Chương 1

Nagatsuya Rei, 15 tuổi, học sinh trung học, sống một cuộc sống bình thường tại Tokyo. Một tối, trên đường về nhà, vừa đi vừa ngâm nga bài hát mới nổi gần đây. Qua con ngõ nhỏ là về đén nhà, bản thân lấy hết dũng khí bước thật nhanh.

Thực sự thì cậu sợ ma, dù sao thì ở đây cũng gần chỗ mấy băng đảng bất lương. Ánh mát ko ngừng cảnh giác, trợt khựng lại đôi đồng tử màu hổ phách co lại.

" Vãi, có án mạng" trước mắt cậu là thân ảnh 1 người nằm trong vũng máu.

" Ê, mà quen quen....." còn chưa kịp nhân ra, người kia đã lấy bàn tay dính đầy máu kéo vào 1 góc tối. Cứ tưởng bản thân bị ám sát, ai ngờ người kia chỉ kéo cân lại để chánh mấy kẻ ngoài kia. 

" Má, hết hồn. Anh gì đó ơi, anh ơi" Rei cố gọi người kia dậy mà đéo đc. Những ngón tay mảnh khảnh đặt lên khuôn mặt đầy máu. Thôi, làm người tốt, câu "lôi" anh ta về sơ cứu vết thương, vừa đến cửa cậu đã muốn đầu thai luôn. 

" Lặng vãi.." nói nhỏ. Mở được cánh cửa, Rei liền đặt anh lên ghế công, ko thể ko công nhân rằng anh ta cao vãi nho, nằm mà con thừa chân ra là đủ hiểu. Cậu dưungs dậy đi tìm hộp cứu thương 

..... Băng bó xong. Bản thân nhanh chóng đi tắm, dòng nước lạnh xối thẳng từ vòi sen xuống, hòa cùng những vệt máu đỏ thẫm còn vương trên da, trôi đi từng chút một. Nhân vật chính đứng đó, bất động, đôi mắt đăm đăm nhìn xuống sàn nhà tắm nơi nước pha lẫn máu đang chảy thành dòng rồi biến mất vào lỗ thoát. Cảm giác lạnh lẽo của nước khiến cơ thể dần tê dại, nhưng không thể xua tan được sự nặng nề trong lòng. Rei biết bổi tối tắm nước lạnh là ko tốt nhưng thôi vậy.

Sau khi tắm xong, cậu bước ra khỏi phòng tắm, làn hơi nước bám trên vai và lưng. Khăn tắm vắt hờ trên vai, mái tóc ướt nhỏ giọt xuống nền gạch, để lại những dấu nước lấm tấm phía sau.

Sau khi lau khô người và khoác lên mình bộ quần áo sạch sẽ, Rei hít một hơi thật sâu, cảm giác mát lạnh từ nước tắm vẫn còn vương trên làn da. Bước chân câu nhẹ nhàng hơn hẳn khi rời phòng tắm, như thể vừa gột bỏ được tất cả những căng thẳng nặng nề.

Căn bếp nhỏ đón câu bằng ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn trần và mùi hương quen thuộc của căn nhà. "Phải ăn gì đó thôi, hôm nay đủ mệt rồi," anh tự nhủ, nụ cười thoáng hiện trên môi. Rei mở tủ lạnh, lục lọi vài món còn sót lại từ hôm trước.  Một quả trứng, ít rau, và một vài gói mì – chẳng nhiều nhặn gì, nhưng đủ để tạo nên một bữa ăn giản đơn.

Tiếng chảo nóng xèo xèo khi Rei đổ trứng vào, mùi thơm lan tỏa khắp căn bếp, mang lại cảm giác ấm áp lạ thường. "Có lẽ, cứu người cũng làm mình đói hơn bình thường," câu lẩm bẩm, không giấu được vẻ thích thú khi đảo nhanh chiếc trứng trong chảo. thả và bát mì nóng hổi. Tiện thể là thêm 1 suất nữa, rù sao thì hắn cũng ản được, trừ khi hắn kén cá chọn canh thôi. 

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim giây trên đồng hồ nhích từng nhịp. Nhân vật chính vẫn chìm trong giấc ngủ nặng nề, hơi thở đều đặn, nhưng nét mặt vẫn thoáng vẻ mệt mỏi. Bỗng một mùi hương nhẹ nhàng len lỏi vào không gian, mùi thơm ngọt ngào của bát mì vừa chín tới, hòa quyện cùng vị tan chảy của phô mai tan chảy.

Đôi lông mày của anh khẽ nhíu lại, rồi giãn ra, như thể cơ thể đang tự phản ứng trước sự hấp dẫn bất ngờ ấy. Mùi hương càng lúc càng rõ hơn, quyện thêm chút thoảng thơm của cà phê mới pha, đánh thức từng giác quan đang chìm trong mộng mị.

Akira mở mắt, là 1 nơi xa lạ. "Mùi gì thế này..." anh thì thầm, giọng còn pha chút khàn khàn của giấc ngủ. 1 cảm giác đau đớn truyền lên não 

Vừa nghe được tiếng cậu liền đi lên. cậu ko quá bất ngờ mấy rù sao thì cậu đã ngắm kĩ gương mặt này rồi, còn người kia thì ko trước mắt anh là hình ảnh thiếu niên xinh đẹp như từ chuyện cổ tích. Mái tóc trắng như tuyết trải dài, óng ánh dưới ánh sáng, tựa dòng thác bạc đổ xuống. Những sợi tóc mềm mại, tạo nên một vẻ vừa thanh thoát vừa bí ẩn, như ánh trăng soi giữa đêm đông lạnh giá. Đôi mắt của cậu– hoặc có lẽ nên gọi là tuyệt tác – mang màu hổ phách rực rỡ, tựa như một viên đá quý được mài giũa hoàn hảo. Ánh mắt ấy không chỉ đẹp, mà còn ẩn chứa một chiều sâu kỳ lạ, như đang ôm trọn cả những bí mật của vũ trụ. Khi anh nhìn, ánh mắt ấy như có thể xuyên qua mọi lớp che đậy, thấu hiểu những điều không ai dám nói. Làn da Rei trắng. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, mũi cao, đôi môi mỏng nhưng luôn khép lại với chút lạnh lùng. Tuy vậy, mỗi khi anh khẽ cười – dù chỉ là một nụ cười thoáng qua – cả thế giới xung quanh như bừng sáng, bị mê hoặc bởi sự cuốn hút khó cưỡng lại.

" Anh tỉnh rồi à, có cần tôi gọi cho gia đình anh đén đón ko.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #asura