nh

gi

ng trách c

: “Rõ ràng không u

ng đư

c rư

u, còn h

c ngư

i ta u

ng rư

c làm gì, sao ng

c như th

ế

.”

Tôn Du

n Th

n rút vào trong lòng ng

c c

a y, h

n hít th

t sâu hương v

nh

nhàng khoan khoái trên ngư

i y, càng làm cho hai má c

a h

n thêm đ

ng. Tri

u Thiên Luân không có phát hi

n d

thái c

a h

n, c

m khăn b

lau m

t cho h

n, l

i trách c

v

n chưa ch

m d

t: “Đ

xem đ

g

y đi r

t nhi

u, g

i đ

v

làm vi

c cho t

phu thì đ

l

i không mu

n, l

i mu

n

bên ngoài làm vi

c v

t v

a, t

phu bi

ế

t lo

i v

t v

này, nên m

i không mu

n đ

ch

u kh

.”

“T

phu, đ

c

m th

y nóng quá.”

Thanh âm c

a h

n giáng xu

ng n

a thang âm, khàn khàn l

i mang theo thanh th

g

p, Tri

u Thiên Luân c

theo l

thư

ng mà trách c

. Hai tháng này, y chưa th

y qua Tôn Du

n Th

n m

t l

n, h

n r

t cu

c là tr

n y, s

b

y m

ng, hay là mu

n nh

y t

c gi

n.

“Ai kêu đ

b

t chư

c h

c ngư

i ta u

ng rư

u, ngu ng

c.”

Trái m

t câu ng

c, ph

i m

t câu ng

c, làm cho Tôn Du

n Th

n sinh khí, h

n dùng tay đánh lên b

vai c

a Tri

u Thiên Luân, oán gi

n nói: “Đ

không có ngu ng

c, t

phu m

i ng

c, đ

u không hi

u đ

.”

Tri

u Thiên Luân nhíu hai hàng lông mày, “Không hi

u đ

cái gì?”

M

t câu h

i này c

a y, làm cho trên lưng Tôn Du

n Th

n ra m

t tr

n m

hôi l

nh, ra m

hôi, rư

u cũng lư

c t

nh, th

n trí cũng rõ ràng chút, m

i bi

ế

t đư

c chính mình đang rút

trong lòng ng

c Tri

u Thiên Luân, m

t b

dáng không đ

ng đ

n, v

m

t Hoành Ki

ế

n ca nhíu mày nhìn nhìn hai ng

ư

i b

n h

. H

n l

p t

c r

i kh

i ng

c Tri

u Thiên Luân, cúi đ

u l

phép chào h

i: “T

phu, huynh sao l

i

đây?”

“Vương gia mu

n sinh l

toàn trân quý, huynh

trong này m

i khách, h

i thăm vài b

ng h

u hi

u rõ v

châu báo, t

t c

Vương gia mu

n là trân châu cùng b

o ng

c quý hi

ế

m.”

“Nguyên … thì ra là th

ế

.” Tuy r

ng trong lòng cũng bi

ế

t Tri

u Thiên Luân nh

t đ

nh s

i Vương ti

u thư làm v

, nhưng khi nghe y nói v

chuy

n sính l

, v

n làm cho tâm Tôn Du

n Th

n tái m

t tr

n kích đ

ng, h

n c

g

ng bày ra mi

ng cư

i. “Th

c xin l

i, t

phu, đ

đ

u giúp không đư

c gì.”

S

c m

t Tri

u Thiên Luân ôn hoà, l

i d

n theo đi

m trách c

. “N

ế

u đ

có th

tr

v

giúp huynh chi

ế

u c

Lí Nhi, đó đã là giúp huynh r

t nhi

u.”

Y nói chính là Tôn Du

n Th

n không đ

ý ph

n đ

i mãnh li

t c

a y mà ươn ng

nh mu

n chuy

n ra ngoài, hơn n

a cũng không nguy

n ý làm vi

c nh

nhàng dư

i trư

ng c

a y mà ra ngoài làm vi

c v

t v

, lúc

y làm cho y r

t t

c gi

n, t

c gi

n đ

ế

n không ng

đư

c.

“T

phu, chúng ta đ

ng bàn v

vi

c này n

a, đư

c không? Đây là b

ng h

u m

i c

a đ

, g

i là Hoành Ki

ế

n ca.”

Tôn Du

n Th

n gi

i thi

u v

công t

tr

tu

i ng

i

bên kia v

i y, lúc này Tri

u Thiên Luân m

i nhìn l

i, c

m th

y ngư

i đó nhìn h

ơi quen m

t, nhưng l

i không có m

y

n

ng, chính là có th

kh

ng đ

nh v

Hoành Ki

ế

n ca này không ph

i là ngư

i đ

a phương.

N

ế

u không ph

i là ngư

i đ

a phương, s

không bi

ế

t rõ lai l

ch c

a gã, y l

i yêu thương Tôn Du

n Th

n như th

ế

, m

c dù Du

n Th

n không đ

ý ph

n đ

i c

a y, ươn ng

nh mu

n ra bên ngoài s

ng, nhưng không có nghĩa là y s

đ

m

c cho h

n giao du v

i b

ng h

u không rõ lai l

ch, sau đó l

i b

l

a g

t.

Tri

u Thiên Luân làm sinh ý đã nhi

u năm, ngư

i tuy r

ng thành kh

n, nhưng vi

c buôn bán v

n n

m rõ trong lòng bàn tay, đôi m

t c

a y l

p t

c t

i s

m xu

ng, h

i ra nh

ng đi

u nghi v

n: “Hoành Ki

ế

n ca, ngươi h

gì? Là ng

ư

i

nơi nào? Trong nhà có thân nhân không? T

i nơi này là mu

n làm cái gì?”

Tôn Du

n Th

n kh

đ

y nh

Tri

u Thiên Luân, gi

ng như là

ý b

o y đ

ng đem không khí kéo c

ăng như th

ế

, b

n h

cũng không ph

i quan sai c

a quan ph

, sao có th

tra h

i ngư

i khác như v

y.

Tri

u Thiên Luân c

m tay h

n, ánh m

t khi nhìn v

phía Hoành Ki

ế

n là t

i nghiêm kh

c, nhưng khi nh

ìn v

phía Tôn Du

n Th

n l

i là bi

u tình c

ưng chi

u, trong đ

u t

a như luy

ế

n ti

ế

c vi

c không th

ngăn c

n h

n xu

t môn, đ

h

n ra bên ngoài ph

i ch

u kh

, ch

u t

i. “T

phu h

i h

n m

t chút có quan h

gì, t

phu s

đ

bên ngoài b

ngư

i l

bày mưu l

a g

t.”

“Đ

đã l

n r

i, t

phu, huynh đ

ng xem đ

như ti

u hài t

.”

H

n nh

gi

ng oán gi

n, tay Tri

u Thiên Luân ôm l

y th

t lưng c

a h

n, trư

c kia khi uy h

n dư

c thi

n đ

u thư

ng làm như v

y, cho nên đ

ã thành thu

n tay, tuy

t không c

m th

y có gì đ

c bi

t, y ghé vào l

tai h

n nh

nhàng nói: “T

phu thay đ

lưu

ý là vi

c ph

i làm, đ

ch

bi

ế

t làm cho t

phu sinh khí, nhưng l

i s

b

ng h

u sinh khí, t

phu cùng tân b

ng h

u, ngư

i nào quan tr

ng hơn?”

Ng

khí c

a Tri

u Thiên Luân có chút nuông chi

u cùng ý t

hàm xúc nén gi

n, Tôn Du

n Th

n bi

ế

t rõ Tri

u Thiên Luân r

t quan tâm h

n, nói chuy

n lúc nào cũng nh

nhàng, y xem h

n như đ

a nh

, h

n cũng chưa bao gi

c

tuy

t quan tâm c

a Tri

u Thiên Luân, đành ph

i th

p gi

ng nói: “vì huynh h

i không chút khách khí, đây là khách nhân t

t nh

t trong đi

ế

m c

a đ

.”

Tri

u Thiên Luân li

n nói: “T

t nh

t đ

c t

i h

ế

t khách nhân trong đi

ế

m c

a đ

, như th

ế

chư

ng qu

y s

đu

i vi

c đ

, đ

m

i có th

nguy

n ý v

nhà.”

Tri

u Thiên Luân luôn luôn đ

ng đ

n nhưng l

i nói ra lo

i l

i nói không đ

ng đ

n này, đương nhiên nó bi

u hi

n n

i tâm y đ

i v

i vi

c h

n chuy

n ra ngoài là vô cùng b

t mãn, cũng ch

ng t

Tri

u Thiên Luân đ

i v

i h

n quan tâm cùng b

o v

.

Tôn Du

n Th

n t

c cũng không đư

c, không t

c cũng không đư

c, đành ph

i hư

ng Hoành Ki

ế

n nói: “Th

c xin l

i, Hoành Ki

ế

n ca, đây là t

phu c

a đ

, t

t

đ

m

t s

m, đ

v

n s

ng nh

nhà huynh

y, t

phu đ

i v

i đ

th

c quan tâm, luôn xem đ

như đ

a nh

, huynh

y s

ngư

i khác b

t n

t đ

, cho nên n

ế

u có nói gì đ

c t

i v

i huynh, đ

xin đư

c b

i t

i.”

M

t Hoành Ki

ế

n ca không chút thay đ

i nhìn v

phía Tri

u Thiên Luân, đ

i v

i t

ng v

n đ

c

a Tri

u Thiên Luân, gã đ

u tr

l

i, nhưng đ

u tr

l

i th

p ph

n ng

n g

n, th

m chí có hơi quá ng

n g

n …. “Ta h

Lý, là ng

ư

i phương B

c, trong nhà ch

có ph

thân, ta t

i nơi này v

ì có vi

c trong nhà c

n x

lý, nh

ư v

y ngươi đ

ã v

a lòng ch

ưa?”

M

t Hoành Ki

ế

n ca luôn tươi cư

i, nói năng r

t có ý t

hàm xúc khiêu khích, Tôn Du

n Th

n nghe xong li

n c

m nh

n đư

c, hu

ng chi Tri

u Thiên Luân là dân thương trư

ng lâu năm, đương nhiên càng nghe hi

u đư

c rõ ràng.

S

c m

t y t

i s

m, không khí trong bàn rư

u hoàn toàn căng th

ng, Tôn Du

n Th

n không bi

ế

t b

n h

đang làm cái g

ì, vì cái gì không khí thay đ

i trong ch

c lát, h

n mu

n gi

i vây cho Tri

u Thiên Luân, nói: “T

phu, huynh…huynh v

nhà trư

c đi, m

y ngày n

ay nghe nói Lí Nhi không đư

c tho

i mái, huynh mau v

s

m m

t chút đ

chi

ế

u c

nó, nó th

y huynh, b

nh cũng s

mau chuy

n bi

ế

n t

t lên.”

Nói Tri

u Lí b

b

nh, Tri

u Thiên Luân l

i càng không cao h

ng, y nhìn Tôn Du

n Th

n nói: “chính là đ

đi r

i, nó m

i b

nh, trong nhà không có ai chơi cùng v

i nó, nó chơi m

t mình thì quá bu

n, coi như t

phu c

u đ

, đ

tr

v

nhà đi.”

Tôn Du

n Th

n làm sao dám đáp

ng, tuy nh

ng l

i nói kia là Vương ti

u thư lén c

ý nói cho h

n nghe, nhưng ch

c

n Vương ti

u thư nh

p mô

n, là nương t

c

a Tri

u Thiên Luân,

Tri

u gia nàng cũng ch

qu

n m

t n

a,

nơi đó làm sao h

n có th

s

ng n

i, Tri

u Thiên Luân không bi

ế

t vi

c này, nhưng h

n làm sao có th

nói cho Tri

u Thiên Luân bi

ế

t đư

c.

“Hai ngày sau, đ

s

tr

v

chi

ế

u c

Lí Nh

i, đư

c không? T

phu.” Ng

đi

u h

n nh

nhàng, h

a h

n hai ngày sau s

tr

v

.

Tri

u Thiên Luân đ

i v

i h

n dám cãi l

i, không ch

u tr

v

, ng

c luôn t

c gi

n, s

c m

t y cùng ng

khí r

t khó ch

u, nói: “đ

nói đư

c, huynh có th

nói không sao?”

Nói xong l

i này, y li

n sinh khí b

đi. Tôn Du

n Th

n vì chuy

n chuy

n ra ngoài

, cùng y nói chuy

n không tho

i mái, luôn thương tâm, th

n s

c

m đ

m, làm cho Lý Hoành Ki

ế

n th

y chư

ng m

t, gã th

p gi

ng nói: “T

phu c

a đ

có b

b

nh không?”

Lý Hoành Ki

ế

n dám ch

i t

phu c

a h

n, Tôn Du

n Th

n l

p t

c n

i gi

n đ

ế

n hai gò má đ

b

ng, h

n v

cái bàn, c

gi

n nói: “Huynh đang nói b

y gì đó?”

Th

n s

c Lý Hoành Ki

ế

n s

c bén nói: “Huynh nào có nói b

y, y đ

i v

i đ

quá thân thi

ế

t g

n gũi, không gi

ng đ

i v

i đ

thê, th

t gi

ng như đ

i v

i n

nhân, y ôm th

t lưng đ

, ôm đ

, đ

cũng đã là ng

ư

i l

n, y s

không đ

i v

i đ

a nh

như v

y, là đ

i .. đ

i v

i n

nhân m

i như v

y.”

L

i nói c

a Lý Hoành Ki

ế

n đâm trúng tâm s

c

a Tôn Du

n Th

n, h

n cùng Tri

u Thiên Luân xác th

c có quan h

thân th

, nhưng đó là Tri

u Thiên Luân thương h

i h

n, không ph

i đ

i v

i h

n có lo

i tình c

m khác thư

ng, hu

ng chi sau khi g

p Vương ti

u thư, Tri

u Thiên Luân căn b

n là không tái đ

i v

i h

n có nhu c

u như v

y n

a.

“Huynh…huynh đ

ng có nói b

y, m

y năm trư

c đ

v

a g

y l

i v

a nh

, t

phu ôm đ

như v

y, uy đ

u

ng thu

c, căn b

n không gi

ng như huynh đang nghĩ đâu.”

Tôn Du

n Th

n t

c gi

n đ

ế

n ng

c ph

p ph

ng, quay đ

u bư

c đi, ai kêu g

ã dám vũ nh

c t

phu t

i quan tr

ng c

a h

n. Lý Hoành Ki

ế

n

thanh toán ngân lư

ng, v

i vàng đu

i theo sau. “Ti

u Th

n, đ

đ

ng sinh khí.”

Lý Hoành Ki

ế

n m

i v

a đu

i theo Tôn Du

n Th

n, thì g

p ngay chư

ng qu

y c

a dư

c đi

ế

m, chư

ng qu

y v

i vàng v

t l

i, ra s

c n

nh b

, l

y lòng c

ư

i nói: “Đây không ph

i là đ

i thi

ế

u gia sao? Nghe nói ngài đ

ế

n nơi đây đ

tu

n tra m

t ti

n c

a hàng, ta đ

i đã vài ngày, v

n không th

y ngài đ

ế

n, hôm nay cu

i cùng cũng g

p đư

c ngài.”

Tôn Du

n Th

n kinh ng

c nhìn Lý Hoành Ki

ế

n, m

t Lý Hoành Ki

ế

n d

t d

t cũng không tránh đư

c m

t tr

n ch

t v

t, m

t vài ngày trư

c, gã đích th

t là vì mu

n tu

n tra m

i đ

ế

n dư

c đi

ế

m, chính là lúc

y th

y đư

c Tôn Du

n Th

n xinh đ

p, trong lòng gã li

n r

i lo

n.

Đ

ế

n nay v

n chưa có th

ng th

n th

a nh

n thân ph

n, gi

đây b

chư

ng qu

y g

p đư

c, v

ch tr

n thân phân c

a gã, này nh

y xu

ng sông Hoàng Hà cũng không r

a s

ch, s

th

t chính là gã đang l

a g

t Tôn Du

n Th

n.

“Chư

ng qu

y, có vi

c gì thì khi nào t

i dư

c đi

ế

m nói là đư

c, hi

n t

i ta cùng ti

u Th

n có vi

c c

n nói.”

Chư

ng qu

y khó hi

u nhìn v

phía ti

u Th

n mà Lý Hoành Ki

ế

n nói đ

ế

n, l

p t

c nói: “Này không ph

i là ngư

i tính toán s

sách trong đi

ế

m ….” L

p t

c b

ng t

nh đ

i ng

nói: “Thi

ế

u gia, ngài có ph

i hay không hoài nghi s

sách có v

n đ

, có ph

i hay không ti

u t

này làm gi

? Nh

t đ

nh là v

y, đúng không? H

n

nhà t

phu h

n không lo ăn m

c, b

ng nhiên đi ra ngoài làm th

khéo, ta đã s

m hoài nghi, h

n là h

n

Tri

u gia tr

m gì đó r

i b

tr

n, chính là Tri

u lão gia r

t nhân t

không cho l

ra mà thôi.”

Trên m

t Tôn Du

n Th

n m

t tr

n v

n v

o, h

n đã v

t v

thành th

t làm vi

c, nhưng

Tri

u gia, Vương ti

u thư không mu

n ch

a h

n; ra Tri

u gia, nguyên lai phía sau ngư

i ta nói năng khó nghe như v

y, nguyên lai làm ngư

i khó khăn như th

ế

, làm vi

c gì cũng đ

u không đúng.

“Chư

ng qu

y, li

n

hôm nay ta xin đư

c ngh

vi

c, n

ế

u s

sách có v

n đ

gì, ng

ươi c

đ

ế

n tìm ta.” Th

ra m

t hơi, Tôn Du

n Th

n li

n l

p t

c xin ngh

vi

c.

Lý Hoành Ki

ế

n mu

n đu

i theo, l

i b

chư

ng qu

y gi

l

i, m

i nói đư

c vài câu, bóng dáng Tôn Du

n Th

n đã ch

y tr

n không th

y, gã t

c gi

n đ

ế

n thoá m

chư

ng qu

y, “Ngươi không m

mi

ng cũng không ai nói ngươi câm, c

òn n

ế

u mu

n m

mi

ng thì không c

n nói hưu nói vư

n, ti

u Th

n không ph

i là lo

i ngư

i tr

m c

p.”

3.1

Tôn Du

n Th

n chu

n b

m

t ít qu

n áo, mu

n v

Tri

u gia

trên hai ngày đ

chi

ế

u c

Tri

u Lí, Lý Hoành Ki

ế

n cũng không bi

ế

t t

nơi này nghe đư

c tin t

c này, t

i bu

i t

i, khi h

n mu

n xu

t môn, gã đã đ

ng trư

c c

ng đ

i s

n.

“Ti

u th

n.”

“Lý thi

ế

u gia.”

H

n cung kính g

i Lý Hoành Ki

ế

n, trong thanh âm v

a xa l

v

a m

i l

, không còn s

nhi

t tình nh

ư ngày xưa, L

ý Hoành Ki

ế

n c

m tay h

n, h

n c

vùng thoát ra, Lý Hoành Ki

ế

n c

m th

t ch

t.

“Ti

u Th

n, đ

còn sinh khí sao? Huynh cũng t

sinh khí chính mình.”

Nghe gã nói gã cũng sinh khí chính mình, dù sao Tôn Du

n Th

n đơn thu

n, d

dàng b

d

n d

t r

i đi đ

tài, h

n ng

ng đ

u nhìn Lý Hoành Ki

ế

n, gã th

y h

n chú ý đ

ế

n gã, l

p t

c v

a nói v

a cư

i kh

mu

n Tôn Du

n Th

n tha th

cho gã. “Huynh sinh khí chính mình là vì rõ ràng huynh là lão b

o, l

i m

i ngày ch

y đ

ế

n

c đi

ế

m c

a mình mua d

ư

c li

u, hi

n t

i

khách đi

ế

m trong phòng huynh đang tr

toàn là dư

c li

u, cái này b

ngư

i bên ngoài bi

ế

t đư

c nh

t đ

nh s

b

i đ

ế

n ch

ế

t.”

Lúc này Tôn Du

n Th

n m

i nghĩ đ

ế

n gã là đ

i thi

ế

u gia c

a Thi

n

c, có đ

i thi

ế

u gia nào m

i ngày khi đ

ế

n tu

n tra đi

ế

m l

i còn mua d

ư

c đem v

, bàn tay to c

a Lý Hoành Ki

ế

n v

v

hai gò má c

a h

n. “Còn không ph

i đ

u là do dư

c đi

ế

m có tiên t

thiên tiên h

phàm sao, làm huynh m

i ngày đ

u ph

i đ

ế

n dư

c đi

ế

m mua dư

c m

i đư

c nhìn th

y tiên t

đó.”

Gã ca ng

i h

n đ

p như thiên tiên, chính Tôn Du

n Th

n cũng không c

m th

y đư

c mình m

, h

n

Tri

u gia chính là cu

c s

ng hèn m

n, sau khi t

t

ch

ế

t, h

n s

chính mình s

b

Tri

u gia đu

i ra, th

ế

là càng nơm n

p lo s

m

i l

i nói c

đ

ng c

a mình, li

n ngay c

Tri

u Thiên Luân đ

ế

n phòng h

n cũng không ph

i b

i vì h

n m

, mà là thân h

n th

ế

đáng thương mà thôi.

Tôn Du

n Th

n đ

m

t, h

n chưa t

ng nghe qua l

i ca ng

i thi

t tình nh

ư th

ế

, h

n rút tay v

, b

ng nhiên c

m th

y x

u h

vô cùng, có ngàn v

n gia đình có cô n

ương so v

i h

n m

hơn, ngay c

Vương ti

u thư so v

i h

n đ

u đ

p hơn g

p trăm l

n, nàng v

a xu

t hi

n, l

p t

c chi

ế

m đư

c chú ý c

a t

phu, chính mình nào có xinh đ

p. “Huynh đ

ng trêu đùa đ

, Lý thi

ế

u gia, đ

nào có m

, hu

ng h

đ

là nam nhân, đây là h

ình dung c

a cô nương, không ph

i hình dung c

a đ

.”

B

dáng tay chân h

n lu

ng cu

ng th

p ph

n đáng yêu, khuôn m

t th

n thùng

i ánh trăng l

i càng xinh đ

p, Lý Hoành Ki

ế

n xem đ

ế

n ngây ngư

i, gã l

p t

c gi

i thích lòng nghi ng

khó hi

u h

i chi

u c

a mình. Nguyên b

n th

y Tri

u Thiên Luân đ

i v

i Tôn Du

n Th

n v

a ôm

p g

n gũi, v

a ôn nhu nh

nh

ghé vào tai h

n nói nh

, gã l

p t

c c

m th

y đư

c quan h

hai ngư

i không bình th

ư

ng, cho nên m

i m

ng Tri

u Thiên Luân, khi

ế

n cho bu

i chi

u m

i n

i lên phong ba kia.

“Th

c xin l

i, bu

i chi

u huynh còn nghi ng

quan h

c

a đ

v

i t

phu đ

, vì đ

thanh thu

n đ

ng lòng ng

ư

i như th

ế

, sao có th

… ha ha, là huynh suy nghĩ quá nhi

u.”

Tôn Du

n Th

n x

u h

nghiêm m

t, giương m

t nhìn gã, “T

phu chính là t

phu đ

, vì t

t

đ

m

t s

m, cho nên huynh

y thương h

i đ

, đ

i v

i đ

chi

ế

u c

nhi

u hơn, hu

ng h

là hai nam nhân, sao có th

… sao có th

…”

H

n giương m

t nhìn gã v

i con ngươi đen t

a như ánh sáng ng

c tinh quang, làm cho Lý Hoành Ki

ế

n không u

ng mà say, h

n nói nh

l

i nói

n ý: “Có l

huynh nên c

m t

t

phu đ

, h

n đem đ

ng

Tri

u gia kín c

ng cao tư

ng, cho nên đ

m

i không b

ngư

i khác cư

p đi trư

c, m

c dù h

n b

o h

đ

quá đ

, nhưng nh

th

ế

, huynh m

i có th

th

y đư

c đ

thanh thu

n đáng yêu đ

ế

n như th

ế

.”

“Đ

ng nói cái gì thanh thu

n đáng yêu, đ

… đ

là nam nhân a.”

Tôn Du

n Th

n không quen nghe đ

ế

n m

y cái này, ngay c

m

i m

t câu ca ng

i c

a Lý Hoành Ki

ế

n đ

u làm cho h

n v

a th

n v

a s

, không th

tin đư

c l

i có n

i ca ng

i thân th

nam nhân c

a h

n m

m

o, b

i vì Hoành Ki

ế

n thư

ng th

c làm cho trong lòng h

n có chút cao h

ng, vui v

, dù sao đư

c ngư

i ta khen ng

i, b

t lu

n k

nào cũng s

không c

m th

y chán ghét.

Hu

ng h

t

nh

h

n

t

i Tri

u gia đã ph

i lo l

ng đ

phòng, s

làm ra chuy

n gì không nên làm, làm cho ng

ư

i ta m

ng ch

i, làm cho Tri

u gia r

t cu

c không ch

a đư

c h

n, khó có đư

c có ngư

i ca ng

i h

n. Ngay c

khi t

t

còn s

ng cũng ch

đ

i v

i h

n ân c

n d

y b

o, h

n làm đư

c gì đó thì cũng cho l

à đi

u ph

i làm, nào có ngư

i ca ng

i.

“T

phu đ

là k

ngu d

t, căn b

n là không bi

ế

t h

n đã đánh m

t cái gì.”

Lý Hoành Ki

ế

n nâng nh

c

m Tôn Du

n Th

n lên, lông mi Tôn Du

n Th

n run r

y không ng

ng, Lý Hoành Ki

ế

n hôn h

n, cái lo

i c

m giác này cũng không th

y chán ghét, khi h

n g

n gũi v

i Tri

u Thiên Luân, Tri

u Thiên Luân chưa m

t l

n hôn qua h

n, h

n cũng không bi

ế

t b

n môi ch

m vào nhau l

i ng

t ngào đ

ế

n như th

ế

.

“Ti

u Th

n quá m

c xinh đ

p, đ

so v

i đoá hoa dư

i ánh m

t tr

i ngày xuân càng thêm tươi

đ

p m

, là ngư

i xinh đ

p nh

t mà huynh t

ng g

p, đ

nguy

n ý

cùng m

t ch

v

i huynh không?”

. . . . . . Cùng m

t ch

?”

Thanh âm Tôn Du

n Th

n run r

y, ánh m

t Lý Hoành Ki

ế

n khi

ế

n cho trong lòng h

n b

t

n, hơn n

a l

i nói c

a gã, h

n hoàn toàn không th

lý gi

i. “đ

là nam nhân, sao có th

v

i huynh cùng m

t ch

? Ch

ng l

huynh là n

nhân sao?”

Lý Hoành Ki

ế

n đ

i v

i h

n đơn đ

c tinh khi

ế

t, thi

ế

u chút n

a b

t cư

i, gã nh

n xu

ng ý c

ư

i, nói: “Hai nam nhân v

n là có th

cùng m

t ch

, ch

c

n đ

nguy

n ý, đ

cũng không có gánh n

ng gia đình, đi theo huynh, đ

ế

n nhà c

a huynh đi.”

“Đ

… đ

đ

ế

n nhà c

a huynh?” Tôn Du

n Th

n quá s

hãi, tuy

t không có th

lý gi

i đư

c l

i c

a Lý Hoành Ki

ế

n, “Đ

là nam nhân a, trên th

ế

gian nào có chuy

n hai nam nhân

cùng m

t ch

.”

Lý Hoành Ki

ế

n xuyên qua l

i nói mê ho

c h

n, làm cho h

n càng hãm sâu trong s

ương mù dày đ

c,

trong đ

u h

n cho t

i bây gi

chưa t

ng suy nghĩ đ

ế

n chuy

n như v

y.

“Có chuy

n như v

y a, ti

u Th

n, ch

c

n đ

nguy

n ý, hai nam nhân có th

cùng m

t ch

.”

“Không có kh

năng, không có kh

năng có lo

i chuy

n đó, huynh … huynh đ

ng trêu đùa đ

, sao có th

có lo

i chuy

n này, ch

có nam t

cùng cô nương m

i

cùng m

t ch

, sao có th

có hai nam nhân có th

cùng m

t ch

.”

Tôn Du

n Th

n tuy

t không có th

tin tư

ng, n

ế

u h

n tin tư

ng l

i nói đó, không ph

i là h

n có th

cùng Tri

u Thiên Luân sao, Tri

u Thiên Luân s

cùng v

i h

n m

t ch

, vĩnh vi

n cũng không c

n cư

i Vương ti

u thư sao?

Không có kh

năng, không nghĩ cũng bi

ế

t chuy

n này không có kh

năng x

y ra, Tri

u Thiên Luân là nam t

, v

n s

i m

t cô nương trinh ti

ế

t v

làm v

, sau đó cô nương này s

h

o h

o chi

ế

u c

Tri

u Lí.

Cho dù h

n có thích Tri

u Thiên Luân, cũng không th

vi ph

m thiên lý,

cùng m

t ch

v

i Tri

u Thiên Luân, cho nên h

n m

i mi

n cư

ng cư

i vui hoanh nghênh Vương ti

u thư, sau đó đem cái lo

i tình c

m đ

i v

i Tri

u Thiên Luân mà ngư

i không th

ch

p nh

n này, cái lo

i tình c

m h

th

n đáng s

này, chôn th

t sâu trong đáy lòng.

“Không có kh

năng, huynh đ

ng nói lo

i chuy

n không có kh

năng x

y ra này, quá mu

n r

i, đ

ph

i đi g

p cháu ngo

i trai c

a đ

, huynh đ

ng trêu đùa đ

n

a.”

Tôn Du

n Th

n v

i vàng quay đ

u b

ch

y, trong lòng ho

ng lo

n vô cùng, không đ

ý Lý Hoành Ki

ế

n

phía sau g

i h

n, h

n ch

y đ

ế

n Tri

u gia, gõ c

a, Tri

u Thiên Luân đ

ã s

m đ

i h

n, th

y h

n đ

ế

n mu

n, li

n n

i gi

n đùng đùng.

“Sao đ

t

i tr

như th

ế

, huynh ch

đã lâu.”

“Th

c xin l

i, t

phu, đ

m

i v

a g

p b

ng h

u.”

Nh

c t

i b

ng h

u, khi

ế

n cho s

c m

t Tri

u Thiên Luân tr

nên càng khó coi, bu

i chi

u y th

y Lý Hoành Ki

ế

n

t

u lâu đã không m

t chút v

a ý, này b

ng h

u cái gì, bi

ế

t rõ h

n v

n còn là đ

a nh

, căn b

n không bi

ế

t u

ng rư

u, nhưng l

i d

n h

n đ

ế

n t

u lâu, trong thành cũng có trà lâu, sao l

i chuyên ch

n t

u lâu mà đi, lo

i b

ng h

u này qu

th

c không c

n dính vào.

“Không ph

i b

ng h

u hôm nay g

p

t

u lâu ch

, huynh xem h

n không v

a m

t, đ

nên ít cùng lo

i ngư

i này giao du.”

“Không ph

i, không ph

i huynh

y.” Vì s

Tri

u Thiên Luân sinh khí, h

n li

n nói d

i.

S

c m

t Tri

u Thiên Luân li

n hoà hoãn, l

y ra khăn m

t lâu m

hôi cho h

n, “Đ

ch

y đ

ế

n đây làm c

ngư

i đ

y m

hôi, nói không ph

i ti

u hài t

, l

i chuyên làm chuy

n ch

có ti

u hài t

m

i có th

làm.”

Tri

u Thiên Luân ti

ế

n l

i g

n giúp h

n lau m

hôi, h

n ng

ng đ

u lên nhìn Tri

u Thiên Luân, thân hình đ

y đ

n kiên ngh

g

n trong gang t

c, trong lòng h

n m

t tr

n nóng lên, n

ế

u Tri

u Thiên Luân cũng gi

ng như L

ý Hoành Ki

ế

n, hôn h

n như v

y, kia h

n nh

t đ

nh s

h

nh phúc đ

ế

n ch

ế

t đi đư

c.

ng tư

ng chính mình đ

i v

i Tri

u Thiên Luân có v

ng tư

ng h

lưu, Tôn Du

n Th

n l

p t

c đ

y Tri

u Thiên Luân ra, ánh m

t dao đ

ng không ng

ng, chính là không dám lưu đ

ng trên m

t Tri

u Thiên Luân, l

i càng không dám nhìn th

ng môi c

a y.

“Không c

n lau, t

phu, đ

t

mình lau

đư

c r

i, đ

đi trư

c xem Lí Nhi.”

“Đ

ăn cơm chưa?”

“Đ

không đói b

ng.”

Tri

u Thiên Luân hung hăng nói: “Cái g

ì không đói b

ng? Đ

ế

n, l

i đây ăn cơm, huynh đ

ã g

i đ

u b

ế

p n

u riêng nh

ng món ăn mà đ

thích ăn.”

“T

phu, đ

không đói b

ng, th

t s

không đói b

ng.”

H

n r

t s

, hi

n t

i h

n tr

nên s

hãi khi

cùng m

t ch

v

i Tri

u Thiên Luân, l

i nói v

a r

i c

a Lý Hoành Ki

ế

n làm cho tâm c

a h

n không còn

n đ

nh như trư

c, tâm c

a h

n lung lay r

t l

i h

i, n

ế

u Lý Hoành Ki

ế

n nói là s

th

t, kia không ph

i h

n có th

vĩnh vi

n

cùng m

t ch

v

i t

phu sao?

“Không cho phép đ

nói không đói b

ng, ph

i ăn cơm m

i có s

c kho

, huynh s

đ

s

ng m

t mình

bên ngoài, th

c ăn đ

u kém ch

t lư

ng, v

n nh

t thân th

đ

l

i b

bênh thì làm sao? Thân th

đ

đã không t

t, th

t v

t v

đi

u dư

ng đ

ế

n bây gi

, tuy

t không có th

ng

ng l

i.”

Tri

u Thiên Luân thay h

n x

i cơm, g

p đ

ăn b

vào bát, trên bàn có hai đĩa cá, m

t đĩa th

t kho tàu, m

t đĩa thanh tiên, t

t c

đ

u vì h

n mà chu

n b

riêng. Khi nu

t xu

ng, h

n th

c không bi

ế

t nó mùi v

gì, nh

ưng v

n cúi đ

u c

g

ng ăn, th

ế

nào cũng không dám nhìn Tri

u Thiên Luân, sau khi ăn xong cơm, h

n v

i vàng nói mu

n đi g

p Tri

u Lí, Tri

u Thiên Luân cũng vì vi

c b

n, ch

p nh

n đ

h

n r

i đi.

Tri

u Lí g

p đư

c h

n, vui v

đ

ế

n thét chói tai, nó n

m tay h

n không ch

u buông, tho

t nhìn căn b

n là không b

b

nh gì, t

i trư

c gi

ng

m

t chút, Tri

u Thiên Luân m

i m

c

a phòng ti

ế

n vào, Tri

u Lí đã ng

, đ

u n

m

trên đùi Tôn Du

n Th

n, hai tay ôm l

y đùi h

n, m

t b

dáng ng

cũng không ch

u buông tay.

“T

phu, Lí Nhi đã ng

.”

“Đ

a nh

này r

t nh

đ

, th

y thu

c nói nó không b

bênh gì, đ

xem đ

m

i

đây m

t h

i, trông nó t

t lên r

t nhi

u.”

Nói đi nói l

i, chính là đang nói đ

ế

n chuy

n mu

n h

n tr

v

nhà, Tri

u Thiên Luân

bên giư

ng, vu

t tóc Tri

u Lí, thanh âm tr

m th

p

trong đêm t

i h

ế

t s

c nghiêm tr

ng, nói ra nh

ng câu ph

ế

ph

, b

i vì đ

thê r

t g

n gũi này l

i mu

n chuy

n ra ngoài

, m

i làm cho h

n khó có th

lý gi

i, đ

i v

i Tôn Du

n Th

n mà nói ch

ng l

y cùng Tri

u Lí không ph

i là thân nhân duy nh

t c

a h

n sao?

“Du

n Th

n, t

phu nghĩ t

i nghĩ lui, chính là không nghĩ ra đ

vì cái gì l

i đ

t nhiên mu

n chuy

n ra ngoài

như th

ế

, là t

phu làm cái gì đ

c t

i v

i đ

, cho nên đ

m

i không mu

n

cùng v

i t

phu, ph

i không?”

Tôn Du

n Th

n th

y s

c m

t y tr

m tr

ng, v

i vàng làm sáng t

, h

n đ

i v

i Tri

u Thiên Luân ch

có c

m kích vô cùng. “T

phu, sao huynh l

i nghĩ như v

y, huynh đ

i v

i đ

r

t t

t, cho dù đ

có ch

ế

t m

t nghìn l

n cũng không th

báo đáp đư

c h

ế

t ân tình c

a huynh.”

“V

y nguyên nhân là gì? t

phu không đư

c bi

ế

t sao?” Tri

u Thiên Luân v

n c

truy v

n t

i cùng.

“Không có, th

t s

không có, đ

ch

c

m th

y đ

đã l

n, không th

c

làm phi

n t

phu mãi

đư

c.” H

n đương nhiên không có kh

năng nói ra lý do th

t.

“Nó

i hưu nói vư

n, đ

cho dù làm phi

n huynh c

đ

i cũng không quan tr

ng, t

ph

xem đ

như thân đ

đ

c

a mình, tr

b

ngoài Lí Nhi ra, đ

là ngư

i quan tr

ng nh

t c

a t

phu.”

3.2

Nói đ

ế

n ch

kích đ

ng, ng

khí Tri

u Thiên Luân đ

cao không ít, Tôn Du

n Th

n nghe đư

c trong lòng c

m đ

ng vô cùng, h

n bi

ế

t l

i nói c

a t

phu đ

u là thành ý thi

t tình, làm cho h

n th

t s

mu

n ôm l

y Tri

u Thiên Luân, rút vào lòng y, khóc ra u

khu

t c

a b

n thân, nhưng l

i nói ti

ế

p theo c

a Tri

u Thiên Luân, làm cho tâm c

a h

n b

ng ch

c tr

nên l

nh l

o.

“ Cho dù Vương ti

u thư có nh

p môn, huynh cũng v

n gi

ng như trư

c đ

i đãi v

i đ

, đ

ngàn v

n l

n không c

n c

m th

y t

t

đ

đã ch

ế

t, nên chính mình tr

thành ngo

i nhân, đúng là hi

n t

i t

phu đang dùng m

i cách đ

theo đu

i Vương ti

u thư, khó tránh kh

i lơ là v

i đ

, nhưng sau khi nàng nh

p môn, t

phu s

v

n đ

i đãi v

i đ

gi

ng như trư

c đây.”

Hai m

t h

n

m tr

m, c

g

ng bày ra m

t n

i

khoé mi

ng: “T

phu cùng Lí Nhi là ngư

i quan tr

ng nh

t đ

i v

i đ

, tâm ý c

a đ

luôn luôn như v

y, chính là đ

đã tr

ư

ng thành, nên cũng có vi

c mình mu

n làm.”

“Đ

c

m th

y đư

c vi

c đ

mu

n làm, th

ế

nào cũng ph

i r

i đi Tri

u gia m

i có th

làm sao?” trên m

t Tri

u Thiên Luân không tránh kh

i xu

t hi

n bi

u tình m

t mát.

“Mong t

phu tha th

cho s

tuỳ h

ng c

a đ

.”

Gi

ng như chim m

cu

i cùng ch

có th

nhìn chim non do mình nuôi l

n giương cánh bay đi xa, ánh m

t Tri

u Thiên Luân l

ra tĩnh m

ch, y vươn hai tay ra, nói: “Đ

t Lí Nhi xu

ng giư

ng ng

đi, đ

l

i đây, cho t

phu ôm đ

m

t cái.”

H

n đem Tri

u Lí đ

t lên trên giư

ng, d

nó ti

ế

p t

c ng

say, Tri

u Thiên Luân đem h

n

ng vào trong lòng gi

ng như h

n v

n còn là ti

u hài t

trong trí nh

c

a y, y th

dài m

t hơi, đ

i v

i đ

a nh

gi

ng như thân đ

đ

này, y cu

i cùng v

n là buông tay.

Tôn Du

n Th

n rơi nư

c m

t đ

y m

t, h

n h

p th

th

t sâu mùi nam tính trên ngư

i Tôn Du

n Th

n, h

n bi

ế

t ti

ế

p qua nh

ng ngày sau, không bao gi

… còn có c

ơ h

i ôm y n

a, mà h

n cũng không th

m

mi

ng trách c

m

t câu, tình ý

ch

sâu trong đáy lòng ch

có th

vĩnh vi

n chôn sâu, vĩnh vi

n không bao gi

th

y đư

c ánh m

t tr

i.

Tôn Du

n Th

n

Tri

u gia ch

ng hai ngày, ch

trong hai ngày này khi

ế

n cho h

n hi

u đư

c vi

c Vương ti

u thư đ

ng ý gã vào Tri

u gia, đ

i v

i Tri

u Thiên Luân mà nói là m

t vi

c vô cùng quan tr

ng.

Đám ngư

i h

u toàn nói chuy

n v

Vương ti

u thư: nào là tâm t

ình kh

n trương cùng vui v

c

a Tri

u Thiên Luân khi nghe Vương ti

u thư đ

ế

n chơi; nào là Tri

u Thiên Luân là ngư

i ti

ế

t ki

m như th

ế

, nhưng toàn chu

n b

đ

v

t xa hoa đ

đón nàng; nào là cách ăn m

c đ

u đ

i m

i, đ

u m

c nh

ng b

đ

do th

khéo b

c nh

t làm ra đ

đi g

p nàng, nh

ng b

đ

này làm cho Tri

u Thiên Luân càng thêm ng

c th

lâm phong, anh tu

n phi phàm. H

n càng nghe tim càng nhói đau, tâm t

ình cũng tr

m tr

ng theo v

n ph

n.

Qua hai ngày, h

n li

n im l

ng r

i đi Tri

u gia, th

a d

p Tri

u Lí ng

say sau khi chơi đùa m

t, m

i đi ra, đ

tránh Tri

u Lí không th

y h

n l

i khóc lóc

m ĩ. V

a ra kh

i c

a l

i nhìn th

y Hoành Ki

ế

n đang

trư

c c

a Tri

u gia ch

h

n.

“Huynh…….” Còn ch

ưa nói xong, L

ý Hoành Ki

ế

n đã giúp h

n c

m l

y b

c y ph

c c

c nh

trên tay.

“Huynh h

i tỳ n

trong Tri

u gia, nàng nói đ

tr

v

kho

ng hai ngày, huynh tính toán th

i gian là ngày hôm nay đ

s

r

i kh

i, nên

đây ch

đ

.”

“Ân, dù sao cũng là nhà c

a t

phu, không ph

i là nơi

c

a mình, ch

qu

y r

y hai ngày là đ

r

i.”

hai ngày này, tinh th

n cùng th

xác c

a h

n th

t m

t m

i, dù sao trơ m

t nhìn Tri

u Thiên Luân coi tr

ng Vương ti

u thư như th

ế

, tâm tình c

a h

n v

n là b

đ

kích không nh

.

“Nghe nói t

phu đ

mu

n thú thê.”

Lý Hoành Ki

ế

n gi

ng như đang quan sát s

c m

t c

a h

n, Tôn Du

n Th

n t

n l

c bình tĩnh nói: “Đúng v

y, t

phu đ

cu

i cùng đ

ã mu

n thú thê, Lí Nhi cũng c

n có nương, l

òng đ

cũng cao h

ng thay cho b

n h

.”

“Th

t là cao h

ng không? Hay là gi

cao h

ng?”

Tôn Du

n Th

n nhíu mày, n

i nóng lên, gã vì cái gì luôn ch

n cách nói chuy

n đâm xuyên vào xương c

t như th

ế

. “Huynh r

t cu

c là có ý gì? Ba câu thì đã h

ế

t hai câu đ

u nói như th

ế

, huynh nh

t đ

nh ph

i c

ch

p b

a đ

t gi

a đ

và t

phu đ

có cái gì sao? Nói cho huynh rõ, t

phu đ

không ph

i lo

i ngư

i như v

y, huynh

y … huynh

y đ

i đãi v

i đ

gi

ng như thân đ

đ

mà thôi.”

Nói ra câu này, chua xót trong lòng Tôn Du

n Th

n r

t cu

c  khó nh

n, nư

c m

t ch

y xu

ng, h

n l

p t

c lau đi, quay đ

u mu

n b

ch

y,  nhưng L

ý Hoành Ki

ế

n c

y m

nh b

t l

y tay h

n. “H

n xem đ

nhưng là thân đ

đ

, cho nên đ

thương tâm cùng b

t mãn sao?”

Tâm gi

ng như b

đao đâm trúng, Tôn Du

n Th

n hàm ch

a nư

c m

t, n

i gi

n m

ng: “Huynh…..

Huynh không đư

c nói b

y, v

n nh

t phá hu

danh d

c

a t

phu đ

, phá hu

vi

c hôn nhân c

a t

phu đ

, đ

s

tìm huynh tính s

.”

“V

y đây là th

t, đ

thích t

phu đ

.”

M

mi

ng ra đ

u là t

phu…t

phu, cho dù là b

mù cũng nhìn ra

đư

c h

n có tình c

m v

i Tri

u Thiên Luân, tâm tình c

a Lý Hoành Ki

ế

n càng thêm ác li

t, nguyên b

n ch

là suy đoán, nào ng

h

ế

t th

y đ

u gi

ng như g

ã suy nghĩ. Cái tên Tri

u Thiên Luân kia tính cái gì đ

ng đ

n, tính cái gì thành th

t thành kh

n, gã th

y y căn b

n là c

h

phong b

ế

.

Tâm s

b

soi th

u, Tôn Du

n Th

n b

cánh tay gã ra, “Không c

n nói hưu nói vư

n, không cho phép huynh nói thêm gì n

a, đ

và t

phu đ

không ph

i lo

i quan h

này, t

phu đ

cũng không ph

i ngư

i như v

y, huynh không th

nói thêm gì n

a.”

Lý Hoành Ki

ế

n kéo h

n vào h

m v

ng, ch

n l

i đ

ng tác c

a h

n, nâng m

t h

n lên, hôn lên đôi môi đ

m

ng vì t

c gi

n mà m

ng không ng

t c

a Tôn Du

n Th

n.

“T

phu đ

bi

ế

t cái gì? H

n cái gì cũng không th

cho đ

, cái lo

i ngư

i c

h

t

b

ế

gi

ng như h

n, căn b

n không hi

u đư

c trong lòng đ

đang suy nghĩ cái gì, ch

có huynh m

i có th

cho đ

lo

i c

m giác này, lo

i c

m giác này th

c tho

i mái đúng không?”

Gã hôn lên đôi môi đ

m

ng c

a Tôn Du

n Th

n, bàn tay gã thu

n th

c d

i xu

ng, m

ra đai lưng, c

i qu

n, m

kh

h

c

a Tôn Du

n Th

n, b

t đ

u vu

t ve b

v

non n

t n

a ngư

i dư

i c

a Tôn Du

n Th

n, gã dao đ

ng t

trên xu

ng dư

i, đ

u ngón tay âu y

ế

m trên đ

nh m

n c

m c

a h

n, Tôn Du

n Th

n chưa t

ng ch

u qua đ

i đãi nh

ư th

ế

, h

n m

l

n mi

ng th

d

c h

n h

n, th

t lưng hư nhuy

n, c

ngư

i không còn m

t chút khí l

c.

H

n cùng Tri

u Thiên Luân tuy có quan h

thân th

, nhưng đ

u ti

ế

n hành trong bóng đêm, Tri

u Thiên Luân l

i quy c

, h

n cũng là nh

n nh

n ch

u đ

ng, Tri

u Thiên Luân căn b

n s

không ch

m vào b

v

nam tính c

a h

n, h

n cũng nh

m ch

t m

t, ôm ch

t Tri

u Thiên Luân mà thôi, thân th

giao hoan không m

t chút khoái c

m, nhưng qua vài l

n cũng không còn đau đ

n như khi m

i x

xuyên qua.

Lý Hoành Ki

ế

n kh

c

n vành tai h

n, kích thích tình d

c chưa n

y sinh c

a h

n.

“Tho

i mái không ti

u Th

n.”

“Ân, a a. . . . . . Không, không c

n. . . . . .”

Thanh kêu c

a h

n đ

y ng

t m

n, toàn thân h

n b

ép sát lên tư

ng, Lý Hoành Ki

ế

n r

t hi

u bi

ế

t v

lo

i s

tình này, gã nh

c mi

ế

ng vào trong lòng bày tay c

a mình, sau đó ba

o phúc lên trên đĩnh nam tính non n

t c

a Tôn Du

n Th

n, bi

ế

t như v

y có th

làm cho nam tính s

ng khoái vô cùng, phía dư

i Tôn Du

n Th

n b

ngón tay gã âu y

ế

m đ

ế

n cưng c

ng, ý th

c đư

c mình

đang làm g

ì, nh

ưng hoàn toàn không có năng l

c ch

ng c

, ch

có th

th

d

c.

“Van c

u huynh, không c

n như v

y.”

H

n run gi

ng c

u xin tha th

, b

n h

đang

trong h

m ph

, s

c tr

i dù không quá sáng nhưng cũng chưa t

i t

i khuya, n

ế

u có ngư

i đi vào h

m nh

này s

th

y đư

c kh

c

a h

n b

m

tung ra, b

v

nam tính loã l

trong không khí, b

bàn tay c

a nam nhân đùa b

n.

Hai m

t h

n đ

m l

lưng tr

òng, mi

ng th

h

n h

n, l

i th

p gi

ng c

u xin tha th

, nh

ng đi

u này làm cho th

n s

c Lý Hoành Ki

ế

n tr

nên m

u d

c, gã cúi đ

u hôn h

n, ngay c

trư

c đây đã t

ng n

ế

m qua không ít nam s

c, cũng t

ng

trong vi

n ti

u quan chơi đùa, nhưng chưa t

ng g

p nam t

nào có th

so v

i s

c đ

p tuy

t m

c

a Tôn Du

n Th

n, b

ng s

c đ

p c

a h

n mà

trong vi

n thì đã s

m n

i danh, hu

ng chi h

n hi

n t

i b

đùa b

n đ

ế

n hai m

t rưng rư

ng, ánh m

t h

n nhiên tràn đ

y sương mù, l

i càng đ

p càng m

ho

c đ

ế

n c

c đi

m.

“Ti

u Th

n, đ

th

t đ

p, đ

có th

ti

ế

t ra, không sao c

.”

“Không c

n, không c

n như v

y, nơi này là h

m ph

.”

Tôn Du

n Th

n c

c kỳ x

u h

, chân cũng b

t đ

u phát run, thân th

không hi

u bi

ế

t tình d

c, l

i

trong bàn tay c

a nam nhân d

n d

n bi

ế

t đ

ế

n lo

i c

m giác này, làm cho h

n n

y sinh c

m giác x

u h

càng thêm m

nh m

, h

n dùng l

c đ

y Hoành Ki

ế

n ra, nhưng thân th

Lý Hoành Ki

ế

n so v

i h

n cư

ng tráng, h

n căn b

n đ

y không ra, l

i nhìn th

y n

a ngư

i dư

i khó coi c

a mình đang run r

y

trong bày tay gã, càng làm h

n thêm qu

n bách.

“Ti

u Th

n, không sao đâu, c

th

l

ng ngư

i mà hư

ng th

lo

i c

m giác này.”

Gã càng m

nh m

xoa n

n cao th

p, Tôn Du

n Th

n ng

m ch

t mi

ng, ngăn c

n ti

ế

ng kêu khi đ

t t

i cao trào c

a mình, nhi

t d

ch nóng b

ng t

v

t nho nh

c

a h

n b

n ra, phun lên qu

n áo c

a Lý Hoành Ki

ế

n.

Tôn Du

n Th

n b

t khóc, h

n nâng con m

t thu hút, sưng đ

lên tr

ng m

t nhìn Lý Hoành Ki

ế

n, không chút suy nghĩ m

t bàn tay đưa lên, L

ý Hoành Ki

ế

n b

h

n tát trúng m

t, kinh ng

c l

p t

c bi

ế

n thành l

a gi

n, gã đã ra s

c h

u h

Tôn Du

n Th

n s

ng khoái đ

ế

n như th

ế

, th

t không th

ng

l

i đư

c h

n đáp l

b

ng m

t bàn tay vào m

t.

“Đ

làm cái gì v

y? V

a r

i không ph

i đ

s

ng khoái mu

n ch

ế

t sao?”

Tôn Du

n Th

n vành m

t h

ng h

ng, c

gi

n nói: “Ta ..ta không c

n ngư

i khác đ

i v

i ta làm lo

i s

tình này, ta v

i ngươi l

i không quen, ngươi l

i đem ta ra trêu đùa.”

Lý Hoành Ki

ế

n đ

i v

i l

i nói c

a h

n c

m th

y m

c danh kỳ di

u, trách không đư

c Tri

u Thiên Luân v

n nói h

n là đ

a nh

.

“Nam nhân chính là như v

y, chơi vui mà thôi, m

i ngư

i c

m th

y s

ng khoái khoái ho

t là đư

c, đ

ch

c

n qua vài ngày n

a, s

t

mình l

c l

c mông l

i đây c

u huynh làm cho đ

s

ng khoái.”

L

i nói c

a gã vô cùng h

lưu, làm cho s

c m

t Tôn Du

n Th

n đ

u thay đ

i, h

n đ

i v

i Tri

u Thiên Luân đích th

t là yêu thương nhung nh

, Tri

u Thiên Luân cũng là ngư

i h

n vô cùng ái m

, hu

ng h

Tri

u Thiên Luân nói chuy

n v

i h

n đ

u là tôn tr

ng săn sóc, hoàn toàn s

không b

i, h

lưu như th

ế

, h

n dùng l

c đánh Lý Hoành Ki

ế

n m

t quy

n, đ

y gã ra, th

t l

i đai lưng, l

p t

c b

ch

y đi.

H

n khí l

c nh

như v

y, đánh Lý Hoành Ki

ế

n không đau chút nào, c

òn làm cho Lý Hoành Ki

ế

n có c

m giác ch

u nh

c, Lý Hoành Ki

ế

n v

a t

c v

a gi

n, nhưng bi

u tình v

a r

i c

a Tôn Du

n Th

n di

m l

vô cùng, làm cho h

thân c

a gã tr

ư

ng lên

trong kh

n

i, phi thư

ng không tho

i mái, tư

ng tư

ng l

i v

m

t c

a h

n v

a r

i, càng làm cho tính khí c

a Lý Hoành Ki

ế

n ng

ng đ

u cao hơn.

Nguyên b

n l

a gi

n đang b

c lên, l

i nghĩ đ

ế

n bi

u tình khi đ

ế

n cao trào c

a Tôn Du

n Th

n, li

n trôi đi không ít, xem ra Tôn Du

n Th

n nh

t đ

nh v

n còn trong tr

ng, nên m

i b

lo

i chuy

n thân m

t này do

s

thành như v

y, sau khi đưa ra gi

i thích h

p lý, l

a gi

n c

a Lý Hoành Ki

ế

n bi

ế

n m

t không còn d

u v

ế

t.

đưa ra

ý t

ư

ng ph

i làm cho Tôn Du

n Th

n ch

đ

ng ng

i

trên ngư

i gã c

u hoan, t

trên xu

ng dư

i phun ra nu

t vào nam tính c

a gã, v

i s

ngây thơ, non n

t c

a Tôn Du

n Th

n, nh

t đ

nh s

r

t d

dàng l

a h

n m

c mưu.

4.1

Ti

ế

ng khóc c

a Tri

u Lí vang th

u t

n tr

i, vang ch

n đ

ế

n ngói nhà cũng mu

n r

t xu

ng, nó ch

c

n v

a th

y ngư

i Vương gia đ

ế

n là li

n khóc sư

t mư

t, lúc đ

u th

c làm cho Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n ch

ế

t, mu

n cho nó m

t tát tai nhưng l

i đau lòng nó không n

ương, v

n không n

xu

ng tay đánh nó.

Tri

u Thiên Luân tr

v

nhà, Tri

u Lí

sau vư

n lên ti

ế

ng khóc l

n, y cho t

i bây gi

cũng chưa nghe qua nó khóc l

n ti

ế

ng như th

ế

, y phóng nh

c chân đi t

i vư

n sau, l

i nghe th

y n

âm m

ng c

t cao: “Khóc, l

i khóc, ta kêu cha ngươi đem ngươi đu

i ra ngoài, xem ngươi khóc cho ai nghe.”

“Ô ô, c

u … con mu

n c

u ….”

Ngư

i ta nói: em bé h

c g

i đ

u tiên là cha ho

c nương, nhưng nương Tri

u Lí m

t s

m, đ

u là Tôn Du

n Th

n d

n d

t nó, cho nên h

c g

i tên đ

u tiên c

a nó chính là c

u, r

i sau đó m

i là ph

thân, ngư

i khác v

a khóc v

a kêu nương gào cha, nhưng nó cũng kêu gào c

u không ng

ng.

“C

u ngươi b

cha ngươi đu

i đi r

i, ngươi n

ế

u không ngoan, sau này cũng s

b

c

ha ngươi đu

i đi!” Trong vư

n, Vương ti

u thư đ

i di

n Tri

u Lí nói, dáng v

nàng b

v

kiêu ng

o, c

m trong tay m

t cây g

ng trên ngư

i Tri

u Lí đánh, Tri

u Lí quỳ r

p trên m

t đ

t, toàn thân dính đ

y đ

t, không ng

ng khóc l

n.

Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n phát cu

ng, trong nhà đ

ã xem V

ương ti

u thư như là Thi

ế

u nãi nãi t

ương lai, cho nên nàng mu

n t

i s

t

i, mu

n đi s

đi, hoàn toàn không ai ngăn c

n, hơn n

a ngày thư

ng y không

nhà, không th

ng đư

c nàng đ

ế

n nhà chơi nhưng l

i đ

i v

i Tri

u L

í nói hưu nói vư

n, nói y đu

i Tôn Du

n Th

n ra kh

i c

a, l

i còn dám ng

ư

c đãi c

con c

a y.

Y luy

ế

n ti

ế

c đánh Tri

u Ý, m

c dù Tri

u Lí nhi

u l

n làm y t

c gi

n, y cũng không n

đánh nó dù ch

m

t cái, không th

ng đư

c l

i b

m

t n

nhân còn ch

ưa có n

h

p môn b

t n

t thành như v

y. “Nàng d

ng tay cho ta, ai chu

n nàng làm như v

y.”

Tri

u Thiên Luân sinh khí lao nhanh t

i ôm l

y Tri

u Lí, thanh âm khóc c

a Tri

u Lí đ

u đã ách, lúc đ

u Vương ti

u thư c

òn có chút ch

t d

, nhưng th

y Tri

u Thiên Luân luôn luôn n

nh b

ái m

nàng đ

i v

i nàng tr

n l

n tr

ng m

t, nàng đư

c nuông chi

u t

bé nên r

t kiêu ng

o, b

tr

ng m

t như th

ế

li

n sinh khí.

Nàng đem cây g

quăng xu

ng đ

t, nói ra l

i nói ngông cu

ng, “Tri

u Thiên Luân, là huynh c

u ta g

cho huynh, ta có th

ch

p nh

n huynh, nhưng đ

a nh

này không ph

i con c

a ta, ta không thích nó, n

ế

u huynh không dư

ng nó

Tri

u gia, ta đây li

n cùng huynh thành thân.”

Đi

u ki

n vô lý nh

ư th

ế

, làm cho Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n phát run c

ngư

i, đây là đi

u ki

n qu

quái gì, Tri

u Lí là con c

a y, không ph

i đ

v

t có th

tuỳ ti

n v

t b

li

n v

t b

, cho dù Tri

u Thiên Luân có mu

n thú nàng bao nhiêu, cũng tuy

t không đem thân sinh c

t nh

c c

a mình tr

c xu

t ra bên ngoài, đ

thú m

t n

nhân không phúc h

u như th

ế

.

“Nó là con ta, cũng là c

t nh

c Tri

u gia ta, ta không đem nó dư

ng

Tri

u gia, thì d

ư

ng nó

nơi nào?”

“Dù sao sau khi chúng ta thành thân, cũng s

có nh

ng đ

a nh

đ

k

ế

th

a Tri

u gia, ta không c

n đ

a nh

này

trong này.” Vương ti

u thư r

t t

tin, trông b

dáng si mê c

a Tri

u Thiên Luân đ

i v

i nàng, hơn n

a y còn tìm đ

m

i cách theo đu

i, nàng tin ch

c y nh

t đ

nh s

ch

p nh

n đi

u ki

n c

a nàng, cho dù y không nguy

n ý, cũng v

n cúi đ

u.

“Tri

u gia ta ch

là gian mi

ế

u nh

không th

ch

a n

i đ

i Ph

t tôn kính như nàng!” Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n c

l

i hu

hôn đ

u nói ra, Vương ti

u thư h

n h

n, nàng chính là nhìn không ra ti

u hài t

dơ b

n này có gì t

t, v

i l

i Tri

u Lí là con c

c

a Tri

u Thiên Luân, sau này đ

a nh

do nàng sinh ra còn có t

ương lai sao? Ch

c

n đi

m tâm m

t

y, nàng li

n không ch

p nh

n n

i Tri

u Lí.

“Đư

c, Tri

u Thiên Luân, đây là huynh nói, ta tr

v

nói v

i cha m

ta, ta thà r

ng ch

ế

t cũng không mu

n gã cho huynh.”

Nàng không nghĩ t

i Tri

u Thiên Luân l

i có th

nói ra l

i hu

hôn đơn gi

n như v

y, nàng ph

t tay áo b

đi, Tri

u Lí

trong lòng ng

c Tri

u Thiên Luân khóc đ

ế

n ch

ế

t đi s

ng l

i, tâm Tri

u Thiên Luân cũng đau đ

ế

n lưu đ

y nư

c m

t, y ôm ch

t Tri

u Lí, gi

ng nói khàn khàn: “Cha bi

ế

t con không nương, v

ì v

y s

yêu

thương con thêm c

ph

n c

a nương con, tuy

t không đ

cho con b

ngư

i khác b

t n

t.”

Tri

u Thiên Luân vì s

ki

n này t

c gi

n tìm đ

ế

n toàn b

tôi t

trong nhà, b

n tôi t

này tin t

c r

t linh thông, sao có th

không bi

ế

t Tri

u Lí b

Vương ti

u thư đánh c

h

i, nhưng l

i không có ngư

i nào nói cho y bi

ế

t, nguyên nhân là m

i ngư

i th

y Tri

u Thiên Luân yêu thích Vương ti

u thư như th

ế

, hơn n

a sau này Vương ti

u thư s

là Thi

ế

u nãi nãi c

a Tri

u gia, ai dám

trư

c khi nàng nh

p môn đ

i v

i nàng gây thù chu

c oán. Y nghe b

n tôi t

nói xong, tâm cũng l

nh đi hơn phân n

a, không th

ng đư

c toàn b

Tri

u gia to l

n như th

ế

, l

i không có đư

c m

t tâm phúc chân chính.

Vương gia g

i thư đ

ế

n, trong thư đ

y l

i nh

c m

, còn nói n

nhi nhà h

không l

y ch

ng không làm quan, Tri

u Thiên Luân xem mà sinh khí, xé nát trang gi

y. Càng nghĩ càng vô cùng đau đ

n, m

t hai tháng này y như k

điên, ch

y t

i ch

y lui, cu

i cùng t

t c

đ

u là do y t

mình m

t sương t

ình nguy

n đa tình.

T

đó v

sau Tri

u Thiên Luân ng

m mi

ng không nói t

i chuy

n hôn nhân cùng Vương ti

u thư, y l

i gi

ng như trư

c đ

t toàn b

tâm huy

ế

t vào m

t ti

n c

a hàng c

a mình.

Còn Tôn Du

n Th

n sau khi xin ngh

Thi

n

c, h

n đi tìm vi

c

nh

ng nơi khác, nhưng dù sao h

n tu

i tr

, cũng khó tìm

đư

c vi

c làm t

t. Lý Hoành Ki

ế

n

trong thành l

i mua m

t m

t ti

n c

a hàng m

i, mu

n Tôn Du

n Th

n t

i đó làm chư

ng qu

y. Tôn Du

n Th

n không dám tin, h

n cũng không dám nh

n, h

n đ

i v

i dư

c li

u không có quá hi

u bi

ế

t, sao có th

là chư

ng qu

n m

t dư

c đi

ế

m.

Lý Hoành Ki

ế

n l

i nói: “Huynh s

d

y cho đ

, n

ế

u đ

mu

n s

ng yên ph

n, ph

i ki

ế

m nhi

u ngân lư

ng m

t chút, làm ngư

i tính toán s

sách, m

t tháng ch

có m

t ít ngân lư

ng, m

t năm có th

ki

ế

m đư

c bao nhiêu ti

n?”

Khi Tôn Du

n Th

n v

n còn đanf do d

, m

i ngày Lý Hoành Ki

ế

n mang h

n đi xem dư

c li

u, làm cho h

n h

c cách phân bi

t dư

c li

u t

t x

u như th

ế

nào, s

m t

i

chung bên nhau, Lý Hoành Ki

ế

n nói r

t nhi

u, l

i hay thích nói gi

n, nhưng g

ã đ

i v

i dư

c li

u là tri th

c uyên bác, đ

i v

i h

n vô

cùng hào phóng, hơn n

a gã cũng h

ư

ng Tôn Du

n Th

n gi

i thích cùng xin l

i chuy

n trư

c đây x

y ra

h

m ph

.

Dù sao da m

t Tôn Du

n Th

n r

t m

ng, c

m th

y không đư

c t

nhiên khi nh

c v

chuy

n đó, h

n nh

nhàng nói câu “không sao”, Lý Hoành Ki

ế

n mua t

ng h

n qu

n áo cùng m

t ít đ

v

t này n

, th

y nơi nào có món ăn g

ì ngon, đ

u t

i tìm h

n cùng đi ăn.

Tâm con ngư

i đ

u làm b

ng th

t, Tôn Du

n Th

n

Tri

u gia luôn th

t c

n th

n, cho dù ái m

Tri

u Thiên Luân cũng không dám nói, nhưng L

ý Hoành Ki

ế

n vô cùng phóng khoáng dám nói dám làm, làm cho h

n m

nhãn gi

i, hu

ng chi gã đ

i v

i h

n th

t t

t, h

n l

i cô đ

c

m

t mình bên ngoài, thân nhân duy nh

t

Tri

u gia, thì h

n l

i không th

quay v

, nói không tĩnh m

ch căn b

n là g

t ngư

i.

H

n d

n d

n ti

ế

p nh

n s

theo đu

i c

a Lý Hoành Ki

ế

n, Lý Hoành Ki

ế

n c

m tay h

n, hôn hai gò má h

n, bàn tay lơ đ

ãng h

ư

ng xu

ng chi

ế

c mông căn tròn, nh

nh

n mà xoa n

n đ

gây kích thích tình d

c trong cơ th

h

n, dù sao h

n đ

i v

i tình d

c v

n còn r

t non n

t, dư

i s

d

n d

t c

a Lý Hoành Ki

ế

n, tâm c

a h

n ch

m rãi h

ư

ng v

Lý Hoành Ki

ế

n, hơn n

a b

i vì Lý Hoành Ki

ế

n có th

ch

p nh

n thân th

nam nhi c

a h

n.

“Ti

u Th

n, qua hai tháng n

a huynh ph

i v

nhà, đ

có mu

n theo huynh cùng đi không? Đ

ế

n nhà c

a huynh

, có tôi t

h

u h

, đ

s

không c

n ph

i v

t v

như th

ế

.”

“Đ

không s

v

t v

.”

Tôn Du

n Th

n b

gã hôn đ

ế

n ánh m

t mê ly, gi

a b

n h

ch

còn m

t bư

c n

a là bư

c qua v

ch c

m, nhưng Tôn Du

n Th

n không mu

n, ngay trư

c v

ch c

m

y đ

u luôn kêu ng

ng l

i.

“Kia theo huynh v

nhà đư

c không?”

Tôn Du

n Th

n th

hào h

n, k

x

o c

a Lý Hoành Ki

ế

n t

t l

m, luôn hôn h

n đ

ế

n không th

n

i, h

n n

m ch

t cánh tay Lý Hoành Ki

ế

n, nư

c m

t s

p ch

y ra trông th

t yêu ki

u: “ Đ

đ

… đ

đ

suy nghĩ thêm m

t chút n

a.”

“Suy nghĩ cái gì? Ti

u Th

n, đ

đã suy nghĩ m

t tháng r

i, nơi này c

a huynh trư

ng đ

ế

n bao nhiêu khó ch

u, đ

bi

ế

t không?” Lý Hoành Ki

ế

n kéo tay h

n ch

m vào h

thân c

a gã, m

t Tôn Du

n Th

n đ

b

ng lên, v

i rút tay v

, h

n đ

i v

i vi

c hi

ế

n thân cho Lý Hoành Ki

ế

n v

n còn có chút do d

.

“Đ

nói r

i, đ

đ

suy ng

m thêm m

t ít th

i gian n

a, đ

còn ch

ưa quy

ế

t đ

nh s

cùng huynh phát tri

n m

i quan h

đ

ế

n m

c g

n gũi như v

y.”

Lý Hoành Ki

ế

n bi

ế

t như

c đi

m c

a Tôn Du

n Th

n, h

n s

r

t d

siêu lòng khi ng

ư

i ta đ

i v

i h

n nói nh

ng l

i ngon ti

ế

ng ng

t, l

i s

hãi tĩnh m

ch, m

t ngày nào đó h

n cũng s

b

gã n

m gi

trong tay, cho nên gã cũng không nóng v

i. “V

y đư

c r

i, cho đ

thêm m

t tháng suy ng

m n

a.”

Tôn Du

n Th

n đưa g

ã ra c

a, Lý Hoành Ki

ế

n nâng m

t h

n lên, đ

u lư

i gi

ng như con xà trơn trư

t không kiêng n

gì hoành hành ngang ng

ư

c

trong mi

ng h

n, Tôn Du

n Th

n ưm vài ti

ế

ng, nũng n

u mê ngư

i, h

thân c

a h

n đã b

Lý Hoành Ki

ế

n hu

n luy

n, ch

c

n v

a hôn sâu m

t chút đã có chút nhi

t trư

ng.

Th

i đi

m Lý Hoành Ki

ế

n buông ra, cũng là th

i đi

m h

n hư nhuy

n cơ h

không gi

v

ng n

i thân mình, h

n nhìn bóng dáng Lý Hoành Ki

ế

n, cúi đ

u nghĩ v

tâm s

c

a mình. H

n không ph

i luy

ế

n ti

ế

c khi r

i đi m

nh đ

t này, mà là Tri

u Thiên Luân cùng Lí Nhi đ

u s

ng

đây, h

n s

ng đ

ế

n bây gi

đ

u là vì hai ng

ư

i đó, mu

n h

n r

i đi, h

n s

mình không có n

i dũng khí.

M

t chi

ế

c bóng to l

n d

ng

trư

c m

t h

n, Tôn Du

n Th

n khi

ế

p s

ng

ng đ

u lên, đ

ã th

y th

n tình t

c gi

n c

a Tri

u Thiên Luân, ánh m

t c

a y tuôn ra tơ

máu, hai gò má tr

ư

ng lên thành màu đ

, có th

th

y đư

c t

c gi

n đ

ế

n m

t lý trí. “Đ

… đ

v

a r

i đang làm cái g

ì? Đ

v

a r

i r

t cu

c đang làm cái g

ì? Cùng nam nhân … th

ế

nhưng cùng nam nhân

trư

c c

a làm cái lo

i gièm pha này, đ

mu

n ch

c gi

n huynh ch

ế

t sao?”

Tôn Du

n Th

n b

do

ngây ngư

i, m

i bi

ế

t đư

c mình b

Tri

u Thiên Luân th

y đư

c m

t màn v

a r

i, Tri

u Thiên Luân kéo h

n đi vào sân nhà sau vi

n, dùng h

ế

t s

c l

c đem m

t h

n ngâm vào trong nư

c, y rít gào nói: “Đ

h

o h

o t

y s

ch s

chính mình cho huynh, đ

th

ế

nhưng cùng nam nhân hôn nhau trư

c c

a, sau này huynh l

y m

t mũi gì đi xu

ng đ

a ph

g

p t

t

đ

!.”

Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n c

ngư

i phát run, Tôn Du

n Th

n b

y b

c ti

ế

n trong nư

c, kém chút th

không n

i, h

n ho s

c s

a, dư

i mãnh l

c ch

ng c

c

a h

n đã đem Tri

u Thiên Luân đ

y ngã trên m

t đ

t, Tri

u Thiên Luân đ

y ngư

i

m ư

t, trong m

t y hi

n lên v

a khi

ế

p s

v

a tuy

t v

ng, tuy

t đ

i không th

ng đư

c Tôn Du

n Th

n l

i đ

y h

n như v

y.

Mà Tôn Du

n Th

n

i ánh trăn

g, nư

c m

t rơi đ

y m

t, t

phu tuy

t không hi

u h

n, càng đáng bu

n hơn là h

n cũng không th

yêu c

u y hi

u h

n.

“Đ

… đ

thích nam nhân.” M

t s

thanh âm khóc thút thít g

n như bi

ế

n thành ti

ế

ng gào khóc, cu

i cùng Tôn Du

n Th

n cũng có can đ

m đ

i di

n Tri

u Thiên Luân nói ra n

i tâm c

a h

n: “Đ

ch

thích nam nhân, t

phu, đ

ch

thích nam nhân.”

Quái thanh t

trong c

h

ng Tri

u Thiên Luân phát ra, gi

ng như thanh âm tuy

t v

ng c

a dã thú, y kêu khóc không ra ti

ế

ng, y quỳ g

i trư

c m

t Tôn Du

n Th

n, khóc không ra ti

ế

ng t

trách c

chính mình. “Du

n Th

n, t

phu th

c có l

i v

i đ

, t

phu đã hu

ho

i đ

, chính là khi đó t

phu r

t thương tâm, t

t

đ

v

a m

t, huynh đánh m

t lý trí, đem đ

tr

thành t

t

đ

, lương tâm c

a huynh v

n th

c b

t an, huynh kh

ông nên làm như v

y v

i đ

.”

Tri

u Thiên Luân thương tâm khóc l

n, Tôn Du

n Th

n nghe xong m

y câu nói đó, so v

i l

y đao l

y thương đâm trên ngư

i h

n m

y l

th

ng l

n còn mu

n đau đ

n hơn, nh

ng năm g

n đây, bí m

t không th

cho ai bi

ế

t đó … n

ế

u đ

i v

i Tôn Du

n Th

n mà nói là nh

ng ký

c v

a ng

t ngào v

a đau kh

, thì đ

i v

i Tri

u Thiên Luân mà nói l

i là ký

c t

trách tr

m tr

ng.

[Ta đem Tôn Du

n Th

n nuôi n

ng l

n lên nhưng cũng chính ta đ

ã hu

ho

i đ

y, n

ế

u Như M

ng còn trên đ

i, nh

t đ

nh s

hy v

ng ti

u đ

c

a mình tr

thành nam nhi đ

nh thiên l

p đ

a, nhưng chính ta l

i

trong ngày đưa tang Như M

ng, đưa đ

y tr

thành n

nhân đ

ti

ế

t d

c, cho nên Tôn Du

n Th

n m

i có th

bi

ế

n thành b

dáng ngày hôm nay.]

Tôn Du

n Th

n ng

i x

m xu

ng, ôm l

y Tri

u Thiên Luân khóc đ

ế

n run r

y,

m ư

t trên áo y cũng dính sang trên ngư

i h

n, nh

ng năm g

n đây, b

n h

ôm

p đ

ng d

ng đau xót, ôm t

a như là ch

a lành v

ế

t thương cho nhau.

“T

phu, huynh không có sai.”

Áy náy trong nh

ng năm g

n đây, làm cho Tri

u Th

iên Luân điên cu

ng h

ế

t l

n lên: “Huynh có sai, Du

n Th

n, huynh bi

ế

t rõ đ

s

hãi, nghĩ r

ng n

ế

u không làm chút gì đó, ch

s

s

b

đu

i ra Tri

u gia, huynh vì an

i đ

, cũng s

đ

lo

n nghĩ, b

i v

y m

i t

ng tháng đ

u đi đ

ế

n phòng đ

m

t l

n, là huynh h

i đ

thành như bây gi

, n

ế

u t

phu không làm như th

ế

v

i đ

, đ

tuy

t đ

i s

không nói đ

hi

n t

i thích nam nhân.”

“T

phu, không ph

i như th

ế

, không ph

i như huynh nghĩ….” Ngay c

t

phu không có làm vi

c này, h

n v

n thích nam nhân; khi h

n hơn mư

i tu

i, t

lâu đã tr

m yêu thương t

phu, ngư

i đ

i v

i h

n cùng t

t

r

t t

t.

Tri

u Thiên Luân l

c lư đ

ng lên, trên m

t y không h

l

ra bi

u tình t

c gi

n, so v

i khi t

Như M

ng ch

ế

t còn mu

n th

ơ hơn, y cái g

ì cũng không nói, t

p t

nh cư

c b

r

i đi, y t

a như già thêm mư

i tu

i, ngay c

b

i tóc trên đ

u cũng không th

ng, Tôn Du

n Th

n v

i đu

i theo, chính là cái gì cũng không nói

đư

c.

H

n d

a vào c

a khóc đ

ế

n ai ai nh

t thi

ế

t, Tri

u Thiên Luân không tái quay đ

u l

i, ánh trăng chi

ế

u lên m

t y t

a như ngư

i ch

ế

t, đi bư

c m

t ti

ế

n vào h

m ph

ban đêm yên tĩnh.

4.2

Tôn Du

n Th

n c

m

t đêm không ng

, tư

ng tư

ng đ

ế

n ánh m

t tuy

t v

ng cùng t

trách c

a t

phu, h

n li

n khóc đ

ế

n khàn c

ti

ế

ng, h

n h

quy

ế

t tâm s

không cùng Lý Hoành Ki

ế

n

cùng m

t ch

n

a, n

ế

u s

làm cho tâm c

a t

phu b

t

n thương, kia h

n s

không tái làm vi

c này, thà r

ng c

đ

i không đư

c nam nhân đ

ng ch

m, cũng s

không làm chuy

n gây cho t

phu thương tâm.

“Du

n… Du

n Th

n. . . . . .” Thanh gõ c

a bên ngoài lúc l

n lúc nh

, Tôn Du

n Th

n nh

n ra là thanh âm Tri

u Thiên Luân. H

n ch

y ra m

c

a, Tri

u Thiên Luân v

a vào c

a, trên ngư

i đã toát ra m

t c

mùi rư

u n

ng đ

m, căn b

n là say như ch

ế

t.

c m

t c

a Tôn Du

n Th

n l

i ch

y xu

ng, Tri

u Thiên Luân bình th

ư

ng là ngư

i tu thân

ng tính, căn b

n là không u

ng rư

u, ngay c

đ

i khách nhân quan tr

ng nh

t c

a y cũng vô pháp bu

c y u

ng, dù ch

m

t ng

m rư

u, hôm nay y l

i t

mình đi u

ng rư

u, nguyên nhân t

t y

ế

u nh

t đ

nh là do h

n.

“T

phu, sao huynh l

i làm mình ra nông n

i này, huynh rõ ràng không u

ng rư

u mà.”

Tôn Du

n Th

n ôm thân mình c

a y, hư

ng giư

ng ng

c

a mình đi t

i, n

m

trên giư

ng, Tri

u Thiên Luân không ng

ng kêu to: “Du

n Th

n….. Du

n Th

n…. Du

n Th

n …..”

Y v

n kêu to, thanh âm v

i vàng, gi

ng như s

h

n đi xa, tâm Tôn Du

n Th

n vô cùng đau đ

n gi

ng như b

c

m đ

y châm, h

n đem m

t d

a lên ng

c Tri

u Thiên Luân, l

nóng doanh tròng đáp l

i ti

ế

ng g

i c

a t

phu, sau này dù có thương tâm khó ch

u bao nhiêu, h

n cũng s

không tái làm cho t

phu th

t v

ng th

ng kh

như th

ế

này, h

n bi

ế

t trên th

ế

gian này, t

phu v

n là ngư

i quan tâm đ

ế

n h

n nh

t.

“T

phu, đ

đây, đ

đang

bên c

nh huynh.”

Nghe h

n đáp l

i ti

ế

ng g

i c

a y, s

c m

t lo l

ng c

a Tri

u Thiên Luân m

i hoà hoãn xu

ng, y g

t gao gi

ch

t hai vai Tôn Du

n Th

n không cho r

i đi, y thương tâm không thôi, hơn n

a l

i u

ng rư

u, y l

n ti

ế

ng l

p l

i câu nói trư

c kia đã t

ng nói: “Du

n Th

n, trong lòng t

phu… đ

cùng …Lí Nhi là ngư

i quan tr

ng nh

t, đ

bi

ế

t không?”

Trư

c đây, h

n đã t

ng nghe Tri

u Thiên

Luân nói qua, hơn n

a Tri

u Thiên Luân nói r

t thi

t tình thành ý, h

c m

t h

n l

i đ

lên, g

t đ

u, “T

phu,

trong lòng đ

… huynh cũng là ngư

i quan tr

ng nh

t.”

Tri

u Thiên Luân cúi đ

u nhìn Tôn Du

n Th

n, y ôm ch

t h

n, b

ng nhiên khóc l

n lên, y t

trách chính mình đã làm h

i Tôn Du

n Th

n thích nam nhân, y c

m th

y chính mình qu

th

c c

m thú cũng không b

ng, y đã hu

ho

i cu

c s

ng c

a Tôn Du

n Th

n. “Huynh th

c có l

i v

i đ

, Du

n Th

n, huynh xin l

i đ

, ngư

i mà c

đ

i huynh có l

i nh

t chính là đ

, đ

u là huynh h

i đ

, đ

u là l

i c

a huynh, huynh không x

ng đáng làm t

phu c

a đ

, huynh ch

x

ng đáng làm súc sinh, huynh là m

t ngư

i tâm thú, b

ng không sao có th

đ

i v

i đ

làm ra vi

c này.”

“T

phu, huynh đ

ng nói mình nh

ư v

y.”

Th

y y t

trách, Tôn Du

n Th

n so v

i y còn kh

s

hơn, h

n l

i b

t đ

u khóc n

c n

, Tri

u Thiên Luân li

n c

m th

y xót xa, lau nư

c m

t cho Tôn Du

n Th

n, ôn nhu nói: “Đ

ng khóc, Du

n Th

n, đ

v

a khóc, tâm t

phu li

n mu

n nát ra, so v

i th

i đi

m t

t

đ

ch

ế

t còn th

ng kh

hơn m

t trăm v

n l

n.”

Này không ph

i là l

i ngon ti

ế

ng ng

t c

a tình nhân, nh

ưng Tôn Du

n Th

n l

i c

m th

y l

i nói này so v

i l

i phi

ế

m tình c

a Lý Hoành Ki

ế

n còn ng

t ngào hơn, càng khó có th

ph

hà, b

i vì h

n bi

ế

t t

phu là ngư

i thành kh

n, l

i nói c

a y đ

u là thi

t tình chân ý.

“T

phu.” Chính vì d

ng này, h

n m

i yêu thương t

phu, t

phu hoàn toàn không gi

ng nh

ng ngư

i khác

Tri

u gia, trư

c m

t h

n là thái đ

này, sau lưng h

n l

i là thái đ

khác, nhưng y đ

i v

i h

n thu

chung ch

có m

t thái đ

, khi t

t

còn s

ng, y đ

i v

i h

n r

t t

t, sau khi t

t

ch

ế

t, y đ

i v

i h

n l

i càng thêm yêu thương.

“T

phu, đ

… đ

thích huynh, đ

yêu huynh …..” H

n càng nói càng th

n thùng, hai gò má h

ng đ

c, thanh âm càng thêm h

th

p xu

ng, ngay c

Tri

u Thiên Luân say có th

hi

u đư

c, nhưng ngày mai cũng s

không nh

rõ cái gì, chính là h

n cu

i cùng có th

trư

c m

t Tri

u Thiên Luân nói ra n

i tâm mà h

n đã gi

u kín trong nhi

u năm.

H

n xoa đôi môi kiên ngh

c

a Tri

u Thiên Luân, hơi th

b

ng nhiê

n nhanh hơn vài l

n, có l

ngày mai Tri

u Thiên Luân li

n quên h

ế

t th

y nh

ng đi

u này, nhưng h

ế

t th

y đêm nay chính là c

đ

i h

n ư

c mơ tha thi

ế

t có đư

c, qua  đêm nay, h

n không bao gi

… làm cho t

phu thương tâm n

a, cũng không bao gi

…. mu

n cùng nam nhân khác

cùng nhau n

a. Ch

c

n ôm

p trí nh

c

a m

t đêm này, h

n nh

t đ

nh có th

s

ng sót trong s

cô đ

c.

“T

phu, đ

yêu huynh.” L

i nói ôn nhu th

n nhiên gi

ng như m

t ng

t, so v

i Hoàng Liên ng

m vào trong mi

ng còn ng

t ngào hơn, Tôn Du

n Th

n xích l

i g

n, Lý Hoành Ki

ế

n d

y h

n bi

ế

t r

t nhi

u phương di

n cùng thân th

nam nhân quan h

, g

n nh

t gã còn l

y nh

ng hình

nh Long Dương khó có th

coi, đưa cho h

n xem, h

n v

a th

y m

t li

n đ

như l

a thiêu, Lý Hoành Ki

ế

n li

n ch

vào hình trong tranh, nói: ‘ch

c

n đ

làm gi

ng như th

ế

, nam nhân nh

t đ

nh không th

kháng c

.’ ( th

ng tr

i đánh >”< )

Đó là h

ình

nh m

t nam t

n

m úp s

p

trên đùi c

a m

t nam t

, đem dương cương c

a nam t

đó hàm vào trong mi

ng, trong đó không ch

có hình

nh. Còn có văn t

ch

d

n ph

i làm như th

ế

nào m

i có th

làm cho nam nhân có v

t đư

c hàm trong mi

ng c

m th

y đư

c khoái c

m s

ng khoái nh

t.

Có l

Tôn Du

n Th

n đ

i v

i vi

c này không có kinh nghi

m, nhưng h

n bi

ế

t Lý Hoành Ki

ế

n r

t hi

u bi

ế

t v

vi

c này, gã đã nói thì tuy

t đ

i không có sai.

Tay h

n run r

y t

t

c

i b

kh

th

ng c

a Tri

u Thiên Luân, h

n kéo kh

th

ng xu

ng, nơi riêng tư c

a Tri

u Thiên Luân chưa t

ng đư

c xem qua

i ánh sáng, đang s

ng s

ng

trư

c m

t h

n.

trong m

t đám lông mao đen, h

ra m

t v

t lo l

n n

m đ

c ‘t

bình bát

n’, nó đang tr

m tĩnh ng

, m

t chút cũng không có khuynh hư

ng cương, Tôn Du

n Th

n đem m

t d

a vào h

b

c

a Tri

u Thiên Luân, b

t chư

c như nam t

trong tranh, đem hung khí đang ng

say c

a Tri

u Thiên Luân, hàm ti

ế

n vào mi

ng.

“Ngô. . . . . . A. . . . . .” Ngay c

Tri

u Thiên Luân say rư

u th

n trí không rõ, nh

ưng b

n năng c

a thân th

v

n c

m giác đư

c s

ng khoái không có th

hình dung, tay y d

i xu

ng, v

a v

n đ

t

trên tóc c

a Tôn Du

n Th

n, y b

t đ

u th

h

n h

n, sau khi say rư

u, c

m giác càng thêm mông lung v

ng huy

n, càng làm cho thân th

c

a mình t

p trung vào phương di

n khoái c

m.

Kh

i th

t m

m m

i

trong khoang mi

ng Tôn Du

n Th

n, d

n d

n cương c

ng lên, mi

ng h

n c

m th

y trư

ng ng

nh, đ

u lư

i h

n th

m chí có th

c

m nh

n đư

c nh

p đ

p c

a y cùng mùi v

nam nhân c

a y, tình yêu tràn ng

p trong tâm trí h

n, sau nhi

u năm quan h

xác th

t, đây là l

n đ

u tiên h

n có th

nhìn th

y dương cương c

a Tri

u Thiên Luân

i ánh sáng, nhưng đây cũng là l

n cu

i cùng.

“Du

n Th

n, th

t tho

i mái, ngô ân. . . . . .” Tri

u Thiên Luân rên r

trong mê lo

n, mông c

a y theo b

n năng nâng lên trên, càng thêm đâm vào c

h

ng c

a Tôn Du

n Th

n, đ

ng tác y ph

n phúc như v

y, gi

ng như đang làm vi

c nam n

, chính b

i vì

đang say rư

u, y m

t đi năng l

c t

ki

m ch

ế

, đ

ng tác y càng ngày càng thô b

o, hơi th

cùng thanh rên r

t

c

trong mi

ng càng ngày càng nóng b

ng.

Kh

u d

ch cùng tinh d

ch h

n h

p, hương v

chua xót

trong mi

ng d

n d

n khu

ế

ch tán, nư

c m

t Tôn Du

n Th

n b

b

c ra, nhưng h

n cũng không mu

n nh

ra, h

n ti

ế

p t

c dùng mi

ng lên xu

ng, mi

ng h

n đã không th

nu

t đư

c h

ế

t hung khí c

a Tri

u Thiên Luân, h

n ph

i dùng c

hai tay âu y

ế

m, h

u h

Tri

u Thiên Luân, nghe đư

c Tri

u Thiên Luân th

h

n h

n thô sá, khi

ế

n cho h

n cũng n

y lên t

ng tr

n khoái c

m.

Kh

i th

t m

m m

i kia đã bi

ế

n thành hung khí trư

ng ng

nh, cái mi

ng c

a h

n cơ h

m

r

ng h

ế

t c

, kh

u d

ch cùng d

ch c

a hung khí lưu ra giàn d

a ch

y xu

ng bên môi, cùng ngày xưa b

t đ

ng, đây cũng là l

n đ

u h

n nghe đư

c thanh s

ng khoái c

a Tri

u Thiên Luân, không h

im l

ng gi

ng như trư

c, trư

c kia Tri

u Thiên Luân chính là n

m đè lên trên ngư

i h

n, sau đó ti

ế

n vào gi

i quy

ế

t, h

ế

t th

y li

n xong.

H

n không c

m giác đư

c khoái c

m, đ

i v

i Tri

u Thi

ên Luân mà nói, đ

ế

n phòng h

n cũng ch

là m

t lo

i trách nhi

m, có l

y cũng không có c

m th

đư

c gì.

Nhưng đêm nay t

t c

đ

u khác trư

c, h

n buông l

ng mi

ng, nh

ra hung khí đã c

ương c

ng, n

i đ

y gân xanh, hôn lên c

c

a Tri

u Thiên Luân.

H

n nh

nhàng c

i qu

n áo c

a mình xu

ng, m

i b

t tay c

i qu

n áo c

a Tri

u Thiên Luân, ti

ế

p đó h

n hôn lên thân th

c

a Tri

u Thiên Luân, dư

i s

h

u h

c

a h

n, thân th

Tri

u Thiên Luân nóng lên, đ

ra m

t t

ng m

hôi m

ng, d

ch rư

u h

n h

p v

i v

m

hôi nam tính

làm cho hơi th

c

a h

n càng tr

nên nhanh hơn, đôi môi c

a h

n ti

ế

p xúc v

i da th

t Tri

u Thiên Luân, c

m nh

n đư

c xúc c

m

m áp trên làn da th

t đó.

Không gi

ng khi

v

i Lý Hoành Ki

ế

n, gã ph

i vu

t ve, h

n m

i có th

có c

m giác, v

i t

phu, ch

c

n nhìn th

y t

phu nhăn m

t nhíu mày vì ch

u đ

ng khát c

u d

c v

ng, n

a ngư

i dư

i c

a h

n đã ng

n cao th

ng đ

ng, hơn n

a khi nghe thanh gi

ng đ

c c

a Tri

u Thiên Luân, ti

u huy

t nho nh

c

a h

n li

n khép m

, mong mu

n hung khí c

a Tri

u Thiên Luân hung hăn

g cu

ng mãnh

đâm sâu vào, càng qu

y h

ế

t th

y bên trong.

H

n chưa th

qua tư th

ế

này, nhưng trong sách L

ý Hoành Ki

ế

n đưa cho h

n xem có ch

d

n, h

n n

m lên trên ngư

i Tri

u Thiên Luân, ngón tay dính du cao, h

n bôi trơn vào đ

ng kh

u chính mình, m

t bên ma xát hai qu

tinh hoàn c

a Tri

u Thiên Luân.

H

n th

ng

i xu

ng, hàm tr

dương cương c

a Tri

u Thiên Luân, h

n v

a m

i đem đ

nh đ

u ti

ế

n vào ti

u huy

t nh

bé c

a mình cũng đã làm h

n toát ra m

t t

ng m

hôi l

nh, b

ng nhiên Tri

u Thi

n Luân nâng th

t m

nh

cái mông lên trên, đem dương cương đâm th

ng vào ti

u huy

t non m

m c

a Tôn Du

n Th

n, l

n lư

t va ch

m vào ch

m

n c

m bên trong, làm h

n phun ra m

t ti

ế

ng thét chói tai. “A…..”

“Du

n Th

n, Ác ác. . . . . . Tho

i mái, th

t tho

i mái.” Thanh âm thô ráp c

a Tri

u Thiên Luân đ

t quãng, ch

nghe đư

c m

t câu ngôn t

thư sư

ng c

a Tri

u Thiên Luân, th

xác l

n tinh th

n c

a Tôn Du

n Th

n li

n m

m hoá như ngư

i đang l

n trong nư

c, thân hình h

n như mu

n hoà tan, nh

nhàng bay vào cõi tiên, n

ư

c m

t khoái c

m t

nhiên b

c ra t

h

c m

t.

H

n lôi kéo tay c

a Tri

u Thiên Luân ch

m vào trư

c ng

c mình, nhũ tiêm c

a h

n giương lên đau đ

n, h

n hy v

ng Thi

u Thiên Luân có th

dùng mi

ng hàm l

y nó, th

m chí dùng răng nanh g

m c

n thô l

lên nó, lưu l

i nh

ng

n ký không th

m

t di

t trên ngư

i h

n, đ

minh ch

ng cho tình c

m mãnh li

t đêm nay là s

th

t , minh ch

ng cho b

n h

có th

yêu nhau nhi

t tình b

c tr

c như th

ế

.

“T

phu, mút .. mút nơi đó c

a đ

… â a…. A a a…..”

Tri

u Thiên Luân li

n chuy

n t

i c

n lên qu

h

ng nh

nho nh

c

a h

n, m

t bên hư

ng th

kích thích do h

n gây ra, h

n ôm l

y đ

u c

a Tri

u Thiên Luân, thân hình l

p t

c run r

y, li

n ngay c

hai chân k

p ch

t cơ th

Tri

u Thiên Luân cũng m

t tr

n si

ế

t ch

t hơn, m

t d

ch ngay phía trư

c vì kích thích m

nh m

mà ti

ế

t ra t

ng gi

t t

ng gi

t rơi xu

ng, tích

trên b

ng cư

ng tráng c

a Tri

u Thiên Luân, lây dính

m ư

t lên b

ng c

a h

n, càng không nói đ

ế

n ti

u huy

t non m

m b

hung khí dũng mãnh x

xuyên qua c

run r

y k

p ch

t gi

ng như đang nói nó khát c

u nhi

u hơn n

a.

“Du

n Th

n….A….. Du

n Th

n. . . . . .”

“T

phu. . . . . .”

Tri

u Thiên Luân cu

ng b

o kéo đ

u c

a h

n xu

ng, hôn lên đôi môi tinh khi

ế

t c

a h

n, hai tay đè mông h

n l

i, dùng s

c

n xu

ng, sau đó y ra s

c nâng mông hư

ng lên trên, yêu pháp cu

ng b

o như th

ế

, làm cho Tôn Du

n Th

n không sao ch

u n

i, l

p t

c đ

t t

i cao trào, b

n ra th

p d

ch trư

c, toàn thân h

n run r

y không ng

ng, ngay c

linh h

n t

a h

cũng mu

n xu

t ra kh

i th

xác.

H

n cu

i cùng cũng bi

ế

t đư

c c

m giác hôn môi cùng Tri

u Thiên Luân, so v

i hôn môi cùng Lý Hoành Ki

ế

n còn khoái ho

t hơn m

t trăm l

n, c

m giác đó làm cho h

n c

m th

y vô cùng h

nh phúc, h

nh phúc đ

ế

n n

i h

n có th

l

p t

c ch

ế

t đi.

5.1

M

t tr

i lên cao, Tri

u Thiên Luân m

m

t, ánh n

ng chi

ế

u th

ng vào mí m

t y, Tri

u Thiên Luân c

m th

y đ

u váng m

t hoa, y nâng d

y n

a ngư

i trên, nhìn quanh m

t vòng, th

y mình không ph

i đang

trong phòng c

a mình, mà là ng

m

t nơi xa l

.

Bên c

nh truy

n đ

ế

n ti

ế

ng hô h

p đ

u đ

u, y quay đ

u sang nhìn th

y Tôn Du

n Th

n ch

nh t

s

ch s

đang ng

bên c

nh y, còn qu

n áo c

a y thì r

i lo

n, nhưng cũng đư

c cài khuy hơn phân n

a, y nh

v

v

s

i tóc c

a Tôn Du

n Th

n, không ch

là yêu là thương, mà c

òn là th

ương tâm cùng kh

s

, t

t c

đ

u n

y lên trong lòng.

“T

…. t

phu ….”

Tôn Du

n Th

n m

m

t, ánh sáng m

t tr

i chi

ế

u vào làn da tr

ng như tuy

ế

t c

a h

n càng làm nó thêm tr

ng nõn nà, da th

t h

n không có m

t chút tỳ v

ế

t nào, ánh m

t c

a h

n v

a tròn l

i v

a sáng, mang đ

y thu quang cùng ưu thương, đi

u này làm cho tâm c

a Tri

u Thiên Luân ch

n đ

ng.

trong lòng c

a y, Tôn Du

n Th

n v

n là đ

a nh

chưa trư

ng thành, ngay c

y bi

ế

t h

n đã m

ư

i tám tu

i, cũng hi

u đư

c h

n vĩnh vi

n không còn là ti

u hài t

, nhưng đây là l

n đ

u tiên y phát hi

n Tôn Du

n Th

n không nh

ng đã t

ng thành, mà so v

i t

t

c

a h

n còn xinh đ

p hơn, da th

t c

a h

n v

a tr

ng l

i v

a đ

p, gi

ng như m

i g

i ngư

i khác vu

t ve lên nó m

t l

n l

i m

t l

n.

“Du

n Th

n, đ

v

n đã l

n như th

ế

này sao?”

Tôn Du

n Th

n l

ra bi

u tình không hi

u, nhưng bi

u tình

y th

t đáng yêu, làm cho tim ngư

i khác đ

p m

nh và lo

n nh

p, Tri

u Thiên Luân cũng bi

ế

t câu h

i c

a mình th

t s

ng

c, nhưng n

ế

u không h

i ra, nó ngh

n l

i

c

h

ng, khó có th

tiêu hoá.

Tôn Du

n Th

n ng

i d

y, mái tóc đen nhánh c

a h

n xoã dài đ

ế

n th

t lưng, vài s

i tóc r

t vào bàn tay c

a Tri

u Thiên Luân, Tri

u Thiên Luân không t

ch

đư

c,nh

nâng lên ng

i, s

i tóc m

m m

i kia tràn ng

p m

t mùi thơm ngát, hơn n

a

i ánh sáng m

t tr

i chi

ế

u r

i, nó càng thêm sáng bóng làm mê ho

c lòng ng

ư

i.

“Đ

không hi

u t

phu đang h

i cái gì?”

Tri

u Thiên Luân m

t nhăn mày nhíu, ngay c

cái trán đ

u nhíu l

i, đây không ph

i là Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n v

n còn là m

t đ

a nh

, y ôm th

t lưng h

n, uy h

n ăn cái gì đó, không ph

i ch

m

i là chuy

n m

t, ha

i năm trư

c sao? Làm sao có th

khác nhi

u đ

ế

n v

y?

“T

phu, đêm qua huynh u

ng quá nhi

u rư

u, ch

y t

i ch

c

a đ

li

n ng

, huynh không nh

rõ sao?”

Y hoàn toàn cũng không nh

rõ t

i qua đã x

y ra chuy

n gì, nh

ưng trư

c m

t là m

t ngư

i có nét m

t xinh đ

p như trong tranh, da th

t tr

ng như tuy

ế

t, mái tóc dài m

m m

i như d

òng n

ư

c, ánh m

t như có thiên ngôn v

n ng

, t

t c

t

o nên m

t tuy

t s

c giai nhân, sao có th

là Tôn Du

n Th

n mà y đ

ã th

y t

nh

đ

ế

n l

n, đây….đây không ph

i Tôn Du

n Th

n, mà là tiên nhân thanh thu

n xinh đ

p theo t

trong tranh bư

c ra, là m

t tuy

t s

c m

nhân nghiêng nư

c nghiêng thành.

Y l

c l

c đ

u, mu

n xua đi hình

nh Tôn Du

n Th

n trư

c m

t, Tôn Du

n Th

n l

i d

a vào càng g

n hơn, quan tâm h

i: “Đ

u huynh b

đau sao? T

phu, có ph

i huynh còn ch

ưa h

ế

t say rư

u, nên c

m th

y không đư

c tho

i mái?”

Mùi thơm trên cơ th

h

n to

ra mê ngư

i, dư

i áo l

ra xương quai xanh xinh đ

p tr

ng nõn, đôi môi đ

m

ng khép m

cùng chi

ế

c lư

i linh ho

t, đ

t nhiên như là tia ch

p đánh th

ng vào n

a ngư

i dư

i c

a Tri

u Thiên Luân, d

c v

ng nh

ng năm g

n đây căn b

n là không chú ý đ

ế

n, gi

l

i tê d

i đ

ng lên, l

i còn h

lưu, vô s

mu

n đè áp Tôn Du

n Th

n xu

ng, đi

u này là cho Tri

u Thiên Luân quá s

hãi, y sao có th

có ý nghĩ không an ph

n đ

i v

i Tôn Du

n Th

n?

“T

phu không sao.” Y nói m

t câu ng

n g

n, li

n l

p t

c bư

c xu

ng giư

ng, không dám quá m

c ti

ế

p c

n v

i Tôn Du

n Th

n, y hôm nay không bình th

ư

ng, hơn n

a là r

t không bình th

ư

ng.

V

a xu

ng giư

ng, y m

i phát hi

n qu

n ào trên ngư

i ng

n đ

ế

n kỳ c

c, này không ph

i là qu

n áo c

a y, Tôn Du

n Th

n b

a đ

t nói d

i: “T

phu, hôm qua huynh say rư

u nên ói ra, làm b

n h

ế

t qu

n áo, cho nên đ

đã đem đi gi

t, r

i l

y đ

c

a đ

cho huynh m

c.”

S

th

t là đêm qua b

n h

tri

n miên

trên giư

ng, làm b

n h

ế

t qu

n áo, h

n s

Tri

u Thiên Luân phát hi

n, n

a đêm v

i vàng đem đi gi

t, r

i giúp Tri

u Thiên Luân m

c vào qu

n áo c

a mình, chính là Tri

u Thiên Luân ng

say như ch

ế

t, thân hình y l

i so v

i h

n kh

ng l

, h

n giúp y m

c qu

n áo vào, thêm

cài đư

c vài cái khuy cũng đ

ã làm h

n tiêu hao h

ế

t khí l

c.

Sau đó h

n m

i yêu thương hôn vài cái lên môi c

a Tri

u Thiên Luân, nhưng Tri

u Thiên Luân đ

ã mê man b

t t

nh, không gi

ng như v

a r

i ôm h

n, khi b

n môi giao h

p cùng yêu c

u vô đ

, nhưng h

n v

n c

m th

y vô cùng h

nh phúc, tâm c

a h

n t

a như có d

òng n

ư

c

m ch

y vào, h

n có th

bên c

nh Tri

u Thiên Luân, c

m th

đư

c nhi

t đ

m áp t

cơ th

c

a y, chuy

n h

nh phúc đêm nay là b

o v

t mà h

n s

ôm

p, c

t gi

su

t c

cu

c đ

i.

“T

phu, đ

… đ

đã làm sai, t

nay tr

đi, đ

s

không tái

cùng v

i nam nhân n

a, ch

c

n t

phu nói, đ

s

tuy

t đ

i nghe theo, t

i hôm qua đ

đã suy nghĩ k

, đ

không mu

n làm cho t

phu thương tâm.”

Nguyên b

n nghe Tôn Du

n Th

n th

a nh

n h

n ch

thích nam nhân, Tri

u Thiên Luân ch

u đ

kích r

t l

n, th

m chí t

trách không thôi, c

m th

y đ

u là l

i c

a y, khi Tôn Du

n Th

n mư

i b

n tu

i, chính mình đã xâm ph

m thân th

h

n, m

i t

o thành h

n l

i giác như v

y.

Hơn n

a, c

m

i tháng y đ

u đ

ế

n phòng c

a Tôn Du

n Th

n, ngay c

y không ph

i th

t s

đ

i v

i Tôn Du

n Th

n có hưng trí, nhưng đôi m

t đi

m đ

m đáng yêu c

a Tôn Du

n Th

n lúc nào cũng

n ch

a n

i s

hãi tuỳ th

i s

b

đu

i ra kh

i Tri

u gia, làm cho y thương tâm không th

ch

u đư

c, hai ngư

i duy trì quan h

như

v

y, b

t quá cũng ch

là mu

n làm cho Tôn Du

n Th

n an tâm

l

i Tri

u gia mà thôi.

“Đ

…. Đ

nói th

t ch

? Du

n Th

n.” Tri

u Thiên Luân vô cùng m

ng r

, thanh âm đ

u run r

y, Tôn Du

n Th

n nghiêm túc kiên đ

nh g

t đ

u, Tri

u Thiên Luân đưa tay lên kéo h

n

ng vào trong lòng ng

c, vu

t ve tóc h

n gi

ng như vu

t ve tóc c

a Tri

u Lí, vui v

nói: “Đây m

i là Du

n Th

n ngoan c

a huynh, huynh s

g

i ngư

i giúp đ

gi

i thi

u r

t nhi

u cô nương xinh đ

p, nh

t đ

nh s

có ngư

i làm cho đ

yêu thương, t

a như t

phu

yêu thương t

t

đ

v

y.”

Bên tai Tôn Du

n Th

n tràn ng

p ti

ế

ng tim đ

p vui m

ng c

a Tri

u Thiên Luân, h

n khép m

t l

i, môi x

t qua ng

c c

a Tri

u Thiên Luân, m

c dù cách m

t t

ng qu

n áo hơi m

ng, h

n v

n c

m nh

n đư

c hơi

m t

ng

c to

ra, làm cho h

n nh

đêm qua da th

t c

a Tri

u Thiên Luân có bao nhiêu l

a nóng, b

t quá kia đã là chuy

n đêm qua, cũng là bí m

t l

n nh

t c

a c

đ

i h

n, Tri

u Thiên Luân vĩnh vi

n cũng s

không bi

ế

t.

H

n đem tâm tư đè nén xu

ng, cúi đ

u nói: “Không c

n g

i ngư

i gi

i thi

u đâu t

phu, đ

mu

n

n đ

nh tâm tình c

a mình tr

ư

c r

i m

i tính ti

ế

p, hi

n t

i đ

không có tâm tư nói v

chuy

n tình c

m.”

Ch

c

n h

n không

cùng v

i nam nhân, luôn kho

m

nh khoái ho

t, Tri

u Thiên Luân đ

ã không còn c

u gì h

ơn, y g

t đ

u đ

ng ý.

Qu

n áo c

a y còn ch

ưa khô, m

c qu

n áo Tôn Du

n Th

n th

t ch

t ch

i, không có chút tho

i mái. “Du

n Th

n, huynh v

nhà đây, đ

có r

nh thì v

nhà nhi

u m

t chút.”

Tôn Du

n Th

n

p a

p úng mu

n nói, r

i l

i không nói, Tri

u Thiên Luân th

y th

ế

li

n h

i: “Có chuy

n gì không?”

“Kia …. Chuy

n Vương ti

u thư kia, t

phu không ph

i mu

n cư

i nàng làm v

sao, sao đ

ế

n bây gi

v

n không có tin t

c gì?”

Nh

c đ

ế

n vi

c này, tính tình ôn hoà c

a Tri

u Thiên Luân cũng nh

n không đư

c t

c gi

n đ

ế

n phát ho

. “Huynh

tr

ư

c m

t

t

đ

g

p đư

c nàng ta, nghĩ là ý t

c

a t

t

đ

, không th

ng

nàng ta là ngư

i tâm đ

a ác đ

c, th

a d

p huynh không có nhà, dám ra tay đánh ch

i Lí Nhi, huynh th

y đư

c, l

p t

c hu

hôn, huynh thà r

ng c

đ

i không tái thú thê, cũng không cho b

t lu

n k

nào b

t n

t Lí Nhi.”

Lúc này Tôn Du

n Th

n th

ế

m

i bi

ế

t, vi

c Vương ti

u thư đánh ch

i Lí Nhi b

Tri

u Thiên Luân th

y đư

c, nên m

i mi

n bàn đ

ế

n vi

c hôn nhân này. M

t Tri

u Thiên Luân s

c lên, th

y bi

u tình c

a h

n, li

n n

i gi

n đ

ế

n tím m

t, ch

vào mũi h

n, m

ng: “Đ

cũng bi

ế

t vi

c này, ph

i không?”

Tôn Du

n Th

n không dám tr

l

i, Tri

u Thiên Luân t

c gi

n đ

ế

n ánh m

t n

i đ

y tơ máu, “T

t c

các ngư

i đ

u đem huynh tr

thành cái gì? M

i ngư

i trong nhà đ

u bi

ế

t nàng ta đánh ch

i Lí Nhi, cũng ch

có huynh không bi

ế

t, còn kích đ

ng mu

n k

ế

t hôn cùng nàng ta, đưa nàng ta vào c

a đ

nàng ta càng ‘ngôn chính danh thu

n’ đem Lí Nhi ra đánh cho mình đ

y thương tích, các ngư

i vì cái gì cũng không ch

u nói cho huynh m

t ti

ế

ng? Huynh là sài lang h

báo ăn th

t ngư

i sao?”

Tôn Du

n Th

n th

y y sinh khí, l

p t

c phóng nh

thanh âm nói: “T

phu, chúng ta sao có lo

i ý nghĩ này, t

t c

ngư

i trong nhà đ

u r

t tôn kính huynh, đây là v

ì t

t

đã ch

ế

t lâu như v

y, huynh v

n không ch

u thành thân, đ

t nhiên xu

t hi

n m

t Vương ti

u thư làm cho huynh như s

ng l

i, huynh đ

i v

i nàng ta ái m

cùng theo đu

i như v

y, chúng ta không dám phá hu

vi

c hôn nhân c

a huynh.”

Nghe h

n gi

i thích, Tri

u Thiên Luân càng thêm sinh khí, “T

t c

đ

u là nói b

y, nàng ta là cái th

gì, huynh mu

n đem nàng ta nh

p môn, b

t quá cũng ch

vì nàng ta l

n lên cùng Như M

ng gi

ng nhau, nhưng nàng ta l

i quá kiêu căng, tâm tính l

i không t

t, mà huynh cũng đ

ã nói r

t nhi

u l

n,

trong lòng huynh, đ

cùng Lí Nhi m

i là ngư

i quan tr

ng nh

t.”

Nói t

i đây, Tri

u Thiên Luân b

ng nhiên bi

ế

n s

c, y b

ng t

nh đ

i ng

, thanh âm thô ách nói: “N

ế

u nàng ta dám đ

i v

i Lí Nhi như v

y, t

nhiên cũng dám đ

i v

i đ

như v

y, cho nên nàng ta t

i nhà chơi không đư

c vài l

n, đ

đã nói nh

t đ

nh ph

i chuy

n ra ngoài s

ng, nói cái gì đ

đã l

n, đ

có vi

c mu

n làm, t

t c

đ

u là gi

, kỳ th

t là nàng ta không ch

p nh

n đ

, đ

i v

i đ

nói nh

ng l

i khó nghe, cho nên khi đ

nghe xong li

n kh

s

cùng thương tâm, cho nên m

i quy

ế

t đ

nh chuy

n ra kh

i Tri

u gia, đúng không?”

“Không… không…không ph

i.” Tôn Du

n Th

n v

n nói d

i, thái đ

làm ngư

i c

a Tri

u Thiên Luân là chính tr

c, cũng không ph

i d

ng ngu xu

n, l

p t

c li

n hi

u đư

c ‘ti

n căn h

u qu

’, y m

t

qu

n áo, l

y ra khăn b

, cũng không qu

n m

i vi

c, li

n đem toàn b

qu

n áo cũ m

i c

a h

n b

vào khăn b

, y t

c gi

n nói: “Đ

ch

u u

khu

t đ

c

u toàn cái gì? Đã có t

phu

đây, cho dù t

phu ch

ế

t đi, cũng s

đem đ

an trí tho

đáng, tuy

t không đ

cho ngư

i khác khi d

đ

.”

“T

phu.”

Tri

u Thiên Luân kéo h

n, nói: “Tr

v

Tri

u gia, chúng ta mang đi trư

c m

t ít qu

n áo, còn nh

ng th

khác, huynh s

kêu phó tì đ

ế

n l

y, tóm l

i hôm nay đ

ph

i theo huynh quay v

Tri

u gia. Đ

v

i t

t

đ

cùng m

t d

ng, t

m nhân như

ng vì l

i ích toàn c

c, nư

c m

t đ

u nu

t vào b

ng mà ch

u đ

ng, t

phu là d

ng nam nhân không đáng đ

cho đ

nương t

a sao? Ch

có th

đem l

i cho đ

thương tâm cùng th

ng kh

, l

i không có bi

n pháp thay đ

ch

n gió che mưa sao?”

c m

t Tôn Du

n Th

n ch

y xu

ng hai gò má,

Tri

u gia đ

y nh

ng u

khu

t b

t đ

c dĩ, khi Tri

u Thiên Luân không

nhà, thân nhân cùng tôi t

Tri

u gia đ

y l

i ra ti

ế

ng vào, h

n nghe xong, trong lòng r

t kh

s

, ch

c

m th

y làm ngư

i th

t khó, nhưng l

i không dám nói gì v

i Tri

u Thiên Luân, s

gây nhi

u phi

ế

n toái cho Tri

u Thiên Luân, đành ph

i im l

ng ch

u đ

ng, t

ôm s

u mu

n m

t mình.

“T

phu là đ

ng

c, nhìn không ra đ

không vui, trách không đư

c ngày đó đ

t

u lâu nói t

phu không hi

u đ

, t

phu hi

n t

i đã hi

u, t

t c

đ

u đã hi

u, huynh s

đem đ

an bài chu toàn, đ

cái gì cũng không c

n s

, có t

phu

đây, xem ai dám khi d

đ

.”

Tri

u Thiên Luân th

y h

n khóc, trong lòng đau đ

n vô cùng, y giơ tay áo lên giúp h

n lau đi nư

c m

t, t

c gi

n v

a r

i l

p t

c tan bi

ế

n đi, thay vào đó là thương ti

ế

c cùng đau lòng. “Du

n Th

n, là t

phu không t

t, cho nên đ

m

i không dám than vãn cùng t

phu, sau này t

phu s

an bài chu toàn t

t c

, s

không đ

cho ngư

i khác dám đ

i v

i đ

nói nh

ng l

i nhàn tho

i, huynh s

làm cho đ

có th

quang minh chính đ

i s

ng

Tri

u gia.”

5.2

Tri

u Thiên Luân mang theo Tôn Du

n Th

n tr

v

Tri

u gia, r

i phái tôi t

đi thu th

p toàn b

gì đó c

a Tôn Du

n Th

n

tr

ch l

i b

i kia đem v

nhà, sau đó y đi t

i phòng c

a Tôn Du

n Th

n, chuy

n trong nh

ng năm g

n đây không phát hi

n, hi

n gi

m

i phát hi

n ra: căn phòng c

a Tôn Du

n Th

n vô cùng cũ nát, qu

n áo c

a h

n cũng r

t nhi

u cái cũ, v

t ph

m tuỳ thân ít đ

ế

n th

m thương, tr

b

nh

ng l

v

t h

ng năm vào d

p sinh nh

t đư

c Tri

u Thiên Luân đưa cho là trân qu

ý, còn l

i là đ

không có giá tr

mà  cũng không đư

c bao nhiêu món, đ

v

t so v

i b

n tôi t

trong nhà tương t

nhau, th

m chí chén trà trên bàn b

m

m

t góc v

n còn

đư

c ti

ế

p t

c s

d

ng,

m trà cũng đ

ã

đư

c dùng nhi

u năm, là lo

i hàng hoá r

m

t nh

t.

Trư

c kia, Tri

u Thiên Luân b

n r

n v

i sinh ý, r

i l

i đ

m chìm trong đau kh

tang thê, tr

b

vi

c không mu

n Tôn Du

n Th

n quá đau lòng vì t

t

ch

ế

t s

m, và chú ý đ

c bi

t đ

ế

n s

c kho

thân th

c

a h

n, còn nh

ng m

t khác hoàn toàn không chú ý t

i, y cu

i cùng cũng sáng t

y chi

ế

u c

Tôn Du

n Th

n quá m

c thi

ế

u sót.

Hi

n t

i, khi y cu

i cùng chú ý t

i này đó các th

, nư

c m

t y thi

ế

u chút n

a ch

y xu

ng, y là thương nhân lâu năm, đương nhiên hi

u đư

c ngư

i ph

i ăn m

c, Ph

t ph

i kim trang, ngư

i bình th

ư

ng đ

u xem b

n

goài đ

đánh giá, y đ

cho Tôn Du

n Th

n

l

i Tri

u gia nhưng so v

i tôi t

còn không b

ng, đương nhiên ngay c

tôi t

cũng s

dám khinh thư

ng h

n.

“L

i đây, Du

n Th

n, t

hôm nay tr

đi, đ

không c

n ng

nơi này n

a, nơi này v

a cũ nát v

a u

ế

khí, không thích h

p cho đ

.”

“Không c

n đâu t

phu, đ

đây đã quen r

i.”

Tôn Du

n Th

n càng khiêm như

ng, Tri

u Thiên Luân l

i càng đau l

òng: [ đ

u là do l

i c

a mình, n

ế

u chính mình ch

u đ

ý, quan tâm đ

ế

n Tôn Du

n Th

n nhi

u hơn, Tôn Du

n Th

n tuy

t s

không ch

u nhi

u u

khu

t đ

ế

n nhi

u năm như th

ế

Tri

u gia, mình l

i đ

cho đ

y

căn phòng kém c

i nh

t, m

c qu

n áo cũ k

, đương nhiên m

i ngư

i đ

u cho r

ng mình đ

i v

i Tôn Du

n Th

n không quan tâm, nên càng ra s

c b

c hi

ế

p đ

y, t

t nhiên đ

y cũng s

càng ngày càng t

thu mình l

i.]

L

i ra ti

ế

ng vào c

a nh

ng thân nhân nhàm chán đ

ã làm cho Nh

ư M

ng h

m h

c mà ch

ế

t, y tuy

t s

không đ

cho Tôn Du

n Th

n cũng h

m h

c mà ch

ế

t đi như t

t

h

n, tuy

t s

không cho b

n ngư

i thích nói hưu nói vư

n có cơ h

i tra t

n h

n.

“T

i đây.”

S

c m

t Tôn Du

n Th

n đ

lên, Tri

u Thiên Luân kéo h

n th

ng t

i tân phòng

đư

c chu

n b

cho y cùng Vương ti

u thư thành thân, gian ph

òng này vô cùng xa hoa, tr

m tr

bên trong phòng đ

u do th

y th

b

c nh

t trong thành làm, giư

ng là do cây t

đàn m

c làm ra, v

a to l

i v

a m

m m

i, hoa văn và màu s

c

trên đ

m chăn đ

u là thêu thùa xinh đ

p nh

t.

“T

hôm nay tr

đi, đ

s

nơi này.”

M

t Tôn Du

n Th

n đ

như l

a, căn phòng này là Tri

u Thiên Luân chu

n b

đ

cùng v

i tân nương

, cách trang trí phòng r

t đ

c bi

t, ngay c

hoa hoa th

o th

o xung quanh cũng là lo

i riêng bi

t, làm cho gian phòng nh

ư n

m gi

a m

t r

ng hoa c

, t

a như c

nh tiên

nhân gian, h

n ng

nơi này ch

ng ph

i r

t quái d

. “T

phu, đ

nơi này r

t không thích h

p, có r

t nhi

u đi

m kỳ quái.”

Tri

u Thiên Luân không nghĩ nhi

u như v

y, đ

i v

i y mà nói: đây là ph

òng

t

t nh

t

Tri

u gia, Vương ti

u thư không nh

p môn, nó li

n đ

không, y đ

ế

n đây, th

y căn phòng này li

n nghĩ ngay đ

ế

n s

c m

t đáng ghê t

m c

a

Vương ti

u thư dám đánh ch

i Tri

u Lí, t

nhiên càng không thích đ

ế

n, nhưng hi

n t

i vì y mu

n nâng cao đ

a v

c

a Tôn Du

n Th

n trong Tri

u gia, nên y mu

n h

n

trong căn phòng t

t nh

t

Tri

u gia.

“Không kỳ quái, đ

nơi này là đúng r

i, n

ế

u không thì căn phòng này đ

không cũng quá lãng phí, huynh

t

i phòng ng

chính c

a mình, cái này đ

cho đ

ng

.” Tri

u Thiên Luân nói m

t là m

t, l

p t

c kêu phó tì

đem toàn b

đ

c

a Tôn Du

n Th

n chuy

n l

i đây, hơn n

a y còn c

n th

n xem qua cái nào cũ hay hơi

cũ, y đ

u ném t

t c

, ngay c

qu

n áo lót c

a Tôn Du

n Th

n cũng b

y ki

m tra không ch

a m

t cái.

“T

phu, cái này còn có th

m

c.” H

n mu

n cư

p l

i qu

n áo bên ngư

i mình, li

n b

Tri

u Thiên Luân nhéo m

t cái th

t m

nh trên cánh tay h

n, nhéo đau đ

ế

n ch

y c

c m

t, làm h

n không dám tái giơ tay ra b

o h

qu

n áo bên ngư

i mình.

“Đi.”

Tôn Du

n Th

n hoàn toàn không th

lý gi

i câu “Đi” này là

ý gì, Tri

u Thiên Luân th

y h

n b

t đ

ng, li

n lôi kéo h

n ra đư

ng. G

p nh

ng đi

ế

m bán nh

ng th

như: trang

s

c, đai lưng, áo qu

n, kh

h

, gi

y,

m chén trà, Tri

u Thiên Luân đ

u lôi kéo h

n đi vào, hơn n

a ph

thương b

n h

đang đi đ

u là hàng sang quý n

i ti

ế

ng.

“Đ

thích lo

i hoa văn trên b

m chén trà như th

ế

nào?”

Lão b

n l

phép cùng chu đáo dâng lên chén trà đ

u là lo

i hàng nh

t đ

ng, chén trà thu

c đ

i bi

u c

a gian đi

ế

m nh

t đ

nh là phi thư

ng sang quý, lão b

n gi

ng gi

i v

cái chén v

i Tri

u Thiên Luân: nào là c

t

ế

di di, đư

c làm t

s

men xanh, nơi s

n xu

t ra nó v.v.v, Tôn Du

n Th

n nghe mà choáng váng c

đ

u óc, nhưng Tri

u Thiên Luân l

i l

nh lùng nói: “Không t

t, tái l

y m

t hàng cao hơn l

i đây.”

“T

phu, cái này r

t m

c sao?”

“T

phu có th

lo đư

c, đ

ch

c

n ch

n cái đ

thích là t

t r

i.”

H

n mu

n ch

n lo

i r

ti

n m

t chút, màu s

c và hoa

văn hơi khó coi, li

n b

Tri

u Thiên Luân hung hăng tr

ng m

t li

ế

c nhìn m

t cái, h

n ch

n kinh, l

p t

c buông cái chén trong tay ra, thành th

t ch

vào m

t b

m chén trà phi thư

ng tao nhã l

ch s

, hoa văn trên đó là nh

ng đoá hoa màu đ

như s

p n

r

, b

m trà này phi thư

ng lôi cu

n h

n, v

a bư

c vào c

a đã thu hút ánh m

t c

a h

n nhìn đ

ế

n nó.

“V

y thì ch

n b

này đi, l

ão b

n, ti

n b

c thì đ

ế

n Tri

u gia ta mà l

y.”

Không ch

mua b

m chén trà, còn mua m

t mi

ế

ng b

ch ng

c vô cùng quý đ

ế

n n

i Tôn Du

n Th

n không dám ch

m vào, cơ h

t

t c

v

t ph

m tuỳ thân c

a h

n, Tri

u Thiên Luân đ

u mua m

i toàn b

, h

n không bi

ế

t Tri

u Thiên Luân đ

ã chi ra bao nhiêu ngân l

ư

ng, ch

bi

ế

t là Tri

u Thiên Luân đ

u ch

nói m

t câu “đem đ

ế

n Tri

u gia l

y ti

n.”, sau đó bư

c ra kh

i c

a.

“T

phu, chúng ta đã xài h

ế

t bao nhiêu ti

n r

i?”

Tri

u Thiên Luân tr

ng m

t li

ế

c h

n m

t cái, “Sao v

y? Đ

s

t

phu không có kh

năng chi tr

sao? Nói cho đ

bi

ế

t, t

phu không mu

n phô trương lên mà thôi, t

phu so v

i b

ng h

u h

t

u lâu kia c

a đ

còn giàu có h

ơn g

p nhi

u l

n, n

ế

u mu

n mua toàn b

Thi

n

c nho nh

c

a h

n, không ph

i t

phu không th

không mua n

i.”

Tôn Du

n Th

n tr

n m

t há h

c m

m, Thi

n

c dư

c sao? Chi

ế

u theo cách nói kiêu ng

o c

a Lý Hoành Ki

ế

n, h

th

ng Thi

n

c dư

c c

a b

n h

g

m ba mươi m

y gian, có m

t

r

t nhi

u nơi, mà Tri

u Thiên Luân l

i đi kêu ba mươi m

y gian Thi

n

c dư

c này là Thi

n

c nho nh

sao?

Tri

u Thiên Luân phóng nh

âm lư

ng, ghé vào l

tai h

n nói: “Lý do t

phu không thích phô trương s

giàu có c

a mình là vì s

l

m đi

u phi

n toái, cho nên t

phu v

n im l

ng che d

u, làm ngư

i s

hi

u đư

c ‘đ

o quang dư

ng h

i’, t

phu cũng không mu

n tu

i còn tr

đã b

đ

o ph

sát h

i.”

Ánh m

t Tri

u Thiên Luân đ

y thâm mưu trí tu

, làm cho Tôn Du

n Th

n l

i phát hi

n y còn có m

t khuôn m

t khác, y nh

nhàng c

m tay h

n, nói: “Còn có, t

phu ch

nói v

i m

t mình đ

, ngay c

lão đ

i trong t

c, huynh cũng không cho b

n h

bi

ế

t Tri

u gia ta r

t cu

c có bao nhiêu ti

n b

c.”

Tôn Du

n Th

n g

t đ

u, nh

gi

ng nói: “Đ

cũng tuy

t đ

i không k

cho ngư

i th

hai.” Tri

u Thiên Luân m

m cư

i.

Ban đêm, Tôn Du

n Th

n ng

trong gian phòng m

i, mùi g

c

a cây t

đàn m

c tràn ng

p trong phòng, trên bàn là b

m chén trà hoa văn màu đ

mà hôm nay h

n đã ch

n, trong lòng v

n còn nhi

u n

i b

t an, h

n mi

n cư

ng nh

m m

t l

i ng

.

Bu

i sáng ngày hôm sau t

nh d

y, chính Tôn Du

n Th

n s

t

đi múc nư

c r

a m

t. Tri

u Thiên Luân đ

ng

xa xa, yên l

ng nhìn h

n c

m thu

b

n, thiên tân v

n kh

múc nư

c tr

v

phòng r

a m

t, trên m

t y không xu

t hi

n m

t tia bi

u tình gì; liên ti

ế

p ba ngày, n

ế

u y ph

i ra ngoài đàm sinh

ý, thì đ

u c

g

ng nhanh chóng v

nhà, xa xa đ

ng nhìn Tôn Du

n Th

n đang làm g

ì, h

ơn n

a cách đ

i đãi c

a b

n tôi t

đ

i v

i Tôn Du

n Th

n s

như th

ế

nào.

Đ

ế

n ngày th

tư, Tôn Du

n Th

n d

y s

m, gió th

t l

nh, khi h

n bưng thu

b

n mu

n đi múc nư

c, Tri

u Thiên Luân đ

ã đ

ng

trư

c c

a c

a h

n, y đưa cho h

n m

t t

gi

y, phân phó nói: “Hôm nay, chi

ế

u theo nh

ng gì huynh vi

ế

t trên t

gi

y mà làm.”

Sau khi giao cho h

n m

t t

gi

y, y li

n ly khai, Tôn Du

n Th

n không rõ trong gi

y ghi gì li

n b

t l

y ánh sáng nhìn xem, m

i bi

ế

t đư

c trong đó vi

ế

t m

t s

vi

c mà Tri

u Thiên Luân mu

n h

n làm, chính là vi

c mu

n h

n làm r

t kỳ quái, h

n v

a đ

c v

a liên t

c l

c đ

u, căn b

n là không bi

ế

t nên làm như th

ế

nào cho ph

i, chuy

n công đ

o này, h

n có th

nào làm đư

c.

Bên trong vi

ế

t b

n h

ng :

-         Đ

nh

t: mu

n h

n vào bu

i sáng g

i ngư

i đi l

y nư

c cho h

n r

a m

t.

-         Đ

nh

: khi ăn đi

m tâm, ph

i chê món khó ă

n, b

t đ

u b

ế

p ph

i làm l

i l

n n

a.

-         Đ

tam: b

o h

n đ

ế

n hoa viên cùng v

i Tri

u Lí, đem h

ế

t t

t c

b

n hoa đ

p v

r

i b

t tôi t

t

i thu d

n.

-         Đ

t

: càng qu

d

hơn, mu

n h

n gom t

t c

tôi t

trong Tri

u gia l

i, sau đó m

ng m

i ngư

i m

t vài câu r

i m

i có th

cho đi.

B

i vì là công đ

o c

a Tri

u Thiên Luân, h

n không dám không làm, chính là khi làm v

a run v

a khi

ế

p s

không thôi, h

n đã g

i hơn mư

i l

n, mu

n h

nhân đi l

y nư

c cho h

n r

a m

t, tr

i đã sáng, bên ngoài tôi t

d

n d

n đi l

i, nhưng chính là không m

t ai thèm đ

ý t

i h

n. Cu

i cùng, chính h

n ph

i đi bưng nư

c v

r

a m

t.

Khi ăn đi

m tâm, h

n ng

i khó ăn, mu

n đ

u b

ế

p làm l

i m

t l

n n

a, ph

n kia đem b

đi, chính là ph

n kia b

đem xu

ng, cũng không th

y ph

n m

i đư

c đem lên. H

n đói b

ng c

m

t bu

i sáng, đ

ế

n gi

ăn trưa, đ

ăn càng thêm khó có th

b

vào mi

ng, b

i vì quá đói b

ng, h

n đành nh

m m

t nu

t đ

i vài mi

ế

ng.

Bu

i chi

u, h

n mang theo Tri

u Lí đ

ế

n hoa viên chơi, mu

n Tri

u Lí giúp h

n đem t

t c

các b

n hoa đ

p v

, Tri

u Lí chơi r

t vui v

, h

n l

i m

t thân ư

t đ

m m

hôi, đ

i t

t c

đ

u b

đ

p v

, h

n mu

n tôi t

lên thu d

n, nhưng ch

có A Hai đi lên s

a sang l

i, còn nh

ng ngư

i khác đ

ng m

t bên b

t đ

u nói chuy

n phi

ế

m, chính là không ai đ

ý t

i m

nh l

nh c

a h

n.

H

n th

y ch

m

t mình A Hai ra s

c, trong lòng n

i lên t

c gi

n, li

n ch

vào nh

ng phó tì ng

i

ch

kia hóng mát, m

ng vài câu, vài ngư

i đưa cho h

n m

t ánh m

t xem thư

ng, vài ngư

i li

n ha h

i l

nh.

“Ha ha, c

u thi

ế

u gia Du

n Th

n đ

ư

c vào

tân phòng, li

n nghĩ đ

ế

n chính mình là tân n

ương, mu

n qu

n Tri

u gia sao?”

“Đúng v

y, c

u thi

ế

u gia có ph

i hay không nên đ

i thành Thi

ế

u nãi nãi nh

?”

“Ha ha ha!”

Có ngư

i đùa vui c

òn ác li

t hơn, gi

gi

ng n

d

u dàng nói: “Tư

ng công, ngư

i đã tr

v

, đ

ta h

u h

ngư

i.”

“Nương t

, a, không đúng, c

u gia, ngươi khi nào th

ì bi

ế

n thành nương t

c

a ta?”

“Ch

c

n ta ti

ế

n vào tân phòng, li

n tr

thành nương t

c

a ngư

i, hi

n nhiên ta cũng có th

qu

n hơn m

t phân n

a Tri

u gia.”

Vài ngư

i m

t đáp m

t xư

ng, càng nói càng h

lưu, hai g

ò má c

a Tôn Du

n Th

n đ

b

ng lên, h

n vào

tân phòng, nguyên b

n trong lòng cũng có khúc m

c, hơn n

a h

n đ

i v

i Tri

u Thiên Luân qu

th

t là thâm tình khó quên, b

b

n h

giáp m

t nói nh

ng câu h

lưu như th

ế

, h

n l

i không bi

ế

t nói l

i cái gì đ

bi

n gi

i.

B

n tôi t

v

n ti

ế

p t

c nh

ng câu nói h

lưu, gi

gi

ng ki

u ki

u nói: “Tư

ng công, th

t s

quá may m

n, t

t

c

a ta đã ch

ế

t, m

i đ

ế

n phiên ta h

u h

ngư

i.”

“A a, tư

ng công, da th

t c

a ta cũng m

n màng, tr

ng nõn, so v

i t

t

ta cũng không thua kém đâu.”

Ti

ế

ng cư

i vang liên t

c b

ng nhiên ng

ng l

i, tên ti ti

n v

a nói xong l

i mu

n m

mi

ng nói thêm gì n

a, b

tên bên c

nh v

vai m

t cái, gã li

n quay đ

u l

i m

ng: “Làm gì v

y, ta còn nhi

u câu hay hơn chưa nói …..”

Gã nói ch

ưa h

ế

t câu li

n ng

m mi

ng, không bi

ế

t Tri

u Thiên Luân đ

ã xu

t hi

n

đó t

bao gi

, Tôn Du

n Th

n cúi th

p m

t xu

ng cơ h

mu

n đ

ng  m

t đ

t, b

Tri

u Thiên Luân bi

ế

t nh

ng ngư

i này  dùng nh

ng l

i nói h

lưu nói v

h

n, h

n c

m th

y vô cùng x

u h

, không dám đ

i m

t v

i Tri

u Thiên Luân.

6.1

Tri

u Thiên Luân v

nhè nh

lên b

vai c

a h

n, c

ôn nhu an

i này càng làm cho nư

c m

t c

a h

n ch

y xu

ng nhi

u hơn, thanh âm c

a Tri

u Thiên Luân th

c bình tĩnh

đưa ra l

i tuyên b

, nhưng

trong thanh âm bình tĩnh

đó cũng là m

nh l

nh nghiêm kh

c.

“Tr

b

A Hai ra, nh

ng ngư

i còn l

i, ngày mai đ

ế

n phòng thu ngân lĩnh ti

n đi. Có ư

c, không t

c ư

c; bán mình, s

a thành n

, ngày mai các ngươi cũng không c

n đ

ế

n Tri

u gia n

a.”

B

n tôi t

nghe xong, mi

ng há h

c không sao ng

m l

i đư

c, Tri

u Thiên Luân c

m tay Tôn Du

n Th

n quay v

phòng, Tôn Du

n Th

n khóc thút tha thút thít, Tri

u Thiên Luân nói: “Ngày mai tr

b

A Hai ra, tôi t

Tri

u gia s

không còn ai t

i đây.”

Tôn Du

n Th

n m

to hai m

t nhìn, Tri

u Thiên Luân ti

ế

p t

c nói: “Đ

t tuy

n tôi t

m

i, huynh và đ

cùng nhau tuy

n, tuy

n lo

i bi

ế

t nghe l

i, sau này có th

tr

thành tâm phúc c

a mình, t

khi huynh phát hi

n Vương ti

u thư đánh ch

i Lí Nhi, trong nhà l

i không có ai dám nói v

i huynh, huynh đã s

m mu

n đ

i toàn b

tôi t

trong nhà, sau l

i th

y b

n h

ngay c

đ

nói cũng không nghe, còn dám đem đ

ra đùa c

t như v

y, lo

i tôi t

này huynh không c

n.”

“T

phu.” Tôn Du

n Th

n c

m đ

ng đ

ế

n c

c đi

m, Tri

u Thiên Luân vì h

n mà thay đ

i toàn b

tôi t

trong nhà.

Trong l

i nói c

a Tri

u Thiên Luân như cam đoan: “Huynh s

không đ

cho đ

ch

u u

khu

t, huynh mu

n ch

n lo

i khôn khéo, có năng l

c đ

h

u h

bên c

nh đ

, cho dù thân nhân có t

i nhà, đ

i v

i đ

nói nh

ng l

i khó nghe, h

n đ

u ph

i báo l

i cho huynh bi

ế

t.”

Cách ngày, trong Tri

u gia tr

ng trơn, tr

b

A Hai ra, không có m

t phó tì nào, ngay c

đ

u b

ế

p cũng b

Tri

u Thiên Luân đu

i. Tri

u gia là gia đ

ình giàu có, y mu

n tìm phó tì, l

p t

c có r

t nhi

u ngư

i đ

ế

n xin vi

c, Tri

u Thiên Luân mu

n Tôn Du

n Th

n có m

t trong đ

t tuy

n ch

n này, mu

n h

n ph

ng v

n b

n tôi t

m

i, t

i đây, trong m

t b

n tôi t

m

i, Tôn Du

n Th

n cùng Tri

u Thiên Luân đ

u là ch

t

Tri

u gia, cho nên không ai dám xem thư

ng h

n.

T

m th

i, Tri

u Thiên Luân mu

n mư

i ngư

i làm vi

c n

ng trư

c, sau đó ch

m rãi ch

n m

t ít ngư

i bi

ế

t nghe l

i, nói chuy

n lanh l

i, nhưng ánh m

t ph

i thành th

t làm phó tì cho y cùng Tôn Du

n Th

n.

Trong đám ngư

i t

i xin vi

c, có m

t ngư

i th

p bé, chân có t

t, m

t thân dơ

b

n, tu

i tho

t nhìn kho

ng mư

i lăm, mư

i sáu, gã đã

đi qua vài nhà, nhưng ngư

i ta th

y b

ngoài cùng thân th

c

a gã, li

n l

p t

c ph

t tay nói không c

n, dù sao tôi t

có t

t

chân cũng không th

làm đư

c vi

c n

ng gì.

Gã b

ư

c t

i trư

c m

t Tri

u Thiên Luân, ánh m

t tuy

t v

ng c

a h

n cũng đã mu

n vô v

ng, nhưng v

n quy

ế

t ‘ăn c

ngã v

không’. “Con cái gì cũng có th

làm, cái gì cũng nguy

n ý l

i, con ch

c

u

m no, cho con m

t ít ti

n là đư

c, con c

n ph

i đem ti

n v

nhà, nhà con còn có ba đ

mu

i, n

ế

u con không tìm

đư

c vi

c, b

n h

s

ch

ế

t đói.”

Tri

u Thiên Luân nhìn ho

hoa trong m

t gã, b

d

ng c

a đ

a nh

này x

u xí, nhưng ánh m

t l

i cho ngư

i ta c

m giác đ

c bi

t, như Kim Long r

ng r

n núp

trên c

n. Tri

u Thiên Long ngo

i l

h

i tên c

a gã:

“Ngươi tên là g

ì?”

“Thương Hoa, con g

i là Thương Hoa.” Gi

ng như có đi

m hy v

ng, thanh âm c

a gã tr

nên l

n ti

ế

ng.

“Ngươi tr

v

đi.”

Ánh m

t Thương Hoa tr

nên tuy

t v

ng, gã nghi

ế

n răng nghi

ế

n l

i, n

m ch

t n

m tay, ti

ế

p theo gã tuy

t v

ng g

c đ

u xu

ng, nhưng v

n g

ng gư

ng kéo lê chân hư

ng ra ngoài c

a, Tôn Du

n Th

n nhìn Tri

u Thiên Luân, không th

tin đư

c Tri

u Thiên Luân l

i nh

n tâm như th

ế

.

Tri

u Thiên Luân c

t cao gi

ng nói: “Ngươi tr

v

đem đ

mu

i ngươi đ

ế

n đây, ta s

kêu phòng thu ngân c

hi trư

c cho ngươi m

t ít ngân lư

ng, đ

ngươi an trí ngư

i nhà cho tho

đáng, an trí xong r

i ngươi l

i đ

ế

n Tri

u gia ta b

t đ

u làm vi

c.”

Gi

ng như ngư

i ch

ế

t đu

i b

t đư

c phao c

u sinh, Thương Hoa kéo lê chân ch

y v

i t

i, ra s

c d

p đ

u l

y, t

ơn Tr

i

u Thiên Luân. “Đ

i ơn Tri

u lão gia, đ

i ơn ngài, cho dù có ch

ế

t, con nh

t đ

nh cũng s

làm vi

c h

ế

t mình.”

Tri

u Thiên Luân nói: “Ch

t

mà ngươi li

u ch

ế

t không ph

i ta, mà là v

thi

ế

u niên công t

bên c

nh ta, sau này đ

y s

là ch

nhân c

a ngươi, đ

ã hi

u chưa?”

Thương Hoa hư

ng Tôn Du

n Th

n kh

u đ

u vài cái, Tri

u Thiên Luân mu

n Tôn Du

n Th

n d

n gã t

i phòng thu ngân, Tôn Du

n Th

n nghe gã nói đ

mu

i trong nhà đang

trong núi, gã vào thành tìm vi

c đã

đư

c vài ngày, t

núi xu

ng thành m

t hai n

gày đư

ng, vì chân gã b

t

t nên đi l

i không d

dàng, nghe xong h

n li

n nói: “Ta g

i ngư

i lên núi đem đ

mu

i c

a ngươi xu

ng, ngươi trư

c h

ế

t c

l

i Tri

u gia đi.”

“Cám ơn ch

t

.”

Thương Hoa nh

n ngân lư

ng t

tay Tôn Du

n Th

n, so v

i Tri

u Thiên Luân phân phó còn nhi

u hơn, h

c m

t gã phi

ế

m l

, l

p t

c lau đi, t

nay tr

đi gã là tâm phúc  Tri

u Thiên Luân an bài bên c

nh Tôn Du

n Th

n, mà gã cũng l

y Tôn Du

n Th

n là ch

t

duy nh

t, gã ch

c

n đ

ý đ

ế

n chuy

n c

a Tôn Du

n Th

n, nh

ng vi

c n

ng khác gã không c

n ph

i làm.

Có l

vì thân th

có ch

thi

ế

u h

t, nên ông tr

i bù l

i cho gã m

t b

óc thông minh, ti

ế

p thu m

i vi

c r

t nhanh, ý nghĩ càng linh ho

t, cũng b

i vì Tôn Du

n Th

n cùng Tri

u Thiên Luân đ

i v

i gã có

ơn, nên g

ã đ

i v

i b

n h

vô cùng tôn kính.

N

ế

u Tri

u gia có thân nhân t

i chơi, nói chuy

n hơi khó nghe m

t chút, Thương Hoa s

kêu tôi t

pha trà th

t là đ

ng, r

i nói là lo

i trà thư

ng h

ng v

a đư

c chuy

n t

i t

phương B

c. Thân nhân nghe nói là lo

i trà thư

ng h

ng, cho dù u

ng v

ào đ

ng chát cũng không dám than vãn, s

b

ngư

i ta chê là không bi

ế

t thư

ng th

c, ch

có th

nhíu mày khó ch

u, nói vài câu li

n tr

v

, năng l

c c

a Thương Hoa đ

ế

n Tri

u Thiên Luân cũng tán thư

ng, mà gã cũng h

ế

t lòng h

u h

Tôn Du

n Th

n.

Nguyên b

n Tôn Du

n Th

n là chư

ng qu

y c

a Thi

n

c, Lý Hoành Ki

ế

n là lão b

n, nhưng t

ngày Tri

u Thiên Luân b

t g

p h

n cùng Lý Hoành Ki

ế

n hôn nhau trư

c c

a, li

n không cho phép h

n g

p m

t Lý Hoành Ki

ế

n.

H

n vì Tri

u Thiên Luân, vi

ế

t cho Lý Hoành Ki

ế

n m

t phong th

ư gi

i thích, nói h

n không th

cùng m

t ch

v

i gã, cũng xin t

ch

c chư

ng qu

y.

Mà h

n

Tri

u gia cũng không nhàn r

i, Tri

u Thiên Luân b

t h

n đ

ế

n phòng thu ngân tính toán s

sách, h

n tr

thành T

ng Qu

n qu

n lý t

t c

s

sách trong nhà. Lúc trư

c h

n cũng t

ng làm qua công vi

c này

Thi

n

c, nên cũng hi

u đư

c vi

c tính toán s

sách, nhưng s

sách

Tri

u gia v

a r

c r

i l

i v

a nhi

u, có r

t nhi

u cái không ph

i

trong thành, h

n có chút không hi

u, ph

i th

nh giáo Tri

u Thiên Luân.

Tri

u Thiên Luân qu

n lý sinh ý

ngoài, đ

ế

n t

i m

i tr

v

, dư

i ánh n

ế

n nh

nhàng gi

ng gi

i cho h

n hi

u, nguyên b

n qu

n lý t

t c

s

sách đ

u do m

t mình Tri

u Thiên Luân qu

n, Trư

ng phòng c

a Tri

u gia ch

qu

n lý b

ph

n nh

nh

t, vì Tri

u Thiên Luân không mu

n cho m

i ngư

i đ

n ra bên ngoài, y có bao nhiêu tài s

n.

Tôn Du

n Th

n qu

n lý xong s

sách, m

i bi

ế

t đư

c giá tr

th

t c

a Tri

u Thiên Luân, y không ch

có đi

ế

m

trong thành, mà nơi nào y cũng có, hơn n

a ti

n thu vào r

t l

n, y còn có m

t s

m

t ti

n c

a hàng r

t n

i ti

ế

ng làm ăn càng ngày càng phát đ

t.

“Du

n Th

n, sau này đ

giúp huynh qu

n lý s

sách, huynh s

đ

v

t v

hơn.”

Qu

n lý xong s

sách, h

n m

i hi

u đư

c vì sao Tri

u Thiên Luân không th

th

l

bí m

t tài v

c

a chính mình, s

giàu có c

a Tri

u Thiên Luân có th

nói là nh

t nhì trong n

ư

c, chính là y phi thư

ng c

n th

n che d

u mà thôi.

Tôi t

trong nhà đ

u kính tr

ng h

n, Thương Hoa l

i đem vi

c c

a h

n an bài đ

ế

n tho

đáng, không làm cho h

n phi

n não, thân nhân Tri

u gia t

i đây d

n d

n phao tin r

ng Tôn Du

n Th

n có vong t

b

o h

.

Nguyên nhân là do nh

ng thân nhân này đ

ế

n Tri

u gia đ

i x

Tôn Du

n Th

n không t

t, n

ế

u không b

u

ng trà quá đ

ng, thì b

ng l

i không tho

i mái c

ra vào mao xí, ngay c

bu

i t

i, còn có ng

ư

i nghe đư

c nh

ng âm thanh g

i tên b

n h

ngoài c

a phòng, nh

ng ngư

i này s

t

i m

c không dám đ

i v

i Tôn Du

n Th

n nói ra m

t câu không ph

i.

Trên m

t Thương Hoa đ

y r

ng r

, gã mang theo đ

mu

i, vào lúc n

a đêm ch

y đ

ế

n bên ngoài phòng c

a các thân nhân này, g

i tên đ

y đ

c

a b

n h

, ti

u hài t

c

m th

y chơi như th

ế

r

t thú v

, li

n chơi r

t nhi

t tình, mà gã l

i đ

t đư

c k

ế

t qu

gã mong mu

n.

Đương nhiên vi

c này, gã s

không nói cho Tôn Du

n Th

n tâm đ

a thi

n lương bi

ế

t, dù sao di

t tr

phi

n não c

a ch

t

là trách nhi

m c

a gã, gã chính là c

g

ng làm h

ế

t trách nhi

m ph

n s

mà thôi.

Hai, ba tháng sau đã là sinh nh

t c

a Tri

u Thiên Luân, trư

c kia Tri

u Thiên Luân s

không phô trương l

ãng phí, nh

ưng Tôn Du

n Th

n l

i vì Tri

u Thiên Luân đi đ

ế

n b

sông thuê du thuy

n, mu

n t

o cho Tri

u Thiên Luân m

t b

t ng

.

H

n giao cho Thương Hoa đi làm, đ

ế

n bu

i t

i ngày sinh nh

t c

a Tri

u Thiên Luân, h

n d

n y ra b

sông, Tri

u Thiên Luân th

y du thuy

n, trên m

t là bi

u tình b

t ng

, l

p t

c n

n

i, hi

u đư

c tâm ý c

a Tôn Du

n Th

n, mà tươi cư

i này c

a y đ

i v

i Tôn Du

n Th

n m

t lòng chu

n b

đ

i l

mà nói, đ

ã là l

i c

m t

t

t nh

t.

B

n h

đi lên thuy

n, ánh trăng chi

ế

u r

i trên Trư

ng Giang và Hoàng Hà, ngư

i chèo thuy

n ch

m rãi

đưa thuy

n lư

t trên m

t sông, gi

ng như sa vào v

õng l

ư

i ánh trăng màu b

c, t

o nên khung c

nh vô cùng nên thơ, Thương Hoa c

òn chu

n b

cho b

n h

m

t bình r

ư

u ngon, Tri

u Thiên Luân tâm tr

ng vui v

nên u

ng vài chén, Tôn Du

n Th

n cũng u

ng theo hai, ba chén.

Tôn Du

n Th

n do u

ng rư

u vào nên hai gò má tr

nên h

ng h

ng, h

n vén s

i tóc lên, đưa ánh m

t như m

ho

c nhìn Tri

u Thiên Luân, dư

i ánh trăng chi

ế

u r

i, Tri

u Thiên Luân c

m th

y Tôn Du

n Th

t r

t đ

p, đ

p đ

ế

n không có ngôn t

nào có th

hình dung, cũng làm cho lòng y có m

t chút xôn xao không rõ, gi

ng như ng

a ngáy, l

i

n đau đau, nhưng v

n không rõ

đó làm c

m giác gì.

“ A a a, công t

, ngư

i làm thi

ế

p sư

ng quá … A a ……” Đ

t nhiên m

t tràng nh

ng âm thanh x

u xa truy

n vào trong tai, hai tai c

a Tôn Du

n Th

n đ

b

ng lên, có vài h

giàu có dùng thuy

n ti

ế

p đãi khách, sau đó h

m

i k

n

lên giúp vui cho khách, Tri

u Thiên Luân cũng x

u h

lên, y ho khan vài ti

ế

ng, hy v

ng thuy

n có th

nhanh chóng lư

t qua chi

ế

c thuy

n kia.

Th

t v

t v

thuy

n m

i lư

t qua đư

c, m

i im l

ng

đư

c m

t lát, không th

ng

thuy

n đ

ng trư

c kia cũng gi

ng như chi

ế

c thuy

n cũ mà b

n h

đã l

ư

t qua, nhưng thuy

n này không ch

truy

n ra nh

ng âm thanh x

u xa, mà b

n chúng còn giao hoan ngay trên m

n thuy

n, b

n h

ch

c

n li

ế

c m

t sang là có th

nhìn th

y m

t c

nh ô h

p.

Tôn Du

n Th

n nguyên b

n không bi

ế

t đó là g

ì, khi thuy

n bơi đ

ế

n g

n, m

i nhìn rõ là m

t nam t

n

m đè lên trên ngư

i n

t

, đang ra s

c ho

t đ

ng th

t lưng, c

òn n

t

n

m dư

i thì ra s

c rên r

th

t to.

Tôn Du

n Th

n ngây ngư

i, vì mu

n chúc m

ng sinh nh

t t

phu, h

n ch

n m

t nơi t

ình th

ơ

ý ho

đ

nhâm nhi m

t ít rư

u, nào bi

ế

t đư

c s

g

p nh

ng c

nh làm cho ngư

i ta ph

i đ

m

t này.

Nam t

đang đè lên n

t

kia, b

ng nhiên ng

n m

t lên li

n nhìn th

y Tôn Du

n Th

n, dư

i ánh trăng ôn nhu, nét đ

p c

a Tôn Du

n Th

n càng thêm n

i b

t, khuôn m

t ki

u di

m, làn da tuy

ế

t tr

ng non n

t, đôi môi đ

m

ng như l

a, mà đôi môi

y gi

ng như ch

c

n m

ra là có th

đem linh h

n c

a nam nhân hút vào. Nam t

kia ch

ế

t s

ng m

t h

i lâu, sau đó đ

y n

t

i thân ra, li

n cao gi

ng h

i: “Ngươi mu

n bao nhiêu ngân lư

ng m

i ch

u bán mình?”

Ngay t

đ

u, Tôn Du

n Th

n không bi

ế

t đ

i phương là đang h

i h

n, nên h

n không k

p ph

n

ng, nam t

kia thanh h

i r

t thô, hơn n

a h

thân l

i loã l

, v

m

t đ

y d

c v

ng nhìn ch

m ch

m Tôn Du

n Th

n, m

t bên nhìn, m

t bên c

m l

y phân thân c

a mình lên xu

ng, gi

ng như trong đ

u đang hình dung dùng b

v

i thân xâm ph

m vào cơ th

Tôn Du

n Th

n.

Nhìn th

y c

nh tư

ng này, s

c m

t Tôn Du

n Th

n đ

u thay đ

i, ghê t

m h

lưu cũng không th

hình dung cho c

m giác hi

n t

i c

a h

n, Tri

u Thiên Luân l

p t

c kéo h

n ra, che ch

n

trư

c m

t h

n.

Thanh âm c

a y c

t cao thoá m

đ

i phương m

t chút, lo

i khách làng chơi vô s

này qu

th

t làm m

t h

ế

t m

t mũi c

a nam nhân. “Vô s

! Cho dù là thiên kim v

n kim, đ

y cũng s

không cho ngươi ch

m t

i m

t s

i tóc gáy!”

Tôn Du

n Th

n run gi

ng nói: “H

n cho đ

là …. Đ

là …..”

B

làm phi

n như th

ế

, Tri

u Thiên Luân cũng không còn h

ng thú d

o chơi, y quay ngư

i v

v

Tôn Du

n Th

n, đem Tôn Du

n Th

n ôm vào trong lòng, nh

gi

ng nói: “Nh

ng ngư

i đó đ

ế

n đây ch

y

ế

u là mua vui, phân không rõ ai là ai, đ

đ

ng suy nghĩ quá nhi

u.”

Có l

i an

i c

a Tri

u Thiên Luân, tâm tình c

a Tôn Du

n Th

n t

t lên r

t nhi

u, h

n ng

n đ

u lên, nói:

“Cám ơn t

phu.”

Đôi m

t h

n đư

c ánh trăng chi

ế

u vào đ

p như ‘thu nguy

t’, cái mi

ng nh

nh

n c

a h

n v

a đ

tươi l

i v

a xinh đ

p, trên ngư

i h

n l

i toát ra m

t c

hương khí ng

t ngào, làm cho n

a ngư

i dư

i c

a Tri

u Thiên Luân hoàn toàn trư

ng lên.

Y thi

ế

u chút n

a t

a như tên nam t

vô s

v

a r

i, mu

n ch

m vào b

v

c

a chính mình, b

i vì b

v

kia v

a năng l

i v

a nóng, vài năm l

i đây, y đ

i v

i tình d

c không có hưng trí, nhưng lúc này đây l

i nghĩ mu

n phát ti

ế

t vô cùng.

“Huynh… Huynh đưa đ

v

nhà.”

6.2

Y ch

u đ

ng lo

i th

ng kh

mu

n phát ti

ế

t này, là do y lâu l

m không có n

nhân, v

a r

i

trên thuy

n l

i nghe đư

c toàn là nh

ng thanh âm x

u xa, y cũng là nam nhân bình th

ư

ng, đ

i khái nghe như v

y cũng s

b

khiêu khích. Y bi

n gi

i cho hi

n

ng cơ th

c

a mình.

Sau khi đưa Tôn Du

n Th

n v

đ

ế

n phòng, y ch

u đ

ng cho t

i vào phòng c

a chính mình, c

i qu

n xu

ng, h

thân c

a chính mình đã b

o trư

ng đ

ế

n l

i h

i, y c

m l

y nó ma xát, mong cho nó mau chóng phát ti

ế

t đi càng t

t.

Y nh

m m

t l

i, chuyên chú vào c

m giác

h

thân,

trong bóng t

i, y nghĩ t

i không ph

i là thi

ế

u n

xinh đ

p v

a th

y

trên thuy

n mà là Tôn Du

n Th

n qu

n áo ch

nh t

.

Ánh m

t h

n đ

p như ‘thu nguy

t’, r

i đ

ế

n đôi môi h

n ư

t át đ

tươi m

ra, Tri

u Thiên Luân phát ra thanh g

m nh

, h

thân khoái c

m càng m

nh, tay y dùng chút khí l

c cư

ng ch

ế

xoa n

n, hơi th

d

n d

p, b

n ra m

t tia b

ch tr

c, li

n sau đó n

m ngã ra trên gi

ư

ng.

“Ta đang làm cái g

ì v

y? Sao l

i … sao l

i nghĩ v

Tôn Du

n Th

n r

i làm lo

i chuy

n m

t m

t này.”

Y thoá m

chình mình m

t chút, m

i ngã đ

u ng

, sau khi th

c d

y c

m th

y đ

u choáng váng m

i bi

ế

t mình đã b

nhi

m phong hàn, nhưng y v

n ra ngoài bàn sinh ý, vì ra ngoài càng b

gió th

i, nên sau tr

v

li

n s

t cao mê man.

Không nghĩ cũng bi

ế

t vì sao y b

nhi

m phong hàn, xác đ

nh v

ng ch

c là do t

i hôm qua sau khi gi

i quy

ế

t xong, y c

th

ế

n

m trên giư

ng mà ng

, b

gió th

i l

nh b

ng nên b

c

m, lo

i lý do m

t m

t này, y làm sao có th

nói cho nh

ng ngư

i khác bi

ế

t.

Nh

t là Tôn Du

n Th

n, th

y y s

t cao, v

i v

i vàng vàng ch

y đ

ế

n phòng c

a y, m

t bên chăm sóc y, m

t bên t

trách chính mình: “Nh

t đ

nh là do đi thuy

n nên b

trúng gió, t

phu, đ

th

c không bi

ế

t cách an bài, n

ế

u không huynh s

không b

nhi

m phong hàn, đ

u là do đ

không đúng.”

Tri

u Thiên Luân sao có th

nói ra nguyên nhân th

t s

, y chi chi ngô ngô nói: “Là g

n đây t

phu làm vi

c hơi nhi

u nên m

t m

i, cùng v

i chuy

n t

i qua không liên quan.”

“Là đ

không t

t, đ

u là do đ

không t

t.” M

i m

t câu không t

t, cũng li

n đ

i bi

u cho quy

ế

t tâm chăm sóc y c

a Tôn Du

n Th

n, h

n li

n ngày ngày đêm đêm

trong phòng c

a y, đ

t khăn mát lên trán y đ

giúp y h

s

t, dư

c nư

c đư

c đưa t

i, h

n múc t

ng mu

ng th

i l

nh r

i uy vào mi

ng Tri

u Thiên Luân, ánh m

t Tri

u Thiên Luân lo

n phiêu, chính là không dám lưu luy

ế

n

trên ngư

i h

n.

“T

phu mu

n ng

, đ

cũng tr

v

phòng ngh

ngơi đi.”

Tôn Du

n Th

n quy

ế

t tâm kiên đ

nh, nói: “Đ

h

i t

phu sinh b

nh, đ

s

trong này cùng t

phu.”

“Không, th

t s

không c

n, Du

n Th

n, đ

nghe l

i huynh, tr

v

ngh

ngơi đi.”

“Không c

n!”

N

ế

u l

y bư

ng b

nh mà nói, thì Tôn Du

n Th

n cũng r

t bư

ng b

nh, t

a như khi h

n mu

n chuy

n ra ngoài, m

c k

Tri

u Thiên Luân sinh khí v

i h

n như th

ế

nào, h

n v

n nh

t quy

ế

t như cũ mu

n chuy

n ra ngoài.

“Đáng gi

n.” Y thì thào m

ng m

t ti

ế

ng, thân th

c

a chính mình không an ph

n, Tôn Du

n Th

n

m

t bên, b

n thân nó t

đ

ng nóng lên, hoàn toàn không gi

ng v

i ngư

i b

nh, mà Tôn Du

n Th

n nghe đ

ế

n câu “Đáng gi

n” này, s

c m

t tr

nên tr

ng b

ch, cho t

i bây gi

h

n chưa t

ng nghe qua Tri

u Thiên Luân dùng lo

i ng

khí này m

ng h

n.

“Huynh…. Huynh đang m

ng đ

sao? T

phu ?”

Tri

u Thiên Luân ho khan vài ti

ế

ng, v

i vàng gi

i thích: “Không ph

i, huynh đang m

ng phong hàn này đáng gi

n.”

Nghe xong câu gi

i thích, Tôn Du

n Th

n b

t cư

i,

trong m

t h

n, Tri

u Thiên Luân luôn luôn là đ

i nhân làm vi

c v

ng vàng, nào bi

ế

t s

có m

t m

t tính tr

con như th

ế

, l

i đi d

i v

i b

nh c

a chính mình.

H

n cư

i kh

lên, b

ng nhiên c

m th

y Tri

u Thiên Luân đáng yêu v

n ph

n, “T

phu, huynh nói đ

là ti

u hài t

, đ

th

y huynh m

i là ti

u hài t

, có ai l

i đi m

ng phong hàn bao gi

.”

N

i này c

a h

n, cũng có th

mê ho

c c

ma qu

, b

h

c

a Tri

u Thiên Luân cương c

ng hơn n

a, y e s

Tôn Du

n Th

n s

phát hi

n chính mình khác

thư

ng, v

i vàng n

m nghiên ngư

i l

i, nhanh k

p l

y hai chân, m

t bên m

ng thân th

quá m

c kỳ quái này.

Y cái d

ng này, t

a như là ti

u hài t

b

cha m

m

ng, có đi

m gi

ng Tri

u Lí, làm cho Tôn Du

n Th

n càng mu

n cư

i. “T

phu, đ

i phu căn d

n là không

đư

c t

m, đ

tránh l

i b

nhi

m phong hàn, đ

s

gi

t khăn nóng, giúp huynh lau ngư

i nha?”

H

n mu

n giúp y lau ngư

i, nhưng l

y tr

ng hu

ng kỳ quái hi

n t

i c

a Tri

u Thiên Luân sao có th

cho h

n lau ngư

i, y v

i vàng t

ch

i: “Không c

n, Du

n Th

n, t

huynh làm là đư

c r

i.”

“Ngư

i b

nh ph

i ngoan ngoãn n

m yên, đ

s

giúp huynh.”

“Không, không c

n, Du

n Th

n.” L

i nói c

a y có đi

m b

i r

i, Tôn Du

n Th

n nghĩ y x

u h

, h

n che mi

ng cư

i khúc khích, trong hai ngày này, Tri

u Thiên Luân đáng yêu như m

t đ

a nh

.

Hai lúm đ

ng ti

n c

a h

n mê ch

ế

t ngư

i, làm cho Tri

u Thiên Luân tr

nên mơ mơ màng màng, Tôn Du

n Th

n c

i k

ế

t kh

u c

a y, c

m khăn b

chà lau trên ngư

i y. Khi h

n chà lau, ph

i d

a vào g

n y, Tri

u Thiên Luân ng

i đư

c mùi thơm c

a cơ th

cùn

g mùi hương đ

ng lòng ng

ư

i phát ra t

ngư

i h

n, y nu

t nư

c mi

ế

ng m

t cái, nh

t là khom ngư

i g

n như th

ế

, y còn có th

nhìn th

y nhũ tiêm ph

n h

ng trong n

i y m

m m

i c

a Tôn Du

n Th

n.

Kh

u d

ch trong mi

ng y b

ng nhiên trào lên, nhưng mi

ng y l

i c

m th

y khô khan vô cùng, y mu

n dúi đ

u vào ng

c c

a Tôn Du

n Th

n, r

i m

i t

n tình

đùa b

n nhũ tiêm ph

n h

ng c

a h

n, th

ng đ

ế

n khi nó tr

nên v

a c

ng v

a h

ng, không bi

ế

t khi b

đùa b

n như th

ế

, Tôn Du

n Th

n s

phát ra lo

i ti

ế

ng kêu gì.

N

a ngư

i dư

i c

a y hoàn toàn ng

ng cao đ

u, y c

g

ng lo

i b

nh

ng tư tư

ng dơ b

n v

a r

i, đi

u ch

nh l

i hô h

p, nhưng m

c cho y c

g

ng bao nhiêu, cũng không có bi

n pháp làm cho d

c v

ng trong ngư

i bình tĩnh l

i.

“Du

n Th

n, đ

r

i, không c

n lau n

a, T

phu c

m th

y l

nh.” Y đ

y Tôn Du

n Th

n ra m

t chút. Ng

c c

a Tri

u Thiên Luân lên xu

ng d

n d

p, tim đ

p th

t s

nhanh.

Tôn Du

n Th

n cũng không ch

u buông tay, h

n chính là th

a d

p chà lau, đ

nh

nhàng mơn tr

n nh

ng cơ ng

c kho

m

nh c

a Tri

u Thiên Luân, Tri

u Thiên Luân ngày thư

ng r

t nhi

u vi

c b

n, h

n không bi

ế

t y làm sao có th

có b

ng

c dày r

ng như th

ế

, làm cho h

n th

t mu

n t

a đ

u lên đó, t

n tình làm nũng.

n tư

ng đêm đó l

i tràn v

trong đ

u h

n: h

n như th

ế

nào li

ế

m mút dương cương c

a Tri

u Thiên Luân, làm cho Tri

u Thiên Luân phát ra thanh

, h

n l

i như th

ế

nào ng

i

trên ngư

i Tri

u Thiên Luân, h

u h

Tri

u Thiên Luân đ

ế

n thư sư

ng.

H

n run r

y, lòng bàn tay cũng nóng lên, hô h

p l

i không bình

n, hai gò má tuy

ế

t tr

ng c

a h

n d

n d

n nhi

m m

t t

ng màu h

ng làm say lòng ng

ư

i.

“T

… t

phu….” Thanh âm khàn khàn c

a h

n, gi

ng như mang theo khiêu khích, Tri

u Thiên Luân th

t sâu h

p khí, gi

ng như y hít th

t

t c

không khí đ

u không đ

, tay h

n đ

ng ph

i lưng qu

n c

a Tri

u Thiên Luân.

Ngay sau đó, Tri

u Thiên Luân đè tay h

n l

i, lòng bàn tay s

t cao c

a Tri

u Thiên Luân, so v

i nhi

t đ

phát s

t còn mu

n nóng hơn, r

i ánh m

t c

a y nhìn h

n cũng so v

i ng

n l

a càng thêm c

c nóng.

“T

phu.”

“Không c

n lau ngư

i n

a, t

phu mu

n ngh

n

gơi.” Ánh m

t Tri

u Thiên Luân như ng

n l

a b

c cao, nhưng l

i nói ra là c

t

n l

c duy trì bình th

ư

ng, cho nên cùng v

i thanh âm bình th

ư

ng không thay đ

i, tr

b

phía dư

i đã c

ương c

ng mãnh li

t đ

ế

n m

c mu

n n

tung.

“ Vì … vì cái gì không … không c

n lau n

a?”

Thanh âm c

a h

n không cách nào b

o trì bình th

ư

ng, nghe th

t yêu ki

u, l

i gi

ng ti

ế

ng n

non, càng như ti

ế

ng th

d

c trong hoan ái, t

m m

t c

a h

n không th

t

ch

đư

c d

i v

phía Tri

u Thiên Luân đ

ã t

ng gây cho h

n bao nhiêu sung sư

ng, r

i m

i s

ng s

t…

H

b

c

a Tri

u Thiên Luân

nơi chăn h

ra nhô lên m

t kh

i l

n, h

n càng run r

y l

i h

i hơn, đôi môi h

n hé m

, ánh m

t dao đ

ng, h

n đưa bàn tay nh

bé run r

y t

i, b

t đ

u c

i qu

n Tri

u Thiên Luân xu

ng

“D

ng tay!” Tri

u Thiên Luân q

uát chói tai, nhưng nơi sinh đ

ng nh

t c

a y l

i nh

y ra kh

i qu

n, đ

ng th

ng t

p ng

o ngh

trong không khí l

nh, ngay trên đ

nh đ

u dính đ

y th

p d

ch, đ

i bi

u r

ng y không ph

i v

a m

i cương c

ng, mà là đ

ã c

ương c

ng t

r

t lâu.

“T

phu …. Huynh …. Huynh….”

Tri

u Thiên Luân nhìn th

y h

n l

i có c

m giác, cho nên m

i không ch

u cho h

n k

sát bên ngư

i, không còn có vi

c gì so v

i vi

c này làm cho Tôn Du

n Th

n càng thêm rung đ

ng.

H

n v

n nghĩ đ

ế

n chính mình ch

có th

đơn phương yêu m

ế

n Tri

u Thiên Luân, mà Tri

u Thiên Luân đ

i v

i h

n hoàn toàn không có c

m giác gì, cho dù b

n h

có phát sinh quan h

, kia cũng là vì Tri

u Thiên Luân thương h

i h

n, cũng không ph

i đ

i v

i h

n có hưng trí t

ình d

c.

Tri

u Thiên Luân c

m chăn đ

p lên, che đi b

v

đang th

ng t

p c

a mình, nghiên thân ng

ư

i qua, đưa ra l

i gi

i thích phi thư

ng h

p lý cho tr

ng hu

ng hi

n t

i. “Đã th

t lâu huynh không có n

nhân, đêm qua đi thuy

n th

y đư

c c

nh tư

ng khiêu khích kia, huynh cũng là nam nhân bình th

ư

ng, cho nên cũng có ph

n

ng.”

Sung sư

ng v

a r

i trong lòng Tôn Du

n Th

n b

ng nhiên bi

ế

n m

t, nguyên lai không ph

i b

i vì chính mình mà có ph

n

ng, là do h

n suy nghĩ quá nhi

u, h

n tr

m dò xét b

v

kia, nó v

n còn đang đ

ng th

ng t

p, h

n nh

n không đư

c run gi

ng h

i: “Kia …. T

phu …. huynh ….. huynh không c

m th

y khó ch

u sao?”

“Huynh s

t

mình gi

i quy

ế

t, đ

đi ra ngoài trư

c đi.” Tri

u Thiên Luân nói năng r

t l

nh lùng.

Nhưng Tôn Du

n Th

n không cách nào buông tha cơ h

i này, n

ế

u có cơ h

i cho h

n có th

h

u h

Tri

u Thiên Luân, m

c k

là dư

i tr

ng hu

ng có bao nhiêu hèn m

n, th

m chí b

i vì Tri

u Thiên Luân th

y c

nh khiêu khích m

i có ph

n

ng, h

n đ

u nguy

n ý.

H

n run gi

ng nói ra tâm tình c

a mình. “Đ

có th

giúp t

phu.”

7.1

Hình

nh h

n giúp y l

p t

c sinh hươ

ng s

ng đ

ng hi

n lên trong đ

u c

a Tri

u Thiên Luân, b

h

c

a Tri

u Thiên Luân li

n co rút l

i mu

n phát ti

ế

t ra, y chán ghét chính mình đ

i v

i Tôn Du

n Th

n đ

ng d

c, nhưng càng gi

n Tôn Du

n Th

n hơn, sao h

n l

i nói như th

ế

, h

n đem y tr

thành cái gì, h

ơn n

a đem chính h

n tr

thành cái gì.

Y cu

ng n

nói: “Nói hưu nói vư

n gì v

y, t

phu s

không cho đ

làm lo

i chuy

n đê ti

n này, cùng l

m t

phu đi mua tì thi

ế

p v

h

u h

là đư

c r

i.”

ng tư

ng đ

ế

n Tri

u Thiên Luân mu

n cho n

nhân khác h

u h

. Tôn Du

n Th

n sao có th

ch

p nh

n, h

n th

p gi

ng kh

n c

u: “Đ

th

t s

có th

, t

phu, đ

có th

mà.”

Ti

ế

ng c

u xin c

a h

n càng làm cho l

a nóng trong thân th

Tri

u Thiên Luân b

c lên cao, Tri

u Thiên Luân c

c kỳ gi

n chính mình, nh

n không đư

c gi

n d

hét lên. “T

phu tuy

t s

không đ

cho đ

u

khu

t h

u h

t

phu, trư

c khi vì t

phu đ

cho đ

làm chuy

n này, nên đ

m

i nh

m l

m, nghĩ r

ng chính mình thích nam nhân, t

phu sao có th

làm cho đ

m

c thêm l

i l

m n

a.”

Th

y y nói th

ế

, làm cho trong lòng Tôn Du

n Th

n khó ch

u, có th

h

u h

Tri

u Thiên Luân, là mong ư

c c

a c

đ

i h

n, m

c cho Tri

u Thiên Luân không c

n, h

n v

n vươn tay, hai m

t đ

m l

mông lung, c

u xin: “Đ

….. đ

th

t s

mu

n h

u h

t

phu.”

“D

ng tay!”

Tri

u Thiên Luân có đe do

như th

ế

nào cũng không ngăn c

n đư

c Tôn Du

n Th

n, h

n vươn bàn tay

m áp c

m l

y b

v

t

i kích đ

ng c

a y, nh

nhàng vu

t ve âu y

ế

m.

Tri

u Thiên Luân c

n răng ch

ng đ

cái lo

i khoái c

m mu

n phát ti

ế

t này, Tôn Du

n Th

n cúi th

t lưng, dùng đ

u lư

i nho nh

đáng yêu t

đôi môi thơm ng

t c

a h

n li

ế

m nh

lên đ

nh đ

u b

v

không ng

ng ch

y ra dâm d

ch c

a y, hình

nh đ

y phi

ế

n tình này càng làm cho ng

ư

i ta điên đ

o, cho dù là ngư

i c

m d

c hay vô d

c cũng s

không kh

ng ch

ế

đư

c.

“Không c

n làm như th

ế

, Du

n Th

n.” Y lên ti

ế

ng rít gào, Tôn Du

n Th

n đem môi bu

c ch

t, đưa dương cương không ng

ng ch

n đ

ng c

a y hàm vào mi

ng, dùng môi, đ

u lư

i cùng đ

m bên trong nh

nhàng âu y

ế

m.

Đ

u Tri

u Thiên Luân ngư

ng ra sau, c

m giác thư sư

ng d

n d

n đánh m

t lý trí c

a y, m

c dù y không ham mê s

c, nhưng cũng tr

i qua ít nhi

u kinh nghi

m, nhưng chưa có l

n nào có th

c

m th

y s

ng khoái, sung sư

ng như th

ế

này, đ

u óc c

a y t

a như b

thiêu hu

hoà tan thành m

t vũng nư

c.

Tôn Du

n Th

n chuy

n đ

ng môi, nu

t vào nh

ra phân thân y, hai gò má h

n h

ng nhu

n, ánh m

t n

i lên m

t t

ng nư

c long lanh, nh

t là cái mi

ng anh đào nh

nh

n c

a h

n b

dương cương c

a y c

p nh

i vào, làm ngư

i ta nhìn th

y v

a yêu v

a thương, càng mu

n đè h

n xu

ng, thô b

o cu

ng li

t rung đ

ng th

t lưng x

xuyên vào thân th

m áp c

a h

n.

“Du

n Th

n.” Y m

m nh

kêu tên h

n, t

i gi

phút này, y ch

có th

nh

n thua, d

c v

ng thân th

đã l

n áp lý trí, Tôn Du

n Th

n càng ra s

c h

p du

n, mu

n làm cho Tri

u Thiên Luân càng thêm thư sư

ng, Tri

u Thiên Luân th

phì phò, trên trán tích đ

y m

hôi, li

n ngay c

sau lưng cũng tràn đ

y m

hôi.

Bàn tay to c

a y đi vào bên hông c

a Tôn Du

n Th

n, ti

ế

n vào khe gi

a hai chi

ế

c mông nho nh

, cách m

t l

p qu

n, vu

t ve lên mi

ng nh

c

a Tôn Du

n Th

n.

“A, a a a. . . . . .” Tôn Du

n Th

n không th

nh

n nh

n, phát ra tràn rên r

ng

t ngào, c

m giác mãnh li

t ch

y th

ng lên đ

nh đ

u, nơi không th

t

đ

ng ch

y ra dâm d

ch, th

ế

nhưng cũng gi

ng n

nhân tr

nên

m ư

t, qu

th

c là m

t m

t đ

ế

n c

c đi

m, nhưng

cho dù m

t m

t, h

n v

n mu

n cùng Tri

u Thiên Luân phát sinh quan h

.

H

n cúi m

t th

p xu

ng, m

t lòng suy nghĩ phun ra nu

t nào dương cương, đ

che d

u đi ti

ế

ng ngâm kh

k

ch li

t phát ra t

mi

ng c

a mình, cùng che d

u đi kích đ

ng c

a thân th

mình.

Ngón tay gi

a c

a Tri

u Thiên Luân vói vào trong kh

c

a h

n, đ

i v

i l

nh

nhu l

ng, l

nh

c

a h

n co rút l

i không thôi, m

i l

n co rút l

i, khi

ế

n h

n phát ra thanh yêu ki

u nho nh

, ngón tay tráng ki

n thâm nh

p vào đ

ng kh

u, tìm ki

ế

m vùng m

n c

m cùng bí m

t trong cơ th

h

n, th

t lưng c

a h

n tr

nên hư nhuy

n, ngay c

mi

ng cũng không còn khí l

c đ

hàm tr

dương cương.

Tri

u Thiên Luân đem h

n đ

t xu

ng giư

ng, c

i b

qu

n áo c

a h

n, hôn lên nhũ tiêm c

a h

n, làm cho nhũ tiêm ph

n h

ng c

a h

n dư

i

ngón tay cùng đôi môi c

a Tri

u Thiên Luân tr

nên v

a c

ng l

i v

a h

ng, Tri

u Thiên Luân không ng

ng đùa b

n, th

m chí còn không h

lưu t

ình, làm cho th

t lưng h

n c

m giác tê d

i mãnh li

t.

H

n m

r

ng hai chân, khi Tri

u Thiên Luân ti

ế

n vào có m

t chút

hơi đau đ

n, nhưng trong đau đ

n

y l

i làm cho h

n tho

i mái đ

ế

n c

c đi

m, kh

i th

t c

a Tri

u Thiên Luân trư

ng đ

y bên trong h

n, xu

t ra nh

p vào không ng

ng va ch

m vào ch

m

n c

m c

a h

n, m

i l

n va ch

m, h

n li

n phát ra thanh yêu ki

u, th

m chí không kiên nh

n, nâng cái mông lên cao, ch

c

u Tri

u Thiên Luân có th

ti

ế

n vào sâu hơn.

“T

… t

phu … a a a …. Đ

ng mu

n …. mu

n ch

ế

t …. A a a …..”

H

n phát ra ti

ế

ng rên r

sung sư

ng c

a b

n thân, Tri

u Thiên Luân che l

i môi h

n, đ

u lư

i nhi

t tình

vói vào đùa b

n kh

p khoang mi

ng h

n, h

thân lên xu

ng càng thêm nhanh m

nh, làm cho h

n sung sư

ng đ

ế

n khóc la không ng

ng.

“A a …. T

phu, a …..” H

n mãnh li

t th

d

c cùng khóc.

“Du

n Th

n, ngô ….. ân ….. đ

th

t ch

t …. th

t sư

ng ….. a a”

Tri

u Thiên Luân tr

u sáp mãnh li

t không ng

ng,

m

i l

n xâm lư

c th

t sâu, l

i b

vách tư

ng th

t g

t gao k

p ch

t, làm cho y hư

ng th

sung sư

ng đ

ế

n c

c đ

nh.

“T

… t

phu … a a a …. Đ

còn mu

n, còn mu

n!” Đã phân không rõ chính mình đang nói cái gì, h

n ch

bi

ế

t ngư

i phía trên là ngư

i mà c

đ

i này h

n yêu nh

t, cũng là ngư

i quan tâm h

n nh

t, tr

b

y ra, ai h

n cũng không c

n.

Tri

u Thiên Luân chán ghét b

n thân mình đ

ế

n c

c đi

m, y xâm ph

m Tôn Du

n Th

n, quá trình h

ương di

m, hơn n

a y làm đ

ế

n ba lư

t m

i c

m th

y tho

mãn mà cam nguy

n nh

m m

t ng

, càng làm cho y không tho

i mái chính là, sau m

t đêm xâm ph

m Tôn Du

n Th

n, vào sáng ngày hôm sau phong hàn c

a y gi

m r

r

t, nhưng không ph

i do u

ng dư

c, gi

ng như xâm ph

m Tôn Du

n Th

n chính là li

u thu

c ch

a b

nh t

t nh

t.

“T

… t

phu …..” Tôn Du

n Th

n nh

gi

ng g

i, Tri

u Thiên Luân v

n không nhìn h

n, ch

nhìn Tri

u Lí

bên chân y, t

sau đêm thân thi

ế

t đó, vào bu

i sáng hôm sau th

c d

y, Tri

u Thiên Luân nhìn h

n đ

u duy trì v

m

t t

c gi

n, đ

i v

i h

n l

nh như băng, th

m chí không nói v

i h

n m

t l

i, căn b

n như không mu

n ti

ế

p xúc v

i h

n, h

n vì vi

c này mà ng

m khóc.

[Là ta bi

u hi

n

m

t kia không t

t, nên t

phu m

i không c

n ta; hay là t

phu c

m th

y đư

c ta

trong đêm

y quá vô sĩ, quá dâm đ

ng, nên m

i chán ghét ta?]

H

n miên man suy ngh

lý do mình b

chán ghét, Tri

u Lí l

n ti

ế

ng h

i: “Ph

thân cùng c

u cãi nhau sao? B

ng không sao ph

thân không đ

ý c

u?”

Ti

u hài t

có th

l

n ti

ế

ng h

i ra tâm s

c

a Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n c

m kích c

c kỳ, mà Tri

u Thiên Luân th

p gi

ng nói: “Không có cãi nhau, Lí Nhi suy nghĩ nhi

u quá.”

“V

y thì b

t tay hoà h

p.”

“Đư

c, đư

c.”

Tri

u Thiên Luân n

m tay Tri

u Lí l

c l

c,  Tri

u Lí l

c đ

u, nói: “Không ph

i như v

y, là b

t tay v

i c

u a.”

Tri

u Thiên Luân b

qua không mu

n, chính là ánh m

t Tri

u Lí tr

n to nhìn y, y cu

i cùng giơ tay ra c

m l

y tay Tôn Du

n Th

n, bi

u tình trên m

t Tôn Du

n Th

n đã mu

n khóc, h

n nín khóc m

m cư

i, ánh m

t ôn nhu cùng đa t

ình c

a h

n nhìn v

phía Tri

u Thiên Luân, gi

ng như m

t tia ch

p đánh th

ng vào b

ng dư

i c

a Tri

u Thiên Luân, làm cho d

c v

ng đang ng

yên c

a y đ

ng d

y th

ng t

p.

Đang

trư

c m

t Tri

u Lí, y không có bi

ế

t pháp b

tay Tôn Du

n Th

n ra, y đành ti

ế

p t

c n

m, Tôn Du

n Th

n d

a vào y khá g

n, y ng

i đư

c mùi thơm nh

nhàng bình th

n trên cơ th

h

n, trong đ

u li

n xu

t hi

n hình

nh c

a đêm điên cu

ng kia, y

trong lòng không ng

ng nguy

n r

a chính mình, nh

ưng l

i không th

đè nén d

c v

ng đang cu

ng mãnh b

c lên trong thân th

.

Sau khi

đưa Tri

u Lí lên giư

ng, y l

p t

c xu

t môn, t

trư

c đ

ế

n nay y không v

n li

u t

m hoa

, nhưng gi

đây l

i bư

c vào k

vi

n cao c

p nh

t trong thành, y g

n như thô b

o phát ti

ế

t d

c v

ng c

a chính mình, n

nhân dư

i thân phát ra nh

ng ti

ế

ng kêu rên nũng n

u.

Nhưng ti

ế

ng kêu rên nũng n

u này nghe th

t chói tai, làm cho y không h

c

m giác, nhưng ch

c

n nghĩ đ

ế

n bàn tay m

m m

i kia t

ng mơn tr

n ng

c y, ng

c y li

n th

ng th

n rung đ

ng, d

c v

ng l

i tr

nên cao ng

t.

“Tri

u lão gia, ngài, ngài nh

m

t chút, thi

ế

p ch

u không n

i.”

Y phóng nh

l

c đ

o, c

g

ng phát ti

ế

t h

ế

t nhi

t li

t trong cơ th

, nhưng v

n không đ

, nhi

t li

t này v

n t

n tr

trong cơ th

, phát ti

ế

t th

ế

nào cũng không đ

.

T

sau đêm đó, y lui t

i xóm cô đ

u càng thư

ng xuyên hơn, y luôn luôn

gi

mình trong s

ch, b

ng nhiên thay đ

i tính tình, t

o ra nh

ng l

i đ

n đ

i khoa trương truy

n kh

p nơi, sau khi Tôn Du

n Th

n nghe đư

c, ng

c phá thành t

ng m

nh nh

.

Tri

u Thiên Luân thà r

ng tìm n

nhân làng chơi, cũng không thèm ngoái nh

ìn h

n m

t cái, có l

chính mình là ng

ư

i quái d

đáng s

, cho nên Tri

u Thiên Luân m

i s

h

n như v

y, h

n th

t s

h

i h

n đã làm ra chuy

n không th

vãn h

i, n

ế

u đêm

y h

n không …..

H

n n

n

i

m đ

m, ăn u

ng cũng kém đi, không t

i m

t tháng mà thân th

ti

u tu

không ít, th

y Tri

u Thiên Luân không gi

ng trư

c kia mu

n t

i g

n h

n, h

n li

n gi

mình cách xa y h

ơn, t

n l

c không đi g

p Tri

u Thiên Luân, mà Tri

u Thiên Luân cũng t

n l

c tránh không g

p m

t h

n.

Sau đ

ế

n h

n quá m

c g

y y

ế

u, Thương Hoa ph

i đem qu

n áo c

a h

n đi s

a nh

l

i, h

n không ng

ng vu

t lên nh

ng b

qu

n áo quý tr

ng đó, im l

ng ch

y nư

c m

t.

Thương Hoa l

ng l

ng kéo lê chân ra kh

i phòng, r

i kéo lê t

ng bư

c t

i đi

ế

m c

a Tri

u gia, ch

Tri

u Thiên Luân đàm xong sinh

ý tr

v

.

“Thương Hoa, sao ngươi l

i đ

ế

n đây?” Tri

u Thiên Luân tr

l

i đi

ế

m, nhìn th

y Thương Hoa, th

p ph

n gi

t mình, b

i vì chân c

a Thương Hoa có t

t, t

trư

c đ

ế

n nay s

không nơi nơi bôn ba, mà Tôn Du

n Th

n cũng vì chân gã có t

t, vi

c gì c

n đi ra ngoài đ

u giao cho nh

ng ngư

i khác làm.

Thương Hoa đ

ng đ

n b

m báo: “Lão gia, ch

t

nhà con b

ngư

i b

t n

t, ngài

y tr

m tránh

trong phòng mà khóc, lão gia mu

n con khi th

y ch

t

g

p chuy

n b

t l

i s

ph

i b

m báo l

i, cho nên con đ

ế

n đây đ

b

m báo v

i lão gia.”

Tri

u Thiên Luân v

a nghe li

n n

i gi

n không th

át, thân nhân nhà y đúng là ‘ăn no r

ng m

’, không có vi

c gì l

i đ

ế

n đây tìm Tôn Du

n Th

n gây phi

n toái, r

t cu

c mu

n ch

c gi

n y đ

ế

n trình đ

nào? Sau này n

ế

u mu

n quyên góp cúng bái hành l

cái gì, đ

ng mong y s

l

i quyên ngân lư

ng.

“L

i là ngư

i nào? Đ

i bá nhi

u chuy

n, hay là thím b

y chua ngoa, hay là Ngũ thúc công l

i đây nói đ

y

nhà c

a ta ăn ‘cơm tr

ng’?”

“So v

i nh

ng chuy

n này còn nghiêm tr

ng hơn, ngư

i đó không c

n ph

i nói, cũng làm cho ch

t

c

a con th

ng kh

mà ch

y nư

c m

t.”

Càng nghe Thương Hoa nói, càng làm cho Tri

u Thiên Luân n

i gi

n không thôi, “Là ai l

n m

t như v

y? Ta rõ ràng đã c

nh cáo đám thân nhân này, b

o b

n h

ít tìm đ

y gây phi

n toái, nói Du

n Th

n hi

n t

i có giúp ta làm vi

c, còn giúp ta đ

v

t v

hơn trư

c r

t nhi

u.”

“Không ph

i thân nhân c

a lão gia.”

Tri

u Thiên Luân nhíu mày, “Là ngư

i bên ngoài sao? Hay là tôi t

trong nhà?” Ng

n ra m

t h

i, b

ng nhiên có chút không tư v

n

y lên. “S

không ph

i là tên h

Lý ch

?”

Thương Hoa liên t

c l

c đ

u, khi

ế

n cho Tri

u Thiên Luân n

i gi

n lôi đình, “R

t cu

c là ai, ngươi c

úp úp m

m

như v

y là sao? Ta mu

n ngươi h

u h

t

t Du

n Th

n, ngươi l

i đánh cho ta bí hi

m.”

Thương Hoa qu

ỳ trên m

t đ

t, kh

u đ

u vài cái, “Con không dám nói tên, vì s

lão gia sinh khí.”

Tri

u Thiên Luân b

gã khi

ế

n cho phi

n th

u, “Ta quan tâm Du

n Th

n, có ngư

i b

t n

t đ

y, ta ch

nghĩ mu

n thay đ

y l

y l

i công đ

o, sao có th

vì ng

ươi nói tên ra, ta s

t

c gi

n.”

“Ngư

i đó cùng l

ão gia trùng tên trùng h

, b

d

ng cùng lão gia nh

ư m

t khuôn m

u

n ra, chính là lão gia đ

i v

i ch

t

c

a con đ

y quan tâm, ngư

i đó l

i đ

i v

i ch

t

c

a con ch

ng quan tâm.”

Tri

u Thiên Luân là ngư

i thông minh, y nghe xong d

n d

n hi

u ra, y chìm trong suy nghĩ, không nói l

i nào, mãi đ

ế

n lúc sau m

i ph

t tay nói: “Ngươi tr

v

đi, đêm nay ta s

đi g

p Du

n Th

n.”

“D

, cám ơn l

ão gia.”

7.2

Thương Hoa cúi l

y r

i r

i đi, Tri

u Thiên Luân b

t đ

u nhìn đ

a nh

i lăm, mư

i sáu này v

i c

p m

t khác xưa, v

n đ

gi

a y và Tôn Du

n Th

n trong lúc này r

t khó gi

i quy

ế

t, n

ế

u cư

ng b

c y đi g

p Tôn Du

n Th

n, y tuy

t đ

i không th

đi.

Nhưng Thương Hoa đ

ã

đưa ra nh

ng câu v

n đáp, cho y bi

ế

t y đ

i v

i Tôn Du

n Th

n ch

ng quan tâm, làm t

n thương tâm c

a Tôn Du

n Th

n, đ

a nh

này cũng r

t cơ trí khi bày ra nh

ng cách đ

i phó v

i đám thân nhân c

a y, hi

n t

i càng làm y khâm ph

c trí tu

kinh di

m c

a gã, v

a không đ

c t

i y, l

i giúp đư

c ch

t

c

a gã, đ

a nh

này trong tương lai s

có ti

n đ

r

t sáng l

ng.

Y tr

l

i Tri

u gia đã vào bu

i t

i, sau khi nhìn qua Tri

u Lí, y m

i đi t

i gõ c

a phòng Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n ra m

c

a, th

y y, trên m

t toát ra th

ng kh

, l

p t

c cúi th

p đ

u, mu

n che d

u đi nh

ng th

ng kh

kh

c sâu trên m

t mà không sao d

u đi đư

c.

“T

phu, sao huynh l

i đ

ế

n đây?”

Tri

u Thiên Luân v

a th

y h

n li

n gi

t mình ch

ế

t l

ng, Tôn Du

n Th

n g

y y

ế

u r

t nhi

u, cơ h

ch

còn da b

c xương, y cũng đ

ã hai tháng không g

p qua h

n, trách không đư

c Thương Hoa đ

ế

n đi

ế

m tìm y, n

ế

u ti

ế

p t

c đ

h

n g

y đi như th

ế

, h

n nh

t đ

nh s

sinh b

nh.

“Huynh mu

n đ

ế

n thăm đ

, chúng ta đã lâu không trò chuy

n v

i nhau.”

Tôn Du

n Th

n m

i y vào phòng ng

i, r

i pha trà m

i y, sau đó h

n l

ng l

ng ng

i đ

i di

n v

i Tri

u Thiên Luân, c

buông th

p xu

ng, thân mình

đơn b

c như đang run r

y, đi

u này làm cho Tri

u Thiên Luân đau đ

n không thôi.

“Đ

…. T

phu, đ

mu

n chuy

n ra ngoài.”

Tri

u Thiên Luân li

n h

i: “X

y ra chuy

n gì? N

ơi này không có Vương ti

u thư, đ

v

n không mu

n

?”

“B

i vì …. B

i vì đ

làm cho trong lòng t

phu không tho

i mái.” H

n nh

nhàng nói ra câu này, b

vai l

i run r

y thêm m

t chút, Tri

u Thiên Luân đ

ng lên, đi qua bên c

nh h

n, vươn tay ra nâng c

m h

n lên, Tôn Du

n Th

n khóc đ

ế

n trên m

t đ

y nư

c m

t, h

n cho dù khóc cũng v

n im l

ng không ti

ế

ng đ

ng, t

a như s

cho ngư

i khác bi

ế

t đư

c, s

khi

ế

n cho ngư

i khác l

i ra ti

ế

ng vào.

Tâm c

a Tri

u Thiên Luân như s

p nát v

ng ra, n

ế

u không ph

i do hoàn c

nh Tri

u gia quá kh

c nghi

t, h

n cũng s

không dư

ng thành thói quen khóc không ti

ế

ng đ

ng này, y ôm Tôn Du

n Th

n vào trong ng

c, thương ti

ế

c nói: “Du

n Th

n, trong lòng t

phu không có không tho

i mái, t

phu l

i làm đ

t

n thương ph

i không?”

“Là đ

ng b

c h

u h

t

phu, k

ế

t qu

làm cho t

phu không tho

i mái, s

m bi

ế

t làm như th

ế

s

làm cho t

phu không vui, đ

s

không làm như v

y.”

“Đ

ng nói n

a, l

n đó là do huynh sai, là huynh chi

ế

m ti

n nghi c

a đ

. Du

n Th

n, m

i l

n đ

u là t

phu chi

ế

m ti

n nghi c

a đ

, tâm c

a t

phu vô cùng b

t an.”

“Không ph

i, là đ

làm cho t

phu c

m th

y ghê t

m, đ

bi

ế

t t

phu đi k

vi

n, không nghĩ c

a bi

ế

t, đ

là nam nhân, l

i cư

ng b

c h

u h

t

phu, t

phu đương nhiên s

c

m th

y ghê t

m, đ

làm sao b

ng đư

c các cô nương, đ

v

a x

u l

i v

a ng

c, còn mu

n h

u h

t

phu c

đ

i, t

phu đương nhiên s

chán ghét đ

.”

Nghĩ mu

n đem toàn b

l

i trong lòng nói ra, Tôn Du

n Th

n khóc đ

ế

n khàn c

gi

ng, thanh âm đ

u gi

ng như chim quyên kh

p huy

ế

t, lòng Tri

u Thiên Luân như b

t

ng đao t

ng đao hung hăng chém xu

ng. “ Du

n Th

n…..”

Tôn Du

n Th

n khóc đ

ế

n n

i nói không ra ti

ế

ng, “Đ

v

a x

u l

i v

a ng

c, sao l

i dám si tâm v

ng tư

ng, đ

th

t ng

c, th

t ng

c …..”

“Nói hưu nói vư

n, đ

v

a xinh đ

p l

i v

a thông minh, đ

là ngư

i đ

p nh

t mà t

phu t

ng th

y qua, đ

i ánh trăng to

sáng loè loè, gi

ng như tiên nh

ân di

m l

h

phàm, các cô nương trong k

vi

n sao có th

so sánh v

i đ

.”

Tôn Du

n Th

n đ

y Tri

u Thiên Luân ra, “Huynh không c

n an

i đ

, t

phu, đ

bi

ế

t huynh yêu thương đ

, vì huynh đ

i v

i đ

quý tr

ng, kỳ th

t huynh không nghĩ mu

n đ

, đ

yêu t

phu, không h

c

m th

y th

n khi yêu t

phu, hi v

ng t

phu có th

đ

i v

i đ

làm chuy

n kia, có th

đem đ

ôm vào ng

c, yêu đ

, thương đ

, đ

m

t chút cũng không c

m th

y h

u h

t

phu là chuy

n khu

t nh

c.”

Tri

u Thiên Luân gi

t mình s

ng s

, Tôn Du

n Th

n đ

ng lên, m

t bên khóc m

t bên tát vào m

t mình. “Đ

bi

ế

t đ

là con ngư

i vô s

, không bi

ế

t x

u h

, cũng bi

ế

t t

phu không c

n đ

, nên b

ng nhiên xu

t hi

n m

t ngư

i nam nhân mu

n đ

, đ

nghĩ như v

y cũng t

t, đ

li

n đi theo h

n, ch

c

n có th

quên t

phu

là đư

c.”

Tôn Du

n Th

n v

a khóc v

a gi

i thích: “Th

c xin l

i, t

phu, huynh không c

n t

t v

i đ

, huynh t

t v

i đ

s

làm đ

miên man suy nghĩ, v

i l

i đ

là ngư

i không có liêm s

, không có tư cách đư

c huynh quan tâm.”

H

n ngã x

p lên giư

ng, ti

ế

p t

c run r

y khóc, Tri

u Thiên Luân nhìn h

n khóc đ

ế

n cơ h

mu

n ng

t đi, trong lòng y dâng lên m

t c

m giác trìu m

ế

n sâu đ

m, v

a r

i Tôn Du

n Th

n th

c tâm th

l

, làm cho y v

a khi

ế

p s

v

a khó có th

tin, nhưng m

t khác l

i có m

t c

m giác tho

mãn thu

n tuý nam tính hi

n lên trong lòng.

Y theo phía sau ôm l

y thân mình Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n v

n v

o thân mình né tránh, l

i càng b

y áp ch

t xu

ng giư

ng, y không rõ mình đ

i v

i Tôn Du

n Th

n là lo

i tình c

m gì, nh

ưng y tuy

t đ

i không mu

n làm m

t n

i nam nhân có th

làm cho Tôn Du

n Th

n khóc đ

ế

n mu

n ch

ế

t ng

t như v

y, y yêu thương hôn lên mái tóc Tôn Du

n Th

n.

“Du

n Th

n, n

ế

u t

phu nói thích đư

c đ

h

u h

, đ

có c

m th

y huynh là m

t tên xú nam nhân dơ b

n không? Cùng v

i gã nam nhân h

lưu, đê ti

n

trên thuy

n kia gi

ng nhau.”

Tôn Du

n Th

n gi

n d

hét lên: “T

phu không có gi

ng gã đó, gã là tên h

lưu đê ti

n, còn t

phu là ngư

i t

i thanh cao không tỳ v

ế

t!.”

Ngay c

khi b

y làm t

n thương sâu s

c như th

ế

, Tôn Du

n Th

n v

n bi

n b

ch cho y, Tri

u Thiên Luân c

m th

y có m

t lu

ng nhi

t ý n

ng đ

m đang t

t

b

c lên.

Y ng

i mùi thơm mê ngư

i trên cơ th

h

n, nói ra tâm s

mà chính mình cũng vô pháp sáng t

, trư

c kia y vì chuy

n Tôn Du

n Th

n thích nam nhân mà n

i nóng, kh

hi

n t

i l

i ch

u không n

i d

c v

ng thiêu đ

t c

a chính mình, th

m nghĩ mu

n cùng Tôn Du

n Th

n cùng m

t ch

. “Chính là chuy

n t

phu mu

n làm cùng v

i tên nam nhân b

i ho

i kia nghĩ mu

n gi

ng nhau, t

phu nghĩ mu

n đem đ

đ

t dư

i thân mình, t

n tình

đùa b

n thân th

đ

, ti

ế

n vào trong cơ th

đ

, chi

ế

m l

y nhi

t đ

m áp trong cơ th

đ

, nghe đ

phát ra nh

ng ti

ế

ng kêu rên yêu ki

u, nhìn bi

u tình cu

ng lo

n càng ngày càng không th

kh

ng ch

ế

đư

c c

a đ

, t

phu cũng đê ti

n, b

i ho

i gi

ng gã nam nhân đó, đ

u là đ

i v

i đ

có nh

ng ý nghĩ không an ph

n.”

“Không ph

i, không ph

i v

y, T

phu cùng v

i gã đó không gi

ng nhau.”

K

ế

ti

ế

p h

n m

to hai m

t, h

n cu

i cùng cũng hi

u đư

c ý t

c

a Tri

u Thiên Luân v

a nói, tâm tình h

n vô cùng kích đ

ng, nói: “Chính là t

phu không ph

i chán ghét đ

?”

Tri

u Thiên Luân th

p gi

ng gi

i thích: “Không ph

i chán ghét đ

, là chán ghét chính mình, huynh chán ghét chính mình có nh

ng ý nghĩ không an ph

n v

i đ

, huynh nghĩ đi k

vi

n s

gi

i tr

đư

c d

c ni

m dã thú c

a mình đ

i v

i đ

, nh

ưng ch

ng nh

ng không có hi

u qu

, l

i còn làm cho đ

thương tâm, ngư

i ngu ng

c h

n là t

phu m

i đúng.”

“T

phu, t

phu.” Tôn Du

n Th

n quay ngư

i l

i ôm ch

t y, h

n v

a khóc v

a nói: “Ch

c

n t

phu không chán ghét đ

, đ

nguy

n ý h

u h

huynh c

đ

i.”

Th

y nư

c m

t c

a h

n, d

c v

ng khô nóng trong cơ th

c

a Tri

u Thiên Luân tăng lên trăm ngàn l

n, h

thân c

a y b

ng ch

c tr

nên v

a c

ng v

a trư

ng, đau đ

n đ

ế

n không ch

u n

i, Tôn Du

n Th

n đang ôm ch

t y, li

n c

m nh

n đư

c bi

ế

n hoá c

a cơ th

y, hô h

p c

a h

n g

n như ng

ng l

i.

H

n quỳ xu

ng, c

i kh

th

ng c

a y ra, đem b

v

trư

ng to đ

ế

n mu

n n

tung c

a Tri

u Thiên Luân hàm vào mi

ng, Tri

u Thiên Luân phát ra ti

ế

ng th

, c

m nh

n lo

i c

m giác thư sư

ng đ

ế

n l

kỳ.

Tôn Du

n Th

n xinh đ

p như hoa mùa xuân, đôi môi đ

m

ng c

a h

n c

m

to ra hàm ch

a v

t c

a y, trong m

t l

i n

i lên m

t t

ng nư

c long lanh, t

t c

nh

ng đi

u này càng gây cho y thêm khoái c

m mãnh li

t, Tôn Du

n Th

n nu

t h

b

c

a y t

i t

n y

ế

t h

u, làm cho Tri

u Thiên Luân ph

i n

m ch

t tay l

i, m

i có th

ch

ng c

khoái c

m mu

n phóng thích c

a mình.

“Du

n Th

n, tư v

th

ế

nào?”

Ngay c

tư v

đó r

t tanh hôi, nhưng v

ì Tôn Du

n Th

n tràn ng

p yêu thương v

i y, nên ch

c

m th

y đó là tư v

đ

p nh

t trên đ

i này, Tri

u Thiên Luân ôm h

n đ

t n

m lên giư

ng, c

i qu

n áo h

n ra, dùng mi

ng c

a y hàm tr

b

v

hi

n t

i đang ng

n cao c

a Tôn Du

n Th

n

“Không, không c

n, t

phu, nơi đó r

t b

n.”

“Không b

n, đ

có th

làm cho huynh, huynh đương nhiên cũng có th

làm cho đ

.” Ch

ng c

c

a Tôn Du

n Th

n, l

p t

c b

Tri

u Thiên Luân tr

n an xu

ng,

Y hôn lên b

v

nh

xinh c

a Tôn Du

n Th

n, v

a nghĩ th

m: [Tư v

này th

t s

th

c qu

d

, tuy

t ăn không ngon, Tôn Du

n Th

n ra s

c như th

ế

, xem ra là do yêu thương m

ình c

c kỳ, nguy

n ý h

u h

mình, nghĩ mu

n đưa cho m

ình khoái c

m m

i là đi

u tr

ng y

ế

u nh

t, b

ng không mình th

t s

không th

ng tư

ng s

có ngư

i mu

n c

n nu

t b

v

này.]

“T

… t

phu ….” Tôn Du

n Th

n phát ra thanh âm nho nh

, y dùng môi đùa b

n b

v

nam tính c

a Tôn Du

n Th

n, cù

ng lúc đưa ngón tay sáp nh

p vào ti

u huy

t m

m m

i c

a Tôn Du

n Th

n, khoái c

m không ng

ng đánh úp lên Tôn Du

n Th

n, làm h

n phát ra nh

ng ti

ế

ng rên r

quá m

c mê ngư

i, làm cho y tuy

t không nghĩ mu

n d

ng l

i.

“Du

n Th

n, đ

th

t đ

p, th

t đ

p.”

“A a a. . . . . . A. . . . . .”

Tri

u Thiên Luân càng càn qu

y trong n

i huy

t h

n, h

n càng không th

kh

ng ch

ế

đư

c chính mình, h

n l

y tay che mi

ng c

a mình l

i, nhưng v

n không che đ

y đư

c ti

ế

ng rên r

cu

ng lo

n c

a mình, ti

ế

ng rên r

v

a yêu ki

u v

a quy

ế

n rũ, h

n v

n v

o thân mình, n

y n

y mông lên cao, mong  nh

n đư

c nhi

u xâm ph

m hơn n

a, gi

ng như Tri

u Thiên Luân ch

c ng

y như v

y, căn b

n là không đ

.

“T

…. t

phu…. A……không, không đư

c, không đư

c.” H

n r

t cu

c ch

u không n

i khiêu khích, b

n ra toàn b

th

p d

ch lên trên m

t c

a Tri

u Thiên Luân, h

n x

u h

đ

ế

n mu

n khóc ra, Tri

u Thiên Luân dùng khăn b

xoa xoa m

t, nhìn h

n m

m cư

i, tươi cư

i nhu hoà này c

a y càng làm Tôn Du

n Th

n thêm ho

ng lo

n.

“T

phu, th

c xin l

i, đ

…. Đ

nh

n không

đư

c.”

“Ngu ng

c, không có gì ph

i xin l

i, đi

u này ch

ng t

đ

th

c sung sư

ng, không đúng sao?”

Sung sư

ng v

a r

i v

n còn kh

c sâu trong thân th

h

n, chính là gi

ng như v

n không đ

, h

n còn mu

n kích thích nhi

u hơn, mu

n cái gì đó th

t to l

n ti

ế

n sâu vào.

H

n ôm l

y Tri

u Thiên Luân, lúc này đây Tri

u Thiên Luân th

t s

ti

ế

n vào thân th

h

n, nguyên b

n thân th

v

a m

i phát ti

ế

t qua, l

n th

hai l

i đ

ng th

ng d

y, hơn n

a tư v

c

m nh

n càng thư sư

ng hơn ban n

ãy, h

n bi

ế

t tư v

t

t đ

p như v

y, ch

có Tri

u Thiên Luân m

i có th

cho h

n.

8.1

H

n h

i ph

c tươi cư

i, thân mình l

i dư

ng béo, áo qu

n lúc trư

c b

s

a nh

, hi

n t

i đã mu

n ph

i s

a tr

l

i, Thương Hoa đem áo qu

n nh

th

may ch

nh l

i kích c

cũ.

Mà hi

n t

i, Tri

u Thiên Luân đ

i v

i

Thương Hoa có thêm vài ph

n coi tr

ng, y m

i riêng m

t v

tú tài v

nhà d

y h

c cho Thương Hoa, Thương Hoa gi

ng như cá g

p nư

c, h

p thu ki

ế

n th

c vô cùng nhanh.

Tôn Du

n Th

n đương nhiên r

t cao h

ng khi Thương Hoa đư

c tr

ng d

ng, b

i vì t

mi

ng Tri

u Thiên Luân, h

n bi

ế

t đư

c Thương Hoa đi t

ìm Tri

u Thiên Luân, mu

n y đ

ế

n g

p h

n, nh

đó mà hoá gi

i đư

c khúc m

c nan gi

i gi

a hai ngư

i.

Nh

tú tài ch

d

y t

n tình, Th

ương Hoa r

t nhanh đ

u hi

u bi

ế

t, Tri

u Thiên Luân cũng th

nh đ

i phu n

i danh ch

a tr

gót chân cho gã, cũng đi

u dư

ng luôn c

thân mình cho gã, Tri

u Thiên Luân nói riêng v

i Tôn Du

n Th

n, y c

m th

y Thương Hoa r

t có tài, ti

n đ

trong tương lai vô cùng sáng l

ng. Tôn Du

n Th

n đích xác c

m th

y Thương Hoa r

t thông minh, có tài văn chương, nhưng không gi

ng v

i Tri

u Thiên Luân, có th

nghĩ nhi

u như v

y.

Thương Hoa đư

c đi

u dư

ng, dáng ngư

i gã v

a g

y l

i v

a nh

đã có chút cao lên, nh

ưng t

t

chân c

a gã là do b

m sinh mà ra, đ

i phu cho bi

ế

t dù có tr

li

u cũng không m

y hi

u qu

, gã su

t đ

i cũng ph

i kéo chân mà đi, cũng may d

t

t

y cũng không m

y nghiêm tr

ng, cũng không

nh hư

ng đ

ế

n cu

c s

ng h

ng ngày c

a gã, di

n m

o c

a Thương Hoa cũng không đư

c anh tu

n, nhưng đó cũng là do tr

i sinh.

Mà hi

n t

i Tôn Du

n Th

n càng ngày càng yêu Tri

u Thiên Luân hơn, h

n nhìn th

y Tri

u Thiên Luân, căn b

n là không th

che d

u tình yêu hi

n lên trong m

t c

a mình, m

t l

i nói, m

t n

i c

a Tri

u Thiên Luân đ

i v

i h

n mà nói chính là tr

i đ

t bao la.

Tri

u Thiên Luân chuy

n t

i tân phòng, cùng Tôn Du

n Th

n ng

cùng nhau,

th

i kh

c tình c

m c

a hai ngư

i ng

t như m

t, thì Tri

u gia l

i xu

t hi

n ngư

i mà Tôn Du

n Thân không nghĩ đ

ế

n nh

t.

Vào m

t bu

i sáng s

m, ngư

i c

a Vương gia t

i thăm Tri

u gia, tôi t

vào b

m báo, Tôn Du

n Th

n h

u h

Tri

u Thiên Luân m

c vào qu

n áo, có chút lo l

ng, nói nh

: “B

n h

đ

ế

n đây làm g

ì?”

“Không bi

ế

t, dù sao cũng không quá quan tr

ng.” Y hôn lên đôi môi anh đào xinh đ

p c

a Tôn Du

n Th

n, mu

n xoá tan đi lo l

ng trong h

n.

Tôn Du

n Th

n đ

i v

i Tri

u Thiên Luân là tin c

y tuy

t đ

i, không th

ng đư

c sau m

t h

i Tri

u Thiên Luân cùng ngư

i nhà Vương gia

trong phòng nói chuy

n riêng, cách ngày l

i truy

n ra tin t

c Tri

u Thiên Luân mu

n cùng Vương ti

u thư thành thân.

Tôn Du

n Th

n khóc, h

n h

i Tri

u Thiên Luân có th

t hay không, Tri

u Thiên Luân cũng không ch

u tr

l

i, nhưng

trong nhà l

i chu

n b

m

t tân phòng, b

t đ

u nh

ng đ

ng tác b

trí cho hôn l

, Tri

u Thiên Luân th

m chí chu

n b

c

sính kim, mà kim ng

ch c

a sính kim này vô cùng k

hoa trương, toàn b

m

i ngư

i trong thành đ

u đ

n đãi V

ương ti

u thư s

p nh

p môn Tri

u gia.

Hai m

t Tôn Du

n Th

n đ

m l

, ép h

i Tri

u Thiên Luân, nhưng Tri

u Thiên Luân v

n không ch

u tr

l

i, còn đem s

sách t

i đưa cho h

n, h

n đem s

sách b

qua m

t bên, v

a khóc v

a nói: “Đ

mu

n chuy

n ra ngoài

.”

Th

n s

c Tri

u Thiên Luân có chút do d

, cu

i cùng th

n nhiên nói: “Đư

c”

H

n không nghĩ t

i Tri

u Thiên Luân l

i d

dàng đ

ng ý nh

ư th

ế

, h

n thương tâm khóc l

n ra, có th

nào y ch

đùa b

n v

i h

n không? M

t m

ý nghĩ th

ương tâm xu

t hi

n trong đ

u Tôn Du

n Th

n.

H

n chuy

n ra ngoài, b

t quá Tri

u Thiên Luân phi thư

ng kiên trì mu

n Thương Hoa đi theo h

u h

h

n, h

n chuy

n đ

ế

n đ

i tr

ch đã

lúc trư

c, m

i ngày

đây, h

n đ

u l

y l

r

a m

t, m

i l

n nghe đư

c tin t

c Tri

u Thiên Luân mu

n cùng Vương ti

u thư thành

thân, tâm h

n li

n đau đ

n m

t l

n l

i m

t l

n.

C

ngày khóc cũng không ph

i bi

n pháp, quá bu

n chán h

n ra ngoài thay đ

i chút không khí, chính là hai m

t khóc sưng đ

có chút khó coi, h

n lơ đ

ãng b

ư

c chân đi, th

y chén trà li

n lòng chua xót, nhìn đ

ế

n v

i vóc li

n đau lòng, k

ế

t qu

đi t

n b

càng làm tâm tình h

n thêm th

ng kh

. H

n không còn tinh th

n đ

đi d

o ti

ế

p, li

n quay v

nhà, l

i b

ngư

i

phía sau g

i l

i.

“Ti

u Th

n, này có ph

i là ti

u Th

n không?”

Tôn Du

n Th

n nghe ti

ế

ng g

i quen thu

c, h

n quay đ

u l

i, đ

ng trư

c m

t h

n là Lý Hoàn Ki

ế

n so v

i m

y tháng trư

c cũng không có gì thay đ

i, Tôn Du

n Th

n c

m th

y ngư

ng ng

ng, h

n c

m th

y có l

i v

i Lý Hoàn Ki

ế

n, tuy r

ng lúc trư

c hai ngư

i không phát tri

n đ

ế

n giai đo

n tình nhân, nh

ưng

Lý Hoành Ki

ế

n luôn đ

i t

t v

i h

n, h

n l

i ch

vi

ế

t cho gã m

t phong thư t

ch

c cùng nói l

i t

bi

t, không kh

i cũng quá b

c tình.

“Lý thi

ế

u gia, đã lâu không g

p.” H

n cúi đ

u chào, nhuy

n thanh v

n an.

Lý Hoành Ki

ế

n m

m cư

i, nói: “M

i m

y tháng không g

p, sao l

i xa l

như v

y, không c

n g

i huynh là thi

ế

u gia, c

g

i huynh như trư

c kia là đư

c r

i.”

“Hoành, Hoành Ki

ế

n ca.” Th

y gã không đ

ý chuy

n cũ, đ

i v

i h

n v

n thân thi

ế

t gi

ng trư

c kia, trong lòng Tôn Du

n Th

n càng thêm áy náy, h

n gi

i thích: “Hoành Ki

ế

n ca, lúc trư

c đ

chuy

n v

nhà c

a t

phu quá v

i vàng, nên ch

vi

ế

t cho huynh m

t phong thư đ

gi

i thích, như th

ế

th

t không đúng, kh

hi

n t

i, m

i l

n đ

nh

t

i đ

u c

m th

y mình quá qua loa.”

Ánh m

t Lý Hoành Ki

ế

n

m tr

m, nói: “Huyn

h tư

ng huynh làm cái gì sai, cho nên đ

không nghĩ mu

n g

p huynh.”

“Không có, không ph

i như v

y.” Tôn Du

n Th

n liên t

c xua tay, nói ra s

th

t, “T

phu đ

b

t đ

ph

i quay v

nhà, lúc đó huynh

y …. Lúc đó ….”

“X

y ra chuy

n gì? Ti

u Th

n, có chuy

n gì sao, quan h

gi

a chúng ta cũng không th

nói sao?”

Tôn Du

n Th

n nghe Lý Hoành Ki

ế

n nói th

ế

, m

t h

n đ

b

ng nói rõ s

th

t: “Ngày đó, huynh

trư

c c

a ….. r

i b

t

phu đ

th

y đư

c, huynh

y t

c gi

n, b

o đ

ph

i quay v

nhà

.”

Lý Hoành Ki

ế

n th

ế

m

i bi

ế

t; ngày đó g

ã hôn Tôn Du

n Th

n

trư

c c

a, b

Tri

u Thiên Luân th

y, Tri

u Thiên Luân sinh khí, b

t Tôn Du

n Th

n ph

i quay v

nhà, l

i b

t Tôn Du

n Th

n ph

i ngh

làm

Thi

n

c.

“Đ

vì cái gì ph

i nghe l

i t

phu đ

như th

ế

?” Lý Hoành Ki

ế

n đi t

i g

n m

t chút, ngón tay b

t gi

m

t l

n tóc nh

c

a Tôn Du

n Th

n, cu

n

trong tay đùa b

n.

Tôn Du

n Th

n b

ng nhiên m

t t

nhiên c

c kỳ, h

n ng

ng đ

u, Lý Hoành Ki

ế

n dùng đôi m

t thâm tình nhìn h

n, trư

c kia lo

i ánh m

t này s

làm h

n c

m th

y e l

, không bi

ế

t ph

i

ng đ

i như th

ế

nào, thân th

m

i quen tình d

c c

a h

n cũng s

c

m th

y đư

c mong ch

.

Nhưng nh

ng tháng g

n đây, cùng Tri

u Thiên Luân ‘lư

ng tình t

ương duy

t’, sau khi thân th

h

n đư

c Tri

u Thiên Luân nhi

t tình ôm qua, h

n không bao gi

… nghĩ mu

n cùng ngư

i khác phát sinh lo

i quan h

này n

a, cho nên ánh m

t m

u d

c c

a Lý Hoành Ki

ế

n làm cho da đ

u c

a h

n run lên, h

n bư

c lui m

t bư

c nh

. “T

phu đ

đ

i v

i đ

t

t l

m, t

t

m

t đi, huynh

y thay th

ế

t

t

d

y b

o đ

, huynh

y s

đ

làm nh

ng vi

c sai trái, th

c tâm lo l

ng cho đ

.”

Lý Hoành Ki

ế

n nhìn th

y h

n thoáng th

i lui, đ

ng tác t

ng bư

c c

tuy

t, tuy r

ng bi

u hi

n không rõ, nh

ưng cũng r

t h

u hi

u làm cho hai ngư

i cách ra m

t kho

ng cách, s

c m

t gã không thay đ

i, cư

i nói: “Đ

không thích huynh sao? Ti

u Th

n?”

“Không có, sao có th

, Hoành Ki

ế

n ca làm ngư

i kh

ng khái l

i hào phóng, huynh là b

ng h

u t

t nh

t c

a đ

, đ

sao có th

không thích huynh.”

“Ti

u Th

n, chúng ta ch

thi

ế

u m

t bư

c n

a là tr

thành tình nhân, đ

l

i đ

ng xa huynh như v

y, huynh c

m th

y đ

đ

i v

i huynh th

t khách sáo, tuy

t không gi

ng v

i ti

u Th

n trư

c kia, luôn đ

i v

i huynh thân m

t.”

“Không có chuy

n này, Hoành Ki

ế

n ca, lòng đ

v

n khâm ph

c huynh, nhưng đ

th

t s

ngh

đ

và huynh không thích h

p quan h

tình nhân, chúng ta làm b

ng h

u thì t

t r

i.”

“V

y đư

c r

i, chúng ta c

coi nhau như b

ng h

u đi, đ

chúc m

ng b

ng h

u lâu ngày g

p l

i, huynh mang đ

đi t

u lâu u

ng vài chén rư

u đư

c không?”

Th

y Lý Hoành Ki

ế

n không có đau kh

cùng b

c bách, đi

u này làm Tôn Du

n Th

n th

dài m

t hơi nh

nhõm, ánh m

t h

n l

p t

c chuy

n vui v

, trong lòng h

n v

n c

m th

y đư

c h

n th

t s

có l

i v

i Lý Hoành Ki

ế

n, lúc trư

c Lý Hoành Ki

ế

n đ

i v

i h

n vô cùng t

t, h

n cũng không t

t đem gã tr

thành đ

c xà mãnh thú mà phòng b

.

B

n h

đi t

i t

u lâu sang tr

ng nh

t, đó là nơi khi b

n h

m

i quen nhau đã t

ng đ

ế

n, Lý Hoành Ki

ế

n kêu m

y món đi

m tâm mà Tôn Du

n Th

n thích nh

t, u

ng m

t chút rư

u, gã không h

đ

c

p t

i đo

n tình c

m trư

c kia cùng Tôn Du

n Th

n, ngư

c l

i k

chuy

n gã v

nhà g

p đư

c bao nhiêu chuy

n thú v

, gã r

t bi

ế

t cách nói chuy

n đ

t

o không khí vui v

l

i cũng r

t sôi đ

ng, làm cho Tôn Du

n Th

n cũng d

n d

n th

l

ng mà vui v

.

B

n h

gi

ng như tr

l

i lo

i quan h

t

t trư

c đây vài t

háng, duy nh

t b

t đ

ng là Tôn Du

n Th

n không h

c

m th

y chính mình có th

cùng Lý Hoành Ki

ế

n ng

i thân m

t nói chuy

n, ch

có th

thi

ế

t l

p quan h

b

ng h

u ngo

i giao, nghe gã k

chuy

n này đó thú v

, cũng là m

t chuy

n vui nh

t đ

ng.

B

i vì nói chuy

n r

t vui v

, Tôn Du

n Th

n u

ng nhi

u hơn hai chén, hai g

ò má vì h

n say rư

u mà đ

lên trông th

t đáng yêu, sau khi r

i t

u lâu, cư

c b

h

n có chút l

o đ

o, Lý Hoành Ki

ế

n nh

nhàng c

m tay h

n, trên đư

ng khuya, hai ngư

i dìu nhau mà đi.

Có l

do m

y ngày nay tâm tình c

a h

n th

t s

r

t bu

n, nên h

n m

i u

ng nhi

u rư

u như v

y, nhưng rư

u vào ch

làm cho kh

tâm càng kh

tâm hơn, nh

đ

ế

n Tri

u Thiên Luân không đưa ra bi

n h

gì khi h

n h

i y có hay không mu

n k

ế

t hôn v

i Vương ti

u thư, chính v

ì y không nói rõ có không, càng làm cho tâm c

a h

n thêm thương t

n.

“Ti

u Th

n, sao đ

khóc v

y?”

Nghe Lý Hoành Ki

ế

n nói th

ế

, Tôn Du

n Th

n m

i phát hi

n chính mình r

ơi nư

c m

t, h

n v

i vàng lau đi, “Không có g

ì, ch

vì u

ng hơi nhi

u rư

u, c

m th

y khó ch

u, m

i ch

y nư

c m

t.”

“Th

t như v

y sao?” Lý Hoành Ki

ế

n nh

gi

ng nói: “Hay đ

có u

khu

t gì mà không th

nói cho huynh bi

ế

t.”

“Không có gì, th

t s

không có gì.” Tôn Du

n Th

n không nghĩ hư

ng ngư

i khác t

kh

nói Tri

u Thiên Luân không t

t, dù sao Lý Hoành Ki

ế

n v

n là c

ý theo đu

i h

n, h

n l

i hư

ng gã than phi

n chuy

n Tri

u Thiên Luân, ch

ng ph

i là làm l

ra quan h

c

a h

n cùng Tri

u Thiên Luân, như th

ế

th

t không t

t, hơn n

a cũng s

làm tâm c

a Lý Hoành Ki

ế

n b

t

n thương, h

n không mu

n làm như th

ế

.

“Ti

u Th

n, t

i r

i.”

Tôn Du

n Th

n giương m

t nhìn lên, không ph

i là đ

i tr

ch h

n đang

, mà là khách đi

ế

m Lý Hoành Ki

ế

n đang

, h

n do d

m

t chút, Lý Hoành Ki

ế

n đ

h

n đi vào, m

t bên nói: “T

t

u lâu quay v

ch

c

a huynh g

n hơn, quay v

ch

c

a đ

r

t xa, huynh không mu

n đ

say rư

u mà ph

i đi xa như v

y, không b

ng đêm nay c

ch

huynh qua đêm đi.”

8.2

Lý Hoành Ki

ế

n nói cũng có lý, Tôn Du

n Th

n u

ng rư

u vào, đích xác toàn thân m

m nhũn, đ

u là nh

Lý Hoành Ki

ế

n dìu h

n, mu

n Lý Hoành Ki

ế

n đưa

h

n v

đ

ế

n ch

ngo

i ô kia, không ph

i quá tra t

n ngư

i khác sao?

H

n g

n như vô l

c n

m

trên giư

ng, may m

n giư

ng r

t l

n, h

n nhích xác vào trong, mu

n gi

a m

t kho

ng cách v

i Lý Hoành Ki

ế

n, cánh tay đ

ng ph

i m

t v

t c

ng dư

i g

i, h

n l

y ra xem, là m

t quy

n sách nh

, h

n tuỳ ý l

t xem, l

p t

c m

t đ

lên.

Trư

c đây, Lý Hoành Ki

ế

n cũng có đưa sách Long Dương cho h

n xem qua, nhưng quy

n này l

i không gì kiêng k

, hơn n

a t

t c

đ

u là hình

nh, xem càng thêm d

hi

u, trang h

n m

ra chính là nam t

v

i v

m

t sung sư

ng m

r

ng hai chân ng

i trên ngư

i nam nhân, dương cương nam nhân đang sáp nh

p vào h

n, chính h

n là ngư

i c

m dương cương

y nhét vào mình.

H

n đem thư khép l

i, không bi

ế

t là do rư

u hay là do d

c v

ng n

y lên, thân mình h

n hơi hơi nóng lên, L

ý Hoành Ki

ế

n nói nh

: “X

y ra chuy

n gì? Ti

u Th

n, quy

n sách này đ

p không?”

H

n đem sách c

n th

n đ

t

bên kia giư

ng, nói d

i: “Đ

say, nhìn không rõ l

m.”

Lý Hoành Ki

ế

n tinh t

ế

nhìn khuôn m

t h

n hi

n lên m

t t

ng h

ng h

ng, càng nhìn càng th

y Tôn Du

n Th

n đơn thu

n non n

t, m

t chút cũng không thay đ

i, xem ra này đó th

i gian b

Tri

u Thiên Luân nh

t t

i trong nhà mà thôi.

Tôn Du

n Th

n n

m trên giư

ng c

m th

y không đư

c t

nhiên, hi

n t

i h

n cùng Lý Hoành Ki

ế

n không là gì c

, mà cũng chính vì không là gì c

, hai ngư

i ng

chung giư

ng m

i đ

c bi

t quái d

, h

n đ

ng d

y nói: “Ng

cùng giư

ng v

i huynh có chút ngư

ng ngùng, đ

g

i ti

u nh

chu

n b

… cho đ

m

t phòng n

a.”

Tôn Du

n Th

n g

i ti

u nh

đ

ế

n, l

y m

t phòng xác vách v

i Lý Hoành Ki

ế

n; n

m lên giư

ng, nhưng không cách nào b

ình tĩnh

đư

c, nh

t

i hình v

trong sách kia, thân mình li

n nóng lên, h

n nh

nhàng ch

m vào dư

i thân, úp m

t xu

ng g

i, nh

gi

ng g

i tên Tri

u Thiên Luân, trư

c đó vài ngày Tri

u Thiên Luân đ

i v

i h

ăn yêu thương vô cùng, c

òn phát hi

n ra r

t nhi

u ch

m

n c

m khác c

a h

n, mà trư

c đây không bi

ế

t.

“T

, t

phu, t

phu ……” H

n nh

gi

ng g

i l

m b

m, đem cái trán ch

y đ

y m

hôi vùi vào trong g

i, l

c l

c đ

u hai cái, dù sao cũng là say, h

n r

t nhanh li

n chìm vào m

ng đ

p.

H

n ng

r

t say, không bi

ế

t Lý Hoành Ki

ế

n nh

nhàng m

c

a vào, gã đi đ

ế

n bên giư

ng nhìn h

n, dáng ngư

i c

a Tôn Du

n Th

n r

t đ

p, v

m

t non n

t trong sáng, da th

t tuy

ế

t tr

ng, còn có vòng eo thon nh

làm cho ngư

i ta mu

n ôm ch

t l

y.

Trong m

t Lý Hoành Ki

ế

n tràn đ

y d

c v

ng, gã

đưa tay xu

ng c

n l

y phân thân c

a mình, đ

ng tác bàn tay lên xu

ng ma xát r

t nhanh, m

t bên nhìn s

c đ

p tuy

t tr

n trên giư

ng, thì th

m m

t l

i hi

m ác: “Ta s

không ph

i Lý Hoành Ki

ế

n, n

ế

u đ

m

t hàng t

t như ngươi tr

n thoát, t

phu c

a ngươi ph

òng

đư

c nh

t th

i, không phòng

đư

c vĩnh vi

n, ti

ế

p qua n

a tháng n

a, ta s

cho ngươi ngoan ngo

ãn m

r

ng hai chân, khóc lóc c

u xin ta, n

ế

u không ph

i nhìn ng

ươi y

ế

u

t non m

m, không th

dùng cư

ng, không thì ta đã s

m cư

ng ngươi.”

Khuôn m

t tr

ng nõn c

a Tôn Du

n Th

n mang theo n

i tươi, làm hi

n lên lúm đ

ng ti

n xinh xinh bên má, b

i vì h

n trong mơ th

y Tri

u Thiên Luân, hơn n

a là Tri

u Thiên Luân m

t lòng yêu th

ương h

n.

Tôn Du

n Th

n l

i g

n gũi v

i Lý Hoành Ki

ế

n như trư

c kia, nh

ng lúc Lý Hoành Ki

ế

n không có vi

c gì s

tìm h

n cùng chơi đùa, L

ý Hoành Ki

ế

n hoàn toàn không đ

c

p đ

ế

n chuy

n tình tr

ư

c kia, ch

cùng h

n ‘du sơn ngo

n thu

’, h

n c

đ

i không ph

i b

nh

t t

i Tri

u gia thì là ra ngoài làm vi

c, căn b

n là không có cơ h

i có th

chân chính vui chơi.

Lý Hoành Ki

ế

n có th

nói là ngư

i r

t sành s

i, h

n bi

ế

t ch

n đ

a đi

m đ

p, không khí tho

i mái, làm cho hai ngư

i chơi vui đ

ế

n quên c

th

i gian, chính là Lý Hoành Ki

ế

n luôn không đ

ng đ

n, luôn mang theo sách Long Dương đưa cho Tôn Du

n Th

n xem, Tôn Du

n Th

n nhìn m

t trang li

n nhanh v

t b

, s

c m

t đ

b

ng, m

ng Lý Hoành Ki

ế

n không đ

ng đ

n, làm toàn chuy

n x

u.

Lý Hoành Ki

ế

n cư

i, nói: “Ti

u Th

n, đây là chu

n b

cho tương lai, v

ì đ

non m

m như th

ế

, v

n nh

t huynh không th

kh

ng ch

ế

đư

c mình khi làm tình v

i đ

, s

làm đ

b

thương, ch

ng ph

i s

r

t không t

t sao.”

“Đ

ng, đ

ng nói b

y, chúng ta không bao gi

có kh

năng như v

y.”

“Vì cái gì không có kh

năng?”

Tôn Du

n Th

n không ch

u tr

l

i, Lý Hoành Ki

ế

n ng

i xích l

i g

n bên h

n, m

ra m

t quy

n sách khác, gã d

d

Tôn Du

n Th

n nhìn xem, ánh m

t Tôn Du

n Th

n không dám hư

ng th

ng vào nơi đó, nhưng v

n nh

n không đư

c tò mò, dùng khoé m

t li

ế

c nhìn, th

n s

c l

p t

c thay đ

i.

Quy

n sách này c

a Lý Hoành Ki

ế

n vư

t qua c

không còn gì kiêng k

, hình v

bên trong là ba ngư

i đang cùng giao hoan, trang ti

ế

p theo bi

ế

n thành b

n ngư

i, càng v

sau càng khó xem, s

c m

t Tôn Du

n Th

n tr

nên tr

ng b

ch, Lý Hoành Ki

ế

n cư

i, li

ế

c nhìn h

n, cái li

ế

c m

t này b

ng nhiên làm cho toàn thân Tôn Du

n Th

n tr

nên l

nh l

o.

Ánh m

t này c

a gã cùng v

i tên nam t

h

lưu

trên thuy

n hoa ngày đó gi

ng nhau, khi nhìn th

y ánh m

t đó, hình t

ư

ng t

t đ

p c

a gã trong đ

u h

n g

n như x

p đ

hoàn toàn, Tôn Du

n Th

n tr

nên kinh s

, cho dù h

n có đơn thu

n đ

ế

n đâu, cu

i cùng cũng có chút phòng tâm.

T

đó v

sau, Lý Hoành Ki

ế

n mu

n r

h

n đi ra ngoài, h

n ch

t

i trà lâu đ

u

ng trà và nói chuy

n phi

ế

m mà thôi, còn l

i h

n đ

u l

y lý do không mu

n đi ra ngoài, li

n ngay c

Thương Hoa cũng r

t không thích Lý Hoành Ki

ế

n, khi gã th

y Tôn Du

n Th

n cùng Lý Hoành Ki

ế

n d

n d

n tr

nên thân thi

ế

t, đ

u b

m báo v

i Tri

u Thiên Luân.

Vài ngày sau, Tri

u Thiên Luân đ

ế

n đ

i tr

ch, y th

p gi

ng đu

i Thương Hoa, mu

n gã ng

m

t đêm

bên ngoài, Tôn Du

n Th

n không bi

ế

t y đ

ế

n đây, m

t mình trong phòng than ng

n th

dài.

“Du

n Th

n.”

Tôn Du

n Th

n gi

t mình kinh ng

c, h

n không h

nghĩ Tri

u Thiên Luân s

đ

ế

n đây, “T

…. t

phu.”

Tri

u Thiên Luân ôm l

y thân mình h

n t

phía sau, c

g

ng b

o trì thanh âm bình th

ư

ng, nhưng y v

n không th

đè nén đư

c chán ghét trong đó, “Huynh nghe nói đ

l

i cùng Lý Hoành Ki

ế

n g

p m

t.”

“Huynh

y ch

là b

ng h

u, không th

g

p m

t sao? Hơn n

a huynh cũng không c

n đ

.”

H

n nh

n không

đư

c, l

i b

t đ

u ch

y nư

c m

t, nói ra l

i nói đ

y u

khu

t, đ

y tay Tri

u Thiên Luân ra, ng

i xu

ng giư

ng; Tri

u Thiên Luân g

n như ng

ng th

, ánh trăng xuyên th

u qua c

a s

, chi

ế

u lên m

t tr

ng nõn nh

ư bông tuy

ế

t c

a Tôn Du

n Th

n , làm cho h

n càng thêm quy

ế

n rũ, y ng

i xu

ng bên giư

ng, gi

ch

t tay c

a Tôn Du

n Th

n, g

n như c

u xin Tôn Du

n Th

n. “Đ

tin tư

ng t

phu đi, ch

c

n qua m

t tháng, m

t tháng là t

t r

i, huynh l

p t

c đón đ

v

Tri

u gia, đ

mu

n huynh làm cái gì, huynh li

n làm cái đó, đư

c không?”

Tôn Du

n Th

n v

n rơi nư

c m

t đ

ế

n l

i h

i, m

y ngày nay Tri

u Thiên Luân đ

i v

i h

n ch

ng quan tâm, hi

n t

i l

i mu

n h

n tin tư

ng y, đ

i y m

t tháng n

a, đây là

ý t

gì? “Đ

căn b

n không hi

u ý c

a t

phu là gì.”

“Không hi

u cũng không sao, sau này s

hi

u, t

phu ch

c

n đ

không cùng Lý Hoành Ki

ế

n g

p m

t n

a là t

t r

i, t

phu không thích h

n.”

S

c m

t Tri

u Thiên Luân tr

nên nhăn nhó, nói năn càng thêm th

ng th

n, “Đ

cùng h

n g

n gũi thân thi

ế

t, t

phu nghĩ đ

ế

n li

n sinh khí, hơn n

a là c

c kỳ sinh khí, hi

n t

i ng

m l

i, huynh khi đó sinh khí như v

y, không ch

vì đ

cùng nam nhân hôn môi, mà là t

phu không thích nhìn th

y tên nam nhân kia hôn đ

.”

Đây là l

n đ

u tiên, Tri

u Thiên Luân th

ng th

n nói ra tình c

m c

a mình, tay Tôn Du

n Th

n run r

y, h

n l

p t

c ôm ch

t l

y Tri

u Thiên Luân. “T

phu, đ

nói r

i đ

ch

yêu huynh, b

i vì đ

cho là huynh không c

n đ

, mà huynh

y l

i ch

p nh

n thân th

nam nhân c

a đ

, đ

nghĩ mu

n quên huynh đi, nên m

i cùng huynh

y cùng m

t ch

.”

“Nói b

y, t

phu không có không c

n đ

.”

Sau m

t h

i trò chuy

n, Tôn Du

n Th

n đã m

m lòng nh

ư nư

c, Tri

u Thiên Luân ôm ch

t h

n, d

n d

n xúc đ

ng lên, y đ

t h

n n

m lên giư

ng, ánh trăng chi

ế

u lên thân mình xinh đ

p c

a h

n, làm cho h

n càng thêm m

ho

c, Tri

u Thiên Luân s

m ch

u không n

i d

c ho

b

c ngư

i, y r

t nhanh nh

y vào trong cơ th

Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n s

ng khoái ng

ng cao đ

u thét chói tai, âu y

ế

m c

a Tri

u Thiên Luân làm h

n như si như cu

ng.

Đêm nay, L

ý Hoành Ki

ế

n đ

ế

n tìm Tôn Du

n Th

n, gã gõ c

a, không th

y có tên tôi t

chân cà th

t m

t luôn l

nh lùng ra m

c

a, gã đ

y c

a ra, trư

c kia gã đã t

ng t

i đây nhi

u l

n, nên r

t quen thu

c, r

t nhanh đi t

i trư

c c

a phòng c

a Tôn Du

n Th

n, gã đang tính m

mi

ng g

i, l

i nghe th

y t

ng đ

t th

d

c cùng ti

ế

ng g

i khe kh

.

“T

… t

phu … a a …a … đ

ch

u không n

i, đ

ch

u không n

i.” Tôn Du

n Th

n lên ti

ế

ng c

u xin tha th

cùng phát ra nh

ng ti

ế

ng rên r

ng

t ngào.

“Du

n Th

n, đ

th

t đ

p, làm cho t

phu nh

n không đư

c.” Tri

u Thiên Luân th

phì phò l

p t

c đáp l

i.

Lý Hoành Ki

ế

n nhăn l

i đôi mi, gã phóng nh

c chân, đi t

i m

t ch

khu

t, dùng ngón tay đâm th

ng m

t l

nh

trên song c

a, gã cúi l

ưng xu

ng, nhìn lén vào, th

y Tôn Du

n Th

n loã thân mình,

đang cùng Tri

u Thiên Luân giao hoan k

ch li

t.

H

n v

n v

o thân th

ki

u m

, th

p gi

ng ngâm kêu cùng th

d

c, còn Tri

u Thiên Luân d

dàng có th

ti

ế

n vào trong ti

u huy

t, hơn n

a bi

u tình c

a h

n thích thú vô cùng, m

t chút c

m giác đau đ

n đ

u không có, t

t c

đi

u này minh ch

ng quan h

gi

a h

n cùng Tri

u Thiên Luân không ph

i m

i b

t đ

u t

hôm nay.

Lý Hoành Ki

ế

n t

c gi

n đ

ế

n n

i khuôn m

t tu

n tú c

a gã cũng tr

nên đáng s

, gã đ

ng th

ng d

y, gã đ

i v

i Tôn Du

n Th

n săn sóc đ

y đ

, ch

vì th

y Tôn Du

n Th

n đ

c bi

t ăn nói khép nép, còn nghĩ r

ng h

n v

n là ngây thơ trong tr

ng, gã mu

n h

n đem l

n đ

u tiên c

a mình ch

đ

ng dâng t

ng gã, th

t không th

ng đư

c nhãn gi

i c

a gã dù nhìn xa trông r

ng, l

i có lúc m

c ph

i m

t đ

i sai l

m, Tôn Du

n Th

n đã s

m dâng hi

ế

n thân mình cho Tri

u Thiên Luân.

N

ế

u m

t hàng đ

ã b

ngư

i khác dùng qua nhi

u l

n, thì gã còn có gì đ

quý tr

ng, Lý Hoành Ki

ế

n im l

ng bư

c ra c

a, trên m

t hi

n lên m

t n

i tà ác cùng dâm d

c, gã s

làm cho Tôn Du

n Th

n bi

ế

t – đ

c t

i v

i gã s

nh

n l

y nh

ng h

u qu

đáng s

gì.

Sau khi Lý Hoành Ki

ế

n r

i đi, Thương Hoa yên l

ng kéo lê chân đi ra t

m

t góc ngoài phòng, có l

là t

nh

li

n kéo lê chân mà đi, nên g

ã không có phát ra ti

ế

ng bư

c chân gì khi di chuy

n, gã nhìn ch

ăm chú vào bóng dáng c

a Lý Hoành Ki

ế

n, trên m

t l

ra bi

u tình âm tr

m.

9.1

Tôn Du

n Th

n v

v

c

, Tri

u Thi

n Luân đ

ế

n sáng s

m hôm nay m

i tr

v

, đêm hôm qua h

n cùng Tri

u Thiên Luân nhi

t tình thân m

t, quá trình vô cùng nóng b

ng, h

n ch

c

n tư

ng tư

ng đ

ế

n tình c

nh lúc đó, thì khuôn m

t l

i đ

b

ng lên.

T

phu nói – ch

c

n cho … y m

t tháng n

a, dù sao h

n cũng đã t

ng đ

i y, nên h

n nguy

n ý đ

i y thêm m

t tháng n

a, cũng b

i vì h

n tin tư

ng Tri

u Thiên Luân.

“Ti

u Th

n, hôm nay trông đ

xinh đ

p hơn m

i ngày nha.”

“Hoành Ki

ế

n ca, huynh đang nói b

y gì v

y?”

B

i vì d

o g

n đây tâm tình c

a h

n th

t s

r

t t

t, Lý Hoành Ki

ế

n tìm h

n h

n, h

n li

n ch

p nh

n ra trà lâu u

ng trà, h

n u

ng vào vài chén trà, s

c m

t h

n tr

nên h

ng nhu

n, d

n d

n c

m th

y có chút đ

m

hôi.

[Kỳ quái, rõ ràng hôm nay không quá nóng a, mình v

n ng

i yên m

t ch

, sao l

i b

đ

m

hôi.]

H

n l

i u

ng thêm vài chén trà n

a, b

ng nhiên c

m th

y như ngay c

ánh m

t cũng đ

u đ

m

hôi, t

t c

c

nh trí trư

c m

t mong lung m

o, h

n b

t đ

u c

m th

y đ

u óc choáng váng n

ng n

, t

ng c

m th

y đư

c có gì đó không đúng.

Thanh âm c

a Lý Hoành Ki

ế

n như t

phương xa v

ng đ

ế

n, “X

y ra chuy

n gì? Ti

u Th

n, ch

ng l

đ

u

ng trà mà cũng say sao?”

Thân âm d

n d

n tr

nên xa xôi, h

n không th

nghe th

y gì, h

n ch

m rãi nh

m m

t l

i, toàn thân

m áp d

ch

u, c

m th

y r

t tho

i mái, r

i l

i có đi

m quái d

, h

n bư

c vào m

ng đ

p. Ch

đ

ế

n khi thanh âm tr

v

, h

n ch

c

m th

y chói tai, hơn n

a c

m th

y toàn thân phát l

nh, r

t l

nh.

“Lý thi

ế

u gia, th

t không h

là ngươi, t

ìm

đư

c m

t hàng ngon lành như th

ế

.”

“Đúng v

y, Lý thi

ế

u gia, ngươi xem cái mi

ng nh

nh

n ph

n n

n này, ta h

n không th

đ

h

n nhanh lên hàm ch

a dương v

t c

a ta, ha ha, tư

ng tư

ng thôi mà cũng đ

ã h

ưng ph

n c

c kỳ.”

Tôn Du

n Th

n cu

i cùng cũng m

m

t ra, h

n li

n kh

n trương lên, bên ngư

i vây quanh ba, b

n nam t

mà h

n không bi

ế

t.

[chính mình nh

ư th

ế

nào l

i

đây?

trư

c m

t nh

ng ngư

i xa l

này.]

Lý Hoành Ki

ế

n th

y h

n t

nh, nháy m

t m

t cái, hai nam t

bên c

nh h

n – m

t ngư

i ngăn ch

n tay h

n, m

t

ngư

i thì

đè hai chân h

n, kéo ra thành hình ch

đ

i – hình ng

ư

i n

m dang tay chân, tho

t nhìn cũng bi

ế

t b

n h

s

đ

i v

i h

n b

t l

i.

H

n chưa t

ng b

do

quá như v

y, l

p t

c s

t

i m

c phát run, “Hoành, Hoành Ki

ế

n ca.”

“Không c

n g

i ‘ca ca’ thân m

t

như th

ế

, ch

m

t lát r

i hãy g

i. Ti

u Th

n, ta đ

ế

n nghi

m nghi

m xem nơi này c

a ngươi r

t cu

c có bao nhiêu t

t, mà có th

làm cho cái tên t

phu c

h

vô năng, t

cho là đúng kia cũng mu

n c

m vào nơi này c

a ngươi, ta th

y h

n thích đ

ế

n đ

nói không nên l

i.”

“Không c

n, không c

n! Phóng, buông!”

Tôn Du

n Th

n đ

u tiên là tr

n m

t há h

c m

m, k

ế

ti

ế

p h

n không hi

u làm sao gã l

i bi

ế

t đư

c quan h

gi

a h

n cùng t

phu. Cu

i cùng h

n cũng bi

ế

t gã mu

n đ

i v

i h

n làm cái gì.

V

m

t Lý Hoành Ki

ế

n tươi cư

i, gã chính là kỳ v

ng h

n ph

n kháng, chơi như v

y m

i h

ng thú. “Tái kêu l

n ti

ế

ng m

t chút, như v

y m

i vui.”

bên trong m

t cái h

p nh

không bi

ế

t ch

a cái gì, ch

th

y gã dùng ngón tay vét m

t ít r

i sáp vào ti

u huy

t nho nh

c

a h

n, Tôn Du

n Th

n kêu lên th

m thi

ế

t, gã căn b

n không thương hương ti

ế

c ng

c, ngón tay

bên trong h

n tr

u sáp thô l

vài l

n m

i rút ra, nói ra ngôn ng

vô cùng h

lưu. “Cũng không t

l

m, th

t s

r

t ch

t, xem ra còn ch

ưa b

t

phu c

a ngươi chơi đ

ế

n nát nh

.”

Gã l

i l

y ra m

t ít gì đó trong h

p nh

đó, bôi lên nam tính m

m nhũn c

a Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n khóc lóc, vùng v

y ch

ng c

, nhưng h

n không ph

i là đ

i th

c

a các nam nhân đang ngăn ch

n h

n, không bao lâu, thân th

h

n li

n nóng lên m

t cách khác thư

ng.

“Cáp, Ô ô …. Ngô ….”

B

i vì v

a đau l

i v

a nóng, h

n n

c n

khóc l

n, phía trư

c c

a h

n không nghe theo ý chí c

a h

n mà hoàn toàn ng

n cao đ

u đ

ng th

ng, Lý Hoành Ki

ế

n đâm vào l

nh

trên đ

nh đang ch

y ra m

t d

ch. B

v

thân th

y

ế

u

t kia làm sao kham n

i đ

i đãi thô l

như th

ế

, h

n l

p t

c co rút ngư

i l

i cùng khóc lóc kêu lên: “Không c

n, không c

n!”

“Nhìn ng

ươi s

ng khoái như th

ế

, sao l

i nói không c

n, ngươi không thành th

t gì c

.” Lý Hoành Ki

ế

n cư

i càng khoái trá.

i mông c

a h

n m

t m

n

h ư

t đ

m, đ

u là theo t

h

u huy

t b

bôi dư

c ch

y ra, Lý Hoành ki

ế

n nh

nhàng đâm vào ti

u huy

t c

a h

n, ti

u huy

t c

a h

n không bi

ế

t liêm s

l

p t

c co rút l

i.

H

n ch

có s

v

i s

, dùng chân ph

i đá văng Lý Hoành Ki

ế

n ra, làm cho Lý Hoành Ki

ế

n không kiên nh

n nói: “Đã b

o các ngươi đè ch

t h

n l

i, đ

i lát n

a s

đ

ế

n lư

t các ngươi vui v

, sao ngay c

m

t đ

a y

ế

u

t như th

ế

mà cũng không gi

đư

c.”

“Ha ha, Lý thi

ế

u gia, nhìn ng

ươi đùa b

n như th

ế

, huynh đ

chúng ta cũng ch

u không n

i.” Tên đang ngă

n ch

n tay c

a Tôn Du

n Th

n lên ti

ế

ng, li

n ngay lúc đó đưa m

t tay hư

ng vào trong qu

n c

a chính mình s

s

.

“H

, m

t đám ph

ế

v

t, đ

i m

t lát ta chơi đùa xong, tu

các ngươi mu

n làm gì thì làm, tr

ư

c h

ế

t kiên nh

n m

t chút đi.”

Lý Hoành Ki

ế

n đem ngón

tay đâm vào trong cơ th

h

n, r

i ra s

c càn qu

y bên trong, Tôn Du

n Th

n l

p t

c ch

u không n

i, li

n th

d

c, phía trư

c cũng mu

n bùng n

đ

ế

n phát run, Lý Hoành Ki

ế

n th

y ph

n

ng c

a h

n, cư

i đ

ế

n th

p ph

n đ

c ý. “ S

ng khoái không? Ti

u Th

n, ta th

y ngày đó ngươi dùng nơi này làm cho t

phu ngươi sư

ng đ

ế

n mu

n ch

ế

t, b

d

ng dâm d

c kia c

a ngươi, làm ta xem đ

ế

n ch

u không n

i, ngươi là m

t hàng t

t, sao l

i ch

đ

m

t mình t

phu c

a ngươi dùng, không ph

i r

t lãng phí sao, t

t c

chúng ta

đây, s

l

n lư

t thay phiên nhau h

u h

ngươi đ

ế

n thư thư ph

c ph

c.”

Tôn Du

n Th

n khóc càng l

i h

i hơn, l

i nói c

a gã v

a h

lưu l

i v

a đáng s

, mu

n h

n b

nhi

u nam t

như th

ế

thay phiên nhau, còn không b

ng gi

ế

t h

n đi. Ôm m

t tia hy v

ng, Tôn Du

n Th

n khóc c

u, hy v

ng gã có th

vì giao tình tr

ư

c kia mà phóng cho h

n m

t đư

ng thoát thân, đ

ng làm chuy

n kh

ng b

như th

ế

v

i h

n. “Hoành Ki

ế

n ca, tha cho đ

đi, đ

ng làm như th

ế

, huynh làm ơn đ

ng làm như th

ế

, đ

thà r

ng ch

ế

t, cũng không mu

n …. Ô ô ô …..”

H

n khóc c

u Lý Hoành Ki

ế

n, càng làm cho thú tính c

a gã thêm b

o phát, ngón tay c

a gã h

ư

ng ti

u huy

t ư

t đ

m c

a Tôn Du

n Th

n mà m

nh m

tr

u sáp ra vào, Tôn Du

n Th

n khóc càng thêm l

i h

i hơn n

a, khóc đ

ế

n g

n như không th

th

.

“Ch

ế

t cũng không mu

n sao? Đ

ng nói như ‘trinh ti

ế

t li

t ph

’, đ

i lát n

a ngươi s

khóc c

u ta nhanh lên đâm m

nh vào đây.”

H

n c

n môi, không ng

ti

u huy

t c

a mình l

i g

t gao c

n ch

t ngón tay c

a Lý Hoành Ki

ế

n như th

ế

, thân th

như bi

ế

n thành không ph

i c

a chính mình.

Gã m

t tay vu

t ve nam tính c

a h

n, m

t tay ra vào ti

u huy

t h

n, có khi thô l

, có khi ôn hoà, như mu

n làm cho h

n ch

u không n

i mà kêu gào khóc lên. “Phóng, buông, van c

u huynh, Hoành Ki

ế

n ca, đ

, đ

không c

n, không c

n.”

H

n v

n khóc c

u Lý Hoành Ki

ế

n b

qua cho h

n, cũng ch

làm cho Lý Hoành Ki

ế

n l

v

m

t th

n s

c thú v

, gã cu

i cùng cũng nói ra m

c đích th

t s

vì sao gã ti

ế

p c

n Tôn Du

n Th

n. “Aizz, Ti

u Th

n, ngươi v

n c

đơn thu

n như th

ế

, ta đã s

m mu

n chơi đùa thân th

c

a ngươi, ch

ng qua ta nghĩ ngươi v

n còn trong tr

ng thơ ngây, không th

dùng cư

ng ng

nh, nên ph

i t

t

d

y d

ngươi, nào bi

ế

t ngươi đ

ã s

m b

t

phu c

a ngươi chơi đùa, n

ế

u đã b

t

phu c

a ngươi chơi đùa qua, th

ì cùng theo ta ch

ơi đùa cũng có m

t mát gì.”

Gã nói

xong, cư

i đ

ế

n th

p ph

n hung ác, làm cho Tôn Du

n Th

n s

đ

ế

n phát run.

“Sau khi ta chơi đùa ngươi xong,

đây v

n còn nhi

u ‘ca ca’ t

t, cũng s

t

t

yêu thương ngươi, tuy

t làm cho ngươi thích đ

ế

n mê m

t.”

Tôn Du

n Th

n tuy

t v

ng, khóc đ

ế

n không ra ti

ế

ng, h

n có th

c

m giác Lý Hoành Ki

ế

n là nói th

t, gã tuy

t đ

i s

không buông tha cho h

n, c

u xin c

a h

n s

ch

làm cho gã càng thêm đ

c ý.

M

t nam nhân trong đám ngư

i đang ngăn ch

n tay h

n, h

i Lý Hoành Ki

ế

n: “Lý thi

ế

u gia, ngươi v

a r

i đã dùng v

t gì bôi lên h

n v

y? C

m giác r

t h

u hi

u, h

n b

t đ

u v

n v

o th

t lưng cùng n

y n

y mông lên.”

Lý Hoành Ki

ế

n c

n trong tay m

t l

du cao, xem như là v

t quý hi

ế

m, cao ng

o nói ra lai l

ch c

a b

o v

t, đây chính là g

ã đã dùng h

ế

t tâm l

c m

i tìm ra

đư

c.

“Đây chính là ta nghĩ h

ế

t bi

n pháp m

i h

i đư

c t

m

t phú h

, phú h

kia r

t ham mê s

c d

c, n

ế

u g

p đư

c ngư

i không thu

n theo, ngay t

i cúc huy

t cùng nam tính c

a nam nhân bôi lo

i dư

c này lên, không c

n qua m

t kh

c, l

p t

c nóng lên không ch

u n

i.”

Gã ch

vào Tôn Du

n Th

n l

i cư

i, “Đ

i lát n

a ngươi đùa b

n h

n th

ế

nào, h

n li

n rên r

theo th

ế

đó, ngươi đùa càng thô l

, h

n càng rên r

mãnh li

t, càng làm cho ngươi t

n h

ng khoái ho

t, ngươi có đem h

n đùa đ

ế

n ch

ế

t đi s

ng l

i, h

n v

n l

c l

c cái mông c

u ngươi ti

ế

p t

c, hơn n

a càng c

n ch

t l

y ngươi không mu

n buông tha, đây chính là b

o v

t t

t nh

t.”

Nam nhân tráng ki

n kia nhăn hàng mi l

i, cũng cư

i nói: “V

y Lý thi

ế

u gia cũng cho huynh đ

chúng ta xem th

xem, có ph

i hay không th

n kỳ

như v

y?”

Lý Hoành Kiên hét l

n lên, vài ngư

i này căn b

n là không có đ

u óc. “Ngươi mù sao? Ta v

a m

i bôi lên ngư

i h

n, đ

i lát n

a h

n li

n ….. li

n ……”

Nói chưa h

ế

t câu, nam nhân v

a h

i kia gi

t l

y bình thu

c m

trên tay Lý Hoành Ki

ế

n, Lý Hoành Ki

ế

n gi

t mình s

ng s

t, nam nhân đó nháy m

t m

t cái, b

n nam nhân đang ngăn ch

n tay chân Tôn Du

n Th

n thành b

n phương, b

ng nhiên hư

ng phía Lý Hoành Ki

ế

n đ

ế

n g

n, Lý Hoành Ki

ế

n m

hôi l

nh ch

y ròng ròng, thanh âm cũng tr

nên run r

y.

9.2

B

n ngư

i này là g

n đây gã m

i quen, gã cùng b

n h

cũng không hi

u bi

ế

t gì nhau, chính là gã nói ra k

ế

ho

ch c

a chính mình, gã đ

u lĩnh c

a đám này nh

ìn v

m

c cũng r

t dâm d

c, nói mu

n cùng gã cùng nhau ch

ơi đùa, g

ã đang mu

n tr

ng ph

t Tôn Du

n Th

n, li

n l

p t

c đáp

ng, không th

ng đư

c l

i đem tai ho

đ

ế

n cho chính mình.

“Các ngươi mu

n làm gì? Không ph

i nói mu

n cùng nhau chơi đùa vui v

sao?”

Gã đ

u lĩnh kia tr

l

i r

t đơn gi

n. “Đúng v

y, là mu

n cùng nhau vui v

a. Lý thi

ế

u gia, chúng ta nói qua ‘mu

n cùng ngươi cùng nhau chơi đùa vui v

’, này không ph

i ngay t

đ

u đã nói rõ r

i sao?”

Nhìn Tôn Du

n Th

n, gã ta l

ra v

m

t cư

i khinh b

. “Ti

u đ

đ

này g

y gò nh

bé ch

ng có m

y lư

ng th

t, tinh t

ế

nhìn gi

ng n

nhân, cái mông l

i nh

như v

y, s

huynh đ

chúng ta chơi đùa thô l

m

t chút s

làm ti

u đ

ch

ế

t m

t, chơi như th

ế

làm sao vui v

, đương nhiên là mu

n tìm nam nhân c

ư

ng tráng anh vĩ như ngươi, chơi th

ế

nào cũng không ch

ế

t, th

ế

m

i có kh

năng làm b

n ta t

n hư

ng ch

.”

Tên nam nhân đó nói

r

t rõ ràng, nghĩ mu

n đ

i v

i gã b

t l

i, s

c m

t Lý Hoành Ki

ế

n tr

nên tr

ng b

ch, gã là ng

ư

i thông minh, l

p t

c xoay ngư

i b

ch

y, l

i b

gã đ

u lĩnh b

t đư

c áo, vung tay đem Lý Hoành Ki

ế

n qu

ng lên trên m

t cái bàn khác, làm cho lưng c

a gã đau đ

ế

n không đ

ng d

y n

i.

Ba ngư

i còn l

i ngăn ch

n Lý Hoành Ki

ế

n, gã đ

u lĩnh c

i qu

n Lý Hoành Ki

ế

n xu

ng, r

i m

bình thu

c m

, lúc nãy v

a đo

t đư

c t

Lý Hoành Ki

ế

n, không chút ti

ế

c r

đào ra m

t lư

ng so v

i v

a r

i Lý Hoành Ki

ế

n bôi lên ngư

i Tôn Du

n Th

n nhi

u đ

ế

n g

p đôi, cư

i nói: “Chúng ta th

xem, có ph

i hay không Lý thi

ế

u gia khu

ế

ch đ

i hi

u qu

c

a dư

c.”

“Ch

, ch

m

t chút, các ngươi mu

n cái gì? Mu

n ngân lư

ng sao? Ta đưa, ta đưa.” L

ý Hoành Ki

ế

n xanh c

m

t, v

i vàng nói.

Gã đ

u lĩnh nghe v

y, m

t bàn tay đánh xu

ng, đánh cho Lý Hoành Ki

ế

n kêu to ‘oa oa’, cũng làm cho l

i nói c

a gã đ

ế

n mi

ng cũng theo đó tan thành mây khói.

“Phi, mu

n cái gì ngân l

ư

ng, huynh đ

chúng ta là lo

i ngư

i vơ vét tài s

n sao? Là Lý thi

ế

u gia ngươi m

i chúng ta ăn u

ng, cho nên chúng ta m

i mu

n cùng ngươi vui v

, chính ngươi cũng bi

ế

t, đ

ng nói ngươi đ

ã quên?”

ti

ế

ng kêu th

m thi

ế

t c

a Lý Hoành Ki

ế

n bay t

n tr

i cao, gã đ

u lĩnh đem lư

ng du cao kia sáp vào bên trong mông c

a gã, Lý Hoành Ki

ế

n bi

ế

t dư

c kia r

t l

i h

i, s

t

i m

c hai m

t tr

ng dã, gã đ

u lĩnh còn ng

i chưa đ

, l

i l

y m

t lư

ng l

n bôi lên trên nam tính c

a gã vì s

quá mà hư nhuy

n xu

ng.

Không ai đ

ý t

i Tôn Du

n Th

n, h

n

m

t bên nhìn th

y tình c

nh do

ngư

i này, b

do

đ

ế

n run r

y không thôi, thân th

h

n co rúm l

i thành m

t đoàn nh

.

Không bao lâu, Lý Hoành Ki

ế

n li

n gi

ng như g

ã v

a nói, nam tính ng

ng cao th

ng t

p, phía sau b

ngón tay tráng ki

n c

a gã đ

u lĩnh thô l

ti

ế

n vào trong cơ th

, ngay t

đ

u còn l

n ti

ế

ng th

d

c cùng kêu la th

m thi

ế

t, nhưng k

ế

đ

ế

n trong ti

ế

ng kêu th

m thi

ế

t đã có m

t tia nghe không ra là th

ng kh

hay th

ng khoái, t

v

c kia cũng b

t đ

u có hi

u l

c.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ti

u đ

đ

, ngươi không h

p kh

u v

c

a chúng ta, huynh đ

chúng ta ch

có th

đ

ngươi ch

u cô đơn r

i, c

a

nơi đó, chính ngươi t

đi ra ngoài đi.”

Sau khi nói xong, có ngư

i đem qu

n áo tr

l

i cho Tôn Du

n Th

n, Tôn Du

n Th

n v

a s

v

a m

ng, v

i vàng m

c vào, v

a v

i v

a r

i nên ngay c

gi

y cũng mang ngư

c, nhưng h

n cũng b

t ch

p.

“A a, đau, đau a!”

H

n li

ế

c m

t qua nhìn m

t cái, ti

ế

ng kêu th

m thi

ế

t c

a Lý Hoành Ki

ế

n đ

p vào tai không d

t, gã đ

u lĩnh c

i qu

n xu

ng, nh

m ngay ti

u huy

t c

a Lý Hoành Ki

ế

n đâm m

nh vào, Lý Hoành Ki

ế

n ch

u không n

i, khóc lóc kêu gào lên, không bao lâu ti

ế

ng c

u xin tha th

li

n bi

ế

n thành ti

ế

ng rên r

dâm d

c.

Gã đ

u lĩnh kia nói: “Thu

c này qu

nhiên táo b

o, tên h

Lý này nói r

t đúng, trách không đư

c các nam nhân b

h

n đùa b

n qua cũng không dám l

ra, thu

c này th

t s

là l

i h

i.”

Tôn Du

n Th

n r

t cu

c không th

ti

ế

p t

c nghe nh

ng l

i x

u xa, h

n ch

y v

i ra c

a, e s

b

n nam nhân kia đ

i v

i Lý Hoành Ki

ế

n còn ch

ưa đ

, s

ra tay v

i h

n.

V

a ra t

i c

a, đã th

y Thương Hoa

m

t bên, Thương Hoa không lên ti

ế

ng, h

n th

y Thương Hoa, t

a như

th

y thân nhân c

a mình li

n b

t khóc lên, v

a r

i có th

ch

y đ

ế

n c

a, đã là h

n đ

l

n nh

t c

a h

n.

Qu

n c

a h

n b

chính ch

t l

ng c

a mình ch

y ra dính ư

t đ

m, chân vô l

c đ

ế

n n

i không th

c đi, Thương Hoa l

i không có phương ti

n, nhưng v

n h

ế

t s

c giúp đ

h

n, ra c

a đã có m

t c

ki

u đ

i s

n, đ

i bi

u Thương Hoa đ

ã

trong này ch

lâu, gã đ

h

n ti

ế

n vào c

ki

u, li

n kêu ki

u phu kh

i ki

u hư

ng t

i đ

i tr

ch Tri

u gia.

V

a đ

ế

n đ

i tr

ch Tri

u gia, h

n ngay c

khí l

c đi đư

ng cũng không còn,

Thương Hoa phân phó c

ki

u đi th

ng vào trong c

a, Tri

u Thiên Luân v

i vàng ch

y ra đón.

Thương Hoa ghé vào l

tai y nói m

y câu, s

c m

t Tri

u Thiên Luân tr

nên xanh mét, l

p t

c c

m tay Thương Hoa, t

a h

c

m t

đ

ế

n c

c đi

m, y x

c màn ki

u lên, Tôn Du

n Th

n đang c

n ngón tay, c

c l

c nh

n n

i thanh âm mu

n phát ra c

a mình.

V

a r

i c

ki

u di chuy

n l

c lư làm cái mông c

a h

n ma xát xu

ng ch

ng

i gây nên kích thích mãnh li

t, h

n c

m th

y chính mình nh

ư s

p ch

ế

t, h

n không th

có nam nhân m

r

ng hai chân h

n ra, sau đó cu

ng dã ti

ế

n vào.

“T

….t

phu.” H

n v

a khóc v

a g

i y.

Tri

u Thiên Luân khom xu

ng, ti

ế

n n

a ngư

i vào ki

u, ôm ch

t l

y h

n, h

n g

t gao ôm l

i Tri

u Thiên Luân, thanh âm c

a Tri

u Thiên Luân ng

nh ách kích đ

ng không thôi, tràn ng

p quan tâm đ

i v

i h

n. “May m

n huynh đã cho Th

ương Hoa b

o h

đ

, cũng may m

n đ

đã không có vi

c gì.”

“T

phu … t

phu … đ

khó ch

u … đ

th

t là khó ch

u.” H

n khóc l

n lên, qu

n áo phía dư

i đã

ư

t m

t mãng l

n, ư

t đ

m đ

ế

n ngư

ng ngùng, Thương Hoa

l

i

bên tai Tri

u Thiên Luân nói m

y câu, s

c m

t Tri

u Thiên Luân chuy

n sang oán gi

n, k

ế

đ

ế

n nhìn th

y h

n vô cùng kh

s

, l

i chuy

n sang đau lòng.

“T

phu ôm đ

vào phòng ngh

ngơi.” Tri

u Thiên Luân nh

gi

ng nói.

Tôn Du

n Th

n l

y hai chân kép ch

t th

t lưng Tri

u Thiên Luân, ch

u không n

i giày vò c

a dư

c, v

n v

o thân th

, dùng chính nơi ch

y ra ch

t l

ng c

a mình, li

u m

ng c

c

vào n

a ngư

i dư

i c

a Tri

u Thiên Luân, h

n c

m th

y mu

n ch

ế

t, n

ế

u không đư

c Tri

u Thiên Luân yêu thương, h

n ch

c ch

n s

ch

ế

t.

H

n đư

c Tri

u Thiên Luân ôm vào trong phòng, h

n c

i kh

h

c

a mình xu

ng, căn b

n là không có th

nh

n nh

n đư

c n

a, khóc c

u Tri

u Thiên Luân, “T

phu, c

u … c

u huynh … van c

u huynh….”

H

n bi ai khóc không thôi, đem ngón tay c

a chính mình sáp nh

n vào nơi tư m

t đã

ư

t đ

m c

a chính mình, m

t khác m

t tay c

m l

y b

v

s

p phát ti

ế

t c

a mình ma xát lên xu

ng, khoái c

m cơ h

làm cho h

n điên cu

ng, nhưng tuy

t v

n không đ

, cái h

n mu

n không ph

i là cái này, cái h

n mu

n chính là …..

Tri

u Thiên Luân há h

c mi

ng, chưa t

ng th

y qua Tôn Du

n Th

n t

m

r

ng hai chân mình, ngay t

i trư

c m

t y t

an

i chính mình, h

thân c

a y l

p t

c b

o trư

ng, y đem y k

ế

t c

a h

n c

i ra, sau đó đem Tôn Du

n Th

n đ

t dư

i thân mình.

Tôn Du

n Th

n l

p t

c ôm l

y c

y, cư

ng hôn y, nư

c m

t ch

y đ

y trên m

t h

n, khàn khàn khóc: “T

phu … yêu đ

… nhanh lên yêu đ

… van c

u huynh….”

Tri

u Thiên Luân kéo qu

n c

a mình xu

ng, Tôn Du

n Th

n k

p ch

t lưng y, n

y n

y cái mông lên cao, y đem dương cương đ

ã b

o trư

ng th

t l

n ti

ế

n vào bên trong h

n, m

t bên ti

ế

n vào, m

t bên cúi đ

u v

a hôn v

a c

n lên nhũ tiêm ph

n n

n c

a h

n, h

n ng

ng đ

u hét l

n, hơn n

a y càng đi sâu vào, ti

ế

ng rên r

yêu ki

u c

a Tôn Du

n Th

n phát ra càng l

n hơn.

Nghe ti

ế

ng rên r

c

a Tôn Du

n Th

n, làm cho y càng hưng ph

n, y cu

ng mãnh c

đ

ng th

t lưng, hai tay Tôn Du

n Th

n ôm ch

t y, trong đ

u tr

ng r

ng, nư

c m

t sung sư

ng ch

y ra t

đôi m

t đang nh

m ch

t c

a h

n, h

n m

l

n mi

ng th

h

n h

n.

“Th

t sư

ng…. th

t tho

i mái … t

phu …. M

nh m

t chút … nhanh m

t chút ….”

Tri

u Thiên Luân b

m

thái c

a h

n làm cho thú tính tr

i d

y, y r

t cu

c b

t ch

p thân th

m

nh mai c

a Tôn Du

n Th

n, mãnh li

t va ch

m th

t sâu trong cơ th

h

n, ch

m t

i ch

sâu nh

t mà chưa bao gi

ch

m t

i.

Tôn Du

n Th

n v

n v

o thân th

, hét lên m

t ti

ế

ng chói tai, đ

t t

i cao trào, ti

u huy

t c

a h

n cũng theo đó m

nh m

co rút l

i th

t ch

t, làm Tri

u Thiên Luân cũng không nh

n đư

c, y g

m lên m

t ti

ế

ng cũng đ

t đ

ế

n cao trào, y ngã

đè lên trên ngư

i h

n th

phì phò.

Th

t lưng h

n m

m nhũn vô l

c, nhưng thân th

l

i l

n n

a tác c

u, “Còn…còn mu

n…đ

còn mu

n, t

phu.”

Nghe ti

ế

ng n

non c

a Tôn Du

n Th

n, nam tính v

a m

i phát ti

ế

t l

p t

c b

o trư

ng lên, y đâm th

t m

nh vào trong cơ th

h

n, bên trong Tôn Du

n Th

n g

t gao c

n ch

t l

y y, làm y g

m lên m

t ti

ế

ng, th

t n

i vách ra s

c bóp ch

t dương cương như mu

n đem ch

t l

ng c

a nó đè ép ra, s

ng khoái xông th

ng lên não, y m

t đi lý trí, r

t cu

c ch

còn bi

ế

t ra s

c tr

u sáp mãnh li

t như mu

n gi

ế

t ch

ế

t Tôn Du

n Th

n, mà Tôn Du

n Th

n dư

i sáp nh

p mãnh li

t c

a y l

i phát ra nh

ng ti

ế

ng rên r

sung sư

ng dâm đãng, nh

ư càng thúc gi

c y c

đ

ng cu

ng mãnh h

ơn.

“T

phu … ô ô….đ

mu

n ch

ế

t….. đ

mu

n ch

ế

t.”

“Đ

s

không ch

ế

t, t

phu s

làm cho đ

c

m th

y tho

i mái.”

Tri

u Thiên Luân g

t gao ôm ch

t l

y h

n, hai thân th

tr

n tr

i đ

y m

hôi ôm ch

t l

y nhau, y cúi đ

u hôn lên đôi môi đ

tươi c

a Tôn Du

n Th

n, ph

n eo không chút nào ng

ng ngh

, v

n điên cu

ng c

đ

ng, đem h

thân mãnh li

t ra vào ti

u huy

t nho nh

c

a Tôn Du

n Th

n, làm cho Tôn Du

n Th

n đ

t cào trào liên t

c, nư

c m

t sung sư

ng không ng

ng ch

y xu

ng.

M

t khác, y đưa tay c

m l

y b

v

y

ế

u

t c

a Tôn Du

n Th

n, yêu thương âu y

ế

m, nó

trong tay y càng trư

ng ng

nh, ch

y ra đ

y ch

t l

ng, m

i m

t l

n y sáp nh

p m

nh vào, làm cho nó trư

ng lên m

t chút, gi

ng như mu

n ti

ế

t ra tinh hoa, lúc này y li

n hơi hơi xi

ế

t ch

t, không cho Tôn Du

n Th

n phát ti

ế

t.

“Không… không c

n … cho đ

… cho đ

b

n đi ….” Tôn Du

n Th

n ch

u không n

i, kêu khóc lên.

Y hôn lên ng

c tuy

ế

t n

n c

a h

n, r

i m

i c

n lên nhũ tiêm cưng c

ng đ

th

m c

a h

n, Tôn Du

n Th

n khóc kêu càng l

i h

i hơn, bên trong càng thêm co rút ch

t hơn. Tri

u Thiên Luân b

bóp ch

t cũng ch

u không n

i, y khép h

m

t, g

m lên m

t ti

ế

ng r

i ti

ế

t

ra tinh hoa, cùng lúc đó y th

l

ng tay đang xi

ế

t ch

t nam tính c

a Tôn Du

n Th

n, nhi

t d

ch c

a Tôn Du

n Th

n cũng l

p t

c b

n đ

y trong tay y.

Nhưng Tôn Du

n Th

n v

n còn ch

ưa th

y đ

, h

n th

g

p, phát ra ki

u âm, v

a hôn v

a li

ế

m lên b

ng

c r

ng c

a y, làm cho thân th

y l

i có c

m giác, y l

t x

p Tôn Du

n Th

n l

i, b

t đ

u hi

p chi

ế

n th

ba trên giư

ng.

10.1

Tôn Du

n Th

n ch

m rãi m

m

t, h

n ng

tân phòng mà tr

ư

c nay v

n

, chăn đã

đư

c thay m

i, h

n đang còn th

c m

c vì sao hoa v

ăn và màu s

c đ

u thay m

i, thì b

ng nhiên nh

t

i ngày hôm qua h

n khoá ch

t hai chân quanh th

t lưng Tri

u Thiên Luân, ti

ế

t ra m

t l

n l

i m

t l

n nhưng v

n không đ

, cu

i cùng làm cho chăn dính đ

y nh

ng mùi tanh tư

i dính n

không thôi, đây là nguyên nhân v

ì sao chăn c

n ph

i thay m

i.

“T

phu.” H

n l

n ti

ế

ng g

i y, thanh âm phát ra c

l

i khàn khàn r

t khó nghe, gi

ng như h

n hét nhi

u quá nên m

t đi thanh âm, Tôn Du

n Th

n nh

t

i hôm qua mình phát ra nh

ng ngâm kêu phóng đ

ãng, s

c m

t b

t đ

u ch

m rãi đ

lên.

H

n nghĩ mu

n c

đ

ng thân mình, nh

ưng thân th

l

i đau đ

ế

n không th

nhúc nhích, ph

n eo đau nh

c không thôi, còn ch

tư m

t thì kh

i c

n nói, h

n liên t

c c

g

ng c

đ

ng nhưng v

n không th

đ

ng.

Trí nh

v

– chính mình c

u hoan Tri

u Thiên Luân như th

ế

nào, phóng đãng cùng Tri

u Thiên Luân như th

ế

nào – t

t c

đ

u r

t rành m

ch.

C

a phòng nh

m

ra, Tri

u Thiên Luân bưng đ

ăn ti

ế

n vào, Tôn Du

n Th

n th

t mu

n nhào vào trong lòng y, nh

ưng không th

đ

ng ch

có th

n

m đó mà khóc sư

t mư

t: “T

phu, đ

mu

n ch

ế

t, đ

th

t không bi

ế

t x

u h

m

i làm ra chuy

n như v

y, không b

ng ….”

S

c m

t Tri

u Thiên Luân li

n thay đ

i: “Đ

nói b

y b

gì đó, đ

nói cái gì mu

n ch

ế

t hay không, đ

ng

i t

phu s

ng m

t mình r

t t

t, nên không nghĩ s

ng cùng t

phu sao?”

L

i này c

a y làm cho Tôn Du

n Th

n câm như h

ế

n, chính m

t h

n ch

ng ki

ế

n tr

ng thái s

ng không b

ng ch

ế

t c

a Tri

u Thiên Luân sau khi t

t

ch

ế

t, mà hôm nay h

n l

i nói như v

y, làm cho Tri

u Thiên Luân sinh khí cũng không l

.

Tri

n Thiên Luân đ

t đ

ăn xu

ng, đi đ

ế

n bên ngư

i h

n, c

m tay h

n, tay c

a hai ngư

i n

m ch

t nhau

trong chăn

m áp, Tôn Du

n Th

n v

a r

i còn r

t kh

s

, hi

n t

i như chim nh

nép vào ngư

i Tri

u Thiên Luân. “T

phu, chuy

n ngày hôm qua th

nh huynh quên đi, đ

…. Đ

đúng là k

không bi

ế

t x

u h

mà.”

Tri

u Thiên Luân hôn lên má h

n, thanh âm vô cùng ôn nhu nói: “Cái gì mà không bi

ế

t x

u h

, đ

quá xinh đ

p làm cho t

phu m

t th

n trí, là l

i c

a t

phu đã đ

i v

i đ

quá thô l

.”

“Không ph

i, t

phu đ

i v

i đ

như th

ế

nào cũng không sao c

.” Trong l

i nói c

a h

n tràn ng

p si tình.

Tri

u Thiên Luân quá c

m đ

ng, đem h

n ôm ch

t hơn vào trong l

òng. “Không có gì x

u h

hay không x

u h

, đ

i v

i t

phu mà nói đ

chính là thê t

c

a t

phu, phu thê chúng ta cùng nhau ân ái là chuy

n bình th

ư

ng, căn b

n không có gì ph

i lo l

ng, lo

i chuy

n này ch

c

n chúng ta c

m th

y thư sư

ng là t

t r

i.”

Tôn Du

n Th

n run r

y, nư

c m

t dâng lên trong h

c m

t, h

n v

a khóc v

a h

i: “T

phu, huynh v

a m

i nói cái gì?”

Tri

u Thiên Luân b

h

n h

i như th

ế

, m

t đ

lên, nói: “huynh nói là ‘lo

i chuy

n này ch

c

n chúng ta c

m th

y thư sư

ng là t

t r

i’.”

Tôn Du

n Th

n nghe y tr

l

i xong, m

t cũng đ

lên, h

n đánh nh

m

t cái vào ng

c Tri

u Thiên Luân, “Ai…. Ai h

i lo

i chuy

n không đ

ng đ

n này, đ

là h

i câu trư

c

kia, trư

c c

câu huynh v

a nói a.”

Tri

u Thiên Luân b

ng t

nh đ

i ng

nói: “Đ

chính là thê t

c

a t

phu, chuy

n phu thê chúng ta cùng nhau ân ái là chuy

n r

t bình th

ư

ng.”

c m

t l

i ch

y dài m

t Tôn Du

n Th

n, “Ch

c

n m

t câu nói này c

a t

phu, c

đ

i này c

a đ

li

n cam nguy

n làm trâu làm ng

a cho t

phu, vĩnh vi

n cũng không r

i đi t

phu.”

Tri

u Thiên Luân nghe xong, vô cùng c

m đ

ng, y ôm ch

t h

n, nh

gi

ng nói: “Vương ti

u thư mu

n g

p đ

, nàng ta có chuy

n mu

n gi

i thích cùng đ

, đ

b

ng lòng g

p nàng ta không?”

M

t Tôn Du

n Th

n tr

nên tr

ng b

ch, l

i đ

n trư

c đây m

t m

c nói Vương ti

u thư mu

n g

vào Tri

u gia, không th

ng

đư

c nàng l

i đang

Tri

u gia, s

c m

t h

n bi thương, ch

ng l

nh

ng l

i t

phu v

a nói ch

là mu

n an

i h

n, kỳ th

t y đã

đưa Vương ti

u thư nh

p môn, y nói nh

ng l

i ngon ng

t này là đ

h

n không làm

m ĩ lên sao?

H

n kh

s

nói ra l

i trong lòng, “T

phu, huynh th

t s

mu

n k

ế

t hôn v

i Vương ti

u thư sao? B

ng không… vì cái gì V

ương ti

u thư l

i đang

Tri

u gia.”

Tri

u Thiên Luân l

c đ

u nói: “Vương ti

u thư t

khi huynh hu

hôn, c

nhà nàng tr

v

c

hương, không th

ng

đư

c tri huy

n

nơi đó m

c dù đ

ã h

ơn năm mươi tu

i nhưng l

i mê say s

c đ

p c

a Vương ti

u thư,

vào quy

n th

ế

b

t ép mu

n thú Vương ti

u

thư.”

“Cho nên huynh m

i thú nàng trư

c, đúng không?”

Trên m

t Tôn Du

n Th

n ch

y đ

y nư

c m

t, Tri

u Thiên Luân đau l

òng khi th

y h

n khóc, v

i vàng làm sáng t

: “Không ph

i, là Vương l

ão gia cùng phu nhân t

i đây xin giúp đ

, Vương ti

u thư b

ngư

i c

a Tri huy

n mang đi, mu

n cư

ng thú nàng làm thi

ế

p, nên Vương l

ão gia mu

n ta chu

n b

sính kim t

i thú nàng, kỳ th

t hai lão bán gia s

n cùng ti

n c

a đưa cho ta làm sính kim, mu

n ta l

y chuy

n đính ư

c trư

c kia đi cáo thư

ng tu

n ph

, nh

tu

n ph

b

t tri huy

n đem Vương ti

u thư th

ra trư

c, r

i m

i vi

c m

i gi

i quy

ế

t sau.”

Tri

u Thiên Luân h

mi m

t, “Huynh th

y di

n m

o nàng ta cùng t

t

đ

gi

ng nhau, tư

ng tư

ng n

ế

u là t

t

đ

g

p ph

i chuy

n như v

y, huynh nh

t đ

nh s

b

t ch

p t

t c

đ

c

u nàng … m

c dù Vương ti

u thư cao ng

o không phép t

c, đ

c t

i v

i chúng ta, nhưng nàng ta dù sao cũng là m

t thi

ế

u n

, b

tri huy

n giày xéo, ch

ng ph

i c

đ

i nàng s

b

hu

ho

i, cho nên ta m

i đáp

ng chuy

n này.”

Tôn Du

n Th

n thoáng ch

c lý gi

i, vì V

ươn

g ti

u thư có di

n m

o gi

ng Như M

ng nên Tri

u Thiên Luân không đành l

òng nhìn nàng ch

u đ

i n

n này, cho nên m

i quy

ế

t đ

nh c

u nàng.

“B

i vì mu

n cáo thư

ng tu

n ph

, nh

t đ

nh ph

i gióng tr

ng khua chiêng, làm b

như huynh r

t mu

n thú nàng, hơn n

a Vương gia hai l

ão vì s

trong s

ch c

a n

nhi mình, mu

n huynh không nói cho ngư

i th

ba bi

ế

t, huynh đã đáp

ng h

nên cũng không th

đ

cho đ

bi

ế

t, nhưng đ

nhà càng lúc càng không vui, huynh nghĩ đ

ra ngoài

cũng t

t, nơi đó dù sao cũng thanh t

nh, th

t không th

ng

l

i t

o cho Lý Hoành Ki

ế

n có cơ h

i đ

b

t n

t đ

.”

Nghĩ l

i tình c

nh lúc

y, Tôn Du

n Th

n v

n còn b

do

đ

ế

n phát run. “May m

n nh

ng nam nhân đó không có h

ng thú v

i đ

, cho nên đ

m

i tránh đư

c ki

ế

p n

n này.”

Tri

u Thiên Luân l

c đ

u nói: “Không ph

i b

n h

đ

i v

i đ

không có h

ng thú, mà là trư

c kia Lý Hoành Ki

ế

n làm r

t nhi

u vi

c ác, b

ng h

u c

a v

lão Đ

i kia có m

t đ

đ

, b

dáng r

t thanh tú, b

Lý Hoành Ki

ế

n dùng dư

c hãm h

i, h

n là nam nhân nên không th

nói ra lo

i chuy

n x

u h

này, đ

ế

n cu

i cùng th

t c

t

sát, ngư

i b

ng h

u đó không bi

ế

t nguyên nhân vì sao đ

đ

mình t

sát, sau đó gã m

i bi

ế

t đư

c đ

đ

c

a mình b

Lý Hoành Ki

ế

n ph

c mê dư

c r

i cư

ng b

c, vi

c x

u h

y c

lu

n qu

n mãi trong lòng nên m

i t

sát, gã nh

v

lão Đ

i kia tr

thù dùm gã.”

Tôn Du

n Th

n không bi

ế

t Lý Hoành Ki

ế

n l

i là ngư

i x

u xa như th

ế

, Tri

u Thiên Luân nói: “Thương Hoa th

p ph

n cơ linh, khi h

n th

y Lý Hoành Ki

ế

n ti

ế

p xúc v

i đ

, li

n s

r

ng gã không có ý t

t, l

i th

y có m

y ngư

i cũng đang theo dõi Lý Hoành Ki

ế

n, li

n cùng b

n h

b

t chuy

n, bi

ế

t đư

c v

lão Đ

i kia mu

n ra tay tr

ng ph

t Lý Hoành Ki

ế

n, Thương Hoa li

n bày ra mưu k

ế

‘g

y ông đ

p lưng ông’, mu

n gã b

chính dư

c c

a mình h

i th

m cũng không dám l

ra ngoài, c

đ

i ch

có th

mang theo lo

i s

nh

c này s

ng sót, đ

gã bi

ế

t đư

c nh

ng th

ng kh

đau xót c

a nh

ng ngư

i b

gã hãm h

i.”

Tôn Du

n Th

n nghĩ l

i tình hu

ng ngay lúc đó c

a Lý Hoành Ki

ế

n, nam nhân b

lo

i chuy

n này làm sao có th

ng ngư

i khác gi

i bày, h

ơn n

a lo

i dư

c này còn có th

làm ngư

i ta nh

rõ rành m

ch quá trình x

y ra, m

c dù Lý Hoành Ki

ế

n là ngư

i x

u xa, nhưng mưu k

ế

này c

a Thương Hoa cũng không th

nói là tuy

t k

ế

, có hơi chút ác đ

c.

Tri

u Thi

n Luân nhìn ra tâm t

ư c

a h

n, y không gi

ng Tôn Du

n Th

n đ

i v

i th

ế

s

không hi

u bi

ế

t, Thương Hoa làm như v

y r

t đúng, làm như v

y Lý Hoành Ki

ế

n m

i không dám báo thù, s

chính chuy

n c

a mình b

b

i l

, đây m

i là tâm tư chính y

ế

u c

a Thương Hoa, đ

a nh

này qu

nhiên như y suy nghĩ, không ph

i là ngư

i t

m thư

ng.

“N

ế

u Lý Hoành Ki

ế

n không mu

n h

i ngư

i, cũng s

không b

chính đ

c k

ế

c

a mình h

i th

m như th

ế

, ch

có th

nói đây là báo

ng c

a gã.”

Tôn Du

n Th

n g

t đ

u, h

n không mu

n nh

t

i s

tình lúc

y n

a, l

i càng không mu

n đ

c

p t

i Lý Hoành Ki

ế

n, nghĩ t

i vi

c làm kh

ng b

c

a gã lúc

y đ

i v

i h

n, đáy lòng h

n v

n còn l

nh run.

“Vương ti

u thư đ

ã thoát n

n, nàng t

i đây đ

bái t

huynh, có l

sau khi tr

i qua s

ki

n này, nàng cũng đ

ã thay đ

i r

t nhi

u, nàng cũng nói nàng mu

n g

p đ

đ

gi

i thích.”

Tôn Du

n Th

n là ngư

i đơn thu

n thi

n lương, h

n không đ

b

ng nh

ng chuy

n nàng đ

ã làm, h

n li

n g

t đ

u đ

ng ý g

p nàng, Tri

u Thiên Luân l

y lý do thân th

Tôn Du

n Th

n không t

t, ph

i

trong phòng ti

ế

p ki

ế

n Vương ti

u thư.

Vương

ti

u thư mang theo t

ỳ n

đi vào trong ph

òng, Tôn Du

n Th

n v

a th

y nàng, không kh

i ch

n đ

ng – Khuôn m

t Vương ti

u thư t

ng xinh đ

p như v

y, gi

đây ti

u tu

h

c hách; trư

c đây con ngư

i nàng đ

ã tiêm g

y, gi

đây g

y y

ế

u đ

ế

n ch

còn da b

c xương.

Nàng n

m

t n

i nh

t nh

t, trông th

t bi thương, nàng nh

gi

ng nói: “Tôn c

u gia, trư

c đây ta không bi

ế

t tr

i cao đ

t r

ng, nói chuy

n đ

c t

i ngươi, mong ngươi có th

th

l

i cho ta.”

Th

y tình tr

ng hi

n t

i c

a nàng, nh

ng ác tr

ng ngày xưa c

a nàng đ

i v

i h

n, t

t c

đ

u quên h

ế

t, h

n nh

gi

ng nói: “Vương ti

u thư, nhà c

a ngươi cách nơi này r

t xa, không b

ng ngươi c

l

i trong này vài ngày, tĩnh dư

ng t

t thân th

r

i h

n đi.”

“Đa t

ý t

t c

a ngươi, nhưng cha nương ta đ

ã chuy

n đi nơi khác, ta

mu

n mau chóng đ

ế

n đư

c đó đ

g

p l

i h

, v

i l

i vi

c chuy

n nhà cũng r

t b

n r

n, ta cũng mu

n ph

giúp h

m

t tay.”

B

n h

nói chuy

n không đư

c m

y câu, s

c m

t Vương ti

u thư có chút tr

ng b

ch, hình nh

ư là m

t m

i, Tri

u Thiên Luân đem gh

ế

d

a t

i, m

i nàng ng

i xu

ng, b

ng nhiên h

c m

t nàng rưng rưng, c

m th

y vô cùng có l

i cùng áy náy đ

i v

i Tri

u Thiên Luân.

“Tri

u lão gia, lúc tr

ư

c thi

ế

p làm b

làm t

ch, nói cái gì s

không l

y phu không làm quan, còn làm r

t nhi

u chuy

n x

ng b

y, nhưng ngài

v

n không đ

b

ng, v

n ra tay c

u giúp đem thi

ế

p thoát kh

i đ

a ng

c kia, thi

ế

p vô cùng c

m t

ngài, th

t không bi

ế

t l

y gì đ

n ơn c

u m

ng này.”

Thanh âm nàng run r

y, nàng đ

y h

i h

n cùng t

trách, nàng đ

ã b

l

m

t nhân duyên t

t, m

i làm cho chính mì

nh rơi vào t

ình tr

ng th

m h

i như hi

n t

i. “N

ế

u lúc trư

c thi

ế

p g

cho ngài, này không bi

ế

t có bao nhiêu t

t, ngài là m

t đ

i nam nhân t

t, thi

ế

p đúng là có m

t như mù, c

òn nói nh

ng l

i nói đ

c t

i v

i ngài, thi

ế

p cũng th

t quá t

cao t

đ

i….”

Nói t

i

đây, nàng nh

nhàng n

c n

lên, tỳ n

l

y khăn đưa cho nàng lau đi nư

c m

t, nàng ti

ế

p t

c nói: “Thi

ế

p không th

l

i quê nhà, t

t c

m

i ngư

i

đó đ

u bi

ế

t thi

ế

p b

tri huy

n mang đi, thi

ế

p hy v

ng

nơi

m

i này, b

ng tài năng c

a thi

ế

p cũng có th

g

p đư

c m

t nam nhân t

t như ngài v

y.”

Tri

u Thiên Luân an

i nàng vài câu, Tôn Du

n Th

n cũng nghe đ

ế

n hai m

t đ

m l

. Tuy Vương ti

u thư không nói r

õ ràng, nh

ưng nàng b

Tri huy

n cư

ng ép mang đi, ch

s

s

m đã nh

n nhi

u đau kh

, cho nên nàng m

i h

i h

n chính mình vì sao l

i b

l

hôn nhân v

i Tri

u Thiên Luân, đ

chính mình r

ơi vào t

ình tr

ng th

ng kh

cùng thê th

m như hi

n t

i.

Tri

u Thiên Luân ti

n Vương ti

u thư ra c

a, Tôn Du

n Th

n cũng c

m th

y đư

c Tri

u Thiên Luân làm r

t đúng, n

ế

u không có Tri

u Thiên Luân đi c

u Vương ti

u thư, ch

s

nàng s

m không s

ng n

i. “T

phu, chuy

n c

u ngư

i này huynh làm r

t đúng, vì c

u nàng m

t m

nh mà t

phu làm cho đ

thương tâm hai tháng cũng r

t đúng.”

10.2

Đư

c Tôn Du

n Th

n

ng h

, Tri

u Thiên Luân hi

n nh

iên an tâm hơn, y nói: “Du

n Th

n, ngày đó hai l

ão V

ương gia sáng s

m t

i g

p huynh, huynh th

y b

n h

không còn dáng v

b

v

trư

c kia, b

n h

quỳ xu

ng khóc c

u huynh, huynh bi

ế

t nh

t đ

nh s

tình r

t là nghiêm tr

ng, n

ế

u huynh không vươn tay tr

giúp, ch

s

Vương ti

u thư s

‘hương tiêu ng

c v

n’.”

“T

phu, đ

th

t may m

n khi Lý Hoành Ki

ế

n chưa k

p làm chuy

n như v

y v

i đ

, n

ế

u đ

b

gã làm chuy

n như v

y, đ

nh

t đ

nh c

m th

y r

t h

th

n v

i huynh, đ

nh

t đ

nh ch

mu

n ch

ế

t ch

không s

ng n

i.”

Suy b

ng ta ra b

ng ngư

i, Tôn Du

n Th

n cũng có th

sáng t

Vương ti

u thư lúc trư

c b

ng mang t

i tri huy

n ph

, li

n gi

ng như lúc trư

c chính mình b

Lý Hoành Ki

ế

n l

p mưu h

ãm h

i, n

ế

u h

n th

t s

b

gã xâm ph

m, ch

s

không th

ti

ế

p t

c s

ng n

a.

“Du

n Th

n, t

phu vì b

n r

n lo chuy

n c

a Vương ti

u thư, nên thi

ế

u quan tâm đ

ế

n đ

, may m

n có Thương Hoa chi

ế

u c

đ

, n

ế

u không …. Th

t sư không bi

ế

t …. Đ

….” Tri

u Thiên Luân nghĩ v

chuy

n đã qua, trên m

t v

n hi

n ra nét s

hãi, đem Tôn Du

n Th

n ôm sâu vào trong lòng, y đ

i v

i Thương Hoa th

c s

vô cùng c

m t

, n

ế

u không có Thương Hoa, ch

s

Tôn Du

n Th

n s

m đã b

h

i.

L

y Tôn Du

n Th

n thương y như th

ế

, n

ế

u b

đám ngư

i Lý Hoành Ki

ế

n xâm ph

m, ch

s

h

n s

không còn mu

n s

ng n

a, Thương Hoa kh

ông nh

ng c

u Tôn Du

n Th

n thoát kh

i tai n

n mà còn c

u Tôn Du

n Th

n m

t m

nh.

“Du

n Th

n, t

phu có m

t ý t

ư

ng.”

“Ý t

ư

ng gì v

y, t

phu?”

“T

phu không nghĩ đ

Thương Hoa ti

ế

p t

c làm nô b

c, h

n c

u đ

l

n này còn so nh

ng vi

c làm trư

c đây càng

ý

nghĩa hơn, t

phu mu

n cho h

n m

t m

t ti

n c

a hàng, đ

h

n t

làm sinh ý nuôi b

n thân, nhưng h

n l

i nói h

n mu

n đ

c sách, c

u công danh. T

phu nghĩ đi

u này cũng không sai, n

ế

u h

n công thành danh to

i, sau này đ

i v

i chúng ta cũng giúp ích r

t nhi

u, cho nên t

phu mu

n giúp h

n đư

c t

i trư

ng.”

Tri

u Thiên Luân càng nói càng hào h

ng, “T

phu c

m th

y đư

c tương lai c

a h

n nh

t đ

nh r

t sáng l

ng, tuy r

ng chân h

n b

như v

y, nhưng t

phu v

n c

m th

y h

n là ngư

i không t

m thư

ng.”

Tôn Du

n Th

n đương nhiên không h

hai l

i li

n đ

ng ý, n

ế

u không có Thương Hoa c

u h

n lúc nguy c

p, h

n nh

t đ

nh s

như s

ng trong đ

a ng

c.

C

như v

y, Thương Hoa không c

n h

u h

Tôn Du

n Th

n n

a, nhưng Thương Hoa t

mình tìm m

t ngư

i thông minh lanh l

i đ

ế

n làm tâm phúc h

u h

Tôn Du

n Th

n, còn h

n m

t lòng chú tâm vào đ

c sách, Tri

u Thiên Luân b

ra s

ti

n l

n th

nh m

t phu t

đ

ế

n ch

d

y cho Thương Hoa, chính là mu

n cho Thương Hoa đ

tên b

ng vàng.

Tôn Du

n Th

n cùng Tri

u Thiên Luân v

n ngày ngày ân ân ái ái. M

t năm trôi qua, đ

ế

n t

ế

t Thanh Minh, Tri

u Thiên Luân mang theo Tôn Du

n Th

n cùng Tri

u Lí đi t

o m

, Tôn Du

n Th

n quỳ g

i trư

c m

c

a vong t

, kh

n c

u: “T

t

, đ

…. Đ

hi

n t

i cùng t

phu cùng m

t ch

, đ

bi

ế

t trong lòng t

phu ch

có hình bóng t

, nhưng đ

v

n mong đư

c

bên c

nh t

phu, đư

c h

u h

t

phu, th

nh t

t

tha th

cho đ

vì cùng t

phu cùng m

t ch

.”

Tôn Du

n Th

n c

m th

y v

a h

th

n v

a kh

s

, còn trên m

t Tri

u Thiên Luân r

t tho

i mái, y v

hai tay, nói ra l

i nói đ

ng lòng

ngư

i làm cho Tôn Du

n Th

n vô cùng ch

n đ

ng. “Như M

ng, ta bi

ế

t nàng không ph

i là ngư

i lòng d

h

p hòi, lúc tr

ư

c Vương ti

u thư xu

t hi

n, nh

t đ

nh là nàng mu

n nói cho ta bi

ế

t – ngư

i có b

d

ng cùng nàng gi

ng nhau, không nh

t đ

nh là ngư

i h

p v

i ta, mà ngư

i h

p v

i ta là ngư

i m

t m

c

bên c

nh ta, ch

đ

i ta. Hi

n t

i, ta cùng Du

n Th

n t

a như phu thê s

ng cùng nhau, đ

y đ

i v

i Tri

u Lí là toàn tâm toàn ý, còn có ai h

u h

ta cùng Tri

u Ý mà có th

cho nàng càng an tâm hơn, nàng nh

t đ

nh

cũng nghĩ như v

y, đúng không?”

Tri

u Thiên Luân nh

nhàng tho

i mái nói xong đi

u c

n nói, làm cho t

ng đá đè n

ng trên ng

c Tôn Du

n Th

n rơi xu

ng, h

n khóc nhìn bia m

vong t

, nói ra l

i th

quy

ế

t tâm cùng tình yêu c

a chính mình. “T

t

, đ

th

t s

yêu …. Th

t s

yêu t

phu, đ

đem huynh

y tr

thành tư

ng công thân ái nh

t mà ăn

cùng đ

i đãi, còn v

i Tri

u Lí, đ

cũng đem nó tr

thành đ

a con thân sinh c

a mình mà yêu th

ương cùng chi

ế

u c

. T

t

, th

nh t

đáp

ng cho đ

cùng t

phu

cùng m

t ch

.”

Bia m

không nói gì, nh

ưng là Tri

u Lí l

i ch

y v

i t

i, ôm Tôn Du

n Th

n nói: “C

u, nơi này có hoa, Lí Nhi hái đ

ế

n t

ng c

u.”

Hoa kia là hoa trư

c m

Như M

ng cũng có, gi

ng như ng

ý Nh

ư M

ng đem hoa đưa cho h

n, Tôn Du

n Th

n vui v

nh

n l

y đoá hoa kia, trên m

t tràn đ

y nư

c m

t h

nh phúc.

M

t lát sau, Tri

u Thiên Luân mang theo h

n đ

ế

n trư

c m

t

tiên c

a Tri

u gia, y mu

n Tôn Du

n Th

n quỳ xu

ng, r

i m

i đ

i v

i song thân c

a mình gi

i thi

u Tôn Du

n Th

n. “Cha nương, con cùng Tôn Du

n Th

n t

a nh

ư phu thê s

ng cùng nhau, lòng con đã phi th

ư

ng kh

ng đ

nh c

đ

i này không th

không có đ

y, mà đ

y cũng không th

không có con, chúng con tuy r

ng là nam t

, nhưng là thi

t tình yêu nhau, th

nh cha nương phù h

cho hai ngư

i chúng con s

ng trăm tu

i, có th

ân ân ái ái c

đ

i.”

Tôn Du

n Th

n c

m đ

ng đ

ế

n c

c đi

m, h

n n

c n

khóc lên, h

n bi

ế

t Tri

u Thiên Luân r

t có hi

ế

u v

i song thân c

a y, y

trư

c m

song thân mà nói như th

ế

cũng li

n đ

i bi

u y th

t s

đem h

n tr

thành nương t

c

a chính mình, đem h

n đ

ế

n đây gi

i thi

u cho song thân đã m

t c

a y bi

ế

t.

“Đ

ng khóc, đ

ph

i cao h

ng m

i đúng ch

.”

“Đ

…. Đ

cao h

ng đ

ế

n ch

y nư

c m

t.”

H

n g

t gao ôm l

y Tri

u Thiên Luân, Tri

u Thiên Luân cũng ôm l

i h

n, Tri

u Lí c

m th

y khó hi

u li

n chen vào gi

a, “Ph

thân ôm c

u, c

u ôm ph

thân, con đây cũng mu

n ôm ph

thân cùng c

u.”

Tri

u Thiên Luân b

ng nó lên, cư

i nói: “Sau này n

ế

u th

i đi

m không có ngư

i, con có th

kêu c

u là ‘nương’.”

Tri

u Lí nhăn hai hàng lông mày trên khuôn m

t nho nh

l

i, Tôn Du

n Th

n x

u h

đ

ế

n mu

n chui xu

ng đ

t, h

n t

c gi

n đánh nh

vào đ

u vai c

a Tri

u Thiên Luân, “Huynh nói b

y b

gì v

y, đ

a nh

ng th

t thì sao?”

“Như th

ế

m

i t

t ch

sao.”

“Ch

bi

ế

t nói năng lung tung.”

H

n v

a nói xong, Tri

u Lí ti

ế

p t

c nhăn hai hàng lông mày l

i, nó có đi

m nghĩ thông su

t, vui v

i nói: “Như v

y Lí Nhi cũng có nương, đúng không phu thân?”

Tri

u Thiên Luân nhìn nó, nói: “Lý Nhi có n

ương, c

m th

y vui không?”

“Lý Nhi r

t vui, th

y ngư

i khác có nương, c

òn Lí Nhi không có n

ương,

Lí Nhi r

t bu

n, hi

n t

i Lí Nhi cũng có nương.”

Tôn Du

n Th

n đang mu

n m

ng Tri

u Thiên Luân d

y hư đ

a nh

, không th

ng

Lí Nhi vươn tay mu

n v

i t

i đ

u vai h

n, h

n vươn tay ôm qua, Lí Nhi thân thi

ế

t

trên m

t h

n c

c

, nũng n

u kêu lên: “Nương.”

M

t Tôn Du

n Th

n đ

b

ng, không dám lên ti

ế

ng tr

l

i, Tri

u Lí l

i kêu lên ng

t ngào: “Nương, sao nương không đ

ý t

i Lí Nhi?”

Tri

u Thiên Luân vui v

i l

n, h

n t

c gi

n li

ế

c m

t tr

ng Tri

u Thiên Luân m

t cái, cu

i cùng cũng lên ti

ế

ng: “Lí Nhi ngoan.”

Tri

u Lí vui v

ôm m

t h

n, hôn m

t cái lên gò má c

a h

n, “Nương, nương đ

i v

i con t

t nh

t.”

Tôn Du

n Th

n v

a x

u h

v

a m

ng, tuy r

ng gi

n Tri

u Thiên Luân d

y hư đ

a nh

, nhưng dù sao Lí Nhi là do m

t tay h

n nuôi l

n, n

ế

u nói nó xem h

n như m

u thân thì cũng không có sai.

T

a như lúc trư

c Vương ti

u thư đ

ế

n, h

n th

ng kh

r

i đi, cũng là v

ì làm cho Lí Nhi s

m tr

nên thân thi

ế

t v

i Vương ti

u thư, đ

tránh sau này Vương ti

u thư đ

i v

i nó không t

t, trong lòng h

n luôn mu

n nó s

ng đư

c h

nh phúc, b

ng không nhìn nó b

Vương ti

u thư đánh ch

i như v

y, h

n cũng r

t xót xa cùng đau l

òng.

“Nương, trên ngư

i nương thơm quá, Lí Nhi c

òn mu

n hôn m

t cái n

a.” Nó ngư

ng ngùng chu cái mi

ng đ

y nư

c mi

ế

ng hư

ng t

i đôi môi Tôn Du

n Th

n, b

Tri

u Thiên Luân nhanh tay l

m

t l

y tay ngăn ch

n l

i. “Mi

ng này không th

hôn.”

Tri

u Lí khó hi

u nhíu mày l

i, l

i ph

thân nói làm nó không th

lý gi

i, “Vì sao?”

“B

i vì nó thu

c v

ph

thân.”

“Là sao?” Lí Nhi l

i nhíu mày.

Tôn Du

n Th

n t

c gi

n đ

ế

n đ

p Tri

u Thiên Luân m

t cái, âm thanh phát ho

: “Huynh l

i nói hưu nói vư

n gì v

y?”

Tri

u Thiên Luân đ

i v

i vi

c này th

c kiên trì, Tr

ư

c kia y xem Tôn Du

n Th

n như ti

u hài t

, cho nên chưa bao gi

chú ý t

i di

n m

o xinh đ

p c

a h

n, hi

n t

i y thương h

n mãnh li

t, cũng phát hi

n Tôn Du

n Th

nn có bao nhiêu ‘qu

c s

c thiên hương’, mà y b

ng nhiên ng

ra r

ng tr

phi là ngư

i ch

ế

t, b

ng không b

t kỳ ai th

y di

n m

o xinh đ

p c

a h

n đ

u có ph

n

ng, y cũng không mu

n sau này cùng v

i đ

a con c

a mình tranh dành Tôn Du

n Th

n.

“Huynh nói không có sai, Lí Nhi ch

có th

hôn hai má c

a nương, c

òn l

i tóc, môi, thân th

đ

u là c

a ph

thân.”

Tôn Du

n Th

n c

gi

n, nói: “Huynh còn ti

ế

p t

c nói b

y, đ

không thèm đ

ý huynh.”

Tri

u Lí l

i nhìn v

phía ph

thân c

a mình, gi

ng như hy v

ng Tri

u Thiên Luân gi

i thích thêm, Tri

u Thiên Luân ‘kh

’ hai ti

ế

ng, nói: “Khi nào Lí Nhi l

n lên s

hi

u.”

Dùng l

i nói l

p l

ng này đ

tr

l

i Tri

u Lí, t

t nh

t không nên nói thêm gì n

a đ

làm Tôn Du

n Th

n sinh khí, Tri

u Thiên Luân càng ngày càng phát giác – Tôn Du

n Th

n tuy r

ng r

t thương y, nhưng tính t

ình r

t là ngang ng

nh r

t khó tr

n an, y cũng không mu

n ch

c gi

n Tôn Du

n Th

n, đ

r

i ch

u kh

.

Tri

u Lí m

c dù v

n không hi

u, m

t nhăn mày nhíu, nhưng t

trư

c đ

ế

n nay nó luôn nghe l

i ph

thân, li

n ngoan ngoãn nói: “

Đư

c, con đây hôn hai má c

a nương là t

t r

i, còn nh

ng cái khác đ

cho ph

thân.”

Nói xong, nó hôn lên má ph

i c

a Tôn Du

n Th

n hai cái, làm cho tâm c

a Tôn Du

n Th

n càng n

i ho

, Tôn Du

n Th

n ôm nó b

đ

i trư

c, h

n đ

i v

i Tri

u Thiên Luân v

n còn sinh khí ch

ưa tiêu.

“Lí Nhi, chúng ta đi. H

, đ

ph

thân con đ

ng m

t mình

đây đ

gió th

i vào làm đ

u bình t

nh l

i m

t chút, m

i không nói nh

ng l

i nói vô nghĩa n

a.”

“Đư

c, nương, chúng ta đi.” Tri

u Lí

đương nhiên s

v

phe c

a Tôn Du

n Th

n, b

i vì th

i gian nương chi

ế

u c

nó, cùng nó chơi đùa so v

i ph

thân còn nhi

u hơn, đương nhiên v

i nó mà nói – nương ph

i quan tr

ng hơn.

Tri

u Thiên Luân

đ

ng sau l

m b

m: “Ta không có nói sai, đêm qua r

õ ràng n

gươi c

òn khóc c

u ta hôn kh

p thân th

ngươi a.”

Tôn Du

n Th

n tr

m thanh h

i, “Huynh đang m

t mình nói cái gì v

y?”

“Không, không có nói gì.” Tri

u Thiên Luân l

p t

c th

c th

i câm mi

ng, v

i vàng bư

c t

i, nói l

m b

m, hi

n t

i Tôn Du

n Th

n đang sinh khí, y có ng

c đâu mà nói ra l

i nói t

i hôm qua h

n đòi y hôn kh

p ngư

i h

n, y cũng chưa có mu

n ch

ế

t.

ng tư

ng l

i b

dáng cùng khuôn m

t xinh đ

p c

a Tôn Du

n Th

n mang theo nư

c m

t, khóc lóc c

u xin y hôn lên ngư

i h

n, tâm tình c

a Tri

u Thiên Luân khoái trá lên r

t nhi

u, mà Tôn Du

n Th

n nào bi

ế

t n

i gi

o ho

t trên m

t y là ý t

gì.

Gió th

i nh

qua nh

ng cây c

cùng đoá hoa

m

đ

a, cũng th

i t

i trên ngư

i c

a ba ngư

i b

n h

, nh

ng ngày th

ng kh

đã qua đi, cu

i cùng nh

ng ngày h

nh phúc đang t

ti

ế

n đ

ế

n.

quy

n sách hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: